Đại Thiếu Gia Ế Vợ

Chương 93: Ba ngày ân ái



Uyển Châu cách Tô Châu không xa, đi ngược dòng sông chỉ mất nửa ngày, dọc theo đường đi có đình đài lầu các, nhà thủy tạ, thuyền hoa, mỹ nữ như mây làm cho Hân Duyệt kích động hô to gọi nhỏ.

Tề Vân Đình tựa vào khoang thuyền, im lặng nhắm mắt dưỡng thần, ngẫu nhiên giương mắt nhìn thấy thê tử hiếu kỳ nhìn mọi thứ.

“Oa, mỹ nữ kìa!” Ở lúc nàng hô lên từ này lần thứ mười tám, Tề Vân Đình ngay cả mí mắt cũng không muốn nâng lên nữa. Hân Duyệt nhu nhu huyệt Thái Dương: Hình như lôi kéo ông xã của mình cùng ngắm người đẹp là chuyện rất ngốc vậy.

Đến Tô Châu bọn họ không ở khách sạn, mà là ở một chỗ còn lớn hơn biệt viện Dương Châu, còn muốn hoành tráng tinh xảo hơn. Tề Vân Đình chỉ thản nhiên nói: “Đây là nhà của chúng ta ở Tô Châu.”

Hân Duyệt cảm thán: Nhà hoang là do các ngươi mua biệt thự tư nhân ở khắp nơi mà thành.

Sau khi thu xếp xong, chuyện đầu tiên tất nhiên là mang nàng đi ăn gì đó. Đi vào một con phố ăn vặt náo nhiệt, bánh men rượu, bánh gạo chua, bánh rán lớn, bánh bí đỏ, bánh củ cải với chân giò hun khói, móng hổ, bánh dày, đậu hủ hoa, cháo Bát Bảo, hoành thánh canh gà Tam Tiên, hoành thánh dai, hoành thánh tôm thịt, bánh bột lọc, bánh bao Tam Chân, củ ấu Ngộ Đồng, nem rán Tể Thái...... (xin lỗi, mình không biết tên các món này)

Hân Duyệt ăn vui quên cả trời đất.

Tề Vân Đình ở một bên cười hắc ám: Ăn đi, ăn no buổi tối mới có sức lực.

Nắm tay nhau đi dạo đêm nơi phố mới lên đèn, cuộc sống về đêm ở Cô Tô thành đúng là phong phú, quán trà, tửu lâu ở hai bên ngã tư đường đèn đuốc sáng trưng, hòa cùng ánh đèn đỏ ở những thuyền hoa dưới sông, lung linh rực rỡ.

Ai đó đang dùng tỳ bà tấu lên Giang Nam tiểu khúc, lúc khoang lúc nhặt, chọc người say.

Hân Duyệt cảm thấy Uyển Châu sức sống bừng bừng ở chỗ nó phồn hoa, Tô Châu hát hay múa giỏi ở chỗ nó hứng thú.

Hai người đi song song trên đường lát đá, đối với nàng mà nói không nơi nào không vui, lúc trái lúc phải chạy loạn lên, Tề Vân Đình mỉm cười theo nàng, che chở nàng, ánh mắt cưng chiều làm hâm mộ không biết bao nhiêu mỹ nữ Cô Tô.

“Duyệt Duyệt, còn nhớ rõ hôm nay là ngày gì không?” Rót một chén trà cho nàng, lấy khăn giúp nàng lau khô tóc vừa gội.

“Hôm nay? Là lần đầu tiên ta đến Tô Châu.” Ánh mắt linh động, thần thái sáng láng.

Lắc đầu. “Ngày kỷ niệm.”

“Hôm nay là ngày kỷ niệm Ý nhi và Phong nhi đầy tháng.” Hân Duyệt cảm thấy mình đoán đúng rồi, kiêu ngạo ngước khuôn mặt lên cười tỏa sáng.

Sụp đổ ngồi xuống ghế, trong mắt tràn đầy mất mát.

Hân Duyệt không thể nhìn được bộ dạng đau thương này của hắn, liền đến dựa vào người hắn, dịu dàng nói: “Làm sao vậy?”

Thuận thế nâng cặp mông lên, tách hai chân ra để nàng khóa ngồi trên hông mình: “Duyệt Duyệt bây giờ trong lòng chỉ có đứa nhỏ, lại chẳng có chỗ cho ta. Ngày này hai năm trước, nàng hôn mê một ngày một đêm, ta bế nàng lâu như vậy, lo lắng sợ hãi, nàng tỉnh lại, tim của ta mới sống lại. Duyệt Duyệt cũng không nhớ hồi ức này với vi phu sao.”

Hai mắt ai oán nhìn nàng, khóe miệng trễ xuống, có chút ấm ức.

Hân Duyệt buồn bực: Sao lại giống nàng dâu nhỏ bị khi dễ quá vậy.

“Vốn hôm ta muốn mang nàng đến Tô Châu là kỷ niệm ngày chúng ta đính ước ở Dương Châu, nhưng thân thể nàng không tiện, kéo dài nhiều ngày, nhưng lại đến một ngày kỷ niệm khác. Từng sự việc một đều khắc sâu trong trí óc Vân Đình, còn Duyệt Duyệt thì sao? Có phải là không thương ta, ngày trước nàng luôn thất thần ngẩn người nhìn ta, còn bây giờ đã lâu rồi chưa nhìn ta chăm chú như vậy; Lúc trước khi ta ra khỏi nhà ngày ngày nàng đều ra cửa ngóng nhìn, chỉ cần xa xa nhìn thấy bóng dáng của ta, sẽ vội vàng chạy tới, bây giờ ta ra ngoài nhiều ngày nàng vẫn bình thảng; Kỳ thật ta thà rằng nàng khóc nháo, thà rằng nàng nắm tay áo không chịu cho ta đi, thà rằng nàng......”

“Vân Đình, ta yêu chàng......” Dúi đầu vào lòng hắn, nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn.

Đã bao lâu rồi không được như vậy.

Đúng vậy ha, một năm nay toàn bộ tâm trí đều đặt lên người bọn nhỏ, còn phải coi sóc nhà cửa, quả thật đã xem nhẹ hắn nhiều hơn. Chỉ có hắn cưng chiều lo lắng cho mình trăm bề, lại quên hắn cũng khát vọng được yêu thương.

Những nhà giàu khác em bé đầy tháng đã cho nó ngủ ở phòng bà vú, sợ nam nhân nhà mình nghỉ ngơi không tốt, nữ nhân đều ngủ bên ngoài, vì tiện cho ban đêm đi rót nước hầu hạ nam nhân.

Nhưng mà, khi bọn họ ngủ cùng nhau đều là Tề Vân Đình nằm bên ngoài, chỉ cần Hân Duyệt húng hắng giọng khát nước, hắn lập tức đi rót nước. Hai đứa trẻ buổi tối khóc nháo, muốn uống sữa muốn thay tã gì đó, hắn đều chịu mệt nhọc.

Bản thân mình ban ngày còn có thể ngủ trưa bổ sung, nhưng còn hắn, lại đi ra ngoài lo làm ăn.

Nghĩ như vậy bỗng thấy đau lòng, ôm lấy gương mặt đang thất thần của hắn, ánh mắt dịu dàng như có thể nhỏ nước xuống.

“Duyệt Duyệt, nàng biết không, một năm nay không bỏ dở giữa chừng thì chính là qua loa xong việc, cứ tiếp tục như vậy ta sớm muộn gì cũng tráng niên sớm tiết (giữ nguyên convert, kiểu như là bị bất lực sớm, dịch ra tiếng Việt nó thô quá).”

Nhìn bộ dáng đáng thương của hắn, Hân Duyệt cười tươi tắn, hào sảng nói: “Được, đêm nay ta nhất định hầu hạ phu quân thật thoải mái.”

Hai tay linh hoạt thoát từng lớp trói buộc, Tề Vân Đình tựa lưng vào ghế ngồi, bộ dáng chờ người lâm hạnh. Đôi mắt híp lại dĩ nhiên là đang nhìn trộm phong cảnh sau lớp áo xốc xếch của nàng, có vẻ không hài lòng nàng động tác quá chậm, hai tay không tự giác đặt lên hông nàng giật một cái, phía trước trần trụi đối diện với hắn.

Hân Duyệt chủ động dâng môi anh đào, bầu ngực căng đầy dáng vào trước ngực hắn, “Sao lại không mềm mại giống như trước kia?”

Hắn không cần lấy tay sờ cũng có thể cảm giác được khác biệt, nhưng đôi môi vẫn làm việc không ngừng nghỉ: “Hôm nay chưa cho con bú, tất nhiên bị căng sữa rồi.”

Nàng chỉ nói sự thật, hắn lại nghe thành mời mọc.

Cúi đầu ngọt ngào ngậm lấy, vui vẻ mút mát. Bàn tay to phủ lên, như Đại Thánh hái đào.

Yêu kiều ngâm một tiếng, đã cảm giác được lực lượng hùng tráng dưới thân, lần này không đợi hắn tiến công, từ từ hạ thấp người, liền lôi cuốn lửa nóng của hắn.

Ôm lấy hai vai dày rộng của hắn, mượn lực, dùng hết nhiệt tình toàn thân, cảm thụ sự dung hợp cao thấp hoàn mỹ.

Hắn mừng rỡ hưởng thụ vợ yêu nhiệt tình như vậy, nhìn thấy đôi bồ câu nhảy bật ra phía trước, bỗng nhiên tay cầm bên hông giúp nàng điên cuồng......

Hạng mục vận động này vô cùng tốn sức làm nàng mệt rã rời, đổ mồ hôi đầm đìa, tựa vào đầu vai hắn, được ôm tới trước bàn trang điểm.

“Duyệt Duyệt còn có thể đứng không?” Tinh tế hôn vành tai ửng đỏ.

“Ta nào có yếu như vậy.” Uất giận quay đầu.

Hắn cười khẽ đặt nàng lên bàn trang điểm, “Mượn chút lực thôi, kẻo chống đỡ không được.” Có vẻ cũng không hài lòng, nâng một chân bạch ngọc cũng để lên bàn.

Tay trái nắm thắt lưng giúp nàng chống đỡ, ánh mắt tinh tế đánh giá, tay phải vuốt ve từng tất một.

“A......” Kinh ngạc vì hắn đột nhiên xâm nhập.

“Nương tử kêu lớn tiếng chút, vi phu thích nghe.” Vẻ mặt say mê cười vô lại.

Cắn hắn một ngụm, cắn môi nổi giận quay đầu, nhìn thấy trong gương đồng: Người chồng lên nhau, bóng đan vào nhau, dáng người dịu dàng trong lòng người cường tráng. Đường cong loạn, thân hình hoảng, một mảnh tuyết trắng chọc vào mắt người. Một đôi cánh hoa phấn hồng loạn chiến, một vòi rồng đang mạnh mẽ ra vào......

Hắn say mê, phun mây phun sương, thần long vẫy đuôi, thở gấp liên tục.

Mở đôi mắt mông lung buồn ngủ, hắn đang ngồi trước bàn tính toán sổ sách, áo lót khoác qua loa trên người, nhẹ nhàng gảy bàn tính.

Thấy nàng tỉnh lại, đến bếp lò mang đến một chén trà sâm: “Đói không, uống cái này đi.”

Hân Duyệt ngồi dậy dùng chăn che da thịt trước ngực, bị hắn cười nhạo.

Làm gì chứ, có cái gì hắn chưa từng nhìn thấy, không cần che đậy.

Hân Duyệt uống xong trà sâm, cầm chén trả lại cho hắn, thoải mái nằm xuống, trong tay vẫn nắm chặt chăn gấm che từ chỗ xương quai xanh trở xuống.

Tề Vân Đình rất phong độ cầm chén đặt trên bàn, lại đến ngồi bên giường, tham lam liếm liếm môi: “Ta cũng đói bụng.”

Ánh mắt kia nhìn làm Hân Duyệt rụng rời tay chân, giống như sói đói đang nhìn con mồi vậy.

“Ôi......”

Sói đói tất nhiên không thể buông tha con hươu sao non tơ kia, tại chỗ có nhiều đóa mai hồng kia lại có thêm nhiều dấu vết mới, “Duyệt Duyệt, ta yêu nàng...... Yêu nàng, hận không thể đem nàng ăn vào bụng.”

Thật là giống như chuột yêu gạo vậy.

Chỉ là cách ăn không giống mà thôi.

Mệt mỏi mê man đến buổi chiều, tắm rửa thay quần áo, ăn cơm ngấu nghiến.

Hân Duyệt mân mê lọn tóc đen do dự có nên để hắn mang mình ra ngoài chơi, vừa vặn hắn đề nghị: “Đêm nay ánh trăng thật đẹp, Duyệt Duyệt cũng mệt mỏi, chúng ta không cần ra phố, đến sau hoa viên ngắm trăng được không?”

Nàng dịu dàng gật đầu, làm cô vợ nhỏ nghe lời.

Nhiều loại hoa như gấm, phủ đỏ mặt đất, ánh trăng chiếu rọi muôn hoa, ánh sáng dịu dàng bao phủ đôi vợ chồng.

Nâng cốc chúc mừng, tâm sự ngày đầu gặp gỡ, chuyện oan gia gặp rồi yêu; Nói chuyện dưới trăng, nhớ về ngày tân hôn tình nồng ý mật.

“Duyệt Duyệt còn nhớ rõ hẹn ước dưới hoa?” Nhiệt khí thổi ở bên tai, làm cho trong lòng người ta ngứa ngáy.

Nàng không uống được rượu, chỉ nửa chén đã ngà ngà say. Tựa vào người hắn ừ một tiếng, hai má đỏ hồng, sóng mắt nhộn nhạo.

Nhẹ nhàng cởi quần lụa, ba ngàn tóc đen trút xuống, như nước như sương; Mắt say mơ màng mê người, đóa hoa trắng tuyết ửng hồng.

Hắn cười khẽ: “Quả nhiên Tô Châu hoa rất đẹp.”

Gió mát thổi qua, một đôi hoa hồng trước ngực mang tới rất nhiều đồng bạn, cười xem vợ chồng triền miên.

Hoa không lời diễn tả, người cứ phong tình như thế là được.

Những con bướm màu sắc rực rỡ, không bì kịp một phần vạn của giai nhân. Cuộc đời này là thế, chỉ nguyệt suốt đời ân ái bên nhau, triền miên như nước.

Chiều tà hôm nay, dường như trở lại lúc tân hôn, thẹn thùng quyến luyến, uyên ương cùng bay.

Tình yêu của ta một vài lời sao có thể diễn tả hết.

Gió nhẹ lay, hoa bay xuống, làm thành bức màn hoa; Mười ngón tay giao hòa, ý hợp tâm đầu, yêu say đắm bao lâu rồi?

Mùi cơm trưa bay vào giấc mộng, mở mắt ra vừa vặn bắt gặp hai mắt hắn đang nhìn mình: “Rời giường ăn cơm, sắp chiều rồi, nếu không ra ngoài dạo sẽ không còn cơ hội.”

Liếc xéo hắn một cái, sẳng giọng: “Bị ai làm hại chứ? Nói thì hay lắm.”

Giúp nàng lấy bộ đồ mới, giúp nàng mặc.

“Ta không thích tỉnh lại khi chàng đã mặc chỉnh tề, hừ! Chiếm tiện nghi của người ta.”

“Được, chúng ta cởi trần ngủ.”

Gạt bỏ bàn tay ác ma của hắn, Hân Duyệt nhảy xuống giường, sau khi rửa mặt đã tranh thủ ăn no.

Trong thành Tô Châu náo nhiệt tất nhiên có bán rất nhiều đồ vật nhỏ, phàm là xinh đẹp, thú vị, ngạc nhiên đều mua về, trở về cẩn thận nghiên cứu, lấy thừa bù thiếu.

Tề Vân Đình vui tươi hớn hở theo phía sau trả tiền, lấy này nọ.

Xuôi dòng theo sông, hoàng hôn thì đã đến cửa nhà.

Ba đứa nhỏ đang ở cửa chơi đùa, có vài người lớn thỉnh thoảng lại nhìn sang phía bên kia sông.

Thuyền cập bờ, quy tắt cũ -- ôm nàng lên bờ.

“Mẹ...... Cha......” Hai cục bột vội vọt tới, Hân Duyệt ôm lấy Ý nhi: “Nhớ mẹ không?”

“Nhớ.” Giọng trẻ con non nớt chọc người ta yêu thương.

“Nhớ thế nào nè?”

Ngón tay nhỏ bé chỉ chỉ vào tim mình.

Hân Duyệt cười khanh khách, nhìn đôi cha con bên cạnh cũng tiến hành tiến mục tương tự.

“Đại tẩu, Tô Châu cảnh sắc đẹp không?” Quách Diệp là người phương bắc, đối với địa danh Tô Hàng nổi tiếng là thiên đường này tò mò không thôi.

Hân Duyệt cảm thán: Tô Châu cảnh đẹp, ta thấy được cọng lông á?

“Nhiều loại hoa giống như gấm, thật đẹp.” Tề Vân Đình mặt không đổi sắc tim không đập nhanh, lại vứt cho Hân Duyệt một nụ cười mờ ám.

“Hừ hừ!” Lườm hắn một cái.

Vân Hải cười to: “Rượu không say mỗi người tự say.”

Vân Thụ tiếp lời nói: “Cảnh sắc đẹp không không quan trọng, quan trọng ở chỗ người bên cạnh là ai.”

Vân Hải trêu chọc không có gì lạ, nhưng Vân Thụ lại nói ra lời này, Ý nhi cắn lên mặt nàng, Hân Duyệt quay đầu lại nhìn thấy chiếc xe ngựa xa hoa quen thuộc đang hướng về Chúc gia.

Thì ra người bên gối vẫn không phải người trong lòng người nọ.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Muốn có JQ (gian tình), lại không thể bị cua đồng. Ừ, mông lung, là một kỹ thuật sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện