Đại Việt Truyền Kỳ
Chương 1: Người bí ẩn
Edit #1.
Tại một nơi rất rất xa, trong một căn phòng nhỏ được bày trí đơn sơ, đảo mắt thấy ngay trên chiếc giường nhỏ có một người thanh niên đang nằm, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều như đang ngủ say.
Chẳng biết qua bao lâu bỗng mí mắt người thanh niên khẽ động, khó khăn một thoáng mới có thể mở ra. Đôi mắt đen láy đảo vài vòng, sau đó khẽ cựa người ngồi dậy, ngó nghiêng xung quanh một hồi, thần sắc người thanh niên ban đầu là sửng sốt, ngạc nhiên, lát sau lại lóe lên nét hoan hỉ vô cùng.
- Xem ra ta vẫn còn sống, không ngờ dạo quanh Quỷ Môn Quan một vòng vẫn có thể bình yên trở về.
Chàng thanh niên này tên Phạm Văn Long, người Việt Nam. Hắn vốn là bang chủ của Bạch Bang – một trong những thế lực ngầm có căn cơ vô cùng sâu dày.
Truyền thuyết về Phạm Văn Long có rất nhiều, nhất là xuất thân bí ẩn của hắn. Nghe nói mười tám năm trước trong một lần lên Yên Tử dâng hương, bang chủ đương thời của Bạch Bang là Cao Tiến đã nhặt được Phạm Văn Long từ một mép núi. Lúc ấy hắn chỉ là một đứa trẻ còn đỏ hỏn, có lẽ mới sinh được vài ngày. Sau khi điều tra biết được Phạm Văn Long đích xác bị cha mẹ ruồng bỏ, Cao Tiến liền quyết định thu nhận đứa trẻ đáng thương này.
Ban đầu cũng chỉ bởi chút động lòng nên mới nhón tay làm phước, nhưng không nghĩ rằng ngay từ nhỏ Phạm Văn Long đã sớm bộc lộ cơ trí thông minh tuyệt đỉnh khiến Cao Tiến vô cùng bất ngờ. Lão vốn không có gia đình, con cái nên dần dần tình cảm dành cho đứa trẻ ngày nào càng nhiều hơn. Từ đó, Cao Tiến ra sức bồi tài, quan tâm và dạy dỗ Phạm Văn Long thành tài.
Mười hai tuổi, Phạm Văn Long chính thức gia nhập vào đội ngũ thành viên cốt cán Bạch Bang. Tuy có Cao Tiến nâng đỡ nhưng chuyện một đứa nhóc miệng còn hôi sữa mà có thể tùy tiện chạy qua chạy lại trong nội bang, chẳng phải khiến Bạch Bang tiếng tăm lừng lẫy trở thành trò cười cho thiên hạ hay sao? Do đó, rất nhiều người bên ngoài tỏ vẻ đồng thuận nhưng trong lòng thầm khinh bỉ hành vi nâng đỡ “con ông cháu cha” của Cao Tiến. Vậy nhưng chỉ sau ba năm, tất cả đã thay đổi. Với bản tính cương nghị, cam đảm cùng sự thông minh của mình, Phạm Văn Long đã khiến tất cả cao tầng trong Bạch Bang khiếp sợ. Những nhiệm vụ giao cho hắn từ nhỏ đến lớn đều được giải quyết nhanh chóng và dễ dàng. Ngay cả những vị trưởng lão khó tính nhất cũng dần nhìn Phạm Văn Long bằng con mắt khác, ngoài ra không khỏi khâm phục tài bồi người của Cao Tiến.
Một viên ngọc thô ráp được thời gian mài dũa dần trở lên long lanh, sáng đẹp hơn, tương lai ắt sẽ tỏa sáng rực rỡ, hào quang vạn trượng.
Độ hơn một tháng trước, Cao Tiến đột nhiên đổ bệnh nặng, biết khó lòng qua khỏi liền triệu tập thành viên trong bang, trước đông đảo mọi người chỉ đích danh Phạm Văn Long sẽ là người kế nhiệm. Từ tài năng và cách hành xử lỗi lạc của Phạm Văn Long, các vị trưởng lão liền nhất loạt lên tiếng ủng hộ. Họ tin rằng Bạch Bang dưới sự dẫn dắt của chàng thanh niên trẻ này sẽ ngày càng hùng mạnh, không một thế lực nào đủ sức sánh bằng.
Chỉ là lòng người khó đoán, không ngờ rằng Thanh Hồng phó bang chủ lại sinh lòng ghen ghét, đố kỵ. Một ngày nọ, Thanh Hồng viện lý do cầu an cho Cao Tiến, liền mời Phạm Văn Long lên chùa Yên Tử một chuyến.
Phạm Văn Long tuy thông minh tuyệt đỉnh, nhưng dẫu sao cũng chỉ là chàng trai mười tám tuổi, dẫu có chút nghi vấn song đứng trước mưu mô độc ác kia lại nhất thời không thể phát hiện.
Tại núi Yên Tử, Thanh Hồng ngấm ngầm chuẩn bị sẵn ba mươi cao thủ tiềm phục. Vừa thấy bóng dáng Phạm Văn Long, bọn chúng liền nhất tề ra tay, quyết “nhất kích tất sát”. Có điều Phạm Văn Long dũng mãnh vô cùng, trong tầng tầng lớp lớp vòng vây mà có thể giết chết mười mấy tên. Hắn như hung thần ác sát, chém đông giết tây không kẻ nào ngăn cản nổi.
Dường như không nằm ngoài dự đoán, Thanh Hồng khẽ cười khẩy. Chuyến này hắn bỏ tiền vốn rất lớn, còn thuê cả người của tổ chức quốc tế Địa Sát đến để đối phó với Phạm Văn Long. Thanh Hồng chỉ việc ngồi từ phía xa rung đùi quan sát, một khi Phạm Văn Long ngã xuống cũng chính là lúc quyền lực Bạch Bang bị hắn thâu tóm.
Quả nhiên, ngay sau khi tinh anh của Địa Sát xuất hiện, Phạm Văn Long liền rơi vào thế hạ phong, rốt cuộc trọng thương, trên người bị chém mấy chục đao, thương tích đầy mình, dần bị dồn đến cửa tử. Trong tình huống nguy cấp, biết khó lòng trốn thoát hắn quyết đoán nhảy từ trên đỉnh Yên Tử xuống vực sâu. Dẫu có chết, Phạm Văn Long cũng không muốn rơi vào tay lão hồ ly Thanh Hồng này.
Câu chuyện ngày đó còn mới nguyên như vừa xảy ra. Phạm Văn Long trầm ngâm:
- Không biết bây giờ ta đang ở đâu?
Trong lòng hắn lúc này diễn biến phức tạp, hơn nữa thương tích trên người không ngờ đã hoàn toàn bình phục làm hắn vô cùng kinh ngạc.
Đột nhiên Phạm Văn Long nhớ đến một việc, giật bắn mình hướng về phía bàn tay. Nhìn thấy chiếc nhẫn màu trắng vẫn yên ổn nằm trên ngón cái, toàn vẹn không một vết xước hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Phạm Văn Long tháo chiếc nhẫn đưa lên ngắm nghía, sắc mặt vừa có vẻ nghi hoặc, vừa có nét tang thương vô cùng khó hiểu.
Chiếc nhẫn thiết kế đơn giản, vốn không có nét nào nổi bật cả. Toàn thân nhẫn một màu trắng ngà, trên thân có khắc hình một cành hoa mai nở bung cánh, bởi vậy mới có tên Bạch Mai.
Vào đêm trước khi tuyên bố truyền ngôi, Cao Tiến đã trao chiếc nhẫn này cho Phạm Văn Long. Theo truyền thuyết mấy trăm năm, Bạch Mai nhẫn chính là bảo vật trấn bang, chỉ được phép truyền lại cho bang chủ mỗi đời. Mấy ngàn thành viên Bạch Bang chỉ cần nhìn thấy nhẫn phải cung kính tuân mệnh, nếu trái giết không tha. Tuy nhiên, theo như lời dặn dò của Cao Tiến, Phạm Văn Long biết được một bí mật kinh thiên động địa. Đó chính là Bạch Mai nhẫn có công năng đặc biệt chữa lành các vết thương, tự thân hộ chủ. Chỉ cần không phải là những vết thương trí mạng, qua một đoạn thời gian liền dễ dàng hồi phục. Phạm Văn Long tuy võ công siêu đẳng, thế nhưng đứng trước đội quân dũng mãnh của Thanh Hồng nếu không nhờ vào Bạch Mai nhẫn trợ giúp thì dẫu có mười cái mạng cũng không đủ cho người ta giết rồi.
Ngẩn ngơ nửa buổi, trong đầu Phạm Văn Long đưa ra suy đoán: “Bạch Mai nhẫn vẫn còn đây nghĩa là ta không rơi vào trong tay của Thanh Hồng. Nhìn đồ đạc trong phòng này hẳn là làng quê nào đó, không lẽ khi rơi xuống vực được người dân cứu về?”
Thoáng trầm ngâm hắn lại khẽ lắc đầu phủ nhận: “Cũng không có khả năng, tên Thanh Hồng đã sắp xếp âm mưu từ trước, há lại để ta dễ dàng thoát thân như vậy. Dù lật tung cả tình Quảng Ninh cũng nhất định phải tìm cho ra ta? Hơn nữa ta rơi từ núi cao vạn trượng, thân thể này làm sao chịu nổi. Bạch Mai nhẫn tác dụng thần kỳ, nhưng một khi rơi xuống ắt sẽ tan nát như tương, không thể nào lại bình yên vượt qua như vậy được.”
Nghĩ đến cảnh cả người nát bấy, máu me tung tóe khiến Phạm Văn Long không khỏi rùng mình, mồ hôi bất giác chảy ròng ròng.
“Chuyện này khoan hãy suy đoán vội, tìm người nào đó hỏi thăm sẽ rõ ràng chân tướng ngay thôi.”
Nghĩ đến Thanh Hồng phó bang, Phạm Văn Long toàn thân nóng bừng, đôi mắt phát ra ánh lệ mang, cực kỳ đáng sợ. Đảo qua thân thể một vòng, kiểm tra các vết thương thì thấy chúng hoàn toàn biến mất, sức khỏe dường như còn tốt hơn cả trước đó khiến hắn hơi kinh nghi, tuy nhiên việc đó tạm lại, dù sao cũng may mắn sống sót, trước mắt phải gấp rút trở về Bạch Bang mới là quan trọng.
- Àiiii, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh lại rồi!
Trong lúc miên man suy nghĩ xem cần thực hiện các bước tiếp theo ra sao, bỗng nhiên một giọng nói có phần già nua đột ngột vang lên trong đầu Phạm Văn Long.
- Là ai?
Phạm Văn Long cả kinh, đưa mắt cảnh giác nhìn bốn phía.
Không một bóng người!
Bước xuống giường, hắn đi lại vài vòng kiểm tra nhưng mọi sự đều im ắng. Xét về không gian thì căn phòng khá nhỏ, ngoài chiếc giường chỉ còn có thêm một bộ bàn ghế và hai chậu cây đặt ngay cửa ra vào. Chỉ cần liếc mắt một cái đã bao quát hết thảy, dù có người muốn ẩn nấp cũng là chuyện không thể.
Hắn đưa tay day nhẹ lên trán, thầm nghĩ có lẽ nào vừa rồi chỉ là ảo giác.
- Không cần ngó nghiêng nữa, ngươi không nhìn thấy ta đâu.
Vẫn giọng nói đó lanh lảnh bên tai, Phạm Văn Long rùng mình hoảng sợ, nghe âm thanh phát ra biết khoảng cách kẻ đó phải đến sát ngay bên mình rồi, theo phản xạ tự nhiên hắn vội vọt người tiến lên ba bước, hai tay bắt quyền đánh về sau, chợt thấy đầu quyền nhẹ bẫng, hóa ra đã tán loạn vào khoảng không.
- Không thể nào! Chẳng lẽ ta thực sự đã chết? Âm thanh vừa phát ra là tiếng oan hồn?
Mười mấy năm qua, có sự việc nào Phạm Văn Long chưa từng trải qua, cay đắng ngọt bùi, chém chém giết giết, không phải ngươi đánh thì ta đánh… Nhưng lần này hắn thực sự kinh hoảng, mãi lâu sau mới lấy lại bình tĩnh, cao giọng nói:
- Đừng có giả thần giả quỷ nữa, có giỏi hãy hiện thân đi.
Quả nhiên chỉ ít phút sau, một tiếng thở dài lại vang lên trong đầu hắn:
- Ài… Không phải ta đang nằm trên tay ngươi ư?
- Trên tay ta?
Phạm Văn Long đưa hai tay trước mặt, trên bàn tay trái chiếc nhẫn Bạch Mai vẫn lạnh lẽo nằm yên. Hắn tháo ra, ngắm nghía thật kỹ nhưng không có chút dị động nào cả.
- Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này?
Hắn lầm bầm, không tin vào sự việc đang diễn ra trước mắt.
- Hiện ngươi không khám phá được nó đâu.
Lại giọng nói già nua vang lên khiến Phạm Văn Long giật bắn mình, chiếc nhẫn đang cầm trên tay rơi xuống nền nhà, lăn lóc mấy vòng mới dừng lại.
Thoáng hoảng hốt, Phạm Văn Long vội nhặt chiếc nhẫn lên, kìm giọng trấn tĩnh:
- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Ngươi là ai?
- Nhóc con! Nghe cho kỹ đây, tên ta là Nguyễn Kim. Còn ta là ai hiện ngươi chưa cần biết, đợi đến thời khắc thích hợp sẽ cho ngươi hay.
Phạm Văn Long ngẩn ra, nhẩm miệng nhắc lại cái tên xa lạ:
- Nguyễn Kim?
Người thần bí kia dường như chẳng quan tâm đến vẻ mặt đăm chiêu của hắn, nói tiếp:
- Có chuyện quan trọng này ta cần nói, ngươi có biết hiện giờ mình đang ở đâu không?
Suy nghĩ một chút, Phạm Văn Long liền đáp:
- Chắc hẳn đang ở vùng ven của Quảnh Ninh hoặc các tỉnh lân cận.
Hắn vừa dứt lời, tiếng nói kia đã vang lên:
- Hừ!!! Ngươi hãy rửa tai mà nghe cho kĩ đây, hiện ngươi đang ở Linh Chiểu Tinh, khoảng cách đến Địa Cầu chừng vài tỷ cây số.
- Cái gì???
Tại một nơi rất rất xa, trong một căn phòng nhỏ được bày trí đơn sơ, đảo mắt thấy ngay trên chiếc giường nhỏ có một người thanh niên đang nằm, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều như đang ngủ say.
Chẳng biết qua bao lâu bỗng mí mắt người thanh niên khẽ động, khó khăn một thoáng mới có thể mở ra. Đôi mắt đen láy đảo vài vòng, sau đó khẽ cựa người ngồi dậy, ngó nghiêng xung quanh một hồi, thần sắc người thanh niên ban đầu là sửng sốt, ngạc nhiên, lát sau lại lóe lên nét hoan hỉ vô cùng.
- Xem ra ta vẫn còn sống, không ngờ dạo quanh Quỷ Môn Quan một vòng vẫn có thể bình yên trở về.
Chàng thanh niên này tên Phạm Văn Long, người Việt Nam. Hắn vốn là bang chủ của Bạch Bang – một trong những thế lực ngầm có căn cơ vô cùng sâu dày.
Truyền thuyết về Phạm Văn Long có rất nhiều, nhất là xuất thân bí ẩn của hắn. Nghe nói mười tám năm trước trong một lần lên Yên Tử dâng hương, bang chủ đương thời của Bạch Bang là Cao Tiến đã nhặt được Phạm Văn Long từ một mép núi. Lúc ấy hắn chỉ là một đứa trẻ còn đỏ hỏn, có lẽ mới sinh được vài ngày. Sau khi điều tra biết được Phạm Văn Long đích xác bị cha mẹ ruồng bỏ, Cao Tiến liền quyết định thu nhận đứa trẻ đáng thương này.
Ban đầu cũng chỉ bởi chút động lòng nên mới nhón tay làm phước, nhưng không nghĩ rằng ngay từ nhỏ Phạm Văn Long đã sớm bộc lộ cơ trí thông minh tuyệt đỉnh khiến Cao Tiến vô cùng bất ngờ. Lão vốn không có gia đình, con cái nên dần dần tình cảm dành cho đứa trẻ ngày nào càng nhiều hơn. Từ đó, Cao Tiến ra sức bồi tài, quan tâm và dạy dỗ Phạm Văn Long thành tài.
Mười hai tuổi, Phạm Văn Long chính thức gia nhập vào đội ngũ thành viên cốt cán Bạch Bang. Tuy có Cao Tiến nâng đỡ nhưng chuyện một đứa nhóc miệng còn hôi sữa mà có thể tùy tiện chạy qua chạy lại trong nội bang, chẳng phải khiến Bạch Bang tiếng tăm lừng lẫy trở thành trò cười cho thiên hạ hay sao? Do đó, rất nhiều người bên ngoài tỏ vẻ đồng thuận nhưng trong lòng thầm khinh bỉ hành vi nâng đỡ “con ông cháu cha” của Cao Tiến. Vậy nhưng chỉ sau ba năm, tất cả đã thay đổi. Với bản tính cương nghị, cam đảm cùng sự thông minh của mình, Phạm Văn Long đã khiến tất cả cao tầng trong Bạch Bang khiếp sợ. Những nhiệm vụ giao cho hắn từ nhỏ đến lớn đều được giải quyết nhanh chóng và dễ dàng. Ngay cả những vị trưởng lão khó tính nhất cũng dần nhìn Phạm Văn Long bằng con mắt khác, ngoài ra không khỏi khâm phục tài bồi người của Cao Tiến.
Một viên ngọc thô ráp được thời gian mài dũa dần trở lên long lanh, sáng đẹp hơn, tương lai ắt sẽ tỏa sáng rực rỡ, hào quang vạn trượng.
Độ hơn một tháng trước, Cao Tiến đột nhiên đổ bệnh nặng, biết khó lòng qua khỏi liền triệu tập thành viên trong bang, trước đông đảo mọi người chỉ đích danh Phạm Văn Long sẽ là người kế nhiệm. Từ tài năng và cách hành xử lỗi lạc của Phạm Văn Long, các vị trưởng lão liền nhất loạt lên tiếng ủng hộ. Họ tin rằng Bạch Bang dưới sự dẫn dắt của chàng thanh niên trẻ này sẽ ngày càng hùng mạnh, không một thế lực nào đủ sức sánh bằng.
Chỉ là lòng người khó đoán, không ngờ rằng Thanh Hồng phó bang chủ lại sinh lòng ghen ghét, đố kỵ. Một ngày nọ, Thanh Hồng viện lý do cầu an cho Cao Tiến, liền mời Phạm Văn Long lên chùa Yên Tử một chuyến.
Phạm Văn Long tuy thông minh tuyệt đỉnh, nhưng dẫu sao cũng chỉ là chàng trai mười tám tuổi, dẫu có chút nghi vấn song đứng trước mưu mô độc ác kia lại nhất thời không thể phát hiện.
Tại núi Yên Tử, Thanh Hồng ngấm ngầm chuẩn bị sẵn ba mươi cao thủ tiềm phục. Vừa thấy bóng dáng Phạm Văn Long, bọn chúng liền nhất tề ra tay, quyết “nhất kích tất sát”. Có điều Phạm Văn Long dũng mãnh vô cùng, trong tầng tầng lớp lớp vòng vây mà có thể giết chết mười mấy tên. Hắn như hung thần ác sát, chém đông giết tây không kẻ nào ngăn cản nổi.
Dường như không nằm ngoài dự đoán, Thanh Hồng khẽ cười khẩy. Chuyến này hắn bỏ tiền vốn rất lớn, còn thuê cả người của tổ chức quốc tế Địa Sát đến để đối phó với Phạm Văn Long. Thanh Hồng chỉ việc ngồi từ phía xa rung đùi quan sát, một khi Phạm Văn Long ngã xuống cũng chính là lúc quyền lực Bạch Bang bị hắn thâu tóm.
Quả nhiên, ngay sau khi tinh anh của Địa Sát xuất hiện, Phạm Văn Long liền rơi vào thế hạ phong, rốt cuộc trọng thương, trên người bị chém mấy chục đao, thương tích đầy mình, dần bị dồn đến cửa tử. Trong tình huống nguy cấp, biết khó lòng trốn thoát hắn quyết đoán nhảy từ trên đỉnh Yên Tử xuống vực sâu. Dẫu có chết, Phạm Văn Long cũng không muốn rơi vào tay lão hồ ly Thanh Hồng này.
Câu chuyện ngày đó còn mới nguyên như vừa xảy ra. Phạm Văn Long trầm ngâm:
- Không biết bây giờ ta đang ở đâu?
Trong lòng hắn lúc này diễn biến phức tạp, hơn nữa thương tích trên người không ngờ đã hoàn toàn bình phục làm hắn vô cùng kinh ngạc.
Đột nhiên Phạm Văn Long nhớ đến một việc, giật bắn mình hướng về phía bàn tay. Nhìn thấy chiếc nhẫn màu trắng vẫn yên ổn nằm trên ngón cái, toàn vẹn không một vết xước hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Phạm Văn Long tháo chiếc nhẫn đưa lên ngắm nghía, sắc mặt vừa có vẻ nghi hoặc, vừa có nét tang thương vô cùng khó hiểu.
Chiếc nhẫn thiết kế đơn giản, vốn không có nét nào nổi bật cả. Toàn thân nhẫn một màu trắng ngà, trên thân có khắc hình một cành hoa mai nở bung cánh, bởi vậy mới có tên Bạch Mai.
Vào đêm trước khi tuyên bố truyền ngôi, Cao Tiến đã trao chiếc nhẫn này cho Phạm Văn Long. Theo truyền thuyết mấy trăm năm, Bạch Mai nhẫn chính là bảo vật trấn bang, chỉ được phép truyền lại cho bang chủ mỗi đời. Mấy ngàn thành viên Bạch Bang chỉ cần nhìn thấy nhẫn phải cung kính tuân mệnh, nếu trái giết không tha. Tuy nhiên, theo như lời dặn dò của Cao Tiến, Phạm Văn Long biết được một bí mật kinh thiên động địa. Đó chính là Bạch Mai nhẫn có công năng đặc biệt chữa lành các vết thương, tự thân hộ chủ. Chỉ cần không phải là những vết thương trí mạng, qua một đoạn thời gian liền dễ dàng hồi phục. Phạm Văn Long tuy võ công siêu đẳng, thế nhưng đứng trước đội quân dũng mãnh của Thanh Hồng nếu không nhờ vào Bạch Mai nhẫn trợ giúp thì dẫu có mười cái mạng cũng không đủ cho người ta giết rồi.
Ngẩn ngơ nửa buổi, trong đầu Phạm Văn Long đưa ra suy đoán: “Bạch Mai nhẫn vẫn còn đây nghĩa là ta không rơi vào trong tay của Thanh Hồng. Nhìn đồ đạc trong phòng này hẳn là làng quê nào đó, không lẽ khi rơi xuống vực được người dân cứu về?”
Thoáng trầm ngâm hắn lại khẽ lắc đầu phủ nhận: “Cũng không có khả năng, tên Thanh Hồng đã sắp xếp âm mưu từ trước, há lại để ta dễ dàng thoát thân như vậy. Dù lật tung cả tình Quảng Ninh cũng nhất định phải tìm cho ra ta? Hơn nữa ta rơi từ núi cao vạn trượng, thân thể này làm sao chịu nổi. Bạch Mai nhẫn tác dụng thần kỳ, nhưng một khi rơi xuống ắt sẽ tan nát như tương, không thể nào lại bình yên vượt qua như vậy được.”
Nghĩ đến cảnh cả người nát bấy, máu me tung tóe khiến Phạm Văn Long không khỏi rùng mình, mồ hôi bất giác chảy ròng ròng.
“Chuyện này khoan hãy suy đoán vội, tìm người nào đó hỏi thăm sẽ rõ ràng chân tướng ngay thôi.”
Nghĩ đến Thanh Hồng phó bang, Phạm Văn Long toàn thân nóng bừng, đôi mắt phát ra ánh lệ mang, cực kỳ đáng sợ. Đảo qua thân thể một vòng, kiểm tra các vết thương thì thấy chúng hoàn toàn biến mất, sức khỏe dường như còn tốt hơn cả trước đó khiến hắn hơi kinh nghi, tuy nhiên việc đó tạm lại, dù sao cũng may mắn sống sót, trước mắt phải gấp rút trở về Bạch Bang mới là quan trọng.
- Àiiii, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh lại rồi!
Trong lúc miên man suy nghĩ xem cần thực hiện các bước tiếp theo ra sao, bỗng nhiên một giọng nói có phần già nua đột ngột vang lên trong đầu Phạm Văn Long.
- Là ai?
Phạm Văn Long cả kinh, đưa mắt cảnh giác nhìn bốn phía.
Không một bóng người!
Bước xuống giường, hắn đi lại vài vòng kiểm tra nhưng mọi sự đều im ắng. Xét về không gian thì căn phòng khá nhỏ, ngoài chiếc giường chỉ còn có thêm một bộ bàn ghế và hai chậu cây đặt ngay cửa ra vào. Chỉ cần liếc mắt một cái đã bao quát hết thảy, dù có người muốn ẩn nấp cũng là chuyện không thể.
Hắn đưa tay day nhẹ lên trán, thầm nghĩ có lẽ nào vừa rồi chỉ là ảo giác.
- Không cần ngó nghiêng nữa, ngươi không nhìn thấy ta đâu.
Vẫn giọng nói đó lanh lảnh bên tai, Phạm Văn Long rùng mình hoảng sợ, nghe âm thanh phát ra biết khoảng cách kẻ đó phải đến sát ngay bên mình rồi, theo phản xạ tự nhiên hắn vội vọt người tiến lên ba bước, hai tay bắt quyền đánh về sau, chợt thấy đầu quyền nhẹ bẫng, hóa ra đã tán loạn vào khoảng không.
- Không thể nào! Chẳng lẽ ta thực sự đã chết? Âm thanh vừa phát ra là tiếng oan hồn?
Mười mấy năm qua, có sự việc nào Phạm Văn Long chưa từng trải qua, cay đắng ngọt bùi, chém chém giết giết, không phải ngươi đánh thì ta đánh… Nhưng lần này hắn thực sự kinh hoảng, mãi lâu sau mới lấy lại bình tĩnh, cao giọng nói:
- Đừng có giả thần giả quỷ nữa, có giỏi hãy hiện thân đi.
Quả nhiên chỉ ít phút sau, một tiếng thở dài lại vang lên trong đầu hắn:
- Ài… Không phải ta đang nằm trên tay ngươi ư?
- Trên tay ta?
Phạm Văn Long đưa hai tay trước mặt, trên bàn tay trái chiếc nhẫn Bạch Mai vẫn lạnh lẽo nằm yên. Hắn tháo ra, ngắm nghía thật kỹ nhưng không có chút dị động nào cả.
- Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này?
Hắn lầm bầm, không tin vào sự việc đang diễn ra trước mắt.
- Hiện ngươi không khám phá được nó đâu.
Lại giọng nói già nua vang lên khiến Phạm Văn Long giật bắn mình, chiếc nhẫn đang cầm trên tay rơi xuống nền nhà, lăn lóc mấy vòng mới dừng lại.
Thoáng hoảng hốt, Phạm Văn Long vội nhặt chiếc nhẫn lên, kìm giọng trấn tĩnh:
- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Ngươi là ai?
- Nhóc con! Nghe cho kỹ đây, tên ta là Nguyễn Kim. Còn ta là ai hiện ngươi chưa cần biết, đợi đến thời khắc thích hợp sẽ cho ngươi hay.
Phạm Văn Long ngẩn ra, nhẩm miệng nhắc lại cái tên xa lạ:
- Nguyễn Kim?
Người thần bí kia dường như chẳng quan tâm đến vẻ mặt đăm chiêu của hắn, nói tiếp:
- Có chuyện quan trọng này ta cần nói, ngươi có biết hiện giờ mình đang ở đâu không?
Suy nghĩ một chút, Phạm Văn Long liền đáp:
- Chắc hẳn đang ở vùng ven của Quảnh Ninh hoặc các tỉnh lân cận.
Hắn vừa dứt lời, tiếng nói kia đã vang lên:
- Hừ!!! Ngươi hãy rửa tai mà nghe cho kĩ đây, hiện ngươi đang ở Linh Chiểu Tinh, khoảng cách đến Địa Cầu chừng vài tỷ cây số.
- Cái gì???
Bình luận truyện