Đám Cưới Hào Môn
Chương 134: Thay ca
Hạ Diệu Diệu tiễn anh ta ra đến cửa, không xem đối phương như người quen thật sự, hơn nữa bọn họ cũng không thân thiết, đổi phương có thể đến thăm vào giờ này cô đã rất cảm kích rồi.
Những người khác thì không nghĩ vậy. “Cố quen biết chủ nhiệm Cao sao, anh ấy là chuyên gia nổi tiếng của2cả khoa Nhi, từng du học ở nước ngoài về, con trai tôi từ lúc nhỏ đã biết anh ấy, nhưng rất khó hẹn gặp được.” “Hai người làm sao mà quen biết, là họ hàng à? Bảo bác sĩ xem giúp con bé nhà tôi được không, nó đã nằm bốn ngày đêm rồi mà vẫn chưa thấy khỏe, sốt ruột8chết đi được.” “Coi giúp cháu tôi nữa, hai ngày nay cháu tôi lại bị tiêu chảy, cũng không biết có phải do truyền dịch bị lạnh quá không, cô giúp chúng tôi hỏi đi.” Hạ Diệu Diệu mỉm cười: “Tôi là bảo mẫu nhà anh ấy, bình thường rất ít gặp anh ấy, lần này con gái tôi bị bệnh mới9biết được anh ấy là bác sĩ của bệnh viện này.” Hạ Diệu Diệu vừa nói xong thì người lớn của hai gia đình kia liên tục cảm xúc: “Bảo mẫu sao.” “Trẻ như vậy mà đã làm bảo mẫu, thật là hiếm thấy.” Hạ Diệu Diệu sắc mặt hiền hòa: “Vâng, chủ yếu là tiện chăm sóc cả con tôi.” “Mẹ2chồng cô đâu?” “Đúng vậy, chồng cô không có nhà, ba chồng và mẹ chồng phải có thời gian chứ, còn không thì vẫn còn mẹ của cô mà.” “Lúc nãy tôi cũng định nói cô, bé còn nhỏ như vậy mà đã bị bệnh, cô một mình ở bên cạnh chăm sóc, đi vệ sinh cũng phải bể nó theo, rất2bất tiện.” “Đúng vậy, bận rộn như thế, giờ con lại bệnh, sao có thể không lo chăm sóc.” “Cô là người ở nơi khác phải không? Nhà bọn họ ức hiếp cô chỉ có một mình à? Trông cũng không giống lắm.” Hạ Diệu Diệu bất đắc dĩ, sau khi biết cô là bảo mẫu, quả nhiên họ nói chuyện không chút khách sáo, nhưng vẫn tốt hơn việc bảo cô đi gặp chủ nhà nhờ trông giúp bạn trẻ nhà họ. Hạ Diệu Diệu nói qua loa: “Ba mẹ chồng tôi ở quê, đến đây không tiện cho lắm.” “Bé vẫn còn nhỏ, chồng không ở bên cạnh, ba mẹ chồng phải ở bên cạnh, đừng chê người già phiền phức, làm ra vẻ này nọ nữa, cô xem bây giờ một mình cô có vất vả không.” Ngữ khí ấy có ý muốn nói đáng đời cô lắm.
“Mẹ, chuyện của nhà người ta, mẹ nói vào làm gì.” Con dâu không muốn mẹ chồng mình nói thẳng với người ta như vậy, dù sao cũng không thân thiết, cũng chỉ là ở cùng phòng bệnh thôi.
“Các chị hiểu cái gì, tuổi còn trẻ chỉ mong được nhất thời thoải mái, cũng không biết suy nghĩ, làm gì có chuyện hai bên đều yên ổn, mẹ chồng tuy hơi càm ràm một chút nhưng có thể giúp các chị giữ con nấu cơm, thường ngày có việc gì bạn cũng có thể nhờ vả, đâu cần phải luống cuống như bây giờ.” “Đúng vậy, dù chúng tôi càm ràm các chị thì đã sao đâu, có nói thì cũng vì muốn tốt cho các chị thối.” Một người lớn tuổi của nhà khác cũng hùa theo, dường như đã nói trúng được tâm ý, nên phải nói ra để người trẻ tuổi hiểu được.
Hạ Diệu Diệu chơi đùa với con gái, không nói gì. Nửa đêm Thượng Thượng lại bị sốt.
Hạ Diệu Diệu vội vàng lấy nước để giảm nhiệt độ cho Thượng Thượng, một mình chạy tới chạy lui bận rộn, không dám dừng lại, sợ cô bé sốt cao quá lại phải dùng thuốc. Hạ Diệu Diệu bận rộn đến sáng sớm, Thượng Thượng cuối cùng cũng đã hồi phục lại thân nhiệt bình thường mà không cần dùng đến thuốc, Hạ Diệu Diệu mỉm cười hôn lên gương mặt mũm mĩm ánh vàng của cô bé, mặt nở nụ cười rất dịu dàng.
“Bác sĩ Cao, anh đến rồi, có một khoảng thời gian không gặp anh, nghe nói anh đi du học.”
Cao Trạm Vân không quen biết bọn họ, sắc mặt lạnh lùng mệt mỏi vẫn không thay đổi nhiều, không phải là lúc khám bệnh thì anh ta không hề nhiệt tình với mọi người, mà đơn giản chỉ gật đầu. Mang tâm trạng không được đắc tội với bác sĩ, tuy thái độ của anh ta không vui cho lắm, nhưng người ta là chuyên gia, mấy người nhà kia chỉ bĩu môi mà không nói gì. Hạ Diệu Diệu vội vàng đứng dậy: “Lại phiền anh phải đến đây rồi.” Cao Trạm Vân đã thay ca, vẫn mặc quần áo như tối hôm qua, trên tay cầm một bình giữ nhiệt: “Vẫn chưa ăn sáng phải không, cầm cái này ăn trước đi.”
“Sao có thể làm vậy, tôi...”
Cao Trạm Vân sắc mặt không thay đổi: “Không sao, một mình cô không tiện cho lắm.” ở trước mặt anh ta, Hạ Diệu Diệu không cần phải khiên cưỡng nói về chồng mình đã đi bộ đội không thấy bóng dáng đầu, cô ngại ngùng cầm lấy: “Cảm ơn.”
“Cô cứ ăn đi, ăn xong thì đến phòng làm việc của tôi nghỉ ngơi một chút, tôi sẽ giúp cô trông chừng bé.” Nói xong thì anh ta lại nhắc nhở một câu: “Hôm nay tôi được nghỉ, tối qua cô bận rộn cả đêm, nếu hôm nay không nghỉ ngơi, tối nay sẽ không thức được, lỡ cô ngủ rồi bé lại sốt lên thì cô cũng không đủ tỉnh táo để chăm sóc, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình của bé.”
Hạ Diệu Diệu cầm lấy bình giữ nhiệt, nhất thời không biết nên nói gì.
Cao Trạm Vần sắc mặt hiền hòa nhưng không nhiệt tình: “Ai cũng có lúc không tiện, tôi cũng chỉ cố gắng hết sức, cô đừng để tấm, lẽ nào cô không yên tâm đối với tôi? Tôi cũng có thể đưa chứng minh thư cho cô, cô đến Cục Cảnh sát hỏi địa chỉ của tôi xem có thật hay không.
Hạ Diệu Diệu lập tức đỏ mặt, trước kia ở nhà anh ta cô từng đứng trước ly trà đắc ý kể về chiến tích đa nghi của mình, hết cách, sau chuyện của Hà An, cô đa nghi hơn, chuyện lại liên quan đến con gái mình nên cô càng thận trọng hơn. Bây giờ nghĩ lại cô thấy hành động lúc đó của mình thật là ngốc. Hạ Diệu Diệu nhỏ tiếng nói: “Vậy tôi ăn nhé, cảm ơn anh.” Cao Trạm Vân không hề để tâm đến chuyện cô nói nhiều lời cảm ơn, anh ta bế Thượng Thượng đang mơ màng, cánh tay rất thuần thục dỗ cô bé ngủ. Hạ Diệu Diệu thật sự đã đói, ăn vào một cái thì hết sạch bát cháo, một cái bánh bao và một phần rau, lại không chút do dự mà uống hết một cốc nước. Người của hai nhà bên cạnh dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn bọn họ một cái, sau đó thì không nói gì thêm.
Đúng lúc y tá đi vào kiểm tra phòng bệnh định kỳ vào sáng sớm. Cao Trạm Vân dặn dò y tá dẫn cô đến phòng nghỉ ngơi, anh ta nhìn thấy đối phương tỏ ra không đồng ý liền nói: “Tôi có thể đưa chứng minh thư cho cô.” Hạ Diệu Diệu tỏ ra cảm kích mà rời khỏi. Thượng Thượng đã ngủ say, Cao Trạm Vân liền đặt cô bé lên giường, một mình ngồi bên cạnh, lúc truyền nước biển, anh ta nhẹ nhàng đánh thức Thượng Thượng, giữ lấy đầu Thượng Thượng, sau khi ghim kim vào thì bế cô bé lên dỗ dành, tốc độ rất nhanh.
Thượng Thượng rất nhanh chóng bình tĩnh lại, sau đó lại chìm vào giấc ngủ.
Cô y tá nhìn bạch mã hoàng tử của cả khoa Nhi mà mỉm cười: “Bác sĩ Cao tương lai nhất định sẽ là một người ba tốt.”
Cao Trạm Vân sắc mặt khó hiểu, giọng nói lạnh lùng: “Đây là kiến thức cơ bản của hộ lý, cô không đọc sách à.” Cô y tá lập tức điều chỉnh ống truyền nước rồi vội vàng bỏ đi.
Hạ Diệu Diệu thấy nhớ con gái, mười giờ ba mươi đã giật mình tỉnh dậy, vội vàng thu dọn rồi trở lại phòng bệnh, thấy con gái đang cầm đồ chơi mở to mắt nhìn bác sĩ Cao.
Hạ Diệu Diệu mỉm cười: “Phiền anh rồi, tôi qua anh đã trực cả đêm, mau về nghỉ ngơi đi, cảm ơn anh.”
Cao Trạm Vân đứng dậy, không hề khách sáo, cầm áo khoác lên, dặn dò cô phải chú ý một số chuyện: “Tôi vừa đút cho bé uống 100ml sữa, trong vòng một tiếng đừng cho bé ăn, đây là bình dịch truyền cuối cùng, truyền xong thì đi tìm y tá.”
“Cảm ơn, phiền anh quá rồi.”
“Tôi chỉ giúp một tay mà thôi.” Cao Trạm Vân không đợi Hạ Diệu Diệu khách sáo đã xoay người rời khỏi.
Hạ Diệu Diệu ngồi bên cạnh mỉm cười với con gái: “Con có làm phiền chứ không đó... hôm nay trong tinh thần tốt hơn rồi đấy, có phải cảm thấy cơ thể đã khỏe hơn chưa...” Không phải ngày nào Cao Trạm Vân cũng đến, buổi tối thứ tư Thượng Thượng nằm viện, anh ta mang bình giữ nhiệt đến: “Bên trong có thức ăn, ăn xong thì nghỉ ngơi, hai ngày này tôi không đi làm, tôi sẽ giúp cô trông chừng bé một đêm.”
Hạ Diệu Diệu không biết nên nói gì cho phải, trong lòng cảm thấy rất ngại: “Tôi...”
Cao Trạm Vân tự nhận mình không có giao tình với cô: “Tôi chỉ giúp một tay thôi, cổ cũng là trường hợp đặc biệt, không cần suy nghĩ nhiều, tôi vừa hỏi thì bác sĩ điều trị chính bảo cô bé hồi phục rất tốt, qua hai ngày nữa có thể xuất viện, phiển thì tôi cũng chẳng thấy phiền, cô ăn đi rồi đi nghỉ ngơi, thức đêm khiến mắt sưng cả lên rồi, cô có tiếp tục trông chừng cũng không thoải mái, hơn nữa sau khi điều trị viêm phổi cần phải chăm sóc ruột và dạ dày, xuất viện xong cô vẫn phải bận rộn.” Hạ Diệu Diệu lần này không nói gì, ăn xong thì đút cho con gái ăn, sau đó lại đến phòng làm việc của anh ta nghỉ ngơi. Hạ Diệu Diệu vẫn cho rằng đó là phòng nghỉ ngơi dùng chung cho trực đêm, khi bước vào nhìn thấy vẫn giống như lúc mình rời khỏi, liền đoán được đây là chỗ của riêng anh ta, cách bài trí ở đây cũng giống như con người anh ta, vô cùng đơn giản, nghĩ đến công việc của anh ta, cô cũng không thấy bất ngờ, tại sao trong nhà anh ta lúc nào cũng giữ nguyên vẻ cứng nhắc như vậy. Hạ Diệu Diệu thật sự rất mệt, liên tục ba ngày chăm sóc Thượng Thượng, cô không dám ngủ quá say, cứ sợ cô bé bị sốt trở lại, hiện giờ nằm lên gối, một lúc là ngủ ngay.
Khả năng chăm sóc trẻ của Cao Trạm Vân không quá xuất sắc, nhưng Thượng Thượng còn nhỏ, chưa nhận ra nhiều người quen, chỉ cần ăn no, có người chơi hoặc bế dỗ dành thì cô bé không làm ổn nữa, hơn nữa thời gian ngủ còn rất dài.
Cao Trạm Vân cách một khoảng thời gian lại sờ trán cô bé, đã qua bốn năm ngày điều trị, cô bé đã không còn sốt lại vào ban đêm nữa. Cao Trạm Vân không hề mệt, chỉ cần trông chừng cô bé là được. Hạ Diệu Diệu tỉnh giấc thì híp mắt nhìn ra ngoài trời, đứng bật người dậy: “Xin lỗi, xin lỗi, là tôi không chú ý, đã quá bảy giờ rồi, thật sự ngại quá.” Cao Trạm Vân đứng dậy lấy quần áo, cả buổi tối không ngủ nhưng không hề ảnh hưởng đến hình tượng anh tuấn mạnh mẽ của anh ta: “Không sao cả, tôi đã gọi thức ăn cho cô, để sẵn trên bàn, tôi đi trước đây.” “Cảm ơn anh, cảm ơn anh.” Cao Trạm Vân nghe thấy mà tê liệt. Hạ Diệu Diệu nói cũng cứng đờ, nhưng ngoài hai chữ đó, cô không biết có thể dùng từ gì để bày tỏ sự cảm kích của cô, chỉ có thể liên tục nói những lời cảm ơn cứng nhắc. Thượng Thượng hồi phục rất tốt, bác sĩ nói qua hai ngày nữa có thể xuất viện, Hạ Diệu Diệu mừng đến rơi nước mắt, Thượng Thượng không biết chuyện gì, nằm trong lòng mẹ tay thì cầm đồ chơi của chủ mua cho một lát sau thì nhoẻn miệng cười, chảy ra một hàng nước bọt thật dài.
Ngày cuối cùng bác sĩ tiến hành một số kiểm tra thông thường, lượng thuốc giảm còn hai bình, nụ cười trên mặt Hạ Diệu Diệu cũng nhiều hơn, cứ một lát là trêu đùa cổ bé, một lát thì làm mặt quỷ, thỉnh thoảng Thượng Thượng còn bật cười lớn, nhưng phần nhiều thời gian đều mang vẻ mặt mơ màng.
“Đợi một chút, mẹ rót nước cho con uống.” Hạ Diệu Diệu đứng dậy đi vào nhà vệ sinh đổi nước, vừa ra đến cửa thì nghe thấy có người đang bàn luận.
“Cô không biết à, đó không phải là ba của đứa bé, là cô gái ấy một mình đến đây, chồng thường xuyên không ở nhà, một mình đến thành phố này làm bảo mẫu cho đàn ông độc thân, bảo mẫu gì chứ, nhất định là cặp với bác sĩ Cao. Bác sĩ Cao đẹp trai như vậy, lượng cao, lại làm việc trong bệnh viện tốt thế này, làm gì có cô gái nào không động lòng, hơn nữa, nếu bọn họ không có liên quan gì đến nhau thì tại sao bác sĩ Cao lại chăm sóc con gái giúp cô ta.”
“Thật hay giả thế?”
“Đương nhiên là thật rồi, cô vừa đưa bé vào nên không biết, nhưng bác sĩ Cao thì cô biết chứ, đó là bác sĩ nổi tiếng của khoa Nhi trong bệnh viện này, còn độc thân, là người đàn ông hoàng kim mà ai cũng nhắm đến, tôi thấy người này cũng không tốt lành gì, đến cả bảo mẫu từng có con cũng dụ dỗ.” “Cũng không thể nói vậy, tôi thấy bọn họ cũng đâu có nói chuyện gì nhiều, có lẽ chỉ là giúp đỡ.”
Những người khác thì không nghĩ vậy. “Cố quen biết chủ nhiệm Cao sao, anh ấy là chuyên gia nổi tiếng của2cả khoa Nhi, từng du học ở nước ngoài về, con trai tôi từ lúc nhỏ đã biết anh ấy, nhưng rất khó hẹn gặp được.” “Hai người làm sao mà quen biết, là họ hàng à? Bảo bác sĩ xem giúp con bé nhà tôi được không, nó đã nằm bốn ngày đêm rồi mà vẫn chưa thấy khỏe, sốt ruột8chết đi được.” “Coi giúp cháu tôi nữa, hai ngày nay cháu tôi lại bị tiêu chảy, cũng không biết có phải do truyền dịch bị lạnh quá không, cô giúp chúng tôi hỏi đi.” Hạ Diệu Diệu mỉm cười: “Tôi là bảo mẫu nhà anh ấy, bình thường rất ít gặp anh ấy, lần này con gái tôi bị bệnh mới9biết được anh ấy là bác sĩ của bệnh viện này.” Hạ Diệu Diệu vừa nói xong thì người lớn của hai gia đình kia liên tục cảm xúc: “Bảo mẫu sao.” “Trẻ như vậy mà đã làm bảo mẫu, thật là hiếm thấy.” Hạ Diệu Diệu sắc mặt hiền hòa: “Vâng, chủ yếu là tiện chăm sóc cả con tôi.” “Mẹ2chồng cô đâu?” “Đúng vậy, chồng cô không có nhà, ba chồng và mẹ chồng phải có thời gian chứ, còn không thì vẫn còn mẹ của cô mà.” “Lúc nãy tôi cũng định nói cô, bé còn nhỏ như vậy mà đã bị bệnh, cô một mình ở bên cạnh chăm sóc, đi vệ sinh cũng phải bể nó theo, rất2bất tiện.” “Đúng vậy, bận rộn như thế, giờ con lại bệnh, sao có thể không lo chăm sóc.” “Cô là người ở nơi khác phải không? Nhà bọn họ ức hiếp cô chỉ có một mình à? Trông cũng không giống lắm.” Hạ Diệu Diệu bất đắc dĩ, sau khi biết cô là bảo mẫu, quả nhiên họ nói chuyện không chút khách sáo, nhưng vẫn tốt hơn việc bảo cô đi gặp chủ nhà nhờ trông giúp bạn trẻ nhà họ. Hạ Diệu Diệu nói qua loa: “Ba mẹ chồng tôi ở quê, đến đây không tiện cho lắm.” “Bé vẫn còn nhỏ, chồng không ở bên cạnh, ba mẹ chồng phải ở bên cạnh, đừng chê người già phiền phức, làm ra vẻ này nọ nữa, cô xem bây giờ một mình cô có vất vả không.” Ngữ khí ấy có ý muốn nói đáng đời cô lắm.
“Mẹ, chuyện của nhà người ta, mẹ nói vào làm gì.” Con dâu không muốn mẹ chồng mình nói thẳng với người ta như vậy, dù sao cũng không thân thiết, cũng chỉ là ở cùng phòng bệnh thôi.
“Các chị hiểu cái gì, tuổi còn trẻ chỉ mong được nhất thời thoải mái, cũng không biết suy nghĩ, làm gì có chuyện hai bên đều yên ổn, mẹ chồng tuy hơi càm ràm một chút nhưng có thể giúp các chị giữ con nấu cơm, thường ngày có việc gì bạn cũng có thể nhờ vả, đâu cần phải luống cuống như bây giờ.” “Đúng vậy, dù chúng tôi càm ràm các chị thì đã sao đâu, có nói thì cũng vì muốn tốt cho các chị thối.” Một người lớn tuổi của nhà khác cũng hùa theo, dường như đã nói trúng được tâm ý, nên phải nói ra để người trẻ tuổi hiểu được.
Hạ Diệu Diệu chơi đùa với con gái, không nói gì. Nửa đêm Thượng Thượng lại bị sốt.
Hạ Diệu Diệu vội vàng lấy nước để giảm nhiệt độ cho Thượng Thượng, một mình chạy tới chạy lui bận rộn, không dám dừng lại, sợ cô bé sốt cao quá lại phải dùng thuốc. Hạ Diệu Diệu bận rộn đến sáng sớm, Thượng Thượng cuối cùng cũng đã hồi phục lại thân nhiệt bình thường mà không cần dùng đến thuốc, Hạ Diệu Diệu mỉm cười hôn lên gương mặt mũm mĩm ánh vàng của cô bé, mặt nở nụ cười rất dịu dàng.
“Bác sĩ Cao, anh đến rồi, có một khoảng thời gian không gặp anh, nghe nói anh đi du học.”
Cao Trạm Vân không quen biết bọn họ, sắc mặt lạnh lùng mệt mỏi vẫn không thay đổi nhiều, không phải là lúc khám bệnh thì anh ta không hề nhiệt tình với mọi người, mà đơn giản chỉ gật đầu. Mang tâm trạng không được đắc tội với bác sĩ, tuy thái độ của anh ta không vui cho lắm, nhưng người ta là chuyên gia, mấy người nhà kia chỉ bĩu môi mà không nói gì. Hạ Diệu Diệu vội vàng đứng dậy: “Lại phiền anh phải đến đây rồi.” Cao Trạm Vân đã thay ca, vẫn mặc quần áo như tối hôm qua, trên tay cầm một bình giữ nhiệt: “Vẫn chưa ăn sáng phải không, cầm cái này ăn trước đi.”
“Sao có thể làm vậy, tôi...”
Cao Trạm Vân sắc mặt không thay đổi: “Không sao, một mình cô không tiện cho lắm.” ở trước mặt anh ta, Hạ Diệu Diệu không cần phải khiên cưỡng nói về chồng mình đã đi bộ đội không thấy bóng dáng đầu, cô ngại ngùng cầm lấy: “Cảm ơn.”
“Cô cứ ăn đi, ăn xong thì đến phòng làm việc của tôi nghỉ ngơi một chút, tôi sẽ giúp cô trông chừng bé.” Nói xong thì anh ta lại nhắc nhở một câu: “Hôm nay tôi được nghỉ, tối qua cô bận rộn cả đêm, nếu hôm nay không nghỉ ngơi, tối nay sẽ không thức được, lỡ cô ngủ rồi bé lại sốt lên thì cô cũng không đủ tỉnh táo để chăm sóc, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình của bé.”
Hạ Diệu Diệu cầm lấy bình giữ nhiệt, nhất thời không biết nên nói gì.
Cao Trạm Vần sắc mặt hiền hòa nhưng không nhiệt tình: “Ai cũng có lúc không tiện, tôi cũng chỉ cố gắng hết sức, cô đừng để tấm, lẽ nào cô không yên tâm đối với tôi? Tôi cũng có thể đưa chứng minh thư cho cô, cô đến Cục Cảnh sát hỏi địa chỉ của tôi xem có thật hay không.
Hạ Diệu Diệu lập tức đỏ mặt, trước kia ở nhà anh ta cô từng đứng trước ly trà đắc ý kể về chiến tích đa nghi của mình, hết cách, sau chuyện của Hà An, cô đa nghi hơn, chuyện lại liên quan đến con gái mình nên cô càng thận trọng hơn. Bây giờ nghĩ lại cô thấy hành động lúc đó của mình thật là ngốc. Hạ Diệu Diệu nhỏ tiếng nói: “Vậy tôi ăn nhé, cảm ơn anh.” Cao Trạm Vân không hề để tâm đến chuyện cô nói nhiều lời cảm ơn, anh ta bế Thượng Thượng đang mơ màng, cánh tay rất thuần thục dỗ cô bé ngủ. Hạ Diệu Diệu thật sự đã đói, ăn vào một cái thì hết sạch bát cháo, một cái bánh bao và một phần rau, lại không chút do dự mà uống hết một cốc nước. Người của hai nhà bên cạnh dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn bọn họ một cái, sau đó thì không nói gì thêm.
Đúng lúc y tá đi vào kiểm tra phòng bệnh định kỳ vào sáng sớm. Cao Trạm Vân dặn dò y tá dẫn cô đến phòng nghỉ ngơi, anh ta nhìn thấy đối phương tỏ ra không đồng ý liền nói: “Tôi có thể đưa chứng minh thư cho cô.” Hạ Diệu Diệu tỏ ra cảm kích mà rời khỏi. Thượng Thượng đã ngủ say, Cao Trạm Vân liền đặt cô bé lên giường, một mình ngồi bên cạnh, lúc truyền nước biển, anh ta nhẹ nhàng đánh thức Thượng Thượng, giữ lấy đầu Thượng Thượng, sau khi ghim kim vào thì bế cô bé lên dỗ dành, tốc độ rất nhanh.
Thượng Thượng rất nhanh chóng bình tĩnh lại, sau đó lại chìm vào giấc ngủ.
Cô y tá nhìn bạch mã hoàng tử của cả khoa Nhi mà mỉm cười: “Bác sĩ Cao tương lai nhất định sẽ là một người ba tốt.”
Cao Trạm Vân sắc mặt khó hiểu, giọng nói lạnh lùng: “Đây là kiến thức cơ bản của hộ lý, cô không đọc sách à.” Cô y tá lập tức điều chỉnh ống truyền nước rồi vội vàng bỏ đi.
Hạ Diệu Diệu thấy nhớ con gái, mười giờ ba mươi đã giật mình tỉnh dậy, vội vàng thu dọn rồi trở lại phòng bệnh, thấy con gái đang cầm đồ chơi mở to mắt nhìn bác sĩ Cao.
Hạ Diệu Diệu mỉm cười: “Phiền anh rồi, tôi qua anh đã trực cả đêm, mau về nghỉ ngơi đi, cảm ơn anh.”
Cao Trạm Vân đứng dậy, không hề khách sáo, cầm áo khoác lên, dặn dò cô phải chú ý một số chuyện: “Tôi vừa đút cho bé uống 100ml sữa, trong vòng một tiếng đừng cho bé ăn, đây là bình dịch truyền cuối cùng, truyền xong thì đi tìm y tá.”
“Cảm ơn, phiền anh quá rồi.”
“Tôi chỉ giúp một tay mà thôi.” Cao Trạm Vân không đợi Hạ Diệu Diệu khách sáo đã xoay người rời khỏi.
Hạ Diệu Diệu ngồi bên cạnh mỉm cười với con gái: “Con có làm phiền chứ không đó... hôm nay trong tinh thần tốt hơn rồi đấy, có phải cảm thấy cơ thể đã khỏe hơn chưa...” Không phải ngày nào Cao Trạm Vân cũng đến, buổi tối thứ tư Thượng Thượng nằm viện, anh ta mang bình giữ nhiệt đến: “Bên trong có thức ăn, ăn xong thì nghỉ ngơi, hai ngày này tôi không đi làm, tôi sẽ giúp cô trông chừng bé một đêm.”
Hạ Diệu Diệu không biết nên nói gì cho phải, trong lòng cảm thấy rất ngại: “Tôi...”
Cao Trạm Vân tự nhận mình không có giao tình với cô: “Tôi chỉ giúp một tay thôi, cổ cũng là trường hợp đặc biệt, không cần suy nghĩ nhiều, tôi vừa hỏi thì bác sĩ điều trị chính bảo cô bé hồi phục rất tốt, qua hai ngày nữa có thể xuất viện, phiển thì tôi cũng chẳng thấy phiền, cô ăn đi rồi đi nghỉ ngơi, thức đêm khiến mắt sưng cả lên rồi, cô có tiếp tục trông chừng cũng không thoải mái, hơn nữa sau khi điều trị viêm phổi cần phải chăm sóc ruột và dạ dày, xuất viện xong cô vẫn phải bận rộn.” Hạ Diệu Diệu lần này không nói gì, ăn xong thì đút cho con gái ăn, sau đó lại đến phòng làm việc của anh ta nghỉ ngơi. Hạ Diệu Diệu vẫn cho rằng đó là phòng nghỉ ngơi dùng chung cho trực đêm, khi bước vào nhìn thấy vẫn giống như lúc mình rời khỏi, liền đoán được đây là chỗ của riêng anh ta, cách bài trí ở đây cũng giống như con người anh ta, vô cùng đơn giản, nghĩ đến công việc của anh ta, cô cũng không thấy bất ngờ, tại sao trong nhà anh ta lúc nào cũng giữ nguyên vẻ cứng nhắc như vậy. Hạ Diệu Diệu thật sự rất mệt, liên tục ba ngày chăm sóc Thượng Thượng, cô không dám ngủ quá say, cứ sợ cô bé bị sốt trở lại, hiện giờ nằm lên gối, một lúc là ngủ ngay.
Khả năng chăm sóc trẻ của Cao Trạm Vân không quá xuất sắc, nhưng Thượng Thượng còn nhỏ, chưa nhận ra nhiều người quen, chỉ cần ăn no, có người chơi hoặc bế dỗ dành thì cô bé không làm ổn nữa, hơn nữa thời gian ngủ còn rất dài.
Cao Trạm Vân cách một khoảng thời gian lại sờ trán cô bé, đã qua bốn năm ngày điều trị, cô bé đã không còn sốt lại vào ban đêm nữa. Cao Trạm Vân không hề mệt, chỉ cần trông chừng cô bé là được. Hạ Diệu Diệu tỉnh giấc thì híp mắt nhìn ra ngoài trời, đứng bật người dậy: “Xin lỗi, xin lỗi, là tôi không chú ý, đã quá bảy giờ rồi, thật sự ngại quá.” Cao Trạm Vân đứng dậy lấy quần áo, cả buổi tối không ngủ nhưng không hề ảnh hưởng đến hình tượng anh tuấn mạnh mẽ của anh ta: “Không sao cả, tôi đã gọi thức ăn cho cô, để sẵn trên bàn, tôi đi trước đây.” “Cảm ơn anh, cảm ơn anh.” Cao Trạm Vân nghe thấy mà tê liệt. Hạ Diệu Diệu nói cũng cứng đờ, nhưng ngoài hai chữ đó, cô không biết có thể dùng từ gì để bày tỏ sự cảm kích của cô, chỉ có thể liên tục nói những lời cảm ơn cứng nhắc. Thượng Thượng hồi phục rất tốt, bác sĩ nói qua hai ngày nữa có thể xuất viện, Hạ Diệu Diệu mừng đến rơi nước mắt, Thượng Thượng không biết chuyện gì, nằm trong lòng mẹ tay thì cầm đồ chơi của chủ mua cho một lát sau thì nhoẻn miệng cười, chảy ra một hàng nước bọt thật dài.
Ngày cuối cùng bác sĩ tiến hành một số kiểm tra thông thường, lượng thuốc giảm còn hai bình, nụ cười trên mặt Hạ Diệu Diệu cũng nhiều hơn, cứ một lát là trêu đùa cổ bé, một lát thì làm mặt quỷ, thỉnh thoảng Thượng Thượng còn bật cười lớn, nhưng phần nhiều thời gian đều mang vẻ mặt mơ màng.
“Đợi một chút, mẹ rót nước cho con uống.” Hạ Diệu Diệu đứng dậy đi vào nhà vệ sinh đổi nước, vừa ra đến cửa thì nghe thấy có người đang bàn luận.
“Cô không biết à, đó không phải là ba của đứa bé, là cô gái ấy một mình đến đây, chồng thường xuyên không ở nhà, một mình đến thành phố này làm bảo mẫu cho đàn ông độc thân, bảo mẫu gì chứ, nhất định là cặp với bác sĩ Cao. Bác sĩ Cao đẹp trai như vậy, lượng cao, lại làm việc trong bệnh viện tốt thế này, làm gì có cô gái nào không động lòng, hơn nữa, nếu bọn họ không có liên quan gì đến nhau thì tại sao bác sĩ Cao lại chăm sóc con gái giúp cô ta.”
“Thật hay giả thế?”
“Đương nhiên là thật rồi, cô vừa đưa bé vào nên không biết, nhưng bác sĩ Cao thì cô biết chứ, đó là bác sĩ nổi tiếng của khoa Nhi trong bệnh viện này, còn độc thân, là người đàn ông hoàng kim mà ai cũng nhắm đến, tôi thấy người này cũng không tốt lành gì, đến cả bảo mẫu từng có con cũng dụ dỗ.” “Cũng không thể nói vậy, tôi thấy bọn họ cũng đâu có nói chuyện gì nhiều, có lẽ chỉ là giúp đỡ.”
Bình luận truyện