Đám Cưới Hào Môn

Chương 97: Anh ý



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Diệu Diệu gội đầu, mặc bộ đồ ngủ, tựa vào đầu giường gọi điện: “Văn Bác... đi về, vé xe ngày mai, không cần, không cần... ừ, thực tập kết thúc rồi... cũng được, cậu bên ấy thế nào... tớ biết ngay mà, cậu là ai chứ, hehe...” Hạ Diệu Diệu lật người lại, nằm trên giường lấy tay cuộn từng lọn tóc, ánh đèn ngủ êm dịu chiếu trên khuôn mặt đắc ý của cô.

“Đâu có... là do Hạ Vũ tự mình nỗ lực...” Em trai thi đỗ vào trường hàng không quân sự, sao mà cô không vui cho được: “Cậu đã về đến nhà rồi à?” Hà An liếc nhìn cô, rồi lại nhìn đồng hồ, nhắc nhở cô đã quá thời gian rồi.

Hạ Diệu2Diệu gật đầu lia lịa: Xong ngay đây, xong ngay đây. “Ba cậu nói thế thật à, hehe, thảo nào vui thế...” Một quyển sách Văn hóa Phật giáo hiện ra trước mặt cô. Hạ Diệu Diệu lập tức xin xỏ: Xong rồi đây, xong rồi đây.

“Chỉ cần ba tớ không mời hết làng trên xóm dưới, thì tớ đều có thể chấp nhận được... được, không nói nữa... ừ... mai gặp sau.” Hạ Diệu Diệu cúp máy, tiện tay túm lấy cổ Hà An: “Ai bảo anh ăn giấm, cho anh ăn giấm nè, em chỉ nói có vài câu thôi cũng không được, hũ giấm chua ạ.”

(*) Ăn giảm nghĩa là ghen tuông. Hà An bất ngờ lật người ép cô xuống dưới giường, nhíu mày nhìn8cô hỏi tội: “Đây gọi là chỉ có vài câu thôi sao.”

Hạ Diệu Diệu dang tay choàng lấy cổ anh, ánh mắt sáng ngời, ngẩng đầu lên, chủ động hôn lên môi anh...

“Đừng đi có được không...” Hạ Diệu Diệu có chút mơ màng: “Vài ngày thôi mà... đã nói với cả nhà rồi... anh nhẹ một chút...

Sáng sớm, Hạ Diệu Diệu vui mừng thu xếp đồ đạc, cuối cùng cũng có thể về nhà rồi, lần đầu tiên nghỉ hè không về nhà, đúng là cô có hơi lo lắng: “Sao những đồ kì này cần mang về nhà còn nhiều hơn kì trước.” Quần áo thu và quần áo hè mua cho Hạ Vũ.

Dép mua cho Tiểu Ngư.

Mũ mua cho mẹ.

Khăn mua cho bố.

Không nhiều, năm nào6cũng vậy, hình như năm nay cô đem cho Hạ Vũ hơi nhiều, Hà An có vài bộ quần áo không mặc nữa, cô đem về nhà sửa qua một chút, là Hạ Vũ có thể mặc được. Hạ Diệu Diệu gắng sức nhét đồ vào trong túi: “Bộ quần áo trường phát cho em đâu?” Cô muốn đem về cho Hạ Tiểu Ngư. Hà An trầm tư ngồi bên mép giường, chỉ vào đáy tủ, từ lúc Hạ Diệu Diệu tỉnh dậy cho đến giờ, anh chưa nói câu nào cả. Hạ Diệu Diệu lội bộ quần áo ra, nhét vào túi: “Còn anh thì sao, không về nhà à?” “Em đang hỏi anh đấy!” Nói rồi cô lấy vài chiếc kẹp tóc trong túi ra, bình thường3có cũng không để ý đến, bây giờ mới phát hiện có nhiều quá, đem mấy cái về cho Tiểu Ngư vậy.

Hà An An chán chường lên tiếng, có phần không chắc chắn: “Chiều về.”

“Chiều nay à, mà nhà anh cũng không xa, đem hết chỗ hoa quả còn thừa này về đi, trong bếp còn một ít rau tươi, anh cũng đem về nhà nhé, em không đem theo nữa, trước đây sao không thấy nhiều đồ thế này.” Những thứ đồ vụn vặt cũng đã đủ để cổ vác cả quãng đường rồi. Hạ Diệu Diệu phiền lòng nhìn đống đồ, hộp bọc mũ quá chiếm chỗ cũng vứt bỏ: “Lại đây giúp em ấn xuống với.” Hà An đứng dậy, quỳ một chân nơi đống đổ5lộn xộn của cô: “Sao không gọi một chiếc xe chở về.” Nếu có người nhìn thấy Hà An bây giờ, chắc chắn họ sẽ không nhận ra vị trụ cột của tập đoàn Hòa Mộc lúc này, anh mặc một chiếc quần đùi xám hai mươi tệ, một chiếc áo may ô màu đen có giá mười lăm tệ, chân đi một chiếc dép lê có thể bắt gặp ở khắp các chợ đêm, nếu không phải ngoại hình Hà An kéo lại chắc nhà tạo hình và ba mẹ anh nhìn thấy thể phải cực kì xót xa.

Thậm chí đến cả động tác không mấy tao nhã lúc này, anh cũng đang thực hiện khá thành thục. Quả nhiên là vợ thế nào nuôi chồng thể ấy, chủ thể nào nuôi vật nuôi thể ấy. Hạ Diệu Diệu buộc dây cố định đống đồ lại: “Gọi xe không cần tiền chắc? Lùi ra nào.” Hà An nhìn ba chiếc túi to đùng xung quanh cô, một chiếc ba lô nhỏ đeo đằng sau, thêm chiếc túi xách tay: “Không thì, em đợi tí đã, anh về nhà lấy xe đưa em về.”

Hạ Diệu Diệu xoa cánh tay, gồng người lên ép đồ xuống: “Anh có bằng lái mấy năm rồi, lái xe mấy lần rồi? Anh trai, em có dám ngồi xe anh lại không? Hơn nữa, xe nhà anh không mất tiền xăng chắc.” Hạ Diệu Diệu cầm cuộn băng dính lên, lấy răng cắt lấy một đoạn, cố định chiếc túi xách: “Về nhà đừng có tự mình lái xe của ba mẹ đi bừa, bây giờ đường xá đông đúc lắm, ai biết được chẳng may có ông tài xế nào say rượu thì sao.”

Hạ Diệu Diệu lấy chân giẫm lên đồng hành lí: “Ok.” Hoàn hảo: “Á...” Hà An nhấc bổng cố lên giường, ánh mắt nhìn cô một cách phức tạp, giọng nghèn nghẹn: “Quan tâm đến anh đi.” Hạ Diệu Diệu ấn mũi anh, cười vang, cảm thấy dạo này bệnh thần kinh của anh toàn phát không đúng lúc: “Tình yêu à, em không quan tâm đến anh thì còn quan tâm đến ai nữa.”

Hà An nghe vậy, ánh mắt có phần dịu lại, cúi đầu xuống, vùi đầu vào cổ cô, cảm giác ấm áp dễ chịu khiến anh chỉ muốn chìm trong đó: “Không về nữa có được không.”

Hạ Diệu Diệu cảm thấy hơi nhột: “Đừng... chỉ mấy ngày thôi...” Hà An kéo cao áo cổ lên.

“... Không được, em không kịp xe mất.” “Một lúc thổi...” Động tác của Hà An rất dịu dàng, cứ như sợ làm vỡ cơ thể trong lòng, mỗi động tác đều cực kì thận trọng, mỗi cử động đều hi vọng cô có thể cảm nhận được, từ từ, nhẹ nhàng.

Dưới sự dẫn dắt của anh, Hạ Diệu Diệu từ từ thả lỏng cơ thể, tận hưởng trọn vẹn... Một lúc sau, Hà An lưu luyến buông cô ra, vùi mình vào tóc cô. Hạ Diệu Diệu cố gắng hít thở thật đều, khiến mình bình tĩnh lại. Hà An vuốt ve mái tóc cô, thì thầm bên tai: “Anh tiễn em...”

Hạ Diệu Diệu bất giác gật đầu, ánh mắt long lanh như phủ một màn nước sáng trong.

Hà An thay quần áo, khoác lên mình một bộ đồ sinh viên đơn giản, quần bò xanh thẫm, áo sơ mi trắng, ăn vận giống như rất nhiều cậu sinh viên khác trên đường, thế nhưng bộ đồ ấy khoác trên người anh, lại thêm vài phần nghiêm trang chỉnh tế. Mái tóc che lấp một chút đôi lông mày dài, ánh mắt khi trước còn đong đầy tình cảm, giờ lại bình lặng và có chút lạnh lùng, khiến những người ở bên cạnh anh có thể cảm nhận rõ tâm trạng anh lúc này.

Hạ Diệu Diệu ngày nào cũng nhìn gương mặt ấy, cô đã có thể phân biệt được lúc nào là thói quen, lúc nào tâm trạng anh đang không tốt, hiện giờ, anh chỉ là làm vẻ ngầu mà thôi: “Em xách cho “Không cần.” Hà An xách túi to túi nhỏ của cô đi xuống dưới nhà. Hạ Diệu Diệu mỉm cười, quay chiếc chìa khóa trong tay, đi theo sau. Hà An đang đi, thì dừng lại ở trước của cửa hàng tạp hóa trong khu, anh lấy ví ra đưa cho cô, ra lệnh: “Đi mua ít đồ ăn và nước uống.”

Hạ Diệu Diệu đứng im, nũng nịu phàn nàn: “Nặng lắm rồi, anh đưa cho em một trăm là được.”

Nghe lời.” Hạ Diệu Diệu cầm lấy ví đi vào trong, một lúc sau, cô chọn được vài thứ đồ mình thích ăn, khi đi ra, rất vui vẻ.

Hà An nhìn cô cười, bất giác tâm trạng cũng vui vẻ theo cô, nỗi buồn vì phải xa cô vài ngày cũng vơi đi phần nào.

Hạ Diệu Diệu mở một gói mì ra ăn trước: “Trả lại ví cho anh.”

“Em cầm đi.” Bên trong cũng chẳng có gì.

Hạ Diệu Diệu nhìn vào trong: “Còn có thể nữa?”

“Không cần đâu, cũng chẳng có bao nhiêu.” Chỉ có vài chiếc thẻ, có điều cơ bản là anh không dùng đến. Hạ Diệu Diệu hám tiền, vội đút ngay vào túi mình, bên trong còn có hơn mười chiếc thẻ, thế giới của đại gia quả là khó hiểu, hihi.

“Đến rồi, anh không cần tiễn nữa đâu, có phải em về nhà lần đầu tiên đâu mà, anh còn tiễn nữa chắc em không lên xe được mất.” Nói rồi cô ôm lấy Hà An.

Hà An đưa một tay ra ôm cô. Hạ Diệu Diệu vội vàng bỏ tay anh xuống, thẹn thùng nhìn xung quanh: “Xung quanh có người.”, rồi giả vờ vuốt lại tóc. Hà An nửa khóc nữa cười, nghĩ đến cô một lúc nữa phải chuyển vài lần xe, lại nhìn đống đổ của cô: “Hay là ngồi xe...”

“Xe bus đến rồi, bye bye!”

“Em..."

Hạ Diệu Diệu nhấc bổng mấy túi đồ, nhảy phắt lên xe bus, len lỏi trái phải, rồi cũng đến được cạnh cửa sổ, cô đặt hành lí xuống, cười tươi như hoa, vẫy tay tạm biệt Hà An. Hà An không tin nổi vào mắt mình, nhìn theo cô, rồi lại nhìn những hành khách còn đang từ từ lên xe, nhìn Hạ Diệu Diệu ngốc nghếch của anh, bỗng thấy cạn lời, đúng là Hạ Diệu Diệu của anh!

Hạ Diệu Diệu nhìn anh một cách ngạc nhiên, tự nhiên anh cười như tên ngốc, không dừng lại nỗi, cô sờ lên mặt mình, rồi lại quay sang hỏi người ngồi bên cạnh: “Trên mặt tôi có gì à?”

“Không có.”

Hạ Diệu Diệu lườm Hà An một cái, kệ cho anh cười, rồi lại tươi như hoa vẫy tay: “Bye bye...”

Xe bus vừa rời khỏi bến, nét mặt vui vẻ của Hà An cũng dần dịu lại, anh nhìn theo hướng xe rời đi, bỗng nhiên chỉ muốn nhảy lên xe cùng với cô...

“Hà tổng, đi một vòng rồi, ngài thấy trường đua ngựa này thế nào?” Lục lão gia mặc một bộ đồ đua ngựa cổ Tàu, nửa mái đầu đầu trọc lốc, mồm phì phèo điếu xì gà kiểu cổ, cưỡi ngựa vất vả đuổi theo, theo sau đằng xa có bốn năm vệ sĩ: “Không được, không được, già rồi.” Mấy vị bề dưới khác lập tức phi lại gần, có vị bốn năm mươi tuổi, có vị sáu bảy chục tuổi, đều là hàng cho chú của mỗi gia tộc. “Hà tổng trẻ tuổi sung sức, người già chúng tôi không theo kịp, mới phi ngựa một vòng đã thở không ra hơi.” Nói rồi, ông ta vịn vào mấy nhân viên phục vụ để xuống ngựa. Hà Mộc An nhảy xuống ngựa, khí chất chẳng kém gì mấy vị tiền bối đã quá dày dặn kinh nghiệm trên thương trường, ngược lại còn thêm phần lạnh lùng: “Lục lão gia chuẩn bị mua lại nơi này?” Hà An đưa dây buộc ngựa lại cho người trông giữ. “Lục lão gia, tôi còn đang bảo sao ông lại có thời gian mời chúng tôi đến cưỡi ngựa, hóa ra là có dụng ý cả! Chỗ này không tồi, có non có nước, ông vớ được món hời rồi.” “Tôi cũng là ngẫu nhiên gặp được.” Lục lão gia vội vàng xuống ngựa, đi theo Hà Mộc An: “Hà lão đệ thấy thế nào?” Ông ta còn chưa nói đến mối thâm giao với Hà Diệt. Hà Mộc An đứng ở khu nghỉ ngơi, nhìn cảnh sắc tươi tốt xung quanh, bình thản nói: “Giá bao nhiêu?” “Một tỷ sáu.” Lục lão gia tự tay đem nước đến cho anh.

Không xa, các lão làng khác đem con cháu đến, cưỡi ngựa vòng qua một đường đua khác, trời xanh, mây trắng, vó ngựa tung trời, khiến lòng người sảng khoái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện