Đại Thúc Phải Gả

Chương 146: Hỏng mất



Nhất Hạ sậu tỉnh, hỗn hỗn độn độn.

Y thật khó chịu.

Toàn thân trên dưới, bao gồm đầu óc đều rất khó chịu. Nửa người dưới của y hoàn toàn không còn tri giác.

Đừng nói động chân một chút, ngay cả eo đều cảm giác giống như đã biến mất.

Y căn bản không thể động đậy, đôi mắt cũng vô pháp mở hoàn toàn, mê mê ngốc ngốc, cũng nhớ không nổi đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là mình đang nằm, chỉ cảm thấy bên người có người, đầu óc lại nghĩ như thế nào, đều phát không ra lực, tay y ý đồ nắm chặt, y muốn cầu cứu, muốn xác nhận, nhưng là ý thức lại từng bước một đi xa, sức lực từ nhược đến vô, thực mau, người lại ngủ thiếp đi.

Lại tỉnh, vẫn là đêm tối. So sánh với lúc trước, Nhất Hạ đã năng động hơn.

Y mệt mỏi quá, toàn thân mệt mỏi, cảm giác không đứng dậy được.

Y hơi hơi mở mắt ra, lại nhắm lại, ánh đèn mờ nhạt đầu giường đâm vào đôi mắt y đến đau nhức, đầu rất đau, mày gắt gao nhíu, khó chịu cực kỳ.

Nhất Hạ cho rằng mình là bị say rượu nghiêm trọng.

Y không biết, mình đã ngủ một ngày một đêm. Hiện tại, đã là ngày buổi tối hôm sau.

Đồng hồ báo thức nơi mép giường từng giây từng giây đi tới, Nhất Hạ mơ hồ nghe được từ phòng khách truyền đến tiếng TV, trên tay sờ đến nhiệt độ cơ thể ấm áp, đôi mắt chậm rãi mở ra.

Y phát hiện bên trái y có một người.

Trong lòng vô cùng kinh ngạc, người hơi hơi lui về bên còn lại, lúc này mới phát hiện bên phải cũng có một người khác.

Bọn họ đều ngủ rất say.

King vẫn có thói quen như bình thường, đem đầu chôn dưới gối đầu. Mà Cố Gia, ngủ đến quy củ, nghiêng người đối mặt Nhất Hạ, dán vào Nhất Hạ lẳng lặng ngủ.

Dưới chăn ba người, đều không có mặc quần áo.

Hương vị giống đực tràn ngập toàn bộ phòng, một giường hỗn độn cộng thêm trên người khó chịu, Nhất Hạ mới tỉnh tuy còn ngây ngô trong đầu cũng đã mơ hồ đoán được cái gì, lại trong lúc nhất thời không biết phản ứng như thế nào.

Y còn cần xác nhận.

Y giãy giụa, ẩn nhẫn đau đớn, xuống giường, như một lão già không thể đứng thẳng lưung, kéo chăn đơn, che lại thân thể của mình, tập tễnh, đi ra ngoài.

Đại sảnh, Cổ Nhạc nửa nằm trên sô pha, hai chân gác ở trên bàn trà, tâm tình không tồi, đang nhìn TV.

Sô pha là đưa lưng về phía cửa phòng.

Hắn không biết Nhất Hạ đã ra tới, hơn nữa đang tựa vào cái bàn cạnh tường.

Đôi tay hắn nắm giao vào nhau, ngón cái không ngừng họa vòng, có cảm giác như đang thưởng thức, đối người trong phòng bếp: “Nói thật, ta đột nhiên cảm thấy, ngẫu nhiên giống hiện tại chơi chơi như vậy, cũng không tồi nga.”

“Ngươi nghĩ hay đấy.” Thi Viêm bưng chén nước từ trong phòng bếp ra tới, cười nói: “Nhất Hạ nếu tỉnh……”

Thi Viêm vừa nói vừa nhấc mắt, tươi cười cứng đờ.

Thi Viêm tươi cười chợt tắt.

Cổ Nhạc lập tức liền đã nhận ra cái gì, vội đứng dậy, nhìn ra sau sô pha.

Nhất Hạ khóc.

Nhất Hạ hỏng mất.

“Nhất Hạ……”

“Các ngươi có phải bị điên hay không!” Nhất Hạ rít gào.

Thi Viêm luống cuống, vội buông ly nước xuống, tiến lên đỡ lấy Nhất Hạ đang trượt xuống, Nhất Hạ đem hết sức lực đẩy hắn ra.

Thi Viêm bị đẩy một cái lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Cổ Nhạc cũng ý thức được không xong, chạy nhanh lại: “Ngươi làm gì vậy, chúng ta cũng không phải chưa làm qua ngươi, chúng ta xin lỗi còn không……”

“Cút! ~~~~~~~~” Nhất Hạ kích động.

Cuồng loạn.

Ở trong mắt Nhất Hạ, đám người này thật sự chính là ác quỷ!

Một lần lại một lần đoạt lấy, mà một lần lại một lần không chút do dự đi thương tổn.

Bọn họ khả năng cảm thấy y là nam nhân, cho nên cảm thấy thế nào đều không sao cả.

Nhưng y cũng la con người. Y cũng có máu có thịt.

Nội tâm bị tra tấn như vậy, một lần lại một lần, kỳ thật so với chết càng khó chịu.

“Các ngươi có coi là ta người hay không ……”

Nhất Hạ rống to khiến Cố Gia ở trong phòng kinh động.

King là do Cố Gia đẩy tỉnh.

King nguyên bản mê mê ngốc ngốc, bực bội, đột nhiên nghe: “Các ngươi có coi ta là người hay không a!”

“Anh!” King lúc này mới phát hiện Nhất Hạ không ở bên cạnh, hoảng sợ.

Hai người vội xuống giường chạy ra ngoài.

Nhất Hạ rống đến cơ hồ thiếu dưỡng khí, nước mắt liều mạng rới, thấy người nhiều, ngược lại càng kích thích cảm xúc của y, cánh tay duỗi ra, một phen dao gọt hoa quả trên bàn ăn đưa đến trước ngực.

“Anh!”

Bốn tiểu lang đều kinh hoàng.

“Nhất Hạ!”

“…… Ta thật sự sống rất thống khổ, các ngươi có biết hay không?”

Đồng tử Nhất Hạ tán loạn.

“Ta thật sự rất thống khổ, các ngươi có biết hay không!”

“Các ngươi vô nhân tính……”

Không hiểu để đồng tình, cũng không có cảm tình, một mặt ích kỷ, một mặt đi thương tổn.

Nhất Hạ nước mắt từng giọt từng giọt rớt xuống.

Nhóm tiểu lang đều rối loạn tay chân.

Cố Gia ý đồ tới gần, không nghĩ, Nhất Hạ đột nhiên hướng trên cổ tay hạ  dao, khiến tất cả mọi người kinh hãi.

Nhất Hạ xuống tay thực ngoan.

Miệng vết thương rất sâu, nhanh chóng nứt ra.

Mùi vị tanh nồng nhiễm đỏ chăn đơn vàng nhạt, từng chút từng chút, lan ra.

Tim của đám tiểu lang đập càng mạnh.

Bọn họ sắc mặt toàn thay đổi, người cũng càng thêm thất thố, nhưng không có người dám lại tự tiện tới gần.

Thi Viêm trao đổi ánh mắt với King, King chạy nhanh vào phòng lấy di động, gọi điện thoại.

Cổ Nhạc lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy thấy nhiều máu như vậy, hoảng sợ. Hắn muốn tới gần, lại bị Thi Viêm đè lại.

“Nhất Hạ……”

Nhất Hạ hoàn toàn không có để ý đến hắn.

Nhất Hạ rũ mắt nhìn tay mình, vẫn không nhúc nhích.

Nhất Hạ cảm thấy, mình cắt sai chỗ rồi.

Y là thật muốn chết a.

Y cảm thấy, xuống tay, cắt hẳn là yết hầu mình mới đúng.

Mũi đao vừa chuyển, đột nhiên, hắn nghe được Liền Tử thanh âm.

Y ngốc ngốc xoay mặt, di động King mở loa, bên trong di động truyền đến thanh âm run rẩy của Liền Tử, ôn nhu hỏi: “Nhất Hạ?”

Liền Tử……

“Nhất Hạ? Anh đáp em một tiếng a……”

Liền Tử ở đầu kia điện thoại khóc. Cô đang ngồi ở trong xe, chạy qua nhà Nhất Hạ.

“Anh đã nói hy vọng em hạnh phúc…… Anh có nhớ hay không?” Liền Tử thanh âm nghẹn ngào, khóc: “Anh đã nói muốn nhận con em làm con nuôi, anh đã nói muốn nhìn nó chào đời, nhìn nó lớn lên……”

Nhất Hạ nước mắt ào ào rơi xuống.

“Nhất Hạ?”

Nhất Hạ gian nan mở miệng: “…… Anh…… Ở.”

“Buông dao được không?”

Nhất Hạ lắc đầu. Không có trả lời.

“Nhất Hạ……” Liền Tử ở đầu kia di động khóc: “Buông dao được không?”

Nhất Hạ cũng khóc. Nhất Hạ rất ủy khuất, rất thống khổ.

“Nhất Hạ?”

“Anh……”

Cố Gia đột nhiên nhào tới.

Tranh thủ lúc Nhất Hạ không chú ý, một phen đoạt lấy dao.

Cố Gia bắt lấy lưỡi đao, bàn tay máu tươi đầm đìa, dao trong tay Nhất Hạ đột nhiên bị đoạt, lắp bắp kinh hãi, ba người còn lại rất ăn ý, nhào lên, đè y lại.

“Không có việc gì……”

Thành công chế phục Nhất Hạ, King nói một câu vào di động.

Thanh âm King run rẩy, hắn đang rất sợ.

Ở đầu kia di động nghe được, tâm cũng thả lỏng, Liền Tử tự trách rốt cuộc nhịn không được, ở trong xe lên tiếng khóc lớn……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện