Đan Nữ
Chương 11
Huyền Phi Tử uống canh tỉnh rượu, cảm giác thanh tỉnh hơn hẳn, thở ra một hơi nói với Huyền Dương Tử: "Đại sư huynh, chúng ta hẳn là trúng mê hương, lúc nãy Hoài Nhạn tỷ tỷ tới tìm đệ truyền lời, đệ thiếu chút nữa liền..." Nói đến chợt nhớ tới chính sự chưa xử lý, vội cáo từ nói: "Đệ đi đây, ngày mai xong việc sẽ tới báo cho huynh."
Hoài Nhạn không phải cung nữ bên người mẫu hậu sao? Nhị sư đệ làm gì nàng? Huyền Dương Tử chưa kịp hỏi, đã không còn thấy bóng dáng Huyền Phi Tử trong điện.
Huyền Phi Tử vừa đi, Huyền Dương Tử liền quay sang Đan Nữ, nghiêm khắc hỏi: "Dâm tăng, thành thật nói ngươi hạ mê hương gì với chúng ta?"
Đan Nữ quá oan ức, mếu máo nói: "Ta muốn hạ mê hương, cũng phải có cơ hội chứ! Cả một đêm, ta ở trước mặt ngươi, làm gì chẳng lẽ ngươi còn không nhìn thấy?"
Huyền Dương Tử không tin Đan Nữ, túm cổ áo nàng nhấc lên khỏi mặt đất, lắc lắc một hồi không thấy có cái gì rơi ra, lại nhíu mày nói: "Đừng để trẫm phát hiện ngươi giấu mê hương, nếu không..." Nói xong ném luôn Đan Nữ xuống giường, hắn cũng cởi áo khoác lên giường.
Đan Nữ lui vào góc tường, hai tay ôm ngực, cảnh giác nói: "Lão đạo, ngươi muốn làm gì?"
"Hừ!" Huyền Dương Tử vừa muốn nói, nghe thấy ngoài điện có tiếng bước chân, liền dừng lại.
Trần Thủy Hà bưng một chén canh tỉnh rượu đi vào, nhẹ nhàng nói: “Quý phi nương nương, canh của ngài."
"Để đấy, ngươi cũng đi xuống nghỉ ngơi, không cho gọi thì không được tiến vào." Huyền Dương Tử khoát tay.
Trần Thủy Hà rụt rè xem Đan Nữ nằm ở trên giường, âm thầm thả lỏng, lúc này ở lại, chỉ sợ là cho Quý phi nương nương thị tẩm, mà không phải cho Hoàng Thượng thị tẩm. Nghĩ đến đấy, nàng vội hành lễ rồi lui xuống.
Đan Nữ ngồi dậy uống canh, có chút luyến tiếc nói: "Người đã đẹp, lại còn biết nấu ăn nữa chứ, thật sự là cực phẩm mà."
Huyền Dương Tử trừng nàng một cái, dâm tăng trừ mĩ nữ, không nhìn thấy cái khác hả? Ví dụ như bản đạo trưởng đây!
Huyền Dương Tử bị chính ý nghĩ của mình ghê tởm, khụ một tiếng lên giường, quay lưng về phía Đan Nữ, nói: "Muốn sống, đừng có lại giở trò."
Đan Nữ hừ một cái, lật người qua lại vẫn không ngủ được, không khỏi nỉ non vài tiếng.
Huyền Dương Tử tuy nhắm mắt, thân mình vẫn còn chút khô nóng, nghe tiếng Đan Nữ nỉ non, hắn xoay người đối mặt Đan Nữ nói: "Còn muốn làm cái gì?"
Đan Nữ nghe ngữ điệu Huyền Dương Tử có chút không thích hợp, cũng mở mắt, đối mặt với Huyền Dương Tử hai mắt sáng rực, cảm giác càng không thích hợp, lão đạo lúc này rõ ràng giống lúc định lột quần áo ta xem chân thật! Ô a, đáng sợ!
Huyền Dương Tử nhẹ nhàng vươn tay, liền thấy Đan Nữ bật dậy trèo xuống chân giường, nhảy qua chân hắn chạy thẳng ra điện.
Huyền Dương Tử: "..."
Đan Nữ chạy ra điện, liền đi thẳng đến chỗ Huyền Tùy Tử.
Huyền Tùy Tử nửa đêm bị đánh thức, xoa mắt hỏi: "Quý phi nương nương, nửa đêm tìm đệ có chuyện gì sao?"
Đan Nữ chống nạnh nói: "Ta mất ngủ, ngươi dậy cùng ta ngắm sao."
Huyền Tùy Tử đã định từ chối, lại nhìn khuôn mặt Đan Nữ bỗng nghĩ đến tỷ tỷ đã mất của mình, vì thế yên lặng đứng lên, tìm một cái thang đặt tại trên vai đi ra ngoài, hỏi: "Tỷ định ở chỗ nào ngắm sao?"
"Đến Minh Hòa điện, chúng ta từng lên đấy rồi, hoàn cảnh quen thuộc.” Đan Nữ bỗng nhớ đến lần trước xem Huyền Dương Tử tắm rửa, hai mắt vụt sáng long lanh.
Huyền Tùy Tử đồng ý, xách thang đi về phía Minh Hòa điện.
Ánh trăng mờ mịt, Đan Nữ đi vấp hết bên này lại vướng bên kia, Huyền Tùy Tử thấy vậy liền nói: "Quý phi nương nương, tỷ nắm lấy một đầu thang đi theo đệ, như vậy sẽ không vấp ngã nữa."
Đan Nữ gật đầu, cảm thán nói: "Huyền Tùy Tử đạo trưởng, đệ đối với ta thật tốt!"
Hai người vừa nói chuyện cũng đã tới phía sau Minh Hòa điện, liền dựng thang, lần lượt trèo lên nóc nhà.
Mây đen bốn phía, trăng non, sao cũng mờ mịt.
Đan Nữ ngửa đầu nhìn, cảm giác trong lòng có chút buồn bã nhớ nhung, lại không biết chính mình đang nhớ cái gì, một lúc lâu sau quay sang hỏi Huyền Tùy Tử: "Huyền Tùy Tử đạo trưởng, Đại sư huynh của đệ vì sao cứ gọi ta là dâm tăng?"
Huyền Tùy Tử đáp: "Đan Nữ, tỷ lúc trước là một nam nhân, còn được người ta gọi là Niêm Hoa dâm tăng, chuyện này, tỷ quên rồi ư?"
Đan Nữ ở Tam Thanh quán tỉnh lại, mặc dù ký ức mất hết, nhưng tóm lại còn xác định được mình là nữ tử, bởi vậy không nghi ngờ. Chỉ là suốt ngày nghe Huyền Dương Tử gọi nàng dâm tăng, cũng buồn bực, hiện tại vừa nghe Huyền Tùy Tử nói, không khỏi sợ nhảy dựng nói: "Trước kia ta là nam tử?!"
Huyền Tùy Tử nghe được Huyền Phi Tử nói về lai lịch của Niêm Hoa Tăng, lúc này không hề dấu diếm kể hết cho Đan Nữ nghe, sau đó nói thêm: "Tỷ lúc trước là nam tử thường hay lừa gạt hãm hại hoàng hoa khuê nữ. Có lẽ làm điều ác quá nhiều, cho nên bị ông trời trừng phạt biến thành nữ nhân. Nhưng không sao, tỷ bây giờ là Đan Nữ thiện lương khả ái, chuyện trước kia đã quên thì cũng quên đi, cố gắng một lần nữa làm người tốt là được rồi!"
Đan Nữ không tin, trừng mắt nói: "Ta làm sao có thể là nam nhân được?"
Huyền Tủy Tử lặng lẽ nói: “Có lần đệ nghe Đại sư huynh nói với Nhị sư huynh, nói tỷ trước kia luyện bách biến dị dung thuật, vào lúc khẩn cấp có thể sử dụng tà thuật này biến thành mĩ nữ. Nhưng kỳ thật bên trong căn bản vẫn là nam tử. Đại sư huynh còn nói chắc lúc biến thân, do dùng lực quá độ nên ảnh hưởng đến não, mới khiến tỷ mất trí nhớ. Đấy, đệ chỉ biết đến thế thôi."
Huyền Tùy Tử thật ra cũng mê mang: Tột cùng thì nên coi Đan Nữ là nữ nhân hay nam nhân đây? Mặc kệ, dù sao hiện nay tỷ ấy là Quý phi nương nương, lại còn song tu với Đại sư huynh, vậy hẳn là nữ nhân rồi!
Đan Nữ nghe Huyền Tùy Tử nói có đầu có đuôi, cũng không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Huyền Tùy Tử lại hạ giọng nói: "Đệ còn nghe lén được Đại sư huynh nhắc với Nhị sư huynh rằng tỷ còn có thể khiến nữ nhân mang thai nữa cơ."
"Hả?" Đan Nữ mở to hai mắt, "Ta nhìn một cái liền khiến các nàng mang thai sao?"
Huyền Tùy Tử sờ sờ đầu, ngây ngô cười nói: "Theo đệ nghĩ, ít nhất tỷ phải sờ một chút mới có thể mang thai chứ? Nhớ lúc trước ở trên núi, thôn dân có mang một con heo nái không đẻ được lên cho sư phụ đệ xem, sư phụ chạm vào nó một cái, một tháng sau, nó liền chửa. Đại sư huynh cũng nói, tay nghề của sư phó có thể giúp cả người mang thai[1]. Đan Nữ, không chừng tỷ cũng có bàn tay như vậy đấy."
Đan Nữ cười đến nghiêng ngả, thiếu chút lăn tử trên nóc nhà xuống, vừa cười vừa nói: "Ây da, Huyền Tủy Tử đến đây ta sờ đệ một chút, xem xem đệ có thể mang thai không nào?"
Huyền Tùy Tử cười he he nói: "Tỷ thật, đệ là nam nhân cơ mà, mang thai kiểu gì?"
Đan Nữ cười lăn lộn, cười xong cảm thấy buồn bã trong ngực tan biến hết, đầu óc cũng thanh tỉnh không ít, không như vừa rồi khô nóng khó chịu.
Huyền Tùy Tử cực nghiêm túc nói: "Đan Nữ, tỷ đừng không cho là thật. Lúc ấy, Tam sư huynh với Tứ sư huynh bắt được tỷ đến, trên đường đi còn thấy rõ ràng tỷ là nam nhân, đợi đến Tam Thanh quán, lò đan bất ngờ phát nổ, Đại sư huynh mang tỷ ra bên ngoài, mọi người nhìn lại liền phát hiện tỷ mọc tóc, còn có cả bộ ngực. Tỷ xem, chuyện thần kỳ như vậy cũng đã phát sinh, cho nên nói tỷ có thể làm nữ nhân mang thai, đệ cũng tin tưởng."
Đan Nữ vuốt mặt, nửa đêm nghe loại chuyện này thật khiến người ta sởn tóc gáy a!
Huyền Tùy Tử để thêm tính thuyết phục, lại nêu ví dụ: "Cách đây đã lâu, sư phụ đệ đi gặp một vị Thái Sư phụ, mang về một quyển sách, bên trong vẽ rất nhiều tranh, phân tích cụ thể chi tiết, còn đưa ra chứng cớ, nói con người chúng ta là do con khỉ biến thành. Sư phụ cùng các sư huynh nghiên cứu rất nhiều năm, đều cho rằng quyển sách kia nói đúng. Tỷ nghĩ xem, đến cả con khỉ còn biến được thành người, tỷ do nam biến thành nữ thì có gì kỳ quái đâu?"
Đan Nữ: "..."
Đan Nữ cảm xúc đột nhiên trầm xuống, chẳng lẽ trước kia mình đúng là nam nhân? Mẹ nó chứ!
Huyền Tùy Tử cũng mệt mỏi, ngáp một cái nói: "Đan Nữ tỷ, đệ muốn trở về ngủ, mình tỷ ngắm sao đi!"
Đan Nữ rầu rĩ nói: "Ta cũng không xem nữa, về ngủ thôi."
Đan Nữ xuống nóc nhà, đi thẳng vào Minh Hòa điện, trong điện không có ai, Huyền Dương Tử chẳng biết đã đi đâu. Nàng nghe xung quanh không tiếng động, liền cởi áo kiểm tra, ngực vừa lớn vừa mềm vừa trắng, từ trên xuống dưới, tất cả đều là nữ nhân không sai chút nào! Chẳng lẽ, mình là lưỡng tính, nội tâm là nam mà bề ngoài là nữ?
Đan Nữ tự xem kỹ, lại phán đoán không ra lời của Huyền Tùy Tử là thật hay giả, cuối cùng cho rằng, mắt nhìn mới là thật, tai nghe là giả, thân thể này quả thật là nữ nhân, vậy tất nhiên nàng là nữ.
Nàng đang miên man suy nghĩ, đột nhiên nghe được tiếng bước chân, không kịp mặc quần áo, vội nắm lấy quần áo phi vào trong màn, kéo chăn che người kín mít.
Huyền Dương Tử không ngủ được, ở ngoài điện đi loanh quanh vài vòng, cảm thấy hỏa đã tắt, lúc này mới trở về.
Hắn vào điện, thấy Đan Nữ đã bọc chăn nằm trên giường, liền ngồi xuống cởi giày chuẩn bị trèo lên.
Đan Nữ khẩn trương, hỏi: "Lão đạo, người ngươi toài mùi mồ hôi, chẳng lẽ không định thay quần áo rồi mới đi ngủ?"
Huyền Dương Tử nhấc tay áo lên ngửi, quả nhiên thấy có mùi mồ hôi, hắn vốn có bệnh sạch sẽ lúc này tự nhiên khó chịu, gọi một ma ma trực đêm xách nước đến cho hắn tắm rửa.
Đợi Huyền Dương Tử vào sau bình phong tắm rửa, Đan Nữ nhanh tay mặc quần áo, chỉnh trang thật kĩ càng đầy đủ, liền xuống giường đi giày, chậm rãi đi đến phía bình phong. Huyền Dương Tử nghe được tiếng bước chân, nhíu mày, ngâm mình bất động trong thùng tắm.
Đan Nữ đến trước thùng tắm, nhìn Huyền Dương Tử nói: "Lão đạo, ta hoài nghi ngươi là nữ, ngươi đứng lên cho ta nhìn một cái!"
Huyền Dương Tử nhìn Đan Nữ nói: "Vớ vẩn!"
Đan Nữ buồn bã nói: "Ngươi cũng biết chuyện này vớ vẩn? Vậy mà ngươi còn tận hai lần định xem ta là nam hay là nữ, không thấy quá đáng sao? Để ngươi xem xong, về sau ta còn mặt mũi nào nhìn kẻ khác?"
Huyền Dương Tử nghe Đan Nữ nói nghiêm túc, cũng nghiên túc suy nghĩ hồi lâu sau nói: "Thôi rồi, mặc kệ ngươi là nam cũng được, là nữ cũng tốt, chỉ cần nhớ được chuyện trước kia, nói ra tung tích sư phụ cùng sư muội của chúng ta, trẫm sẽ để ngươi đi."
Đan Nữ liền vươn tay vỗ tay Huyền Dương Tử, "Một lời đã định!"
Huyền Dương Tử giơ tay, không đợi Đan Nữ vỗ ba lượt, bất ngờ rút tay về, không hiểu sao cầm lấy tay Đan Nữ, nhẹ nhàng kéo về phía mình.
Đan Nữ ngạc nhiên.
Huyền Dương Tử buột miệng nói: "Đã tiến vào xem trẫm tắm rửa, ở lại thay trẫm kì lưng cũng chẳng làm sao cả!"
Đan Nữ tự mình thôn miên, ta là Quý phi của lão đạo cơ mà, giúp hắn kì lưng thì làm sao? Nàng rút tay khỏi tay Huyền Dương Tử, vớt một cái khăn trong thùng tắm, đứng ra phía sau Huyền Dương Tử bắt đầu lưu loát giúp hắn lau lưng.
Đan Nữ lau xong, lại vòng ra đằng trước, giúp lau ngực, cuối cùng vò khăn thành một đống, sấp nước nghiêng đầu hỏi: "Lau phía dưới nữa không?"
Huyền Dương Tử: "..."
_______________________________
Chú thích:
[1] Huyền Dương tử ý nói "tay nghề" là nói về năng lực của sư phụ mình, nhưng Huyền Tùy Tử còn nhỏ (mới 13 tuồi mừ), vậy nên cảm thấy "tay" và "tay nghề" không có gì khác biệt, cho nên cho rằng bàn tay của sư phụ mình có khả năng làm người mang thai, còn có con heo nái làm dẫn chứng nữa kia mà!
Hoài Nhạn không phải cung nữ bên người mẫu hậu sao? Nhị sư đệ làm gì nàng? Huyền Dương Tử chưa kịp hỏi, đã không còn thấy bóng dáng Huyền Phi Tử trong điện.
Huyền Phi Tử vừa đi, Huyền Dương Tử liền quay sang Đan Nữ, nghiêm khắc hỏi: "Dâm tăng, thành thật nói ngươi hạ mê hương gì với chúng ta?"
Đan Nữ quá oan ức, mếu máo nói: "Ta muốn hạ mê hương, cũng phải có cơ hội chứ! Cả một đêm, ta ở trước mặt ngươi, làm gì chẳng lẽ ngươi còn không nhìn thấy?"
Huyền Dương Tử không tin Đan Nữ, túm cổ áo nàng nhấc lên khỏi mặt đất, lắc lắc một hồi không thấy có cái gì rơi ra, lại nhíu mày nói: "Đừng để trẫm phát hiện ngươi giấu mê hương, nếu không..." Nói xong ném luôn Đan Nữ xuống giường, hắn cũng cởi áo khoác lên giường.
Đan Nữ lui vào góc tường, hai tay ôm ngực, cảnh giác nói: "Lão đạo, ngươi muốn làm gì?"
"Hừ!" Huyền Dương Tử vừa muốn nói, nghe thấy ngoài điện có tiếng bước chân, liền dừng lại.
Trần Thủy Hà bưng một chén canh tỉnh rượu đi vào, nhẹ nhàng nói: “Quý phi nương nương, canh của ngài."
"Để đấy, ngươi cũng đi xuống nghỉ ngơi, không cho gọi thì không được tiến vào." Huyền Dương Tử khoát tay.
Trần Thủy Hà rụt rè xem Đan Nữ nằm ở trên giường, âm thầm thả lỏng, lúc này ở lại, chỉ sợ là cho Quý phi nương nương thị tẩm, mà không phải cho Hoàng Thượng thị tẩm. Nghĩ đến đấy, nàng vội hành lễ rồi lui xuống.
Đan Nữ ngồi dậy uống canh, có chút luyến tiếc nói: "Người đã đẹp, lại còn biết nấu ăn nữa chứ, thật sự là cực phẩm mà."
Huyền Dương Tử trừng nàng một cái, dâm tăng trừ mĩ nữ, không nhìn thấy cái khác hả? Ví dụ như bản đạo trưởng đây!
Huyền Dương Tử bị chính ý nghĩ của mình ghê tởm, khụ một tiếng lên giường, quay lưng về phía Đan Nữ, nói: "Muốn sống, đừng có lại giở trò."
Đan Nữ hừ một cái, lật người qua lại vẫn không ngủ được, không khỏi nỉ non vài tiếng.
Huyền Dương Tử tuy nhắm mắt, thân mình vẫn còn chút khô nóng, nghe tiếng Đan Nữ nỉ non, hắn xoay người đối mặt Đan Nữ nói: "Còn muốn làm cái gì?"
Đan Nữ nghe ngữ điệu Huyền Dương Tử có chút không thích hợp, cũng mở mắt, đối mặt với Huyền Dương Tử hai mắt sáng rực, cảm giác càng không thích hợp, lão đạo lúc này rõ ràng giống lúc định lột quần áo ta xem chân thật! Ô a, đáng sợ!
Huyền Dương Tử nhẹ nhàng vươn tay, liền thấy Đan Nữ bật dậy trèo xuống chân giường, nhảy qua chân hắn chạy thẳng ra điện.
Huyền Dương Tử: "..."
Đan Nữ chạy ra điện, liền đi thẳng đến chỗ Huyền Tùy Tử.
Huyền Tùy Tử nửa đêm bị đánh thức, xoa mắt hỏi: "Quý phi nương nương, nửa đêm tìm đệ có chuyện gì sao?"
Đan Nữ chống nạnh nói: "Ta mất ngủ, ngươi dậy cùng ta ngắm sao."
Huyền Tùy Tử đã định từ chối, lại nhìn khuôn mặt Đan Nữ bỗng nghĩ đến tỷ tỷ đã mất của mình, vì thế yên lặng đứng lên, tìm một cái thang đặt tại trên vai đi ra ngoài, hỏi: "Tỷ định ở chỗ nào ngắm sao?"
"Đến Minh Hòa điện, chúng ta từng lên đấy rồi, hoàn cảnh quen thuộc.” Đan Nữ bỗng nhớ đến lần trước xem Huyền Dương Tử tắm rửa, hai mắt vụt sáng long lanh.
Huyền Tùy Tử đồng ý, xách thang đi về phía Minh Hòa điện.
Ánh trăng mờ mịt, Đan Nữ đi vấp hết bên này lại vướng bên kia, Huyền Tùy Tử thấy vậy liền nói: "Quý phi nương nương, tỷ nắm lấy một đầu thang đi theo đệ, như vậy sẽ không vấp ngã nữa."
Đan Nữ gật đầu, cảm thán nói: "Huyền Tùy Tử đạo trưởng, đệ đối với ta thật tốt!"
Hai người vừa nói chuyện cũng đã tới phía sau Minh Hòa điện, liền dựng thang, lần lượt trèo lên nóc nhà.
Mây đen bốn phía, trăng non, sao cũng mờ mịt.
Đan Nữ ngửa đầu nhìn, cảm giác trong lòng có chút buồn bã nhớ nhung, lại không biết chính mình đang nhớ cái gì, một lúc lâu sau quay sang hỏi Huyền Tùy Tử: "Huyền Tùy Tử đạo trưởng, Đại sư huynh của đệ vì sao cứ gọi ta là dâm tăng?"
Huyền Tùy Tử đáp: "Đan Nữ, tỷ lúc trước là một nam nhân, còn được người ta gọi là Niêm Hoa dâm tăng, chuyện này, tỷ quên rồi ư?"
Đan Nữ ở Tam Thanh quán tỉnh lại, mặc dù ký ức mất hết, nhưng tóm lại còn xác định được mình là nữ tử, bởi vậy không nghi ngờ. Chỉ là suốt ngày nghe Huyền Dương Tử gọi nàng dâm tăng, cũng buồn bực, hiện tại vừa nghe Huyền Tùy Tử nói, không khỏi sợ nhảy dựng nói: "Trước kia ta là nam tử?!"
Huyền Tùy Tử nghe được Huyền Phi Tử nói về lai lịch của Niêm Hoa Tăng, lúc này không hề dấu diếm kể hết cho Đan Nữ nghe, sau đó nói thêm: "Tỷ lúc trước là nam tử thường hay lừa gạt hãm hại hoàng hoa khuê nữ. Có lẽ làm điều ác quá nhiều, cho nên bị ông trời trừng phạt biến thành nữ nhân. Nhưng không sao, tỷ bây giờ là Đan Nữ thiện lương khả ái, chuyện trước kia đã quên thì cũng quên đi, cố gắng một lần nữa làm người tốt là được rồi!"
Đan Nữ không tin, trừng mắt nói: "Ta làm sao có thể là nam nhân được?"
Huyền Tủy Tử lặng lẽ nói: “Có lần đệ nghe Đại sư huynh nói với Nhị sư huynh, nói tỷ trước kia luyện bách biến dị dung thuật, vào lúc khẩn cấp có thể sử dụng tà thuật này biến thành mĩ nữ. Nhưng kỳ thật bên trong căn bản vẫn là nam tử. Đại sư huynh còn nói chắc lúc biến thân, do dùng lực quá độ nên ảnh hưởng đến não, mới khiến tỷ mất trí nhớ. Đấy, đệ chỉ biết đến thế thôi."
Huyền Tùy Tử thật ra cũng mê mang: Tột cùng thì nên coi Đan Nữ là nữ nhân hay nam nhân đây? Mặc kệ, dù sao hiện nay tỷ ấy là Quý phi nương nương, lại còn song tu với Đại sư huynh, vậy hẳn là nữ nhân rồi!
Đan Nữ nghe Huyền Tùy Tử nói có đầu có đuôi, cũng không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Huyền Tùy Tử lại hạ giọng nói: "Đệ còn nghe lén được Đại sư huynh nhắc với Nhị sư huynh rằng tỷ còn có thể khiến nữ nhân mang thai nữa cơ."
"Hả?" Đan Nữ mở to hai mắt, "Ta nhìn một cái liền khiến các nàng mang thai sao?"
Huyền Tùy Tử sờ sờ đầu, ngây ngô cười nói: "Theo đệ nghĩ, ít nhất tỷ phải sờ một chút mới có thể mang thai chứ? Nhớ lúc trước ở trên núi, thôn dân có mang một con heo nái không đẻ được lên cho sư phụ đệ xem, sư phụ chạm vào nó một cái, một tháng sau, nó liền chửa. Đại sư huynh cũng nói, tay nghề của sư phó có thể giúp cả người mang thai[1]. Đan Nữ, không chừng tỷ cũng có bàn tay như vậy đấy."
Đan Nữ cười đến nghiêng ngả, thiếu chút lăn tử trên nóc nhà xuống, vừa cười vừa nói: "Ây da, Huyền Tủy Tử đến đây ta sờ đệ một chút, xem xem đệ có thể mang thai không nào?"
Huyền Tùy Tử cười he he nói: "Tỷ thật, đệ là nam nhân cơ mà, mang thai kiểu gì?"
Đan Nữ cười lăn lộn, cười xong cảm thấy buồn bã trong ngực tan biến hết, đầu óc cũng thanh tỉnh không ít, không như vừa rồi khô nóng khó chịu.
Huyền Tùy Tử cực nghiêm túc nói: "Đan Nữ, tỷ đừng không cho là thật. Lúc ấy, Tam sư huynh với Tứ sư huynh bắt được tỷ đến, trên đường đi còn thấy rõ ràng tỷ là nam nhân, đợi đến Tam Thanh quán, lò đan bất ngờ phát nổ, Đại sư huynh mang tỷ ra bên ngoài, mọi người nhìn lại liền phát hiện tỷ mọc tóc, còn có cả bộ ngực. Tỷ xem, chuyện thần kỳ như vậy cũng đã phát sinh, cho nên nói tỷ có thể làm nữ nhân mang thai, đệ cũng tin tưởng."
Đan Nữ vuốt mặt, nửa đêm nghe loại chuyện này thật khiến người ta sởn tóc gáy a!
Huyền Tùy Tử để thêm tính thuyết phục, lại nêu ví dụ: "Cách đây đã lâu, sư phụ đệ đi gặp một vị Thái Sư phụ, mang về một quyển sách, bên trong vẽ rất nhiều tranh, phân tích cụ thể chi tiết, còn đưa ra chứng cớ, nói con người chúng ta là do con khỉ biến thành. Sư phụ cùng các sư huynh nghiên cứu rất nhiều năm, đều cho rằng quyển sách kia nói đúng. Tỷ nghĩ xem, đến cả con khỉ còn biến được thành người, tỷ do nam biến thành nữ thì có gì kỳ quái đâu?"
Đan Nữ: "..."
Đan Nữ cảm xúc đột nhiên trầm xuống, chẳng lẽ trước kia mình đúng là nam nhân? Mẹ nó chứ!
Huyền Tùy Tử cũng mệt mỏi, ngáp một cái nói: "Đan Nữ tỷ, đệ muốn trở về ngủ, mình tỷ ngắm sao đi!"
Đan Nữ rầu rĩ nói: "Ta cũng không xem nữa, về ngủ thôi."
Đan Nữ xuống nóc nhà, đi thẳng vào Minh Hòa điện, trong điện không có ai, Huyền Dương Tử chẳng biết đã đi đâu. Nàng nghe xung quanh không tiếng động, liền cởi áo kiểm tra, ngực vừa lớn vừa mềm vừa trắng, từ trên xuống dưới, tất cả đều là nữ nhân không sai chút nào! Chẳng lẽ, mình là lưỡng tính, nội tâm là nam mà bề ngoài là nữ?
Đan Nữ tự xem kỹ, lại phán đoán không ra lời của Huyền Tùy Tử là thật hay giả, cuối cùng cho rằng, mắt nhìn mới là thật, tai nghe là giả, thân thể này quả thật là nữ nhân, vậy tất nhiên nàng là nữ.
Nàng đang miên man suy nghĩ, đột nhiên nghe được tiếng bước chân, không kịp mặc quần áo, vội nắm lấy quần áo phi vào trong màn, kéo chăn che người kín mít.
Huyền Dương Tử không ngủ được, ở ngoài điện đi loanh quanh vài vòng, cảm thấy hỏa đã tắt, lúc này mới trở về.
Hắn vào điện, thấy Đan Nữ đã bọc chăn nằm trên giường, liền ngồi xuống cởi giày chuẩn bị trèo lên.
Đan Nữ khẩn trương, hỏi: "Lão đạo, người ngươi toài mùi mồ hôi, chẳng lẽ không định thay quần áo rồi mới đi ngủ?"
Huyền Dương Tử nhấc tay áo lên ngửi, quả nhiên thấy có mùi mồ hôi, hắn vốn có bệnh sạch sẽ lúc này tự nhiên khó chịu, gọi một ma ma trực đêm xách nước đến cho hắn tắm rửa.
Đợi Huyền Dương Tử vào sau bình phong tắm rửa, Đan Nữ nhanh tay mặc quần áo, chỉnh trang thật kĩ càng đầy đủ, liền xuống giường đi giày, chậm rãi đi đến phía bình phong. Huyền Dương Tử nghe được tiếng bước chân, nhíu mày, ngâm mình bất động trong thùng tắm.
Đan Nữ đến trước thùng tắm, nhìn Huyền Dương Tử nói: "Lão đạo, ta hoài nghi ngươi là nữ, ngươi đứng lên cho ta nhìn một cái!"
Huyền Dương Tử nhìn Đan Nữ nói: "Vớ vẩn!"
Đan Nữ buồn bã nói: "Ngươi cũng biết chuyện này vớ vẩn? Vậy mà ngươi còn tận hai lần định xem ta là nam hay là nữ, không thấy quá đáng sao? Để ngươi xem xong, về sau ta còn mặt mũi nào nhìn kẻ khác?"
Huyền Dương Tử nghe Đan Nữ nói nghiêm túc, cũng nghiên túc suy nghĩ hồi lâu sau nói: "Thôi rồi, mặc kệ ngươi là nam cũng được, là nữ cũng tốt, chỉ cần nhớ được chuyện trước kia, nói ra tung tích sư phụ cùng sư muội của chúng ta, trẫm sẽ để ngươi đi."
Đan Nữ liền vươn tay vỗ tay Huyền Dương Tử, "Một lời đã định!"
Huyền Dương Tử giơ tay, không đợi Đan Nữ vỗ ba lượt, bất ngờ rút tay về, không hiểu sao cầm lấy tay Đan Nữ, nhẹ nhàng kéo về phía mình.
Đan Nữ ngạc nhiên.
Huyền Dương Tử buột miệng nói: "Đã tiến vào xem trẫm tắm rửa, ở lại thay trẫm kì lưng cũng chẳng làm sao cả!"
Đan Nữ tự mình thôn miên, ta là Quý phi của lão đạo cơ mà, giúp hắn kì lưng thì làm sao? Nàng rút tay khỏi tay Huyền Dương Tử, vớt một cái khăn trong thùng tắm, đứng ra phía sau Huyền Dương Tử bắt đầu lưu loát giúp hắn lau lưng.
Đan Nữ lau xong, lại vòng ra đằng trước, giúp lau ngực, cuối cùng vò khăn thành một đống, sấp nước nghiêng đầu hỏi: "Lau phía dưới nữa không?"
Huyền Dương Tử: "..."
_______________________________
Chú thích:
[1] Huyền Dương tử ý nói "tay nghề" là nói về năng lực của sư phụ mình, nhưng Huyền Tùy Tử còn nhỏ (mới 13 tuồi mừ), vậy nên cảm thấy "tay" và "tay nghề" không có gì khác biệt, cho nên cho rằng bàn tay của sư phụ mình có khả năng làm người mang thai, còn có con heo nái làm dẫn chứng nữa kia mà!
Bình luận truyện