Đám Cưới Hào Môn
Chương 36: Mùa màng bội thu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Diệu Diệu vui vẻ đứng trước gương, hai tay vỗ đều quanh mặt, ngân nga một giai điệu không thành bài.
Sau khi cô đi, Thẩm Tuyết từ bên trong kênh kiệu đi ra, chọn lấy một chiếc bồn rửa mà Hạ Diệu Diệu không dùng, rồi lẩm bẩm vài tiếng: “Rõ đen.”
“Không được đâu, tối nay nhất định không được...”
“... Anh mau đi về đi, muộn lắm rồi, em phải lên phòng đây...”
“Được rồi, được rồi, lần sau mà, lần sau nhất định...” Cái đó... không nói ra được, tóm lại là: “Yêu anh nhất đấy, về đi...”
Hạ Diệu Diệu sắp cười thành tiếng mất: “Anh cứ đứng như vậy, lẽ nào em sẽ không lên sao!” Con người này hay quá đi, có ai làm mặt lạnh câu thời gian đóng cửa của ký túc xá2nữ như anh ấy không, tưởng rằng ký túc xá đóng cửa rồi thì cô nhất định sẽ đi cùng anh chắc.
Hạ Diệu Diệu đỏ mặt, kiên quyết quay đầu đi, dứt khoát nói: “Em lên đây! Anh cứ đứng đấy một mình nhé.” Cô phát hiện ra rằng, trong chuyện này, Hà Án rất thận trọng và tế nhị, cho dù bị từ chối rất phũ phàng, nhưng anh cũng không có ý định tiếp tục đeo bám
Sau khi cô đi khuất ở ngã rẽ, Hà An bắt đầu từ từ đi theo cô, Hạ Diệu Diệu biết điều đó, cô bĩu môi đảo ngược mắt, đúng là thói cũ không sửa.
“Diệu Diệu, cậu đang nghĩ gì đấy? Lấy nhầm vợ rồi này.” Trương Tân Xảo gõ bàn Diệu Diệu: “Cả ngày đều suy nghĩ vẩn vơ8đâu đâu, có người ăn cắp tiền của cậu rồi?” “Ai dám!” Hạ Diệu Diệu lập tức thốt lên, đổi vợ cho bạn, nếu như đề cập chuyện ấy với Hà An thì có quá không hay không, dù sao hai người họ cũng chưa kết hôn, đồ của anh không phải là đồ của cô. Nhưng, xe đạp của Hà An cứ để đấy cũng phí, anh chẳng dùng đến mấy, trừ mỗi tối đón cô về, cùng lắm thì cô đi bộ về, dù sao thì hai ngày nay cô cũng dỗi Hạ An đi bộ về rồi, vốn dĩ cũng chẳng xa. Mua cho Hạ Vũ chiếc xe mới? Nghĩ đến đây, Hạ Diệu Diệu lập tức nằm bò ra bàn, tiền ơi, tiền ơi là tiền...tiền của cô... Hà An đi qua chỗ cô6ngồi, thấy dáng vẻ ỉu xìu của bạn gái, liền đứng im lạnh lùng nhìn cô. Cái nhìn ấy khiến Hạ Diệu Diệu lạnh cả sống lưng, lập tức phải lấy lại tinh thần, ngồi ngay dậy: “Không sao... ngái ngủ ý mà.” Vương Phong Long bỗng từ phía sau choàng lấy cổ Hà An: “Người anh em, tối nay bọn tôi đi làm vài xiên nướng, cậu có đi không?”
“Cứ quyết định thế nhé, 7 giờ, quán Tôm Hùm Đất.” Nói rồi, không quên cúi đầu trêu trọc Hạ Diệu Diệu: “Em dâu yên tâm, tuyệt đối không làm ảnh hưởng nhiệm vụ đón em về nhà.”
Hạ Diệu Diệu gật đầu một cách máy móc.
Thôi đi, xin anh đấy, đừng nhìn nữa, thảm hại quá. Anh quên mất bộ dạng tối qua của mình rồi sao. Nhân3cách phân liệt. “Hạ Diệu! Có người tìm!” Hạ Diệu Diệu đứng phắt dậy: “Ra ngay đây!” Vương Phong Long nhìn về phía cửa: “Du Văn Bác? Nhân tài nổi trội của khoa Tài chính Quốc tế. Không phải chứ, cậu ta đến tìm em dâu suốt, cậu cứ để vậy sao?” Hà An bỗng nhiên nhìn sang Vương Phong Long. Không thì sao! Cô ấy có thể nói về dây mơ rễ má giữa họ suốt mười quãng đường, lẽ nào anh vô duyên vô cớ giận dỗi giống như một bà vợ dữ dằn lắm điều mà cô hay hình dung sao!
Vương Phong Long buồng cánh tay Hà An ra: “Tôi, tôi đi tìm Tiền Quân có việc. Đi trước đây.”
Buổi chiều sau khi tan học, Hạ Diệu Diệu nhanh chóng chạy đến chặn Hà An5đang thu xếp sách vở lại: “Này...” Hạ Diệu Diệu bối rối không biết nên mở lời thế nào: “He he.” Nhưng bản tính ki bo kẹt sỉ của Hạ Diệu Diệu đã ăn sâu vào máu, biết rõ rằng có những yêu cầu có phần quá đáng, nhưng vẫn không thể không nói ra. Nhất là với những người càng gần gũi, lại càng táo tợn hơn. Thực ra điểm này chẳng có lợi tí nào đối với một người tốt như cô.
Hà An nhìn cô, khuôn mặt vẫn hết sức nghiêm túc: Du Văn Bác tìm em có việc gì? Nói vài chuyện vặt vãnh giữa anh trai cậu ta và người đàn bà đó, hay lại giới thiệu công việc gì chỉ cần đứng thôi cũng nhặt được tiền? Thật là vất vả cho cậu ta quá, có cần làm một mâm cảm tạ tấm lòng cậu ta không?
“Anh này...” Hạ Diệu Diệu gãi đầu, cô lại càng cảm thấy bối rối ngượng ngùng: “An An của em ơi...” Hà An không chịu nổi liền lườm cô một cái, trí thông minh dùng hết vào việc từ chối anh tối hôm qua rồi!
Hà An lấy chìa khóa xe ra: “Không cần trả, ở nhà còn có hai chiếc nữa, nhớ nhìn đèn đỏ, đi nhanh về nhanh!”
Hạ Diệu Diệu phấn khích nhảy cẫng lên, nếu không phải là cả lớp đang nhìn vào, thì chắc cô phải ôm chầm lấy anh mất: “Cảm ơn anh, Hà An, cảm ơn! Anh tốt quá đi! Anh chính là mặt trời của em, mặt trăng của em, các vì sao của em. Em thay mặt cho em trai em, em gái em, cả nhà em cảm ơn anh! Tối nay em mời anh đi ăn cơm nhé!” “Không cần, không ăn cơm trắng trộn đường trắng.” “Thêm trứng! Nhất định có thêm trứng!” Nếu cô ăn một mình, đến cả đường trắng cô cũng không nỡ cho, nhiều nhất là cho một ít tương. Có chút tiến bộ: “Mau đi đi, anh giúp em đi làm ở KFC.”.
Ôi! Hà An, anh tốt quá! Em tình nguyện tự thắt cổ mình vì hôm nay đã nói anh nhân cách phân liệt!
“Mau đi đi! Nếu Hạ Diệu Diệu không định đạp xe đến trường Trung học Số Ba, thì anh không mang họ Hà. Hạ Diệu Diệu bước đi vài bước, quay vội đầu lại: “Nếu anh không muốn đi làm ở KFC,... thì có thể không... Hà An lạnh lùng: “Không sao.” Hà An! Em yêu anh! “Em dâu đi đâu mà vui vẻ thế! Cậu còn đi ăn xiên nướng không đấy. Này, đừng đi vội thế.”
Hà An vừa bước đi được vài bước, nhìn thấy một nữ sinh ngồi hàng đầu tiên nhìn theo hướng Hạ Diệu Diệu vừa chạy đi, rồi quay lại, đứng đó nhìn anh cười.
Hà An mặt lạnh lùng, đi lướt qua, chẳng thèm nhìn cô ta thêm lần nữa.
Hạ Diệu Diệu vui vẻ đứng trước gương, hai tay vỗ đều quanh mặt, ngân nga một giai điệu không thành bài.
Sau khi cô đi, Thẩm Tuyết từ bên trong kênh kiệu đi ra, chọn lấy một chiếc bồn rửa mà Hạ Diệu Diệu không dùng, rồi lẩm bẩm vài tiếng: “Rõ đen.”
“Không được đâu, tối nay nhất định không được...”
“... Anh mau đi về đi, muộn lắm rồi, em phải lên phòng đây...”
“Được rồi, được rồi, lần sau mà, lần sau nhất định...” Cái đó... không nói ra được, tóm lại là: “Yêu anh nhất đấy, về đi...”
Hạ Diệu Diệu sắp cười thành tiếng mất: “Anh cứ đứng như vậy, lẽ nào em sẽ không lên sao!” Con người này hay quá đi, có ai làm mặt lạnh câu thời gian đóng cửa của ký túc xá2nữ như anh ấy không, tưởng rằng ký túc xá đóng cửa rồi thì cô nhất định sẽ đi cùng anh chắc.
Hạ Diệu Diệu đỏ mặt, kiên quyết quay đầu đi, dứt khoát nói: “Em lên đây! Anh cứ đứng đấy một mình nhé.” Cô phát hiện ra rằng, trong chuyện này, Hà Án rất thận trọng và tế nhị, cho dù bị từ chối rất phũ phàng, nhưng anh cũng không có ý định tiếp tục đeo bám
Sau khi cô đi khuất ở ngã rẽ, Hà An bắt đầu từ từ đi theo cô, Hạ Diệu Diệu biết điều đó, cô bĩu môi đảo ngược mắt, đúng là thói cũ không sửa.
“Diệu Diệu, cậu đang nghĩ gì đấy? Lấy nhầm vợ rồi này.” Trương Tân Xảo gõ bàn Diệu Diệu: “Cả ngày đều suy nghĩ vẩn vơ8đâu đâu, có người ăn cắp tiền của cậu rồi?” “Ai dám!” Hạ Diệu Diệu lập tức thốt lên, đổi vợ cho bạn, nếu như đề cập chuyện ấy với Hà An thì có quá không hay không, dù sao hai người họ cũng chưa kết hôn, đồ của anh không phải là đồ của cô. Nhưng, xe đạp của Hà An cứ để đấy cũng phí, anh chẳng dùng đến mấy, trừ mỗi tối đón cô về, cùng lắm thì cô đi bộ về, dù sao thì hai ngày nay cô cũng dỗi Hạ An đi bộ về rồi, vốn dĩ cũng chẳng xa. Mua cho Hạ Vũ chiếc xe mới? Nghĩ đến đây, Hạ Diệu Diệu lập tức nằm bò ra bàn, tiền ơi, tiền ơi là tiền...tiền của cô... Hà An đi qua chỗ cô6ngồi, thấy dáng vẻ ỉu xìu của bạn gái, liền đứng im lạnh lùng nhìn cô. Cái nhìn ấy khiến Hạ Diệu Diệu lạnh cả sống lưng, lập tức phải lấy lại tinh thần, ngồi ngay dậy: “Không sao... ngái ngủ ý mà.” Vương Phong Long bỗng từ phía sau choàng lấy cổ Hà An: “Người anh em, tối nay bọn tôi đi làm vài xiên nướng, cậu có đi không?”
“Cứ quyết định thế nhé, 7 giờ, quán Tôm Hùm Đất.” Nói rồi, không quên cúi đầu trêu trọc Hạ Diệu Diệu: “Em dâu yên tâm, tuyệt đối không làm ảnh hưởng nhiệm vụ đón em về nhà.”
Hạ Diệu Diệu gật đầu một cách máy móc.
Thôi đi, xin anh đấy, đừng nhìn nữa, thảm hại quá. Anh quên mất bộ dạng tối qua của mình rồi sao. Nhân3cách phân liệt. “Hạ Diệu! Có người tìm!” Hạ Diệu Diệu đứng phắt dậy: “Ra ngay đây!” Vương Phong Long nhìn về phía cửa: “Du Văn Bác? Nhân tài nổi trội của khoa Tài chính Quốc tế. Không phải chứ, cậu ta đến tìm em dâu suốt, cậu cứ để vậy sao?” Hà An bỗng nhiên nhìn sang Vương Phong Long. Không thì sao! Cô ấy có thể nói về dây mơ rễ má giữa họ suốt mười quãng đường, lẽ nào anh vô duyên vô cớ giận dỗi giống như một bà vợ dữ dằn lắm điều mà cô hay hình dung sao!
Vương Phong Long buồng cánh tay Hà An ra: “Tôi, tôi đi tìm Tiền Quân có việc. Đi trước đây.”
Buổi chiều sau khi tan học, Hạ Diệu Diệu nhanh chóng chạy đến chặn Hà An5đang thu xếp sách vở lại: “Này...” Hạ Diệu Diệu bối rối không biết nên mở lời thế nào: “He he.” Nhưng bản tính ki bo kẹt sỉ của Hạ Diệu Diệu đã ăn sâu vào máu, biết rõ rằng có những yêu cầu có phần quá đáng, nhưng vẫn không thể không nói ra. Nhất là với những người càng gần gũi, lại càng táo tợn hơn. Thực ra điểm này chẳng có lợi tí nào đối với một người tốt như cô.
Hà An nhìn cô, khuôn mặt vẫn hết sức nghiêm túc: Du Văn Bác tìm em có việc gì? Nói vài chuyện vặt vãnh giữa anh trai cậu ta và người đàn bà đó, hay lại giới thiệu công việc gì chỉ cần đứng thôi cũng nhặt được tiền? Thật là vất vả cho cậu ta quá, có cần làm một mâm cảm tạ tấm lòng cậu ta không?
“Anh này...” Hạ Diệu Diệu gãi đầu, cô lại càng cảm thấy bối rối ngượng ngùng: “An An của em ơi...” Hà An không chịu nổi liền lườm cô một cái, trí thông minh dùng hết vào việc từ chối anh tối hôm qua rồi!
Hà An lấy chìa khóa xe ra: “Không cần trả, ở nhà còn có hai chiếc nữa, nhớ nhìn đèn đỏ, đi nhanh về nhanh!”
Hạ Diệu Diệu phấn khích nhảy cẫng lên, nếu không phải là cả lớp đang nhìn vào, thì chắc cô phải ôm chầm lấy anh mất: “Cảm ơn anh, Hà An, cảm ơn! Anh tốt quá đi! Anh chính là mặt trời của em, mặt trăng của em, các vì sao của em. Em thay mặt cho em trai em, em gái em, cả nhà em cảm ơn anh! Tối nay em mời anh đi ăn cơm nhé!” “Không cần, không ăn cơm trắng trộn đường trắng.” “Thêm trứng! Nhất định có thêm trứng!” Nếu cô ăn một mình, đến cả đường trắng cô cũng không nỡ cho, nhiều nhất là cho một ít tương. Có chút tiến bộ: “Mau đi đi, anh giúp em đi làm ở KFC.”.
Ôi! Hà An, anh tốt quá! Em tình nguyện tự thắt cổ mình vì hôm nay đã nói anh nhân cách phân liệt!
“Mau đi đi! Nếu Hạ Diệu Diệu không định đạp xe đến trường Trung học Số Ba, thì anh không mang họ Hà. Hạ Diệu Diệu bước đi vài bước, quay vội đầu lại: “Nếu anh không muốn đi làm ở KFC,... thì có thể không... Hà An lạnh lùng: “Không sao.” Hà An! Em yêu anh! “Em dâu đi đâu mà vui vẻ thế! Cậu còn đi ăn xiên nướng không đấy. Này, đừng đi vội thế.”
Hà An vừa bước đi được vài bước, nhìn thấy một nữ sinh ngồi hàng đầu tiên nhìn theo hướng Hạ Diệu Diệu vừa chạy đi, rồi quay lại, đứng đó nhìn anh cười.
Hà An mặt lạnh lùng, đi lướt qua, chẳng thèm nhìn cô ta thêm lần nữa.
Bình luận truyện