Đám Cưới Hào Môn
Chương 92: Nấu cho em ăn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đang nói chuyện với anh đó? An An, anh thích con trai hay con gái?”
“Sao cũng được.”
Hạ Diệu Diệu đảo thức ăn, nghĩ cũng thấy đúng, trai hay gái thì cũng phải nuôi: “Anh định bao nhiêu tuổi thì có con.”
Hà An nhìn cô. Hạ Diệu Diệu ngại ngùng đá anh thêm một cái: “Nhìn cái gì mà nhìn! Anh suy nghĩ xem, em cũng vừa nghĩ tới.” “Có thì nuôi thôi.” Hà An mở âm thanh: “Điều khoản này không được.” Ngữ khí hiện giờ của anh tuy đã nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng vẫn lạnh lùng.
Người bên kia nghe thấy thì càng khiếp sợ hơn, bọn họ thà nghe thấy giọng điệu quen thuộc kia, còn hơn là giọng nói nhẹ nhàng kì lạ này. Hạ Diệu Diệu trừng mắt nhìn anh, cô tự2nhủ Hà An thật ra rất tốt, ít nhất thì lần nào anh cũng bảo vệ rất cẩn thận cô: “Có thơm không, nấm xào thịt, em thích nhất món này.” “Sau này, nếu vẫn là kiểu đó thì không cần lãng phí thời gian.” “Anh nói chuyện với ai thế?”
“Người không quan trọng.” Anh nói xong thì cúp máy, ôm lấy Diệu Diệu từ phía sau, hôn lên tóc cô: “Thơm, em vất vả rồi.” Hạ Diệu Diệu liếc anh một cái: “Anh cũng biết em vất vả sao, vậy anh phải nhìn cho rõ rồi học làm, lần sau trở về nếu ăn được một bữa ăn do anh nấu thì em sẽ tạ ơn trời đất.”
Hà An tựa cằm lên vai cô: “Có lẽ sẽ biết làm.“.
Nụ cười trên khóe môi Hạ Diệu Diệu8vẫn chưa tan, cô lại vội vàng nói: “Đừng, đợi hôm nào đó em nghỉ thì hãy cho em một bất ngờ, để tránh việc nhà bếp bị anh đốt cháy, lúc đó em vẫn kịp chạy ra cứu anh.” Hạ Diệu Diệu vừa nói vừa xoay người lại nhéo mũi anh.
Khóe môi Hà An nhếch lên: “Em sẽ cứu anh sao?”
Hạ Diệu Diệu cổ tình tỏ vẻ trầm ngâm suy nghĩ: “Tầng năm hình như hơi cao đấy...”
Hà An lập tức cắn lên tại cô.
Hạ Diệu Diệu liền bật cười, đẩy cánh tay của anh ra: “Ra ngoài, ra ngoài! Chỗ này anh đừng chen vào, đi lấy bát đũa chuẩn bị ăn cơm thôi.”
Hà An không cử động. “Ngoan nào.” Hạ Diệu Diệu lấy ra một chiếc đĩa đựng thức ăn: “Anh nói xem phòng6kế bên có phải không ai ở nữa rồi không? Cả tháng rồi vẫn không thấy mặt.” “Ở thế này cũng hay đấy, cứ như chỉ có hai chúng ta, haha.” Hạ Diệu Diệu xoay đầu lại hôn anh một cái, tháo tạp dề ra: “Bưng thức ăn ra nào.”
Mưa xuân rơi tí tách, Khổng Đồng Đồng cầm ô từ bên ngoài chạy về phía thư viện đón Hạ Diệu Diệu: “Vào những lúc thế này sao không gọi Hà An nhà cậu, sao lại gọi cho tớ.” “Chứng tỏ tớ yêu cậu.” “Anh còn đến tìm tôi làm gì? Không phải anh nói chúng ta xong rồi à? Đào Thành Phong tôi có điểm gì không tốt với anh, sao anh có thể hài lòng như vậy?”
“Em nói nhỏ thôi.”
“Tôi nói sai sao? Sao anh có3thể gian díu với bạn thân của tôi chứ, các người thật kinh tởm, có nghĩ tới cảm nhận của tôi không! Các người làm ra được chuyện đó mà còn sợ tôi nói à!?” Lộ Hi Ngọc nói xong, mọi người trú mưa xung quanh lập tức nhìn qua, tin tức hot thế này bất cứ lúc nào mọi người cũng muốn nghe. Hạ Diệu Diệu càng vui vẻ hào hứng. Khổng Đồng Đồng liếc bọn họ một cái, thấy Lộ Hi Ngọc trước kia luôn vênh váo tự đắc này lại khóc thành thế này, nói không vui thì thật giả dối, nghe mấy lời cô ta nói, thì Đào Thành Phong dường như đã quen cả bạn thân của cô ta, với tính cách của Lộ Hi Ngọc cô ta không tắc điện mới5lạ.
Báo ứng!
Lộ Hi Ngọc khóc rất thương tâm, cô ta thật sự thích Đào Thành Phong, bằng không ban đầu cô ta đã không cướp hắn từ tay người khác, sau khi hai người xác định mối quan hệ, cô ta tốt với Đào Thành Phong thể nào ai cũng biết, Đào Thành Phong sao có thể đối xử với cô ta như vậy?
“Anh buông tay ra! Cô ta đã thừa nhận rồi, anh còn ngụy biện cái gì!” Đào Thành Phong thấy mọi người xung quanh tụ lại càng nhiều thì sắc mặt không vui: “Cô ta đang muốn ly gián chúng ta đấy!” “Ảnh giường chiếu của các người cũng là khiêu khích ly gián à?”
Mọi người xung quanh liền nháo nhào lên, chuyện cẩu huyết như vậy, sao có thể bỏ qua!
Đào Thành Phong xoay người định bỏ đi.
Lộ Hi Ngọc kéo lấy hắn không buông: “Anh nói rõ cho tôi! Nói cho rõ tôi có chỗ nào không tốt? Tôi đã làm gì có lỗi với anh?”
Đào Thành Phong đẩy tay cô ta ra: “Bất luận em có tin hay không! Anh và cô ta chỉ có một lần đó thôi! Hôm đó anh uống hơi nhiều, có làm chuyện gì hay không anh cũng không biết! Em tin hay không thì tùy, không tin thì chúng ta chia tay!” Đào Thành Phong đẩy Lộ Hi Ngọc ra rồi xoay người bỏ đi thì đúng lúc gặp phải Không Đồng Đồng và Hạ Diệu Diệu. Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu nhìn trời: Đang mưa đấy! Sắc mặt Khổng Đồng Đồng có chút phức tạp. Đào Thành Phong đẩy Lộ Hi Ngọc ra, lướt qua hai người họ, chạy vào màn mưa. Lộ Hi Ngọc hét lên như điên rồi đuổi theo: “Thành Phong, Thành Phong, anh đừng đi, Thành Phong!”
Khổng Đồng Đồng nhìn Lộ Hi Ngọc, đột nhiên cảm thấy thua cô ta, có lẽ không phải vì tình cảm của bọn họ không đủ vững chắc, mà là do cô không si mê cuồng dại như cô ta. Một bên khác, Hạ Diệu Diệu lại đau lòng nhìn Hà An đang vội vàng chạy đến: “Sao lại đến đây, bị cảm thì phải làm sao, không phải em bảo anh đợi ở phòng học sao?” Khổng Đồng Đồng nghe xong liền cảm thấy có gì đó không đúng: “Nến cậu dùng thân thể cường tráng của tớ, để chịu đựng thay cho Hà An nhà cậu à?” “Cậu mập mạp khỏe mạnh, Hà An nhà tớ thì ốm yếu thế này, sao chịu được mưa gió chứ.” “Hạ Diệu Diệu cậu có tin tớ tuyệt giao với cậu không...” Hạ Diệu Diệu đau lòng lau mặt cho Hà An: “Đợi một lát nữa về, em sẽ nấu canh gừng cho anh uống.”
Hà An nắm chặt tay cô, biết cô đang trêu chọc Khổng Đống Đồng. “Để xem lần sau tớ còn để ý đến cậu không!“.
“Hội trưởng Hạ! Hội trưởng Hạ...” Trần Khởi Tiêu bước tới hai bước, cả người mặc quần áo thể thao cộc tay màu trắng, dáng người cao một mét tám, nụ cười rạng rỡ, một tay cầm bóng, một tay cầm một chậu xương rồng đuổi theo Diệu Diệu.
Hạ Diệu Diệu xoay đầu lại, đột nhiên nhớ ra đã rất lâu rồi không nhìn thấy cậu ta, học kỳ trước cậu ta xin phép ra khỏi hội, hai người họ vẫn chưa gặp lại.
Khóe môi Trần Khởi Tiểu nở nụ cười rạng rỡ, ngại ngùng đưa cây xương rồng trên tay đến trước mặt Hạ Diệu Diệu: “Tặng chị này, em luôn muốn tặng mà chưa có dịp, một chậu mười đồng, lần này chị đừng từ chối nhé.” Hạ Diệu Diệu mỉm cười ngại ngùng: “Cậu tặng đột ngột như vậy tôi càng phải từ chối.” Nói vậy nhưng tay cô đã cầm lấy: “Thế cây đẹp lắm.” Trần Khởi Tiêu mỉm cười: “Để dưới ánh nắng mặt trời, không cần tưới nước.” Nói xong, cậu ta cầm theo quả bóng chạy đi. Hạ Diệu Diệu nhìn theo bóng dáng cậu ta chạy đi dưới ánh mặt trời đầu hè, đột nhiên có chút xúc động, lại thêm một mùa hè, bọn cô sắp lên năm tư rồi, thời gian trôi qua thật nhanh, rõ ràng cảm thấy vẫn chưa vào đại học, nhưng chớp mắt đã đến hiện tại, cây cỏ tươi tốt, bóng mát sum suê, nơi này sắp nhanh chóng trở thành một phần ký ức rồi.
“Tôi không có ra khỏi hội, bây giờ chỉ bàn giao thôi, yên tâm, tất cả trình tự đều không thay đổi, tôi vẫn ở đây.”
“Hà An, đã rửa bát chưa?” Hạ Diệu Diệu chải tóc, mái tóc đen bóng đã dài qua vai, sau khi xác định đã chải xong, cô cột lại bằng một sợi dây có quả bóng tròn nho nhỏ: “Hà An, Hà An...”
Hà An đứng trong nhà bếp, anh nhìn đống bát đũa càng rửa càng cảm thấy không sạch, dứt khoát vứt vào trong thau nước rồi rửa lại bằng tay: “Xong rồi.” “Em đi đây, sắp muộn giờ rồi.” Hạ Diệu Diệu mặc áo phông cộc tay in chữ, bên dưới là váy dài chín phân, tóc cột đuôi ngựa, tràn đầy sức sống. Hà An xách cặp lên đi theo, đóng cửa lại, theo thói quen hằng ngày, buổi sáng chín giờ, người làm theo giờ sẽ đến quét dọn căn nhà. Hạ Diệu Diệu hiếm khi vui vẻ như hôm nay, cô mua một cái bánh bao nhân thịt, tự cắn một miếng rồi đưa qua cho Hà An ăn.
Hà An sắc mặt cứng đờ, liếc nhìn một cái.
Hạ Diệu Diệu liền bật cười, biết ngay anh sẽ như vậy, mấy tật này Hà An không sửa được, ví dụ như không ăn trên đường, vô cùng kén ăn, đồ ăn không ngon thì dù là do cô làm anh cũng sẽ không nể mặt. Nhưng anh cũng đã sửa rất nhiều điểm, biết chủ động rửa bát, biết dọn dẹp phòng, khi cô trở về thì biết rót một ly nước nóng, biết thử làm việc nhà, đó chính là tiến bộ. “Ngon lắm đấy, anh không ăn thử?” Hạ Diệu Diệu cố ý kề sát vào mặt anh.
Hà An lùi ra sau một bước.
Hạ Diệu Diệu đuổi theo, hai người đuổi nhau trên đường, nụ cười nhuộm cả bầu trời đầu hạ.
Mùa hè này khác với những mùa hè khác, không biết từ lúc nào, mùa hè đại học năm ba đã bắt đầu trở thành thời gian thực tập của các khoa, nhưng đó cũng chỉ là một hình thức lao động giá rẻ,
Thậm chí sinh viên còn có thể không quan tâm đến tiền lương mà chú tâm thử sức với các lĩnh vực khác nhau, tìm ra những thiếu sót trong việc học hành của mình, xác định phương hướng sau khi tốt nghiệp, tạo nền tảng cho sinh viên năm tư thông qua việc thực tập, đồng thời tăng thêm kinh nghiệm xã hội của bản thân, nếm trải những điều tốt đẹp từ những con người mới của xã hội.
Hạ Diệu Diệu đã xem qua rất nhiều tòa soạn, công ty, sau cùng đưa ra kết luận là không thể xin vào, chỉ có thể tìm một vài phân xưởng" nhỏ, với ngành nghề tương tự, thật ra nếu xem kỹ sẽ thấy không hề liên quan, nhưng dù là những chỗ đó, thì bọn họ cũng không cần cô, vì cô làm chẳng bao lâu, trừ phi là tự giảm tiền lương, hoặc làm không công.
Hạ Diệu Diệu bối rối suy nghĩ về công việc đường đường chính chính đầu tiên trong đời mình. Hạ Vũ cũng đã bước vào kỳ thi tốt nghiệp Trung học Phổ thông trong không khí dầu sôi lửa bỏng này.
Dù xã hội cho bạn có những lợi ích gì, dù nói những lời đáng xem trọng ra sao, dù có giống người lớn chiều chuộng trẻ con hay không thì trong thời gian này bọn cô cũng phải cố gắng tìm chỗ thực tập. Thật ra bọn cô chẳng có gì khác biệt, thậm chí còn chẳng hiểu ngày hôm đó chẳng qua là có một đám người đồng ý xem trọng bọn cô, nhưng thật ra chẳng hề để tâm cho lắm. Tài xế oán trách một đám trẻ nhỏ bước xuống xe cũng không biết nói lời cảm ơn, dì bán bánh rán chán ghét bọn họ đã làm lỡ một ngày buôn bán, người vội vã ra đường, phát hiện trên đường có rất nhiều chướng ngại vật, sau khi mắng một trận xong thì vội vàng tìm đường rẽ.
“Đang nói chuyện với anh đó? An An, anh thích con trai hay con gái?”
“Sao cũng được.”
Hạ Diệu Diệu đảo thức ăn, nghĩ cũng thấy đúng, trai hay gái thì cũng phải nuôi: “Anh định bao nhiêu tuổi thì có con.”
Hà An nhìn cô. Hạ Diệu Diệu ngại ngùng đá anh thêm một cái: “Nhìn cái gì mà nhìn! Anh suy nghĩ xem, em cũng vừa nghĩ tới.” “Có thì nuôi thôi.” Hà An mở âm thanh: “Điều khoản này không được.” Ngữ khí hiện giờ của anh tuy đã nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng vẫn lạnh lùng.
Người bên kia nghe thấy thì càng khiếp sợ hơn, bọn họ thà nghe thấy giọng điệu quen thuộc kia, còn hơn là giọng nói nhẹ nhàng kì lạ này. Hạ Diệu Diệu trừng mắt nhìn anh, cô tự2nhủ Hà An thật ra rất tốt, ít nhất thì lần nào anh cũng bảo vệ rất cẩn thận cô: “Có thơm không, nấm xào thịt, em thích nhất món này.” “Sau này, nếu vẫn là kiểu đó thì không cần lãng phí thời gian.” “Anh nói chuyện với ai thế?”
“Người không quan trọng.” Anh nói xong thì cúp máy, ôm lấy Diệu Diệu từ phía sau, hôn lên tóc cô: “Thơm, em vất vả rồi.” Hạ Diệu Diệu liếc anh một cái: “Anh cũng biết em vất vả sao, vậy anh phải nhìn cho rõ rồi học làm, lần sau trở về nếu ăn được một bữa ăn do anh nấu thì em sẽ tạ ơn trời đất.”
Hà An tựa cằm lên vai cô: “Có lẽ sẽ biết làm.“.
Nụ cười trên khóe môi Hạ Diệu Diệu8vẫn chưa tan, cô lại vội vàng nói: “Đừng, đợi hôm nào đó em nghỉ thì hãy cho em một bất ngờ, để tránh việc nhà bếp bị anh đốt cháy, lúc đó em vẫn kịp chạy ra cứu anh.” Hạ Diệu Diệu vừa nói vừa xoay người lại nhéo mũi anh.
Khóe môi Hà An nhếch lên: “Em sẽ cứu anh sao?”
Hạ Diệu Diệu cổ tình tỏ vẻ trầm ngâm suy nghĩ: “Tầng năm hình như hơi cao đấy...”
Hà An lập tức cắn lên tại cô.
Hạ Diệu Diệu liền bật cười, đẩy cánh tay của anh ra: “Ra ngoài, ra ngoài! Chỗ này anh đừng chen vào, đi lấy bát đũa chuẩn bị ăn cơm thôi.”
Hà An không cử động. “Ngoan nào.” Hạ Diệu Diệu lấy ra một chiếc đĩa đựng thức ăn: “Anh nói xem phòng6kế bên có phải không ai ở nữa rồi không? Cả tháng rồi vẫn không thấy mặt.” “Ở thế này cũng hay đấy, cứ như chỉ có hai chúng ta, haha.” Hạ Diệu Diệu xoay đầu lại hôn anh một cái, tháo tạp dề ra: “Bưng thức ăn ra nào.”
Mưa xuân rơi tí tách, Khổng Đồng Đồng cầm ô từ bên ngoài chạy về phía thư viện đón Hạ Diệu Diệu: “Vào những lúc thế này sao không gọi Hà An nhà cậu, sao lại gọi cho tớ.” “Chứng tỏ tớ yêu cậu.” “Anh còn đến tìm tôi làm gì? Không phải anh nói chúng ta xong rồi à? Đào Thành Phong tôi có điểm gì không tốt với anh, sao anh có thể hài lòng như vậy?”
“Em nói nhỏ thôi.”
“Tôi nói sai sao? Sao anh có3thể gian díu với bạn thân của tôi chứ, các người thật kinh tởm, có nghĩ tới cảm nhận của tôi không! Các người làm ra được chuyện đó mà còn sợ tôi nói à!?” Lộ Hi Ngọc nói xong, mọi người trú mưa xung quanh lập tức nhìn qua, tin tức hot thế này bất cứ lúc nào mọi người cũng muốn nghe. Hạ Diệu Diệu càng vui vẻ hào hứng. Khổng Đồng Đồng liếc bọn họ một cái, thấy Lộ Hi Ngọc trước kia luôn vênh váo tự đắc này lại khóc thành thế này, nói không vui thì thật giả dối, nghe mấy lời cô ta nói, thì Đào Thành Phong dường như đã quen cả bạn thân của cô ta, với tính cách của Lộ Hi Ngọc cô ta không tắc điện mới5lạ.
Báo ứng!
Lộ Hi Ngọc khóc rất thương tâm, cô ta thật sự thích Đào Thành Phong, bằng không ban đầu cô ta đã không cướp hắn từ tay người khác, sau khi hai người xác định mối quan hệ, cô ta tốt với Đào Thành Phong thể nào ai cũng biết, Đào Thành Phong sao có thể đối xử với cô ta như vậy?
“Anh buông tay ra! Cô ta đã thừa nhận rồi, anh còn ngụy biện cái gì!” Đào Thành Phong thấy mọi người xung quanh tụ lại càng nhiều thì sắc mặt không vui: “Cô ta đang muốn ly gián chúng ta đấy!” “Ảnh giường chiếu của các người cũng là khiêu khích ly gián à?”
Mọi người xung quanh liền nháo nhào lên, chuyện cẩu huyết như vậy, sao có thể bỏ qua!
Đào Thành Phong xoay người định bỏ đi.
Lộ Hi Ngọc kéo lấy hắn không buông: “Anh nói rõ cho tôi! Nói cho rõ tôi có chỗ nào không tốt? Tôi đã làm gì có lỗi với anh?”
Đào Thành Phong đẩy tay cô ta ra: “Bất luận em có tin hay không! Anh và cô ta chỉ có một lần đó thôi! Hôm đó anh uống hơi nhiều, có làm chuyện gì hay không anh cũng không biết! Em tin hay không thì tùy, không tin thì chúng ta chia tay!” Đào Thành Phong đẩy Lộ Hi Ngọc ra rồi xoay người bỏ đi thì đúng lúc gặp phải Không Đồng Đồng và Hạ Diệu Diệu. Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu nhìn trời: Đang mưa đấy! Sắc mặt Khổng Đồng Đồng có chút phức tạp. Đào Thành Phong đẩy Lộ Hi Ngọc ra, lướt qua hai người họ, chạy vào màn mưa. Lộ Hi Ngọc hét lên như điên rồi đuổi theo: “Thành Phong, Thành Phong, anh đừng đi, Thành Phong!”
Khổng Đồng Đồng nhìn Lộ Hi Ngọc, đột nhiên cảm thấy thua cô ta, có lẽ không phải vì tình cảm của bọn họ không đủ vững chắc, mà là do cô không si mê cuồng dại như cô ta. Một bên khác, Hạ Diệu Diệu lại đau lòng nhìn Hà An đang vội vàng chạy đến: “Sao lại đến đây, bị cảm thì phải làm sao, không phải em bảo anh đợi ở phòng học sao?” Khổng Đồng Đồng nghe xong liền cảm thấy có gì đó không đúng: “Nến cậu dùng thân thể cường tráng của tớ, để chịu đựng thay cho Hà An nhà cậu à?” “Cậu mập mạp khỏe mạnh, Hà An nhà tớ thì ốm yếu thế này, sao chịu được mưa gió chứ.” “Hạ Diệu Diệu cậu có tin tớ tuyệt giao với cậu không...” Hạ Diệu Diệu đau lòng lau mặt cho Hà An: “Đợi một lát nữa về, em sẽ nấu canh gừng cho anh uống.”
Hà An nắm chặt tay cô, biết cô đang trêu chọc Khổng Đống Đồng. “Để xem lần sau tớ còn để ý đến cậu không!“.
“Hội trưởng Hạ! Hội trưởng Hạ...” Trần Khởi Tiêu bước tới hai bước, cả người mặc quần áo thể thao cộc tay màu trắng, dáng người cao một mét tám, nụ cười rạng rỡ, một tay cầm bóng, một tay cầm một chậu xương rồng đuổi theo Diệu Diệu.
Hạ Diệu Diệu xoay đầu lại, đột nhiên nhớ ra đã rất lâu rồi không nhìn thấy cậu ta, học kỳ trước cậu ta xin phép ra khỏi hội, hai người họ vẫn chưa gặp lại.
Khóe môi Trần Khởi Tiểu nở nụ cười rạng rỡ, ngại ngùng đưa cây xương rồng trên tay đến trước mặt Hạ Diệu Diệu: “Tặng chị này, em luôn muốn tặng mà chưa có dịp, một chậu mười đồng, lần này chị đừng từ chối nhé.” Hạ Diệu Diệu mỉm cười ngại ngùng: “Cậu tặng đột ngột như vậy tôi càng phải từ chối.” Nói vậy nhưng tay cô đã cầm lấy: “Thế cây đẹp lắm.” Trần Khởi Tiêu mỉm cười: “Để dưới ánh nắng mặt trời, không cần tưới nước.” Nói xong, cậu ta cầm theo quả bóng chạy đi. Hạ Diệu Diệu nhìn theo bóng dáng cậu ta chạy đi dưới ánh mặt trời đầu hè, đột nhiên có chút xúc động, lại thêm một mùa hè, bọn cô sắp lên năm tư rồi, thời gian trôi qua thật nhanh, rõ ràng cảm thấy vẫn chưa vào đại học, nhưng chớp mắt đã đến hiện tại, cây cỏ tươi tốt, bóng mát sum suê, nơi này sắp nhanh chóng trở thành một phần ký ức rồi.
“Tôi không có ra khỏi hội, bây giờ chỉ bàn giao thôi, yên tâm, tất cả trình tự đều không thay đổi, tôi vẫn ở đây.”
“Hà An, đã rửa bát chưa?” Hạ Diệu Diệu chải tóc, mái tóc đen bóng đã dài qua vai, sau khi xác định đã chải xong, cô cột lại bằng một sợi dây có quả bóng tròn nho nhỏ: “Hà An, Hà An...”
Hà An đứng trong nhà bếp, anh nhìn đống bát đũa càng rửa càng cảm thấy không sạch, dứt khoát vứt vào trong thau nước rồi rửa lại bằng tay: “Xong rồi.” “Em đi đây, sắp muộn giờ rồi.” Hạ Diệu Diệu mặc áo phông cộc tay in chữ, bên dưới là váy dài chín phân, tóc cột đuôi ngựa, tràn đầy sức sống. Hà An xách cặp lên đi theo, đóng cửa lại, theo thói quen hằng ngày, buổi sáng chín giờ, người làm theo giờ sẽ đến quét dọn căn nhà. Hạ Diệu Diệu hiếm khi vui vẻ như hôm nay, cô mua một cái bánh bao nhân thịt, tự cắn một miếng rồi đưa qua cho Hà An ăn.
Hà An sắc mặt cứng đờ, liếc nhìn một cái.
Hạ Diệu Diệu liền bật cười, biết ngay anh sẽ như vậy, mấy tật này Hà An không sửa được, ví dụ như không ăn trên đường, vô cùng kén ăn, đồ ăn không ngon thì dù là do cô làm anh cũng sẽ không nể mặt. Nhưng anh cũng đã sửa rất nhiều điểm, biết chủ động rửa bát, biết dọn dẹp phòng, khi cô trở về thì biết rót một ly nước nóng, biết thử làm việc nhà, đó chính là tiến bộ. “Ngon lắm đấy, anh không ăn thử?” Hạ Diệu Diệu cố ý kề sát vào mặt anh.
Hà An lùi ra sau một bước.
Hạ Diệu Diệu đuổi theo, hai người đuổi nhau trên đường, nụ cười nhuộm cả bầu trời đầu hạ.
Mùa hè này khác với những mùa hè khác, không biết từ lúc nào, mùa hè đại học năm ba đã bắt đầu trở thành thời gian thực tập của các khoa, nhưng đó cũng chỉ là một hình thức lao động giá rẻ,
Thậm chí sinh viên còn có thể không quan tâm đến tiền lương mà chú tâm thử sức với các lĩnh vực khác nhau, tìm ra những thiếu sót trong việc học hành của mình, xác định phương hướng sau khi tốt nghiệp, tạo nền tảng cho sinh viên năm tư thông qua việc thực tập, đồng thời tăng thêm kinh nghiệm xã hội của bản thân, nếm trải những điều tốt đẹp từ những con người mới của xã hội.
Hạ Diệu Diệu đã xem qua rất nhiều tòa soạn, công ty, sau cùng đưa ra kết luận là không thể xin vào, chỉ có thể tìm một vài phân xưởng" nhỏ, với ngành nghề tương tự, thật ra nếu xem kỹ sẽ thấy không hề liên quan, nhưng dù là những chỗ đó, thì bọn họ cũng không cần cô, vì cô làm chẳng bao lâu, trừ phi là tự giảm tiền lương, hoặc làm không công.
Hạ Diệu Diệu bối rối suy nghĩ về công việc đường đường chính chính đầu tiên trong đời mình. Hạ Vũ cũng đã bước vào kỳ thi tốt nghiệp Trung học Phổ thông trong không khí dầu sôi lửa bỏng này.
Dù xã hội cho bạn có những lợi ích gì, dù nói những lời đáng xem trọng ra sao, dù có giống người lớn chiều chuộng trẻ con hay không thì trong thời gian này bọn cô cũng phải cố gắng tìm chỗ thực tập. Thật ra bọn cô chẳng có gì khác biệt, thậm chí còn chẳng hiểu ngày hôm đó chẳng qua là có một đám người đồng ý xem trọng bọn cô, nhưng thật ra chẳng hề để tâm cho lắm. Tài xế oán trách một đám trẻ nhỏ bước xuống xe cũng không biết nói lời cảm ơn, dì bán bánh rán chán ghét bọn họ đã làm lỡ một ngày buôn bán, người vội vã ra đường, phát hiện trên đường có rất nhiều chướng ngại vật, sau khi mắng một trận xong thì vội vàng tìm đường rẽ.
Bình luận truyện