Đan Nữ
Chương 20
Đan Nữ không cảm giác được Huyền Dương Tử có gì khác thường, chỉ cười nói: "Đương nhiên, ta còn muốn bốn đứa, hai nam hai nữ kia."
"Khụ!" Huyền Dương Tử ho mấy tiếng, thật không ngờ người này khẩu vị lại lớn như vậy, một lần liền muốn tận bốn đứa trẻ!
Đan Nữ đã tưởng tượng ra cảnh bốn đứa trẻ mập mạp bụ bẫm ngồi trước mặt nàng, vui sướng cười hì hì hỏi: "Lão đạo, bao giờ chúng ta có?"
Ý nàng là, thu dưỡng trẻ mồ côi.
Huyền Dương Tử lại nghe ra, Đan Nữ muốn cùng hắn sinh bốn, mặt đỏ sậm đáp: "Từ từ sẽ đến, đừng nóng lòng!"
Mấy ngày tiếp theo là quá niên, trong cung càng bận rộn, không ngờ lúc này lại có một vị đại thần đến cầu kiến Huyền Dương Tử, nói có chuyện muốn bẩm, Huyền Dương Tử đành phải ra Minh Hòa điện, đến Ngự Thư phòng gặp hắn.
Đợi Huyền Dương Tử vừa đi, Đan Nữ lại thấy dưới bụng trào ra một luồng ấm nóng, vội vàng gọi Hồng Liên.
Hồng Liên đi vào đưa nàng vào tịnh phòng thu thập, xong xuôi đi ra cười dài nói; "Nguyệt sự đến, mấy ngày này nương nương cần cẩn thận nghỉ ngơi, đừng mãi loanh quanh chạy các nơi nữa."
"Ừ!" Đan Nữ lên tiếng, lại phân phó nàng nói: "Em đi nói phòng bếp, chuẩn bị ít canh bổ gì đấy đưa đến Ngự Thư phòng cho Hoàng Thượng. Dạo này bận rộn, mỗi lần nghị sự đều đến nửa đêm, ăn không ngon ngủ không tốt, người gầy đi trông thấy."
Hồng Liên hiểu Đan Nữ đang quan tâm Huyền Dương Tử, không khỏi mừng thầm trong bụng, Hoàng Thượng cùng phi nương nương ân ái, các nàng hầu hạ cũng sẽ được thoải mái.
Nhậm Thái Hậu lúc trước thiếu chút nữa bị đại thần thuyết phục khiến Huyền Dương Tử cưới Hoàng Hậu, đến lúc Huyền Dương Tử phản đối, còn nói một đống lý do sau cũng hiểu mà thôi không bàn đến nữa. nay nghe Huyền Dương Tử cùng Đan Nữ ân ái, trong lòng thở ra một hơi, cười nói với Hoài Nhạn: "Ai gia cứ nghĩ, Đan Nữ với Bạch Thạch cảm tình thân thiết, cớ sao lại vẫn không có tin tức gì? Hóa ra là do nàng lúc trước chịu kinh sợ, nguyệt sự không đều nên chưa thể mang thai. Bây giờ Ngự y điều trị, không chừng chỉ qua năm là ai gia có cháu để bế rồi."
"Chúc mừng Thái Hậu nương nương!" Hoài Nhạn vội chúc mừng.
"Ai, tôn tử còn chưa thấy ở đâu đâu, ngươi chúc mừng cái gì nha?" Nhậm Thái Hậu bật cười, cười xong nhìn Hoài Nhạn, nhớ đến nàng nay cũng đã hai mốt, liền hỏi: "Hoài Nhạn, ngươi cũng không còn ít tuổi, đã có để người nào trong lòng chưa? Ai gia thấy, ngự tiền thị vệ Trần Tử Bình cũng không sai, tuổi tác cùng ngươi tương đương, dạo này thường xuyên đến Trường Thọ cung, xem ra cũng có chút tâm tư."
Hoài Nhạn giật mình. trong lòng vừa động, không hiểu sao chợt nhớ đến một đêm kia, nàng bị Huyền Phi Tử đặt lên án đài niệm kinh. Nhưng nàng đã hai mốt, Huyền Phi Tử lại mới mười tám, chuyện này cũng...
"Như thế nào? Nếu không có vấn đề, ai gia liền thay ngươi làm chủ." Nhậm Thái Hậu cười hỏi Hoài Nhạn.
Hoài Nhạn tỉnh lại, lúc này mới nghĩ đến Thái Hậu ý hỏi xem nàng thích hay không thích Trần Tử Bình, vội phúc thân hành lễ nói: "Tạ Thái Hậu nương nương quan tâm, có điều Hoài Nhạn còn muốn hầu hạ Thái Hậu vài năm, việc này không vội."
Nhậm Thái Hậu nghe nàng nói liền hiểu, ai, thế này là không thích Trần Tử Bình. Nhưng nàng gần đây thường xuyên thất thần, rõ ràng là bệnh tương tư, nếu không phải Trần Tử Bình thì là ai? Đúng rồi, chẳng lẽ thích Bạch Thạch, muốn làm tần phi? Nói ra, Hoài Nhạn xuất thân không cao, nhưng dung mạo xinh đẹp, tình tình ôn nhu, hiểu tri thức lễ nghĩa, nếu thật sự muốn làm tần phi cũng không phải không thể.
Nhậm Thái Hậu suy nghĩ một lúc lâu sau, quyết định đợi qua năm lại sẽ bàn chuyện này với Huyền Dương Tử.
Trong lúc mọi người vội vội vàng vàng, rất nhanh năm mới cũng đã qua.
Biên quan lại truyền đến tiệp báo, Thân tướng quân cùng Tiêu Tán đại phá quân địch, đoạt lại tất cả thành trì bị giặc Kim cướp. Mà ở Đại Kim hiện này, vì Thái Hậu hoăng, vô tâm chiến sự, lần nữa muốn nghị hòa, phái sứ giả đến kinh đô Đại Yến.
Huyền Dương Tử đọc mật tín, nói Kim quốc thất bại, muốn trước khi nghị hòa sẽ trả lại Văn Quân Hoàng đế và Thành Thái Hoàng đế.
Huyền Dương Tử nghĩ một lát, đưa mật tín cho Ngô Tể tướng xem.
Ngô Tể tướng xem xong, sau lúc lâu mới nói: "Thành Thái Hoàng đế một khi trở về,Thân Tướng quân và Tiêu Phó tướng khẳng định sẽ đưa Thành Thái Hoàng đế một lần nữa đăng vị, khi đó Hoàng Thượng Ngài liền..., có điều Hoàng Thượng đương vị được lòng dân, lại được các vị địa thần trẻ tuổi ủng hộ, đến lúc đó hai bên tranh chấp, tất có nội loạn. Nội lạo xảy ra, Kim quốc khẳng định sẽ nhân lúc cháy nhà đi hôi của. Mà Thành Thái Hoàng đế lúc trước bị Kim quốc bắt, với chúng khiếp sợ một vành, nếu trở về nhất định Kim quốc nói cái gì nghe cái đấy. Lúc đó, Đại Yến quốc thành chư hầu của Kim quốc, dân chúng hẳn rơi vào nước sôi lửa bỏng."
Huyền Dương Tử nghe được những lời này, thở dài một hơi nói: "Tể tướng đại nhân nguyện ý duy trì trẫm, trẫm liền yên tâm hơn."
Ngô Tể tướng cúi đầu suy tư một hồi, nhất thời ngẩng đầu, quyết đoán nói: "Hoàng Thượng, không thể để Thành Thái Hoàng đế trở về!"
Huyền Dương Tử chắp tay sau lưng đến bên cửa sổ nhìn về phía bên ngoài nói: "Có Thân Tướng quân cùng Tiêu Phó tướng duy hộ, muốn ngăn cản Thành Thái Hoàng đế trở về, thật không dễ dàng."
Ngô Tể tướng lại không nói, cũng khoanh tay nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Tháng 3, Kim quốc truyền đến thư tín, nói lúc trước thỉnh Văn Quân hoàng đế cùng Thành Thái Hoàng đế đến Kim quốc làm khách, nay hai vị đã thỏa mãn muốn trở về, mời Đại Yến quốc phái người đi nghênh đón.
Huyền Dương Tử đọc thư, cũng biết, Kim quốc khẳng định còn có phong thư nữa đưa cho Thân tướng quân cùng Tiêu Tán, để bọn họ đi đón hai vị Hoàng đế. Sau đó, mặc kệ hắn phái ai đi đón hai vị Hoàng đế đều được, Thân tướng quân và Tiêu Tán tất nhiên đã hành động.
Cảnh Thái Phong cùng Nhậm Thái Hậu biết tin, lo lắng không thôi, gọi Huyền Dương Tử đến hỏi: "Thế này phải làm sao mới được? Thành Thái Hoàng đế trở về, tất nhiên muốn đăng vị, khi đó, chúng ta thì thế nào?"
Cảnh Thái Phong cũng nói: "Chúng ta tuy có ba vạn binh mã, nhưng cũng không so được với tinh binh trong tay Thân tướng quân cùng Tiêu Tán. Lại nói, trong lòng bọn lão thần đều cho rằng các ngôi vị Hoàng đế này vốn là của Thành Thái Hoàng đế, hắn trở về, con tất nhiên phải nhường chỗ. Mà một khi nhường chỗ, còn lại chỉ có một đường chết."
Kim quốc thả Thành Thái Hoàng đế về, thâm ý muốn phá hỏng tình thế mới tốt lên của Đại Yến. Hơn nữa, Thành Thái Hoàng đế từng bị Kim quốc bắt nay trở về đăng cơ, uy tín đương nhiên không bằng lúc trước. Đối với Kim quốc,Thành Thái Hoàng đế đương vị, so với Huyền Dương Tử đương vị có lợi hơn rất nhiều.
Trong cung sóng ngầm mãnh liệt, Đan Nữ cũng lo lắng, chỉ là nàng suy nghĩ khác, lúc này cần cùng Âu Dương thị lui tới. Hy vọng thông qua Âu Dương thị, tương lai có thể đả động Thân tướng quân, khiến hắn bỏ Thành Thái Hoàng đế, bảo hộ Huyền Dương Tử. Chỉ cần Thân tướng quân đứng bên Huyền Dương Tử, mười cái Thành Thái Hoàng đế cũng chẳng làm được gì.
Âu Dương thị mơ hồ cũng đoán được ý của Đan Nữ, một lần nói chuyện phiếm, liền lựa lời nói: "Quý phi nương nương, thiếp thân là nữ nhân, lấy phu làm thiên, mà tướng quân là trung quân, đâu phải thiếp thân có thể nói một hai lời ảnh hưởng."
Đan Nữ gật đầu nói: "Ta biết, chẳng qua, nghĩ đến Thân tướng quân đưa Thành Thái Hoàng đế trở về đăng cơ, mới mở ra được thế sự mới tốt hơn lại trở về như cũ, trong lòng có chút chán nản. Ta cùng Hoàng Thượng không làm nữa còn có thể tiếp tục về núi tu đạo, nhưng những người khác thì sao? Một quốc gia, trước có con dân, sau mới có quân chủ! Nếu không quan tâm đến dân, chỉ lo trung quân, kỳ thật đi ngược với đạo lý."
Âu Dương thị nghe Đan Nữ lời này, ý tứ nói Thân tướng quân ngu trung, nàng không khỏi cười khổ một tiếng nói: "Quý phi nương nương, người ta nói trung quân ái quốc, trung quân luôn xếp trước ái quốc, sao đến ngài lại thành đi ngược?"
Đan Nữ lắc đầu nói: "Khác ta không nói, chỉ nói một chuyện, kinh thành bị phá hủy xong là như thế nào? Đến khi đương kim Hoàng thương đăng vị xong, lại là như thế nào? Giả sử là Thành Thái Hoàng đế đăng vị, thì sẽ là như thế nào?"
Âu Dương thị cúi đầu sau một lúc lâu nói: "Thật lòng mà nói, thiếp thân cho rằng, đương kim Hoàng đế so với Thành Thái Hoàng đế tài đức sáng suốt hơn, nhưng mà..."
Đan Nữ nắm tay Âu Dương thị nói: "Phu nhân, nếu ngươi có thể sinh một đứa bé, chẳng lẽ không muốn con của mình sống trong cảnh thái bình thịnh thế? Lúc trước cả giang sơn như gấm như lụa, Thành Thái Hoàng đế còn có thể làm thành cái bộ dạng hôm nay, bây giờ hắn trải qua ngược đãi trở về, phu nhân cho rằng hắn sẽ làm cho dân chúng sống yên ổn, sáng tạo ra cảnh thái bình thịnh thế sao?"
Đan Nữ không đợi Âu Dương thị trả lời, đã đứng lên nói: "Ta đi trước!"
Âu Dương thị tiễn bước Đan Nữ trở về phòng, ngẩn người hơn một canh giờ, nàng cũng là nữ nhi thế gia, cũng có học thức, lời của Đan Nữ đương nhiên cũng biết chỗ tốt xấu.
Đan Nữ trở về Minh Hòa điện, cũng là ngẩn người thật lâu, nếu có thể, thật muốn mua sát thủ đi giết Thành Thái Hoàng đế a! Thành Thái Hoàng đế chết, Đại Yến quốc sẽ không rơi vào cảnh nội loạn khốn cùng, mà nàng và Huyền Dương Tử, cũng có thể an ổn sinh sống.
Nàng đang suy nghĩ, Hồng Liên đột nhiên đi vào, tươi cười nói: "Quý phi nương nương, đằng trước có tin tức, nói là có một vị chân nhân tiên phong đạo cốt cùng một vị tiểu đạo cô cầu kiến Hoàng Thượng. Tiểu đạo trưởng Huyền Tùy Tử ra ngoài xem, không ngờ chính là sư phụ cùng sư muội của ngài a!"
"A, sư phụ cùng sư muội tìm được rồi?" Đan Nữ ngạc nhiên, vội thay quần áo đi ra phía trước điện.
Lúc này, Thanh Hư Đạo Trưởng và Huyền Cảnh Tử đang ngồi ở Ngự Thư phòng cùng đám người Huyền Dương Tử nói chuyện.
Thanh Hư Đạo Trưởng nói: "Lúc đó không thấy Huyền Cảnh Tử, ta lập tức đến Bạch Mã tự tìm người, ngược lại gặp Niêm Hoa Tăng, đánh cho hắn một trận, lại nhét cho hắn một viên tán cốt hoàn, cuối cùng hắn cũng không nói được Huyền Cảnh Tử ở đâu, ta nghĩ thành như vậy hắn còn chưa khai ra, hẳn là thật chưa từng gặp Huyền Cảnh Tử. Vì vậy nhét giải dược cho hắn, theo phương khác đi tìm Huyền Cảnh Tử. Nửa đường lại phát hiện nàng bị giặc Kim bắt, ta vội đuổi theo, sau nhờ người truyền tin về Tam Thanh quán, không ngờ các ngươi không nhận được thư."
Huyền Dương Tử xen mồm hỏi: "Sư phụ làm thế nào từ cứu được sư muội từ tay giặc Kim vậy?"
Thanh Hư Đạo Trưởng nói: "Mất rất nhiều công phu. Lại vì Huyền Cảnh Tử bị trọng thương trúng độc, ta đành cùng nàng ở biên quan Kim quốc chữa thương, đợi khỏi mới mang nàng trở về. Nghe nói ngươi đăng cơ liền trực tiếp đến đây tìm các ngươi."
Thấy sư phụ cùng sư muội không sao, mọi người tự nhiên cao hứng, lại bàn bạc đến tối mở tiệc tẩy trần cho sư phụ cùng sư muội.
Huyền Dương Tử nhớ tới một chuyện khác, cười nói: "Nói như vậy, chúng ta vẫn đổ oan cho Niêm Hoa Tăng?"
Thanh Hư Đạo Trưởng nghe Huyền Tùy Tử nói, biết Niêm Hoa Tăng hóa thân thần kì thành Đan Nữ, trong lòng không tin. Lúc này nói: "Gọi Đan Nữ đến ta xem! Tuy có thuật dịch dung bách biến, nhưng không có khả năng biến nam nhân thành nữ nhân. Hoặc là, Niêm Hoa Tăng chính là nữ nhân, mà lúc trước thân phận mới là cải trang."
Đang nói chuyện, có người báo Đan Nữ đến, Huyền Dương Tử vội đồng ý: "Thỉnh nàng tiến vào!"
Thanh Hư Đạo Trưởng đợi đến Đan Nữ đi vào Ngự Thư phòng, chỉ nhìn một cái liền quả quyết nói: "Nàng không phải Niêm Hoa Tăng!"
"Khụ!" Huyền Dương Tử ho mấy tiếng, thật không ngờ người này khẩu vị lại lớn như vậy, một lần liền muốn tận bốn đứa trẻ!
Đan Nữ đã tưởng tượng ra cảnh bốn đứa trẻ mập mạp bụ bẫm ngồi trước mặt nàng, vui sướng cười hì hì hỏi: "Lão đạo, bao giờ chúng ta có?"
Ý nàng là, thu dưỡng trẻ mồ côi.
Huyền Dương Tử lại nghe ra, Đan Nữ muốn cùng hắn sinh bốn, mặt đỏ sậm đáp: "Từ từ sẽ đến, đừng nóng lòng!"
Mấy ngày tiếp theo là quá niên, trong cung càng bận rộn, không ngờ lúc này lại có một vị đại thần đến cầu kiến Huyền Dương Tử, nói có chuyện muốn bẩm, Huyền Dương Tử đành phải ra Minh Hòa điện, đến Ngự Thư phòng gặp hắn.
Đợi Huyền Dương Tử vừa đi, Đan Nữ lại thấy dưới bụng trào ra một luồng ấm nóng, vội vàng gọi Hồng Liên.
Hồng Liên đi vào đưa nàng vào tịnh phòng thu thập, xong xuôi đi ra cười dài nói; "Nguyệt sự đến, mấy ngày này nương nương cần cẩn thận nghỉ ngơi, đừng mãi loanh quanh chạy các nơi nữa."
"Ừ!" Đan Nữ lên tiếng, lại phân phó nàng nói: "Em đi nói phòng bếp, chuẩn bị ít canh bổ gì đấy đưa đến Ngự Thư phòng cho Hoàng Thượng. Dạo này bận rộn, mỗi lần nghị sự đều đến nửa đêm, ăn không ngon ngủ không tốt, người gầy đi trông thấy."
Hồng Liên hiểu Đan Nữ đang quan tâm Huyền Dương Tử, không khỏi mừng thầm trong bụng, Hoàng Thượng cùng phi nương nương ân ái, các nàng hầu hạ cũng sẽ được thoải mái.
Nhậm Thái Hậu lúc trước thiếu chút nữa bị đại thần thuyết phục khiến Huyền Dương Tử cưới Hoàng Hậu, đến lúc Huyền Dương Tử phản đối, còn nói một đống lý do sau cũng hiểu mà thôi không bàn đến nữa. nay nghe Huyền Dương Tử cùng Đan Nữ ân ái, trong lòng thở ra một hơi, cười nói với Hoài Nhạn: "Ai gia cứ nghĩ, Đan Nữ với Bạch Thạch cảm tình thân thiết, cớ sao lại vẫn không có tin tức gì? Hóa ra là do nàng lúc trước chịu kinh sợ, nguyệt sự không đều nên chưa thể mang thai. Bây giờ Ngự y điều trị, không chừng chỉ qua năm là ai gia có cháu để bế rồi."
"Chúc mừng Thái Hậu nương nương!" Hoài Nhạn vội chúc mừng.
"Ai, tôn tử còn chưa thấy ở đâu đâu, ngươi chúc mừng cái gì nha?" Nhậm Thái Hậu bật cười, cười xong nhìn Hoài Nhạn, nhớ đến nàng nay cũng đã hai mốt, liền hỏi: "Hoài Nhạn, ngươi cũng không còn ít tuổi, đã có để người nào trong lòng chưa? Ai gia thấy, ngự tiền thị vệ Trần Tử Bình cũng không sai, tuổi tác cùng ngươi tương đương, dạo này thường xuyên đến Trường Thọ cung, xem ra cũng có chút tâm tư."
Hoài Nhạn giật mình. trong lòng vừa động, không hiểu sao chợt nhớ đến một đêm kia, nàng bị Huyền Phi Tử đặt lên án đài niệm kinh. Nhưng nàng đã hai mốt, Huyền Phi Tử lại mới mười tám, chuyện này cũng...
"Như thế nào? Nếu không có vấn đề, ai gia liền thay ngươi làm chủ." Nhậm Thái Hậu cười hỏi Hoài Nhạn.
Hoài Nhạn tỉnh lại, lúc này mới nghĩ đến Thái Hậu ý hỏi xem nàng thích hay không thích Trần Tử Bình, vội phúc thân hành lễ nói: "Tạ Thái Hậu nương nương quan tâm, có điều Hoài Nhạn còn muốn hầu hạ Thái Hậu vài năm, việc này không vội."
Nhậm Thái Hậu nghe nàng nói liền hiểu, ai, thế này là không thích Trần Tử Bình. Nhưng nàng gần đây thường xuyên thất thần, rõ ràng là bệnh tương tư, nếu không phải Trần Tử Bình thì là ai? Đúng rồi, chẳng lẽ thích Bạch Thạch, muốn làm tần phi? Nói ra, Hoài Nhạn xuất thân không cao, nhưng dung mạo xinh đẹp, tình tình ôn nhu, hiểu tri thức lễ nghĩa, nếu thật sự muốn làm tần phi cũng không phải không thể.
Nhậm Thái Hậu suy nghĩ một lúc lâu sau, quyết định đợi qua năm lại sẽ bàn chuyện này với Huyền Dương Tử.
Trong lúc mọi người vội vội vàng vàng, rất nhanh năm mới cũng đã qua.
Biên quan lại truyền đến tiệp báo, Thân tướng quân cùng Tiêu Tán đại phá quân địch, đoạt lại tất cả thành trì bị giặc Kim cướp. Mà ở Đại Kim hiện này, vì Thái Hậu hoăng, vô tâm chiến sự, lần nữa muốn nghị hòa, phái sứ giả đến kinh đô Đại Yến.
Huyền Dương Tử đọc mật tín, nói Kim quốc thất bại, muốn trước khi nghị hòa sẽ trả lại Văn Quân Hoàng đế và Thành Thái Hoàng đế.
Huyền Dương Tử nghĩ một lát, đưa mật tín cho Ngô Tể tướng xem.
Ngô Tể tướng xem xong, sau lúc lâu mới nói: "Thành Thái Hoàng đế một khi trở về,Thân Tướng quân và Tiêu Phó tướng khẳng định sẽ đưa Thành Thái Hoàng đế một lần nữa đăng vị, khi đó Hoàng Thượng Ngài liền..., có điều Hoàng Thượng đương vị được lòng dân, lại được các vị địa thần trẻ tuổi ủng hộ, đến lúc đó hai bên tranh chấp, tất có nội loạn. Nội lạo xảy ra, Kim quốc khẳng định sẽ nhân lúc cháy nhà đi hôi của. Mà Thành Thái Hoàng đế lúc trước bị Kim quốc bắt, với chúng khiếp sợ một vành, nếu trở về nhất định Kim quốc nói cái gì nghe cái đấy. Lúc đó, Đại Yến quốc thành chư hầu của Kim quốc, dân chúng hẳn rơi vào nước sôi lửa bỏng."
Huyền Dương Tử nghe được những lời này, thở dài một hơi nói: "Tể tướng đại nhân nguyện ý duy trì trẫm, trẫm liền yên tâm hơn."
Ngô Tể tướng cúi đầu suy tư một hồi, nhất thời ngẩng đầu, quyết đoán nói: "Hoàng Thượng, không thể để Thành Thái Hoàng đế trở về!"
Huyền Dương Tử chắp tay sau lưng đến bên cửa sổ nhìn về phía bên ngoài nói: "Có Thân Tướng quân cùng Tiêu Phó tướng duy hộ, muốn ngăn cản Thành Thái Hoàng đế trở về, thật không dễ dàng."
Ngô Tể tướng lại không nói, cũng khoanh tay nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Tháng 3, Kim quốc truyền đến thư tín, nói lúc trước thỉnh Văn Quân hoàng đế cùng Thành Thái Hoàng đế đến Kim quốc làm khách, nay hai vị đã thỏa mãn muốn trở về, mời Đại Yến quốc phái người đi nghênh đón.
Huyền Dương Tử đọc thư, cũng biết, Kim quốc khẳng định còn có phong thư nữa đưa cho Thân tướng quân cùng Tiêu Tán, để bọn họ đi đón hai vị Hoàng đế. Sau đó, mặc kệ hắn phái ai đi đón hai vị Hoàng đế đều được, Thân tướng quân và Tiêu Tán tất nhiên đã hành động.
Cảnh Thái Phong cùng Nhậm Thái Hậu biết tin, lo lắng không thôi, gọi Huyền Dương Tử đến hỏi: "Thế này phải làm sao mới được? Thành Thái Hoàng đế trở về, tất nhiên muốn đăng vị, khi đó, chúng ta thì thế nào?"
Cảnh Thái Phong cũng nói: "Chúng ta tuy có ba vạn binh mã, nhưng cũng không so được với tinh binh trong tay Thân tướng quân cùng Tiêu Tán. Lại nói, trong lòng bọn lão thần đều cho rằng các ngôi vị Hoàng đế này vốn là của Thành Thái Hoàng đế, hắn trở về, con tất nhiên phải nhường chỗ. Mà một khi nhường chỗ, còn lại chỉ có một đường chết."
Kim quốc thả Thành Thái Hoàng đế về, thâm ý muốn phá hỏng tình thế mới tốt lên của Đại Yến. Hơn nữa, Thành Thái Hoàng đế từng bị Kim quốc bắt nay trở về đăng cơ, uy tín đương nhiên không bằng lúc trước. Đối với Kim quốc,Thành Thái Hoàng đế đương vị, so với Huyền Dương Tử đương vị có lợi hơn rất nhiều.
Trong cung sóng ngầm mãnh liệt, Đan Nữ cũng lo lắng, chỉ là nàng suy nghĩ khác, lúc này cần cùng Âu Dương thị lui tới. Hy vọng thông qua Âu Dương thị, tương lai có thể đả động Thân tướng quân, khiến hắn bỏ Thành Thái Hoàng đế, bảo hộ Huyền Dương Tử. Chỉ cần Thân tướng quân đứng bên Huyền Dương Tử, mười cái Thành Thái Hoàng đế cũng chẳng làm được gì.
Âu Dương thị mơ hồ cũng đoán được ý của Đan Nữ, một lần nói chuyện phiếm, liền lựa lời nói: "Quý phi nương nương, thiếp thân là nữ nhân, lấy phu làm thiên, mà tướng quân là trung quân, đâu phải thiếp thân có thể nói một hai lời ảnh hưởng."
Đan Nữ gật đầu nói: "Ta biết, chẳng qua, nghĩ đến Thân tướng quân đưa Thành Thái Hoàng đế trở về đăng cơ, mới mở ra được thế sự mới tốt hơn lại trở về như cũ, trong lòng có chút chán nản. Ta cùng Hoàng Thượng không làm nữa còn có thể tiếp tục về núi tu đạo, nhưng những người khác thì sao? Một quốc gia, trước có con dân, sau mới có quân chủ! Nếu không quan tâm đến dân, chỉ lo trung quân, kỳ thật đi ngược với đạo lý."
Âu Dương thị nghe Đan Nữ lời này, ý tứ nói Thân tướng quân ngu trung, nàng không khỏi cười khổ một tiếng nói: "Quý phi nương nương, người ta nói trung quân ái quốc, trung quân luôn xếp trước ái quốc, sao đến ngài lại thành đi ngược?"
Đan Nữ lắc đầu nói: "Khác ta không nói, chỉ nói một chuyện, kinh thành bị phá hủy xong là như thế nào? Đến khi đương kim Hoàng thương đăng vị xong, lại là như thế nào? Giả sử là Thành Thái Hoàng đế đăng vị, thì sẽ là như thế nào?"
Âu Dương thị cúi đầu sau một lúc lâu nói: "Thật lòng mà nói, thiếp thân cho rằng, đương kim Hoàng đế so với Thành Thái Hoàng đế tài đức sáng suốt hơn, nhưng mà..."
Đan Nữ nắm tay Âu Dương thị nói: "Phu nhân, nếu ngươi có thể sinh một đứa bé, chẳng lẽ không muốn con của mình sống trong cảnh thái bình thịnh thế? Lúc trước cả giang sơn như gấm như lụa, Thành Thái Hoàng đế còn có thể làm thành cái bộ dạng hôm nay, bây giờ hắn trải qua ngược đãi trở về, phu nhân cho rằng hắn sẽ làm cho dân chúng sống yên ổn, sáng tạo ra cảnh thái bình thịnh thế sao?"
Đan Nữ không đợi Âu Dương thị trả lời, đã đứng lên nói: "Ta đi trước!"
Âu Dương thị tiễn bước Đan Nữ trở về phòng, ngẩn người hơn một canh giờ, nàng cũng là nữ nhi thế gia, cũng có học thức, lời của Đan Nữ đương nhiên cũng biết chỗ tốt xấu.
Đan Nữ trở về Minh Hòa điện, cũng là ngẩn người thật lâu, nếu có thể, thật muốn mua sát thủ đi giết Thành Thái Hoàng đế a! Thành Thái Hoàng đế chết, Đại Yến quốc sẽ không rơi vào cảnh nội loạn khốn cùng, mà nàng và Huyền Dương Tử, cũng có thể an ổn sinh sống.
Nàng đang suy nghĩ, Hồng Liên đột nhiên đi vào, tươi cười nói: "Quý phi nương nương, đằng trước có tin tức, nói là có một vị chân nhân tiên phong đạo cốt cùng một vị tiểu đạo cô cầu kiến Hoàng Thượng. Tiểu đạo trưởng Huyền Tùy Tử ra ngoài xem, không ngờ chính là sư phụ cùng sư muội của ngài a!"
"A, sư phụ cùng sư muội tìm được rồi?" Đan Nữ ngạc nhiên, vội thay quần áo đi ra phía trước điện.
Lúc này, Thanh Hư Đạo Trưởng và Huyền Cảnh Tử đang ngồi ở Ngự Thư phòng cùng đám người Huyền Dương Tử nói chuyện.
Thanh Hư Đạo Trưởng nói: "Lúc đó không thấy Huyền Cảnh Tử, ta lập tức đến Bạch Mã tự tìm người, ngược lại gặp Niêm Hoa Tăng, đánh cho hắn một trận, lại nhét cho hắn một viên tán cốt hoàn, cuối cùng hắn cũng không nói được Huyền Cảnh Tử ở đâu, ta nghĩ thành như vậy hắn còn chưa khai ra, hẳn là thật chưa từng gặp Huyền Cảnh Tử. Vì vậy nhét giải dược cho hắn, theo phương khác đi tìm Huyền Cảnh Tử. Nửa đường lại phát hiện nàng bị giặc Kim bắt, ta vội đuổi theo, sau nhờ người truyền tin về Tam Thanh quán, không ngờ các ngươi không nhận được thư."
Huyền Dương Tử xen mồm hỏi: "Sư phụ làm thế nào từ cứu được sư muội từ tay giặc Kim vậy?"
Thanh Hư Đạo Trưởng nói: "Mất rất nhiều công phu. Lại vì Huyền Cảnh Tử bị trọng thương trúng độc, ta đành cùng nàng ở biên quan Kim quốc chữa thương, đợi khỏi mới mang nàng trở về. Nghe nói ngươi đăng cơ liền trực tiếp đến đây tìm các ngươi."
Thấy sư phụ cùng sư muội không sao, mọi người tự nhiên cao hứng, lại bàn bạc đến tối mở tiệc tẩy trần cho sư phụ cùng sư muội.
Huyền Dương Tử nhớ tới một chuyện khác, cười nói: "Nói như vậy, chúng ta vẫn đổ oan cho Niêm Hoa Tăng?"
Thanh Hư Đạo Trưởng nghe Huyền Tùy Tử nói, biết Niêm Hoa Tăng hóa thân thần kì thành Đan Nữ, trong lòng không tin. Lúc này nói: "Gọi Đan Nữ đến ta xem! Tuy có thuật dịch dung bách biến, nhưng không có khả năng biến nam nhân thành nữ nhân. Hoặc là, Niêm Hoa Tăng chính là nữ nhân, mà lúc trước thân phận mới là cải trang."
Đang nói chuyện, có người báo Đan Nữ đến, Huyền Dương Tử vội đồng ý: "Thỉnh nàng tiến vào!"
Thanh Hư Đạo Trưởng đợi đến Đan Nữ đi vào Ngự Thư phòng, chỉ nhìn một cái liền quả quyết nói: "Nàng không phải Niêm Hoa Tăng!"
Bình luận truyện