Đám Cưới Hào Môn

Chương 83: Làm lành



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Có sao đâu, chúng ta hẹn lúc 10 giờ, chắc cậu kịp đây.”

“Thật à!” Mười giờ mới bắt đầu, mà còn được ăn tôm hùm.

Gần đây có phải quá là mưa thuận gió hoà không. “Mau cất cái vẻ mặt này đi, hãy giữ phong thái nho nhã!”

Vui thật!

Nhưng có ai biết Tiền Quân thì đau khổ trong lòng, anh rất sợ hôm nào đó boss Hà lại quay lại.

Trên Tầng Mây là một trong vài nơi vui chơi cấp cao đếm được trên đầu ngón tay ở Khúc Thị này, trong nhà có đủ khu chơi bóng bàn, bóng rổ, bóng chày. Dưới tầng một là sân khấu chữ T trên mặt nước lớn nhất thành phố, đủ cho hàng2vạn người biểu diễn trên sân khấu cùng một lúc. Nơi này thực sự sang trọng, thời thượng và đẳng cấp vượt xa cả quán bar Dị Nguyệt đã từng khiến Hạ Diệu Diệu sợ hãi trước kia.

Nếu quán bar Dị Nguyệt khiển Hạ Diệu Diệu cảm thấy là cái túi da hoa lệ bọc một viên kẹo quyến rũ, là nơi ẩn giấu giao dịch bất chính, thì Trên Tầng Mây từ trong ra ngoài đều là sự cao quý.

Những ngọn đèn sáng choang, hương rượu trái cây nhàn nhạt, những tầng trang trí của những lối đi nhỏ, tất cả đều bộc lộ trình độ tuyệt đỉnh của nhà thiết kế.

Ở đây “khinh bỉ” sự âm mưu u ám,8ở đây không cần dùng nụ cười nguy trang mình vui vẻ, mọi gương mặt đều có vẻ như có câu chuyện của riêng mình. Họ có thể thưởng thức một ly rượu, hoặc tới cổ vũ một ca sĩ mình yêu thích, nhưng tất cả đều không che giấu được sự cao ngạo toả ra từ bản thân.

Ngay những cô tiếp viên bán rượu đi lại ở đại sảnh cũng khiến người ta nghĩ họ sinh ra đã được định sẵn công việc này.

Hạ Diệu Diệu mặc một bộ quần áo có thể mua được ở bất cứ con phố nào. Cô thận trọng tiến về phía trước dưới ánh đèn mờ ảo. Từ bên ngoài đi vào, khói nóng6ập tới, so với mọi người bên trong đều ăn mặc mỏng manh, Hạ Diệu Diệu mới bước vào có chút nặng nề, thậm chí còn có chút ngẩn ngơ.

To, nơi này to lớn quá, từng khu vực được trang trí theo phong cách khác nhau, cô cũng không biết mình đang đi tới đâu nữa. “Quý khách, tôi có thể giúp gì cho cô không?” Hạ Diệu Diệu nhìn điện thoại: “Vùng Bờ Biển ở đâu vậy?” “Ở đâu ạ?”

Hạ Diệu Diệu lên giọng: “Vùng Bờ... À thôi không cần nữa, bạn trai tôi tới rồi.” Nơi này thật đáng sợ, rõ ràng chẳng có gì mà cô cứ cảm thấy thật khủng bố, cứ như là có thể mất3tích được ấy.

Hà An nho nhã đứng đó, vươn tay ra.

Hạ Diệu Diệu không bận tâm được tới sự thiếu tự nhiên sáng nay, vội vàng nắm lấy tay anh, cẩn thận nhìn quanh, lúc này Hà An là tất cả chỗ dựa của cô, đứng bên cạnh Hà An, cô mới không bị sự xa hoa xung quanh chèn ép tới khó thở.

Hà An nắm chặt lấy tay cô, nhìn cô dựa dẫm, không biết vì sao sự bất an cuối cùng cũng được hoá giải.

Cô vẫn tin tưởng anh. “Đi thôi, đi mau nào.” Thảm mềm thật, chậu cảnh này là thật à? Cao thế! Ôi trời, cái chậu ở giữa cao tới hai tầng sao? Là cây dừa5à? Cô không biết, cái lá thì giống.

Hạ Diệu Diệu vội cúi đầu, tiến lại gần bên Hà An, bước thật nhanh.

Ở đây không nhiều người lắm, màn biểu diễn trên sân khấu nước ở chính giữa dù là nhìn từ góc nào cũng thấy được là màn trình diễn nghệ thuật đặc sắc. Ở đây cũng không có tạp âm, mọi người dường như đều lặng lẽ thưởng thức màn trình diễn cổ điển kia.

Hạ Diệu Diệu càng nắm chặt tay Hà An hơn.

Hà An dịu dàng vỗ về cô, bảo vệ cô trong vòng kiểm soát của mình: “Sắp tới rồi.” Trong căn phòng đẹp đẽ tráng lệ, Thẩm Tuyết đang hát một bài tình ca rất nổi, giọng hát vô cùng ngọt ngào, dưới tác dụng của ánh đèn và hiệu ứng, lại càng giống với minh tinh. Vương Niệm Tư ngồi bên cạnh, dưới ánh đèn mờ ảo, cô ta không trang điểm nhưng vẫn rất xinh đẹp. Hạ Diệu Diệu cuối cùng cũng có cảm giác như được sống lại, cởi áo khoác ngồi xuống sô pha thở, tự mình chẩn đoán: Chứng lạ lẫm xã hội. Cô căng thẳng chết mất, uống ngụm nước cái đã.

Thật ra việc này cũng rất bình thường, việc gì cũng phải gặp nhiều rồi mới không còn cảm giác, Hạ Diệu Diệu đang ở trong giai đoạn đợi để không còn cảm giác. Hà An rót nước rồi đưa cho cô. Hạ Diệu Diệu uống liền một hơi cạn cốc nước: Thêm cốc nữa.

Hà An cầm bình nước tinh xảo rót cho cô.

Vương Phong Long nhìn sang, nuốt nước bọt. Dù là lúc nào thì anh cũng không thể tưởng tưởng ra cảnh boss Hà lúc này với người giống như để vương bước ra từ rừng sâu tiến về phía họ hôm đó.

Vương Niệm Tư cũng nhìn sang, cô ta từng suy đoán rất nhiều về thân phận của anh, nhưng đã không thể suy đoán nữa rồi, ông nội đã cảnh cáo cô ta phải yên lặng một chút, cô ta liền biết có những chuyện là không thể.

Nhưng anh thật sự có thể là người đó sao? Bình dị thân thiện tới mức rót nước cho lớp trưởng Hạ? Trong truyền thuyết về anh thì dường như không có khả năng xảy ra chuyện đó lắm.

“Cậu chậm chạp quá, bọn tớ chơi hai ván rồi đấy.” Khổng Đồng Đồng và Trương Tấn Xảo lắc xúc xắc trong tay chơi rất vui vẻ, chỉ là rót nước thôi có gì hay mà nhìn. Chu Tử Ngọc với thân hình cao lớn đang cuộn mình trên sô pha, nhìn những tấm thẻ bài nào là uống rượu, mạo hiểm, nói thật, cô chép miệng: “Người giàu thật biết chơi mà.” Mỗi một bộ cũng phải hơn nghìn quân bài, cô không biết trò chơi trẻ con như trò mạo hiểm lại có thể có hơn nghìn trò, đây hình như chỉ là bộ đầu tiên, cấp trẻ con mẫu giáo, còn cấp người lớn thì là gì?

Còn Hà An rót nước cho Hạ Diệu Diệu, đó không phải điều nên làm sao, có gì đáng phải nhìn tới lần thứ hai không chứ? “Này, rót cho tôi cốc nước với đi.” Cô kiềm nén sự kinh ngạc. Tiền Quân nghe thế, vội đón lấy: “Để tôi, để tôi, tôi đã muốn phục vụ chu đại mỹ nhân lâu rồi.”

Chu Tử Ngọc lườm: Không phải cậu vẫn muốn phục vụ Thẩm nữ thần sao. Tiền Quân sờ mũi, rót nước xong trở lại chỗ ngồi của mình, nhìn Vương Phong Long đầy thâm ý: Boss Hà là tình yêu đích thực của lớp trưởng Hạ đúng không, được boss đích thân phục vụ. Vương Phong Long sao biết được chứ. Nhưng chắc chắn là vị trí của lớp trưởng Hạ trong lòng boss Hà không tầm thường, nhiều năm sau đó đã chứng minh suy nghĩ này của anh, vì thế có những thứ nhìn thấy nhưng anh không dám nói với boss Hà. Cuối cùng Hạ Diệu Diệu cũng sống lại rồi, cô nằm ngửa ra trên sô pha, đang định giả vờ chết, ngẩng lên suýt nữa đã bị hình mây bay trên trần nhà làm cho ngất đi. Nó động đậy sao? Khổng Đồng Đồng vỗ Hạ Diệu Diệu, cười nói: “Sợ quá ngốc rồi à? Khi tớ mới thấy cũng giật mình, cuối cùng cũng tới cậu.” Hạ Diệu Diệu đá có một cái: “Cậu đúng là tiểu nhân.”

“Hà An, vợ của cậu ức hiếp người khác.”

Hà An nhìn Hạ Diệu Diệu, kéo cô lại gần phía mình.

Hạ Diệu Diệu xoa bụng, lúc nãy cô đã không có cốt khí mà lại gần anh rồi, giờ cũng là lúc nên làm hòa: “An, ở đây có cơm không?”

Hà An giật mình, anh vội cầm lấy thực đơn xem một lượt, tiến lại gần Hạ Diệu Diệu: “Chỉ có món tây và đồ ngọt.” Hạ Diệu Diệu nghe vậy thì dựa vào người Hà An giở thực đơn xem, một đĩa khoai chiên 18 tệ, mì xào cà ri là món tây sao? 130? Sao ăn được đây: “Có phải đắt quá rồi không?” Mấy người nhóm Vương Phong Long thấy thế, thầm giơ ngón cái, họ mời chuyển này là đúng rồi. “Cũng được.” “Mì bò Ý 150? Bò gì của Ý? Đẻ ra vàng à?”

Vừa đúng lúc Thẩm Tuyết hát xong, tiếng nhạc dừng, giọng của Hạ Diệu Diệu được mọi người nghe thấy hết. Chu Tử Ngọc nhàn nhã lật bài: “Đương nhiên là khác, người ta hít thở không khí gì, sinh ra ở đâu, ăn cơm cũng không chen chúc, ở tại nơi đủ rộng rãi, chưa biết chừng còn biết đút tiền xu đi xe buýt, nếu ăn được một miếng chưa biết chừng còn trường sinh bất lão. Lấy của cậu có 150 tệ cũng là rẻ rồi. Nhưng bát cậu ăn thì chẳng là gì, chắc chắn là bò bản địa.”

“Chơi bài của cậu đi.”

“Lớp trưởng, có một nghiên cứu đã chứng minh, bò thật sự có thể đẻ ra vàng, vì thế không đắt.” “Tới lượt cậu hát đấy, nhanh lên, đừng có lảng!”

Âm nhạc lại vang lên. Hạ Diệu Diệu xem thực đơn, bàn với Hà An: “Hay là gọi một miếng bánh ngọt?” Sao mà cũng đắt thế, chỉ một miếng mà tới 26 tệ? Rẻ nhất rồi đó, để xem nào: “Một cốc nước lọc, 15 tệ...” Hạ Diệu Diệu quyết định từ bỏ: “Để em ra ngoài mua cái bánh bao ăn tạm vậy.”

Hà An bảo cô ngồi yên: “Để anh.” Rồi cầm áo khoác đi ra ngoài.

Tiền Quân thấy thế vội vàng đi theo: “Ha ha, tôi đi mua chút rượu.” Hạ Diệu Diệu thấy thế thì chui lại chỗ bọn Khổng Đồng Đồng, Trương Tấn Xảo chơi với họ: “Cho tớ chơi với.”

Hà An nhanh chóng quay lại, mấy người họ chơi cũng rất vui vẻ, ở đây có rất nhiều trò để chơi, bóng bàn, bài tây, đạo cụ trò chơi, còn có nhà ma, Hạ Diệu Diệu không sợ, Trương Tấn Xảo thì kêu lên không ngừng, Khổng Đồng Đồng cũng mặt mày tái mét trốn một bên. Hạ Diệu Diệu khâm phục: “Không phải chứ, có phải thật đâu, hơn nữa mô phỏng 3D có cần phải dở ẹc thế này không.” “Có so được với cậu không? Đúng là không phải người, vị đó nhà cậu về rồi kia, mau đi ăn đi.” Hạ Diệu Diệu lao tới đống đồ ăn vặt, ăn đậu xào, cầm mấy thứ đồ chơi mới mẻ trên bàn, rất nhiều thứ không biết chơi thể nào, sau khi Hà An giải thích cho thì cô lại không khép mồm lại được, những người này thật là sáng tạo: “Dùng để trừng phạt sao?”

“Ù.”

Hạ Diệu Diệu ăn một miếng bánh bao: “Ấn vào nút này là sáng, trên này có cái đầu lâu thì sao?”

Tiền Quân vội lao tới giật lấy cất vào trong tủ phía dưới: “Không thích hợp với trẻ con.” “Tôi đâu phải trẻ con, cậu cướp cái gì chứ!” Cứ làm như cô là cô gái nhỏ trong sáng không biết sự đời vậy, nhưng mà cô cũng không thèm xem: “Cái này thì sao?” Cái này nhìn rất bình thường.

Hà An nhìn Tiền Quân.

Tiền Quân uể oải vỗ vỗ đầu, sao lại quên cất động này đi nhỉ: “A, đột nhiên tôi nhớ ra, Trên Tầng Mây lúc 11 giờ sẽ có tiệc nửa đêm, đi nào! Đừng ngồi đây nữa, ra đại sảnh nhảy đi, high lên nào! Tiền Quân chạy đầu tiên. Khổng Đồng Đồng đang vui, cũng kéo Trương Tấn Xảo đi góp vui. Chu Tử Ngọc và Vương Phong Long cũng đi theo, sợ hai người họ chịu ấm ức. Hạ Diệu Diệu cắn bánh bao nhìn Hà An. “Em ăn đi đã.” Vương Niệm Tư, Thẩm Tuyết khi đi qua họ, vô thức cúi đầu lịch sự, cung kính lướt qua. Hạ Diệu Diệu thấy mọi người đi hết, liền cầm bánh bao lên: “Em cũng đi xem, đi nào!”

Dòng người phía ngoài đang chơi rất vui, vũ đạo cuồng nhiệt, tiết tấu mạnh mẽ, đúng là khác hẳn với khi cô mới tới. Đây là tiệc nửa đêm của Trên Tầng Mây, thiêu đốt mạnh mẽ, giải phóng tư tưởng, khiến mọi thứ tiến hoá trong âm nhạc, khiến thân thể được giải phóng trong điệu nhảy. Hạ Diệu Diệu nhìn những người đang chìm đắm trong âm nhạc, nhìn những thảm thực vật tựa như rừng nhiệt đới, toả ra mùi hương nồng đượm hơn cả rượu hoa quả, dần dần cô bị sự nhiệt tình của mọi người lan tỏa, gương mặt đầy phấn khích: “Oa...”

Hà An đưa cổ tới một góc để ngồi, tấm vách ngăn mỗi khu vực đã được mở hết, không gian được mở rộng hơn bao giờ hết.

Hạ Diệu Diệu gào lên cùng âm nhạc hai lần thì phát hiện rất nhiều người thích nơi như thế này thật dễ hiểu, hét đủ lớn, chơi đủ nhiệt tình, nhảy đủ hứng khởi, không khí thật hoàn hảo. Tiền Quân đã đưa Thẩm Tuyết lên sân khấu, hai người đều là cao thủ trong giới ăn chơi, thể hiện cực kỳ điệu nghệ. Chu Tử Ngọc kéo Khổng Đồng Đồng định lên. Khổng Đồng Đồng sợ hãi: “Tớ không biết nhảy, không nhảy được đâu!” Nhưng Không Đồng Đồng nào có đấu lại được Chu Tử Ngọc, chỉ một lát là bị kéo lên sàn nhảy. Tính cách của Trương Tấn Xảo thì thật sự không quen sự náo nhiệt như vậy, nhưng không chống lại được miệng lưỡi dẻo quẹo của Vương Phong Long, chỉ vài câu, anh đã đưa Trương Tấn Xảo đi trải nghiệm một cách khác rồi.

Hạ Diệu Diệu ăn được một nửa cái bánh bao, đã nạp đủ năng lượng, cô ở phía dưới hò hét: “Đồng Đồng cố lên, chị đây tin cậu! Đừng để chị mất mặt, quẩy lên! Lắc mông sang trái, lắc mông sang phải lúc nào lắc...” Hà An ngồi bên cạnh Hạ Diệu Diệu, sự náo nhiệt xung quanh dường như hoàn toàn cách biệt, chỉ còn lại mình anh yên lặng ngồi thưởng trà. Hạ Diệu Diệu đứng lên lắc lư, hô hào cổ vũ Khổng Đồng Đồng: “Cố lên! Cố lên! Cậu là giỏi nhất!” “Hạ Diệu Diệu! Cậu đừng có đầy tớ vào chỗ chết!” Khổng Đồng Đồng chỉ hận không thể kéo cô vào, nhưng lập tức bị Chu Tử Ngọc kéo ra xa. Hạ Diệu Diệu rất vui, người ngoài cuộc nên hoàn toàn không sợ lớn chuyện, ở bên ngoài hò reo: “Đồng Đồng có soái ca, Đồng Đồng mau quẩy lên, lắc lắc đầu, chân bước đi, tóc bay bay, chẳng ai đẹp trai bằng ta!” rồi tạo một cái dáng cực kỳ xấu xí. Trên người Hà An là chiếc áo len nhung cao cổ màu ghi đơn giản, chiếc quần bò giản đơn, nghiêm túc tới yên tĩnh, san bằng sự hỗn loạn xung quanh, nhưng không xoa dịu được tế bào phấn khích của Hạ Diệu Diệu.

“A aa a, nghìn năm mới có một lần! Nào Đồng Đồng, chỉ một lần! Không có gì hối hận a!!!” Hạ Diệu Diệu lắc lắc đầu hét lên trong tiếng nhạc xập xình, dù sao cũng chẳng ai nghe thấy, lại không phải trên sân khấu, sẽ không ai huých cô ngã được, tự cô chơi cũng rất sảng khoái. “Diệu Diệu, cái đầu cậu!” Khổng Đồng Đồng không biết từ đâu nhảy ra hét lên nhưng rồi rất nhanh đã bị nhấn chìm. Ủa ủa, hình như nghe thấy tiếng của Đồng Đồng: “Pháp Hải ngươi không hiểu tình yêu, Phong Lôi tháp sẽ đổ xuống... Pháp Hải người hiểu tình yêu là gì...” (*) Lời bài hát Pháp Hải ngươi không hiểu tình yêu. Hà An lặng lẽ gạt lá trà nổi lên, hai tay áp lên nắp của chiếc ấm tử sa lật một cái rồi cho nửa chén nước trắng vào để rửa.

Hôm nay Dương Liễu Nhi xuống hơi muộn, vì không phải cô quản lý, nhưng chị em có việc đột xuất, gọi cổ tới thay ca, vừa hay cô cũng không có việc gì nên xuống xem sao. Dương Liễu Nhi tên như người, dung mạo tuyệt đẹp, chỉ cần mỉm cười một cái cũng khiến tim bạn như nở hoa, khiến người ta như mê như đắm.

Cô mặc một chiếc váy ngắn bó sát màu đen đơn giản, nhưng cực kỳ tôn lên dáng người yểu điệu thướt tha. Cô không cần nhảy cũng đã tạo nên giai điệu, dường như có thể dẫn dắt âm nhạc theo cô tiến vào thánh địa vũ đạo ở bất cứ nơi nào.

Cô là tinh linh trời sinh, sinh ra ở nơi phù hoa, không thuộc về trần thể, cô là con át chủ bài của Trên Tầng Mây, dùng vẻ đẹp tinh tế tĩnh lặng bộc lộ thiên phú tự nhiên, vẻ đẹp tựa như thiên nga phi thiên.

Giống như lúc này, cô lặng lẽ xuất hiện trong màn đêm, dường như xung quanh đã mở ra thánh đường vũ đạo của cô, khu vực chỉ thuộc về cô, không ai được vượt qua, cũng không ai được coi thường.

Dưỡng Liễu Nhi đứng trong một góc, nhìn thấy người đàn ông đang lặng lẽ ngồi ở một góc khác, hoàn toàn tách biệt với xung quanh nhưng cực kỳ nổi bật.

Người như vậy không nhiều, nhưng không phải không có, Dương Liễu Nhi không nhìn lâu, chỉ lướt qua lần thứ hai, ngay sau đó cô hoảng hốt trở lại thang máy, ẩn núi tầng cao nhất, gọi điện cho bà chủ: “Chị Phất Y, hình... hình như tôi thấy ngài Hà, ở ngay sảnh tầng dưới!”

“Sao có thể?”

Mười phút sau, một người phụ nữ với chiếc váy liền thân màu lá trà, trên người không có bất cứ đồ trang sức dư thừa nào, lặng lẽ đứng trước khung cửa sổ sát đất ở tầng hai, đôi mắt đẹp khó tả bằng lời nhìn chăm chăm vào một góc của tầng một, thời gian dần trôi, tâm trạng vốn căng thẳng vì anh mà dần dần bình tĩnh, dần dần trở về hư vô.

Rồi Phất Y cười thê lương, là anh thì thể nào, họ đã kết thúc bốn năm nay rồi, giao dịch đã hoàn tất, không có bất cứ dấu hiệu gì có thể tiếp tục.

Dương Liễu Nhi rất căng thẳng, có cả một chút chờ mong: “Bà chủ, có phải ngài Hà là...”

Liễu Phất Y thản nhiên đáp: “Không phải, đừng tới đó làm phiền, gây ra chuyện gì tôi cũng không bảo vệ được cô đâu.” Liễu Phật Y nói, nhưng ánh mắt không hề rời khỏi nơi đó.

Dương Liễu Nhi sao dám tới đó, cô cứ nhìn thấy ngài Hà là không khỏi căng thẳng. Bà chủ và ngài Hà từng có một thời gian qua lại, cũng không dài, nhưng thù lao cực kỳ hiếm có, ví dụ như nơi này, Trên Tầng Mây nổi tiếng khắp Khúc Thị. Nhưng mỗi khi nghĩ tới cặp đôi như kim đồng ngọc nữ ấy lại kết thúc, cô lại cảm thấy như giả vậy.

Chị Phất Y xinh đẹp như vậy, đẹp tới mức giống như... giống như viên pha lê đẹp nhất, chỉ chạm nhẹ cũng vỡ, ai cũng muốn bảo vệ cả đời. Nhưng anh ta lại trả Phất Y về khi cô vẫn còn dung mạo tuyệt trần đó, thật khiến người ta khó hiểu.

Chuyện tình giữa công chúa Lọ Lem và hoàng tử không nên kết thúc như vậy mới phải. Phất Y năm nay mới hai mươi lăm tuổi, sáu chi nhánh của Trên Tầng Mây hoạt động dưới tên cô đều có danh tiếng, xuất thân của chị Phất Y không tốt, nhưng bản thân cô không thể quyết định điều đó, huống hồ chị Phất Y trước nay đều rất cố gắng, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, sau khi chia tay ngài Hà thì ra nước ngoài đào tạo thêm, giờ về nước với tấm bằng trên tay, mấy năm nay Trên Tầng Mây dưới sự điều hành của chị lợi nhuận đã liên tục tăng theo cấp số nhân.

Chị Phất Y như vậy chẳng lẽ lại không nên nhận được sự đối đãi toàn tâm toàn ý của người đó sao?

Đáng tiếc, hai người tài tử giai nhân, nhưng dường như đã thật sự không có liên quan gì tới nhau nữa. Hạ Diệu Diệu nhún nhảy đầy phấn khích, thấy Khổng Đồng Đồng giẫm chân là vui vẻ: “Ngốc thật, ha ha! Cậu ấy sắp giẫm nát chân soái ca ấy rồi! Ha ha...” Hạ Diệu Diệu cười nghiêng ngả: “Giẫm anh ta đi! Đúng, giẫm đi! Bạn nhảy thứ năm sắp bị cậu đuổi đi rồi, nhất định cậu phải đón người thứ sáu...” Hạ Diệu Diệu hét tới khàn cổ, quay lại chọc chọc Hà An, rót cốc nước cho chị đi.

Hà An đưa trà đã pha lên.

Hạ Diệu Diệu quay đầu, ghé miệng vào cốc uống rồi tiếp tục nhìn Khổng Đồng Đồng, nhưng sao nước khó uống thế: “Rót nước, rót nước, khó uống chết được! Đồng Đồng cố lên! Đồng Đồng... ai dà, cậu không được giẫm nữa, giày của soái ca sắp tuột tới nơi rồi...” Che mắt lại, cô không nỡ nhìn nữa.

Trên tầng hai, Liễu Phật Y nghi ngờ có phải mình nhìn nhầm rồi không, cô gái kia là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện