Đại Thúc Phải Gả

Chương 65: Mục đích



Đêm. Trăng tròn.

Nhất Hạ dựa bên cửa sổ nhìn ánh trăng, lẳng lặng, vẫn không nhúc nhích.

Y bị người từ phía sau ôm lấy.

Kỷ Hạo giống hài tử ôm gấu bông dường như đem Nhất Hạ hơi hơi nhấc lên, khiến cho hai chân Nhất Hạ rời khỏi dép lê sau đó đặt lên mu bàn chân của cậu, lại hơi hơi nghiêng về phía trước, đem thể trọng hai người dựa lên cửa sổ, để Nhất Hạ ngả hẳn vào trong lòng ngực mình, vùi đầu cọ cọ.

Nhất Hạ vừa ấm lại vừa mềm. Kỷ Hạo thực thích, gắt gao ôm lấy, hận không thể đem Nhất Hạ dung hợp vào trong cơ thể mình.

“Không cần như vậy……” Nhất Hạ mày nhíu lại, thanh âm thấp thấp, quay đầu qua, thấy mành trướng giữa hai giường lại bị Kỷ Hạo kéo ra.

Kỷ Hạo ở bên khóe môi Nhất Hạ mút một cái, nhỏ giọng: “Thẩm Võ ra ngoài gọi điện thoại rồi.”

Nhất Hạ trầm mặc.

Nhất Hạ quay đầu lại, không nói lời nào.

Kỷ Hạo đem cằm đặt lên vai Nhất Hạ thật lâu, ôn nhu: “Anh, người kia…… Em mang anh đi gặp hắn được không?”

Kỷ Hạo cảm giác, Nhất Hạ thân thể cứng đờ.

“Vậy……” Kỷ Hạo lại hỏi: “Em dẫn hắn tới gặp anh, được không?”

Nhất Hạ không nói lời nào.

Kỷ Hạo cảm giác tay Nhất Hạ sờ lên tay mình, ý đồ đẩy ra, Kỷ Hạo buộc chặt cánh tay, đem Nhất Hạ ôm càng chặt.

“Anh, anh có phải ghen tị hay không?” Kỷ Hạo thanh âm rất thấp, thực nhu.

Cậu đem mặt Nhất Hạ quay lại, đôi môi dán lên gương mặt Nhất Hạ: “Anhi có phải không cao hứng hay không?”

Nhất Hạ rũ mắt. Nãy giờ không nói gì.

Kỷ Hạo nhìn, vẻ mặt ủy khuất, nhưng trong lòng kỳ thật có một chút cao hứng.

“Anh……” Kỷ Hạo hôn lấy gương mặt y, thấp giọng hỏi: “Em về sau chỉ nhìn anh……”

Nhất Hạ trong lòng khẽ run lên, ngước mắt, Kỷ Hạo nhìn thằng vào mắt y, nhu nhu: “Chỉ cần anh……”

“Em đi tìm hắn đi.” Nhất Hạ đột nhiên nói làm Kỷ Hạo ngẩn ra.

Nguyên bản đang rất hoà thuận vui vẻ, không khí chuyển biến bất ngờ, Kỷ Hạo thất thố: “Anh?”

“Anh nhìn ra được em thực thích hắn.”

“Anh……”

Kỷ Hạo luống cuống, Nhất Hạ lại nhàn nhạt, nói: “Anh mệt rồi, buông ra.”

Nhất Hạ thân thể khó chịu, trong lòng càng khó chịu.

Nhất Hạ tránh ra, trở lại trên giường đắp chăn trực tiếp nằm xuống ngủ, Kỷ Hạo đối với phản ứng Nhất Hạ cấp ra thực hoảng, lại thực tức giận.

“Anh, anh không cần như vậy.” Kỷ Hạo vòng ra trước giường.

“Em về đi, không cần bồi anh.” Nhất Hạ buồn phiền: “Thêm giường thì thêm tiền, không thêm giường thì giường lại quá chật, nằm chung cả hai đều ngủ không được.”

Nhất Hạ nói lời này khiến lửa trong lòng Kỷ Hạo bốc lên đỉnh điểm.

“Anh vì cái gì muốn như vậy! Anh tại sao muốn đem em đẩy cho người khác, anh rõ ràng……”

Nhất Hạ cơ hồ là nhảy dựng lên, che miệng Kỷ Hạo.

Kỷ Hạo nói rất lớn, lớn đến độ khiến cho Thẩm Võ ra ngoài gọi điện thoại phải quay trở lại.

Thẩm Võ thấy mành được kéo che lại, sửng sốt một chút.

Hắn đem mành trướng kéo ra, thấy Nhất Hạ đang che miệng Kỷ Hạo, kỳ quái, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có việc gì, chỉ là lại trở tính thôi.”

Nhất Hạ cuống quít quay đầu lại đáp Thẩm Võ, Kỷ Hạo nhân cơ hội kéo tay Nhất Hạ xuống, cắn một phát lên tay Nhất Hạ.

Nhất Hạ đau đến hút khí, Thẩm Võ vừa thấy, suy nghĩ, trở tính thôi á, lên cơn dại thì có.

Thẩm Võ mặc kệ. Thẩm Võ lại tiếp tục đi ra ngoài gọi điện thoại.

Nhất Hạ bị cắn đau, lại không hé răng.

Y tùy ý để Kỷ Hạo cắn, nhưng Kỷ Hạo cũng không chấp nhất, mà là ôm Nhất Hạ đảo một cái, đem Nhất Hạ ngồi vào trong lòng mình.

“Có đau không?” Kỷ Hạo vẻ mặt biết sai nhìn Nhất Hạ.

Nhất Hạ nhìn dấu răng trên tay, tức giận trừng cậu, nói: “Không cắn sao?”

Kỷ Hạo chu mặt, tức giận: “Ai kêu anh không cần em!”

Kỷ Hạo thanh âm quá lớn, chọc đến Nhất Hạ giơ lên tay thủ thế định đánh.

Kỷ Hạo rũ mi mắt. Nhưng là cậu rất bực, ôm chặt Nhất Hạ.

Nhất Hạ bị cậu lăn lộn làm đau, tránh ra, lại bị cậu ôm đến càng khẩn, phát hỏa: “Kỷ Hạo!”

“Anh có nhớ trước kia anh đã nói như thế nào không?”

Nhất Hạ sửng sốt.

“Anh đã nói mặc kệ phát sinh chuyện gì anh sẽ không lại đuổi em đi!”

Nhất Hạ hoảng một phen, biện giải: “Anh lại chưa nói muốn đuổi em đi!”

Kỷ Hạo không nói. Cậu trừng mắt nhìn Nhất Hạ, trên mặt viết: Rõ ràng có!

Nhất Hạ buồn bực. Nhất Hạ thực bất đắc dĩ.

Nhất Hạ mày gắt gao nhíu lại, hai tay đặt ở trên vai Kỷ Hạo.

“Nghe.” Y thấp giọng: “Em đã là người lớn rồi, không thể tùy hứng như vậy.”

Kỷ Hạo không nói chuyện, chỉ là nghển cổ hôn y.

Nhất Hạ sợ Thẩm Võ sẽ đột nhiên trở về bắt gặp, khẩn trương, nhưng không có cự tuyệt.

Nhất Hạ thực vụng về, căng cứng, Kỷ Hạo muốn y cấp ra chút phản ứng, cùng Nhất Hạ môi răng cọ xát.

Nhất Hạ bị cậu ôm thật sự đau.

Nhưng là y lại không dám nói cho Kỷ Hạo biết mình đau.

Nhất Hạ mày vẫn luôn gắt gao, cuối cùng, nghe được động tĩnh, cả kinh.

Thẩm Võ kéo mành trướng ra thì Nhất Hạ đã từ trên người Kỷ Hạo trèo xuống.

Thẩm Võ thấy hai người, một ngồi đuôi giường, một ngồi đầu giường, Thẩm Võ hỏi: “Nháo xong rồi?”

Nhất Hạ mặt thực hồng.

Thẩm Võ cho rằng y do tức Kỷ Hạo.

Thẩm Võ nhìn di động coi mấy giờ rồi, thấy còn sớm, Thẩm Võ đối Kỷ Hạo: “Ta đói bụng, Kỷ Hạo, có thể đi ra ngoài mua giúp ít đồ ăn khuya không?”

Kỷ Hạo liếc hắn.

Kỷ Hạo vừa muốn há miệng oán giận, Nhất Hạ vội vàng mở miệng, nói: “Anh cũng đói bụng.”

Kỷ Hạo hai tròng mắt đảo trở lại trên mặt Nhất Hạ.

Kỷ Hạo nén xuống cơn tức. “Anh muốn ăn cái gì?”

“Chè đậu xanh.”

“Ta cũng vậy.” Thẩm Võ được một tấc lại muốn tiến một thước, vui cười nói: “Nếu có thể mua thêm mì xào linh tinh thì tốt nhất.”

Kỷ Hạo tiếp lệnh. Kỷ Hạo trước khi đi đối Nhất Hạ nói: “Anh, trước đó thơm em một cái.”

Thẩm Võ giật mình, nhìn hai người bọn họ.

Nhất Hạ thực xấu hổ, liếc Thẩm Võ một cái, đối Kỷ Hạo oán giận: “Thật là…… Còn không có lớn lên được?”

Lời này kỳ thật là để Thẩm Võ nghe.

Nhất Hạ ở trên trán Kỷ Hạo chụt một cái, Kỷ Hạo lòng tràn đầy vui mừng, ngoan ngoãn khởi hành.

Thẩm Võ thấy Kỷ Hạo ra cửa, “chậc” một tiếng.

“Thật là.” Thẩm Võ oán giận: “Ngươi là muốn sủng hắn tới trình độ nào.”

Nhất Hạ cười gượng.

“Ta nói cho ngươi, như vậy hắn vĩnh viễn không lớn được.”

“Làm gì.” Nhất Hạ nhíu mày cười, nói: “Ngươi không thấy hắn rất độc lập sao?”

Chuyện gì cũng dám một mình đi làm. Hơn nữa, tư tưởng cũng thực độc lập, không thích nghe lời.

Khiến cho Nhất Hạ thực sầu. Nhưng là vô pháp giải quyết, Nhất Hạ lại không muốn nghĩ nhiều.

Nhất Hạ ngước mắt: “Đúng rồi, ngươi bên kia thế nào?”

“Còn có thể thế nào…… Ta đã tìm người hỗ trợ đầu cơ phá giá……” Thẩm Võ nói đến cái này, mặt tỏ vẻ nhẹ nhàng, cũng thực buồn bực, nói: “Nhất thời nguy cấp, cũng không biết có thể bán được bao nhiêu tiền.”

“Vậy ngươi về sau ở đâu?”

“Chính là vấn đề này a. Ta định tìm người mua căn nhà này, rồi thuê lại căn đó, như vậy người nhà sẽ không phát hiện, ngươi nói đúng không?”

Thẩm Võ nói như vậy, Nhất Hạ đành phải cười.

Nhất Hạ cảm thấy làm gì có chuyện tốt như vậy, không ôm hy vọng, nói: “Ta thấy ngươi tốt nhất nên đi kiếm nhà đi.”

Thẩm Võ suy sụp.

Một lúc sau, hắn nói: “Kỳ thật ta làm người có phải hay không thực thất bại?”

“Vì cái gì nói như vậy?”

Nhất Hạ há miệng, chính là lời này không phải từ miệng Nhất Hạ, Thẩm Võ chớp mắt quay đầu lại, Nhất Hạ ngước mắt, hai người nhìn thấy Cổ Nhạc, đều sửng sốt.

“Là ngươi a?”

Thẩm Võ nói.

Cổ Nhạc gật đầu: “Là ta.”

Cổ Nhạc vẻ mặt tươi cười hướng Nhất Hạ đi tới.

Nhất Hạ vừa thấy cậu, cả người đều khẩn trương, như thể tùy lúc đều có thể chiến đấu, nhìn chằm chằm cậu.

Cổ Nhạc thấy Nhất Hạ giống như mèo xù lông, cảm thấy thực khôi hài.

Hắn đi đến trước giường Nhất Hạ, ngồi xuống bên người Nhất Hạ, hỏi Thẩm Võ: “Ngươi có phòng ở muốn bán?”

Thẩm Võ mắt sáng ngời: “Có hứng thú?”

“Có ~ bất quá……” Cổ Nhạc cười, vuốt sói lặng lẽ sờ lên eo Nhất Hạ, xoay mặt ôn nhu đùa giỡn Nhất Hạ: “Có phải ngươi dẫn ta đi xem hay không a?”

Nhất Hạ sắc mặt biến đổi.

Nhất Hạ thân thủ không dấu vết, muốn bẻ móng vuốt cậu ra, tức giận hỏi: “Cậu rốt cuộc muốn làm sao?”

Cổ Nhạc càng tươi cười.

Tay cậu đột nhiên kéo một cái, Nhất Hạ đột nhiên dán lên người cậu.

Thẩm Võ nhìn ngẩn ra, Cổ Nhạc ghé sát vào Nhất Hạ, ở bên môi Nhất Hạ ôn nhu: “Em trai anh hiện tại ở đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện