Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi

Chương 141: Vi có ám hương đến



Miên Miên tiến cung đã được hai ngày, trong hai ngày này nàng dùng bồ câu trao đổi cùng với Dạ Mị, nàng nhắc nhở hắn ngàn vạn lần không thể hành động thiếu suy nghĩ bởi vì tình hình trong nội cung lúc này đã hoàn toàn khác trước, tất cả đều phải đợi thời cơ đến.

Nàng tin tưởng Dạ Mị có thể hiểu được, cũng tin tưởng hắn nhất định sẽ không làm việc lỗ mãng, việc cần làm của nàng lúc này là phải đi tìm hiểu nội tình nhưng là một cung nữ hoán tẩy phòng như nàng không thể tùy tiện đi lại trong cung được, nên làm thế nào đây?

“Tiểu Dương… Tiểu Dương…” Miên Miên nghe thấy Tiểu Hà lớn tiếng gọi nàng từ phía xa, Miên Miên có chút sửng sốt nhìn về hướng phát ra âm thanh thấy Tiểu Hà đang ôm bụng nhìn nàng bộ dáng rất khó chịu.

“Tiểu Hà, ngươi làm sao vậy?” Miên Miên nhanh chóng đi đến cạnh Tiểu Hà sốt ruột hỏi.

“Giống như ăn trúng thứ gì rồi, ta thật rất muốn đi nhà xí a!” Tiểu Hà tái nhợt nói, thật là xui xẻo quá mà, sớm biết thế này thì tối hôm qua không nên ăn hết đống thức ăn đó mà, bụng thật đau.

“Tại sao lại như vậy chứ? Có cần phải tìm ngự y không?” Miên Miên khẩn trương hỏi.

“Ngự y? Chúng ta chỉ là cung nữ giặt đồ thấp hèn, ngự y sao có thể phí sức xem bệnh cho chúng ta chứ? Tiểu Dương, ngươi đừng lo lắng, đợi lát nữa khá hơn ta tới chỗ Ma ma xin chút dược là được, nàng khẳng định sẽ có biện pháp đấy, chỉ là…” nói rồi lo lắng nhìn về phía mặt đất tranh thủ thu thập lại giỏ quần áo.

“Nhưng mà cái gì?” Miên Miên không tự giác hỏi rồi dường như hiểu ra gì đó nhanh chóng nói: “Ngươi đừng lo lắng, quần áo hôm nay ta có thể giặt một mình được!”

“Tiểu Dương, không phải vấn đề giặt quần áo, quần áo không có nhiều nhưng là hôm nay tới phiên ta đi đưa quần áo a!” Tiểu Hà nói rồi nhíu mày khó xử.

“Đưa quần áo? Đưa đến đâu?” Miên Miên khó hiểu hỏi.

“Cho Xà hậu a, đây vốn là việc của Ma ma quản sự nhưng mà mấy lần trước người đều bị thiếp thân nha hoàn của Xà hậu là Linh Chi mắng nên giao cho ta, ma ma nói ta hoạt bát, nhanh chân nhanh tay nên yên tâm giao cho ta, nhưng mà ngươi nhìn bộ dáng của ta hôm nay coi, với bộ dạng này mà đưa quần áo tới…chắc chắn sẽ bị mắng a!” nói rồi cúi đầu khó chịu.

Miên Miên thấy vậy cười cười nói: “Giao cho ta a, ta giúp ngươi đưa đi!” việc này đúng thật là cơ hội trời cho a!

“Thế nhưng ngươi biết Di Tâm cung ở đâu sao?” Tiểu Hà có chút lo lắng nói, “Nếu không thì ngươi tới gặp ma ma nói giúp ta để người tự mình đi đưa a!”

Miên Miên nghe vậy vội vàng nói: “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ tìm được, ngươi bây giờ đi tìm ma ma chẳng phải sẽ khiến ma ma mất hứng, bao nhiêu cảm tình với ngươi chắc chắn sẽ không còn gì a, ngươi cứ yên tâm giao cho ta đi!”

"Thật sự có thể chứ?" Tiểu Hà có chút lo lắng hỏi lại.

“Được mà!” Miên Miên nói rồi lập tức cầm lấy giỏ quần áo hướng phía trước đi tới như sợ nán lại sẽ khiến Tiểu Hà đổi ý vậy, Tiểu Hà tuy có chút lo lắng nhưng lúc này bụng lại nổi lên một cơn đâu khiến nàng không có cách nào suy nghĩ tiếp được mà chỉ có thể lần nữa hướng nhà xí chạy đi.

Miên Miên mang theo giỏ quần áo đi tới Di Tâm cung mà không khỏi có chút thương cảm, cảnh vật trong cung không có gì thay đổi so với ngày trước nhưng không khí tựa hồ không còn được như xưa, nàng không biết rốt cuộc trong thời gian mình chạy trốn nơi đây đã xảy ra chuyện gì nhưng nàng biết rõ nhất định là không phải chuyện tốt gì!

Miên Miên lắc lắc đầu cố rũ bỏ những suy nghĩ tiêu cực, hôm nay chính là cơ hội tốt để nàng tìm hiểu rõ nội tình trong cung, nàng ngược lại muốn nhìn xem nội cung này đến tột cùng là cất giấu những nữ nhân như thế nào!

“Này, ngươi đang làm gì vậy?” Ngay tại lúc Miên Miên chuẩn bị tiến sâu vào nội cung thì một thanh âm lạ lẫm vang lên.

Miên Miên khẽ run lên rồi cũng quay đầu lại liền đối mặt với một ánh mắt nghi hoặc của một cung nữ lạ mặt, Miên Miên vội vàng cúi đầu nói: “Nô tỳ là cung nữ mới của hoán tẩy phòng, Tiểu Hà tỷ tỷ sinh bệnh nên để nô tỳ đưa quần áo tới cho Xà hậu, nhưng mà…nô tỳ đi tới đi lui nên lạc đường…”

Cung nữ nọ thấy vậy cao ngạo đánh giá nàng một phen rồi nói: “Không biết thì đừng chạy lung tung, may mắn mà ta gọi ngươi lại nếu không ngươi đi lung tung như vậy có khi lại bị coi là thích khách mà chết oan cũng không biết chừng!” cung nữ nọ khinh thường ngẩng cao đầu nói.

“Cảm ơn tỷ tỷ đã nhắc nhở!” Miên Miên phi thường cung kính nói.

“n, được rồi, ta vừa vặn đang trở về, ngươi đưa quần áo cho ta đi!” cung nữ nọ nói rồi đi đến bên cạnh Miên Miên.

"Xin hỏi tỷ tỷ phải..?"

“Ta là cung nữ trong Di Tâm cung, ngươi may mắn lắm mới gặp ta đấy, nếu là Linh Chi tỷ tỷ thì ngươi ăn chửi chắc rồi, hừ!” nói rồi không đợi Miên Miên phản ứng đã tiến đến cầm lấy giỏ quần áo trên tay nàng, “Được rồi, ngươi trở về đi, đừng ở chỗ này đi lung tung nếu không ngươi chết cũng không biết vì sao mình chết đấy!” nói rồi ôm quần áo uốn éo mông rời đi, Miên Miên thấy vậy ảo não lắc đầu, thật là xuất môn bất lợi mà, đành để buổi tối ra ngoài tìm hiểu vậy!

Miên Miên rất nhanh chóng quay trở về hoán tẩy phòng, Tiểu Hà đứng ở phía xa chờ vừa nhìn thấy nàng di tới đã vội kêu lớn: “Tiểu Dương… Tiểu Dương…” rồi nhanh chóng chạy đến cạnh nàng sốt ruột hỏi, “Như thế nào? Linh Chi tỷ tỷ có trách mắng gì ngươi không?”

Miên Miên khẽ mỉm cười đem sự tình kể lại cho Tiểu Hà một lượt.

“Thật vậy? Cái kia thật là quá tốt rồi, ngươi nha, làm hại ta lo lắng nãy giờ!” Tiểu Hà nói rồi phùng má bất mãn.

“Ta đã nói là sẽ không có chuyện gì đâu mà!” Miên Miên nhìn bộ dáng lo lắng của Tiểu Hà đột nhiên lại nhớ tới Vô Tình liền nắm lấy tay nàng ta nói. Nàng dường như nhớ ra điều gì đó liền hỏi: “Bụng của ngươi có khá hơn chút nào chưa?”

“Tốt hơn nhiều rồi, vừa vặn cũng có người giống ra nên ma ma thuận tiện cho ta một liều, hiện tại đã khá hơn rất nhiều rồi!” Tiểu Hà nói rồi đi một vòng quanh người Miên Miên ý muốn nói hiện tại mọi chuyện đều rất ổn.

“Vậy tốt rồi, chúng ta đi làm việc thôi a!” Miên Miên lôi kéo tay Tiểu Hà muốn đi vào.

“Ngươi nha, như thế nào chỉ nghĩ đến làm việc, làm việc thôi a. Ta đã nói với ngươi rồi, cứ ba ngày đưa quần áo là ma ma sẽ giảm bớt công việc cho chúng ta như là phần thưởng a, vừa nãy lúc ngươi đi đưa quần áo ta đã sớm làm xong công việc hôm nay rồi, hiện tại chúng ta có thể nhàn rỗi đôi chút a, ta dẫn ngươi đi xem một vật này nha!” Tiểu Hà tặc tặc cười bí hiểm nói.

"Ách? Cái gì mà thần bí như vậy?" nhìn thấy bộ dáng tươi cười của Tiểu Hà, Miên Miên không khỏi nhíu mày hỏi.

“Chỗ kia có thể là nơi bí mật của ta a, người bình thường ta sẽ không nói cho đâu. Ta cam đoan ngươi nhất định sẽ thích chỗ đó a!” nói rồi nhanh chóng nắm lấy tay Miên Miên lôi nàng đi vào con đường nhỏ gần đó.

Miên Miên trong lòng dù có chút nghi hoặc nhưng cũng không nói gì, kỳ thật nghe Tiểu Hà nói nàng cũng có chút hiếu kỳ với địa phương kia rồi.

“Ta cho ngươi biết a, con đường nhỏ này không có người thứ hai biết đâu a!” Tiểu Hà thần bí nói với Miên Miên, mà Miên Miên lúc này nhìn con đường nhỏ dài thăm thẳm không khỏi chạnh lòng nhớ tới thế kỷ 21, đúng vậy, ở một thị trấn cổ nàng từng qua cũng có những con đường dài và nhỏ y như vậy.

“Tới đoạn đường nhỏ kia là có thể rẽ được rồi, chỉ còn một lát nữa là đến rồi!” Tiểu Hà vừa giải thích vừa dẫn Miên Miên rẽ vào con đường nhỏ bên phải, nhưng đúng lúc hai người vừa rẽ qua thì một thanh âm rên rỉ vang lên khiến hai người run rẩy không thôi, “Ngươi không thể ở cùng Dạ Phong được, ngươi đã là thê tử của Dạ Mị,là chị dâu của Dạ Phong, các ngươi như thế nào có thể làm bậy như vậy được?” Miên Miên có chút sững sờ khi nhận ra giọng nói kia.

“Ta cùng một chỗ với ai ngươi có thể quản được sao? Ta đến để cho ngươi biết, ngươi hết thời rồi!” thanh âm nữ tử đầy châm chọc vang lên.

Khóe miệng Miên Miên không khỏi giương lên nụ cười, Ngải Vân, xa cách bấy lâu mà ngươi cũng không thay đổi chút nào. Tiểu Hà ở bên cạnh khẩn trương nắm lấy tau Miên Miên, trong tình huống đi không được ở cũng không xong này phải làm sao mới tốt đây?

“Ngươi như thế nào có thể như vậy được, hắn là em rể của ngươi, ngươi là chị dâu của hắn, các ngươi không thể ở cùng một chỗ được, không thể!” Thái hậu bất mãn nói nhưng là bà ta hiện nay cũng lực bất tòng tâm rồi!

“Lão thái bà, ta cho ngươi biết, tình yêu trong mắt ta chẳng có chút ý nghĩa gì, vật mà ta muốn cũng chẳng khác gì ngươi, ngươi vì muốn bảo tọa Xà hậu mà bỏ cả nhi tử của mình để nhi tử người khác lên làm Vua thì vì sao ta lại không thể đổi tình yêu lấy thứ ta muốn chứ?” Ngải Vân lạnh giọng hỏi lại.

“Ngươi…ngươi như thế nào có thể làm vậy được? Ta đã sai rồi thì ngươi không thể sai lầm nữa…” thanh âm Thái hậu run rẩy, hiển nhiên bà ta đối với cách làm của Ngải Vân hiện tại không hề tán thành.

“Ta nhổ vào, ngươi có tư cách gì mà đánh đồng ngươi với ta chứ? Ta cho ngươi biết, ta muốn thứ gì thì không ai có thể cướp đi, ngươi bây giờ chỉ là một tù nhân, ngươi nhìn lại dáng vẻ của ngươi bây giờ xem, không khác gì một kẻ ăn mày, con ngươi lại không để ý tới ngươi, ngươi làm mẹ thật tốt a!” Ngải Vân trào phúng mỉa mai nói.

Thái hậu nghe vậy không ngăn được khóc lớn, bà ta thật sự bất lực rồi.

“Ta đến đây nghĩa là ta còn nhớ tới chút ân tình với ngươi, Linh Chi!” Ngải Vân lớn tiếng gọi.

“Dạ! Đây là bánh bao thịt Nương nương cho ngươi, ngươi bây giờ bánh màn thầu còn không có mà ăn chứ đừng nói tới bánh bao thịt, về sau ngươi đừng có quấn lấy Nương nương nữa, ngươi phải biết thân phận của ngươi bây giờ chỉ là một cung nữ giặt quần áo hạ đẳng thôi!” Linh Chi cười lạnh đem bánh bao ném tới trước mặt Thái hậu, Miên Miên nhìn một màn này không khỏi nghĩ thầm, quả nhiên chó cậy hơi chủ, gà cậy gần chuồng!

“Đừng nói ta không đối tốt với ngươi, phải biết rằng với thân phận hiện tại của ngươi người ta tránh còn không kịp chứ đừng nói ta bất chấp nguy hiểm tới thăm ngươi, ân tình của chúng ta từ nay coi như đã thanh toán sòng phẳng!”Ngải Vân cười lạnh lùng nói rồi chuẩn bị rời đi.

"Vân nhi..." Thái hậu ôm lấy chân nàng ta, cả thân thể nằm rạp trên đất, “Vân nhi, mẫu hậu đã sai rồi, mẫu hậu không hi vọng ngươi tiếp tục sai lầm nữa… Ngươi trước kia không phải như bây giờ a…”

“Ta bây giờ thì như thế nào chứ?” Ngải Vân bất động cúi đầu nhìn bà ta lạnh lùng hỏi.

“Ngươi trước kia chính là hài tử đơn thuần thiện lương a…” Thái hậu nước mắt ngắn dài nói.

Ngải Vân nghe vậy đột nhiên cười cười rồi giơ chân đạp mạnh xuống, Thái hậu suy yếu không đỡ nổi bị nàng ta đá văng ra, “Ta cho ngươi biết, hai chữ thiện lương này căn bản không có liên quan gì tới ta, ngươi xem tất cả mọi người đều giống như Nguyễn Miên Miên sao? Ta cho ngươi biết, chỉ có kẻ ngu ngốc đó mới xứng gọi là ‘thiện lương’.” Ngải Vân nói rồi ngồi xổm xuống nhìn Thái hậu khinh thường cười nói: “Về sau đừng nói với ngươi khác là ngươi quen biết ta bởi vì ta cảm thấy ngươi thật quá mất mặt đi!” Ngải Vân phá lên cười lớn.

Miên Miên lúc này đây thật sự rất tức giận, nàng thật muốn xông ra ngoài nhưng cánh tay lại bị Tiểu Hà nắm chặt, nàng ta một mực lắc đầu, “Không được! Chúng ta nên rời khỏi đây thôi!” vừa vặn trên đường nhỏ có hai cái sọt lớn, Tiểu Hà vội vàng cầm lấy một cái trùm lên người Miên Miên rồi bản thân mình cũng nhanh chóng trùm một cái khác lên. Nàng ta vừa ẩn thân xong thì Ngải Vân đi tới, Tiểu Hà trong lòng khẩn trương không thôi, nàng sợ hãi, trong nội cung này không ai không biết tâm địa của Xà hậu nhưng là tận mắt chứng kiến một màn như vừa rồi, nàng ta tin chắc nếu bị Ngải Vân phát hiện thì hai người chết không toàn thây rồi.

“Nương nương, người thật là lợi hại!” Linh Chi nịnh nọt nói.

Ngải Vân nghe nàng ta nói vậy cũng chỉ khinh thường cười, hai người cứ như vậy nghênh ngang rời đi. Tiểu Hà thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng giúp Miên Miên gỡ sọt xuống, Miên Miên lúc này cũng không muốn nói gì với Tiểu Hà mà chỉ chăm chú đi tới phía trước, nàng muốn đi xem Thái hậu. Nhưng là lúc hai người tới nơi thì Thái hậu đã sớm rời đi, bánh bao trên đất cũng không thấy đâu cả.

“Phù, thật sự là nguy hiểm a!” Tiểu Hà vỗ vỗ ngực định thần nói rồi lôi kéo tay Miên Miên, “Đi thôi, hiện tại chắc sẽ không có người nữa đâu!”

"Tiểu Hà, ta muốn đi xem nàng!" Miên Miên nhìn Tiểu Hà nói.

Tiểu Hà nghi hoặc nhìn nàng hỏi lại: “Ngươi không phải là tên ngốc chứ? Ngươi có biết là phàm những người tiếp xúc hay nói chuyện với bà ta đều bị bệ hạ lệnh giết sạch không? Ngươi nha, ngươi không nên thương người quá, loại người đó không đáng đâu!” nói rồi không để ý tới sự phản kháng của Miên Miên mà một mực lôi kéo nàng rời đi mà Miên Miên trong lòng thấp thỏm không yên nhưng vẫn đi theo nàng ta.

Cũng không biết hai người đã đi bao lâu, ngang dọc một hồi đến độ Miên Miên cũng sắp choáng rồi!

“Xem này, đến rồi!” thời điểm Miên Miên theo Tiểu Hà rẽ qua một con đường nhỏ liền thấy không gian chung quanh đột nhiên thoáng đãng hơn hẳn.

Miên Miên ngây người, trời ạ, nơi này là chỗ nào? Một khoảnh đất trống ngập tuyết, giữa khoảnh đất còn có ba cây hoa mai rất lớn, giữa một vùng tuyết trắng xóa này thì màu hồng nhạt kia thực sự thu hút ánh nhìn mà.

"Đẹp không?" Tiểu Hà lôi kéo Miên Miên đi về phía dưới gốc mai gần đó.

“Đẹp quá a!” đúng vậy, đây chính là loài hoa nàng thích nhất a!

Tiểu Hà tinh nghịch cười cười, “Nói cho ngươi biết a, ta thích nhất chính là hoa mai, thật sự rất đẹp, rất mê người a, mỗi lần nhìn thấy nó ta sẽ nhớ tới mẫu thân đã mất của ta…” Tiểu Hà nói đến đây tự nhiên ngồi xuống ôm đầu gối khóc nức nở.

Miên Miên thấy vậy có chút luống cuống tay chân, nàng vội vàng ngồi xuống bên cạnh hỏi: “Làm sao vậy? Như thế nào đột nhiên lại khóc rồi?”

“Ngươi biết không? Khi còn bé ta sợ nhất chính là bị lạnh, ta rất ghét mùa đông, mẫu thân ta vì ta mà đã trồng rất nhiều hoa mai trong sân, nàng nói hoa mai chính là loài hoa đẹp nhất, hoa mai không sợ lạnh, hoa mai trong mùa đông càng rực rỡ hơn hẳn, hoa mai làm cho ta không còn sợ mùa đông giá lạnh nữa!” Tiểu Hà nhớ lại tuổi thơ có chút bi thương cùng khó chịu.

Miên Miên nhìn về phía những cánh hoa mai xinh đẹp, Xà giới này quả nhiên khác Nhân giới, ở hiện đại hoa mai phải tới tháng hai mới có thể nở rộ mà ở nơi này hoa mai lại nở vào mùa đông giá lạnh, quả thực rất đẹp, rất mê người!

“Trước kia mỗi lần hoa mai chuẩn bị nở mẫu thân đều sẽ hát cho ta nghe, về sau người vì bạo bệnh mà qua đời ta không còn được nghe hát nữa. Hôm nay nhìn thấy hoa mai nở, ta không thể nào ngăn mình nhớ tới người!” Tiểu Hà nói rồi tiếp tục ôm gối khóc nấc lên.

"Tiểu Hà..." Miên Miên thấy nàng ta thương tâm thì có chút không đành lòng, nàng nhẹ giọng hát, “Chân tình như thảo nguyên rộng lớn, ánh mặt trời vạn dặm chiếu sáng cho ta và người, mây khai khi mặt trời bắt đầu lên, băng tuyết lạnh lùng không in dấu, ngay tại lúc lạnh giá mà khai nhụy…”

Tiểu Hà thấy Miên Miên đột nhiên hát thì có chút kinh ngạc, đáy mắt hiện lên những hình ảnh của quá khứ, tiếng hát của nàng thật sự rất hay, rất trong, rất cảm động khiến Tiểu Hà không kìm được nước mắt.

“Bông tuyết bồng bềnh trong gió bấc, thiên địa một mảnh mờ mịt bao lai, một nhánh hàn mai ngạo nghễ trong tuyết, chỉ vì người ấy mà tỏa hương, ta yêu không oán không hối, tình này trường lưu, trái tim…” Miên Miên hạ giọng kết thúc bài hát, Tiểu Hà kích động nắm lấy tay nàng nói: “Tiểu Dương, bài hát của ngươi thật hay a, ta thật sự chưa từng nghe thấy trước đây a!”

Miên Miên nghe vậy khẽ mỉm cười nói: “Chỉ cần ngươi vui vẻ là tốt rồi!”

“n, ta vui a, ta rất vui!” Tiểu Hà hưng phấn nói nhưng là một giây sau lông mày không tự giác nhíu lại, “A ôi!!! Ta đau bụng, không được rồi, ta muốn đi, ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi xong sẽ quay lại ngay!” nói rồi nhanh chóng theo đường nhỏ chạy đi.

Miên Miên thấy nàng ta vội vã như vậy cũng chỉ có thể mỉm cười, ánh mắt hướng tới những bông hoa mai trên cao khẽ ngâm: “Góc tường mấy cành mai, hàn tuyết một mình khai mở, xa biết không phải tuyết, vi có ám hương đến!” đây chính là bài thơ nàng thích nhất cũng là bài thơ mà nàng không thể nào quên đi.

“Hay cho câu xa biết không phải tuyết, vi có ám hương đến!” một thanh âm quen thuộc đột ngột vang lên phía sau khiến cho Miên Miên sững người bất động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện