Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

Chương 50: Thọ lễ



Cách một ngày, lại có thiệp mời kí tên Đào Thập Nhị đưa tới, cách một ngày nữa, thiệp mời kí tên Tường Thập Tam. Tường Thập Tam một thân gầy gò khoác áo choàng đi vào, thấy hắn đã đến liền cười nhà mình đường xá xa xôi, trên đường trì hoãn, Trần Mục Phong khách khí một chút, sau đó phát hiện Tường Thập Tam bắt đầu không khách khí, tùy ý như là đang ở phòng khách nhà mình.

“Không biết Tường gia có chuyện gì?” Trần Mục Phong hỏi.

“Không có việc gì!” Tường Thập Tam cười nói, ánh mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới, “Không có việc gì không thể mời sao?”

“Tường gia hiểu lầm, chỉ là tại hạ cùng với Tường gia vốn không quen biết, không biết ~~~” Trần Mục Phong hỏi.

“Hồi sinh hai ba bận có lẽ trở thành người nhà, ha ha ~~~” Tường Thập Tam uống chén rượu: “Đến kinh thành lo việc buôn bán?” Hỏi một câu thừa.

“Vâng!” Trần Mục Phong đáp, vị này tựa hồ rất thích nói chuyện.

“Buôn bán cái gì?” Đã biết rõ còn cố ý hỏi, gửi thư đến mà không biết người ta làm ăn cái gì?

“Lúa gạo!” Trần Mục Phong đáp.

“À!” Tường Thập Tam liền nói sang chuyện khác: “Tại sao tới kinh thành khai trương tiệm gạo? Ở địa phương không có hậu thuẫn rất khó đứng vững a!”

“Bằng chữ tín tại hạ tin tưởng nơi nào cũng có thể đứng vững.” Trần Mục Phong nói.

“Có chí khí!” Tường Thập Tam ngẩng đầu, nghiên đầu suy nghĩ, nhìn Trần Mục Phong: “Theo ta biết, sản nghiệp Trần gia tại Giang Nam rất nhiều, làm sao quản hết ngược lại còn đến kinh thành này?”

Trần Mục Phong khẽ nhíu mày nhìn tường thập tam, “Tại hạ cho là chuyện này cùng Tường gia không quan hệ.”

“Ha hả ha hả ~~ không cần nói quá sớm, tiểu tử!” Tường Thập Tam bỗng nhiên biến thành bộ dáng người lão luyện thành thục: “Mọi việc nên chừa cho mình một đường lui!”

“Xin Tường gia nói rõ!” Trần Mục Phong nói

“Nói rõ sẽ không hay, chừa đường lui, chừa đường lui.” Tường Thập Tam uống rượu, tiếp tục nói sang chuyện khác: “Không biết đã thành thân chưa? Gia có đứa cháu gái tuổi tác và diện mạo rất khá, tuy tính tình hơi lạ, nhưng là một hài tử tốt~~~” đang chuẩn bị thao thao bất tuyệt tán dương, bị Trần Mục Phong lạnh lùng cắt ngang.

“Tại hạ đã có thê thất.” Trần Mục Phong nói.

“Có thê thất cũng có thể hưu thê cưới người khác. Cháu gái ta rất được lão gia tử yêu thương chiều chuộng, lấy nàng thì đối với chuyện làm ăn ở kinh thành rất có ích lợi!” Tường thập tam ra vẻ rất tốt bụng đề nghị.

“Tại hạ sẽ không hưu thê, cũng sẽ không lấy người khác.” Trần Mục Phong nói.

“Như vậy a?” Tường Thập Tam đảo con ngươi, sau đó vỗ vỗ trán: “Vậy không bỏ vợ, cả hai vợ đều xem trọng thì như thế nào?”

“Tường gia nếu không có chuyện gì khác, tại hạ cáo từ trước.” Trần Mục Phong lãnh nghiêm mặt nói

Tường Thập Tam cười, cười đến mức làm cho người ta lạnh cả người.

“Vậy cho cháu gái ta đây làm thiếp thì như thế nào?” Tường Thập Tam hỏi.

“Tạ Tường gia nâng đỡ, có điều tại hạ sẽ không hưu thê cũng sẽ không nạp thiếp.” Trần Mục Phong đứng dậy: “Tạ tường gia mở tiệc chiêu đãi, cáo từ.”

“Ai, đợi đã!” Tường Thập Tam kêu lên.

“Tường gia còn có việc?” Trần Mục Phong dừng bước hỏi.

“Không có việc gì, mặc dù mời ngươi, nhưng là tiền ngươi thanh toán, ta vội đi quên mang theo bạc.” Tường Thập Tam nói.

“Tốt!” Trần Mục Phong hoàn toàn muốn chạy.

“Thật không lấy cháu gái ta chứ? Ngươi không nên hối hận!” thanh âm Tường Thập Tam có âm mưu.

“Quyết không hối hận!” Trần Mục Phong đi ngay.

Tường Thập Tam nhìn bóng lưng hắn rời đi cười, qua một hồi xuống lầu thấy Cửu ca hắn đang hạ kiệu muốn vào điếm.

“Đi rồi?” Cửu ca của hắn hỏi.

“Đi rồi.” Tường Thập Tam nói

“Như thế nào?” Hỏi

“Hắn không cưới Bảo nha đầu!” Đáp.

“Ngươi hỏi cái gì?” Hỏi.

“Hỏi hắn có cưới cháu gái ta hay không!” Đáp.

~~~~~ vô ngữ.

Cuối cùng là thiệp mời của Trinh thập tứ, Trần Mục Phong mang theo nghi vấn vừa vào cửa liền bị ám toán. Chân hắn vừa rảo bước vào cửa nhã gian nơi hắn đã vào sáu lần thì một đạo chưởng phong ập tới, may mà hắn phản ứng nhanh nếu không chắc đã bị thương. Sau đó căn bản chưa cho hắn nói gì, người nọ đã từng chiêu từng chiêu tấn công tới, nhưng cũng không giống như là muốn đưa hắn vào chỗ chết, càng như là luận bàn võ nghệ, Trần Mục Phong nhìn ra liền cũng giảm bớt khí lực. Đánh qua thời gian khoảng nửa tuần trà, người nọ mới cười lớn dừng tay, Trần Mục Phong thu chiêu thức lạnh lùng nhìn người nọ.

“Trinh gia là vì sao?” Trần Mục Phong hỏi, khí tức vững vàng.

“Không có gì, đàm luận võ công, đã lâu không cùng người ta khoa chân múa ta, luyện luyện, ha ha, Trần thiếu gia, ngồi đi!” Trinh thập tứ cười nói, lúc nhìn hắn cũng cười cười.

“Không biết Trinh gia có chuyện gì?” Trần Mục Phong hỏi.

“Không có gì. Yên tâm, không phải bàn chuyện làm ăn, đơn giản là bởi vì nghe nói công phu không tệ, muốn cùng giao kết bằng hữu.” Trinh thập tứ nói.

Trần Mục Phong mặt mày nhăn lại, kết giao bằng hữu? Thật đúng là quá thẳng thắng.

“Đa tạ Trinh gia cất nhắc.” Trần Mục Phong nói, vị Trinh gia trước mắt thoạt nhìn so với hắn tuổi không sai biệt lắm, thoạt nhìn cũng thập phần hào sảng, cùng không khác Kiến Thần lắm.

“Đừng khách sáo, chúng ta coi như là tỉnh táo tướng tích (chỗ này không hiểu). Nào, uống rượu ~~~” Trinh thập tứ cười nói.

Sau đó, mọi việc đều bình thường. Không thấy thiệp mời nữa, hơn nữa sau đó mấy vị khách nọ liền biến mất vô ảnh vô tung, người cũng không thấy bóng dáng, tựa như —— tựa như kiểu Bảo nhi mất tích.

Tiết Vạn thọ đã đến, Trương Bá Hành còn chưa hồi kinh. Trần Mục Phong liền tăng số người đi tìm Bảo nhi. Nhưng vô luận là bắt đầu tìm từ đâu, nơi nào cũng vấp phải trắc trở. Chính hắn có lúc rãnh rỗi không tự giác đi tới chỗ cây cầu, còn có khi mua vài thứ đồ khó hiểu trở về, về sau trong thư phòng của hắn đồ đạc càng ngày càng nhiều.

Lễ vạn thọ của Khang Hy, Khuynh Thành nhìn y phục nãi nãi kêu cung nữ đưa cho mình thì ngó lơ sang chỗ khác.

“Nãi nãi, dù thế nào cũng phải mặc cái này sao?” Là cát phục sắc tứ đoàn kim long, thêm một chuỗi hạt vòng tới vòng lui, còn có cái cát quan thượng – kim mão, thùy châu thoạt nhìn dài loẳng ngoằn.

“Đương nhiên, hôm nay là lễ vạn thọ của hoàng gia gia con, trước kia hoàng gia gia thấy con còn nhỏ không cho mặc, năm nay con đã mười lăm tuổi rồi đã thành đại cô nương, nên đàng hoàng cung kính thỉnh an Hoàng gia gia.” Đức phi cười nói, vừa bảo cung nữ hầu hạ mình cùng Khuynh Thành mặc cát phục.

Vất vả hơn nửa canh giờ mới mặc xong y phục, cung nữ nhìn đôi bông tai kia, nhìn Khuynh Thành.

“Đừng xem, không có xỏ lỗ tai đâu.” Khuynh Thành vừa nói vừa che hai tai mình lại.

Đức phi cũng đã ăn mặc sẵn sàng, nghe thấy lời của nàng liền nhìn nàng cười cười: “Ta xem cũng phải xỏ lỗ tai cho con mới được, nếu không tương lai còn phải lên kiệu hoa thì đeo ở đâu?”

“Nãi nãi, cũng không ai quy định nhất định phải xỏ lỗ tai mà? Con không cần, bông tai tháo lên tháo xuống thật mất công.” Khuynh Thành nói.

“Theo ta thấy là con sợ đau, nha đầu.” Đức phi lại sửa sang cho nàng, sau đó nhìn trái phải, rất hài lòng nói: “Ôi, bảo bối của chúng ta mặc cát phục vào thật là đẹp mắt.”

“Nãi nãi, con cảm thấy mặc thường phục đẹp hơn.” Khuynh Thành miệng mếu máo. Như khi còn bé thì tốt, tùy tiện tìm văn kiện quần áo xinh đẹp là được rồi, hiện tại mặc y phục cũng phiền phức.

“Đi thôi, chúng ta tới Trữ cung thỉnh an thái hậu trước đi!” Đức phi cười, nắm tay Khuynh Thành đi tới Trữ cung. Đến Trữ cung, còn chưa tới, các cung nữ phi tần cũng đã dựa theo cấp độ, phẩm chất mặc cát phục đợi ở đó, nhìn tới nhìn lui, các khanh khách trong cung và A ca các phủ cũng đã có mặt, Đức phi nhẹ nhàng cười.

“Chà, Khuynh Thành mặc quần áo vào lập tức liền nhận không ra, nhìn ra khí thế công chúa ngay.” Lúc Nghi phi tới nhìn Khuynh Thành, sau đó cười nói với Đức phi.

“Tạ Nghi phi nãi nãi khích lệ, con không muốn mặc, nhưng hoàng gia gia nói đã lớn không thể giống như tiểu hài tử, là công chúa phải mặc y phục công chúa nên mới có bộ dáng này. Nghi phi nãi nãi cũng thật xinh đẹp ạ.” Khuynh Thành cười nói.

“Khuynh Thành cũng khéo nói chuyện.” Nghi phi nói.

“Khuynh Thành khẩu chuyết, so với Nghi phi nãi nãi còn thua xa. Có thời gian con nhất định phải thỉnh giáo Nghi phi nãi nãi, còn hy vọng ngài vui lòng chỉ dạy.” Khuynh Thành cười híp mắt nói.

Nghi phi cười cười, sau đó cùng Đức phi nói chuyện.

Khuynh Thành cười nhìn Đức phi, “Nãi nãi, nhân gia không nói sai chứ?”

“Không có, bảo bối rất ngoan.” Đức phi cười.

Lại đợi một lát nữa, Khang Hy đến, nhóm phi tần theo cấp bậc cùng Khang Hy hành lễ với Hoàng thái hậu, đến phiên công chúa hành lễ thì chỉ có mình Khuynh Thành, sau đó là các khanh khách. Hành lễ với thái hậu xong, lại hành lễ với Khang Hy. Khang Hy nhìn bộ dáng Khuynh Thành, cố ý cả giận than thở: “Bộ dáng này mới giống.”

Sau Khang Hy lại đến Càn Thanh cung đón nhận thần tử chúc mừng.

Tựa như vạn thọ tiết hàng năm, trừ ăn uống, còn có biểu diễn. Khuynh Thành nhân cơ hội chạy đi tìm ngạch nương, không ngờ nương cáo ốm không có tới.

Vất vả đợi đến tối, rốt cục có thể an tĩnh ngồi nghỉ một lát, Khuynh Thành ngồi ở bên cạnh Đức phi buồn ngủ, trong lòng thấy kì quái, nhìn người khác đều vô cùng náo nhiệt, chỉ có mình luôn buồn ngủ. Tỉ mỉ ngẫm lại, hình như khi còn bé cũng vậy, nghe vở Lí Quỳ chịu tội đều ngủ. Chẳng lẽ tựa như ngạch nương, là hài tử đáng thương, không có một tế bào phong nhã nào? Nhưng mà ta biết điêu khắc nha ~~~ mặc dù bị ngạch nương bóp chết từ trong trứng nước ~~~~

Ngẫm lại, Khuynh Thành lại phân tích, coi như không có tế bào phong nhã, bây giờ so với ngạch nương còn có chỗ tốt hơn, đó là viết chữ. Chữ của ngạch nương quả thực không có cách nào đọc được, cũng lạ, dường như a mã lúc nào cũng xem như bảo bối mang theo trong người, phỏng đoán là đang phù phép tránh ma quỷ ~~~~ Khuynh Thành gian manh nghĩ tới.

“Bảo bối, cười cái gì vậy?” Đức phi cười hỏi.

“Không có gì, nãi nãi.” Khuynh Thành cười hì hì xong, nhìn cánh tay nãi nãi của mình, có vẻ rất mềm mại, sau đó không khách khí ôm lấy dựa vào.

“Nha đầu lại nữa.” Đức phi nhẹ nhàng nhúc nhích nhưng không rút cánh tay về.

Tiệc đến quá nửa đêm, Khuynh Thành đã ngủ ngon, mấy người qua lại nhìn nhân ảnh trên sân khấu kịch lúc ẩn lúc hiện, Khuynh Thành khẩu khí thở dài vô số, không trách được ngạch nương cáo ốm không đến, xem ra ngạch nương thông minh hơn mình.

Hôm sau, Khuynh Thành đang ở trong chăn vù vù trên mây, đã bị cung nữ gọi dậy. “Bảo chủ tử, mau thức dậy.” Hồng Hỉ nhẹ nhàng kêu lên.

“Nhân gia ngủ trễ như vậy ~~~~ không dậy ~~~~”

“Bảo chủ tử, vạn tuế gia truyền ngài.” Hồng Hỉ cười nói.

“Hơ” lập tức ngồi dậy, Khuynh Thành cau mày: “Hoàng gia gia là cố ý.” Sau đó không cam lòng thay y phục.

Sớm có tiểu thái giám đang chờ, Khuynh Thành cùng với tiểu thái giám đi tới Càn Thanh cung, trên đường hỏi tiểu thái giám: “Hoàng gia gia tìm ta có chuyện gì a?”

“Bảo chủ tử, nô tài không biết. Bất quá, vạn tuế gia thần sắc tựa hồ không vui, ngài ~~~” tiểu thái giám do dự mà không nói.

“Không vui?” Khuynh Thành đảo con ngươi, tỉ mỉ ngẫm lại kỹ hình như mình không có chọc tới Hoàng gia gia, hơn nữa lão đầu tối qua còn cao hứng mà. Nhưng Hoàng gia gia nổi giận cũng rất đáng sợ, cẩn thận cẩn thận.

Có chút thấp thỏm, Khuynh Thành vào Càn Thanh cung, vào cửa phát hiện Hoàng gia gia đang đứng trước lễ vật mình tặng, không khỏi nhếch miệng cười.

“Thỉnh an Hoàng gia gia.” Khuynh Thành nói.

“Nha đầu hẹp hòi, hừ! Năn nỉ trẫm cho xuất cung, mà chuẩn bị cho trẫm lễ vật như vầy sao?” Khang Hy quay đầu lại nhìn cháu gái mình, tiểu nha đầu vẻ mặt đang bất bình.

“Hoàng gia gia, nhân gia lễ khinh tình trọng, ngài là thiên hạ chi chủ, đồ đều là của ngài, sao ngài vẫn còn hồ đồ, quý trọng cái gì nha? Nhân gia tặng đây chính là đại lễ mà.” Khuynh Thành mếu máo.

“Đại lễ? Là đại lễ? Cho trẫm.” Khang Hy nhịn cười, hôm qua buổi tối nhìn cũng biết nha đầu có ý tứ, chỉ là không hiểu tiểu tượng đất thị lập bên cạnh ngai vàng là ý gì.

“Hoàng gia gia, ngài anh minh thần võ, nhìn rõ mọi việc, kinh văn vĩ võ, ý của nhân gia ngài như thế nào không hiểu được! Ngài không cần trêu chọc nhân gia.” Khuynh Thành cười nhìn gia gia.

“Hừ! Cái gì cũng nói được, đôi khương đưa cho trẫm là ý ‘thống trị giang sơn’? Cũng chỉ có nha đầu ngươi nghĩ ra. Lại đây, nói cho trẫm, tám tiểu tượng đất này là ý gì đây?” Khang Hy hỏi.

“Tứ di hàm phục, bát phương lai triều.” Khuynh Thành cười nói.

“Còn cái kia?” Khang Hy chỉ chỉ cái…kia.

“Cái đó ạ, nhân gia nghĩ hoàng gia gia là người mà, cao xử bất thắng hàn, người nọ là ….cháu gái tri kỷ nhất của hoàng gia gia, cho nên hầu hạ hoàng gia gia dưới gối, bảo vệ hoàng gia gia.” Khuynh Thành tự động tự giác chạy tới ôm cánh tay Khang Hy nói.

“Nhất định rồi. Trẫm hỏi, cái này có thể bảo tồn bao lâu a?” Khang Hy chỉ. Khương sơn nếu là bị hủy ~~~~

“Hoàng gia gia, ngài tự xem xem, mặt này chính là bằng đồng, rất kiên cố. Bên ngoài cũng đã đồ nhựa thông, vạn năm không hủ.” Khuynh Thành cười nói.

“Vậy tám tượng đất sao đều làm theo cùng một bộ dáng thế này?” Khang Hy hỏi tiếp.

“Tượng mà! Thứ nhất đại biểu cho tám phương đối hoàng gia gia một lòng kính ngưỡng giống như Khuynh Thành đối hoàng gia gia – thao thao bất tuyệt – kính ngưỡng chi tâm, thứ hai là bùn đất tỏ vẻ xưng thần nè! Thứ ba là làm bằng đất, không chịu nổi đánh! Ngài động động đầu ngón tay nhỏ bé liền bãi binh.” Khuynh Thành nháy mắt to nói.

~~~~~~~

“Hoa ngôn xảo ngữ!” Khang Hy rốt cục cười, cười đến phi thường vui vẻ.

“Nhân gia đều là vì hoàng gia gia suy nghĩ mà.” Khuynh Thành nói.

“Nhìn cũng có hiếu tâm, hoàng gia gia thưởng cho thứ gì thì tốt?” Khang Hy cười hỏi.

“Hoàng gia gia, người là tri kỷ của nhân gia. Đương nhiên là thưởng thứ nhân gia rất muốn.” Khuynh Thành cố ý xấu hổ cúi đầu.

“Hoàng gia gia thưởng ngạch phụ thì thế nào?” Khang Hy cố ý hỏi.

“Tốt! Bất quá, nhân gia muốn bản thân tự chọn. Hơn nữa mặc kệ chọn ai hoàng gia gia đều phải đáp ứng.” Khuynh Thành nói.

“Vậy trẫm sẽ xem hắn là ai đây!” Khang Hy vỗ về râu mép nói.

“Được!” Khuynh Thành cười hì hì giắt trên cánh tay gia gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện