Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi

Chương 152: Đại kết cục - Lấy chết đền tội



Dạ Phong lên tiếng khiến cho mọi ánh nhìn lần nữa đổ dồn về hắn, Miên Miên thu lại ánh mắt bi thương từ trên người Ngải Vân nhìn hắn rồi lại nhìn sang Dạ Mị, hai huynh đệ bọn họ nhất định phải tương tàn như thế này sao?

“Ta sẽ không giết người!” Dạ Mị chân thành nói, mặc kệ người khắc nghĩ thế nào, những lời này đích thực xuất phát từ chính trái tim hắn.

“Như thế nào? Thương hại ta sao?” đối với những lời nói của Dạ Mị, Dạ Phong không những không cảm kích mà còn có chút giận dữ, Dạ Mị nói như vậy không phải là xem thường hắn quá rồi sao?

“Ta không thương hại ngươi cũng không xem thường ngươi, ta nói vậy bởi vì ta là ca ca của ngươi.” Dạ Mị nhấn mạnh nói, đúng vậy, đây mới chính là điều hắn muốn nói, hắn là ca ca, có ca ca nào lại đích thân giết chết đệ đệ của mình đâu?

Dạ Phong cười lạnh, “Nhưng là ta chưa bao giờ coi người là ca ca của ta cả!”

“Phong nhi, mọi lỗi lầm là do ta mà ra, hai huynh đệ các ngươi ở chung với nhau không hề dễ dàng, không nên vì oán hận mà chém giết lẫn nhau như vậy.” Thái hậu lau nước mắt nói, người đáng thương nhất hôm nay phải là bà ta mới đúng, nữ nhi duy nhất của bà đã chết rồi, con trai lại vì tranh ngôi vị mà tàn sát lẫn nhau, chẳng lẽ cứ nhất định phải có người chết sao?

“Ngươi? Đúng vậy a, mọi chuyện đều là do ngươi mà ra, vậy bây giờ ngươi muốn giải quyết thế nào đây?” Dạ Phong lạnh lùng nhìn Thái hậu, đôi mắt càng thêm đỏ, giờ phút này tình cảm huynh đệ đối với hắn chỉ là phù vân, chỉ có báo thù mới là chuyện quan trọng nhất cần phải làm.

Thái hậu nghe vậy vươn tay chạm tới thi thể đã lạnh băng của Ngải Vân, nước mắt không nhịn được chảy xuống. Giờ phút này, nội tâm Miên Miên cũng rất khó chịu, có lẽ Thái hậu thật sự yêu người thị vệ kia.

“Mọi chuyện đều do ta gây ra, nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, ta nhất định sẽ không làm những chuyện đó hại người hại mình nữa, nhưng là chuyện hôm nay đã thật sự không thể vãn hồi được rồi.” Thái hậu vừa nói vừa vuốt tóc Ngải Vân giống như muốn giúp nàng sửa sang lại cho nghiêm chỉnh, thanh âm bi thương khiến người nghe có chút khó chịu cùng đau lòng.

"Mẫu hậu..." Miên Miên nhẹ giọng gọi, nàng nhìn Thái hậu thay đổi từng ngày mà không khỏi nhớ tới mẫu thân ở quê nhà, mỗi người sống trên đời khó tránh được có lúc sai lầm, chỉ là có rất nhiều chuyện không thể thay đổi được, vì cớ gì không thể buông bỏ thù hận?

Thái hậu nghe tiếng nàng, thân thể già yếu có chút run rẩy nhìn nàng, ánh mắt lóe lệ quang, “Miên Miên!” Thái hậu nắm chặt tay Miên Miên, những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên tay nàng.

“Cảm ơn con đã luôn đối tốt với ta như vậy, lại còn giúp ta hiểu được những sai lầm của bản thân, có được người con dâu như vậy quả là phúc ba đời của ta.” Thái hậu chân thành nói, đúng vậy, bà đã từng ích kỷ cỡ nào, vì muốn nữ nhi mình thuận lợi mà không ngại ủy khuất đứa con dâu thiện lương này, nàng là người chứ không phải gỗ đá a!

“Mẫu hậu, người không cần tự trách, chúng ta ai chẳng có lúc sai lầm, biết sai mà sửa là người lương thiện.” Miên Miên nắm lấy tay bà khẳng định nói.

Thái hậu nghe vậy lần nữa đưa tay gạt nước mắt, bà ngước nhìn Dạ Phong lạnh lùng trên cao, trấn định nói: “Mọi sai lầm là do ta tạo nên, hôm nay ta lấy cái chết để đền tội, hi vọng con có thể thu tay lại, buông bỏ cừu hận với Dạ Mị, hắn chính là huynh đệ duy nhất của con!” nói rồi không kịp đợi mọi người phản ứng đã nhanh chóng rút đoản kiếm trên ngực Ngải Vân tự sát.

“Mẫu hậu…” Miên Miên kinh hãi kêu lên, Dạ Mị vội vàng chạy tới nâng Thái hậu dậy, sốt ruột gọi lớn, “Mẫu hậu, người vì sao lại phải như vậy chứ?”

Thái hậu nghe thấy tiếng Dạ Mị liền cố sức mở mắt, một dòng máu tươi theo khóe miệng tràn ra, “Ta đã hại chết quá nhiều người, ta cũng nên đền tội rồi, Dạ Mị… Tha thứ cho mẫu hậu…” ánh mắt bà khóa chặt trên người Dạ Mị, đối với bà mà nói thì sự tha thứ của hắn có ý nghĩa rất quan trọng.

“Mẫu hậu, ta chưa bao giờ oán trách người!” Dạ Mị nắm lấy tay bà, chân thành nói.

“Mẫu hậu, người ráng chịu đựng, ta gọi ngự y, bọn họ nhất định sẽ chăm sóc tốt cho người!” Miên Miên nói rồi muốn đứng dậy đi tìm ngự y thì lại bị Thái hậu kéo lại, “Không cần…”

"Mẫu hậu..." Miên Miên lần nữa ngồi xổm xuống trước mặt bà, nước mắt nhanh chóng chảy xuống, nếu là lúc trước thì khác, những ngày này ở trong cung chứng kiến Thái hậu thay đổi từng ngày, lòng Miên Miên có chút xót xa.

“Tội nghiệt ta quá lớn, chết không có gì đáng tiếc, thêm nữa, ta cũng không muốn để cho hắn sống tịch mịch nữa… Ta nên đi gặp hắn rồi!” thanh âm Thái hậu càng lúc càng suy yếu nhưng lại chất chứa sự giải thoát, Miên Miên đương nhiên biết người bà đang nhắc tới chính là cha của Vân nhi kia.

"Phong nhi..." Thái hậu bi thương gọi.

Dạ Mị nghe vậy lập tức nâng bà nhìn về hướng Dạ Phong trên cao. Dạ Phong không chút biểu tình nhìn xuống nhưng trong lòng hắn lúc này không khỏi rung động, oán hận lâu như vậy mới chờ được ngày bà ta đền tội, thế nhưng tại sao lòng của hắn lại không cảm thấy vui mà lại còn có chút đau xót, tại sao chứ?

"Phong nhi... mẫu hậu thật lòng xin lỗi con… có lẽ ta chết một trăm lần cũng không bù đắp lại được những tháng ngày thống khổ của con… thế nhưng ta thật sự hi vọng… hi vọng con có thể buông xuống hận thù mà bắt đầu lại từ đầu… mẫu hậu ở chỗ này tạ tội với con…” Thái hậu nói rồi dùng hết sức lực còn lại của bản thân giãy ra khỏi Dạ Mị, cố sức hạ người quì xuống, hướng tới Dạ Phong trên cao dập đầu rồi nhìn lên hắn nói: “Phong nhi… Nếu có kiếp sau, mẫu hậu nhất định… nhất định sẽ hảo hảo đối tốt với con… dù con có tàn tật như hiện tại mẫu thân cũng nhất định sẽ không bỏ rơi con… tuyệt đối không vứt bỏ con…” Thái hậu khó nhọc nói, máu tươi theo khóe miệng không ngừng chảy xuống nhuộm đỏ cả một vùng.

"Mẫu hậu..." Dạ Mị cùng Miên Miên đồng thời cất tiếng gọi bi thương.

Miên Miên nhìn lên Dạ Phong, nàng không tin hắn lại có thể tuyệt tình đến vậy, quả nhiên, nàng thấy hắn nhíu mày, hai tay không tự chủ nắm chặt thành ghế, bộ dáng có vẻ khó chịu không yên. Nội tâm Miên Miên không khỏi than, rõ ràng là có quan tâm, vì sao lại phải cố gắng làm ra vẻ không để ý tới chứ? Đợi đến lúc mất đi rồi có hối hận thì cũng làm được gì nữa đây? Dạ Phong, vì sao ngươi phải tự đày đọa mình như vậy chứ?

Không khí trên đại điện căng thẳng không thôi, hết Xà hậu đến Thái hậu đều lần lượt tự sát, kế tiếp sẽ là ai đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện