Dẫn Lửa
Chương 81: Thì ra bông tuyết đã sớm có chỗ đi về
Trên lớp kính phòng tắm rộng lớn lấm tấm bọt nước mờ mịt.
Cơ thể mềm mại trắng nõn của Hạ Nam Chi được bế vào bồn tắm sứ màu trắng, nước ấm nhiệt độ vừa phải tràn qua đầu vai, không khí lan tỏa hương thơm. Cô vẫn luôn né tới sát thành bồn tắm, nhưng chỉ được chốc lát thì sợi xích gắn còng tay lại bị kéo mạnh, cuối cùng vẫn rơi vào ***.g ngực Tạ Thầm Ngạn, bị anh ôm dưới nước, cẳng chân mảnh khảnh chìm dưới nước ép sát phần eo rắn chắc của anh.
“Em trốn gì chứ?”
Đối mặt với người nào đó biết rõ còn hỏi, Hạ Nam Chi tức giận hắt nước lên gương mặt tuấn tú của anh: “Em trốn cái gì anh còn không biết à?”
Đôi hàng mi lấm tấm hơi nước rung rung, cô không dám nhìn xuống dưới nước, mấy lần định không tắm nữa lại bị Tạ Thầm Ngạn ỷ vào thể lực nam nữ cách xa dễ dàng giữ chặt cô ở nơi này. Vài giọt nước trượt theo hàng mày tinh xảo của anh, xẹt dọc đường cong xương hàm, cuối cùng rơi cả lên người cô.
Gần bốn mươi phút sau.
Hạ Nam Chi như một con búp bê tinh xảo mới hút no nước, được bọc bằng khăn tắm dày êm ái, mặc cho cái người chỉ mặc áo ngủ rộng thùng thình là Tạ Thầm Ngạn đặt mình lên giường lau khô.
Ánh mặt trời sáng rực ngoài cửa sổ sát đất rọi qua lớp kính, loang ra một nửa mặt sàn sạch sẽ.
Nhân lúc bầu không khí thích hợp, Hạ Nam Chi yếu ớt đưa ra ý kiến đòi điện thoại di động về.
Tạ Thầm Ngạn dịu dàng nói: “Ăn sáng đã rồi anh trả cho em.”
Hạ Nam Chi nhìn thấu tâm tư người này. Không phải là muốn chờ cho đến khi tin tức yêu đương bị lộ trong buổi livestream tối qua chắc ăn đến mức không còn tình huống bất ngờ xảy ra, dù cô có mười cái miệng cũng không giải thích được mới thả cô xuất hiện à?
Khi Hạ Nam Chị đi dép bông theo anh xuống bếp nấu cơm sáng, không nhịn được nói:
“Anh Tụng tội nghiệp thật đấy, phải một mình đối diện với sự cố scandal thế kỷ, mà đầu sỏ gây chuyện còn chơi trò mất tích nữa chứ.”
“Anh không có danh phận thì không tội nghiệp à?”
Tạ Thầm Ngạn tùy ý lườm cô một cái, thuận thế nói bâng quơ: “Hóa ra cô Hạ chơi trò kim ốc tàng kiều lại là ‘tàng’ kiểu này đấy?”
Hạ Nam Chi bị chặn họng không nói lại được.
Đeo còng tay đương nhiên sẽ bất tiện, nhưng Tạ Thầm Ngạn không phiền não với vấn đề này chút nào. Anh cực kỳ tự nhiên kéo theo cô gái mặc áo ngủ nam rộng thùng thình nhà mình, cùng đứng trước bếp nấu đồ ăn tươi mới.
Tia sáng trên đỉnh đầu chiếu xuống bàn tay có tỷ lệ hoàn hảo của anh, nốt ruồi đỏ kia nổi bật trên làn da trắng tựa nốt chu sa.
Tầm mắt của cô như bị dừng hình ảnh tại chỗ, không khỏi nhớ lại có fan trong livestream nói ‘muốn cắn’.
Bị còng cùng một chỗ cũng không phải chỉ mình anh hưởng lợi, Hạ Nam Chi không cam lòng tỏ ra yếu thế, nắm bàn tay thon dài kia lên gần miệng, trắng trợn cắn một cái.
Tạ Thầm Ngạn còn chẳng cau mày, chỉ nhìn dấu răng rõ rành rành trên hổ khẩu, giọng nói êm ái: “Hửm?”
Hạ Nam Chi cắn người ta xong thì nhanh chóng giả chết, đổi chủ đề nói: “Em đói bụng rồi.”
…
Bữa sáng được làm vô cùng đơn giản, chỉ là cô không thể nằm ườn trên sô pha chờ người cho ăn như trước nữa.
Nhưng Hạ Nam Chi xem một hồi cũng nổi lên hứng thú, chủ động nhận làm trứng ốp la.
Tủ lạnh ban đầu có mười quả trứng gà, cuối cùng chỉ còn dư lại một xíu không tính là cháy đen.
Tạ Thầm Ngạn vẫn bình tĩnh, có vẻ như không trông cậy vào con người sống trong nhung lụa như cô có thể rán ra đĩa trứng hoàn hảo đủ cả sắc, hương, vị.
Hạ Nam Chi hỏi: “Anh nói xem có ăn được không?”
“Em chỉ hơi thiếu kinh nghiệm thực chiến, không biết điều chỉnh độ lửa…” Tạ Thầm Ngạn trả lời như thể thuận miệng, vô cùng bình tĩnh cho trứng ra một chiếc đĩa xinh xắn chứ không phải vô tình đổ cả vào thùng rác, cứu vãn lòng tự trọng của cô, khiến cô dễ chịu hơn một chút.
Nhân lúc chuyển đồ ăn ra phòng ăn, Hạ Nam Chi chợt không hề báo trước hỏi một câu: “Cái chìa khóa kia rơi vào cống thoát nước thật à?”
Tạ Thầm Ngạn liếc cô, nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn của cô mấy giây là dễ dàng nhìn thấu tâm tư cô gái này rồi. Anh mím môi mỏng, nửa như cười nửa như không: “Anh đã lừa em bao giờ chưa?”
“Không phải chứ?”
Hạ Nam Chi đi dép bông bước sát lên một bước, định kéo cái ghế ngồi gần anh.
Nhưng chưa kịp hành động thì đã bị Tạ Thầm Ngạn ôm vào lòng lần nữa, kề cận như sinh đôi dính liền, ngay cả ăn cũng phải dính một chỗ đầy thân mật.
Đầu tiên, anh bưng cốc sữa có độ ấm thích hợp lên đút cho cô, sau đó cũng nhấp một ngụm ngay vị trí dấu môi của cô trên thành cốc.
Chỉ cần là đồ ăn, anh đều sẽ nhân lúc nóng hổi bón cho cô miếng đầu tiên.
Bỗng nhiên, Hạ Nam Chi nuốt xuống một ngụm đồ ăn, không chút dự liệu thốt ra một câu: “Em rất thích anh nán lại bên trong người em.”
Một câu thắng thắn kinh hãi như vậy, chọc cho Tạ Thầm Ngạn trước giờ không sợ sóng gió lộ ra vài phần dao động. Anh cúi đầu nhìn cô, muốn phân rõ biểu cảm trên gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn này có mấy phần thật, mấy phần giả.
“Thật mà.” Hạ Nam Chi như nhận thấy ánh mắt đầy nghi vấn của anh, suýt nữa giơ ba ngón tay lên trời thề độc, giọng nói mềm nhẹ cường điệu: “Nếu là thời gian nghỉ, em càng muốn ở đây sống thế giới hai người với anh, một giây cũng không rời nhau nửa bước ấy. Vốn dĩ đã chẳng cần còng tay chỉ được cái bề ngoài này để khóa tình cảm gắn bó keo sơn của chúng ta.”
Lý trí của Tạ Thầm Ngạn dần quay trở lại theo từng câu từng từ của cô, hờ hững đáp: “Trọng điểm của em là nửa câu sau?”
“Tạ Thầm Ngạn, anh thật là… dầu muối không vào.”
Hạ Nam Chi thấy anh không cắn câu thì dứt khoát cam chịu, há miệng thật to cắn miếng trứng trông xấu xấu trên đũa của anh.
Giây sau đó.
Phun phì phì vào cái đĩa xinh đẹp đựng trứng.
…
Tuy rằng Tạ Thầm Ngạn kiên quyết không chịu giao chìa khóa ra, lại giữ lời hứa trả di động cho cô sau bữa sáng.
Trên sô pha da thật rộng rãi cạnh cửa sổ sát đất, anh để trần nửa người trên, chỉ mặc quần ngủ, từng thớ cơ thịt rõ ràng trên ngực và bụng bị ánh nắng đổ bóng cực nét. Anh biếng nhác dùng máy tính xách tay lướt xem tài liệu quan trọng.
Mà Hạ Nam Chi thì mặc váy lụa trắng hai dây nằm gối trên đùi anh, đầu ngón tay mở khóa di động. Khoảnh khắc màn hình sáng lên, không phải nói quá lên nhưng đúng là cả đêm Đàm Tụng đều đang điên cuồng gửi tin nhắn cho cô, nhưng gửi mãi cũng chỉ như đá chìm đáy biển. Cuối cùng, Đàm Tụng không buồn gõ chữ nữa, dứt khoát chụp lại hotsearch gửi cho cô xem.
Cô nhanh tay lướt xuống.
Hạ Nam Chi đã chết lặng với việc mình bị bại lộ giữa buổi livestream, còn bị ghi hình tung lên các trang báo chí lớn.
Điều khiến cô ngạc nhiên là danh sách hot search.
Vì sao top 10 hot search còn có cuộc đại chiến bàn phím của Tập đoàn Hạ Thị và Tập đoàn Tạ Thị?
Cô bấm vào xem thử.
Phát hiện đám fans trong khu bình luận đều cười điên rồi.
[Có vị công nhân nào của hai tập đoàn này nặc danh tuồn ít tin tức ra xem thử không? Rốt cuộc là ai đang đối đáp đấy?]
[Tôi có nghe đồn một tin tức. Không phải lúc Hạ Nam Chi vừa ra mắt đã bị mấy sếp tổng tư bản phong sát à? Người phong sát cô ấy tàn nhẫn nhất chính là người nắm quyền của Hạ Thị. Ha ha ha ha không ngờ không phong sát nổi thì chớ, Hạ Nam Chi còn nổi ầm ầm. Thế nên xin phép @Tập đoàn Hạ Thị, có phải tổng giám đốc bá đạo đang online tự vả không hả?]
[Có phải @Tập đoàn Tạ Thị đang bị Tạ Thầm Ngạn dùng không?]
[Đoán mò sai cả rồi. Có khả năng tối qua anh ấy ôm người đẹp đi ngủ rồi, đâu ra hơi sức mà để ý tới đám FA bọn mình.]
[Chỉ nhìn cục diện công khai đại chiến của hai tập đoàn này, tôi có quyền nghi ngờ cục cưng Mỹ Chi bị ép liên hôn.]
[Hay rồi, thuyền tôi chèo ngày càng quái dị. Từ kịch bản thanh mai trúc mã cách vách biến thành tổng giám đốc bá đạo cưỡng ép chiếm đoạt nữ minh tinh.]
[A a a Tiểu Lý Nhi của tôi… Cô ấy tiến vào giải trí chắc không phải vì muốn thoát khỏi bị coi như công cụ liên hôn đấy chứ?]
Fans siêu thoại Nhân Gian Đệ Nhất săn sóc trìu mến, mà fans nhan sắc Tạ Thầm Ngạn cũng nhanh chóng tăng lên, có lý có cứ tranh cãi: [Bằng nhan sắc thần tiên của tổng giám đốc Tạ nhà chúng tôi còn cần chơi trò tổng giám đốc bá đạo cưỡng ép chiếm đoạt nữ minh tinh à? Lần phỏng vấn trước anh ấy công khai mình có vợ chưa cưới, còn tiết lộ là đính hôn rồi. Lâu Lạc Gia chẳng qua là hàng giả thôi, thanh mai trúc mã cái nỗi gì? Tổng giám đốc Tạ nhà chúng tôi mới là thanh mai trúc mã chân chính của Tiểu Lý Nhi!”
Fans siêu thoại Nhân Gian Đệ Nhất đáp lại: [Có phải thanh mai trúc mã hay không còn chưa biết cơ mà.]
Giờ thì hỏi Công ty Tinh Kỷ cũng vô dụng.
Một trong số các tin nóng hổi là Hạ Nam Chi dùng thân phận ‘clone’ tham gia giới giải trí, công ty đại diện của cô cũng ngơ ngác ăn dưa chung với cộng đồng mạng, thậm chí còn có hot blogger chạy đến công ty nằm vùng.
Nghe đồn, đèn phòng quan hệ công chúng sáng thâu đêm, giống với Gia Mang cách vách.
Bởi thế, đám fans hâm mộ đều chạy tới @Tập đoàn Hạ Thị, còn rất đâm chọc mà nhắn lại rằng: [Tổng giám đốc bá đạo ơi, tiểu thư cành vàng lá ngọc nhà anh thật sự tự nguyện gả cho Tạ Thầm Ngạn à?]
*
Lúc Hạ Tư Phạm thấy đoạn văn này, thư ký Nghê biết ngay là phải đổi cái di động mới nữa rồi.
Trong thùng rác cạnh bàn làm việc đã chất đống sáu, bảy chiếc di động màn hình vỡ nát, tuổi thọ được sử dụng không vượt quá một hai tiếng đồng hồ, đều nhờ ơn trang chủ của Tập đoàn Tạ Thị.
Thư ký Nghê run rẩy lẩy bẩy mở hộp lấy di động mới, vừa đưa tới vừa nói: “Tổng giám đốc Hạ, bên nhà tổ có tin tức truyền đến, nói là Lâu Lạc Gia tới cửa tặng quà xin lỗi. Là bà chủ cho anh ta vào.”
Hạ Tư Phạm không cảm thấy bất ngờ, giọng nói lành lạnh tràn khỏi bờ môi mỏng: “Người này cũng không tìm nhầm cửa nhỉ.”
Thư ký Nghê phỏng đoán thánh tâm: “Nói thế nào thì cô chủ cũng họ Hạ, còn chưa chính thức vào cửa nhà họ Tạ mà.”
Những lời này cực lấy lòng ông anh cuồng em gái siêu cấp này, ngay cả nét mặt cũng dịu đi đôi phần, ngón tay miết nhẹ chiếc di động màu đen cực mỏng, gõ nhẹ tay vịn xe lăn: “Thôi kệ đi, xem thái độ của thím thế nào.”
Thư ký Nghê nói thêm: “Vậy trước hết cứ tạm ngừng cảnh cáo với ban ngành đầu tư dưới trướng Gia Mang chứ ạ?”
“Ừ.”
Hạ Tư Phạm không nói thêm gì, tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thời gian gần đây tâm trạng của người này không được tốt, đầu gối chân trái còn gãy xương, mà ngay cả thư ký Nghê cũng không mò ra được nguyên nhân chân chính dẫn đến việc anh bị thương. Nửa đêm hôm ấy thư ký Nghê nhận được điện thoại của bệnh viện, tới nơi thì Hạ Tư Phạm đã phẫu thuật xong, ra khỏi phòng cấp cứu, còn nghiêm cấm anh ấy cho người nhà họ Hạ biết chuyện.
Thư ký Nghê đứng tại chỗ ngẩn người.
Chợt, anh ấy phát hiện Hạ Tư Phạm nhìn mình chằm chằm.
“Sếp Hạ, chân anh có đau không?”
Đầu óc thư ký Nghê ngơ ngẩn thế nào mà hỏi ra thành tiếng.
Bầu không khí trong văn phòng lập tức trở nên khó thở, khi thư ký Nghê ứa mồ hôi lạnh, cho rằng cuộc đời chức nghiệp đến đây là kết thúc thì thấy ông chủ bá đạo chỉ số thông minh đỉnh chóp trong cả giới kinh doanh lẫn chuyện ngày thường của nhà mình bỗng nhiên nói nhỏ một câu: “Có khi tôi bệnh rồi.”
*
Biệt thự Tư Nam, nguyên buổi sáng Hạ Nam Chi nhận được vô số tin nhắn đếm không xuể.
Có đạo diễn và diễn viên từng hợp tác trong giới giải trí, thấy hot search và biết thân phận thật của cô nên chủ động chào hỏi.
Cũng có người từng xảy ra xung đột với cô như Bùi Diệu chủ động gửi một đoạn văn xin lỗi cực kỳ chân thành và thật lòng, muốn xóa bỏ ân oán khi đó.
Còn có cả đám người vô cùng chắc ăn chuyện cô là chim hoàng yến nhỏ được Tạ Thầm Ngạn nuôi chơi, lúc này đều chạy đến làm rõ hiểu lầm.
Hạ Nam Chi không buồn đáp lại những tình cảm giả dối như vậy.
Đàm Tụng cũng nói với cô, từ tối hôm qua bắt đầu có hot search là Lê Mạch đã ngồi khờ người ôm di động như đánh mất ba hồn bảy vía, lại còn ngơ ngác hỏi thân phận này của cô có khả năng xoay ngược lại không? Đến giờ Lê Mạch còn tưởng mình nửa đêm tỉnh giấc, người còn đang chìm đắm trong mộng, sao có thể ngờ được một công ty giải trí nho nhỏ lại có thể ẩn giấu công chúa điện hạ cao quý.
Đến nước này thì Lê Mạch cũng hoàn toàn không thèm sợ Hạ Nam Chi sẽ rời đi khi kết thúc hợp đồng nữa, với bối cảnh khủng bố của cô, muốn đổi sang công ty giải trí nhà ai thì nói một câu là xong chuyện.
Không ai dám cản lại.
Buổi chiều.
Hạ Nam Chi nhân lúc Tạ Thầm Ngạn lười biếng nằm trên sô pha chợp mắt thì bắt đầu tiến hành tìm tòi chìa khóa còng tay trên diện rộng, không bỏ sót bất cứ khe góc nào. Tay chân của cô bò tới bò lui, mái tóc đen nhánh dài đến thắt lưng nhẹ nhàng lướt qua lồng ngực anh.
Tạ Thầm Ngạn chậm rãi mở đôi mắt ngọc đen láy, vươn tay tóm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô.
Hạ Nam Chi ngơ ngác quay đầu lại, vừa đối diện với anh thì bầu không khí lập tức tản ra chút mờ ám nhè nhẹ. Rõ ràng không giao lưu bằng ngôn ngữ mà lại hiểu lẫn nhau nghĩ gì trong lòng, cô bị cánh tay mạnh mẽ của anh thuận thế lôi tới, môi nhẹ nhàng hôn lên.
Tạ Thầm Ngạn rất thích hôn cô, cứ như chiếm được búp bê mà mình yêu thích, lúc nào cũng muốn ôm vào lòng xo.a nắn.
Thỉnh thoảng Hạ Nam Chi cũng cố ý nói: “Tuy đòi Lạc Đại may một con búp bê thì có vẻ ‘người tài không được trọng dụng’ thật, ừm… nhưng chỉ cần đủ tiền, em đảm bảo anh ấy sẽ nhận đơn hàng này mà không cảm thấy nhục nhã chút nào. Hay là sinh nhật anh năm nay em tặng anh một con búp bê phiên bản Hạ Nam Chi nhé?”
Tạ Thầm Ngạn không thẹn không xấu hổ lăn lộn cô, mà giọng nói ra lại rất thản nhiên: “Có sẵn rồi, cần đồ thay thế làm gì?”
Chẳng biết sao, những lời này khiến đuôi mắt Hạ Nam Chi hơi ửng đỏ.
Trước giờ anh chưa bao giờ cần đồ thay thế.
Chờ hai người đánh trận xong xuôi, mặt trời ngoài cửa sổ đã xuống núi từ bao giờ, trong phòng cũng tối hẳn xuống.
Sau gáy Hạ Nam Chi lấm tấm mồ hôi, bị kẹp giữa sô pha, da thịt trắng nõn dán lên sô pha da cứ dính dính. Cô nũng nịu nói: “Bây giờ chỉ cần biết lên internet, trẻ con ba tuổi cũng biết Hạ Nam Chi tự bộc lộ tình cảm, yêu thương kết duyên với người cầm quyền Tập đoàn Tạ Thị là Tạ Thầm Ngạn. Anh còn không hài lòng cái gì nữa? Có cần em đăng một đoạn văn nghìn chữ lên Weibo, công khai tình cảm thanh mai trúc mã của hai ta không?”
Cô lắc lắc còng tay, quấn lấy Tạ Thầm Ngạn, hỏi đến cùng xem người này giấu chìa khóa ở đâu.
Anh không nói, cô cắn anh.
Bắt đầu từ yết hầu gợi cảm trượt xuống ngực, cắn dày đặc chi chít, cảm giác truyền từ đôi môi mềm mại vô cùng rõ ràng.
Ngược lại, Tạ Thầm Ngạn dùng cánh tay mạnh mẽ giữ chặt eo cô, duy trì tư thế lười nhác dựa trên sô pha thật lâu. Đây là lòng cố chấp từ trong gen quấy phá, chỉ khi nào khóa chặt cô bên người, một tấc không rời thì mới có hể khắc chế lòng tham và dụ.c vọng cuồn cuộn không ngừng dành cho cô.
Hạ Nam Chi thấy hôn nhẹ mất đi hiệu lực, thật sự lấy di động của mình ra.
Phải đăng đoạn văn thanh mai trúc mã.
Nào biết, vừa bấm vào Weibo.
Mấy chữ # Hạ Nam Chi, Tạ Thầm Ngạn thanh mai trúc mã # đã leo lên đầu bảng hot search.
Nguyên nhân chính là fans hâm mộ của cô chạy đến dưới trang web chính thức của Hạ Thị hỏi có phải bọn họ mang tiểu thư xinh đẹp tựa tiên trên trời nhà mình ra làm công cụ liên hôn hay không. Mà Tập đoàn Hạ Thị đại chiến miệng lưỡi cả đêm với Tập đoàn Tạ Thị lại giở thủ đoạn trà xanh ngàn năm không đổi, cứ thế lặng im!
Vị này không trả lời, quần chúng ăn dưa bắt đầu to gan bịa đặt.
Mãi đến nửa tiếng đồng hồ trước.
Diễn viên Cố Thanh Sương đã rời khỏi giới giải trí nhiều năm công khai đăng một tấm ảnh chụp chung lên.
Tấm hình chụp cảnh tuyết, Hạ Nam Chi đứng cạnh hai người tuyết trang trí bằng cành mai xanh biếc, xinh đẹp trong sáng hơn tuyết vài phần, tóc dài như thác, gương mặt tươi sáng trắng trẻo đang ngước nhìn Tạ Thầm Ngạn mặc tây trang đi giày da vô cùng cao quý bên kia.
So với cô cười tươi rói, gương mặt tuấn tú của anh thoạt nhìn có vẻ lạnh nhạt, nhưng hành động lại dịu dàng hết sức, giúp cô phất đi hoa tuyết dính trên lông mi.
Ánh mặt trời lấp lánh khiến cả khung cảnh cực kỳ rõ nét.
Bao gồm cả nốt ruồi đỏ nho nhỏ trên hổ khẩu của người đàn ông, tựa như nốt chu sa nơi trái tim Hạ Nam Chi.
[Hạ Nam Chi mười hai tuổi.]
[Tạ Thầm Ngạn mười sáu tuổi – I Love You More.]
Hai người tay nắm tay, viết chữ lên người tuyết nhỏ.
Quần chúng ăn dưa thấy vậy thì chợt hiểu:
Thì ra bông tuyết thuần khiết đã sớm có chỗ đi về từ lâu.
Cơ thể mềm mại trắng nõn của Hạ Nam Chi được bế vào bồn tắm sứ màu trắng, nước ấm nhiệt độ vừa phải tràn qua đầu vai, không khí lan tỏa hương thơm. Cô vẫn luôn né tới sát thành bồn tắm, nhưng chỉ được chốc lát thì sợi xích gắn còng tay lại bị kéo mạnh, cuối cùng vẫn rơi vào ***.g ngực Tạ Thầm Ngạn, bị anh ôm dưới nước, cẳng chân mảnh khảnh chìm dưới nước ép sát phần eo rắn chắc của anh.
“Em trốn gì chứ?”
Đối mặt với người nào đó biết rõ còn hỏi, Hạ Nam Chi tức giận hắt nước lên gương mặt tuấn tú của anh: “Em trốn cái gì anh còn không biết à?”
Đôi hàng mi lấm tấm hơi nước rung rung, cô không dám nhìn xuống dưới nước, mấy lần định không tắm nữa lại bị Tạ Thầm Ngạn ỷ vào thể lực nam nữ cách xa dễ dàng giữ chặt cô ở nơi này. Vài giọt nước trượt theo hàng mày tinh xảo của anh, xẹt dọc đường cong xương hàm, cuối cùng rơi cả lên người cô.
Gần bốn mươi phút sau.
Hạ Nam Chi như một con búp bê tinh xảo mới hút no nước, được bọc bằng khăn tắm dày êm ái, mặc cho cái người chỉ mặc áo ngủ rộng thùng thình là Tạ Thầm Ngạn đặt mình lên giường lau khô.
Ánh mặt trời sáng rực ngoài cửa sổ sát đất rọi qua lớp kính, loang ra một nửa mặt sàn sạch sẽ.
Nhân lúc bầu không khí thích hợp, Hạ Nam Chi yếu ớt đưa ra ý kiến đòi điện thoại di động về.
Tạ Thầm Ngạn dịu dàng nói: “Ăn sáng đã rồi anh trả cho em.”
Hạ Nam Chi nhìn thấu tâm tư người này. Không phải là muốn chờ cho đến khi tin tức yêu đương bị lộ trong buổi livestream tối qua chắc ăn đến mức không còn tình huống bất ngờ xảy ra, dù cô có mười cái miệng cũng không giải thích được mới thả cô xuất hiện à?
Khi Hạ Nam Chị đi dép bông theo anh xuống bếp nấu cơm sáng, không nhịn được nói:
“Anh Tụng tội nghiệp thật đấy, phải một mình đối diện với sự cố scandal thế kỷ, mà đầu sỏ gây chuyện còn chơi trò mất tích nữa chứ.”
“Anh không có danh phận thì không tội nghiệp à?”
Tạ Thầm Ngạn tùy ý lườm cô một cái, thuận thế nói bâng quơ: “Hóa ra cô Hạ chơi trò kim ốc tàng kiều lại là ‘tàng’ kiểu này đấy?”
Hạ Nam Chi bị chặn họng không nói lại được.
Đeo còng tay đương nhiên sẽ bất tiện, nhưng Tạ Thầm Ngạn không phiền não với vấn đề này chút nào. Anh cực kỳ tự nhiên kéo theo cô gái mặc áo ngủ nam rộng thùng thình nhà mình, cùng đứng trước bếp nấu đồ ăn tươi mới.
Tia sáng trên đỉnh đầu chiếu xuống bàn tay có tỷ lệ hoàn hảo của anh, nốt ruồi đỏ kia nổi bật trên làn da trắng tựa nốt chu sa.
Tầm mắt của cô như bị dừng hình ảnh tại chỗ, không khỏi nhớ lại có fan trong livestream nói ‘muốn cắn’.
Bị còng cùng một chỗ cũng không phải chỉ mình anh hưởng lợi, Hạ Nam Chi không cam lòng tỏ ra yếu thế, nắm bàn tay thon dài kia lên gần miệng, trắng trợn cắn một cái.
Tạ Thầm Ngạn còn chẳng cau mày, chỉ nhìn dấu răng rõ rành rành trên hổ khẩu, giọng nói êm ái: “Hửm?”
Hạ Nam Chi cắn người ta xong thì nhanh chóng giả chết, đổi chủ đề nói: “Em đói bụng rồi.”
…
Bữa sáng được làm vô cùng đơn giản, chỉ là cô không thể nằm ườn trên sô pha chờ người cho ăn như trước nữa.
Nhưng Hạ Nam Chi xem một hồi cũng nổi lên hứng thú, chủ động nhận làm trứng ốp la.
Tủ lạnh ban đầu có mười quả trứng gà, cuối cùng chỉ còn dư lại một xíu không tính là cháy đen.
Tạ Thầm Ngạn vẫn bình tĩnh, có vẻ như không trông cậy vào con người sống trong nhung lụa như cô có thể rán ra đĩa trứng hoàn hảo đủ cả sắc, hương, vị.
Hạ Nam Chi hỏi: “Anh nói xem có ăn được không?”
“Em chỉ hơi thiếu kinh nghiệm thực chiến, không biết điều chỉnh độ lửa…” Tạ Thầm Ngạn trả lời như thể thuận miệng, vô cùng bình tĩnh cho trứng ra một chiếc đĩa xinh xắn chứ không phải vô tình đổ cả vào thùng rác, cứu vãn lòng tự trọng của cô, khiến cô dễ chịu hơn một chút.
Nhân lúc chuyển đồ ăn ra phòng ăn, Hạ Nam Chi chợt không hề báo trước hỏi một câu: “Cái chìa khóa kia rơi vào cống thoát nước thật à?”
Tạ Thầm Ngạn liếc cô, nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn của cô mấy giây là dễ dàng nhìn thấu tâm tư cô gái này rồi. Anh mím môi mỏng, nửa như cười nửa như không: “Anh đã lừa em bao giờ chưa?”
“Không phải chứ?”
Hạ Nam Chi đi dép bông bước sát lên một bước, định kéo cái ghế ngồi gần anh.
Nhưng chưa kịp hành động thì đã bị Tạ Thầm Ngạn ôm vào lòng lần nữa, kề cận như sinh đôi dính liền, ngay cả ăn cũng phải dính một chỗ đầy thân mật.
Đầu tiên, anh bưng cốc sữa có độ ấm thích hợp lên đút cho cô, sau đó cũng nhấp một ngụm ngay vị trí dấu môi của cô trên thành cốc.
Chỉ cần là đồ ăn, anh đều sẽ nhân lúc nóng hổi bón cho cô miếng đầu tiên.
Bỗng nhiên, Hạ Nam Chi nuốt xuống một ngụm đồ ăn, không chút dự liệu thốt ra một câu: “Em rất thích anh nán lại bên trong người em.”
Một câu thắng thắn kinh hãi như vậy, chọc cho Tạ Thầm Ngạn trước giờ không sợ sóng gió lộ ra vài phần dao động. Anh cúi đầu nhìn cô, muốn phân rõ biểu cảm trên gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn này có mấy phần thật, mấy phần giả.
“Thật mà.” Hạ Nam Chi như nhận thấy ánh mắt đầy nghi vấn của anh, suýt nữa giơ ba ngón tay lên trời thề độc, giọng nói mềm nhẹ cường điệu: “Nếu là thời gian nghỉ, em càng muốn ở đây sống thế giới hai người với anh, một giây cũng không rời nhau nửa bước ấy. Vốn dĩ đã chẳng cần còng tay chỉ được cái bề ngoài này để khóa tình cảm gắn bó keo sơn của chúng ta.”
Lý trí của Tạ Thầm Ngạn dần quay trở lại theo từng câu từng từ của cô, hờ hững đáp: “Trọng điểm của em là nửa câu sau?”
“Tạ Thầm Ngạn, anh thật là… dầu muối không vào.”
Hạ Nam Chi thấy anh không cắn câu thì dứt khoát cam chịu, há miệng thật to cắn miếng trứng trông xấu xấu trên đũa của anh.
Giây sau đó.
Phun phì phì vào cái đĩa xinh đẹp đựng trứng.
…
Tuy rằng Tạ Thầm Ngạn kiên quyết không chịu giao chìa khóa ra, lại giữ lời hứa trả di động cho cô sau bữa sáng.
Trên sô pha da thật rộng rãi cạnh cửa sổ sát đất, anh để trần nửa người trên, chỉ mặc quần ngủ, từng thớ cơ thịt rõ ràng trên ngực và bụng bị ánh nắng đổ bóng cực nét. Anh biếng nhác dùng máy tính xách tay lướt xem tài liệu quan trọng.
Mà Hạ Nam Chi thì mặc váy lụa trắng hai dây nằm gối trên đùi anh, đầu ngón tay mở khóa di động. Khoảnh khắc màn hình sáng lên, không phải nói quá lên nhưng đúng là cả đêm Đàm Tụng đều đang điên cuồng gửi tin nhắn cho cô, nhưng gửi mãi cũng chỉ như đá chìm đáy biển. Cuối cùng, Đàm Tụng không buồn gõ chữ nữa, dứt khoát chụp lại hotsearch gửi cho cô xem.
Cô nhanh tay lướt xuống.
Hạ Nam Chi đã chết lặng với việc mình bị bại lộ giữa buổi livestream, còn bị ghi hình tung lên các trang báo chí lớn.
Điều khiến cô ngạc nhiên là danh sách hot search.
Vì sao top 10 hot search còn có cuộc đại chiến bàn phím của Tập đoàn Hạ Thị và Tập đoàn Tạ Thị?
Cô bấm vào xem thử.
Phát hiện đám fans trong khu bình luận đều cười điên rồi.
[Có vị công nhân nào của hai tập đoàn này nặc danh tuồn ít tin tức ra xem thử không? Rốt cuộc là ai đang đối đáp đấy?]
[Tôi có nghe đồn một tin tức. Không phải lúc Hạ Nam Chi vừa ra mắt đã bị mấy sếp tổng tư bản phong sát à? Người phong sát cô ấy tàn nhẫn nhất chính là người nắm quyền của Hạ Thị. Ha ha ha ha không ngờ không phong sát nổi thì chớ, Hạ Nam Chi còn nổi ầm ầm. Thế nên xin phép @Tập đoàn Hạ Thị, có phải tổng giám đốc bá đạo đang online tự vả không hả?]
[Có phải @Tập đoàn Tạ Thị đang bị Tạ Thầm Ngạn dùng không?]
[Đoán mò sai cả rồi. Có khả năng tối qua anh ấy ôm người đẹp đi ngủ rồi, đâu ra hơi sức mà để ý tới đám FA bọn mình.]
[Chỉ nhìn cục diện công khai đại chiến của hai tập đoàn này, tôi có quyền nghi ngờ cục cưng Mỹ Chi bị ép liên hôn.]
[Hay rồi, thuyền tôi chèo ngày càng quái dị. Từ kịch bản thanh mai trúc mã cách vách biến thành tổng giám đốc bá đạo cưỡng ép chiếm đoạt nữ minh tinh.]
[A a a Tiểu Lý Nhi của tôi… Cô ấy tiến vào giải trí chắc không phải vì muốn thoát khỏi bị coi như công cụ liên hôn đấy chứ?]
Fans siêu thoại Nhân Gian Đệ Nhất săn sóc trìu mến, mà fans nhan sắc Tạ Thầm Ngạn cũng nhanh chóng tăng lên, có lý có cứ tranh cãi: [Bằng nhan sắc thần tiên của tổng giám đốc Tạ nhà chúng tôi còn cần chơi trò tổng giám đốc bá đạo cưỡng ép chiếm đoạt nữ minh tinh à? Lần phỏng vấn trước anh ấy công khai mình có vợ chưa cưới, còn tiết lộ là đính hôn rồi. Lâu Lạc Gia chẳng qua là hàng giả thôi, thanh mai trúc mã cái nỗi gì? Tổng giám đốc Tạ nhà chúng tôi mới là thanh mai trúc mã chân chính của Tiểu Lý Nhi!”
Fans siêu thoại Nhân Gian Đệ Nhất đáp lại: [Có phải thanh mai trúc mã hay không còn chưa biết cơ mà.]
Giờ thì hỏi Công ty Tinh Kỷ cũng vô dụng.
Một trong số các tin nóng hổi là Hạ Nam Chi dùng thân phận ‘clone’ tham gia giới giải trí, công ty đại diện của cô cũng ngơ ngác ăn dưa chung với cộng đồng mạng, thậm chí còn có hot blogger chạy đến công ty nằm vùng.
Nghe đồn, đèn phòng quan hệ công chúng sáng thâu đêm, giống với Gia Mang cách vách.
Bởi thế, đám fans hâm mộ đều chạy tới @Tập đoàn Hạ Thị, còn rất đâm chọc mà nhắn lại rằng: [Tổng giám đốc bá đạo ơi, tiểu thư cành vàng lá ngọc nhà anh thật sự tự nguyện gả cho Tạ Thầm Ngạn à?]
*
Lúc Hạ Tư Phạm thấy đoạn văn này, thư ký Nghê biết ngay là phải đổi cái di động mới nữa rồi.
Trong thùng rác cạnh bàn làm việc đã chất đống sáu, bảy chiếc di động màn hình vỡ nát, tuổi thọ được sử dụng không vượt quá một hai tiếng đồng hồ, đều nhờ ơn trang chủ của Tập đoàn Tạ Thị.
Thư ký Nghê run rẩy lẩy bẩy mở hộp lấy di động mới, vừa đưa tới vừa nói: “Tổng giám đốc Hạ, bên nhà tổ có tin tức truyền đến, nói là Lâu Lạc Gia tới cửa tặng quà xin lỗi. Là bà chủ cho anh ta vào.”
Hạ Tư Phạm không cảm thấy bất ngờ, giọng nói lành lạnh tràn khỏi bờ môi mỏng: “Người này cũng không tìm nhầm cửa nhỉ.”
Thư ký Nghê phỏng đoán thánh tâm: “Nói thế nào thì cô chủ cũng họ Hạ, còn chưa chính thức vào cửa nhà họ Tạ mà.”
Những lời này cực lấy lòng ông anh cuồng em gái siêu cấp này, ngay cả nét mặt cũng dịu đi đôi phần, ngón tay miết nhẹ chiếc di động màu đen cực mỏng, gõ nhẹ tay vịn xe lăn: “Thôi kệ đi, xem thái độ của thím thế nào.”
Thư ký Nghê nói thêm: “Vậy trước hết cứ tạm ngừng cảnh cáo với ban ngành đầu tư dưới trướng Gia Mang chứ ạ?”
“Ừ.”
Hạ Tư Phạm không nói thêm gì, tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thời gian gần đây tâm trạng của người này không được tốt, đầu gối chân trái còn gãy xương, mà ngay cả thư ký Nghê cũng không mò ra được nguyên nhân chân chính dẫn đến việc anh bị thương. Nửa đêm hôm ấy thư ký Nghê nhận được điện thoại của bệnh viện, tới nơi thì Hạ Tư Phạm đã phẫu thuật xong, ra khỏi phòng cấp cứu, còn nghiêm cấm anh ấy cho người nhà họ Hạ biết chuyện.
Thư ký Nghê đứng tại chỗ ngẩn người.
Chợt, anh ấy phát hiện Hạ Tư Phạm nhìn mình chằm chằm.
“Sếp Hạ, chân anh có đau không?”
Đầu óc thư ký Nghê ngơ ngẩn thế nào mà hỏi ra thành tiếng.
Bầu không khí trong văn phòng lập tức trở nên khó thở, khi thư ký Nghê ứa mồ hôi lạnh, cho rằng cuộc đời chức nghiệp đến đây là kết thúc thì thấy ông chủ bá đạo chỉ số thông minh đỉnh chóp trong cả giới kinh doanh lẫn chuyện ngày thường của nhà mình bỗng nhiên nói nhỏ một câu: “Có khi tôi bệnh rồi.”
*
Biệt thự Tư Nam, nguyên buổi sáng Hạ Nam Chi nhận được vô số tin nhắn đếm không xuể.
Có đạo diễn và diễn viên từng hợp tác trong giới giải trí, thấy hot search và biết thân phận thật của cô nên chủ động chào hỏi.
Cũng có người từng xảy ra xung đột với cô như Bùi Diệu chủ động gửi một đoạn văn xin lỗi cực kỳ chân thành và thật lòng, muốn xóa bỏ ân oán khi đó.
Còn có cả đám người vô cùng chắc ăn chuyện cô là chim hoàng yến nhỏ được Tạ Thầm Ngạn nuôi chơi, lúc này đều chạy đến làm rõ hiểu lầm.
Hạ Nam Chi không buồn đáp lại những tình cảm giả dối như vậy.
Đàm Tụng cũng nói với cô, từ tối hôm qua bắt đầu có hot search là Lê Mạch đã ngồi khờ người ôm di động như đánh mất ba hồn bảy vía, lại còn ngơ ngác hỏi thân phận này của cô có khả năng xoay ngược lại không? Đến giờ Lê Mạch còn tưởng mình nửa đêm tỉnh giấc, người còn đang chìm đắm trong mộng, sao có thể ngờ được một công ty giải trí nho nhỏ lại có thể ẩn giấu công chúa điện hạ cao quý.
Đến nước này thì Lê Mạch cũng hoàn toàn không thèm sợ Hạ Nam Chi sẽ rời đi khi kết thúc hợp đồng nữa, với bối cảnh khủng bố của cô, muốn đổi sang công ty giải trí nhà ai thì nói một câu là xong chuyện.
Không ai dám cản lại.
Buổi chiều.
Hạ Nam Chi nhân lúc Tạ Thầm Ngạn lười biếng nằm trên sô pha chợp mắt thì bắt đầu tiến hành tìm tòi chìa khóa còng tay trên diện rộng, không bỏ sót bất cứ khe góc nào. Tay chân của cô bò tới bò lui, mái tóc đen nhánh dài đến thắt lưng nhẹ nhàng lướt qua lồng ngực anh.
Tạ Thầm Ngạn chậm rãi mở đôi mắt ngọc đen láy, vươn tay tóm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô.
Hạ Nam Chi ngơ ngác quay đầu lại, vừa đối diện với anh thì bầu không khí lập tức tản ra chút mờ ám nhè nhẹ. Rõ ràng không giao lưu bằng ngôn ngữ mà lại hiểu lẫn nhau nghĩ gì trong lòng, cô bị cánh tay mạnh mẽ của anh thuận thế lôi tới, môi nhẹ nhàng hôn lên.
Tạ Thầm Ngạn rất thích hôn cô, cứ như chiếm được búp bê mà mình yêu thích, lúc nào cũng muốn ôm vào lòng xo.a nắn.
Thỉnh thoảng Hạ Nam Chi cũng cố ý nói: “Tuy đòi Lạc Đại may một con búp bê thì có vẻ ‘người tài không được trọng dụng’ thật, ừm… nhưng chỉ cần đủ tiền, em đảm bảo anh ấy sẽ nhận đơn hàng này mà không cảm thấy nhục nhã chút nào. Hay là sinh nhật anh năm nay em tặng anh một con búp bê phiên bản Hạ Nam Chi nhé?”
Tạ Thầm Ngạn không thẹn không xấu hổ lăn lộn cô, mà giọng nói ra lại rất thản nhiên: “Có sẵn rồi, cần đồ thay thế làm gì?”
Chẳng biết sao, những lời này khiến đuôi mắt Hạ Nam Chi hơi ửng đỏ.
Trước giờ anh chưa bao giờ cần đồ thay thế.
Chờ hai người đánh trận xong xuôi, mặt trời ngoài cửa sổ đã xuống núi từ bao giờ, trong phòng cũng tối hẳn xuống.
Sau gáy Hạ Nam Chi lấm tấm mồ hôi, bị kẹp giữa sô pha, da thịt trắng nõn dán lên sô pha da cứ dính dính. Cô nũng nịu nói: “Bây giờ chỉ cần biết lên internet, trẻ con ba tuổi cũng biết Hạ Nam Chi tự bộc lộ tình cảm, yêu thương kết duyên với người cầm quyền Tập đoàn Tạ Thị là Tạ Thầm Ngạn. Anh còn không hài lòng cái gì nữa? Có cần em đăng một đoạn văn nghìn chữ lên Weibo, công khai tình cảm thanh mai trúc mã của hai ta không?”
Cô lắc lắc còng tay, quấn lấy Tạ Thầm Ngạn, hỏi đến cùng xem người này giấu chìa khóa ở đâu.
Anh không nói, cô cắn anh.
Bắt đầu từ yết hầu gợi cảm trượt xuống ngực, cắn dày đặc chi chít, cảm giác truyền từ đôi môi mềm mại vô cùng rõ ràng.
Ngược lại, Tạ Thầm Ngạn dùng cánh tay mạnh mẽ giữ chặt eo cô, duy trì tư thế lười nhác dựa trên sô pha thật lâu. Đây là lòng cố chấp từ trong gen quấy phá, chỉ khi nào khóa chặt cô bên người, một tấc không rời thì mới có hể khắc chế lòng tham và dụ.c vọng cuồn cuộn không ngừng dành cho cô.
Hạ Nam Chi thấy hôn nhẹ mất đi hiệu lực, thật sự lấy di động của mình ra.
Phải đăng đoạn văn thanh mai trúc mã.
Nào biết, vừa bấm vào Weibo.
Mấy chữ # Hạ Nam Chi, Tạ Thầm Ngạn thanh mai trúc mã # đã leo lên đầu bảng hot search.
Nguyên nhân chính là fans hâm mộ của cô chạy đến dưới trang web chính thức của Hạ Thị hỏi có phải bọn họ mang tiểu thư xinh đẹp tựa tiên trên trời nhà mình ra làm công cụ liên hôn hay không. Mà Tập đoàn Hạ Thị đại chiến miệng lưỡi cả đêm với Tập đoàn Tạ Thị lại giở thủ đoạn trà xanh ngàn năm không đổi, cứ thế lặng im!
Vị này không trả lời, quần chúng ăn dưa bắt đầu to gan bịa đặt.
Mãi đến nửa tiếng đồng hồ trước.
Diễn viên Cố Thanh Sương đã rời khỏi giới giải trí nhiều năm công khai đăng một tấm ảnh chụp chung lên.
Tấm hình chụp cảnh tuyết, Hạ Nam Chi đứng cạnh hai người tuyết trang trí bằng cành mai xanh biếc, xinh đẹp trong sáng hơn tuyết vài phần, tóc dài như thác, gương mặt tươi sáng trắng trẻo đang ngước nhìn Tạ Thầm Ngạn mặc tây trang đi giày da vô cùng cao quý bên kia.
So với cô cười tươi rói, gương mặt tuấn tú của anh thoạt nhìn có vẻ lạnh nhạt, nhưng hành động lại dịu dàng hết sức, giúp cô phất đi hoa tuyết dính trên lông mi.
Ánh mặt trời lấp lánh khiến cả khung cảnh cực kỳ rõ nét.
Bao gồm cả nốt ruồi đỏ nho nhỏ trên hổ khẩu của người đàn ông, tựa như nốt chu sa nơi trái tim Hạ Nam Chi.
[Hạ Nam Chi mười hai tuổi.]
[Tạ Thầm Ngạn mười sáu tuổi – I Love You More.]
Hai người tay nắm tay, viết chữ lên người tuyết nhỏ.
Quần chúng ăn dưa thấy vậy thì chợt hiểu:
Thì ra bông tuyết thuần khiết đã sớm có chỗ đi về từ lâu.
Bình luận truyện