Đại Thiếu Trở Về
Chương 24
Ở trong TV hay xuất hiện những cảnh như vậy, một người nào đó lén đến phía sau của người khác, vươn tay đập một cái vào gáy người nọ, liền khiến người đó hôn mê.
Dựa theo nguyên lý thì chuyện này có thể xảy ra.
Nhưng muốn làm được như vậy thì không dễ dàng, sức lớn có thể đánh ngất một người cũng là một vấn đề, nhưng sức yếu thì sao? Có thể đánh ngất một người sao.
Ít nhất nếu là Cố Ngôn Tử, tuyệt đối không làm được chuyện này, nhưng Trịnh Gia Hòa, hắn sao có thể làm được, lúc Trịnh Gia Hòa làm như vậy, không chỉ rất thoải mái mà còn rất thuần thục?
Trước đây Cố Ngôn Tử có ở chung với Trịnh Gia Hòa hai tháng, đoạn thời gian trong trí nhớ kia đã hơi mơ hồ, nhưng còn nhớ rất nhiều hình ảnh, trong đó rõ ràng nhất, chính là cảnh tượng hai người lần đầu tiên gặp mặt.
Khi đó hắn trèo tường vào nhà ông ngoại Trịnh Gia Hòa, vừa ngửa đầu lên, liền nhìn thấy trên ban công có để ghế nằm, mà trên ghế nắm có một thiếu niên làn da rất trắng, nhìn thấy rất là gầy yếu giống như búp bê.
Thiếu niên kia cầm một quyển sách, vừa lúc nhìn thấy hắn, ánh mắt hai người giao nhau, hắn lập tức ngượng ngùng đỏ mặt luyến tiếc dời tầm mắt.
Lúc đấy hắn cảm thấy, anh trai này thật là đẹp.
Rồi sau đó, hắn biết được, thân thể của anh trai không tốt.
Sau đó nữa…. Hắn biết được trái tim của Trịnh Gia Hòa có vấn đề.
Lúc này Cố Ngôn Tử rất nghi hoặc— tuy rằng Trịnh Gia Hòa nhìn không khác người thường là bao, hắn ở trong phòng tập thể dục còn lâu hơn so với mình, nhưng …. Hắn không nên có sức lực như vậy, lại càng không thể thuần thục như vậy.
“Sức lớn sao?” Trịnh Gia Hòa hơi nghi hoặc, hắn không cảm thấy sức mình lớn, đánh vào phía sau ót người khác chủ yếu dựa vào kỹ xảo, kỳ thật không cần sức lực lớn…
Thế nhưng Cố Ngôn Tử là một trạch nam, vận động duy nhất mỗi ngày chính là tản bộ sau khi ăn, sợ là không có sức lực gì.
Trịnh Gia Hòa cũng không đả kích hắn, khẽ cười nói: “Tôi dựa vào kỹ xảo…. chuyên môn luyện ra.”
Thân thể hắn sau khi xác định không có vấn đề, mấy năm nghỉ hè liên tiếp, đều bị cậu mình mang vào quân đội…. học không ít thứ ở trong đó.
Cố Ngôn Tử hiểu ra, nếu nói như vậy, thật cũng không nói quá… thân phận bọn họ như vậy, từ nhỏ đều phải học một ít thuật phòng thân, hắn có mấy chiêu phòng thân luyện rất tốt, còn có thói quen mang theo một ít vật nhỏ phòng thân.
Đương nhiên, câu sau là sau khi hắn trải qua bắt cóc, mới nuôi ra thói quen này.
Thế nhưng, chỉ dựa vào kỹ xảo, có thể đem người đánh ngất không? Cố Ngôn Tử vẫn có chút nghi hoặc.
Nhưng lúc này hắn không rảnh nghĩ tới những cái này— Bành Tĩnh Hoằng còn đang ngất! hắn ước gì có thể đánh cho Bành Tĩnh Hoằng thê thảm hơn, nhưng nếu Bành Tĩnh Hoằng xảy ra chuyện, Trịnh Gia Hòa không thoát được quan hệ…
Hắn không hề muốn Trịnh Gia Hòa gặp phải phiền toái gì.
“Chú Trịnh, bây giờ phải làm sao đây?” Cố Ngôn Tử nhíu mày hỏi.
“Có người tới đây, để cho bọn họ đưa hắn đi bệnh viện.” Trịnh Gia Hòa thực bình tĩnh. Hắn xác định hiện tại Bành Tĩnh Hoằng không có vấn đề gì, chờ tỉnh rượu, khẳng định cũng không khám ra cái gì.
Lúc này Cố Ngôn Tử mới chú ý tới bảo an của khách sạn đã tới đây.
Bảo an khách sạn sau khi khiết biết được một chút tình huống, liền dựa theo dặn dò của Trịnh Gia Hòa, đưa Bành Tĩnh Hoằng vào trong bệnh viện, bọn họ không biết Trịnh Gia Hòa đánh người, còn tưởng rằng Bành Tĩnh Hoằng xỉu là do rượu.
Đám người đi rồi, Cố Ngôn Tử cùng Trịnh Gia Hòa cuối cùng cũng vào xe, chạy về hướng nhà hai người.
Lúc này ở trên đường, xe lui tới rất nhiều, lúc Cố Ngôn Tử lái xe, cũng rất chậm.
“Lúc trước Bành Tĩnh Hoằng hiểu lầm cậu… cậu không tức giận sao?” Trịnh Gia Hòa đột nhiên hỏi.
Cố Ngôn Tử nghe vậy, mới đầu còn không hiểu, nghĩ nghĩ một lúc mới hiểu được là nói Bành Tĩnh Hoằng ồn ào muốn cho mình tiền, để cho mình trở về bên cạnh hắn.
“Có cái gì mà phải tức giận chứ?” Cố Ngôn Tử cười nói. lúc ấy hắn cũng chỉ cảm thấy buồn cười, không hề cảm thấy tức giận chút nào.
Hắn biết rõ, chuyện này căn bản không tồn tại, nếu là như vậy, có cái gì phải tức giận chứ?
Về phần vì sao lại cảm thấy buồn cười….
Bạn bè của Bành Tĩnh Hoằng vẫn cảm thấy hắn cùng Bành Tĩnh Hoằng ở bên nhau, là vì tiền của Bành Tĩnh Hoằng, hiện tại hắn đá Bành Tĩnh Hoằng, lại tìm một người còn có tiền hơn Bành Tĩnh Hoằng…. những người đó hẳn là bị chọc giận!
Nhất là Bành Tĩnh Hoằng… sợ là đã bị tức chết khiếp.
Nghĩ như vậy, Cố Ngôn Tử cười càng lớn hơn.
Trịnh Gia Hòa nhìn má lúm đồng tiền trên sườn mặt của hắn, ý thức được Cố Ngôn Tử cũng không để đám người Bành Tĩnh Hoằng ở trong lòng, cũng cong khóe miệng lên.
Buổi tối hôm nay, Cố Ngôn Tử ngủ rất sớm, mà ngày hôm sau, hắn vẫn như cũ làm bữa sáng cho Trịnh Gia Hòa.
Đánh hai cái trứng, bỏ vào bốn muôi bột mì, thịt băm, hành còn thêm chút muối rồi trộn đều lên, sau đó cho vào trong nồi, trong một lát liền bay ra mùi bánh trứng thơm ngào ngạt.
Cố Ngôn Tử làm hai cái bánh, lại rót sữa, cắt hoa quả, liền gọi Trịnh Gia Hòa ra ăn cơm, lại nói; “Chú Trịnh, hôm nay cháu đưa chú đi làm!”
Trịnh Gia Hòa hơi khó hiểu: “Sao cậu lại muốn đưa tôi đi làm?”
Cố Ngôn Tử lại nói: “Chú Trịnh tối hôm qua không phải xe của chú không chạy về sao? Vừa lúc hôm nay cháu cũng ra ngoài, liền thuận tiện đưa chú đi làm.”
Lúc hắn đưa ra kịch bản<Giang Sơn>, điện ảnh và truyền hình Gia Thành đã chọn xong diễn viên, và làm tốt các công việc chuẩn bị, mà ngày hôm nay là lễ khai máy của đoàn phim.
Trịnh Gia Hòa ngậm miệng lại, không nói mình còn có xe khác, càng không nói trợ lý Chu sẽ tới đón hắn.
Gửi một tin nhắn cho trợ lý Chu, kêu hắn đừng tới đây, Trịnh Gia Hòa liền ngồi lên xe của Cố Ngôn Tử.
Cố Ngôn Tử biết Trịnh Gia Hòa đi làm ở nơi nào, nhưng vẫn là lần đầu tiên tới đây…. Hắn đem xe của mình dừng ở cửa lớn của tập đoàn Minh Lợi, nhìn về phía Trịnh Gia Hòa: “Chú Trịnh, tới rồi.”
“Ừ, Cậu lái xe cẩn thận.” Trịnh Gia Hòa xuống xe, phất tay tạm biệt Cố Ngôn Tử.
Cố Ngôn Tử lên tiếng, từ từ khởi động xe, lại quay đầu nhìn thoáng qua tập đoàn Minh Lợi.
Đời trước sau khi Trịnh Gia Hòa qua đời, cha mẹ hắn cực kỳ đau lòng, hơn nữa lớn tuổi, không có tinh lực để để ý công ty, liền quyết định dỡ tập đoàn ra bán lẻ, từng là một quái vật lớn trên thương trường, liền cứ như vậy mà tan thành mây khói…
Cố Ngôn Tử chua xót ở trong lòng, đi đón Triệu Điền Dã, sau đó mới đi tới chỗ điện ảnh và truyền hình Gia Thành.
Lúc quay phim truyền hình, cơ bản đều có tổ biên kịch, rất thuận tiện tùy lúc sửa kịch bản, tuy rằng giải trí Gia Thành sẽ không sửa kịch bản, nhưng sắp xếp thì cũng phải có.
Hắn là tổng biên kịch của bộ phim này, những người đi theo hắn cũng có thể kí tên, nhưng hắn sẽ không theo tổ, cuối cùng liền để cho Triệu Điền Dã theo tổ.
Triệu Điền Dã là nam nhân thể lực tốt, khả năng logic rất mạnh mẽ, để cho hắn đi theo đoàn phim là thích hợp nhất, có thể học hỏi nhiều kinh nghiệm, sau này hắn có thể một mình gánh vác mọi chuyện được.
Còn nữa là Triệu Điền Dã rất thích hợp viết chính kịch, để cho hắn viết kịch bản mạng khôi hài mà phòng làm việc đang nhận quả thực hơi làm khó hắn.
Mỗi ngày Cố Ngôn Tử sẽ lên mạng nói chuyện với đám người Triệu Điền Dã, nhưng cũng đã nhiều ngày không gặp bọn họ, sau khi Triệu Điền Dã nhìn thấy hắn, vẻ mặt rất kinh ngạc.
Hoặc là nói, sau khi nhìn thấy xe hắn vẻ mặt mới kinh ngạc.
“Bentley…. Lão đại anh trúng sổ số sao?” Triệu Điền Dã ngồi vào xe, liền nhìn thấy nội thất ở bên trong xe muốn đui mù con mắt: “Tôi còn chưa được ngồi cái xe nào đắt tiền như vậy!”
“Cần phải trúng sổ số sao? Tôi là phú nhị đại!” Cố Ngôn Tử cười nói.
Triệu Điền Dã gật đầu, không cảm thấy kỳ quái.
Cố Ngôn Tử không nói với bọn họ chuyện trong nhà mình, chỉ là ngẫu nhiên nói sơ qua vài lần, nói là bởi vì hắn xuất quỹ nên là ầm ĩ với trong nhà, bị đuổi ra khỏi nhà.
Nhưng dù vậy, bình thường khi bọn họ ở chung, cũng nhìn ra trong nhà Cố Ngôn Tử hẳn là không thiếu tiền.
Hắn cùng đám người Lâm Linh đều sinh ra trong gia đình bình thường, kiến thức cũng chỉ có như vậy, Cố Ngôn Tử thì không giống, có một ít chuyện bọn họ chưa nghe qua, Cố Ngôn Tử cũng có thể nói ra, hắn còn rất đa tài đa nghệ.
Nếu hắn là phú nhị đại, vậy những biểu hiện kia của hắn cũng cho qua đi.
« ông chủ, tiêu sài hoang phí coi chừng nghèo khó ! » Triệu Điền Dã nói giỡn.
« Chỉ cần mọi người làm việc thật tốt cho tôi, tôi sẽ không quên các cậu. » Cố Ngôn Tử cũng cười lên.
Hai người một đường nói chuyện, rất nhanh đã tới điện ảnh và truyền hình Gia Thành.
Lúc Triệu Điền Dã ở trên xe, liền rất thích nội thất ở trong xe, sau khi xuống xe, Cố Ngôn Tử liền cho hắn chụp vài tấm với cái xe : « Tôi phải đem nó phóng lớn rửa ra rồi đóng khung lại, để khích lệ bản thân, đời này tôi không thể làm phú nhị đại, nhưng không chừng có thể phấn đấu để trở thành một thế hệ giàu có, tương lai cũng mua một cái xe như vậy ! »
« Cố lên. » Cố Ngôn Tử cầm di động chụp cho hắn.
« ha ha, tôi chỉ là nói mà thôi…. Tôi nếu thật sự có nhiều tiền như vậy, khẳng định sẽ luyến tiếc mua xe. » Triệu Điền Dã nói, lại thở dài : « Tôi vẫn muốn mua nhà, đáng tiếc giá nhà ở thành phố B cũng không dễ mua như vậy. »
« Còn có khả năng sẽ càng khó hơn…. Nếu cậu muốn hay là cứ mua một căn nhỏ trước xem sao ? » Cố Ngôn Tử hỏi.
Hắn nhớ rõ sang năm sau, giá nhà sẽ tăng lên gấp ba lần….
Triệu Điền Dã hơi do dự: “Trong nhà của tôi vẫn còn chút tiền, mua một ngồi nhà hơi xa một chút thì vẫn có khả năng, nhưng nếu đi vay…. » lúc trước hắn vẫn do dự, chỉ sợ mình thu vào không trả nổi khoản vay.
Hiện tại hắn theo Cố Ngôn Tử tuy rằng kiếm được không ít tiền, nhưng tương lại nếu phòng làm việc không có việc thì sao ?
« Yên tâm, cậu sẽ kiếm được càng nhiều tiền. » Cố Ngôn Tử vỗ vỗ bả vai Triệu Điền Dã.
Hai người cười nói đi vào điện ảnh và truyền hình Gia Thành, sau đó phát hiện bọn họ tới hơi sớm.
Nghi thức khởi động máy bắt đầu vào lúc mười một giờ, lúc này còn chưa có nhiều người tới đây, trong đó có cả nam diễn viên chính.
Nam diễn viên chính của bộ phim <Giang Sơn> này, là một tiểu thịt tươi có lưu lượng rất cao, tên là Phong Tư Vũ, mà đầu tư của bộ phim truyền hình này, rất nhiều đều là dựa vào có hình ảnh của hắn.
Kỳ thật khả năng diễn xuất của vị này rất bình thường, thế nhưng điện ảnh và truyền hình Gia Thành chọn hắn, Cố Ngôn Tử cũng có thể hiểu được.
Bộ phim truyền hình này, điện ảnh và truyền hình Gia Thành muốn bán cho đài truyền hình, mà đài truyền hình lúc mua phim truyền hình, không có khả năng xem toàn bộ phim truyền hình, bình thường bọn họ chỉ xem mấy tập đầu, sau đó là xem công ty điện ảnh và truyền hình, xem đạo diễn, xem diễn viên.
Sau khi đài truyền hình mua phim truyền hình, chủ yếu dựa vào quảng cáo để kiếm tiền, quảng cáo có nhiều người xem thì thu vào càng cao, bọn họ vì bảo đảm lượng người xem không thấp, thường thường sẽ hỏi nam nữ chính là ai, chỉ cần bên trong có minh tinh lưu lượng, giá cả của bộ phim này, nhất định sẽ không kém.
Bởi vì cho dù bọn họ diễn không tốt, chỉ cần có bọn họ, lưu lượng người xem sẽ không thấp.
Điện ảnh và truyền hình Gia Thành cho dù đồng ý muốn tìm người có khả năng diễn xuất tốt đến đóng phim, nhưng dưới xu thế ngày nay, cũng vẫn phải mời một tiểu thịt tươi có lưu lượng đến đóng phim.
Cố Ngôn Tử cũng hiểu biết sơ sơ về Phong Tư Vũ, người này diễn xuất bình thường, bởi vì hoạt động nhiều, cũng thường xuyên xin rời khỏi đoàn phim, nhưng ngoại trừ cái này thì không có vấn đề khác, nói chung ở trong giới lưu lượng thì cũng là một người không tồi.
Về phần nữ diễn viên chính…. Nữ diễn viên chính tên là Đặng Gia Nghệ, tuổi so với nam diễn viên chính thì lớn hơn một chút. Lúc cô ấy bảy tám tuổi đã vào đoàn kịch luyện tập xiếc ảo thuật, lúc mười lăm mười sáu tuổi, bị một đạo diễn chọn từ trong đoàn kịch ra, diễn một nhân vật nữ số 3….
Mặc dù cố ấy không phải diễn một lần là nổi tiếng, nhưng khả năng diễn xuất cũng không tồi, lại có bản lãnh, sau đó hợp đồng ký kết không ngừng, hơn nữa giới giải trí kiếm được nhiều tiền hơn, sau này cũng không làm việc trong đoàn xiếc nữa mà ở lại giới giải trí lăn lộn.
Thế nhưng cô ấy là loại diễn xuất không tồi nhưng sẽ không tham gia những chuyện xã giao, bình thường ngoại trừ đóng phim sẽ không tham gia những hoạt động khác, dù sao tìm cô ấy diễn xuất thì chất lượng nhất định sẽ được đảm bảo không cần phải nói, còn tuyệt đối sẽ không gây ra chuyện gì làm ảnh hưởng tới hình tượng.
Đại đa số biên kịch hoặc là tổ biên kịch sẽ không có quyền lên tiếng, Cố Ngôn Tử đầu tư cho bộ phim này lại lấy danh nghĩa của Trịnh Gia Hòa, ngoại trừ sản xuất Điền thì không có ai biết hắn có quan hệ thân thiết với Trịnh Gia Hòa, bởi vậy không có người để ý tới hắn.
Hắn cũng vui vẻ thoải mái, quyết định đứng ở trong góc cùng Triệu Điền Dã chơi điện thoại, còn bớt thời gian gửi ảnh chụp cho Trịnh Gia Hòa, lại gởi một tin nhắn : « Chú Trịnh, cho chú kiến thức một chút nghi thức khởi động máy của giới giải trí ! chú có nhìn thấy đầu heo lớn ở trên bàn không ? đó là món bảng hiệu của khách sạn phụ cận, nghe nói rất ngon…. Sau khi nghi thức khởi động máy chấm dứt, chúng ta có thể nếm thử một chút ! »
Tập đoàn Minh Lợi là một tập đoàn lớn, công ty con có mấy chục cái, trong đó có vài cái đã đưa ra thị trường, bởi vậy Trịnh Gia Hòa rất bận rộn.
Hôm nay sau khi tới công ty, hắn phải đi họp, cuộc họp vận hành được một nửa, hắn bớt thời gian nhìn qua di động, liền nhìn thấy một cái đầu heo quay đang tỏa sáng.
Hắn đột nhiên hơi đói bụng….
Trịnh Gia Hòa cười cười, nhắn trả lại một câu : « Cậu mang về cho tôi một gói, tôi cũng muốn nếm thử một chút ? »
« Chú Trịnh, đầu heo có rất nhiều cholesterol, ăn không tốt. » Cố Ngôn Tử lập tức nhắn trả lời.
Trịnh Gia Hòa nhíu mày.
Cho dù đầu heo có nhiều cholesterol, thỉnh thoáng ăn một lần cũng không có vấn đề gì… Cố Ngôn Tử có phải quá chú trọng đến dưỡng sinh hay không?
Nghĩ như vậy, Trịnh Gia Hòa mới nhớ lại Cố Ngôn Tử làm đồ ăn cho hắn, thức ăn tuy rằng đủ loại, nhưng có một điểm giống nhau, đều rất tốt cho sức khỏe.
Đây là…. Đặc biệt quan tâm thân thể của hắn sao?
“Tôi chỉ là muốn ăn.” Trịnh Gia Hòa lại nhắn trả lời lại.
« Vậy cháu mang hai lỗ tai heo về cho chú được không ? nơi khác của đầu heo đều là mỡ không thể ăn. » Cố Ngôn Tử lại nhắn lại. lúc trước khi hắn tham gia nghi thức khởi động máy, nếm qua đầu heo, biết ngoại trừ lỗ tai heo, miệng heo cũng ăn ngon…. Nhưng cái sau thì Trịnh Gia Hòa ăn ít thì vẫn tốt hơn.
« Được. » Trịnh Gia Hòa đồng ý.
Nhân viên của Trịnh Gia Hòa nhìn Trịnh Gia Hòa đang họp được một nửa lại bắt đầu xem di động, đều không lên tiếng.
Trịnh Tổng của bọn họ sợ là đang có chuyện gì quan trọng lắm phải bản bạc, bọn họ cũng không thể quấy rầy hắn !
Những quản lý cấp cao ngồi nghiêm chỉnh ở phía trên, lại không biết bọn họ nghĩ Trịnh tổng của bọn họ đang bàn chuyện quan trọng, kỳ thật là đang cùng người ta đòi ăn đầu heo….
Dựa theo nguyên lý thì chuyện này có thể xảy ra.
Nhưng muốn làm được như vậy thì không dễ dàng, sức lớn có thể đánh ngất một người cũng là một vấn đề, nhưng sức yếu thì sao? Có thể đánh ngất một người sao.
Ít nhất nếu là Cố Ngôn Tử, tuyệt đối không làm được chuyện này, nhưng Trịnh Gia Hòa, hắn sao có thể làm được, lúc Trịnh Gia Hòa làm như vậy, không chỉ rất thoải mái mà còn rất thuần thục?
Trước đây Cố Ngôn Tử có ở chung với Trịnh Gia Hòa hai tháng, đoạn thời gian trong trí nhớ kia đã hơi mơ hồ, nhưng còn nhớ rất nhiều hình ảnh, trong đó rõ ràng nhất, chính là cảnh tượng hai người lần đầu tiên gặp mặt.
Khi đó hắn trèo tường vào nhà ông ngoại Trịnh Gia Hòa, vừa ngửa đầu lên, liền nhìn thấy trên ban công có để ghế nằm, mà trên ghế nắm có một thiếu niên làn da rất trắng, nhìn thấy rất là gầy yếu giống như búp bê.
Thiếu niên kia cầm một quyển sách, vừa lúc nhìn thấy hắn, ánh mắt hai người giao nhau, hắn lập tức ngượng ngùng đỏ mặt luyến tiếc dời tầm mắt.
Lúc đấy hắn cảm thấy, anh trai này thật là đẹp.
Rồi sau đó, hắn biết được, thân thể của anh trai không tốt.
Sau đó nữa…. Hắn biết được trái tim của Trịnh Gia Hòa có vấn đề.
Lúc này Cố Ngôn Tử rất nghi hoặc— tuy rằng Trịnh Gia Hòa nhìn không khác người thường là bao, hắn ở trong phòng tập thể dục còn lâu hơn so với mình, nhưng …. Hắn không nên có sức lực như vậy, lại càng không thể thuần thục như vậy.
“Sức lớn sao?” Trịnh Gia Hòa hơi nghi hoặc, hắn không cảm thấy sức mình lớn, đánh vào phía sau ót người khác chủ yếu dựa vào kỹ xảo, kỳ thật không cần sức lực lớn…
Thế nhưng Cố Ngôn Tử là một trạch nam, vận động duy nhất mỗi ngày chính là tản bộ sau khi ăn, sợ là không có sức lực gì.
Trịnh Gia Hòa cũng không đả kích hắn, khẽ cười nói: “Tôi dựa vào kỹ xảo…. chuyên môn luyện ra.”
Thân thể hắn sau khi xác định không có vấn đề, mấy năm nghỉ hè liên tiếp, đều bị cậu mình mang vào quân đội…. học không ít thứ ở trong đó.
Cố Ngôn Tử hiểu ra, nếu nói như vậy, thật cũng không nói quá… thân phận bọn họ như vậy, từ nhỏ đều phải học một ít thuật phòng thân, hắn có mấy chiêu phòng thân luyện rất tốt, còn có thói quen mang theo một ít vật nhỏ phòng thân.
Đương nhiên, câu sau là sau khi hắn trải qua bắt cóc, mới nuôi ra thói quen này.
Thế nhưng, chỉ dựa vào kỹ xảo, có thể đem người đánh ngất không? Cố Ngôn Tử vẫn có chút nghi hoặc.
Nhưng lúc này hắn không rảnh nghĩ tới những cái này— Bành Tĩnh Hoằng còn đang ngất! hắn ước gì có thể đánh cho Bành Tĩnh Hoằng thê thảm hơn, nhưng nếu Bành Tĩnh Hoằng xảy ra chuyện, Trịnh Gia Hòa không thoát được quan hệ…
Hắn không hề muốn Trịnh Gia Hòa gặp phải phiền toái gì.
“Chú Trịnh, bây giờ phải làm sao đây?” Cố Ngôn Tử nhíu mày hỏi.
“Có người tới đây, để cho bọn họ đưa hắn đi bệnh viện.” Trịnh Gia Hòa thực bình tĩnh. Hắn xác định hiện tại Bành Tĩnh Hoằng không có vấn đề gì, chờ tỉnh rượu, khẳng định cũng không khám ra cái gì.
Lúc này Cố Ngôn Tử mới chú ý tới bảo an của khách sạn đã tới đây.
Bảo an khách sạn sau khi khiết biết được một chút tình huống, liền dựa theo dặn dò của Trịnh Gia Hòa, đưa Bành Tĩnh Hoằng vào trong bệnh viện, bọn họ không biết Trịnh Gia Hòa đánh người, còn tưởng rằng Bành Tĩnh Hoằng xỉu là do rượu.
Đám người đi rồi, Cố Ngôn Tử cùng Trịnh Gia Hòa cuối cùng cũng vào xe, chạy về hướng nhà hai người.
Lúc này ở trên đường, xe lui tới rất nhiều, lúc Cố Ngôn Tử lái xe, cũng rất chậm.
“Lúc trước Bành Tĩnh Hoằng hiểu lầm cậu… cậu không tức giận sao?” Trịnh Gia Hòa đột nhiên hỏi.
Cố Ngôn Tử nghe vậy, mới đầu còn không hiểu, nghĩ nghĩ một lúc mới hiểu được là nói Bành Tĩnh Hoằng ồn ào muốn cho mình tiền, để cho mình trở về bên cạnh hắn.
“Có cái gì mà phải tức giận chứ?” Cố Ngôn Tử cười nói. lúc ấy hắn cũng chỉ cảm thấy buồn cười, không hề cảm thấy tức giận chút nào.
Hắn biết rõ, chuyện này căn bản không tồn tại, nếu là như vậy, có cái gì phải tức giận chứ?
Về phần vì sao lại cảm thấy buồn cười….
Bạn bè của Bành Tĩnh Hoằng vẫn cảm thấy hắn cùng Bành Tĩnh Hoằng ở bên nhau, là vì tiền của Bành Tĩnh Hoằng, hiện tại hắn đá Bành Tĩnh Hoằng, lại tìm một người còn có tiền hơn Bành Tĩnh Hoằng…. những người đó hẳn là bị chọc giận!
Nhất là Bành Tĩnh Hoằng… sợ là đã bị tức chết khiếp.
Nghĩ như vậy, Cố Ngôn Tử cười càng lớn hơn.
Trịnh Gia Hòa nhìn má lúm đồng tiền trên sườn mặt của hắn, ý thức được Cố Ngôn Tử cũng không để đám người Bành Tĩnh Hoằng ở trong lòng, cũng cong khóe miệng lên.
Buổi tối hôm nay, Cố Ngôn Tử ngủ rất sớm, mà ngày hôm sau, hắn vẫn như cũ làm bữa sáng cho Trịnh Gia Hòa.
Đánh hai cái trứng, bỏ vào bốn muôi bột mì, thịt băm, hành còn thêm chút muối rồi trộn đều lên, sau đó cho vào trong nồi, trong một lát liền bay ra mùi bánh trứng thơm ngào ngạt.
Cố Ngôn Tử làm hai cái bánh, lại rót sữa, cắt hoa quả, liền gọi Trịnh Gia Hòa ra ăn cơm, lại nói; “Chú Trịnh, hôm nay cháu đưa chú đi làm!”
Trịnh Gia Hòa hơi khó hiểu: “Sao cậu lại muốn đưa tôi đi làm?”
Cố Ngôn Tử lại nói: “Chú Trịnh tối hôm qua không phải xe của chú không chạy về sao? Vừa lúc hôm nay cháu cũng ra ngoài, liền thuận tiện đưa chú đi làm.”
Lúc hắn đưa ra kịch bản<Giang Sơn>, điện ảnh và truyền hình Gia Thành đã chọn xong diễn viên, và làm tốt các công việc chuẩn bị, mà ngày hôm nay là lễ khai máy của đoàn phim.
Trịnh Gia Hòa ngậm miệng lại, không nói mình còn có xe khác, càng không nói trợ lý Chu sẽ tới đón hắn.
Gửi một tin nhắn cho trợ lý Chu, kêu hắn đừng tới đây, Trịnh Gia Hòa liền ngồi lên xe của Cố Ngôn Tử.
Cố Ngôn Tử biết Trịnh Gia Hòa đi làm ở nơi nào, nhưng vẫn là lần đầu tiên tới đây…. Hắn đem xe của mình dừng ở cửa lớn của tập đoàn Minh Lợi, nhìn về phía Trịnh Gia Hòa: “Chú Trịnh, tới rồi.”
“Ừ, Cậu lái xe cẩn thận.” Trịnh Gia Hòa xuống xe, phất tay tạm biệt Cố Ngôn Tử.
Cố Ngôn Tử lên tiếng, từ từ khởi động xe, lại quay đầu nhìn thoáng qua tập đoàn Minh Lợi.
Đời trước sau khi Trịnh Gia Hòa qua đời, cha mẹ hắn cực kỳ đau lòng, hơn nữa lớn tuổi, không có tinh lực để để ý công ty, liền quyết định dỡ tập đoàn ra bán lẻ, từng là một quái vật lớn trên thương trường, liền cứ như vậy mà tan thành mây khói…
Cố Ngôn Tử chua xót ở trong lòng, đi đón Triệu Điền Dã, sau đó mới đi tới chỗ điện ảnh và truyền hình Gia Thành.
Lúc quay phim truyền hình, cơ bản đều có tổ biên kịch, rất thuận tiện tùy lúc sửa kịch bản, tuy rằng giải trí Gia Thành sẽ không sửa kịch bản, nhưng sắp xếp thì cũng phải có.
Hắn là tổng biên kịch của bộ phim này, những người đi theo hắn cũng có thể kí tên, nhưng hắn sẽ không theo tổ, cuối cùng liền để cho Triệu Điền Dã theo tổ.
Triệu Điền Dã là nam nhân thể lực tốt, khả năng logic rất mạnh mẽ, để cho hắn đi theo đoàn phim là thích hợp nhất, có thể học hỏi nhiều kinh nghiệm, sau này hắn có thể một mình gánh vác mọi chuyện được.
Còn nữa là Triệu Điền Dã rất thích hợp viết chính kịch, để cho hắn viết kịch bản mạng khôi hài mà phòng làm việc đang nhận quả thực hơi làm khó hắn.
Mỗi ngày Cố Ngôn Tử sẽ lên mạng nói chuyện với đám người Triệu Điền Dã, nhưng cũng đã nhiều ngày không gặp bọn họ, sau khi Triệu Điền Dã nhìn thấy hắn, vẻ mặt rất kinh ngạc.
Hoặc là nói, sau khi nhìn thấy xe hắn vẻ mặt mới kinh ngạc.
“Bentley…. Lão đại anh trúng sổ số sao?” Triệu Điền Dã ngồi vào xe, liền nhìn thấy nội thất ở bên trong xe muốn đui mù con mắt: “Tôi còn chưa được ngồi cái xe nào đắt tiền như vậy!”
“Cần phải trúng sổ số sao? Tôi là phú nhị đại!” Cố Ngôn Tử cười nói.
Triệu Điền Dã gật đầu, không cảm thấy kỳ quái.
Cố Ngôn Tử không nói với bọn họ chuyện trong nhà mình, chỉ là ngẫu nhiên nói sơ qua vài lần, nói là bởi vì hắn xuất quỹ nên là ầm ĩ với trong nhà, bị đuổi ra khỏi nhà.
Nhưng dù vậy, bình thường khi bọn họ ở chung, cũng nhìn ra trong nhà Cố Ngôn Tử hẳn là không thiếu tiền.
Hắn cùng đám người Lâm Linh đều sinh ra trong gia đình bình thường, kiến thức cũng chỉ có như vậy, Cố Ngôn Tử thì không giống, có một ít chuyện bọn họ chưa nghe qua, Cố Ngôn Tử cũng có thể nói ra, hắn còn rất đa tài đa nghệ.
Nếu hắn là phú nhị đại, vậy những biểu hiện kia của hắn cũng cho qua đi.
« ông chủ, tiêu sài hoang phí coi chừng nghèo khó ! » Triệu Điền Dã nói giỡn.
« Chỉ cần mọi người làm việc thật tốt cho tôi, tôi sẽ không quên các cậu. » Cố Ngôn Tử cũng cười lên.
Hai người một đường nói chuyện, rất nhanh đã tới điện ảnh và truyền hình Gia Thành.
Lúc Triệu Điền Dã ở trên xe, liền rất thích nội thất ở trong xe, sau khi xuống xe, Cố Ngôn Tử liền cho hắn chụp vài tấm với cái xe : « Tôi phải đem nó phóng lớn rửa ra rồi đóng khung lại, để khích lệ bản thân, đời này tôi không thể làm phú nhị đại, nhưng không chừng có thể phấn đấu để trở thành một thế hệ giàu có, tương lai cũng mua một cái xe như vậy ! »
« Cố lên. » Cố Ngôn Tử cầm di động chụp cho hắn.
« ha ha, tôi chỉ là nói mà thôi…. Tôi nếu thật sự có nhiều tiền như vậy, khẳng định sẽ luyến tiếc mua xe. » Triệu Điền Dã nói, lại thở dài : « Tôi vẫn muốn mua nhà, đáng tiếc giá nhà ở thành phố B cũng không dễ mua như vậy. »
« Còn có khả năng sẽ càng khó hơn…. Nếu cậu muốn hay là cứ mua một căn nhỏ trước xem sao ? » Cố Ngôn Tử hỏi.
Hắn nhớ rõ sang năm sau, giá nhà sẽ tăng lên gấp ba lần….
Triệu Điền Dã hơi do dự: “Trong nhà của tôi vẫn còn chút tiền, mua một ngồi nhà hơi xa một chút thì vẫn có khả năng, nhưng nếu đi vay…. » lúc trước hắn vẫn do dự, chỉ sợ mình thu vào không trả nổi khoản vay.
Hiện tại hắn theo Cố Ngôn Tử tuy rằng kiếm được không ít tiền, nhưng tương lại nếu phòng làm việc không có việc thì sao ?
« Yên tâm, cậu sẽ kiếm được càng nhiều tiền. » Cố Ngôn Tử vỗ vỗ bả vai Triệu Điền Dã.
Hai người cười nói đi vào điện ảnh và truyền hình Gia Thành, sau đó phát hiện bọn họ tới hơi sớm.
Nghi thức khởi động máy bắt đầu vào lúc mười một giờ, lúc này còn chưa có nhiều người tới đây, trong đó có cả nam diễn viên chính.
Nam diễn viên chính của bộ phim <Giang Sơn> này, là một tiểu thịt tươi có lưu lượng rất cao, tên là Phong Tư Vũ, mà đầu tư của bộ phim truyền hình này, rất nhiều đều là dựa vào có hình ảnh của hắn.
Kỳ thật khả năng diễn xuất của vị này rất bình thường, thế nhưng điện ảnh và truyền hình Gia Thành chọn hắn, Cố Ngôn Tử cũng có thể hiểu được.
Bộ phim truyền hình này, điện ảnh và truyền hình Gia Thành muốn bán cho đài truyền hình, mà đài truyền hình lúc mua phim truyền hình, không có khả năng xem toàn bộ phim truyền hình, bình thường bọn họ chỉ xem mấy tập đầu, sau đó là xem công ty điện ảnh và truyền hình, xem đạo diễn, xem diễn viên.
Sau khi đài truyền hình mua phim truyền hình, chủ yếu dựa vào quảng cáo để kiếm tiền, quảng cáo có nhiều người xem thì thu vào càng cao, bọn họ vì bảo đảm lượng người xem không thấp, thường thường sẽ hỏi nam nữ chính là ai, chỉ cần bên trong có minh tinh lưu lượng, giá cả của bộ phim này, nhất định sẽ không kém.
Bởi vì cho dù bọn họ diễn không tốt, chỉ cần có bọn họ, lưu lượng người xem sẽ không thấp.
Điện ảnh và truyền hình Gia Thành cho dù đồng ý muốn tìm người có khả năng diễn xuất tốt đến đóng phim, nhưng dưới xu thế ngày nay, cũng vẫn phải mời một tiểu thịt tươi có lưu lượng đến đóng phim.
Cố Ngôn Tử cũng hiểu biết sơ sơ về Phong Tư Vũ, người này diễn xuất bình thường, bởi vì hoạt động nhiều, cũng thường xuyên xin rời khỏi đoàn phim, nhưng ngoại trừ cái này thì không có vấn đề khác, nói chung ở trong giới lưu lượng thì cũng là một người không tồi.
Về phần nữ diễn viên chính…. Nữ diễn viên chính tên là Đặng Gia Nghệ, tuổi so với nam diễn viên chính thì lớn hơn một chút. Lúc cô ấy bảy tám tuổi đã vào đoàn kịch luyện tập xiếc ảo thuật, lúc mười lăm mười sáu tuổi, bị một đạo diễn chọn từ trong đoàn kịch ra, diễn một nhân vật nữ số 3….
Mặc dù cố ấy không phải diễn một lần là nổi tiếng, nhưng khả năng diễn xuất cũng không tồi, lại có bản lãnh, sau đó hợp đồng ký kết không ngừng, hơn nữa giới giải trí kiếm được nhiều tiền hơn, sau này cũng không làm việc trong đoàn xiếc nữa mà ở lại giới giải trí lăn lộn.
Thế nhưng cô ấy là loại diễn xuất không tồi nhưng sẽ không tham gia những chuyện xã giao, bình thường ngoại trừ đóng phim sẽ không tham gia những hoạt động khác, dù sao tìm cô ấy diễn xuất thì chất lượng nhất định sẽ được đảm bảo không cần phải nói, còn tuyệt đối sẽ không gây ra chuyện gì làm ảnh hưởng tới hình tượng.
Đại đa số biên kịch hoặc là tổ biên kịch sẽ không có quyền lên tiếng, Cố Ngôn Tử đầu tư cho bộ phim này lại lấy danh nghĩa của Trịnh Gia Hòa, ngoại trừ sản xuất Điền thì không có ai biết hắn có quan hệ thân thiết với Trịnh Gia Hòa, bởi vậy không có người để ý tới hắn.
Hắn cũng vui vẻ thoải mái, quyết định đứng ở trong góc cùng Triệu Điền Dã chơi điện thoại, còn bớt thời gian gửi ảnh chụp cho Trịnh Gia Hòa, lại gởi một tin nhắn : « Chú Trịnh, cho chú kiến thức một chút nghi thức khởi động máy của giới giải trí ! chú có nhìn thấy đầu heo lớn ở trên bàn không ? đó là món bảng hiệu của khách sạn phụ cận, nghe nói rất ngon…. Sau khi nghi thức khởi động máy chấm dứt, chúng ta có thể nếm thử một chút ! »
Tập đoàn Minh Lợi là một tập đoàn lớn, công ty con có mấy chục cái, trong đó có vài cái đã đưa ra thị trường, bởi vậy Trịnh Gia Hòa rất bận rộn.
Hôm nay sau khi tới công ty, hắn phải đi họp, cuộc họp vận hành được một nửa, hắn bớt thời gian nhìn qua di động, liền nhìn thấy một cái đầu heo quay đang tỏa sáng.
Hắn đột nhiên hơi đói bụng….
Trịnh Gia Hòa cười cười, nhắn trả lại một câu : « Cậu mang về cho tôi một gói, tôi cũng muốn nếm thử một chút ? »
« Chú Trịnh, đầu heo có rất nhiều cholesterol, ăn không tốt. » Cố Ngôn Tử lập tức nhắn trả lời.
Trịnh Gia Hòa nhíu mày.
Cho dù đầu heo có nhiều cholesterol, thỉnh thoáng ăn một lần cũng không có vấn đề gì… Cố Ngôn Tử có phải quá chú trọng đến dưỡng sinh hay không?
Nghĩ như vậy, Trịnh Gia Hòa mới nhớ lại Cố Ngôn Tử làm đồ ăn cho hắn, thức ăn tuy rằng đủ loại, nhưng có một điểm giống nhau, đều rất tốt cho sức khỏe.
Đây là…. Đặc biệt quan tâm thân thể của hắn sao?
“Tôi chỉ là muốn ăn.” Trịnh Gia Hòa lại nhắn trả lời lại.
« Vậy cháu mang hai lỗ tai heo về cho chú được không ? nơi khác của đầu heo đều là mỡ không thể ăn. » Cố Ngôn Tử lại nhắn lại. lúc trước khi hắn tham gia nghi thức khởi động máy, nếm qua đầu heo, biết ngoại trừ lỗ tai heo, miệng heo cũng ăn ngon…. Nhưng cái sau thì Trịnh Gia Hòa ăn ít thì vẫn tốt hơn.
« Được. » Trịnh Gia Hòa đồng ý.
Nhân viên của Trịnh Gia Hòa nhìn Trịnh Gia Hòa đang họp được một nửa lại bắt đầu xem di động, đều không lên tiếng.
Trịnh Tổng của bọn họ sợ là đang có chuyện gì quan trọng lắm phải bản bạc, bọn họ cũng không thể quấy rầy hắn !
Những quản lý cấp cao ngồi nghiêm chỉnh ở phía trên, lại không biết bọn họ nghĩ Trịnh tổng của bọn họ đang bàn chuyện quan trọng, kỳ thật là đang cùng người ta đòi ăn đầu heo….
Bình luận truyện