Đám Cưới Hào Môn

Chương 132: Thượng thượng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bất luận trong lòng Hạ Diệu Diệu thấy ngại ngùng ra sao, mặt đỏ thể nào thì vẫn phải làm xong việc từng chút một, sau đó lặng lẽ rời khỏi như thường ngày. Lần sau khi Hạ Diệu Diệu lại đến thì không còn dám lên tiếng, cô chỉ lặng lẽ đi vào, lặng lẽ làm việc, lặng lẽ biến mất, không dám lên tiếng nói câu nào.

Cuối tháng Mười Một, Hạ Diệu Diệu nửa đêm đột nhiên chuyển dạ được chuyển đến bệnh viện khu vực, thuận lợi sinh ra một bé gái, đặt lên là Hạ Linh, tên ở nhà là Thượng Thượng. Thượng Thượng, không phải là Hạ Hạ, hàm ý tích cực tiến lên.

“Chị, là em đây, chị ở đó vẫn khỏe chứ?”

Hạ Diệu Diệu vừa sinh xong ba ngày, nghe thấy giọng em trai2mình trong điện thoại, cô lại nhìn sang con gái đã ngủ say, trong lòng cảm thấy yên bình, sờ lên cánh tay nhỏ của con gái, trong lòng thầm nói với cô bé: Con xem, là cậu con này: “Vẫn khỏe, còn em, lên năm hai đã quen chưa, đừng tiếc rẻ mà ở chung với bạn trong ký túc xá.” “Biết rồi, biết rồi, chị lại bắt đầu rồi.” “Ừ chị không nói nữa, chăm sóc tốt cho Tiểu Ngư, coi chừng nó kỹ vào, đừng để nó gây họa.”

“Yên tâm đi, chị hai...”

“Sao?”

“Không có gì.” Chỉ là đột nhiên thấy nhớ chị, tối qua còn nằm mơ thấy chị mỉm cười với tụi em. Đúng rồi, đám cưới của anh hai Du rất long trọng, chị không đi thật là đáng tiếc, em chưa từng thấy đội8ngũ hôn lễ nào chuyên nghiệp như vậy, cảnh tượng đó giống như một buổi hội họp lớn của quốc tế, khách sạn lớn bên bờ biển, bao hết cả khu cũng phải mấy chục triệu, cô dâu vô cùng xinh đẹp, khách mời đều là những người có quyền cao chức trọng, còn có những vị lãnh đạo chỉ có thể nhìn thấy trên truyền hình, em đứng ngoài cửa mà rất ngại bước vào, chỉ vào chào hỏi rồi quay trở ra.”

“Vậy à, đúng là nhát gan.”

“Đó là Ôn gia mà, nghe nói tập đoàn Hòa Mộc cũng phái Phó Tổng Giám đốc đích thân đến chúc mừng, em biết tập đoàn Hòa Mộc chứ, bọn họ cho cả người đến, nghĩ cũng biết địa vị của Ôn gia thế nào.”

“Hôn lễ của công chúa nhỏ giới kinh9doanh, Phó Tổng Giám đốc tập đoàn Hòa Mộc đến chúc mừng”, cô nhớ là trên báo viết vậy, chỉ thấy không hiểu là hôn lễ của người ta, tại sao điểm dừng chân sau cùng lại là tập đoàn Hòa Mộc, hừm: “Ngưỡng mộ thì em cũng tìm một người đi.”

“Chị...”

“Chọc em đấy, da mặt mỏng thế mà, nhưng mà em cũng hơn hai mươi rồi, nên yêu đương rồi đấy, nhớ kĩ, gặp được người mình thích thì phải ra tay quyết đoán, đừng để hối hận.”

“Không nói với chị nữa.”

“Này này... Cậu con thật to gan, lại dám cúp máy của mẹ...”

Hạ Diệu Diệu lần đầu làm mẹ nhưng không hề luống cuống, sau hai tháng đầu đã mời người trông trẻ đến trong con giúp, còn lén đến Cục Cảnh sát kiểm tra tần suất xuất2nhập cảnh của người trông trẻ, sau khi xác định đối phương sẽ không nhân lúc cô ngủ say lén ôm con cô bỏ trốn thì yên tâm thuê một tháng. Sau chuyện đó thì cô cảm thấy mình thật ngốc, người ta là người trông trẻ có tiếng, tiền lương mỗi tháng tỷ lệ thuận với tiền buôn bán trẻ con, ai lại rảnh rỗi đem bán con gái có chứ. Hạ Diệu Diệu chỉ vào mũi con gái mình, bể cô bé lên hôn: “Đây là người trông trẻ mà ba con mới cho con, con phải cảm ơn ba đấy.” Dùng bao nhiêu đó tiền để thuê trong một tháng, sự thật chứng minh là vô cùng xứng đáng, cô quả là Hạ Diệu Diệu biết nhìn xa trông rộng. Hết tháng, Hạ Diệu Diệu vẫn không2đổi việc, công Tiểu Thượng Thượng, bắt đầu kiếm tiền bỉm sữa cho cô bé. Con gái của Hạ Diệu Diệu không khó tính, rất dễ nuôi, quần áo toàn mặc những loại rẻ tiền nhất, đồng nghiệp ai cho đồ đạc quần áo đồ chơi gì cũng rất cảm kích mà nhận lấy, sữa bột là phù vân, Hạ Diệu Diệu dùng sữa của mình để nuôi, quấn cô bé lại, sau đó để lên sàn nhà của chủ nhà, bắt đầu công việc của một ngày.

Khi Hạ Linh làm ổn thì cô chạy qua dỗ dành, đa phần thời gian cô bé đều ngủ rất ngon.

Hạ Diệu Diệu cũng cảm thấy rất ngại, đặc biệt là khi đến nhà khách hàng lớn mà không biết nam chủ nhân xa lạ kia có nhà hay không, cô đều cho con uống sữa trước, còn đặc biệt chuẩn bị sẵn núm vú, cố gắng lặng lẽ đến rồi lặng lẽ rời khỏi, thỉnh thoảng cô bé cũng bất ngờ òa khóc, cô lập tức chạy vào nhà vệ sinh, nhét núm vú vào miệng, sau khi xác định cô bé đã ổn, cô lại ra ngoài tiếp tục làm việc.

Thượng Thượng là đứa trẻ rất ngoan ngoãn, ăn no thì ngủ, ngủ rồi lại ăn, vì thế cô bé trông rất mũm mĩm, đôi mắt đen láy long lanh, không giống ba cũng không giống mẹ, Hạ Diệu Diệu bình thường hay chọc cô bé, cô bé lập tức nhoẻn miệng cười, không hề mất tự nhiên chút nào.

Hạ Diệu Diệu để cô bé lên sàn nhà của nhà chủ, cho cô bé ngậm núm vú, hôn lên trán: “Mẹ phải làm việc đây, con phải ngoan nhé.” Thượng Thượng rất ngoan, bình thường cũng biết tự chơi, mỗi ngày đều có thể đổi chỗ chơi một mình, rất vui vẻ. Thượng Thượng đá đôi chân nhỏ của mình, vùng vẫy cánh tay mập mạp, mặc quần áo mà trẻ con nhà khác đã mặc, đôi mắt to long lanh nhìn lên trần nhà ra sức đá chân. Hạ Diệu Diệu bận túi bụi, lau từng góc này góc kia, cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất, mỗi khi làm xong một việc, cô đều nhìn sang con gái, vẫn nằm đó mỉm cười, thế là cô vội vàng xoay người đi vào nhà vệ sinh lấy nước, Cao Trạm Vân mở cửa, đi ra. Hạ Diệu Diệu nghe thấy ngoài cửa có tiếng động nên vội vàng chạy ra. Chân của Cao Trạm Vân còn cách Thượng Thượng chỉ vài mét. Hạ Diệu Diệu vừa định lên tiếng. Cao Trạm Vân đã rút chân lại, chuẩn bị đi vòng qua cô bé. Hạ Diệu Diệu vội vàng nhận lỗi: “Xin lỗi, ở nhà không có ai trông, nên... nhưng anh yên tâm, tôi sẽ không để nó phá đồ đạc của anh, cũng không cho nó ăn trong nhà anh, nó chỉ chiếm một chỗ nhỏ này thôi, khi rời khỏi tôi sẽ quét dọn sạch sẽ, hi vọng anh... đừng để ý...”

Cao Trạm Vân để túi xách xuống, xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, rót ly nước rồi đi lên lầu.

Hạ Diệu Diệu cúi đầu, đợi anh ta đi vào phòng mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiếp tục công việc còn dang dở. Cô không cảm thấy chủ nhà lạnh lùng, ngược lại đây là một người chủ nhà rất dễ hòa hợp, chỉ cần làm tốt công việc của mình, anh ta cơ bản sẽ không nói gì với cô, công việc làm theo giờ này thật ra không cần nói gì nhiều với chủ nhà.

Hạ Diệu Diệu đột nhiên nhớ lại rất lâu trước kia, trong một căn nhà không lớn lắm, người làm theo giờ trông ưu tú hơn cô, gương mặt càng chuyên nghiệp hơn, có lẽ là rất đắt. Hạ Diệu Diệu quét dọn xong thì quấn Thượng Thượng lại, quét dọn xong ngoài cửa thì đưa con gái rời khỏi.

“Sắp đến Tết rồi, con không trở về mà còn đi gặp Giám đốc.” Dì Bạch không tán thành mà oán trách cô. Hạ Diệu Diệu bế con gái từ trên lầu đi xuống, vừa nhận được một công việc từ Giám đốc: “Không trở về, bây giờ đang là lúc bận rộn, có thể nhận thêm vài công việc.” Dì Bạch bể lấy cô bé trên tay cô: “Con xem, trông cũng đâu có ngốc, sao ở phương diện này lại không chọn người tốt một chút.” Đương nhiên bà đang nói đến ba đứa trẻ: “Nhìn con bây giờ sống cuộc sống thể nào, vừa làm việc vừa trông con, người đã ốm thế này rồi, không còn xinh đẹp như trước kia nữa.”

“Lúc đó con mang thai, ăn ngon ngủ kĩ, đương nhiên là xinh đẹp, như bây giờ mới là bình thường.”

“Ba của đứa trẻ đâu, con chẳng bảo cậu ta chi một đồng nào, có chuyên tốt đẹp thế à.” Hạ Diệu Diệu Hiền xong phiếu tăng ca: “Trước kia con có nghĩ đến, bây giờ con cũng không thiếu tiền, hà tất cần đến. Hơn nữa lỡ anh ta đã có bạn gái mới chuẩn bị lập gia đình, con mang con gái đến cũng không thích hợp, lỡ bảo con lấy anh ta, không phải con lỗ rồi sao.”

Dì Bạch nghe xong không khỏi mỉm cười: “Con bé này, đúng là ngốc nghếch, nếu con trai dì chưa kết hôn, dì sẽ cho con làm con dâu.” “Dì đừng làm vậy, là ba dượng không hay đầu.” “Con bé ngốc, chỉ có con mới nói như vậy, dì vẫn còn được nghỉ hai ngày, con dâu vẫn chưa có con, mấy ngày tới con bận rộn, có cần dì trông giúp hai ngày không.” “Chắc không cần đâu, thứ nhất là con không nỡ xa nó, thứ hai là khó khăn lắm dì Bạch mới được nghỉ ngơi, nên bảo con dâu con gái báo hiếu, đừng làm bảo mẫu cho mấy đứa trẻ, lúc nghỉ ngơi được nhìn thấy Thượng Thượng là vui rồi.”

“Thượng Thượng rất đáng yêu, dì rất thích nó.”

Hạ Diệu Diệu cất phiếu vào, bế con gái qua: “Mau cảm ơn bà đi con.” “Mau đi lên đi, bằng không công việc nhẹ nhàng sẽ bị cướp hết đấy.” “Vậy con lên trước đây.” Dì Bạch rất thích trẻ con, dì đã làm người trông trẻ hơn hai mươi năm, khi ngành này chưa phát triển thì dì đã làm công việc này, hiện giờ kim bài của dì đã là vương bài, thường ngày những người ra giá hai ba mươi nghìn rất khó mời được gì.

Không phải cô chưa từng nghĩ đến việc cùng làm người trông trẻ với dì Bạch, nhưng cô vẫn còn trẻ lại không thể buông bỏ chuyên ngành của mình, cô đã ôm giấc mơ đó, muốn đợi con gái lớn một chút sẽ phát triển trong lĩnh vực mà cô đã học qua.

Ông Hạ nhận được điện thoại của con gái, có chút không vui: “Sao còn chưa trở về, tiền khi nào mới kiếm xong, con gái lớn như con lại làm người nhà lo lắng, ba và mẹ con đã lâu không gặp con rồi.” Hạ Diệu Diệu dựa vào tường, con gái đã ngủ say: “Không phải cách đây không lâu con vừa về sao, con là người mới, công ty tăng ca nhất định phải tích cực một chút, như vậy mới có thể thăng chức, ba không cần lo lắng, Tiểu Ngư đầu, ba bảo nó nghe điện thoại đi.”

“Lúc nào con cũng có lí do, để ba gọi nó.”

Hạ Diệu Diệu rất lo lắng cho Hạ Tiểu Ngư, sau khi không đạt thành tích thi tốt nghiệp như mong muốn thì cứ đòi học ở cơ sở hai của trường nào đó đó, nghĩ thôi đã biết là vì ai đó, rất may là Diệu Diệu cho rằng có Hạ Vũ nên đã đồng ý, không phải chỉ là học phí thôi sao, Hạ Diệu Diệu có công việc, con gái cũng không cần nhiều tiền, cho em gái mình cũng chẳng sao; “Chị nói cho em biết, em nên có đầu óc một chút, đừng có học theo những thói xấu ở mấy trường lộn xộn kia, phải có suy nghĩ của mình, thái độ của mình, không được thuận theo người ta, như vậy thì đừng nói đến việc theo đuổi nam thần của em, đến cả nữ thần cũng chẳng thèm quan tâm em.”

Hạ Tiểu Ngư gật đầu.

“Nói đi chứ!”

“Em biết rồi.” Hạ Tiểu Ngư trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện