Đại Thúc Phải Gả
Chương 8: Trảo bao
“Nhất Hạ.”
“Cái gì?”
Nhất Hạ buông tay.
Anh xoay người, chỉ nghe liền tử lại gõ cửa gõ cửa, nói: “Điện thoại đường dài.”
Đường dài?
Nhất Hạ giật mình.
Nhất định là cha mẹ nuôi Kỷ Hạo gọi tới.
Nhất Hạ nhanh chóng lấy một cái khăn sạch ra lau tay.
Anh tùy tiện xoa xoa đầu Kỷ Hạo một cái, đuổi Kỷ Hạo đi ra ngoài sau đó tiếp điện thoại.
Kỷ Hạo cực kì không tình nguyện, kéo khăn lông xuống vẻ mặt không kiên nhẫn đi ra ngoài.
Nhất Hạ nhanh chóng mặc quần áo, muốn nhân cơ hội này hỏi một chút về tính hướng Kỷ Hạo.
Anh lau tóc chạy ra, không thấy Kỷ Hạo, Liền Tử ăn đến tối tăm mặt mũi, tay hướng ra ban công, Nhất Hạ bước nhanh qua.
Trên ban công vất không ít đồ linh tinh, Kỷ Hạo cầm điện thoại, mặc quần ướt có chút ngượng ngùng, ngồi ở cái ghế dài duy nhất ngoài ban công, dùng ngoại ngữ nói cái gì đó.
Nhất Hạ quét về phía cậu liếc mắt một cái, mày nhăn lại.
Nhất Hạ xoay người quay trở về.
Cuộc điện thoại này có vẻ như sẽ không sớm kết thúc trong vòng một chốc.
Kỷ Hạo ở bên ngoài còn đang ở trần, có khi bị đông thành đá.
Nhất Hạ vào phòng mở tủ, tìm cho cậu một cái quần ngủ.
Anh ra tới ban công, đối Kỷ Hạo ý bảo dừng một chút, Kỷ Hạo có chút khó hiểu, nhìn thấy quần, đứng lên, nhìn Nhất Hạ cởi bỏ nút thắt quần của cậu, cười.
Kỷ Hạo tay xoa đến eo Nhất Hạ.
Nhất Hạ vừa mới tắm rửa xong, thơm tho mềm mại, Kỷ Hạo bộ dáng như trông thấy của hiếm lạ, cả người dán lên người anh.
Khuỷu tay Nhất Hạ đụng phải cậu, kéo cái quần của cậu ra, thấy cậu lại càng dính lên người mình, không kiên nhẫn, đem quần nhét vào trong ngực cậu: “Tự thay đi.”
Kỷ Hạo vừa nghe, miệng xề ra.
“Mau, đi vào.”
Nhất Hạ cầm lại điện thoại.
Tuy nói Kỷ Hạo là nam, không có gì đẹp để nhìn, nhưng mà nhà cửa kiểu cũ xây dày đặc, đối diện đưa mắt vẫn có thể nhìn qua.
Nhất Hạ đỡ phải nhìn cậu trần truồng thị chúng, đem cậu đuổi về phòng, Kỷ Hạo thấy điện thoại bị đoạt lấy, đầu tiên là sửng sốt, liền muốn giật trở lại, Nhất Hạ thân thủ tránh thoát, cậu không có biện pháp, đành phải ngoan ngoãn đi vào.
“Dì khỏe chứ, là dì Bội sao?”
Nhất Hạ cầm lấy điện thoại mở miệng, không nghĩ, điện thoại bên kia một mảnh tĩnh lặng.
Nhất Hạ hơi hơi sửng sốt, cảm thấy kỳ quái, vừa muốn nói chuyện, chỉ nghe đầu kia đột nhiên: “Nhất Hạ sao?”
Thanh âm có vẻ rất sung sướng, mang theo quan tâm cùng hòa ái.
Nhất Hạ nghe cười, sau đó, nhìn nhìn ra phía sau, bước ra góc khuất của ban công, đứng ở một đầu ghế dài, hỏi: “Hai người ở bên kia có khỏe không?”
“Tốt, hết thảy đều rất tốt.” Bội dì hỏi: “Hạo tử có ngoan không? Thằng nhóc đó có nghe lời hay không, thằng nhóc tính tình vốn không tốt, có phải hay không thường khi dễ con?”
“Không có.” Nhất Hạ lắc đầu: “Là con thường khi dễ em ấy.”
Bội dì cười.
Nhất Hạ cũng cười.
Nhất Hạ nghĩ nghĩ, do dự một chút, sau đó vẫn mở miệng.
“Dì Bội, con muốn hỏi người một việc.”
“Chuyện gì?”
“Cái kia…… Về Kỷ Hạo, bất luận là như thế nào, mong dì không cần để ý.”
Nhất Hạ nói như vậy, kia đầu dây trầm mặc một chút, cuối cùng, dì Bội khẩn trương: “Làm sao vậy?”
“Con…… con muốn hỏi một chút, Kỷ Hạo ấy…… trước kia ở bên kia có kết giao với con gái hay không?”
Bên kia đầu dây cảm thấy hơi khó hiểu, hỏi: “Con hỏi như vậy, là……”
“Con…… Không có, Kỷ Hạo ở bên này không có kết giao với bạn gái, kỳ thật…… Kỳ thật hắn nhỏ tuổi như vậy không có bạn gái thực ra rất bình thường, không phải, con là nói…… Hắn trước kia có phải hay không…… Không phải, phải nói là trước kia bao gồm cả hiện tại có phải hay không…… Cái kia…… con là nói hắn hoặc là……”
Nhất Hạ khẩn trương, Nhất Hạ không biết bên kia đầu dây có thể bị mình dọa hay không, nói năng trở nên lộn xộn.
Nhất Hạ nói một loạt câu vô nghĩa, không biết đến cuối cùng là đang nói gì, cuối cùng, anh lấy dũng khí: “GAY, con chính là ý tứ này!”
“What?”
“What?”
Trong điện thoại, ngoài điện thoại, đồng thời vang lên thanh âm.
Nhất Hạ vi lăng, quay đầu lại, thấy Kỷ Hạo vẻ mặt khó có thể tin nhìn mình, luống cuống.
“Con chỉ là…… con chỉ là……”
Kỷ Hạo vẻ mặt không tốt, đem điện thoại trong tay Nhất Hạ đoạt lấy.
Cậu đối đầu kia điện thoại nói gì đó, như là đang giải thích, lại tựa như biện bạch, Nhất Hạ bị bắt gian, có điểm xấu hổ, lại có điểm hoảng sợ, không có lưu lại, quay vào trong nhà.
Trong phòng lúc này Liền Tử đang lắc lắc ly nước đá.
Cô hướng sô pha ngồi xuống, cầm ly nước uống, thấy Nhất Hạ vẻ mặt 囧 ngồi xuống bên cạnh mình, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Vừa rồi bắt Kỷ Hạo đổi quần, cùng dì Bội hàn huyên một chút.”
“Nga.” Liền Tử nâng ly nước lên, sờ tới điều khiển từ xa, hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Anh hỏi dì Bội Kỷ Hạo có phải cong hay không, kết quả bị hắn nghe được.”
Liền Tử cả kinh, chớp chớp đôi mắt nhìn về phía Nhất Hạ, Nhất Hạ nhìn lại, cảm thấy thực bất đắc dĩ, gật đầu.
Liền Tử đôi mắt lại chớp chớp, nhấc mi mắt, nhìn ly nước trong tay một chút, ghé sát vào Nhất Hạ: “Thằng nhóc đó phản ứng thế nào?”
“Giống như sinh khí.”
Liền Tử trầm mặc.
Cô mở TV, xem một chút, cuối cùng, lại hỏi Nhất Hạ: “Em ở trong phòng bếp cùng anh nói chuyện về thằng nhóc đó nó sẽ không biết đâu, đúng không?”
“Chị nói xem?”
Thanh âm lạnh lùng vang lên khiến hai người sửng sốt.
Nhất Hạ cùng Liền Tử quay đầu lại, thấy Kỷ Hạo đang đứng ở sau lưng.
Kỷ Hạo sắc mặt âm trầm, Nhất Hạ nhìn, không biết nên phản ứng lại như thế nào.
Nhất thời vô thố, anh nhìn nhìn Liền Tử, thấy Liền Tử thất bại rụt đầu, sau đó quay mặt đi, nhìn Kỷ Hạo ha ha một tiếng, cười gượng.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kỷ hạo: Trừng! ~
“Cái gì?”
Nhất Hạ buông tay.
Anh xoay người, chỉ nghe liền tử lại gõ cửa gõ cửa, nói: “Điện thoại đường dài.”
Đường dài?
Nhất Hạ giật mình.
Nhất định là cha mẹ nuôi Kỷ Hạo gọi tới.
Nhất Hạ nhanh chóng lấy một cái khăn sạch ra lau tay.
Anh tùy tiện xoa xoa đầu Kỷ Hạo một cái, đuổi Kỷ Hạo đi ra ngoài sau đó tiếp điện thoại.
Kỷ Hạo cực kì không tình nguyện, kéo khăn lông xuống vẻ mặt không kiên nhẫn đi ra ngoài.
Nhất Hạ nhanh chóng mặc quần áo, muốn nhân cơ hội này hỏi một chút về tính hướng Kỷ Hạo.
Anh lau tóc chạy ra, không thấy Kỷ Hạo, Liền Tử ăn đến tối tăm mặt mũi, tay hướng ra ban công, Nhất Hạ bước nhanh qua.
Trên ban công vất không ít đồ linh tinh, Kỷ Hạo cầm điện thoại, mặc quần ướt có chút ngượng ngùng, ngồi ở cái ghế dài duy nhất ngoài ban công, dùng ngoại ngữ nói cái gì đó.
Nhất Hạ quét về phía cậu liếc mắt một cái, mày nhăn lại.
Nhất Hạ xoay người quay trở về.
Cuộc điện thoại này có vẻ như sẽ không sớm kết thúc trong vòng một chốc.
Kỷ Hạo ở bên ngoài còn đang ở trần, có khi bị đông thành đá.
Nhất Hạ vào phòng mở tủ, tìm cho cậu một cái quần ngủ.
Anh ra tới ban công, đối Kỷ Hạo ý bảo dừng một chút, Kỷ Hạo có chút khó hiểu, nhìn thấy quần, đứng lên, nhìn Nhất Hạ cởi bỏ nút thắt quần của cậu, cười.
Kỷ Hạo tay xoa đến eo Nhất Hạ.
Nhất Hạ vừa mới tắm rửa xong, thơm tho mềm mại, Kỷ Hạo bộ dáng như trông thấy của hiếm lạ, cả người dán lên người anh.
Khuỷu tay Nhất Hạ đụng phải cậu, kéo cái quần của cậu ra, thấy cậu lại càng dính lên người mình, không kiên nhẫn, đem quần nhét vào trong ngực cậu: “Tự thay đi.”
Kỷ Hạo vừa nghe, miệng xề ra.
“Mau, đi vào.”
Nhất Hạ cầm lại điện thoại.
Tuy nói Kỷ Hạo là nam, không có gì đẹp để nhìn, nhưng mà nhà cửa kiểu cũ xây dày đặc, đối diện đưa mắt vẫn có thể nhìn qua.
Nhất Hạ đỡ phải nhìn cậu trần truồng thị chúng, đem cậu đuổi về phòng, Kỷ Hạo thấy điện thoại bị đoạt lấy, đầu tiên là sửng sốt, liền muốn giật trở lại, Nhất Hạ thân thủ tránh thoát, cậu không có biện pháp, đành phải ngoan ngoãn đi vào.
“Dì khỏe chứ, là dì Bội sao?”
Nhất Hạ cầm lấy điện thoại mở miệng, không nghĩ, điện thoại bên kia một mảnh tĩnh lặng.
Nhất Hạ hơi hơi sửng sốt, cảm thấy kỳ quái, vừa muốn nói chuyện, chỉ nghe đầu kia đột nhiên: “Nhất Hạ sao?”
Thanh âm có vẻ rất sung sướng, mang theo quan tâm cùng hòa ái.
Nhất Hạ nghe cười, sau đó, nhìn nhìn ra phía sau, bước ra góc khuất của ban công, đứng ở một đầu ghế dài, hỏi: “Hai người ở bên kia có khỏe không?”
“Tốt, hết thảy đều rất tốt.” Bội dì hỏi: “Hạo tử có ngoan không? Thằng nhóc đó có nghe lời hay không, thằng nhóc tính tình vốn không tốt, có phải hay không thường khi dễ con?”
“Không có.” Nhất Hạ lắc đầu: “Là con thường khi dễ em ấy.”
Bội dì cười.
Nhất Hạ cũng cười.
Nhất Hạ nghĩ nghĩ, do dự một chút, sau đó vẫn mở miệng.
“Dì Bội, con muốn hỏi người một việc.”
“Chuyện gì?”
“Cái kia…… Về Kỷ Hạo, bất luận là như thế nào, mong dì không cần để ý.”
Nhất Hạ nói như vậy, kia đầu dây trầm mặc một chút, cuối cùng, dì Bội khẩn trương: “Làm sao vậy?”
“Con…… con muốn hỏi một chút, Kỷ Hạo ấy…… trước kia ở bên kia có kết giao với con gái hay không?”
Bên kia đầu dây cảm thấy hơi khó hiểu, hỏi: “Con hỏi như vậy, là……”
“Con…… Không có, Kỷ Hạo ở bên này không có kết giao với bạn gái, kỳ thật…… Kỳ thật hắn nhỏ tuổi như vậy không có bạn gái thực ra rất bình thường, không phải, con là nói…… Hắn trước kia có phải hay không…… Không phải, phải nói là trước kia bao gồm cả hiện tại có phải hay không…… Cái kia…… con là nói hắn hoặc là……”
Nhất Hạ khẩn trương, Nhất Hạ không biết bên kia đầu dây có thể bị mình dọa hay không, nói năng trở nên lộn xộn.
Nhất Hạ nói một loạt câu vô nghĩa, không biết đến cuối cùng là đang nói gì, cuối cùng, anh lấy dũng khí: “GAY, con chính là ý tứ này!”
“What?”
“What?”
Trong điện thoại, ngoài điện thoại, đồng thời vang lên thanh âm.
Nhất Hạ vi lăng, quay đầu lại, thấy Kỷ Hạo vẻ mặt khó có thể tin nhìn mình, luống cuống.
“Con chỉ là…… con chỉ là……”
Kỷ Hạo vẻ mặt không tốt, đem điện thoại trong tay Nhất Hạ đoạt lấy.
Cậu đối đầu kia điện thoại nói gì đó, như là đang giải thích, lại tựa như biện bạch, Nhất Hạ bị bắt gian, có điểm xấu hổ, lại có điểm hoảng sợ, không có lưu lại, quay vào trong nhà.
Trong phòng lúc này Liền Tử đang lắc lắc ly nước đá.
Cô hướng sô pha ngồi xuống, cầm ly nước uống, thấy Nhất Hạ vẻ mặt 囧 ngồi xuống bên cạnh mình, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Vừa rồi bắt Kỷ Hạo đổi quần, cùng dì Bội hàn huyên một chút.”
“Nga.” Liền Tử nâng ly nước lên, sờ tới điều khiển từ xa, hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Anh hỏi dì Bội Kỷ Hạo có phải cong hay không, kết quả bị hắn nghe được.”
Liền Tử cả kinh, chớp chớp đôi mắt nhìn về phía Nhất Hạ, Nhất Hạ nhìn lại, cảm thấy thực bất đắc dĩ, gật đầu.
Liền Tử đôi mắt lại chớp chớp, nhấc mi mắt, nhìn ly nước trong tay một chút, ghé sát vào Nhất Hạ: “Thằng nhóc đó phản ứng thế nào?”
“Giống như sinh khí.”
Liền Tử trầm mặc.
Cô mở TV, xem một chút, cuối cùng, lại hỏi Nhất Hạ: “Em ở trong phòng bếp cùng anh nói chuyện về thằng nhóc đó nó sẽ không biết đâu, đúng không?”
“Chị nói xem?”
Thanh âm lạnh lùng vang lên khiến hai người sửng sốt.
Nhất Hạ cùng Liền Tử quay đầu lại, thấy Kỷ Hạo đang đứng ở sau lưng.
Kỷ Hạo sắc mặt âm trầm, Nhất Hạ nhìn, không biết nên phản ứng lại như thế nào.
Nhất thời vô thố, anh nhìn nhìn Liền Tử, thấy Liền Tử thất bại rụt đầu, sau đó quay mặt đi, nhìn Kỷ Hạo ha ha một tiếng, cười gượng.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kỷ hạo: Trừng! ~
Bình luận truyện