Dám Kháng Chỉ? Chém!
Chương 15: Phiên ngoại 2: Yến Bình
Lúc còn nhỏ xíu, có một chuyện luôn khiến hắn hết sức sợ hãi, đó chính
là hằng năm phải tham gia yến tiệc trong cung, con trai duy nhất của An
bá bá lúc nào cũng bá đạo lôi hắn đi chơi.
An Dật tính vốn nghịch ngợm, hắn từ nhỏ thể trạng yếu đuối, thường xuyên ở trong phòng tĩnh dưỡng, nhưng lại bị nàng lôi xềnh xệch trèo cây bẻ cành, chạy mấy vòng quanh Ngự hoa viên rộng lớn. Nàng vô cùng thích thú, còn hắn mệt gần chết, quay về nhà là phải nghỉ ngơi những mấy ngày, khổ sở không kể xiết.
Nhiều năm sau, khi nàng và hắn càng ngày càng xa nhau, vào một ngày không thể ngờ, hắn mới phát hiện ra một chuyện còn khiến hắn kinh hãi tuyệt vọng hơn chuyện hồi nhỏ.
Lúc Khinh Quân điện hạ tròn một tuổi, liền được sắc phong là tiểu Thái tử. Bốn tuổi Thái tử bắt đầu học vỡ lòng, bệ hạ phong hắn là Thái phó của Thái tử. Lúc Thái tử bước từng bước nhỏ tới, đứng ngay ngắn trước mặt, hắn đã nhìn thấy hình bóng của nàng ẩn trong đôi mắt đen lay láy như hai hòn bi ve ấy, bỗng lòng hắn đau như cắt, không kìm nén được bản thân mình.
Bệ hạ vốn có đôi mắt phượng uy nghi, nhưng trời sinh nàng có đôi mắt tròn xoe biết cười. Đôi mắt nàng từ nhỏ vốn lanh lợi, lại trong trẻo như nước hồ, mang theo sự ngây thơ vô tội không biết nhân thế hiểm ác. Lúc nàng cười không chút phòng bị với hắn, dường như luôn khiến người khác phải chú ý.
Có lẽ, chính bởi nàng chẳng hề che giấu tâm trạng vui thích hay chán nản, mới có thể khiến bệ hạ vào lần đầu tiên đi sứ đến Đại Trần, trong lúc không ngờ đã nhìn thấy ý cười ngập tràn trên gương mặt ấy?
Khi đó, hướng đi không thể đảo ngược của vận mệnh đang sải bước tiến lên phía trước, hắn hận không thể chạy trốn ánh mắt ngày càng si mê theo đuổi của nàng, ngay đến bản thân cũng cảm thấy sức chống cự của mình bạc nhược tới nỗi không chịu nổi một đòn.
Có lẽ nàng chưa bao giờ cảm thấy điều đó, chỉ ngốc nghếch bám theo sau lưng hắn hết ngày này sang ngày khác. Còn hắn hại hoảng hốt lo sợ, không kịp quay lại nhìn kỹ người bám theo mình chẳng phải là thiếu niên phong lưu phóng đãng, mà hóa ra chỉ là một cô nương y phục đỏ.
Con người ta luôn dễ dàng bị vẻ ngoài đánh lừa.
Trong cung có người lén chễ giễu nàng đồng tính, mỗi khi hắn đi trong cung, không biêt lòng đã dồn nén bao nhiêu khó xử bởi những lời chỉ chích nói xấu sau lưng, rồi lại gặp nụ cười ngây thơ vô tội của nàng, thực hận không thể đá nàng một cái rơi xuống hồ.
… Và rồi hắn đá nàng rơi xuống hồ thật, xong xuôi quay người đi thẳng.
Chuyện này cũng không chỉ có một lần, hắn đã quen buông lời độc ác với nàng.
Sau khi Thái tử Đại tề đi khỏi, cha gọi hắn vào thư phòng, tâm sự về sự nghiệp của nam nhi, lại lo canh cánh trong lòng vì Thái tử điện hạ vốn ngốc nghếch. Sau cùng, cha đã lật bài ngửa: Ông thấy Thái tử Đại Tề có khả năng trở thành minh quân thịnh thế, đã ngầm nương nhờ Thái tử Đại Tề, đồng thời khi hai nước giao tranh trong tương lai sẽ trợ giúp cho Đại Tề.
Hắn ngẩn người nhìn phụ thân mình, tóc mai của ông đã điểm vài sợi bạc, nhưng gương mặt vẫn chứa đầy sát khí của nửa đời chinh chiến nơi sa trường. Ông chỉ vẽ giang sơn, khẩu khí hùng dũng, chí cao ngất trời.
Quan lại của Đại Trần hủ bại đến cùng cực, hai năm nay bệ hạ long thể bất an, trong triều mặc cho Hoàng hậu bố trí ngoại thích. Thái tử lại hiền lành ngốc nghếch, độ nhạy cảm với chính trị là bằng không. Trước tình hình này, những trọng thần năm xưa cùng bệ hạ tranh đấu giành thiên hạ đều phải chịu sự đàn áp và bài trừ từ phía ngoại thích.
Cha hắn và An bá bá là những người đứng mũi chịu sào.
Có điều An bá bá xưa nay chính trực ngay thẳng, không ưa nịnh nọt. Hoàng hậu nhiều lần than phiền về An bá bá trước mặt cha hắn, nói ông ấy không biết linh hoạt, luôn được cha hắn ra sức khuyên nhủ nên ngoài mặt triều đường vẫn yên ổn.
Bệ hạ sức lực đã tận, sau khi người băng hà, thế cục yên ổn này đã bị phá bỏ. Khi cha lại lần nữa bàn chuyện với hắn trong thư phòng, ông nói rằng trong tay An bá bá có một tấm binh phù thần bí, nghe nói chính là của tiên đế giao cho để huấn luyện đội quân bí mật, vạn bất đắc dĩ mới được sử dụng.
Hoàng đế đương triều tư chất kém cỏi, khó thành người tài. Ba năm nay Thái tử Đại Tề đi chinh phạt khắp nơi, chiếm trọn tất cả các tiểu quốc phụ thuộc. Cha luôn thầm tán thưởng Thái tử Đại Tề anh tuấn uy phong, hồi đó ông không hề chọn sai chủ nhân.
Cha nói: “Tiều An Dật trước giờ luôn nghe theo lời con, con chỉ cần nghe ngóng từ chỗ nó xem tấm binh phù kia đang giấu ở đâu, nếu có thể lừa nó lấy về được thì càng tốt. Có tấm binh phù đó, khác nào đã lập được đại công.”
Trong đầu hắn chợt nhớ tới đôi mắt to tròn lấp lánh kia, nguy hiểm ngay cạnh mình mà nàng chẳng hề hay biết… Sao nàng có thể ngây thơ đến mức này?
Không cần lựa chọn, không cần nhận biết mối nguy hiểm bên mình, quả là ngây thơ đến mức hổ thẹn.
Đêm đó, trên chiếc thuyền nhỏ bên hồ, nàng khẽ hôn lên môi hắn, đôi môi mềm mại mang theo vị ngọt khó có thể kháng cự lại. Thoắt một cái, hắn đã bị mê hoặc, trong đầu liên tục vang lên tiếng kêu gào: Không được không được… Hắn phải kìm chế rất lâu mới không đè ngã nàng xuống con thuyền nhỏ…
Trên thế gian này, tại sao lại có một thiếu niên hấp dẫn đến vậy…
Hắn cảm giác bản thân mình không có lập trường vững vàng…
Còn chưa kịp nghe ngóng được gì từ nàng, thì trong cung đã báo tin An bá bá không sống được bao lâu nữa rồi.
Người đàn bà trong cung kia, tri thức mưu lược chỉ như những người phụ nữ bình thường, nhưng lòng dạ tàn nhẫn chẳng khác gì trượng phu.
Duệ Vương gia trước nay có ý kết thành thông gia, đêm đó cha tỏ ý bảo hắn đưa Ngọc Tranh quận chúa ra ngoài dạo chơi. Từ cái đêm trên con thuyền nhỏ bên hồ, thần trí hắn như đã không còn thuộc về mình, vô số lần tự hỏi bản thân, liệu có phải hắn thật sự có ham muốn không chính đáng với nam tử… Kết quả khiến hắn vô cùng hoảng sợ…
Thê tử tương lai của hắn phải là nữ tử liễu yếu đào tơ như Ngọc Tranh quận chúa ở bên… Hắn không ngừng răn đe bản thân điều này. Thế nhưng, trong cơn mưa mịt mùng đó, nàng ướt sũng đứng trước cổng nhà, ánh mắt trống rỗng mơ hồ lại khiến hắn suýt nữa không kìm chế nổi bản thân mà tiến tới an ủi.
Dựa vào thân thủ của nàng, hắn tưởng nàng chắc chắn sẽ tránh được cú đấm đó…
Hắn căm giận người trước mặt, tới nỗi sự căm giận đó vượt qua giới hạn, lây sang hắn, khiến hắn căm ghét chính bản thân mình. Nhiều năm sau, chuyện cũ tích góp dần, Yến Bình lại nhớ về tình cảm của mình những năm niên thiếu, cuối cùng có thể rút ra một kết luận: Nếu bị ánh mắt yêu thương say đắm như vậy theo đuổi không rời, cho dù là sắt thép cũng phải tan chảy…
… Nhưng, từ đó về sau, hắn không còn trông thấy ánh nhìn say đắm đó trong mắt nàng nữa.
Nàng đương nhiên vẫn thích cười, cho dù đã mất đi An bá bá, bị điều tới quân doanh của Hoàng Giới – người không được lòng nguyên soái nhất, làm một Hiệu Úy nhỏ bé. Tiền đồ của An Dật không mấy tươi sáng, cũng chẳng thấy trên gương mặt nàng có chút bất mãn nào.
Có một loài cỏ cây rất dễ trông thấy, mọc đầy khắp núi đồi, nhưng giẫm mãi không hết, mùa xuân đung đưa theo gió, mùa hạ nở hoa trắng nhụy vàng, mùa thu khi tàn úa khi tốt tươi, cho dù trải qua mùa đông bị sương giá băng tuyết che phủ, sang năm sau cũng vẫn đâm chồi nảy nở những mầm cây xanh mướt…
Trước kia hắn luôn cảm thấy loài cỏ này không quý giá nổi bật như mẫu đơn, thược dược. Nhưng giờ đây đứng trên lầu gác của Tuy Thành, khắp nơi là khói lửa chiến tranh, bỗng nhiên hắn thấy loài cỏ này thật đáng quý, nhưng bởi vì nó quá bình thường, nên mới không được trân trọng…
Giống như nàng vậy, bởi vì đã quá quen với nàng, quen với ánh mắt dõi theo phía sau lưng, rồi bỗng một ngày ánh mắt của nàng không còn theo sau nữa, hắn mới hoang mang rầu rĩ vì sự mất mát, không thể nào kìm nén cảm xúc của bản thân.
Thì ra, nàng không hề yếu đuối như hắn vẫn tưởng, mà là loài thưc vật kiên cường đến mức dù di chuyển tới bất kì nơi nào, cũng đều có thể cắm chặt rễ xuống lòng đất nơi đó, tự mình đứng vững hiên ngang…
Hắn không thể bày tỏ bất cứ điều gì, chỉ sợ bản thân nói thêm vài câu thì sẽ tuôn ra hết tất cả những điều hối hận tận sâu trong đáy lòng.
Trước trận Hoàng Hà cốc, hắn lấy hết dũng khí chặn ngựa của nàng. Từ khi sinh ra, đây là lần đầu tiên Yến Bình ngước nhìn lên người mà trước giờ vốn chỉ đứng đằng sau, lần đầu tiên thấy toàn bộ dáng vẻ của nàng… Và rồi, bằng ánh mắt bất cần, nàng đã lạnh lùng lướt qua…
… Dẫu rằng hắn luôn nghe theo lễ giáo, không thể tiếp nhận thứ tình cảm đồng giới dị thường như thế kia, nhưng hắn muốn nàng sống thật tốt, thật bình yên trên thế gian này…
Hắn nghĩ phụ thân cũng biết lòng nàng ngày đêm dao động vì hắn, cho nên mới nghĩ cách phái nàng đến doanh trại tiên phong của Hoàng Giới tướng quân… Cũng vì Hoàng Giới tướng quân tuy có tướng tài dưới trướng song tính tình quá ngay thẳng trung thành, tất yếu sẽ ngăn trở đại nghiệp thống nhất của Thái tử điện hạ, nên cũng phải nghĩ cách trừ bỏ một trong những tướng soái của Đại Trần…
Nàng thẳng người ngồi trên lưng ngựa, đi theo hướng số mệnh của mình… Hắn đứng tại lầu gác, mắt nhìn theo bóng nàng dần dần rời xa…
Bên cạnh có không ít thân tín của phụ thân, hắn không biết làm gì mới có thể giúp nàng sống cho tốt… Chắc nàng hận hắn lắm… nhất định là hận lắm… vì nàng quá căm hận, cho nên ngay đến một chút tình nghĩa cũng không còn. Khi đôi mắt ngập tràn ý cười kia lướt qua hắn, trong đó chỉ còn lại một màu đen lan tỏa…
Đó là màu đen cháy sém còn sót lại khi tất cả những nhiệt huyết trong cuộc đời bị thiêu rụi…
Lòng hắn nóng như lửa đốt, cứ đứng đợi nàng mãi. Không lâu sau, đã nhận được tin nàng bị thương ở đầu, trong não có tụ huyết nên đã quên sạch quá khứ.. Hắn không thể diễn tả nổi mâu thuẫn trong lòng mình…
Vừa mong nàng quên hết quá khứ, vừa sợ nàng thật sự quên hắn…
Hơn nửa năm không gặp, nàng vẫn giữ vẻ láu lỉnh ấy, trong đôi mắt biết cười ẩn chứa ý lạnh lùng và cương quyết… Có lẽ người chưa từng lao đầu vào chỗ chết sẽ không thể cảm nhận sâu sắc ánh mắt ấy…
Chắc nàng vĩnh viễn không biết rằng, khi đến nghênh đón nàng trở về kinh thành, hắn đã khổ sở như thế nào để kìm nén niềm vui sướng trong lòng. Cho dù ngay khoảnh khắc sau đó, nước mất nhà tan, hắn và nàng đều trở thành hàng thần, nhưng nàng và hắn, hắn và nàng, đều an lành sống trên cõi đời này…
Song, hắn hoàn toàn không biết, nàng chỉ quyết tâm liều chết!
Hắn theo sát Thái tử điện hạ đến Cẩm Tú các, lúc nhìn thấy nàng mỉm cười đứng giữa đám lửa cháy bừng bừng, trái tim hắn quặn thắt đớn đau.
Nàng là người ngây thơ, ngây thơ đến mức không hiểu sự đời.
Nàng chỉ là đứa trẻ si tình, vận mệnh trêu đùa con người ta, tam cương ngũ thường không chấp nhận thứ tình cảm này. Nàng sống giữa thời loạn, một mình trôi dạt…
Nhưng nếu quãng đời còn lại của hắn ngay đến nụ cười rạng rỡ kia cũng không thể nhìn thấy nữa thì… thế giới như vậy phải chăng quá u ám?
Thái tử điện hạ giương cung bắc tên, hắn nín thở chờ đợi… Khi bóng nàng biến mất sau cửa sổ, Cẩm Tú các chìm trong ngọn lửa, cuối cùng cánh cửa sổ kia đóng chặt lại. Hắn cảm thấy trái tim mình như vọt ra khỏi lồng ngực, nó đứng giữa đám lửa, khàn giọng hét lên đau đớn: “Tiểu Dật…”
… Hắn còn chưa kịp nói với nàng, thật ra… hắn không hề ghét nàng chút nào… một chút cũng không…
… Hắn thích ánh mắt theo đuổi không rời phía sau lưng của nàng… Hắn thừa nhận mình có sở thích mà người thường khó lòng hiểu nổi…
Dù sao nàng cũng đã chẳng còn chút vướng bận, hắn muốn lặng lẽ giấu nàng đi…
Chỉ cần một mình nàng, chỉ cần một mình hắn, bốn mắt nhìn nhau, không có ánh mắt của người khác xen vào, đến lúc đó, nàng muốn ngắm hắn ra sao cũng được…
Thái tử điện hạ như phát điên, định xông vào Cẩm Tú các. Lửa cháy hồng rực bên tường hoàng cung, hộ vệ giữ chặt lấy Thái tử, người liền đạp bay mấy tên. Mười mấy hộ vệ không màng tôn ti, sau cùng đè mạnh Thái tử xuống. Hắn sững sờ ngồi cách đó không xa, bị chấn động bởi cảnh tượng trước mặt, dường như không thể nói nên lời. Gân xanh nổi trên gương mặt anh tuấn của người kia, giọt lệ nóng hổi men theo gương mặt sắc nét như được dao khắc chầm chậm rơi xuống.
Hắn chỉ cảm thấy mọi thứ quá bàng hoàng, bên tai dường như có một giọng nói véo von, cười hi hi gọi hắn: “Vợ ơi… Vợ ơi…” Từng tiếng dội vào màng nhĩ, khiến nó như muốn nổ tung…
Hắn chỉ vào Thái tử điện hạ, khó hiểu nói: “Điện hạ, sao người lại khóc?”
Hai người mới chỉ sống cùng nhau nửa năm…
Thái tử điện hạ đột nhiên khàn giọng cười vang, như thể con chim ưng dũng mãnh bị người ta bẻ gãy cánh. Người chỉ vào hắn, cười đến nỗi không thể kìm chế, từng hàng nước mắt tuôn rơi: “Không phải ngươi ghét người đó nhất sao? Đến gần người đó một chút ngươi đều phải đạp người đó một cước rơi xuống hồ… Người đó đã chết rồi, việc gì ngươi phải rơi lệ?”
Hắn giơ tay sờ lên mặt mình, bỗng phát hiện nước mắt ướt đẫm bàn tay…
“Đúng, kẻ kia thật đáng ghét…” Chết rồi cũng không chịu nhìn mặt hắn lấy một lần…
Thái tử điện hạ tiếp lời: “Phải, một kẻ vừa ngang bướng vừa sắt đá, quả là đáng ghét vô cùng!”
Phượng Triều Văn vừa nói, vừa úp bàn tay lên mặt mình, nước mắt xuôi theo khe ngón tay lã chã rơi xuống, rất nhanh đã thấm ướt vạt áo trước…
Ba năm trôi qua, hắn còn nhớ ngày đó sau khi lửa cháy rừng rực ba ngày ba đêm ở Cẩm Tú các được dập tắt, Thái tử điện hạ vô cùng phẫn nộ, hai mắt đỏ ngầu sai kỵ binh hộ vệ dọn dẹp đống tro tàn.
Hôm ấy đống tro tàn ở Cẩm Tú các được kiểm tra kỹ càng, nhưng sau cùng không hề tìm thấy một chút tro hài cốt nào.
Khoảnh khắc đó, Thái tử điện hạ chỉ vào nền nhà đã bị thiêu rụi, hạ lệnh: “Đào lên ba thước! Bản vương không tin người đó có thể bay lên trời!”
Người kia cũng giống hắn, ba ngày ba đêm chưa hề chợp mắt.
Nhất định vì Hoàng đế Đại Tề sống ở hoàng cung xa xôi, không cùng đi viễn chinh, nên Thái tử mới có thể vứt bỏ tất cả việc quân việc nước, tiêu tốn ba ngày trời ở nơi này.
Khi mật đạo dưới Cẩm Tú các bất ngờ xuất hiện trước mắt mọi người, trong lòng hắn chợt nảy sinh vô vàn hi vọng. Thái tử điện hạ vỗ vai hắn, lập tức phái hắn dẫn một đội quân đi tìm nàng.
Trong vòng ba năm, phụ thân qua đời, Hoàng đế Đại Tề băng hà, Thái tử thống trị thiên hạ, cai quản giang sơn.
Trong cùng từng bị Tiên đế và Thái hậu đưa vào rất nhiều nữ nhân, nhưng đều chưa từng được Hoàng đế lâm hạnh, có lời bàn tán xôn xao rằng, Hoàng đế bệ hạ có bệnh không tiện nói ra.
Nhưng chỉ có mình hắn biết được chân tướng, không phải Hoàng đế bệ hạ có bệnh không tiện nói ra, mà e là người đồng tính luyến ái…
Đây chẳng qua là suy đoán cá nhân mà thôi.
Khi hắn giao chiến với một người dân nào đó ở nơi khỉ ho cò gáy, bắn tên qua để cảnh cáo. Lúc đến gần, bỗng dưng phát hiện ra nàng vẻ mặt sa sút, gầy gò nhếch nhác đứng đó, trong chốc lát, bao nhiêu chuyện xưa ùa về…
Nàng lớn lên trong nhung lụa vàng son, tiêu xài hoang phí, coi vàng như sắt, coi bạc như đất, cưỡi trên lưng tuấn mã, có kiệu xe đưa đón, thời niên thiếu sống phóng khoáng, thưởng thức trọn vẹn sự phồn hoa… Hắn kinh hồn bạt vía đứng trước căn nhà lá cũ nát mà nàng và Tần Huy lấy làm chỗ trú thân. Nhà chỉ có bốn bức tường, trên chiếc bàn gỗ thô kệch còn bày hai bộ bát đĩa, nửa đĩa rau cải xào quá lửa, một bát cơm nửa sống nửa chín…
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, nàng sẽ sống giữa nhân thế khổ cực lầm than, xuất hiện trước mặt hắn trong bộ dạng thảm hại thế này…
Xưa nay chưa từng có suy nghĩ đó.
Hắn gắp một miếng rau quá lửa bỏ vào miệng… Vị đắng khó tả thấm tận vào tâm can.
Hộ vệ thân tín của Hoàng đế bệ hạ đứng đằng sau, ba năm nay cùng hắn đi qua bao sông núi gấm vóc, thành trấn phồn hoa…
Khi ở trong lao ngục, nàng mỉm cười nói: “An Dật vốn là con gái, há lại thích con gái sao?”
Câu nói như thể sét đánh giữa trời quang… tất cả quá khứ trước kia đều trở thành trò cười…
Hắn cảm thấy trước mắt tối đen, lòng đắng ngắt, những mảng ký ức bị nàng đuổi theo gọi “vợ ơi” bỗng nhiên trở nên ngọt ngào tới nỗi khiến hắn choáng váng…
Ba năm nay, Hoàng đế bệ hạ sai người đi tìm nàng khắp nơi… Hoặc là trong nửa năm nàng bị bắt làm tù binh kia, có chuyện không hay nào đó đã xảy ra…
Tần Huy bị cướp đi, hắn tưởng nàng nhất định sẽ phẫn nộ.
Nhưng cuối cùng hắn đã sai, quen nàng từ tấm bé, tận mắt quan sát nàng, tự tay gạt bỏ từng chút nhiệt tình của nàng cho đến lúc vơi cạn. Hắn nhắm mắt lại, ở cùng nàng trong một chiếc xe, sự hối hận trong lòng không ngừng trào dâng… Xưa nay chưa từng có khoảnh khắc này, hắn hối hận thời niên thiếu đã ngạo mạn phách lối, tự cao tự đại…
Hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, nơi nơi đều là cận vệ của bệ hạ. Hắn đích thân đưa nàng vào, đến trước mặt người.
Hắn không hề được biết chuyện giữa nàng và bệ hạ bắt đầu từ khi nào.
Có lẽ là từ năm đó bệ hạ đi sứ đến Đại Trần trong thân phận Thái tử, cũng có thể là trong nửa năm nàng bị bắt làm tù binh, hai người sớm tối bên nhau…
Bệ hạ sớm đã biết nàng là nữ tử, cho nên buộc phải làm vậy ư!
Bất luận ra sao, đây không phải là cảnh tượng mà hắn muốn nhìn thấy.
Thà bệ hạ cứ căm ghét nàng, hắn sẽ liều mạng dùng cái đầu mình cùng công trạng hai đời phụ tử để cầu xin bệ hạ đặc xá, như vậy hắn có thể làm bạn trăm năm với nàng, cùng ôn lại tình xưa.
Hắn sẽ dịu dàng giao cuộc đời cho nàng, chỉ cần nàng mỉm cười rực rỡ giống như những tháng năm niên thiếu.
Ngày hôm sau, hắn vội vã tiến cung, trước tiên đến chỗ thị vệ canh gác để thăm dò. Nghe nói tối qua nàng ở lại trong Trùng Hoa điện, bỗng đầu óc hắn choáng váng, ngàn vạn gánh nặng chợt ập xuống.
Bên rừng bích đào, hàng năm hoa lá tốt tươi, nàng và Ngọc Tranh đứng sát cạnh nhau. Hắn liếc nhìn qua đó, lòng chợt thoáng chút buồn.
Song kiệt thiếu niên danh tiếng vang khắp kinh thành là hắn và An tiểu lang, ngoài tiếng xấu “đồng tính” ra, không nghi ngờ gì, dung mạo của nàng vô cùng xinh đẹp.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, giữa thời thái bình thịnh trị có nữ tử xinh đẹp đến thế, như bông hoa thanh khiết dưới ánh trăng, như bóng phù dung ẩn trong làn nước, tấm lòng rộng mở, thẳng thắn vô tư… thì liệu hắn và nàng sóng bước sẽ là khung cảnh tươi đẹp đến nhường nào?
Hắn không dám nghĩ nhiều, nhưng chẳng thể kìm lòng, lại không ngừng hối hận, không ngừng suy nghĩ.
Nàng mặc trang phục nữ nhi, mỉm cười đứng trước mặt hắn, nụ cười thờ ơ xa cách, trong đôi mắt trong sáng vô tư không còn một chút yêu thương… Là hắn, trong lúc vô tình đã làm vỡ thứ quý giá nhất…
Trong cung xôn xao tin đồn, bệ hạ vừa ý một nữ tử không rõ danh tính, khiến cả trọng thần trong triều cũng bắt đầu dâng sớ khuyên can, người đầu tiên đương nhiên là Hộ quốc tướng quân.
Hộ quốc tướng quân chính là em ruột của Thái hậu, là cha ruột của Đức phi nương nương.
Nghe nói Thái hậu từng đề nghị lập Đức phi làm Hậu, nhưng bị bệ hạ lấy việc Đức phi chưa mang long thai làm lý do để cự tuyệt.
Cung nhân liền bàn tán sôi nổi sau lưng rằng, bệ hạ chưa từng triệu Đức phi thị tẩm, mang long thai kiểu gì?
Giờ nghe nói bệ hạ đêm đêm sủng hạnh một nữ tử lai lịch bất minh, Hộ quốc tướng quân nắm giữ quyền lực quân đội trong tay sao có thể nuốt trôi cục tức này?
Nhân lúc trong ngoài đều khốn đốn, hắn quỳ trước Trùng Hoa điện thỉnh cầu được ban hôn, khiến Hoàng đế bệ hạ nổi trận lôi đình.
Trước mộ An tướng quân, nàng nói: “Chắc không phải ngươi tưởng đến nay ta vẫn còn ôm ấp ý nghĩ ngu ngốc khi xưa, lúc nào cũng phí hoài tâm sức đối tốt với một người đấy chứ?”
Hắn tưởng rằng nàng có thể nắm lấy quãng thời gian trong quá khứ, giữ lại những vương vấn ái tính, những thời khắc đẹp đẽ ấy, và sau lưng hắn luôn có ánh mắt nàng theo đuổi không rời… Thì ra tất cả chỉ là si mê hão huyền của hắn mà thôi…
Vận mệnh mấy bận đổi thay, thù nước hận nhà, loạn thế chiến tranh, tình cảm nam nữ liệu có đáng gì không?
Yêu thương đặt trong lòng, nặng hơn cả nghìn vàng. Yêu thương gác đầu dòng, mặc nước chảy về Đông…
Hắn gương mắt nhìn nữ tử mình yêu say đắm mặc y phục Hoàng hậu, được Hoàng đế bệ hạ cầm tay từng bước vượt qua chín mươi bậc cao đài, tế trời, tế tổ tiên, từng bước rời xa…
Còn hắn, cả cuộc đời quỳ rạp dưới chân nàng, ngưỡng vọng vẻ đẹp của nàng…
Hắn từng quen biết một An tiểu lang bá đạo tùy tiện, một An tiểu lang chìm trong ái tính sâu đậm, một An tiểu lang vui thì cười giận thì mắng, thích mỉa mai châm chọc, từng nản lòng thoái chí, rất nhiều rất nhiều những cung bậc cảm xúc khác nhau trong con người nàng, từng vẻ một lặng lẽ chạm khắc vào trong tim, không thể nào gạt bỏ…
Bệ hạ từng nói, Hoàng muội của trẫm xinh đẹo trẻ trung, xứng đôi vừa lứa với tướng quân, chi bằng để trẫm hạ chỉ ban hôn?
Ta nhẹ nhàng khước từ.
Ngọc phi có một lần chặn hắn lại bên rừng bích đào, dáng vẻ như phát điên: “Bình ca ca, từ đầu đến cuối chàng chỉ nhớ nhung tiện dân An Dật thôi sao?”
Hắn thầm thở dài trong lòng, cùng là những người cô độc, nhưng nàng không oán không hận, lang bạt nơi xa xôi, dẫu quay trở lại nơi gấm vóc phồn hoa vẫn không kiêu ngạo hấp tấp, ung dung bình thản, vui vẻ với đời, vậy mà sao lại khác xa một trời một vực với Ngọc phi cũng sống trong nhung lụa giống nàng?
“Ngọc phi nương nương xin hãy thận trọng!”
Ngọc phi trợn hai mắt đẫm lệ: “Bình ca ca, không phải chàng không hiểu, nàng ta giờ đã là Hoàng hậu, trong bụng cũng mang cốt nhục của bệ hạ, bệ hạ càng ngày càng yêu thương nàng ta, nâng trên tay còn sợ rơi, ngậm trong miệng còn sợ tan chảy, trong cung có ai không biết?”
“Vậy thì sao?”
Hắn tình nguyện canh giữ Hoàng cung này, giống như hồi nhỏ nàng bào vệ cho mình.
Trước giờ hắn không biết, nàng luôn chờ đợi hắn trưởng thành từng chút một, như đang lặng lẽ giữ gìn một giấc mộng đẹp… Mặc dù, Yến Bình còn lớn hơn nàng hai tuổi.
Sau khi Khinh Quân điện hạ chào đời, hắn thường nhìn thấy nàng bế tiểu điện hạ dạo bước trong cung thất, còn bệ hạ sóng bước bên cạnh nàng như bao cặp phu thê bình thường khác trên thế gian, hai người họ vui vẻ bên nhau, ân ái hòa hợp.
Trong mắt họ, ngoài đối phương ra thì đã không thể chứa thêm bất kì người nào khác.
Còn hắn, trong mắt họ, chẳng khác gì cung nữ thị vệ đứng hầu xa xa xung quanh…
An Dật tính vốn nghịch ngợm, hắn từ nhỏ thể trạng yếu đuối, thường xuyên ở trong phòng tĩnh dưỡng, nhưng lại bị nàng lôi xềnh xệch trèo cây bẻ cành, chạy mấy vòng quanh Ngự hoa viên rộng lớn. Nàng vô cùng thích thú, còn hắn mệt gần chết, quay về nhà là phải nghỉ ngơi những mấy ngày, khổ sở không kể xiết.
Nhiều năm sau, khi nàng và hắn càng ngày càng xa nhau, vào một ngày không thể ngờ, hắn mới phát hiện ra một chuyện còn khiến hắn kinh hãi tuyệt vọng hơn chuyện hồi nhỏ.
Lúc Khinh Quân điện hạ tròn một tuổi, liền được sắc phong là tiểu Thái tử. Bốn tuổi Thái tử bắt đầu học vỡ lòng, bệ hạ phong hắn là Thái phó của Thái tử. Lúc Thái tử bước từng bước nhỏ tới, đứng ngay ngắn trước mặt, hắn đã nhìn thấy hình bóng của nàng ẩn trong đôi mắt đen lay láy như hai hòn bi ve ấy, bỗng lòng hắn đau như cắt, không kìm nén được bản thân mình.
Bệ hạ vốn có đôi mắt phượng uy nghi, nhưng trời sinh nàng có đôi mắt tròn xoe biết cười. Đôi mắt nàng từ nhỏ vốn lanh lợi, lại trong trẻo như nước hồ, mang theo sự ngây thơ vô tội không biết nhân thế hiểm ác. Lúc nàng cười không chút phòng bị với hắn, dường như luôn khiến người khác phải chú ý.
Có lẽ, chính bởi nàng chẳng hề che giấu tâm trạng vui thích hay chán nản, mới có thể khiến bệ hạ vào lần đầu tiên đi sứ đến Đại Trần, trong lúc không ngờ đã nhìn thấy ý cười ngập tràn trên gương mặt ấy?
Khi đó, hướng đi không thể đảo ngược của vận mệnh đang sải bước tiến lên phía trước, hắn hận không thể chạy trốn ánh mắt ngày càng si mê theo đuổi của nàng, ngay đến bản thân cũng cảm thấy sức chống cự của mình bạc nhược tới nỗi không chịu nổi một đòn.
Có lẽ nàng chưa bao giờ cảm thấy điều đó, chỉ ngốc nghếch bám theo sau lưng hắn hết ngày này sang ngày khác. Còn hắn hại hoảng hốt lo sợ, không kịp quay lại nhìn kỹ người bám theo mình chẳng phải là thiếu niên phong lưu phóng đãng, mà hóa ra chỉ là một cô nương y phục đỏ.
Con người ta luôn dễ dàng bị vẻ ngoài đánh lừa.
Trong cung có người lén chễ giễu nàng đồng tính, mỗi khi hắn đi trong cung, không biêt lòng đã dồn nén bao nhiêu khó xử bởi những lời chỉ chích nói xấu sau lưng, rồi lại gặp nụ cười ngây thơ vô tội của nàng, thực hận không thể đá nàng một cái rơi xuống hồ.
… Và rồi hắn đá nàng rơi xuống hồ thật, xong xuôi quay người đi thẳng.
Chuyện này cũng không chỉ có một lần, hắn đã quen buông lời độc ác với nàng.
Sau khi Thái tử Đại tề đi khỏi, cha gọi hắn vào thư phòng, tâm sự về sự nghiệp của nam nhi, lại lo canh cánh trong lòng vì Thái tử điện hạ vốn ngốc nghếch. Sau cùng, cha đã lật bài ngửa: Ông thấy Thái tử Đại Tề có khả năng trở thành minh quân thịnh thế, đã ngầm nương nhờ Thái tử Đại Tề, đồng thời khi hai nước giao tranh trong tương lai sẽ trợ giúp cho Đại Tề.
Hắn ngẩn người nhìn phụ thân mình, tóc mai của ông đã điểm vài sợi bạc, nhưng gương mặt vẫn chứa đầy sát khí của nửa đời chinh chiến nơi sa trường. Ông chỉ vẽ giang sơn, khẩu khí hùng dũng, chí cao ngất trời.
Quan lại của Đại Trần hủ bại đến cùng cực, hai năm nay bệ hạ long thể bất an, trong triều mặc cho Hoàng hậu bố trí ngoại thích. Thái tử lại hiền lành ngốc nghếch, độ nhạy cảm với chính trị là bằng không. Trước tình hình này, những trọng thần năm xưa cùng bệ hạ tranh đấu giành thiên hạ đều phải chịu sự đàn áp và bài trừ từ phía ngoại thích.
Cha hắn và An bá bá là những người đứng mũi chịu sào.
Có điều An bá bá xưa nay chính trực ngay thẳng, không ưa nịnh nọt. Hoàng hậu nhiều lần than phiền về An bá bá trước mặt cha hắn, nói ông ấy không biết linh hoạt, luôn được cha hắn ra sức khuyên nhủ nên ngoài mặt triều đường vẫn yên ổn.
Bệ hạ sức lực đã tận, sau khi người băng hà, thế cục yên ổn này đã bị phá bỏ. Khi cha lại lần nữa bàn chuyện với hắn trong thư phòng, ông nói rằng trong tay An bá bá có một tấm binh phù thần bí, nghe nói chính là của tiên đế giao cho để huấn luyện đội quân bí mật, vạn bất đắc dĩ mới được sử dụng.
Hoàng đế đương triều tư chất kém cỏi, khó thành người tài. Ba năm nay Thái tử Đại Tề đi chinh phạt khắp nơi, chiếm trọn tất cả các tiểu quốc phụ thuộc. Cha luôn thầm tán thưởng Thái tử Đại Tề anh tuấn uy phong, hồi đó ông không hề chọn sai chủ nhân.
Cha nói: “Tiều An Dật trước giờ luôn nghe theo lời con, con chỉ cần nghe ngóng từ chỗ nó xem tấm binh phù kia đang giấu ở đâu, nếu có thể lừa nó lấy về được thì càng tốt. Có tấm binh phù đó, khác nào đã lập được đại công.”
Trong đầu hắn chợt nhớ tới đôi mắt to tròn lấp lánh kia, nguy hiểm ngay cạnh mình mà nàng chẳng hề hay biết… Sao nàng có thể ngây thơ đến mức này?
Không cần lựa chọn, không cần nhận biết mối nguy hiểm bên mình, quả là ngây thơ đến mức hổ thẹn.
Đêm đó, trên chiếc thuyền nhỏ bên hồ, nàng khẽ hôn lên môi hắn, đôi môi mềm mại mang theo vị ngọt khó có thể kháng cự lại. Thoắt một cái, hắn đã bị mê hoặc, trong đầu liên tục vang lên tiếng kêu gào: Không được không được… Hắn phải kìm chế rất lâu mới không đè ngã nàng xuống con thuyền nhỏ…
Trên thế gian này, tại sao lại có một thiếu niên hấp dẫn đến vậy…
Hắn cảm giác bản thân mình không có lập trường vững vàng…
Còn chưa kịp nghe ngóng được gì từ nàng, thì trong cung đã báo tin An bá bá không sống được bao lâu nữa rồi.
Người đàn bà trong cung kia, tri thức mưu lược chỉ như những người phụ nữ bình thường, nhưng lòng dạ tàn nhẫn chẳng khác gì trượng phu.
Duệ Vương gia trước nay có ý kết thành thông gia, đêm đó cha tỏ ý bảo hắn đưa Ngọc Tranh quận chúa ra ngoài dạo chơi. Từ cái đêm trên con thuyền nhỏ bên hồ, thần trí hắn như đã không còn thuộc về mình, vô số lần tự hỏi bản thân, liệu có phải hắn thật sự có ham muốn không chính đáng với nam tử… Kết quả khiến hắn vô cùng hoảng sợ…
Thê tử tương lai của hắn phải là nữ tử liễu yếu đào tơ như Ngọc Tranh quận chúa ở bên… Hắn không ngừng răn đe bản thân điều này. Thế nhưng, trong cơn mưa mịt mùng đó, nàng ướt sũng đứng trước cổng nhà, ánh mắt trống rỗng mơ hồ lại khiến hắn suýt nữa không kìm chế nổi bản thân mà tiến tới an ủi.
Dựa vào thân thủ của nàng, hắn tưởng nàng chắc chắn sẽ tránh được cú đấm đó…
Hắn căm giận người trước mặt, tới nỗi sự căm giận đó vượt qua giới hạn, lây sang hắn, khiến hắn căm ghét chính bản thân mình. Nhiều năm sau, chuyện cũ tích góp dần, Yến Bình lại nhớ về tình cảm của mình những năm niên thiếu, cuối cùng có thể rút ra một kết luận: Nếu bị ánh mắt yêu thương say đắm như vậy theo đuổi không rời, cho dù là sắt thép cũng phải tan chảy…
… Nhưng, từ đó về sau, hắn không còn trông thấy ánh nhìn say đắm đó trong mắt nàng nữa.
Nàng đương nhiên vẫn thích cười, cho dù đã mất đi An bá bá, bị điều tới quân doanh của Hoàng Giới – người không được lòng nguyên soái nhất, làm một Hiệu Úy nhỏ bé. Tiền đồ của An Dật không mấy tươi sáng, cũng chẳng thấy trên gương mặt nàng có chút bất mãn nào.
Có một loài cỏ cây rất dễ trông thấy, mọc đầy khắp núi đồi, nhưng giẫm mãi không hết, mùa xuân đung đưa theo gió, mùa hạ nở hoa trắng nhụy vàng, mùa thu khi tàn úa khi tốt tươi, cho dù trải qua mùa đông bị sương giá băng tuyết che phủ, sang năm sau cũng vẫn đâm chồi nảy nở những mầm cây xanh mướt…
Trước kia hắn luôn cảm thấy loài cỏ này không quý giá nổi bật như mẫu đơn, thược dược. Nhưng giờ đây đứng trên lầu gác của Tuy Thành, khắp nơi là khói lửa chiến tranh, bỗng nhiên hắn thấy loài cỏ này thật đáng quý, nhưng bởi vì nó quá bình thường, nên mới không được trân trọng…
Giống như nàng vậy, bởi vì đã quá quen với nàng, quen với ánh mắt dõi theo phía sau lưng, rồi bỗng một ngày ánh mắt của nàng không còn theo sau nữa, hắn mới hoang mang rầu rĩ vì sự mất mát, không thể nào kìm nén cảm xúc của bản thân.
Thì ra, nàng không hề yếu đuối như hắn vẫn tưởng, mà là loài thưc vật kiên cường đến mức dù di chuyển tới bất kì nơi nào, cũng đều có thể cắm chặt rễ xuống lòng đất nơi đó, tự mình đứng vững hiên ngang…
Hắn không thể bày tỏ bất cứ điều gì, chỉ sợ bản thân nói thêm vài câu thì sẽ tuôn ra hết tất cả những điều hối hận tận sâu trong đáy lòng.
Trước trận Hoàng Hà cốc, hắn lấy hết dũng khí chặn ngựa của nàng. Từ khi sinh ra, đây là lần đầu tiên Yến Bình ngước nhìn lên người mà trước giờ vốn chỉ đứng đằng sau, lần đầu tiên thấy toàn bộ dáng vẻ của nàng… Và rồi, bằng ánh mắt bất cần, nàng đã lạnh lùng lướt qua…
… Dẫu rằng hắn luôn nghe theo lễ giáo, không thể tiếp nhận thứ tình cảm đồng giới dị thường như thế kia, nhưng hắn muốn nàng sống thật tốt, thật bình yên trên thế gian này…
Hắn nghĩ phụ thân cũng biết lòng nàng ngày đêm dao động vì hắn, cho nên mới nghĩ cách phái nàng đến doanh trại tiên phong của Hoàng Giới tướng quân… Cũng vì Hoàng Giới tướng quân tuy có tướng tài dưới trướng song tính tình quá ngay thẳng trung thành, tất yếu sẽ ngăn trở đại nghiệp thống nhất của Thái tử điện hạ, nên cũng phải nghĩ cách trừ bỏ một trong những tướng soái của Đại Trần…
Nàng thẳng người ngồi trên lưng ngựa, đi theo hướng số mệnh của mình… Hắn đứng tại lầu gác, mắt nhìn theo bóng nàng dần dần rời xa…
Bên cạnh có không ít thân tín của phụ thân, hắn không biết làm gì mới có thể giúp nàng sống cho tốt… Chắc nàng hận hắn lắm… nhất định là hận lắm… vì nàng quá căm hận, cho nên ngay đến một chút tình nghĩa cũng không còn. Khi đôi mắt ngập tràn ý cười kia lướt qua hắn, trong đó chỉ còn lại một màu đen lan tỏa…
Đó là màu đen cháy sém còn sót lại khi tất cả những nhiệt huyết trong cuộc đời bị thiêu rụi…
Lòng hắn nóng như lửa đốt, cứ đứng đợi nàng mãi. Không lâu sau, đã nhận được tin nàng bị thương ở đầu, trong não có tụ huyết nên đã quên sạch quá khứ.. Hắn không thể diễn tả nổi mâu thuẫn trong lòng mình…
Vừa mong nàng quên hết quá khứ, vừa sợ nàng thật sự quên hắn…
Hơn nửa năm không gặp, nàng vẫn giữ vẻ láu lỉnh ấy, trong đôi mắt biết cười ẩn chứa ý lạnh lùng và cương quyết… Có lẽ người chưa từng lao đầu vào chỗ chết sẽ không thể cảm nhận sâu sắc ánh mắt ấy…
Chắc nàng vĩnh viễn không biết rằng, khi đến nghênh đón nàng trở về kinh thành, hắn đã khổ sở như thế nào để kìm nén niềm vui sướng trong lòng. Cho dù ngay khoảnh khắc sau đó, nước mất nhà tan, hắn và nàng đều trở thành hàng thần, nhưng nàng và hắn, hắn và nàng, đều an lành sống trên cõi đời này…
Song, hắn hoàn toàn không biết, nàng chỉ quyết tâm liều chết!
Hắn theo sát Thái tử điện hạ đến Cẩm Tú các, lúc nhìn thấy nàng mỉm cười đứng giữa đám lửa cháy bừng bừng, trái tim hắn quặn thắt đớn đau.
Nàng là người ngây thơ, ngây thơ đến mức không hiểu sự đời.
Nàng chỉ là đứa trẻ si tình, vận mệnh trêu đùa con người ta, tam cương ngũ thường không chấp nhận thứ tình cảm này. Nàng sống giữa thời loạn, một mình trôi dạt…
Nhưng nếu quãng đời còn lại của hắn ngay đến nụ cười rạng rỡ kia cũng không thể nhìn thấy nữa thì… thế giới như vậy phải chăng quá u ám?
Thái tử điện hạ giương cung bắc tên, hắn nín thở chờ đợi… Khi bóng nàng biến mất sau cửa sổ, Cẩm Tú các chìm trong ngọn lửa, cuối cùng cánh cửa sổ kia đóng chặt lại. Hắn cảm thấy trái tim mình như vọt ra khỏi lồng ngực, nó đứng giữa đám lửa, khàn giọng hét lên đau đớn: “Tiểu Dật…”
… Hắn còn chưa kịp nói với nàng, thật ra… hắn không hề ghét nàng chút nào… một chút cũng không…
… Hắn thích ánh mắt theo đuổi không rời phía sau lưng của nàng… Hắn thừa nhận mình có sở thích mà người thường khó lòng hiểu nổi…
Dù sao nàng cũng đã chẳng còn chút vướng bận, hắn muốn lặng lẽ giấu nàng đi…
Chỉ cần một mình nàng, chỉ cần một mình hắn, bốn mắt nhìn nhau, không có ánh mắt của người khác xen vào, đến lúc đó, nàng muốn ngắm hắn ra sao cũng được…
Thái tử điện hạ như phát điên, định xông vào Cẩm Tú các. Lửa cháy hồng rực bên tường hoàng cung, hộ vệ giữ chặt lấy Thái tử, người liền đạp bay mấy tên. Mười mấy hộ vệ không màng tôn ti, sau cùng đè mạnh Thái tử xuống. Hắn sững sờ ngồi cách đó không xa, bị chấn động bởi cảnh tượng trước mặt, dường như không thể nói nên lời. Gân xanh nổi trên gương mặt anh tuấn của người kia, giọt lệ nóng hổi men theo gương mặt sắc nét như được dao khắc chầm chậm rơi xuống.
Hắn chỉ cảm thấy mọi thứ quá bàng hoàng, bên tai dường như có một giọng nói véo von, cười hi hi gọi hắn: “Vợ ơi… Vợ ơi…” Từng tiếng dội vào màng nhĩ, khiến nó như muốn nổ tung…
Hắn chỉ vào Thái tử điện hạ, khó hiểu nói: “Điện hạ, sao người lại khóc?”
Hai người mới chỉ sống cùng nhau nửa năm…
Thái tử điện hạ đột nhiên khàn giọng cười vang, như thể con chim ưng dũng mãnh bị người ta bẻ gãy cánh. Người chỉ vào hắn, cười đến nỗi không thể kìm chế, từng hàng nước mắt tuôn rơi: “Không phải ngươi ghét người đó nhất sao? Đến gần người đó một chút ngươi đều phải đạp người đó một cước rơi xuống hồ… Người đó đã chết rồi, việc gì ngươi phải rơi lệ?”
Hắn giơ tay sờ lên mặt mình, bỗng phát hiện nước mắt ướt đẫm bàn tay…
“Đúng, kẻ kia thật đáng ghét…” Chết rồi cũng không chịu nhìn mặt hắn lấy một lần…
Thái tử điện hạ tiếp lời: “Phải, một kẻ vừa ngang bướng vừa sắt đá, quả là đáng ghét vô cùng!”
Phượng Triều Văn vừa nói, vừa úp bàn tay lên mặt mình, nước mắt xuôi theo khe ngón tay lã chã rơi xuống, rất nhanh đã thấm ướt vạt áo trước…
Ba năm trôi qua, hắn còn nhớ ngày đó sau khi lửa cháy rừng rực ba ngày ba đêm ở Cẩm Tú các được dập tắt, Thái tử điện hạ vô cùng phẫn nộ, hai mắt đỏ ngầu sai kỵ binh hộ vệ dọn dẹp đống tro tàn.
Hôm ấy đống tro tàn ở Cẩm Tú các được kiểm tra kỹ càng, nhưng sau cùng không hề tìm thấy một chút tro hài cốt nào.
Khoảnh khắc đó, Thái tử điện hạ chỉ vào nền nhà đã bị thiêu rụi, hạ lệnh: “Đào lên ba thước! Bản vương không tin người đó có thể bay lên trời!”
Người kia cũng giống hắn, ba ngày ba đêm chưa hề chợp mắt.
Nhất định vì Hoàng đế Đại Tề sống ở hoàng cung xa xôi, không cùng đi viễn chinh, nên Thái tử mới có thể vứt bỏ tất cả việc quân việc nước, tiêu tốn ba ngày trời ở nơi này.
Khi mật đạo dưới Cẩm Tú các bất ngờ xuất hiện trước mắt mọi người, trong lòng hắn chợt nảy sinh vô vàn hi vọng. Thái tử điện hạ vỗ vai hắn, lập tức phái hắn dẫn một đội quân đi tìm nàng.
Trong vòng ba năm, phụ thân qua đời, Hoàng đế Đại Tề băng hà, Thái tử thống trị thiên hạ, cai quản giang sơn.
Trong cùng từng bị Tiên đế và Thái hậu đưa vào rất nhiều nữ nhân, nhưng đều chưa từng được Hoàng đế lâm hạnh, có lời bàn tán xôn xao rằng, Hoàng đế bệ hạ có bệnh không tiện nói ra.
Nhưng chỉ có mình hắn biết được chân tướng, không phải Hoàng đế bệ hạ có bệnh không tiện nói ra, mà e là người đồng tính luyến ái…
Đây chẳng qua là suy đoán cá nhân mà thôi.
Khi hắn giao chiến với một người dân nào đó ở nơi khỉ ho cò gáy, bắn tên qua để cảnh cáo. Lúc đến gần, bỗng dưng phát hiện ra nàng vẻ mặt sa sút, gầy gò nhếch nhác đứng đó, trong chốc lát, bao nhiêu chuyện xưa ùa về…
Nàng lớn lên trong nhung lụa vàng son, tiêu xài hoang phí, coi vàng như sắt, coi bạc như đất, cưỡi trên lưng tuấn mã, có kiệu xe đưa đón, thời niên thiếu sống phóng khoáng, thưởng thức trọn vẹn sự phồn hoa… Hắn kinh hồn bạt vía đứng trước căn nhà lá cũ nát mà nàng và Tần Huy lấy làm chỗ trú thân. Nhà chỉ có bốn bức tường, trên chiếc bàn gỗ thô kệch còn bày hai bộ bát đĩa, nửa đĩa rau cải xào quá lửa, một bát cơm nửa sống nửa chín…
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, nàng sẽ sống giữa nhân thế khổ cực lầm than, xuất hiện trước mặt hắn trong bộ dạng thảm hại thế này…
Xưa nay chưa từng có suy nghĩ đó.
Hắn gắp một miếng rau quá lửa bỏ vào miệng… Vị đắng khó tả thấm tận vào tâm can.
Hộ vệ thân tín của Hoàng đế bệ hạ đứng đằng sau, ba năm nay cùng hắn đi qua bao sông núi gấm vóc, thành trấn phồn hoa…
Khi ở trong lao ngục, nàng mỉm cười nói: “An Dật vốn là con gái, há lại thích con gái sao?”
Câu nói như thể sét đánh giữa trời quang… tất cả quá khứ trước kia đều trở thành trò cười…
Hắn cảm thấy trước mắt tối đen, lòng đắng ngắt, những mảng ký ức bị nàng đuổi theo gọi “vợ ơi” bỗng nhiên trở nên ngọt ngào tới nỗi khiến hắn choáng váng…
Ba năm nay, Hoàng đế bệ hạ sai người đi tìm nàng khắp nơi… Hoặc là trong nửa năm nàng bị bắt làm tù binh kia, có chuyện không hay nào đó đã xảy ra…
Tần Huy bị cướp đi, hắn tưởng nàng nhất định sẽ phẫn nộ.
Nhưng cuối cùng hắn đã sai, quen nàng từ tấm bé, tận mắt quan sát nàng, tự tay gạt bỏ từng chút nhiệt tình của nàng cho đến lúc vơi cạn. Hắn nhắm mắt lại, ở cùng nàng trong một chiếc xe, sự hối hận trong lòng không ngừng trào dâng… Xưa nay chưa từng có khoảnh khắc này, hắn hối hận thời niên thiếu đã ngạo mạn phách lối, tự cao tự đại…
Hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, nơi nơi đều là cận vệ của bệ hạ. Hắn đích thân đưa nàng vào, đến trước mặt người.
Hắn không hề được biết chuyện giữa nàng và bệ hạ bắt đầu từ khi nào.
Có lẽ là từ năm đó bệ hạ đi sứ đến Đại Trần trong thân phận Thái tử, cũng có thể là trong nửa năm nàng bị bắt làm tù binh, hai người sớm tối bên nhau…
Bệ hạ sớm đã biết nàng là nữ tử, cho nên buộc phải làm vậy ư!
Bất luận ra sao, đây không phải là cảnh tượng mà hắn muốn nhìn thấy.
Thà bệ hạ cứ căm ghét nàng, hắn sẽ liều mạng dùng cái đầu mình cùng công trạng hai đời phụ tử để cầu xin bệ hạ đặc xá, như vậy hắn có thể làm bạn trăm năm với nàng, cùng ôn lại tình xưa.
Hắn sẽ dịu dàng giao cuộc đời cho nàng, chỉ cần nàng mỉm cười rực rỡ giống như những tháng năm niên thiếu.
Ngày hôm sau, hắn vội vã tiến cung, trước tiên đến chỗ thị vệ canh gác để thăm dò. Nghe nói tối qua nàng ở lại trong Trùng Hoa điện, bỗng đầu óc hắn choáng váng, ngàn vạn gánh nặng chợt ập xuống.
Bên rừng bích đào, hàng năm hoa lá tốt tươi, nàng và Ngọc Tranh đứng sát cạnh nhau. Hắn liếc nhìn qua đó, lòng chợt thoáng chút buồn.
Song kiệt thiếu niên danh tiếng vang khắp kinh thành là hắn và An tiểu lang, ngoài tiếng xấu “đồng tính” ra, không nghi ngờ gì, dung mạo của nàng vô cùng xinh đẹp.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, giữa thời thái bình thịnh trị có nữ tử xinh đẹp đến thế, như bông hoa thanh khiết dưới ánh trăng, như bóng phù dung ẩn trong làn nước, tấm lòng rộng mở, thẳng thắn vô tư… thì liệu hắn và nàng sóng bước sẽ là khung cảnh tươi đẹp đến nhường nào?
Hắn không dám nghĩ nhiều, nhưng chẳng thể kìm lòng, lại không ngừng hối hận, không ngừng suy nghĩ.
Nàng mặc trang phục nữ nhi, mỉm cười đứng trước mặt hắn, nụ cười thờ ơ xa cách, trong đôi mắt trong sáng vô tư không còn một chút yêu thương… Là hắn, trong lúc vô tình đã làm vỡ thứ quý giá nhất…
Trong cung xôn xao tin đồn, bệ hạ vừa ý một nữ tử không rõ danh tính, khiến cả trọng thần trong triều cũng bắt đầu dâng sớ khuyên can, người đầu tiên đương nhiên là Hộ quốc tướng quân.
Hộ quốc tướng quân chính là em ruột của Thái hậu, là cha ruột của Đức phi nương nương.
Nghe nói Thái hậu từng đề nghị lập Đức phi làm Hậu, nhưng bị bệ hạ lấy việc Đức phi chưa mang long thai làm lý do để cự tuyệt.
Cung nhân liền bàn tán sôi nổi sau lưng rằng, bệ hạ chưa từng triệu Đức phi thị tẩm, mang long thai kiểu gì?
Giờ nghe nói bệ hạ đêm đêm sủng hạnh một nữ tử lai lịch bất minh, Hộ quốc tướng quân nắm giữ quyền lực quân đội trong tay sao có thể nuốt trôi cục tức này?
Nhân lúc trong ngoài đều khốn đốn, hắn quỳ trước Trùng Hoa điện thỉnh cầu được ban hôn, khiến Hoàng đế bệ hạ nổi trận lôi đình.
Trước mộ An tướng quân, nàng nói: “Chắc không phải ngươi tưởng đến nay ta vẫn còn ôm ấp ý nghĩ ngu ngốc khi xưa, lúc nào cũng phí hoài tâm sức đối tốt với một người đấy chứ?”
Hắn tưởng rằng nàng có thể nắm lấy quãng thời gian trong quá khứ, giữ lại những vương vấn ái tính, những thời khắc đẹp đẽ ấy, và sau lưng hắn luôn có ánh mắt nàng theo đuổi không rời… Thì ra tất cả chỉ là si mê hão huyền của hắn mà thôi…
Vận mệnh mấy bận đổi thay, thù nước hận nhà, loạn thế chiến tranh, tình cảm nam nữ liệu có đáng gì không?
Yêu thương đặt trong lòng, nặng hơn cả nghìn vàng. Yêu thương gác đầu dòng, mặc nước chảy về Đông…
Hắn gương mắt nhìn nữ tử mình yêu say đắm mặc y phục Hoàng hậu, được Hoàng đế bệ hạ cầm tay từng bước vượt qua chín mươi bậc cao đài, tế trời, tế tổ tiên, từng bước rời xa…
Còn hắn, cả cuộc đời quỳ rạp dưới chân nàng, ngưỡng vọng vẻ đẹp của nàng…
Hắn từng quen biết một An tiểu lang bá đạo tùy tiện, một An tiểu lang chìm trong ái tính sâu đậm, một An tiểu lang vui thì cười giận thì mắng, thích mỉa mai châm chọc, từng nản lòng thoái chí, rất nhiều rất nhiều những cung bậc cảm xúc khác nhau trong con người nàng, từng vẻ một lặng lẽ chạm khắc vào trong tim, không thể nào gạt bỏ…
Bệ hạ từng nói, Hoàng muội của trẫm xinh đẹo trẻ trung, xứng đôi vừa lứa với tướng quân, chi bằng để trẫm hạ chỉ ban hôn?
Ta nhẹ nhàng khước từ.
Ngọc phi có một lần chặn hắn lại bên rừng bích đào, dáng vẻ như phát điên: “Bình ca ca, từ đầu đến cuối chàng chỉ nhớ nhung tiện dân An Dật thôi sao?”
Hắn thầm thở dài trong lòng, cùng là những người cô độc, nhưng nàng không oán không hận, lang bạt nơi xa xôi, dẫu quay trở lại nơi gấm vóc phồn hoa vẫn không kiêu ngạo hấp tấp, ung dung bình thản, vui vẻ với đời, vậy mà sao lại khác xa một trời một vực với Ngọc phi cũng sống trong nhung lụa giống nàng?
“Ngọc phi nương nương xin hãy thận trọng!”
Ngọc phi trợn hai mắt đẫm lệ: “Bình ca ca, không phải chàng không hiểu, nàng ta giờ đã là Hoàng hậu, trong bụng cũng mang cốt nhục của bệ hạ, bệ hạ càng ngày càng yêu thương nàng ta, nâng trên tay còn sợ rơi, ngậm trong miệng còn sợ tan chảy, trong cung có ai không biết?”
“Vậy thì sao?”
Hắn tình nguyện canh giữ Hoàng cung này, giống như hồi nhỏ nàng bào vệ cho mình.
Trước giờ hắn không biết, nàng luôn chờ đợi hắn trưởng thành từng chút một, như đang lặng lẽ giữ gìn một giấc mộng đẹp… Mặc dù, Yến Bình còn lớn hơn nàng hai tuổi.
Sau khi Khinh Quân điện hạ chào đời, hắn thường nhìn thấy nàng bế tiểu điện hạ dạo bước trong cung thất, còn bệ hạ sóng bước bên cạnh nàng như bao cặp phu thê bình thường khác trên thế gian, hai người họ vui vẻ bên nhau, ân ái hòa hợp.
Trong mắt họ, ngoài đối phương ra thì đã không thể chứa thêm bất kì người nào khác.
Còn hắn, trong mắt họ, chẳng khác gì cung nữ thị vệ đứng hầu xa xa xung quanh…
Bình luận truyện