Đại Thúc Phải Gả
Chương 17: Qua đi
Nhất Hạ cũng không có đến điểm hẹn.
Mà là trực tiếp ra khách sạn, bắt tắc xi.
Một đường lẳng lặng, y nhìn ra ngoài cửa sổ, xe phóng nhanh khiến cho quang cảnh như mang màu ngũ sắc, trong lòng như thể đã bình tĩnh, rồi lại như quá mức bình tĩnh, hết thảy, đều là khó có thể miêu tả.
Anh về đến nhà, Kỷ Hạo nhìn thấy anh một thân chật vật, hơi hơi sửng sốt.
Nhất Hạ đã quên mất bữa ăn khuya.
Kỷ Hạo lại không có nổi giận, chỉ là lẳng lặng lấy ra khăn lông sạch sẽ cùng áo ngủ để thay đổi, cái gì cũngđều không có hỏi.
Nhất Hạ tắm lại sạch sẽ bằng nước ấm.
Anh từ trong phòng tắm ra ngoài, TV đã tắt đi, đèn cũng đã tắt đi, đại sảnh một mảnh im ắng, anh quay đầu nhìn một chút đồng hồ trên tường, hiện tại còn chưa đến 10 giờ.
Nhất Hạ nghĩ nghĩ, cầm tiền, hướng ra cửa.
Y nghĩ xuống dưới lầu hỏi một chút, còn tôm xào hay không.
Cửa mới vừa mở ra, Nhất Hạ đột nhiên ý thức được chính mình hẳn là lấy thêm dù, anh lại đóng cửa lại trở lại đại sảnh, lướt qua phòng Kỷ Hạo thăm dò nhìn thoáng qua, phát hiện Kỷ Hạo đã nằm ở trên giường.
Như thế nào…… Không uống sữa bò đã nằm trên giường?
Nhất Hạ hai mắt chớp chớp.
Y nghĩ nghĩ, đi khóa cửa lại, trở lại phòng Kỷ Hạo, đóng lại cửa phòng, ở bên cạnh Kỷ Hạo nằm xuống.
Ánh đèn mờ nhạt, Kỷ Hạo hai mắt nhắm, gương mặt khi ngủ vẫn còn mang nhiều trẻ con, nhưng phi thường tuấn lãng.
Nhất Hạ nhìn, vươn tay, ngón cái ở trên mặt Kỷ Hạo sờ sờ, đôi mắt Kỷ Hạo chậm rãi mở, xê dịch, tiến gần đến sát bên người Nhất Hạ.
“Anh hôm nay buổi tối làm sao vậy?”
Kỷ Hạo thanh âm rất thấp, thực nhu, làm người nghe thấy thực thoải mái.
Nhất Hạ tay sờ đến mái tóc mềm mại của cậu.
Cậu tựa như một con chó to được sờ nắn vuốt ve, lại thỏa mãn gần vài phần, nghiêng người gần sát Nhất Hạ.
“Anh……” Cậu sờ lên một cái tay khác của Nhất Hạ.
Cậu hơi hơi nghển cổ, điều chỉnh tư thế ngủ, hơi thở nhiệt nhiệt phả tới mặt cùng trên cổ Nhất Hạ, thấp giọng: “Anh bị mưa tạt ướt, tay thật lạnh……”
Trên người cũng thực lạnh.
Kỷ Hạo lại giật giật, ý đồ lấy nhiệt độ cơ thể sưởi ấm Nhất Hạ.
Nhất Hạ khẽ cười, thấy cậu như vậy, cũng chủ động kéo gần khoảng cách giữa hai người, ngủ trong lòng ngực Kỷ Hạo.
Trong lòng ngực Kỷ Hạo thực ấm, hơn nữa, thực kiên định, rất có cảm giác an toàn.
Nhất Hạ lưu luyến nhiệt độ cơ thể cậu, cũng như hơi thở tươi mát tựa như ánh mặt trời, không khỏi, lại hướng trong lòng ngực cậu cạ cạ, Kỷ Hạo thấy Nhất Hạ chủ động như vậy, cười sâu thêm một chút, kéo chăn qua, đắp lên người cả hai.
“Anh buổi tối hôm nay …… Nhìn thấy Thi Viêm.”
Ổ chăn ấm áp, Nhất Hạ đột nhiên thấp thấp mở miệng.
Nhất Hạ thực rõ ràng phát hiện Kỷ Hạo biến hóa, ngẩng đầu: “…… Bị hắn ta dọa sợ.”
“Hắn ta có làm cái gì anh hay không?”
Kỷ Hạo ngữ khí bình thường tựa như đang hỏi ngày mai thời tiết có đẹp không, trong ổ chăn tay dọc theo eo Nhất Hạ xoa xoa phía sau lưng.
Nhất Hạ dán ở trong lòng ngực cậu, nhiệt độ cơ thể dần dần tăng trở lại, lắc đầu, không nói gì.
Căn phòng trở nên an tĩnh, anh đèn mờ nhạt đầu giường, trong ổ chăn không có một chút động tĩnh.
Cuối cùng, qua thật lâu, Nhất Hạ đột nhiên lại thấp thấp mà nói: “Anh khả năng đã hiểu lầm hắn……”
Không phải……
Không thể xem như hiểu lầm.
Nếu lúc trước y cùng Thi Viêm không có uống say đến nỗi không còn biết gì, sự kiện kia căn bản sẽ không có khả năng phát sinh.
Thi Viêm trước kia cùng Nhất Hạ quan hệ thực tốt.
Tuổi hai người tuy rằng kém hơn một đoạn, nhưng là quan hệ hai người lại tốt đến độ không có gì giấu nhau.
Khi đó tiểu Kỷ Hạo thực phản cảm Thi Viêm.
Luôn là đối Nhất Hạ nói Thi Viêm không có ý tốt.
Nhất Hạ tưởng tiểu Kỷ Hạo ghen ghét anh mình bị tranh mất, tưởng tiểu Kỷ Hạo không hiểu chuyện, kết quả, ngày đó y cùng Thi Viêm đi ra ngoài, uống rượu, liền có chuyện.
Nhất Hạ hoàn toàn không nhớ rõ chuyện sau đó.
Y tỉnh lại, nhìn đến Kỷ Hạo đang phẫn nộ, cùng với mình quần áo thì bất chỉnh.
Nhất Hạ kinh ngạc.
Sau này y mới biết được Thi Viêm đối chính mình làm cái gì.
May mắn là tiểu Kỷ Hạo đúng lúc tìm được phòng khách sạn, cứu y.
Sau đó, Thi Viêm trăm phương nghìn kế tìm được y.
Y kinh hoàng, y khó có thể đối mặt, cho nên cáo ốm, xin nghỉ ở nhà.
Sau đó Thi Viêm liền biến mất.
Từ trong miệng người khác, Nhất Hạ biết, hắn ta xuất ngoại.
Thời gian đi lâu như vậy, không nghĩ tới, hôm nay lại được cấp cho một đáp án.
Chỉ là uống say……
Nói như vậy, có phải hay không nghĩ rằng, hai người còn có thể là bạn?
Rõ ràng chính là đã xảy ra, nhưng là bởi vì chỉ là vô tình, là có thể tâm bình lặng mà quay trở lại thời điểm ban đầu sao?
Nhất Hạ đột nhiên cười.
Khóe miệng nhàn nhạt mà kéo kéo, vết rách trong lòng như cũ, y vùi đầu vào ngực Kỷ Hạo, thân thủ đem Kỷ Hạo ôm sát.
Đêm. Kỷ Hạo thừa lúc Nhất Hạ ngủ say nhẹ nhàng in lại trên môi Nhất Hạ một nụ hôn.
Đồng hồ điểm 3h, cậu lặng yên đứng dậy, chậm rãi sờ tới di động, ra khỏi phòng, cầm ly sữa bò, đứng ở chỗ ngọn đèn mông lung trên ban công.
Cậu nhấn một chuỗi dãy số.
Chỉ vang hai tiếng, đầu kia truyền đến thanh âm của một nam nhân thành niên, vội vàng, hơn nữa rất cung tất kính hỏi: “Master?”
Mà là trực tiếp ra khách sạn, bắt tắc xi.
Một đường lẳng lặng, y nhìn ra ngoài cửa sổ, xe phóng nhanh khiến cho quang cảnh như mang màu ngũ sắc, trong lòng như thể đã bình tĩnh, rồi lại như quá mức bình tĩnh, hết thảy, đều là khó có thể miêu tả.
Anh về đến nhà, Kỷ Hạo nhìn thấy anh một thân chật vật, hơi hơi sửng sốt.
Nhất Hạ đã quên mất bữa ăn khuya.
Kỷ Hạo lại không có nổi giận, chỉ là lẳng lặng lấy ra khăn lông sạch sẽ cùng áo ngủ để thay đổi, cái gì cũngđều không có hỏi.
Nhất Hạ tắm lại sạch sẽ bằng nước ấm.
Anh từ trong phòng tắm ra ngoài, TV đã tắt đi, đèn cũng đã tắt đi, đại sảnh một mảnh im ắng, anh quay đầu nhìn một chút đồng hồ trên tường, hiện tại còn chưa đến 10 giờ.
Nhất Hạ nghĩ nghĩ, cầm tiền, hướng ra cửa.
Y nghĩ xuống dưới lầu hỏi một chút, còn tôm xào hay không.
Cửa mới vừa mở ra, Nhất Hạ đột nhiên ý thức được chính mình hẳn là lấy thêm dù, anh lại đóng cửa lại trở lại đại sảnh, lướt qua phòng Kỷ Hạo thăm dò nhìn thoáng qua, phát hiện Kỷ Hạo đã nằm ở trên giường.
Như thế nào…… Không uống sữa bò đã nằm trên giường?
Nhất Hạ hai mắt chớp chớp.
Y nghĩ nghĩ, đi khóa cửa lại, trở lại phòng Kỷ Hạo, đóng lại cửa phòng, ở bên cạnh Kỷ Hạo nằm xuống.
Ánh đèn mờ nhạt, Kỷ Hạo hai mắt nhắm, gương mặt khi ngủ vẫn còn mang nhiều trẻ con, nhưng phi thường tuấn lãng.
Nhất Hạ nhìn, vươn tay, ngón cái ở trên mặt Kỷ Hạo sờ sờ, đôi mắt Kỷ Hạo chậm rãi mở, xê dịch, tiến gần đến sát bên người Nhất Hạ.
“Anh hôm nay buổi tối làm sao vậy?”
Kỷ Hạo thanh âm rất thấp, thực nhu, làm người nghe thấy thực thoải mái.
Nhất Hạ tay sờ đến mái tóc mềm mại của cậu.
Cậu tựa như một con chó to được sờ nắn vuốt ve, lại thỏa mãn gần vài phần, nghiêng người gần sát Nhất Hạ.
“Anh……” Cậu sờ lên một cái tay khác của Nhất Hạ.
Cậu hơi hơi nghển cổ, điều chỉnh tư thế ngủ, hơi thở nhiệt nhiệt phả tới mặt cùng trên cổ Nhất Hạ, thấp giọng: “Anh bị mưa tạt ướt, tay thật lạnh……”
Trên người cũng thực lạnh.
Kỷ Hạo lại giật giật, ý đồ lấy nhiệt độ cơ thể sưởi ấm Nhất Hạ.
Nhất Hạ khẽ cười, thấy cậu như vậy, cũng chủ động kéo gần khoảng cách giữa hai người, ngủ trong lòng ngực Kỷ Hạo.
Trong lòng ngực Kỷ Hạo thực ấm, hơn nữa, thực kiên định, rất có cảm giác an toàn.
Nhất Hạ lưu luyến nhiệt độ cơ thể cậu, cũng như hơi thở tươi mát tựa như ánh mặt trời, không khỏi, lại hướng trong lòng ngực cậu cạ cạ, Kỷ Hạo thấy Nhất Hạ chủ động như vậy, cười sâu thêm một chút, kéo chăn qua, đắp lên người cả hai.
“Anh buổi tối hôm nay …… Nhìn thấy Thi Viêm.”
Ổ chăn ấm áp, Nhất Hạ đột nhiên thấp thấp mở miệng.
Nhất Hạ thực rõ ràng phát hiện Kỷ Hạo biến hóa, ngẩng đầu: “…… Bị hắn ta dọa sợ.”
“Hắn ta có làm cái gì anh hay không?”
Kỷ Hạo ngữ khí bình thường tựa như đang hỏi ngày mai thời tiết có đẹp không, trong ổ chăn tay dọc theo eo Nhất Hạ xoa xoa phía sau lưng.
Nhất Hạ dán ở trong lòng ngực cậu, nhiệt độ cơ thể dần dần tăng trở lại, lắc đầu, không nói gì.
Căn phòng trở nên an tĩnh, anh đèn mờ nhạt đầu giường, trong ổ chăn không có một chút động tĩnh.
Cuối cùng, qua thật lâu, Nhất Hạ đột nhiên lại thấp thấp mà nói: “Anh khả năng đã hiểu lầm hắn……”
Không phải……
Không thể xem như hiểu lầm.
Nếu lúc trước y cùng Thi Viêm không có uống say đến nỗi không còn biết gì, sự kiện kia căn bản sẽ không có khả năng phát sinh.
Thi Viêm trước kia cùng Nhất Hạ quan hệ thực tốt.
Tuổi hai người tuy rằng kém hơn một đoạn, nhưng là quan hệ hai người lại tốt đến độ không có gì giấu nhau.
Khi đó tiểu Kỷ Hạo thực phản cảm Thi Viêm.
Luôn là đối Nhất Hạ nói Thi Viêm không có ý tốt.
Nhất Hạ tưởng tiểu Kỷ Hạo ghen ghét anh mình bị tranh mất, tưởng tiểu Kỷ Hạo không hiểu chuyện, kết quả, ngày đó y cùng Thi Viêm đi ra ngoài, uống rượu, liền có chuyện.
Nhất Hạ hoàn toàn không nhớ rõ chuyện sau đó.
Y tỉnh lại, nhìn đến Kỷ Hạo đang phẫn nộ, cùng với mình quần áo thì bất chỉnh.
Nhất Hạ kinh ngạc.
Sau này y mới biết được Thi Viêm đối chính mình làm cái gì.
May mắn là tiểu Kỷ Hạo đúng lúc tìm được phòng khách sạn, cứu y.
Sau đó, Thi Viêm trăm phương nghìn kế tìm được y.
Y kinh hoàng, y khó có thể đối mặt, cho nên cáo ốm, xin nghỉ ở nhà.
Sau đó Thi Viêm liền biến mất.
Từ trong miệng người khác, Nhất Hạ biết, hắn ta xuất ngoại.
Thời gian đi lâu như vậy, không nghĩ tới, hôm nay lại được cấp cho một đáp án.
Chỉ là uống say……
Nói như vậy, có phải hay không nghĩ rằng, hai người còn có thể là bạn?
Rõ ràng chính là đã xảy ra, nhưng là bởi vì chỉ là vô tình, là có thể tâm bình lặng mà quay trở lại thời điểm ban đầu sao?
Nhất Hạ đột nhiên cười.
Khóe miệng nhàn nhạt mà kéo kéo, vết rách trong lòng như cũ, y vùi đầu vào ngực Kỷ Hạo, thân thủ đem Kỷ Hạo ôm sát.
Đêm. Kỷ Hạo thừa lúc Nhất Hạ ngủ say nhẹ nhàng in lại trên môi Nhất Hạ một nụ hôn.
Đồng hồ điểm 3h, cậu lặng yên đứng dậy, chậm rãi sờ tới di động, ra khỏi phòng, cầm ly sữa bò, đứng ở chỗ ngọn đèn mông lung trên ban công.
Cậu nhấn một chuỗi dãy số.
Chỉ vang hai tiếng, đầu kia truyền đến thanh âm của một nam nhân thành niên, vội vàng, hơn nữa rất cung tất kính hỏi: “Master?”
Bình luận truyện