Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi

Chương 106: Bắt đầu



Hôm sau, Miên Miên tự mình đưa Tử Tử đến lớp học rồi mới đi về, vừa mới đi tới cửa cung đã thấy Vô Tình đứng đợi bên ngoài. Vô Tình vừa nhìn thấy Miên Miên liền vội vàng đi tới bên cạnh nàng nói: “Nương nương, Đổng phi mới sáng sớm đã tới rồi!”

“Đã đến rồi sao?” Miên Miên mỉm cười gật đầu rồi cùng Vô Tình bước vào phòng trong.

Vừa vào tới sân đã thấy vị khách không mời mà đến đang ưu nhã ngồi chỗ ghế đá nàng thích nhất, kỳ thật cái ghế đó chính là do Dạ Mị vì nàng mà chết tạo, mùa hè ngồi ở đó sẽ có cảm giác mát lạnh, mùa đông lại có cảm giác ấm áp lan tỏa, nàng dù có việc hay rảnh rỗi đều thích ngồi ở đó ngắm hoa cỏ trong vườn a, chỉ là hôm nay lại xuất hiện khách không mời!

“Sủng phi thật sự là một mẫu thân tốt a, lại tự mình đưa đón Thái tử đi học!” Ngải Vân thấy Miên Miên trở về chậm rãi đứng dậy cười nói.

“Có sao, ta có lúc nào không phải là người tốt sao?” Miên Miên châm chộc cười nói rồi ngồi xuống ghế.

Ngải Vân nghe vậy không khỏi cười lạnh, nàng ta tự nhiên biết rõ Miên Miên có ý châm chọc mình rồi.

“Ồ, ngươi uống trà sao? Chẳng lẽ ngươi không sợ ta độc chết ngươi?” Miên Miên hiếu kỳ nhìn chén trà đã bị Ngải Vân uống hơn nửa cười nói.

“Không quan hệ, ta không sợ chết!” Ngải Vân nói rồi bưng trà lên nhấp một ngụm.

Vô Tình thấy thế vội đi tới châm trà cho Miên Miên rồi lại châm cho Ngải Vân thêm một chén nữa.

“Các ngươi lui xuống một lát đi, ta có mấy lời muốn cùng Sủng phi thương lượng một chút!” Ngải Vân nhìn về Linh Chi cùng Vô Tình nói.

Đợi cho hai nàng đi ra rồi Ngải Vân mang theo ý cười nhạo nhìn Miên Miên nói: “Ngươi nói bệ hạ yêu ngươi như vậy vì sao ở đây lại ít người hầu đến vậy? Cả một cung rộng lớn như vậy mà chỉ có một cung nữ, ngươi muốn nàng ta chết mệt sao?”

“Chuyện này không phiền ngươi quan tâm, ta thấy một người là đủ rồi, nhiều người rất phiền phức!”

“Được rồi, ta cũng không muốn quanh co với ngươi, ngày hôm qua bệ hạ tới tìm ta, nói là ngươi đồng ý cho hắn lập ta làm Hậu?” Ngải Vân tràn đầy nghi vấn hỏi.

“Đúng, đích thực ta có nói, làm sao vậy, có chỗ nào không đúng sao?” Miên Miên nhấp một ngụm trà thản nhiên hỏi.

Ngải Vân cười lạnh một tiếng nói: “Được rồi Nguyễn Miên Miên, ngươi không cần giả vờ, nói, ngươi đến tột cùng muốn bán gì đây?”

Miên Miên nhún nhún vai nhìn nàng ta, “Cái gì là bán gì? Ta nghe không có hiểu a!”

“Nguyễn Miên Miên, chẳng lẽ ngươi lại hảo tâm đến nỗi để cho ta làm hậu dễ dàng vậy sao? Nếu thế thì mặt trời nhất định là mọc hướng tây a, ta thấy ngươi tám phần là có kế hoạch khác, nói, ngươi đến tột cùng là muốn làm gì?” Ngải Vân đột ngột lớn tiếng hỏi.

“Ngươi có phải hay không đã làm chuyện xấu quá nhiều nên có tật giật mình? Ta cho ngươi lên làm Xà hậu nhất định phải có dụng ý gì sao? Ta chỉ là thấy ngươi vì ngai vị này mà sẵn sàng hy sinh Tư nhi, ngươi nói, nếu ta không cho ngươi thì chẳng phải Tư nhi đã chết oan uổng rồi sao? Còn nữa, ta còn có Tử Tử, có bệ hạ yêu thương ta nên với vị trí Xà hậu đó không có cũng không thành vấn đề!” Miên Miên nhìn nàng ta cười nói.

Ngải Vân nghe vậy liền đứng dậy cúi người nhìn Miên Miên, “Thôi đi, tâm ngươi thế nào chẳng lẽ ta lại không biết? Ta đã giết chết tỷ tỷ ngươi, ngươi sẽ hảo tâm thành toàn cho ta hay sao? Ta xem ngươi chính là có tính toán khác!” nói rồi khoanh tay cười lạnh nhìn nàng.

Miên Miên cũng không ngẩng đầu lên nói: “Hử? Vậy ngươi nói cho ta biết, ta có ý gì đây này?”

Ngải Vân lần nữa ngồi xuống đối mặt với Miên Miên nói: “Ngươi làm như vậy chính là muốn cho người khác thấy ngươi rất hào phóng, như vậy có lẽ Thái hậu sẽ bớt ác cảm với ngươi, chỉ cần ngươi chiếm được hảo cảm của bà ta cộng thêm nhi tử thông minh lanh lợi của ngươi, bảo tọa Xà hậu này ta có thể ngồi lâu được sao?”

Nghe những lời này của Ngải Vân, Miên Miên không nhịn được cười lớn.

“Ngươi cười cái gì?” hiển nhiên tiếng cười của Miên Miên khiến Ngải Vân nộ khí trừng mắt nhìn nàng.

“Ta cười ngươi nghĩ quá nhiều rồi, ý ngươi tựu chung lại chính là ta có Tử Tử còn ngươi không có gì cả, đúng không? Nhưng là ngươi đã quên thái hậu sủng ái nhất chính là ngươi nha, nàng tính toán lâu như vậy cũng là vì ngươi, ngươi cho rằng nàng ta sẽ vì Tử Tử mà lập ta làm Hậu sao? Còn nữa, ngươi xác định là ngươi không thể có hài tử sao? Ta nguyện ý cho ngươi làm Xà hậu thì về sau sẽ không tranh giành!” Miên Miên nhìn nàng ta nghiêm túc nói.

Ngải Vân nhìn nàng ta nghiêm mặt thì có chút sững sờ, vô thức nói: “Thế nhưng ta thế nào cũng không thể tin tưởng ngươi!”

Miên Miên nghe vậy đứng dậy duỗi lưng nói: “Tin hay không là tùy ngươi, dù sao ta cũng chỉ cho ngươi một cơ hồi lần này thôi, nếu ngươi bỏ qua thì có lẽ ta sẽ không hào phóng lần nữa đâu. Tốt rồi, ta muốn nghỉ ngơi, buổi sáng đưa Tử Tử đi học nên giờ rất mệt a!” nói rồi ngoái nhìn ra ngoài lớn tiếng nói: “A Tình, tiễn khách!”

Vô Tình ở bên ngoài nghe vậy vội chạy vào đứng trước Ngải Vân làm động tác tiễn khách. Một khắc khi Miên Miên chuẩn bị đi vào phòng, Ngải Vân không nhịn được kêu lớn: “Nguyễn Miên Miên!”

Miên Miên ngừng lại một chút nhưng vẫn không quay đầu lại.

“Ta cho ngươi biết, ta sẽ không cảm kích ngươi!” nói rồi ngẩng cao đầu uốn người đi ra.

“Ta sẽ không để ngươi cảm kích đấy, ta sẽ chỉ làm cho ngươi mất mặt!” Miên Miên cười lạnh thì thầm nói rồi đi vào phòng trong, chỉ là nàng chưa kịp đặt lưng xuống giường nghỉ ngơi thì lại có thêm khách không mời đến, mà vị khách này đem đến tin tức khiến Miên Miên kinh ngạc không thôi, nguyên lai là Thái hậu triệu kiến nàng!

Miên Miên bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, chỉ sợ người đến cũng là vì một chuyện mà thôi. Phải biết rằng nàng ta vấn an còn không muốn cho nàng tới mà nay lại chủ động triệu kiến, thời điểm này triệu kiến thì có thể là chuyện gì khác được!

“Nương nương…” Vô Tình đi phía sau Miên Miên có chút lo lắng, sợ Thái hậu sẽ làm khó nàng.

“A Tình đừng quá lo lắng, nàng triệu kiến ta chắc chắn có liên quan đến chuyện lập Hậu nên sẽ không làm gì ta đâu!” Miên Miên nắm lấy tay nàng ta trấn an nói.

--- -------Trường Lạc cung---- -------

Lần đầu tiên tiến vào tẩm cung của Thái hậu khiến Miên Miên có chút hiếu kỳ đánh giá xung quanh, nơi đây tuy không xa hoa bằng tẩm cung của Dạ Mị nhưng cũng khá lộng lẫy, toàn bộ đồ đạc đều được làm từ gỗ không khỏi làm nàng nhớ tới những gian nhà cổ đã coi trên tivi, nguyên lai nàng xuyên qua cũng có thế tới một nới cổ kính như vậy.

“Thần thiếp thỉnh an mẫu hậu!” Miên Miên cúi người thỉnh an.

“Nô tỳ tham khiến Thái hậu!” Vô Tình cũng vội quì xuống nói.

“Được rồi, đứng lên đi!” Thái hậu ngồi trên cao lạnh lùng nói.

Vô Tình vội vàng đỡ Miên Miên đứng qua một bên rồi im lặng không nói gì.

“Ban thưởng ghế ngồi!” Thái hậu nhìn về phía cung nữ bên cạnh nói, bọn cung nữ nghe vậy liền mang ghế tới đặt bên cạnh Miên Miên, nàng mỉm cười rồi ngồi xuống.

"Tử Tử tốt chứ?" Thái hậu nhìn nàng dò hỏi.

“Hồi bẩm mẫu hậu, Tử Tử vẫn tốt ạ!” Miên Miên qui củ trả lời.

Thái hậu thở dài một tiếng nói: “Ai gia vốn có hai tôn nhi, nhưng hôm nay Tư bất hạnh….aizzz…”

Miên Miên biết rõ nàng ta muốn nói gì liền trấn an nói: “Mẫu hậu chú ý thân thể a, thiếp thân tin tưởng Đổng phi rất nhanh sẽ có thể sinh hạ cho bệ hạ một tiểu hoàng tử!”

Thái hậu nghe vậy ngẩng đầu nhìn nàng nói: “Ai gia nghe nói ngươi nguyện ý để bệ hạ lập Đổng phi làm Hậu?” Thái hậu nhìn nàng đầy nghi hoặc.

Miên Miên cười lạnh trong bụng, quả nhiên là vấn đề này. “Đúng vậy thưa mẫu hậu, thiếp thân nguyện ý!”

“Đây là vì sao?” Thái hậu khó hiểu hỏi.

“Đổng phi vừa mất đi tiểu công chúa nên tâm tình không được tốt, với tư cách muội muội thiếp thân cảm thấy rất đau lòng, thiếp thân chỉ có thể mong cho nàng sớm vui vẻ trở lại. Thêm nữa Xà quốc cũng không thể không có Xà hậu, Đổng phi tỷ tỷ tài sắc vẹn toàn nên thiếp thân hy vọng tỷ ấy sớm ngày lên làm Hậu, vì Thụy Tuyết quốc mà sinh hạ thêm hoàng tử, công chúa.” Miên Miên nhìn về phía nàng ta mỉm cười nói.

Nghe được những lời này của Miên Miên, Thái hậu ngây ngẩn cả người, bà ta không nghĩ tới nàng lại nói như vậy, rất nhanh chóng cười nhìn Miên Miên nói: “Sủng phi thật có lòng!”

“Thiếp thân không dám!” Miên Miên nói rồi cười chân thành nhìn bà ta, chỉ là nội tâm cũng không khỏi cười lạnh, lão thái bà ngươi cũng thật giảo hoạt, ngươi cho rằng nàng ta ngồi trên ghế Xà hậu có thể thuận buồm xuôi gió sao?

Thái hậu đi đến bên cạnh Miên Miên đưa cho nàng một cái hộp rồi nhìn nàng ý bảo Miên Miên mở ra, Miên Miên thấy vậy cũng đưa tay mở hộp, chỉ thấy bên trong có một củ nhân sâm vô cùng quí giá.

“Mẫu hậu, đây là…?”

“Đây là ai gia ban thưởng cho ngươi, về sau Đổng phi làm Xà hậu có thể thuận lợi mang thai hài tử không còn cần nhờ tới ngươi a!” nói rồi cười cười đi lên.

Miên Miên nghe liền hiểu ý nàng ta đang nhắc nhở nàng đừng độc chiếm Dạ Mị, “Mẫu hậu yên tâm, thiếp thân hiểu được, chỉ là vật này thật sự quí giá, thiếp thân nhận không nổi!”

“Cái này không cần nói nữa, ai gia đưa thì ngươi cứ việc nhận lấy, không có gì mà không thể. Được rồi, nếu ngươi đã không có ý kiến thì ai gia thấy ngày chín chính là ngày đẹp để tiến hành đại điển sắc phong, ngươi cảm thấy như vậy được không?”

“Thiếp thân không có ý kiến!” ngày chín, không phải là ba ngày sau sao? Vội vã như vậy chẳng lẽ không sợ không đủ thời gian chuẩn bị sao? Đại điển sắc phong đâu phải việc nhỏ, xem ra nàng ta vẫn là sợ ta sẽ đổi ý nên dứt khoát muốn làm sớm tránh đêm dài lắm mộng, lão bà quả nhiên là lão hồ ly!

“Đây mới là con dâu tốt của ai gia, đúng rồi, còn có vài ngày nữa là lễ sắc phong của Đổng phi, mọi việc hậu cung thì chờ sau khi Vân nhi làm Xà hậu rồi sẽ tiếp nhận!” Thái hậu vì Ngải Vân suy nghĩ nói.

Miên Miên nghe vậy cúi người qui củ gật đầy rồi xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện