[Đam Mỹ] Che Dấu
Chương 76
Hà Xuyên Vân không gặp Tạ Lệ, quyển danh sách kia do Hà Xuyên Vân gọi người mang đến cho Tạ Lệ.
Bây giờ toàn bộ thế lực Hồng Phường ở Hải Cảng đều tràn ngập nguy cơ. Thường Quan Sơn mang theo Thường Tiểu Gia chạy trốn, buổi tối hôm ấy người mất tích còn có Thời Hoằng Tinh. Còn mẹ con Diệp Hinh Chi và Thường Tiểu Cát cũng đã bị bắt. Những người khác của Hồng Phường dồn dập bị lực lượng cảnh sát gọi đến điều tra, hạn chế rời khỏi Hải Cảng.
Lực lượng cảnh sát phong tỏa tất cả bến cảng, điều tra đường bờ biển, triệt để cắt đứt con đường vượt biên ra biển của Thường Quan, thế nhưng cũng có thể Thường Quan Sơn trốn chạy theo đường bộ.
Đối với Tạ Lệ mà nói, bắt được Thường Quan Sơn tất nhiên quan trọng, thế nhưng tìm được tung tích Thường Tiểu Gia càng cấp bách hơn.
Tạ Lệ xem lại toàn bộ quá trình hỏi cung Thường Tiểu Cát qua camera. Cảnh sát hỏi cái gì, hắn cũng không biết, không để lại một khẩu cung hữu dụng.
Sau đó Tạ Lệ mặc cảnh phục đi vào.
Thường Tiểu Cát vừa nhìn thấy Tạ Lệ, cười lạnh, lùi ra sau.
Tạ Lệ hỏi hắn: “Thường Quan Sơn ở nơi nào?”
Thường Tiểu Cát nói: “Tao thật sự không biết, mày biết con người của ba ba tao mà, mày cho là ông ấy bỏ lại tao và mẹ tao chạy trốn còn lưu lại hậu hoạn, nói cho tao biết ông ấy trốn nơi nào?”
Cuối cùng Thường Tiểu Cát vẫn không nói gì hết.
Vốn phải là thắng lợi hoàn toàn, nhưng vì vào thời khắc sống còn Du Chính Khôn không đủ nhân lực, không thể vừa kiểm tra hàng hóa ở cục hải quan đồng thời cho người vây bắt Thường Quan Sơn, cho lão thời gian đào tẩu.
Tất cả là dã tràng xe cát, làm mọi người đều khó chịu.
Lúc Tạ Lệ rời khỏi cục cảnh sát nhìn thấy một chiếc xe quân cảnh đậu ở cửa, cửa xe mở ra, có hai cảnh sát đem một chiếc xe lăn xuống.
Sau đó họ dìu một người ngồi vào xe lăn, người đó là Nguyễn Thu Viện.
Nguyễn Thu Viện còn rất tiều tụy, bao bọc quần áo rất dày, mặt tái nhợt được khăn quàng cổ che hết một nửa.
Tạ Lệ dừng bước.
Nguyễn Thu Viện nhìn anh gật đầu.
Tạ Lệ đẩy cô đi cúng tế Trần Hải Mạn.
Mặt trước bia mộ đã bày đầy hoa tươi, hẳn là đồng đội của Trần Hải Mạn đã đến cúng tế trước.
Tạ Lệ cũng để bó hoa tươi của mình lên.
Nguyễn Thu Viện ngồi ở trên xe lăn, lẳng lặng nhìn bức ảnh trên mộ bia, nói: “Là Hà Xuyên Vân cứu tôi từ dưới biển lên, giao cho Thường Tiểu Gia, Thường Tiểu Gia đã cứu mạng tôi.”
Tạ Lệ không nói gì.
Nguyễn Thu Viện tiếp tục nói: “Thường Tiểu Gia đã sớm biết thân phận chúng ta, nhưng không biết là từ khi nào. Tôi không hiểu tại sao cậu ấy không vạch trần chúng ta, còn trong bóng tối giúp chúng ta.”
Tạ Lệ nhắm mắt, hai tay bỏ vào túi quần, mũi giày da đá đá tảng đá dưới đất: “Mẹ của em ấy bị Thường Quan Sơn giết chết.”
Nguyễn Thu Viện ngơ ngác, nói: “Thì ra là như vậy. Tôi cho là cậu ấy đối với anh —— ”
Tạ Lệ không biết, lúc trước anh cho là mình hiểu rõ Thường Tiểu Gia, nhưng bây giờ lại phát hiện có nhiều điều anh chưa biết về Thường Tiểu Gia.
Nguyễn Thu Viện nói: “Tôi nghe nói Thường Tiểu Gia bị Thường Quan Sơn bắt đi.”
“Ừ.” Tạ Lệ gật đầu.
Nguyễn Thu Viện hỏi: “Anh định làm như thế nào?”
Tạ Lệ nói: “Tiếp tục đuổi bắt Thường Quan Sơn.”
Nguyễn Thu Viện nói: “Được.”
Nhưng Tạ Lệ không thể đuổi bắt Thường Quan Sơn, ngoại trừ vừa bắt đầu thỉnh thoảng có một ít manh mối của Thường Quan Sơn từ những thành thị khác truyền đến, lực lượng cảnh sát ở đó phối hợp lực lượng cảnh sát Hải Cảng đuổi bắt lại vồ hụt, sau đó không còn tin tức gì của Thường Quan Sơn.
Tạ Lệ chưa rời khỏi Hải Cảng, anh luôn hiệp trợ đuổi bắt Thường Quan Sơn và thế lực của lão còn sót lại. Toàn bộ Hồng Phường bị đả kích vô cùng nghiêm trọng. Đã từng là xã đoàn lớn nhất Hải Cảng bây giờ thất bại hoàn toàn. Tập đoàn Câu Nghĩa thay vị trí đó.
Mãi đến khi mọi việc kết thúc, cũng là lúc Tạ Lệ phải rời khỏi thành phố Hải Cảng.
Trước khi đi, Tạ Lệ gặp được Hà Xuyên Vân.
Hà Xuyên Vân nói y cũng đang điều tra tung tích của Thường Quan Sơn và Thường Tiểu Gia, thế nhưng vẫn không có manh mối.
“Cậu có biết…” Hà Xuyên Vân nói: “Chỉ cần Thường Quan Sơn ở bên ngoài một ngày, chúng ta trước sau phải sống trong sợ hãi và uy hiếp.”
Tiếng nói Tạ Lệ khàn khàn: “Tôi chỉ lo lắng cho Tiểu Gia.”
Hà Xuyên Vân nhìn anh: “Kỳ thực Gia thiếu kiên cường hơn anh tưởng tượng rất nhiều. Anh chỉ biết Thường Quan Sơn rất điên, nhưng không nhớ hai người đó là cha con.”
Tạ Lệ không nói gì.
Hà Xuyên Vân hỏi anh: “Cậu muốn rời khỏi Hải Cảng?”
Tạ Lệ gật đầu: “Cấp trên cho là tôi tiếp tục ở lại Hải Cảng sẽ gặp nguy hiểm.”
Hà Xuyên Vân nghe vậy cười khẽ một tiếng: “Hiện tại cái tên Tạ Lệ của cậu ai trong thế giới ngầm ở Hải Cảng mà không biết? Thế lực của Thường Quan Sơn vẫn chưa hoàn toàn nhổ hết, nếu như tin tức của tôi không sai, có người bỏ tiền muốn mua mạng của cậu. Cậu rời khỏi nơi này là đúng, tôi sẽ tiếp tục tìm tung tích của họ, nếu như có tin tức, tôi sẽ nói cho cậu trước.”
Tạ Lệ nói: “Cảm ơn.”
Sau khi rời khỏi chỗ của Hà Xuyên Vân, Tạ Lệ gặp Hoắc Chiếu Ninh.
Hoắc Chiếu Ninh vẫn dáng vẻ nho nhã lễ độ, tháo kính mát xuống chủ động bắt tay Tạ Lệ: “Tạ cảnh quan.”
Tạ Lệ biết Hà Xuyên Vân đã sớm âm thầm cấu kết với Hoắc Chiếu Ninh. Lúc anh bắt tay Hoắc Chiếu Ninh, đột nhiên nói: “Anh không nên trở thành một Thường Quan Sơn thứ hai, không phải ở Hải Cảng chỉ có một Tạ Lệ.”
Hoắc Chiếu Ninh nở nụ cười, nói: “Hải Cảng không có một Thường Quan Sơn thứ hai, Tạ cảnh quan xin yên tâm, tôi là người, không phải cầm thú.”
Được điều đi nằm vùng tham dự hành động “Tiết Hồng”, hoàn thành nhiệm vụ Tạ Lệ được ngợi khen, thăng cảnh hàm, trở về quê nhà là thành phố Sùng Phong.
Lúc này Tạ Lệ đã hai mươi bảy tuổi, từ khi Thường Quan Sơn mang theo Thường Tiểu Gia trốn chạy đã qua được nửa năm.
Thời gian nửa năm, Tạ Lệ không có một chút tin tức của Thường Tiểu Gia, còn tên của Thường Quan Sơn luôn ở trên bảng truy nã của lực lượng cảnh sát.
Sinh hoạt Tạ Lệ về với quỹ đạo, thế nhưng anh không tìm được cái gọi là quỹ đạo ở nơi nào. Càng ngày anh càng dùng hết thời gian và tinh lực cho công việc, bởi vì như vậy anh mới không để cho mình lắng xuống, một khi lắng xuống, trong đầu anh toàn bộ đều là hình ảnh của Thường Tiểu Gia.
Lãnh đạo của Tạ Lệ cho rằng: do anh nằm vùng nên tâm lý có vấn đề, tìm bác sĩ tâm lý phụ đạo cho anh, nhưng không có hiệu quả. Bởi vì Tạ Lệ trước sau ngậm miệng không nói gì về Thường Tiểu Gia.
Trong nháy mắt mùa hè trôi qua mùa thu lại đến. Đại đội trưởng nhất định muốn giới thiệu bạn gái cho Tạ Lệ.
Tạ Lệ ngại mất lòng, nên tranh thủ đi gặp cô gái tên là Tô Vân. Đối phương còn rất trẻ, nghe nói vừa tốt nghiệp đại học, là một cô gái ngoan ngoãn.
Kỳ thực anh chỉ tính toán gặp mặt, sau đó sẽ tìm cớ uyển chuyển từ chối. Nhưng không ngờ Tô Vân chấp nhất hơn Tạ Lệ tưởng tượng, cô nói cô đối với Tạ Lệ nhất kiến chung tình, chỉ cần Tạ Lệ không có bạn gái, cô có thể quang minh chính đại theo đuổi anh. Hơn nữa cô là một cô gái rất đúng mực, biết tận dụng thời cơ, khi Tạ Lệ cho cô đã bỏ cuộc, thì đột nhiên cô lại xuất hiện trước mặt anh, thái độ hào phóng mời Tạ Lệ cùng đi ăn cơm tối.
Trạng thái như thế giằng co hơn ba tháng.
Hôm đó, xế chiều trời hạ xuống một cơn mưa nhỏ, nhiệt độ giảm xuống, mắt thấy đã sắp hết mùa thu.
Tạ Lệ mặc thường phục ra khỏi cục cảnh sát, miệng ngậm thuốc lá, đi tới cửa nhìn thấy Tô Vân mặc áo khoác, quấn khăn quàng cổ đứng ở cửa chờ mình.
Anh đi tới, Tô Vân nhìn anh nói: “Sao ở nơi công cộng lại hút thuốc chứ?”
Vì vậy Tạ Lệ ném thuốc lá vào thùng rác, nói: “Xin lỗi.”
Tô Vân nói: “Cùng nhau ăn cơm đi.”
Lúc trước Tạ Lệ theo thói quen kiếm cớ từ chối, hôm nay lại nãy sinh ý nghĩ muốn nói rõ ràng với Tô Vân, có thể sẽ nói nghiêm túc hơn một chút, nặng hơn một chút, vì thế anh gật đầu, nói: “Tôi mời cô.”
Tô Vân thụ sủng nhược kinh: “Hôm nay làm sao vậy? Đột nhiên động tâm với em?”
Tạ Lệ cười, hai tay bỏ vào trong túi áo đi trước.
Tô Vân đi theo sau anh, nói: “Không sao, chúng ta có thể làm bạn trước, em còn rất trẻ, không dự định kết hôn bây giờ.”
Tạ Lệ không nói gì.
Thời tiết khá lạnh, Tô Vân muốn Tạ Lệ mời mình đi ăn lẩu, cho nên hai người vào một nhà nhà hàng lẩu, chọn chỗ ngồi gần cửa sổ.
Tạ Lệ cầm thực đơn gọi món ăn.
Tô Vân vừa nhìn anh, vừa nói: “Anh đẹp trai như vậy, sao không có bạn gái chứ?”
Tạ Lệ đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, xé giấy bọc đũa nói: “Tôi đã có có người yêu, tôi đang chờ em ấy.”
“Cô ấy ở chỗ nào?” Tô Vân hỏi.
Tạ Lệ trầm mặc chốc lát, nói: “Bây giờ tôi cũng không biết.”
Đoạn đối thoại này đã lặp lại quá nhiều lần, Tô Vân lấy tay nâng mặt, nói: “Ai —— lại tới nữa rồi, mỗi lần đều gạt em.”
Tạ Lệ nói: “Tôi không phải qua loa gạt cô, mà là không muốn chia sẻ với cô chuyện tôi và em ấy, em ấy chân thật tồn tại.”
Tô Vân suy nghĩ một chút, nói: “Anh nói xem chúng ta có giống như Dương Quá và Quách Tương hay không?”
“Cái gì?” Tạ Lệ không hiểu ra sao.
Tô Vân nói: “Anh đợi cô cô của anh, mà em chỉ có thể xa xa nhìn đại ca ca của em.”
Tạ Lệ bật cười: “Không, không giống. Em ấy không phải Tiểu Long Nữ.”
Tô Vân vẫn chuyên chú nhìn Tạ Lệ, đây là lần duy nhất cô nhìn thấy trong mắt Tạ Lệ xuất hiện ý cười. Đột nhiên cô hiểu, có lẽ Tạ Lệ không phải qua loa từ chối cô.
(Thường Tiểu Gia không phải Tiểu Long Nữ. Cậu ấy là Tiểu Đông Tà Hoàng Dung thì thích hợp hơn. Mà Thường Tiểu Gia cũng đâu phải con gái.)
Bây giờ toàn bộ thế lực Hồng Phường ở Hải Cảng đều tràn ngập nguy cơ. Thường Quan Sơn mang theo Thường Tiểu Gia chạy trốn, buổi tối hôm ấy người mất tích còn có Thời Hoằng Tinh. Còn mẹ con Diệp Hinh Chi và Thường Tiểu Cát cũng đã bị bắt. Những người khác của Hồng Phường dồn dập bị lực lượng cảnh sát gọi đến điều tra, hạn chế rời khỏi Hải Cảng.
Lực lượng cảnh sát phong tỏa tất cả bến cảng, điều tra đường bờ biển, triệt để cắt đứt con đường vượt biên ra biển của Thường Quan, thế nhưng cũng có thể Thường Quan Sơn trốn chạy theo đường bộ.
Đối với Tạ Lệ mà nói, bắt được Thường Quan Sơn tất nhiên quan trọng, thế nhưng tìm được tung tích Thường Tiểu Gia càng cấp bách hơn.
Tạ Lệ xem lại toàn bộ quá trình hỏi cung Thường Tiểu Cát qua camera. Cảnh sát hỏi cái gì, hắn cũng không biết, không để lại một khẩu cung hữu dụng.
Sau đó Tạ Lệ mặc cảnh phục đi vào.
Thường Tiểu Cát vừa nhìn thấy Tạ Lệ, cười lạnh, lùi ra sau.
Tạ Lệ hỏi hắn: “Thường Quan Sơn ở nơi nào?”
Thường Tiểu Cát nói: “Tao thật sự không biết, mày biết con người của ba ba tao mà, mày cho là ông ấy bỏ lại tao và mẹ tao chạy trốn còn lưu lại hậu hoạn, nói cho tao biết ông ấy trốn nơi nào?”
Cuối cùng Thường Tiểu Cát vẫn không nói gì hết.
Vốn phải là thắng lợi hoàn toàn, nhưng vì vào thời khắc sống còn Du Chính Khôn không đủ nhân lực, không thể vừa kiểm tra hàng hóa ở cục hải quan đồng thời cho người vây bắt Thường Quan Sơn, cho lão thời gian đào tẩu.
Tất cả là dã tràng xe cát, làm mọi người đều khó chịu.
Lúc Tạ Lệ rời khỏi cục cảnh sát nhìn thấy một chiếc xe quân cảnh đậu ở cửa, cửa xe mở ra, có hai cảnh sát đem một chiếc xe lăn xuống.
Sau đó họ dìu một người ngồi vào xe lăn, người đó là Nguyễn Thu Viện.
Nguyễn Thu Viện còn rất tiều tụy, bao bọc quần áo rất dày, mặt tái nhợt được khăn quàng cổ che hết một nửa.
Tạ Lệ dừng bước.
Nguyễn Thu Viện nhìn anh gật đầu.
Tạ Lệ đẩy cô đi cúng tế Trần Hải Mạn.
Mặt trước bia mộ đã bày đầy hoa tươi, hẳn là đồng đội của Trần Hải Mạn đã đến cúng tế trước.
Tạ Lệ cũng để bó hoa tươi của mình lên.
Nguyễn Thu Viện ngồi ở trên xe lăn, lẳng lặng nhìn bức ảnh trên mộ bia, nói: “Là Hà Xuyên Vân cứu tôi từ dưới biển lên, giao cho Thường Tiểu Gia, Thường Tiểu Gia đã cứu mạng tôi.”
Tạ Lệ không nói gì.
Nguyễn Thu Viện tiếp tục nói: “Thường Tiểu Gia đã sớm biết thân phận chúng ta, nhưng không biết là từ khi nào. Tôi không hiểu tại sao cậu ấy không vạch trần chúng ta, còn trong bóng tối giúp chúng ta.”
Tạ Lệ nhắm mắt, hai tay bỏ vào túi quần, mũi giày da đá đá tảng đá dưới đất: “Mẹ của em ấy bị Thường Quan Sơn giết chết.”
Nguyễn Thu Viện ngơ ngác, nói: “Thì ra là như vậy. Tôi cho là cậu ấy đối với anh —— ”
Tạ Lệ không biết, lúc trước anh cho là mình hiểu rõ Thường Tiểu Gia, nhưng bây giờ lại phát hiện có nhiều điều anh chưa biết về Thường Tiểu Gia.
Nguyễn Thu Viện nói: “Tôi nghe nói Thường Tiểu Gia bị Thường Quan Sơn bắt đi.”
“Ừ.” Tạ Lệ gật đầu.
Nguyễn Thu Viện hỏi: “Anh định làm như thế nào?”
Tạ Lệ nói: “Tiếp tục đuổi bắt Thường Quan Sơn.”
Nguyễn Thu Viện nói: “Được.”
Nhưng Tạ Lệ không thể đuổi bắt Thường Quan Sơn, ngoại trừ vừa bắt đầu thỉnh thoảng có một ít manh mối của Thường Quan Sơn từ những thành thị khác truyền đến, lực lượng cảnh sát ở đó phối hợp lực lượng cảnh sát Hải Cảng đuổi bắt lại vồ hụt, sau đó không còn tin tức gì của Thường Quan Sơn.
Tạ Lệ chưa rời khỏi Hải Cảng, anh luôn hiệp trợ đuổi bắt Thường Quan Sơn và thế lực của lão còn sót lại. Toàn bộ Hồng Phường bị đả kích vô cùng nghiêm trọng. Đã từng là xã đoàn lớn nhất Hải Cảng bây giờ thất bại hoàn toàn. Tập đoàn Câu Nghĩa thay vị trí đó.
Mãi đến khi mọi việc kết thúc, cũng là lúc Tạ Lệ phải rời khỏi thành phố Hải Cảng.
Trước khi đi, Tạ Lệ gặp được Hà Xuyên Vân.
Hà Xuyên Vân nói y cũng đang điều tra tung tích của Thường Quan Sơn và Thường Tiểu Gia, thế nhưng vẫn không có manh mối.
“Cậu có biết…” Hà Xuyên Vân nói: “Chỉ cần Thường Quan Sơn ở bên ngoài một ngày, chúng ta trước sau phải sống trong sợ hãi và uy hiếp.”
Tiếng nói Tạ Lệ khàn khàn: “Tôi chỉ lo lắng cho Tiểu Gia.”
Hà Xuyên Vân nhìn anh: “Kỳ thực Gia thiếu kiên cường hơn anh tưởng tượng rất nhiều. Anh chỉ biết Thường Quan Sơn rất điên, nhưng không nhớ hai người đó là cha con.”
Tạ Lệ không nói gì.
Hà Xuyên Vân hỏi anh: “Cậu muốn rời khỏi Hải Cảng?”
Tạ Lệ gật đầu: “Cấp trên cho là tôi tiếp tục ở lại Hải Cảng sẽ gặp nguy hiểm.”
Hà Xuyên Vân nghe vậy cười khẽ một tiếng: “Hiện tại cái tên Tạ Lệ của cậu ai trong thế giới ngầm ở Hải Cảng mà không biết? Thế lực của Thường Quan Sơn vẫn chưa hoàn toàn nhổ hết, nếu như tin tức của tôi không sai, có người bỏ tiền muốn mua mạng của cậu. Cậu rời khỏi nơi này là đúng, tôi sẽ tiếp tục tìm tung tích của họ, nếu như có tin tức, tôi sẽ nói cho cậu trước.”
Tạ Lệ nói: “Cảm ơn.”
Sau khi rời khỏi chỗ của Hà Xuyên Vân, Tạ Lệ gặp Hoắc Chiếu Ninh.
Hoắc Chiếu Ninh vẫn dáng vẻ nho nhã lễ độ, tháo kính mát xuống chủ động bắt tay Tạ Lệ: “Tạ cảnh quan.”
Tạ Lệ biết Hà Xuyên Vân đã sớm âm thầm cấu kết với Hoắc Chiếu Ninh. Lúc anh bắt tay Hoắc Chiếu Ninh, đột nhiên nói: “Anh không nên trở thành một Thường Quan Sơn thứ hai, không phải ở Hải Cảng chỉ có một Tạ Lệ.”
Hoắc Chiếu Ninh nở nụ cười, nói: “Hải Cảng không có một Thường Quan Sơn thứ hai, Tạ cảnh quan xin yên tâm, tôi là người, không phải cầm thú.”
Được điều đi nằm vùng tham dự hành động “Tiết Hồng”, hoàn thành nhiệm vụ Tạ Lệ được ngợi khen, thăng cảnh hàm, trở về quê nhà là thành phố Sùng Phong.
Lúc này Tạ Lệ đã hai mươi bảy tuổi, từ khi Thường Quan Sơn mang theo Thường Tiểu Gia trốn chạy đã qua được nửa năm.
Thời gian nửa năm, Tạ Lệ không có một chút tin tức của Thường Tiểu Gia, còn tên của Thường Quan Sơn luôn ở trên bảng truy nã của lực lượng cảnh sát.
Sinh hoạt Tạ Lệ về với quỹ đạo, thế nhưng anh không tìm được cái gọi là quỹ đạo ở nơi nào. Càng ngày anh càng dùng hết thời gian và tinh lực cho công việc, bởi vì như vậy anh mới không để cho mình lắng xuống, một khi lắng xuống, trong đầu anh toàn bộ đều là hình ảnh của Thường Tiểu Gia.
Lãnh đạo của Tạ Lệ cho rằng: do anh nằm vùng nên tâm lý có vấn đề, tìm bác sĩ tâm lý phụ đạo cho anh, nhưng không có hiệu quả. Bởi vì Tạ Lệ trước sau ngậm miệng không nói gì về Thường Tiểu Gia.
Trong nháy mắt mùa hè trôi qua mùa thu lại đến. Đại đội trưởng nhất định muốn giới thiệu bạn gái cho Tạ Lệ.
Tạ Lệ ngại mất lòng, nên tranh thủ đi gặp cô gái tên là Tô Vân. Đối phương còn rất trẻ, nghe nói vừa tốt nghiệp đại học, là một cô gái ngoan ngoãn.
Kỳ thực anh chỉ tính toán gặp mặt, sau đó sẽ tìm cớ uyển chuyển từ chối. Nhưng không ngờ Tô Vân chấp nhất hơn Tạ Lệ tưởng tượng, cô nói cô đối với Tạ Lệ nhất kiến chung tình, chỉ cần Tạ Lệ không có bạn gái, cô có thể quang minh chính đại theo đuổi anh. Hơn nữa cô là một cô gái rất đúng mực, biết tận dụng thời cơ, khi Tạ Lệ cho cô đã bỏ cuộc, thì đột nhiên cô lại xuất hiện trước mặt anh, thái độ hào phóng mời Tạ Lệ cùng đi ăn cơm tối.
Trạng thái như thế giằng co hơn ba tháng.
Hôm đó, xế chiều trời hạ xuống một cơn mưa nhỏ, nhiệt độ giảm xuống, mắt thấy đã sắp hết mùa thu.
Tạ Lệ mặc thường phục ra khỏi cục cảnh sát, miệng ngậm thuốc lá, đi tới cửa nhìn thấy Tô Vân mặc áo khoác, quấn khăn quàng cổ đứng ở cửa chờ mình.
Anh đi tới, Tô Vân nhìn anh nói: “Sao ở nơi công cộng lại hút thuốc chứ?”
Vì vậy Tạ Lệ ném thuốc lá vào thùng rác, nói: “Xin lỗi.”
Tô Vân nói: “Cùng nhau ăn cơm đi.”
Lúc trước Tạ Lệ theo thói quen kiếm cớ từ chối, hôm nay lại nãy sinh ý nghĩ muốn nói rõ ràng với Tô Vân, có thể sẽ nói nghiêm túc hơn một chút, nặng hơn một chút, vì thế anh gật đầu, nói: “Tôi mời cô.”
Tô Vân thụ sủng nhược kinh: “Hôm nay làm sao vậy? Đột nhiên động tâm với em?”
Tạ Lệ cười, hai tay bỏ vào trong túi áo đi trước.
Tô Vân đi theo sau anh, nói: “Không sao, chúng ta có thể làm bạn trước, em còn rất trẻ, không dự định kết hôn bây giờ.”
Tạ Lệ không nói gì.
Thời tiết khá lạnh, Tô Vân muốn Tạ Lệ mời mình đi ăn lẩu, cho nên hai người vào một nhà nhà hàng lẩu, chọn chỗ ngồi gần cửa sổ.
Tạ Lệ cầm thực đơn gọi món ăn.
Tô Vân vừa nhìn anh, vừa nói: “Anh đẹp trai như vậy, sao không có bạn gái chứ?”
Tạ Lệ đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, xé giấy bọc đũa nói: “Tôi đã có có người yêu, tôi đang chờ em ấy.”
“Cô ấy ở chỗ nào?” Tô Vân hỏi.
Tạ Lệ trầm mặc chốc lát, nói: “Bây giờ tôi cũng không biết.”
Đoạn đối thoại này đã lặp lại quá nhiều lần, Tô Vân lấy tay nâng mặt, nói: “Ai —— lại tới nữa rồi, mỗi lần đều gạt em.”
Tạ Lệ nói: “Tôi không phải qua loa gạt cô, mà là không muốn chia sẻ với cô chuyện tôi và em ấy, em ấy chân thật tồn tại.”
Tô Vân suy nghĩ một chút, nói: “Anh nói xem chúng ta có giống như Dương Quá và Quách Tương hay không?”
“Cái gì?” Tạ Lệ không hiểu ra sao.
Tô Vân nói: “Anh đợi cô cô của anh, mà em chỉ có thể xa xa nhìn đại ca ca của em.”
Tạ Lệ bật cười: “Không, không giống. Em ấy không phải Tiểu Long Nữ.”
Tô Vân vẫn chuyên chú nhìn Tạ Lệ, đây là lần duy nhất cô nhìn thấy trong mắt Tạ Lệ xuất hiện ý cười. Đột nhiên cô hiểu, có lẽ Tạ Lệ không phải qua loa từ chối cô.
(Thường Tiểu Gia không phải Tiểu Long Nữ. Cậu ấy là Tiểu Đông Tà Hoàng Dung thì thích hợp hơn. Mà Thường Tiểu Gia cũng đâu phải con gái.)
Bình luận truyện