Đại Thúc Phải Gả

Chương 68: Cố Gia VS Kỷ Hạo



Nhất Hạ tỉnh lại đã hoàn toàn nhận không ra mình ở đâu.

Trên tay được gắn kim, bình truyền từng giọt từng giọt nhỏ xuống, y mơ màng xoay mặt, nhìn đến Kỷ Hạo lẳng lặng ngủ ở bên cạnh, hai mắt mông mông, lại nhắm lại.

Nhất Hạ lần thứ hai tỉnh lại đã là buổi tối.

Kỷ Hạo đang lẳng lặng ngồi ở trên giường xem TV, Nhất Hạ hai mắt mở ra rồi lại nhắm lại, mơ hồ nghe được tiếng TV, mày hơi nhăn lại, sau đó, liền nghe được Kỷ Hạo gọi y.

“Anh?”

Nhất Hạ đầu thực vựng.

“Anh?”

Nhất Hạ trên người rất đau.

Kỷ Hạo nhẹ nhàng vỗ về mặt y, ở bên tai y nhẹ giọng gọi, thấy y phản ứng, khuôn mặt tuấn lãng nở ra một nụ cười đầy trẻ con.

“Anh……”

Nhất Hạ tỉnh.

Y mở mi mắt nhìn xem chung quanh, như cũ không nhận biết nơi này là chỗ nào.

Y liếc về phía bên cạnh, kim tiêm vẫn cắm trên tay, nhưng hẳn là thay đổi nước thuốc, màu sắc không giống nhau.

“Anh, anh rốt cuộc tỉnh.”

Kỷ Hạo ngữ khí rất cao hứng, khuôn mặt, tựa như hài tử đang vui sướng.

Nhưng là Nhất Hạ không có chút cao hứng nào.

Nhất Hạ không biết nên như thế nào đối mặt cậu.

Nhất Hạ hốc mắt hồng hồng, quay mặt đi, không nói gì.

Nhất Hạ cảm thấy thế giới của mình sụp đổ.

Thẩm Võ khẳng định đã biết chuyện giữa hai người bọn họ.

Bệnh viện khẳng định cũng đã khẽ truyền miệng nhau.

Nhất Hạ thậm chí không dám tưởng tượng những người đó sẽ dùng ánh mắt thế nào khi nhìn y.

Y thậm chí muốn đào một cái hố, khiến cho mình như vậy biến mất trên thế giới này.

Nhất Hạ nhanh chóng phát hiện mình không phải ở bệnh viện cũ.

Sàn nhà gỗ, trang hoàng tươi sáng, TV LCD màn hình phẳng cỡ lớn đang chiếu hình ảnh không ngừng biến hóa, Nhất Hạ thong thả liếc mắt đảo qua chung quanh một cái, ánh mắt quay trở lại trên mặt Kỷ Hạo, trong lòng hơi hơi kinh ngạc.

“…… Ở đâu?” Nhất Hạ yết hầu khàn khàn.

Thanh âm kia, thật vất vả mới phát ra được, so với mấy lão già sắp chết còn khó nghe hơn.

Kỷ Hạo thấy Nhất Hạ chịu nói chuyện cùng mình, nhẹ nhàng nhấp miệng cười. Cuối cùng, cậu cúi đầu ở bên tai Nhất Hạ: “Em giúp anh chuyển viện.”

Kinh ngạc ở trong lòng Nhất Hạ khuếch tán.

Nhìn cấp bậc trang hoàng, nơi này tiêu tốn bao nhiêu tiền?

“Anh, em biết sai rồi. Anh không cần không để ý tới em.” Tay Kỷ Hạo nhẹ nhàng vuốt cái chăn trên người Nhất Hạ, thấp thỏm nói.

Nhất Hạ quay mặt đi không để ý tới cậu, Kỷ Hạo nhìn, rũ mắt, cúi đầu đem cằm đặt xuống gối đầu bên tai Nhất Hạ, lẳng lặng ghé vào bên người Nhất Hạ, không nói lời nào.

TV đang chiếu tin tức.

Lúc trước Nhất Hạ vẫn luôn ngủ, cho nên Kỷ Hạo chỉnh âm rất nhỏ.

Hình ảnh trên TV đang không ngừng biến hóa, Nhất Hạ đột nhiên nghe được cái gì, xoay mặt nhìn TV, nhìn đến ảnh chụp Cổ Nhạc, nao nao.

“Đêm qua một đội sinh viên tham gia huấn luyện đóng quân dã ngoại ở XX phát hiện một người nam nhân bị trói thiêu ở trên cây, có người lập tức dập tắt lửa hơn nữa báo nguy, nhân viên cứu hộ cùng cảnh sát đuổi tới hiện trường phát hiện bị người trói chính là chủ tập đoàn Nghịch Lân, bị thương phần đầu cùng trên người nhiều chỗ bị thương, đưa đến bệnh viện XXX tiến hành cứu giúp……”

Nhất Hạ hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm màn hình TV.

Cáng được di chuyển, nhân viên cứu hộ chạy qua chạy lại, trên màn hình TV đèn flash từ phóng viên không ngừng lóe, còn có thật nhiều cảnh sát cùng một ít người mặc hắc tây trang ở hiện trường duy trì trật tự.

Nhất Hạ nhìn, lạnh cả người. Y liếc về phía Kỷ Hạo.

Trán Kỷ Hạo dán vào bên mặt Nhất Hạ, lẳng lặng nhìn hình ảnh trên TV, trên mặt một chút phản ứng đặc biệt đều không có.

Nhất Hạ đột nhiên oán trách mình. Nhất Hạ cảm thấy mình oan uổng Kỷ Hạo.

Kỷ Hạo cũng chỉ là một tiểu hài tử cá tính, người cũng đơn giản, không có khả năng, cũng không bản lĩnh đi đánh người phóng hỏa như vậy.

Nhưng là Nhất Hạ nhớ tới bộ dáng bạo nộ của Kỷ Hạo ……

Nhất Hạ hai mắt chớp chớp, đột nhiên không dám nghĩ nữa.

Kỷ Hạo xem xong tin tức, ở bên tai Nhất Hạ nhỏ giọng: “Anh có đói bụng không?”

Nhất Hạ không trả lời.

Kỷ Hạo không có từ bỏ, sờ lên chăn Nhất Hạ nửa ôm y, nói: “Em đi mua đồ ăn ngon cho anh nhé?”

Nhất Hạ vẫn không trả lời.

Kỷ Hạo thấy y như vậy, mi mắt khẽ hạ xuống.

Kỷ Hạo vò tóc Nhất Hạ, trêu chọc Nhất Hạ, muốn chọc Nhất Hạ liếc mình một cái, nhưng là phá thật lâu, Nhất Hạ trên mặt tuy rằng thực ngứa, lại không muốn để ý đến cậu.

“Anh……”

“Tất cả đều…… Vì ngươi……”

Nhất Hạ thực gian nan mà mở miệng, hai mắt đỏ lên, thấp giọng nói ra chọc Kỷ Hạo nhấc mắt.

“Không phải tại ngươi…… Ta sẽ không đến viện điều dưỡng…… sẽ không…… Đắc tội khán hộ kia… sẽ không……”

Nhất Hạ nước mắt từng giọt rơi xuống. Trong lòng có vết rách, hết thảy đều đã vô pháp quay đầu lại, cái này làm cho y khó có thể tiếp thu.

Kỷ Hạo hôn lên nước mắt Nhất Hạ.

Cậu trong đầu suy tư lời nói Nhất Hạ, lẳng lặng nghĩ, cuối cùng, ôn nhu: “Anh, em sai rồi, em sai rồi không được sao?”

Kỷ Hạo là người dễ dàng nhận sai. Ít nhất, cậu đối Nhất Hạ là như thế. Cậu luôn chịu thua trước. Sau đó trăm phương nghìn kế đem Nhất Hạ kéo lại. Nhất Hạ trước kia cảm thấy cậu rất nghe lời. Nhưng hiện tại xem ra, Kỷ Hạo cũng không phải chân chính biết sai, mà là chỉ nghĩ khiến y nguôi giận.

Nhất Hạ hai mắt khép lại, nước mắt không ngừng chảy xuống, Kỷ Hạo nhìn mày nhăn lại, thực đau lòng, ôm chặt Nhất Hạ.

Nhất Hạ có thể đi lại, là chuyện một tuần sau đó.

Sự việc liên quan đến Cổ Nhạc cơ hồ mỗi đoạn tin tức đều sẽ đề cập. Bởi vì Cổ Nhạc xảy ra chuyện, rất nhiều nơi đều xuất hiện việc dùng vũ khí đánh nhau.

Cảnh sát bên này vội điều tra, bên kia vội bắt người, còn bị người buộc đưa ra kết quả, vì trấn an, hứa hẹn phóng viên sẽ đưa ra câu trả lời.

Nhất Hạ rất muốn đi thăm Cổ Nhạc. Nhất Hạ rất muốn biết rốt cuộc là ai đánh hắn. Nhất Hạ biết mình đối với Kỷ Hạo hoài nghi là không đúng.

Nhưng là y đứng ngồi không yên, muốn biết, rồi lại không có biện pháp đi ra ngoài. Y bị giam lỏng.

Ở đây không giống như phòng bệnh.

Kỷ Hạo mỗi ngày đều ở chỗ này bồi y, trừ bỏ thường thường đi ra một chút, còn lại đều dán lấy y, nằm dài ở chỗ này.

Nhất Hạ từ lúc bắt đầu không muốn nói, sau đó cảm thấy quá, Kỷ Hạo lại luôn thực vô tội mà nhìn y, tựa hồ hoàn toàn không cảm thấy mình làm như vậy có cái gì sai.

Nhất Hạ sau đó không có biện pháp.

Bởi vì y thậm chí thử lừa gạt tín nhiệm hộ sĩ cùng bác sĩ muốn chạy trốn khỏi nơi này, năm lần bảy lượt, Kỷ Hạo luôn thực trùng hợp mà ở lại trông nom, dần dần, Nhất Hạ mới phát hiện, kỳ thật mình sớm đã bị bán đứng.

Nhất Hạ xem xong báo chí đưa tin, đi đến mở cửa sổ.

Gió đem bức màn thổi bay, Nhất Hạ ra bên ngoài nhìn, đứng trên cao nhìn xuống liền có thể hiểu.

Tiếng mở cửa, Nhất Hạ quay đầu lại.

Người tiến vào không phải Kỷ Hạo. Bác sĩ cùng hộ sĩ tiến vào, đóng cửa lại, đối Nhất Hạ hiền lành cười.

Nhất Hạ nhìn nhìn xe đẩy đống vật dụng bệnh viên, nhìn nhìn lại cánh cửa phía sau bọn họ, thực an tĩnh trở về giường, ngồi xuống.

Kỷ Hạo hôm nay trở về nhà.

Cậu cầm lấy bưu kiện cùng tất cả đơn thu phí, dọc theo đường đi, từng phong từng phong mở ra.

Trở lại trên lầu, Cố Gia vừa lúc ra tới quăng rác, hai người đôi mắt đối diện, mặt đều trầm xuống.

Kỷ Hạo không để ý đến hắn. Mà lấy ra chìa khóa vòng qua Cố Gia mở cửa nhà mình.

Cố Gia xoay người lại nhìn cậu, cuối cùng, mở miệng: “Anh mày đâu?”

Động tác trên tay Kỷ Hạo dừng lại.  Cậu xoay mặt ngước mắt, không trả lời y.

Kỷ Hạo mở cửa đi vào, muốn đóng cửa, lại bị Cố Gia thân thủ giữ lại.

Cậu ngước mắt, trong mắt hiện lên một tia phẫn nộ, nhưng lại bình tĩnh, nâng mặt hỏi: “Muốn làm sao?”

“Anh mày đâu?” Cố Gia rất lâu không thấy Nhất Hạ.

Hai ngày trước hắn ở trên phố nhìn thấy Thẩm Võ, Thẩm Võ nghe hắn hỏi lại lắc đầu thở dài, di động Nhất Hạ luôn trong trạng thái tắt máy, Cố Gia hoài nghi Nhất Hạ đã xảy ra chuyện.

“Liên quan cc gì đến mày?” Kỷ Hạo không kiên nhẫn nhìn y, hỏi: “Mày cho rằng mày là ai hả?”

Kỷ Hạo nói làm Cố Gia hỏa khí dâng lên.

Hắn quay mặt qua chỗ khác hoãn lại cảm xúc, quay lại, mở miệng: “Tao hiện tại hoài nghi có người bị giam cầm phi pháp ở nhà, được chưa?”

Kỷ Hạo đột nhiên buông tay.

Tay Cố Gia chống ở trên cửa thu không kịp, người lảo đảo một cái, tông cửa ngã vào phòng.

Kỷ Hạo cởi giày đi vào, đem đồ phân loại đặt qua một bên, Cố Gia theo vào, hướng phòng đi đến, từng bước từng bước đẩy cửa nhìn, Nhất Hạ cũng không ở bên trong.

“Anh tao để mấy bộ quần áo chỗ mày……” Kỷ Hạo xoay người đối Cố Gia: “Trả lại cho tao.”

Cố Gia nhìn vào góc phòng một lúc.

Hắn nghe tiếng xoay mặt, nghĩ nghĩ, hỏi: “Anh mày rốt cuộc đi đâu?”

Kỷ Hạo mày nhăn lại.

Cố Gia tìm không thấy Nhất Hạ cũng không đi, mà là đi tới trước sô pha ngồi xuống, Kỷ Hạo thấy hắn như vậy, không có để ý đến hắn, mà là vào phòng thu thập đồ vật.

Kỷ Hạo đào ra một tấm chi phiếu từ đại sứ heo.

Cậu tính toán đi ra ngân hàng một chuyến đem tiền rút ra.

Cố Gia ngồi ở kia thật lâu, thấy Kỷ Hạo hoàn toàn không để ý tới mình, lại đứng lên.

Cố Gia đi tới vừa vặn Kỷ Hạo ra tới.

Cố Gia liếc mắt nhìn chi phiếu trong tay cậu một cái, nói: “Đi đây.”

Cố Gia đi ra cửa đeo giày, Kỷ Hạo lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, cuối cùng, Kỷ Hạo đột nhiên mở miệng: “Không cần nghĩ cách tìm anh ấy.”

Cố Gia nhíu mày quay đầu lại, nghĩ nghĩ, hơi hơi nâng cằm, động môi, cũng không có phát ra âm thanh, nói: Liên quan cc gì tới mày!

Kỷ Hạo sắc mặt biến đổi.

Cố Gia phải đi, Kỷ Hạo tiến lên một bước, nói: “Mày có phải hay không muốn cùng Cổ Nhạc có kết cục giống nhau?”

Nhớ tới lần trước thiếu chút nữa bị xe đâm, kinh ngạc quan hệ Cổ Nhạc với Nhất Hạ, Cố Gia chớp mắt, cơn tức trào lên.

“Hàng giả, mày còn dám động tới lão tử thử xem!”

Cố Gia cũng không nhận thức Cổ Nhạc. Chỉ là khi còn nhỏ ở yến hội gặp qua.

Lớn lên, hắn là thông qua Thi Viêm nhớ lại có một người như vậy, nhưng là Cố Gia vẫn luôn ở nước ngoài, cùng Cổ Nhạc chưa từng có tiếp xúc, tự nhiên không có giao tình.

“Mày cho rằng lão tử là anh trai trên danh nghĩa của mày hả? Mày cho rằng mày hiện tại đang đứng địa bàn nhà ai? Đừng tưởng rằng nhà mày bên kia ghê gớm, trở lại nơi này, cho dù bà nội mày đối với nhà của tao cũng phải khách khách khí khí!”

Cố Gia chỉ tay: “Lão tử hiện tại nói cho mày biết luôn, anh mày tao muốn định rồi! Mày có khí phách thì đem hắn giết chôn vào mồ nhà mày, nếu dám đối với lão tử ngấm ngầm giở trò, tao tìm người đến trước mặt hắn lôi ra bí mật của mày, cùng lắm thì một phách hai tán!”

Kỷ Hạo tức chết rồi.

Trong lòng hỏa hừng hực dâng lên, hai mắt trừng Cố Gia, cơ hồ có thể trào ra máu.

Cố Gia thấy Kỷ Hạo một bộ dáng muốn giết người, nhưng lại không ra tay, hắn khẽ nắm tay lại, đề phòng đứng ở đó, cùng Kỷ Hạo giằng co ……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện