Đan Nữ
Chương 31
Lúc Diệp công công đi mời Thái Bạch chân nhân, Thành Thân Hoàng đế đang cùng một lão thần bàn bạc, hạ giọng nói: "Đan Nữ là vị hôn thê của Thái Bạch chân nhân, Thái Bạch chân nhân vốn là đến để mang nàng ta về, nay nàng ta lại cùng Bạch Thạch viên phòng, Thái Bạch chân nhân làm sao có thể bỏ qua?"
Lão thần hiểu ý, Thành Thái Hoàng đế muốn mượn đao giết người. Cũng đúng Chiêu Hòa Hoàng đế đang nắm trong tay ba vạn binh mã, lại có một đám quần thần trẻ tuổi ủng hộ, Thành Thái Hoàng đế dẫu có trở lại được ngôi vị Hoàng đế, muốn trừ bỏ Chiêu Hòa Hoàng đế cũng sẽ phải hao công tổn sức, chưa kể đến nếu chẳng may có bất trắc xảy ra, nay mượn tay Thái Bạch chân nhân diệt Chiêu Hòa Hoàng đế, chẳng phải là một gã binh tốt cũng không mất hay sao.
Lão thần nghĩ đến đây, lại nói: "Thần e là Thái Bạch chân nhân là quan chủ Bạch Vân Quan, sợ sẽ không dễ dàng thần phục."
Thành Thái Hoàng đế khẽ cười nói: "Nếu trẫm hứa cho hắn một cái ngôi vị Quốc sư thì sao?"
Lão thần hai mắt sáng lên, hành lễ nói: "Hoàng Thượng anh minh!"
Thành Thái Hoàng đế hơi ngửa đầu, hai tay chắp sau lưng, liếc xuống nhìn lão thần, nháy mắt bỗng tìm lại được cảm giác uy phong khi ở trên điện rồng năm xưa.
Đúng lúc này, Diệp công công tiến vào bẩm báo: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thái Bạch chân nhân đến!"
"Mau tuyên!" Thành Thái Hoàng đế nghiêm chỉnh ngồi vào ghế chính giữa, nhìn Diệp công công mang Thái Bạch chân nhân tiến vào, đợi Thái Bạch chân nhân hành lễ, liền vờ đỡ dậy, cười nói: "Chân nhân không cần đa lễ, mau ngồi xuống nói chuyện."
"Không biết Hoàng Thượng triệu ta lại đây là có gì chuyện quan trọng?" Thái Bạch chân nhân nhìn lên, thấy tướng mạo Thành Thái Hoàng đế, trong lòng âm thầm lắc đầu: tướng mạo thế này, rõ ràng là kẻ thấy lợi tối mắt, hại nước hại dân, không hiểu Thân Tướng quân nghĩ thế nào mà một mực khăng khăng bảo hộ hắn?
Thành Thái Hoàng đế không vội nói mục đích của mình, chỉ sai người dâng trà lên, đợi phẩm trà xong lúc này mới nói: "Tháng sau trẫm đăng vị, khổ nỗi bên cạnh không có kẻ hiền tài, lại được biết chân nhân đang ở Hoàng cung, muốn mời chân nhân làm Quốc sư thay trẫm phân ưu, không biết ý chân nhân thế nào?"
Thái Bạch chân nhân khẽ giật mình, Thành Thái Hoàng đế muốn lung lạc hắn? Trên mặt hắn lộ vẻ kích động, nói: "Tạ Hoàng Thượng ưu ái, chỉ là..."
Thành Thái Hoàng đế quan sát sắc mặt hắn, cướp lời nói trước: "Trẫm thành tâm thỉnh chân nhân làm Quốc sư. Nay giặc Kim còn như hổ rình mồi, bọn đại thần trẻ tuổi lòng hướng về Bạch Thạch, quả thực là nguy cơ tứ phía, khẩn thiết cần chân nhân tương trợ a!"
Thái Bạch chân nhân lại chối từ, vị lão thần bên cạnh kia liền đứng lên nói: "Chân nhân, Hoàng Thượng thành tâm như vậy, Ngài đáp ứng đi thôi!"
Bên này, Thanh Hư đạo trưởng biết tin Thái Bạch chân nhân bị Diệp công công mời đi, liền ngồi ở phòng luyện đan trầm tư, mấy ngày nay hắn tiếp xúc với Thái Bạch chân nhân, cũng hiểu người này biết lấy đại cục làm trọng, không dễ dàng mà thần phục Thành Thái Hoàng đế, nhưng...
Đến muộn, hắn nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy Thái Bạch chân nhân đã về.
"Như thế nào, Thành Thái Hoàng đế muốn thu mua chân nhân sao?" Thanh Hư đạo trưởng nhàn nhạt hỏi một câu.
Thái Bạch chân nhân ngồi vào bên cạnh Thanh Hư đạo trưởng, từ tay áo lấy ra một cái hộp nhung, lại mở ra cho Thanh Hư đạo trưởng trông thấy một cái ấn nhỏ bằng ngọc: "Xem, đây là ấn Quốc sư."
"Ôi, còn phong chân nhân làm Quốc sư cơ đấy?" Thanh Hư đạo trưởng xem qua ấn ngọc, lấy ngón tay gõ mấy cái: "Trông không khác gì củ cải ở ngoài chợ, chẳng lẽ lại là giả?"
"Ấn, là ấn thật, nhưng ngôi vị Quốc sư sao, có thể hứa hẹn cũng có thể thu hồi." Thái Bạch chân nhân cười tủm tỉm nói: "Thành Thái Hoàng đế vọng tưởng lấy một ngôi vị Quốc sư sẽ khiến ta thần phục, vì hắn bán mạng đâu!"
Thái Bạch chân nhân nghe hắn nói vậy, trong lòng khẽ thả lỏng, cười nói: "Ta còn tưởng Đan Nữ thị tẩm, chân nhân sẽ giận tím mặt, nhân cơ hội đầu quân cho Thành Thái Hoàng đế."
Thái Bạch chân nhân lắc đầu nói: "Đan Nữ tuy là vị hôn thê của ta, ta vẫn đối đãi nàng như muội muội trong nhà, mà chuyện hôn nhân vốn cưỡng cầu vô ích. Nếu nàng thích đại đồ đệ của đạo trưởng, âu cũng là số mệnh, ta có khó chịu, cũng chỉ một chốc một lát mà thôi."
Thanh Hư đạo trưởng nghe những lời này liền đứng lên thi lễ nói: "Cái lễ này, là ta thay Huyền Dương Tử cám ơn chân nhân."
Thái Bạch chân nhân tránh đi không tiếp lễ của Thanh Hư đạo trưởng, cười nói: "Đạo trưởng đừng chiết sát bản chân nhân."
Hai người nói cười, cùng xem lò luyện đan.
Thái Bạch chân nhân lại nói: "Thành Thái Hoàng đế ám chỉ, khiến ta trừ bỏ Huyền Dương Tử, ta đáp vài câu có lệ, chỉ nói đợi luyện được đan nổ, trước đánh tan giặc Kim rồi lại nói sau. Hắn nghe vậy liền vui sướng đến hoa chân múa tay."
Thanh Hư đạo trưởng bật cười nói: "Bên người Thành Thái Hoàng đế đều là mấy gã lão thần chỉ giỏi khua môi múa mép, cũng chẳng có kẻ nào tài ba hơn người, lần này hứa tặng chân nhân ngôi vị Quốc sư, cũng không phải chỉ vì muốn chân nhân trừ bỏ Huyền Dương Tử."
Đến tối, Huyền Dương Tử được báo Thanh Hư đạo trưởng đến gặp.
Thanh Hư đạo trưởng đem chuyện Thành Thái Hoàng đế hứa cho Thái Bạch chân nhân làm Quốc sư nói cho hắn biết.
Huyền Dương Tử nghe xong, lắc đầu nói: "Đầu tiên Thành Thái Hoàng đế là hứa hẹn cho Đan Nữ làm Hoàng Hậu, nàng ấy không động tâm, nay lại đi hứa với Thái Bạch chân nhân một cái ngôi vị Quốc sư, lại không ngờ đến, Thái Bạch chân nhân cũng không động tâm."
Thanh Hư đạo trưởng gật gật đầu, lại nói: "Những cái này, chỉ là mấy trò vặt vãnh, không đáng phải để ý. Nay ngươi muốn lo, phải là Thân Tướng quân. Nếu Thành Thái Hoàng đế làm liều, sai Thân Tướng quân giết ngươi, Thân tướng quân hẳn sẽ tuân mệnh."
Huyền Dương Tử trầm ngâm một lúc lâu sau mới nói: "Đồ đệ hiểu, có điều Thân Tướng quân tính tình cố chấp, không dễ khuyên bảo, quả thực là khó khăn."
Thanh Hư đạo trưởng nói: "Đan Nữ không phải là bạn tri âm của Âu Dương phu nhân sao? Đây là một cái lỗ hổng, không chừng có thể dựa vào cái lỗ hổng này khuyên bảo được Thân Tướng quân đâu!"
Lúc này trời đã tối muộn, Huyền Dương Tử cáo từ trở về.
Hắn vừa vào Minh Hòa điện liền hô với Đan Nữ đang ngồi đọc sách bên đèn: "Đến lúc uống thuốc rồi!"
Đan Nữ nháy mắt mặt đỏ rực, mắng một câu: "Chỉ biết khiến ta uống thuốc."
"Đây là ta quan tâm nàng! Sợ dư độc không được thanh lọc hết." Huyền Dương Tử cười sai người chuẩn bị nước tắm, lại nhỏ giọng hỏi Đan Nữ: "Nàng có muốn tự tay bào chế thuốc giải không?"
"Hả?" Đan Nữ trợn tròn mắt, bào chế kiểu gì?
Huyền Dương Tử cúi đầu đến bên tai Đan Nữ nói.
Đan Nữ mặt càng thêm đỏ rực, đẩy Huyền Dương Tử ra, sẳng giọng: "Lão đạo, huynh không đứng đắn."
"Ta nói, rõ ràng là chuyện đứng đắn, nàng xem không đứng đắn chỗ nào?" Mĩ nhân dưới ánh nến, Huyền Dương Tử càng xem càng tâm ngứa.
Đan Nữ bị Huyền Dương Tử chăm chú nhìn, đầu cúi càng thấp, bỗng nhớ đến tin tức buổi chiều biết được, vội hỏi: "Ta nghe nói Thành Thái Hoàng đế triệu kiến Thái Bạch chân nhân?"
Huyền Dương Tử đáp: "Đúng là có chuyện này, Thành Thái Hoàng đế cố ý làm huyên náo khiến ai ai cũng biết, hẳn ý là khiến ta đề phòng Thái Bạch chân nhân, lại làm cho Thái Bạch chân nhân bắt buộc phải xuống tay với ta." Hắn kể lại lời của Thanh Hư đạo trưởng cho nàng nghe, lại nói: "Sau khi Thành Thái Hoàng đế bị bắt trở về, càng thêm hồ đồ. Tùy ý hứa hẹn ngôi vị Quốc sư, lại còn cho rằng Thái Bạch chân nhân chắc chắn sẽ ham muốn."
Cung nữ mang nước tắm vào, Huyền Dương Tử thôi không nói nữa, đi tắm xong cũng không nhắc lại.
Đêm nay, hắn và Đan Nữ cùng phòng, tất nhiên là triền miên ân ái.
Sáng hôm sau, Huyền Dương Tử dậy sớm, rửa mặt chải đầu xong, lại gọi Đan Nữ nói: "Dậy dậy, cùng trẫm lên triều nào!"
Đan Nữ lở mình, "Mệt quá, cả người ta đau nhức, không muốn động đậy."
"Ngoan, dậy đi!" Huyền Dương Tử đến bên tai nàng nói: "Dạo này trời nóng, nàng không đi cầm quạt, chỉ sợ mẫu hậu sẽ phái mỹ nhân khác làm cung nữ cầm quạt đấy! Mà từ khi nàng không lên triều cùng ta, trong triều đã có kẻ nghị luận nói chúng ta bất hòa vân vân... Hôm nay vừa lúc, bịt cái miệng của bọn chúng lại."
Đan Nữ lại lở mình, đang muốn tiếp tục ngủ, đột nhiên cảm giác cả người lơ lửng, không khỏi hét lên một tiếng mở mắt ra.
Huyền Dương Tử ôm Đan Nữ giữa không trung, vẻ mặt mang ý cười nói: "Nàng còn không dậy, ta sẽ ném nàng xuống đất."
Đan Nữ vội ôm lấy cổ hắn nói: "Được rồi được rồi, ta tỉnh rồi mà!"
Đợi Hồng Liên mang nước vào hầu hạ Đan Nữ rửa mặt, Huyền Dương Tử đã đứng ở trước bàn trang điểm, cười dài nói: "Vẫn nghe nói thú vui khuê phòng, vẽ mi đứng thứ nhất, sáng nay chúng ta thử một chút."
"Lão đạo càng ngày càng hiểu phong tình." Đan Nữ nhớ tới lần đầu nhìn thấy hắn, lại so với hôm nay, không khỏi sợ hãi than thở: "Quả thực trước sau giống hai người chứ không phải một người!"
Huyền Dương Tử hỏi nhỏ: "Nàng không thích sao?"
Đan Nữ liếc Huyền Dương Tử một cái, ngồi xuống trước bàn trang điểm: "Vẽ mi!"
Huyền Dương Tử cúi đầu, lại không phải giúp Đan Nữ vẽ mi, mà là hôn môi nàng, mê say nói: "Trời còn sớm, muốn hay không lại uống thuốc giải thêm một lần nữa?"
"Lão đạo!" Đan Nữ đẩy Huyền Dương Tử ra, lại véo hắn một cái, sẳng giọng: "Cẩn thận khiến người ta nhìn thấy."
"Ai, nàng không biết, từ trước đến nay Hoàng đế cùng cung phi ân ái, bên cạnh đều có người hầu hạ, lại còn có kẻ ghi chép lại. Nay tất cả đều tối giản, chúng ta phải tranh thủ lúc này còn chưa có người ghi chép." Huyền Dương Tử nói xong, lại hôn môi Đan Nữ, đầu lưỡi hăm hở tiến quân, nhiệt tình bắn ra tứ phía.
Đan Nữ chống đỡ không nổi, dùng cả tay lẫn chân ẩy hắn ra, thấp giọng nói: "Còn phải lên triều nữa!"
Huyền Dương Tử dục cầu bất mãn, lại càng thêm dùng lực hôn nàng, hai người dây dưa không dứt.
Đến muộn, lúc hai người lên triều, có vị đại thần tinh mắt thoáng nhìn Huyền Dương Tử mặt đầy xuân sắc, lại thoáng nhìn Đan Nữ môi sưng đỏ ửng, nhất thời trong lòng liền hiểu rõ.
Đám quần thần nháy mắt ra dấu, không khí có chút im lặng quỷ dị.
Hạ triều, chúng thần tụ tập một chỗ, thì thầm to nhỏ.
Ngô Tể tướng: "Mọi người phải dùng tâm tư ở chính sự, đừng luôn chú ý đến chuyện của Hoàng Thượng cùng Quý phi nương nương."
Lễ bộ đại thần: "Chính sự nặng nề, khó khăn lắm mới có được chuyện để giải khuây, sao lại có thể không chú ý?"
Đại thần Ất: "Ta nghe nói, Hoàng Thượng uy phong vô cùng, chiến đấu hăng hái một đêm, sáng sớm tinh thần vẫn còn hừng hực đâu?"
Đại thần Giáp: "Hoàng Thượng là chân long Thiên Tử, đương nhiên là uy phong, trên giường cũng vậy."
Đại thần Ất: "Hoàng Thượng là chân long Thiên Tử, vậy Thành Thái Hoàng đế thì sao?"
Lễ bộ đại thần: "Nhớ không, năm Hoàng Thượng năm tuổi liền có thầy tướng khẳng định, Ngài ấy có tướng làm Hoàng đế ấy? Về phần Thành Thái Hoàng đế sao..." Một quân vương thiếu chút nữa mất nước, có thể là chân long sao?
Ngô Tể tướng nói: "Sau lưng mỗi vị hiền quân đều có một người vợ hiền hậu. Thành Thái hoàng đế khuyết thiếu một vị Hoàng Hậu hiền lành, mà Chiêu Hòa hoàng đế lại có Quý phi nương nương. Cho nên a..."
Mọi người nghĩ đến những chuyện Đan Nữ trước kia làm, đều gật đầu nói: "Tể tướng đại nhân nói rất đúng."
Ngô Tể tướng vuốt râu, nếu đã đúng, các ngươi có phải hay không nên dùng kì chiêu, ngăn cản Thành Thái Hoàng đế đăng vị? Nằm mơ thấy sự lạ, rồi có chuyện kì quái xảy ra trong dân gian vân vân, tỏ rõ, tất cả là do Thành Thái Hoàng đế không thích hợp đăng cơ trở lại.
Quần thần thấy ánh mắt Ngô Tể tướng, ngược lại có chút hiểu ý, tất cả đều ở trong im lặng không nói năng.
Chưa đầy mấy ngày, liền có vị đại thần nằm mơ thấy Thành Thái Hoàng đế đăng cơ, trước cửa cung liền biến thành một biển máu, mời người giải mộng, người đó nói, mộng vốn là giả, nhưng lại do niên hiệu của Hoàng đế là Thành Thái (trở thành sự thật), cho nên giấc mộng này, mười phần cũng có đến chín phần sẽ trở thành sự thật.
Tin tức truyền ra, lòng người hoang mang hoảng sợ. Vốn mọi người thấy Thân Tướng quân bảo hộ Thành Thái Hoàng đế hồi cung vẫn âm thầm lo lắng trong lòng. Lúc trước Thành Thái Hoàng đế tại vị, chính sự hỗn loạn, giặc Kim đánh thẳng đến kinh thành, sự thật còn đang phơi bày rõ ràng trước mắt, nay nếu Ngài ấy tiếp tục đăng cơ trở lại, không chừng thật sự máu chảy thành sông trước cửa cung đâu!
Rất nhanh, liền có thần dân không sợ chết dâng thư thỉnh nguyện, cầu Huyền Dương Tử tiếp tục đăng vị, lại phong Thành Thái Hoàng đế làm thân vương, ở tại trong cung bảo dưỡng tuổi thọ, không cần lại tham gia chính sự.
Thành Chân hoàng đế nghe tin, tức giận đến ném vỡ chén, quát: "Đây rõ ràng là mưu kế của Bạch Thạch, cái gì mà thần dân thỉnh nguyện cơ chứ?"
Một vị lão thần nói: "Hoàng Thượng, nay lòng người hướng về Chiêu Hòa Hoàng đế, nếu Ngài lập tức đăng cơ, sợ là thần dân không phục, ra mệnh lệnh cũng không có kẻ nghe theo a!"
"Vậy phải làm thế nào? Chẳng lẽ trẫm liền không đăng cơ, mặc kệ Bạch Thạch tiếp tục tại vị sao?" Thành Thái Hoàng đế vỗ án.
Lão thần kinh hãi nói: "Bẩm Hoàng Thượng, ý lão thần là, hiện không vội đăng cơ, mà trước hết phải thu phục lòng người, sau đó lại trừ bỏ Chiêu Hòa Hoàng đế, đến lúc đó trong cung chỉ còn Hoàng thượng dòng dõi chính thống, bọn họ không theo Hoàng Thượng thì còn theo ai?"
Thành Thái Hoàng đế hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh trở lại, trầm ngâm nói: "Ngày mai, trẫm liền cùng Hoàng Hậu tới thăm hỏi gia quyến của các đại thần, an ủi một phen."
Lão thần vui mừng nói: "Hoàng Thượng sớm nên làm như vậy. Nay phủ đệ của các đại thần kia còn chưa xây xong, tất cả đều chen chân tại Hoàng cung, Hoàng Thượng muốn đến thăm, chẳng qua chỉ là mấy bước chân. Mà bọn họ gặp Hoàng Thượng, tất nhiên thụ sủng nhược kinh, sau này sẽ đối với Hoàng thượng khăng khăng một mực."
Thành Thái Hoàng đế suy tính một hồi, liền triệu Tiêu Hoàng Hậu đến, khiến nàng ta chuẩn bị một ít lễ vật, chuẩn bị đến lúc đó thưởng cho gia quyến các đại thần.
Tiêu Hoàng Hậu nghe vậy, có chút khó xử nói: "Từ ngày Hoàng Thượng trở về, mọi chuyện đều muốn dùng chút này chút kia, tư khố của thần thiếp cũng đã dùng hết, nay nếu lại muốn ban thưởng cho các đại thần, còn phải thông qua phủ nội vụ, mà phủ nội vụ là do người của Chiêu Hòa Hoàng đế chưởng quản..."
Thành Thái Hoàng đế nghe vậy phiền chán quát: "Tháng sau trẫm đăng vị, phủ nội vụ kia là của trẫm, cũng không phải của Bạch Thạch. Nay chi trước một vài thứ, chẳng lẽ bọn chúng dám thoái thác?"
Tiêu Hoàng Hậu cắn môi nói: "Nhưng mà, chưởng quản phủ nội vụ, chính là sư đệ của Chiêu Hòa Hoàng đế, Huyền Phi Tử, hắn đúng là dám bác bỏ."
"Ngươi chỉ quan tâm đến việc đi đòi đồ lễ, còn hắn dám bác bỏ, trẫm sẽ đi tìm Bạch Thạch hỏi cho ra nhẽ." Thành Thái Hoàng đế gào lên, quát Tiêu Hoàng Hậu.
Tiêu Hoàng Hậu bất đắc dĩ, chỉ có thể nghe lời làm theo.
Chạng vạng, Huyền Phi Tử đến Ngự Thư phòng gặp Huyền Dương Tử cùng Đan Nữ, bẩm: "Đại sư huynh, Tiêu Hoàng Hậu đến chỗ đệ đòi tơ lụa, lá trà... nói là Thành Thái Hoàng đế ngày mai muốn dùng, đệ nói với nàng đồ không đủ, còn phải chờ chuẩn bị để kéo dài thời gian, huynh xem...?"
Huyền Dương Tử trầm ngâm một chút nói: "Cho nàng thôi! Nếu không cho, tất nhiên sẽ truyền ra lời đồn, nói chúng ta hà khắc Thành Thái Hoàng đế."
Đan Nữ xen mồm nói: "Sau khi Thành Thái Hoàng đế hồi cung, chi phí mỗi tháng không phải đếu đã đưa đến trước tiên rồi sao? Này đột nhiên đòi tơ lụa cùng lá trà là muốn làm gì đây?"
Huyền Phi Tử nói: "Tiểu sư đệ tìm hiểu được Thành Thái Hoàng đế muốn dùng để ban thưởng hạ thần, lung lạc lòng người."
"Nguyên lai là như vậy!" Đan Nữ đảo mắt, quay sang nói với Huyền Dương Tử: "Lão đạo, ta đi thăm Âu Dương phu nhân, đưa cho nàng một ít lá trà mới."
Lại nói sau khi Âu Dương thị đẻ non, tâm tình phiền muộn, thân thể càng thêm suy yếu, Thân Tướng quân tuy an ủi đủ loại cũng không thể khuyên nổi nàng, trong lòng cũng buồn rầu mà không biết làm sao.
Thân Tướng quân đang khuyên Âu Dương thị uống thuốc, nghe được nô tỳ vào báo, nói Đan Nữ đến, bất giác liền thả lỏng, đưa bát thuốc cho tỳ nữ, chính hắn lại tự mình ra đón
Đan Nữ thấy Thân Tướng đích thân đón tiếp, hơi có chút ngoài ý muốn, không thể không hỏi tình hình của Âu Dương thị hiện nay.
Thân Tướng quân nói: "Nàng vẫn là không chịu uống thuốc, cứ như vậy thân thể làm sao có thể khỏe lên được? Thỉnh Quý phi nương nương giúp mạt tướng khuyên nàng vài câu."
Đan Nữ gật đầu nhận lời, đi vào gặp Âu Dương phu nhân, quả nhiên khuyên nhủ mấy lời sâu sắc.
Hôm sau, Thành Thái Hoàng đế mang Tiêu Hoàng Hậu đi thăm Thân tướng quân cùng Âu Dương phu nhân trước.
Tiêu Hoàng Hậu nghĩ Âu Dương phu nhân là vì chính mình mà sinh non, chỉ sợ hận nàng muốn chết, căn bản không muốn đến thăm, lại bị Thành Thái Hoàng đế trừng mắt, nàng đành khuất phục đi qua.
Bên trong Noãn các, Âu Dương thị nghe nô tỳ bẩm báo, nói Thành Thái Hoàng đế cùng Tiêu Hoàng Hậu đến, nhất thời hai tay nắm chặt, cắn môi không nói lời nào.
Thân Tướng quân tiến lên nắm lấy vai nàng, ôn hòa nói: "Nàng đang bị bệnh, không cần phải đi nghênh đón, có ta là đủ." Nói xong chính hắn liền đi ra.
Âu Dương thị nhìn theo bóng Thân Tướng quân, môi cắn đến chảy máu, đột nhiên liền hạ quyết tâm.
Đến muộn, nô tỳ bên người Âu Dương thị đi gặp Đan Nữ, nhỏ giọng bẩm: "Quý phi nương nương, phu nhân nhà nô tỳ thỉnh Ngài nhanh chóng đến một chuyến, có chuyện trọng yếu cần thương lượng."
Đan Nữ theo tiểu nha đầu đến chỗ Thân Tướng quân ở, từ cửa hông lặng lẽ đi vào, mới đến ngoài phòng chợt thấy một bóng người lóe qua, là Thân Tướng quân cầm kiếm xông đến, nhìn thấy là Đan Nữ mới thu hồi kiếm, dẫn nàng vào trong.
Trong phòng, Âu Dương thị ngồi trên ghế, Thành Thái Hoàng đế cùng Tiêu Hoàng Hậu nằm trên mặt đất, môi thâm tím, xem ra là trúng độc mà chết. Bên cạnh có mấy gã nội thị cũng đã ngã trên mặt đất, một kiếm cắt ngang cổ họng, xem ra là Thân Tướng quân giết.
Âu Dương thị nhìn thấy Đan Nữ, lúc này mới lảo đảo đứng lên, nhào vào lòng nàng, khóc nói: "Ta hạ độc giết chết bọn họ, ta..."
Đan Nữ vội che miệng nàng, thấp giọng an ủi: "Có Tướng quân, lại có ta ở đây, không có việc gì." Nàng nói, hướng Thân Tướng quân nói: "Tướng quân, việc đã đến nước này, Ngài xem..."
Thân tướng quân cuối cùng là thở dài nói: "Ta sẽ giết vây cánh còn lại của Thành Thái Hoàng đế, sau đó sẽ cùng phu nhân đến trước mặt Hoàng Thượng lĩnh tội."
Đến chạng vạng, liền có tin tức truyền đến, nói là Thành Thái Hoàng đế cùng Tiêu Hoàng Hậu uống nhầm đan dược bỏ mình, Chiêu Hòa Hoàng đế tức giật, giết hết tất cả đám người hầu hạ Thành Thái Hoàng đế cùng Tiêu Hoàng Hậu. Một số lão thần trung thành với Thành Thái Hoàng đế, nghe tin dữ đau lòng mà tự vẫn theo chủ.
Thành Thái Hoàng đế cùng Tiêu Hoàng Hậu vừa chết, Tiêu Tán tự biết thiên cơ đã mất, vội dâng thư giao trả binh quyền, lại bí mật biến mất, không còn thấy bóng dáng.
Chiêu Hòa Hoàng đế sách phong Thân Tướng quân làm Đại Nguyên soái, vì thiên hạ mang binh đánh lui địch.
Tháng 10, phủ đệ của quan viên trong kinh thành xây xong, quần thần lục tục chuyển ra khỏi Hoàng cung, trở về phủ của mình.
Tháng 11, Chiêu Hòa Hoàng đế chính thức sách phong Đan Nữ vì Hoàng Hậu, toàn quốc chúc mừng.
--- ------oOo---- -----
Cuối cùng đã hoàn, đây là bộ truyện mình edit lần đầu tiên, vốn chỉ tính trong hơn một tháng, không ngờ lại kéo dài đến tận bây giờ. Đến hôm nay, cuối cùng cũng xong, thật muốn ngửa mặt lên trời cười ha ha mấy tiếng.
Đi đến ngày ôm nay, tớ xin chân thành cảm ơn hàng xóng láng giềng, thân bằng cố hữu gần xa, đã đến và theo dõi cho tới ngày hôm nay. Cảm ơn bạn Hàm Thủy, Phi Yến Nhược Lam, conruoinho và nhiều bạn khác nữa đã giúp tớ sửa lỗi hoàn thành bộ chuyện này. Cảm ơn em Bé Bự, dù chị biết có lẽ em có thể sẽ không đọc được dòng này, dù vậy vẫn cảm ơn em cho chị mượn máy tính hàng đêm (đến bây giờ thì là cảm thêm đi làm ban ngày nữa). Cuối cùng, một lần nữa, tớ xin chân thành cảm ơn tất cả!
Lão thần hiểu ý, Thành Thái Hoàng đế muốn mượn đao giết người. Cũng đúng Chiêu Hòa Hoàng đế đang nắm trong tay ba vạn binh mã, lại có một đám quần thần trẻ tuổi ủng hộ, Thành Thái Hoàng đế dẫu có trở lại được ngôi vị Hoàng đế, muốn trừ bỏ Chiêu Hòa Hoàng đế cũng sẽ phải hao công tổn sức, chưa kể đến nếu chẳng may có bất trắc xảy ra, nay mượn tay Thái Bạch chân nhân diệt Chiêu Hòa Hoàng đế, chẳng phải là một gã binh tốt cũng không mất hay sao.
Lão thần nghĩ đến đây, lại nói: "Thần e là Thái Bạch chân nhân là quan chủ Bạch Vân Quan, sợ sẽ không dễ dàng thần phục."
Thành Thái Hoàng đế khẽ cười nói: "Nếu trẫm hứa cho hắn một cái ngôi vị Quốc sư thì sao?"
Lão thần hai mắt sáng lên, hành lễ nói: "Hoàng Thượng anh minh!"
Thành Thái Hoàng đế hơi ngửa đầu, hai tay chắp sau lưng, liếc xuống nhìn lão thần, nháy mắt bỗng tìm lại được cảm giác uy phong khi ở trên điện rồng năm xưa.
Đúng lúc này, Diệp công công tiến vào bẩm báo: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thái Bạch chân nhân đến!"
"Mau tuyên!" Thành Thái Hoàng đế nghiêm chỉnh ngồi vào ghế chính giữa, nhìn Diệp công công mang Thái Bạch chân nhân tiến vào, đợi Thái Bạch chân nhân hành lễ, liền vờ đỡ dậy, cười nói: "Chân nhân không cần đa lễ, mau ngồi xuống nói chuyện."
"Không biết Hoàng Thượng triệu ta lại đây là có gì chuyện quan trọng?" Thái Bạch chân nhân nhìn lên, thấy tướng mạo Thành Thái Hoàng đế, trong lòng âm thầm lắc đầu: tướng mạo thế này, rõ ràng là kẻ thấy lợi tối mắt, hại nước hại dân, không hiểu Thân Tướng quân nghĩ thế nào mà một mực khăng khăng bảo hộ hắn?
Thành Thái Hoàng đế không vội nói mục đích của mình, chỉ sai người dâng trà lên, đợi phẩm trà xong lúc này mới nói: "Tháng sau trẫm đăng vị, khổ nỗi bên cạnh không có kẻ hiền tài, lại được biết chân nhân đang ở Hoàng cung, muốn mời chân nhân làm Quốc sư thay trẫm phân ưu, không biết ý chân nhân thế nào?"
Thái Bạch chân nhân khẽ giật mình, Thành Thái Hoàng đế muốn lung lạc hắn? Trên mặt hắn lộ vẻ kích động, nói: "Tạ Hoàng Thượng ưu ái, chỉ là..."
Thành Thái Hoàng đế quan sát sắc mặt hắn, cướp lời nói trước: "Trẫm thành tâm thỉnh chân nhân làm Quốc sư. Nay giặc Kim còn như hổ rình mồi, bọn đại thần trẻ tuổi lòng hướng về Bạch Thạch, quả thực là nguy cơ tứ phía, khẩn thiết cần chân nhân tương trợ a!"
Thái Bạch chân nhân lại chối từ, vị lão thần bên cạnh kia liền đứng lên nói: "Chân nhân, Hoàng Thượng thành tâm như vậy, Ngài đáp ứng đi thôi!"
Bên này, Thanh Hư đạo trưởng biết tin Thái Bạch chân nhân bị Diệp công công mời đi, liền ngồi ở phòng luyện đan trầm tư, mấy ngày nay hắn tiếp xúc với Thái Bạch chân nhân, cũng hiểu người này biết lấy đại cục làm trọng, không dễ dàng mà thần phục Thành Thái Hoàng đế, nhưng...
Đến muộn, hắn nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy Thái Bạch chân nhân đã về.
"Như thế nào, Thành Thái Hoàng đế muốn thu mua chân nhân sao?" Thanh Hư đạo trưởng nhàn nhạt hỏi một câu.
Thái Bạch chân nhân ngồi vào bên cạnh Thanh Hư đạo trưởng, từ tay áo lấy ra một cái hộp nhung, lại mở ra cho Thanh Hư đạo trưởng trông thấy một cái ấn nhỏ bằng ngọc: "Xem, đây là ấn Quốc sư."
"Ôi, còn phong chân nhân làm Quốc sư cơ đấy?" Thanh Hư đạo trưởng xem qua ấn ngọc, lấy ngón tay gõ mấy cái: "Trông không khác gì củ cải ở ngoài chợ, chẳng lẽ lại là giả?"
"Ấn, là ấn thật, nhưng ngôi vị Quốc sư sao, có thể hứa hẹn cũng có thể thu hồi." Thái Bạch chân nhân cười tủm tỉm nói: "Thành Thái Hoàng đế vọng tưởng lấy một ngôi vị Quốc sư sẽ khiến ta thần phục, vì hắn bán mạng đâu!"
Thái Bạch chân nhân nghe hắn nói vậy, trong lòng khẽ thả lỏng, cười nói: "Ta còn tưởng Đan Nữ thị tẩm, chân nhân sẽ giận tím mặt, nhân cơ hội đầu quân cho Thành Thái Hoàng đế."
Thái Bạch chân nhân lắc đầu nói: "Đan Nữ tuy là vị hôn thê của ta, ta vẫn đối đãi nàng như muội muội trong nhà, mà chuyện hôn nhân vốn cưỡng cầu vô ích. Nếu nàng thích đại đồ đệ của đạo trưởng, âu cũng là số mệnh, ta có khó chịu, cũng chỉ một chốc một lát mà thôi."
Thanh Hư đạo trưởng nghe những lời này liền đứng lên thi lễ nói: "Cái lễ này, là ta thay Huyền Dương Tử cám ơn chân nhân."
Thái Bạch chân nhân tránh đi không tiếp lễ của Thanh Hư đạo trưởng, cười nói: "Đạo trưởng đừng chiết sát bản chân nhân."
Hai người nói cười, cùng xem lò luyện đan.
Thái Bạch chân nhân lại nói: "Thành Thái Hoàng đế ám chỉ, khiến ta trừ bỏ Huyền Dương Tử, ta đáp vài câu có lệ, chỉ nói đợi luyện được đan nổ, trước đánh tan giặc Kim rồi lại nói sau. Hắn nghe vậy liền vui sướng đến hoa chân múa tay."
Thanh Hư đạo trưởng bật cười nói: "Bên người Thành Thái Hoàng đế đều là mấy gã lão thần chỉ giỏi khua môi múa mép, cũng chẳng có kẻ nào tài ba hơn người, lần này hứa tặng chân nhân ngôi vị Quốc sư, cũng không phải chỉ vì muốn chân nhân trừ bỏ Huyền Dương Tử."
Đến tối, Huyền Dương Tử được báo Thanh Hư đạo trưởng đến gặp.
Thanh Hư đạo trưởng đem chuyện Thành Thái Hoàng đế hứa cho Thái Bạch chân nhân làm Quốc sư nói cho hắn biết.
Huyền Dương Tử nghe xong, lắc đầu nói: "Đầu tiên Thành Thái Hoàng đế là hứa hẹn cho Đan Nữ làm Hoàng Hậu, nàng ấy không động tâm, nay lại đi hứa với Thái Bạch chân nhân một cái ngôi vị Quốc sư, lại không ngờ đến, Thái Bạch chân nhân cũng không động tâm."
Thanh Hư đạo trưởng gật gật đầu, lại nói: "Những cái này, chỉ là mấy trò vặt vãnh, không đáng phải để ý. Nay ngươi muốn lo, phải là Thân Tướng quân. Nếu Thành Thái Hoàng đế làm liều, sai Thân Tướng quân giết ngươi, Thân tướng quân hẳn sẽ tuân mệnh."
Huyền Dương Tử trầm ngâm một lúc lâu sau mới nói: "Đồ đệ hiểu, có điều Thân Tướng quân tính tình cố chấp, không dễ khuyên bảo, quả thực là khó khăn."
Thanh Hư đạo trưởng nói: "Đan Nữ không phải là bạn tri âm của Âu Dương phu nhân sao? Đây là một cái lỗ hổng, không chừng có thể dựa vào cái lỗ hổng này khuyên bảo được Thân Tướng quân đâu!"
Lúc này trời đã tối muộn, Huyền Dương Tử cáo từ trở về.
Hắn vừa vào Minh Hòa điện liền hô với Đan Nữ đang ngồi đọc sách bên đèn: "Đến lúc uống thuốc rồi!"
Đan Nữ nháy mắt mặt đỏ rực, mắng một câu: "Chỉ biết khiến ta uống thuốc."
"Đây là ta quan tâm nàng! Sợ dư độc không được thanh lọc hết." Huyền Dương Tử cười sai người chuẩn bị nước tắm, lại nhỏ giọng hỏi Đan Nữ: "Nàng có muốn tự tay bào chế thuốc giải không?"
"Hả?" Đan Nữ trợn tròn mắt, bào chế kiểu gì?
Huyền Dương Tử cúi đầu đến bên tai Đan Nữ nói.
Đan Nữ mặt càng thêm đỏ rực, đẩy Huyền Dương Tử ra, sẳng giọng: "Lão đạo, huynh không đứng đắn."
"Ta nói, rõ ràng là chuyện đứng đắn, nàng xem không đứng đắn chỗ nào?" Mĩ nhân dưới ánh nến, Huyền Dương Tử càng xem càng tâm ngứa.
Đan Nữ bị Huyền Dương Tử chăm chú nhìn, đầu cúi càng thấp, bỗng nhớ đến tin tức buổi chiều biết được, vội hỏi: "Ta nghe nói Thành Thái Hoàng đế triệu kiến Thái Bạch chân nhân?"
Huyền Dương Tử đáp: "Đúng là có chuyện này, Thành Thái Hoàng đế cố ý làm huyên náo khiến ai ai cũng biết, hẳn ý là khiến ta đề phòng Thái Bạch chân nhân, lại làm cho Thái Bạch chân nhân bắt buộc phải xuống tay với ta." Hắn kể lại lời của Thanh Hư đạo trưởng cho nàng nghe, lại nói: "Sau khi Thành Thái Hoàng đế bị bắt trở về, càng thêm hồ đồ. Tùy ý hứa hẹn ngôi vị Quốc sư, lại còn cho rằng Thái Bạch chân nhân chắc chắn sẽ ham muốn."
Cung nữ mang nước tắm vào, Huyền Dương Tử thôi không nói nữa, đi tắm xong cũng không nhắc lại.
Đêm nay, hắn và Đan Nữ cùng phòng, tất nhiên là triền miên ân ái.
Sáng hôm sau, Huyền Dương Tử dậy sớm, rửa mặt chải đầu xong, lại gọi Đan Nữ nói: "Dậy dậy, cùng trẫm lên triều nào!"
Đan Nữ lở mình, "Mệt quá, cả người ta đau nhức, không muốn động đậy."
"Ngoan, dậy đi!" Huyền Dương Tử đến bên tai nàng nói: "Dạo này trời nóng, nàng không đi cầm quạt, chỉ sợ mẫu hậu sẽ phái mỹ nhân khác làm cung nữ cầm quạt đấy! Mà từ khi nàng không lên triều cùng ta, trong triều đã có kẻ nghị luận nói chúng ta bất hòa vân vân... Hôm nay vừa lúc, bịt cái miệng của bọn chúng lại."
Đan Nữ lại lở mình, đang muốn tiếp tục ngủ, đột nhiên cảm giác cả người lơ lửng, không khỏi hét lên một tiếng mở mắt ra.
Huyền Dương Tử ôm Đan Nữ giữa không trung, vẻ mặt mang ý cười nói: "Nàng còn không dậy, ta sẽ ném nàng xuống đất."
Đan Nữ vội ôm lấy cổ hắn nói: "Được rồi được rồi, ta tỉnh rồi mà!"
Đợi Hồng Liên mang nước vào hầu hạ Đan Nữ rửa mặt, Huyền Dương Tử đã đứng ở trước bàn trang điểm, cười dài nói: "Vẫn nghe nói thú vui khuê phòng, vẽ mi đứng thứ nhất, sáng nay chúng ta thử một chút."
"Lão đạo càng ngày càng hiểu phong tình." Đan Nữ nhớ tới lần đầu nhìn thấy hắn, lại so với hôm nay, không khỏi sợ hãi than thở: "Quả thực trước sau giống hai người chứ không phải một người!"
Huyền Dương Tử hỏi nhỏ: "Nàng không thích sao?"
Đan Nữ liếc Huyền Dương Tử một cái, ngồi xuống trước bàn trang điểm: "Vẽ mi!"
Huyền Dương Tử cúi đầu, lại không phải giúp Đan Nữ vẽ mi, mà là hôn môi nàng, mê say nói: "Trời còn sớm, muốn hay không lại uống thuốc giải thêm một lần nữa?"
"Lão đạo!" Đan Nữ đẩy Huyền Dương Tử ra, lại véo hắn một cái, sẳng giọng: "Cẩn thận khiến người ta nhìn thấy."
"Ai, nàng không biết, từ trước đến nay Hoàng đế cùng cung phi ân ái, bên cạnh đều có người hầu hạ, lại còn có kẻ ghi chép lại. Nay tất cả đều tối giản, chúng ta phải tranh thủ lúc này còn chưa có người ghi chép." Huyền Dương Tử nói xong, lại hôn môi Đan Nữ, đầu lưỡi hăm hở tiến quân, nhiệt tình bắn ra tứ phía.
Đan Nữ chống đỡ không nổi, dùng cả tay lẫn chân ẩy hắn ra, thấp giọng nói: "Còn phải lên triều nữa!"
Huyền Dương Tử dục cầu bất mãn, lại càng thêm dùng lực hôn nàng, hai người dây dưa không dứt.
Đến muộn, lúc hai người lên triều, có vị đại thần tinh mắt thoáng nhìn Huyền Dương Tử mặt đầy xuân sắc, lại thoáng nhìn Đan Nữ môi sưng đỏ ửng, nhất thời trong lòng liền hiểu rõ.
Đám quần thần nháy mắt ra dấu, không khí có chút im lặng quỷ dị.
Hạ triều, chúng thần tụ tập một chỗ, thì thầm to nhỏ.
Ngô Tể tướng: "Mọi người phải dùng tâm tư ở chính sự, đừng luôn chú ý đến chuyện của Hoàng Thượng cùng Quý phi nương nương."
Lễ bộ đại thần: "Chính sự nặng nề, khó khăn lắm mới có được chuyện để giải khuây, sao lại có thể không chú ý?"
Đại thần Ất: "Ta nghe nói, Hoàng Thượng uy phong vô cùng, chiến đấu hăng hái một đêm, sáng sớm tinh thần vẫn còn hừng hực đâu?"
Đại thần Giáp: "Hoàng Thượng là chân long Thiên Tử, đương nhiên là uy phong, trên giường cũng vậy."
Đại thần Ất: "Hoàng Thượng là chân long Thiên Tử, vậy Thành Thái Hoàng đế thì sao?"
Lễ bộ đại thần: "Nhớ không, năm Hoàng Thượng năm tuổi liền có thầy tướng khẳng định, Ngài ấy có tướng làm Hoàng đế ấy? Về phần Thành Thái Hoàng đế sao..." Một quân vương thiếu chút nữa mất nước, có thể là chân long sao?
Ngô Tể tướng nói: "Sau lưng mỗi vị hiền quân đều có một người vợ hiền hậu. Thành Thái hoàng đế khuyết thiếu một vị Hoàng Hậu hiền lành, mà Chiêu Hòa hoàng đế lại có Quý phi nương nương. Cho nên a..."
Mọi người nghĩ đến những chuyện Đan Nữ trước kia làm, đều gật đầu nói: "Tể tướng đại nhân nói rất đúng."
Ngô Tể tướng vuốt râu, nếu đã đúng, các ngươi có phải hay không nên dùng kì chiêu, ngăn cản Thành Thái Hoàng đế đăng vị? Nằm mơ thấy sự lạ, rồi có chuyện kì quái xảy ra trong dân gian vân vân, tỏ rõ, tất cả là do Thành Thái Hoàng đế không thích hợp đăng cơ trở lại.
Quần thần thấy ánh mắt Ngô Tể tướng, ngược lại có chút hiểu ý, tất cả đều ở trong im lặng không nói năng.
Chưa đầy mấy ngày, liền có vị đại thần nằm mơ thấy Thành Thái Hoàng đế đăng cơ, trước cửa cung liền biến thành một biển máu, mời người giải mộng, người đó nói, mộng vốn là giả, nhưng lại do niên hiệu của Hoàng đế là Thành Thái (trở thành sự thật), cho nên giấc mộng này, mười phần cũng có đến chín phần sẽ trở thành sự thật.
Tin tức truyền ra, lòng người hoang mang hoảng sợ. Vốn mọi người thấy Thân Tướng quân bảo hộ Thành Thái Hoàng đế hồi cung vẫn âm thầm lo lắng trong lòng. Lúc trước Thành Thái Hoàng đế tại vị, chính sự hỗn loạn, giặc Kim đánh thẳng đến kinh thành, sự thật còn đang phơi bày rõ ràng trước mắt, nay nếu Ngài ấy tiếp tục đăng cơ trở lại, không chừng thật sự máu chảy thành sông trước cửa cung đâu!
Rất nhanh, liền có thần dân không sợ chết dâng thư thỉnh nguyện, cầu Huyền Dương Tử tiếp tục đăng vị, lại phong Thành Thái Hoàng đế làm thân vương, ở tại trong cung bảo dưỡng tuổi thọ, không cần lại tham gia chính sự.
Thành Chân hoàng đế nghe tin, tức giận đến ném vỡ chén, quát: "Đây rõ ràng là mưu kế của Bạch Thạch, cái gì mà thần dân thỉnh nguyện cơ chứ?"
Một vị lão thần nói: "Hoàng Thượng, nay lòng người hướng về Chiêu Hòa Hoàng đế, nếu Ngài lập tức đăng cơ, sợ là thần dân không phục, ra mệnh lệnh cũng không có kẻ nghe theo a!"
"Vậy phải làm thế nào? Chẳng lẽ trẫm liền không đăng cơ, mặc kệ Bạch Thạch tiếp tục tại vị sao?" Thành Thái Hoàng đế vỗ án.
Lão thần kinh hãi nói: "Bẩm Hoàng Thượng, ý lão thần là, hiện không vội đăng cơ, mà trước hết phải thu phục lòng người, sau đó lại trừ bỏ Chiêu Hòa Hoàng đế, đến lúc đó trong cung chỉ còn Hoàng thượng dòng dõi chính thống, bọn họ không theo Hoàng Thượng thì còn theo ai?"
Thành Thái Hoàng đế hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh trở lại, trầm ngâm nói: "Ngày mai, trẫm liền cùng Hoàng Hậu tới thăm hỏi gia quyến của các đại thần, an ủi một phen."
Lão thần vui mừng nói: "Hoàng Thượng sớm nên làm như vậy. Nay phủ đệ của các đại thần kia còn chưa xây xong, tất cả đều chen chân tại Hoàng cung, Hoàng Thượng muốn đến thăm, chẳng qua chỉ là mấy bước chân. Mà bọn họ gặp Hoàng Thượng, tất nhiên thụ sủng nhược kinh, sau này sẽ đối với Hoàng thượng khăng khăng một mực."
Thành Thái Hoàng đế suy tính một hồi, liền triệu Tiêu Hoàng Hậu đến, khiến nàng ta chuẩn bị một ít lễ vật, chuẩn bị đến lúc đó thưởng cho gia quyến các đại thần.
Tiêu Hoàng Hậu nghe vậy, có chút khó xử nói: "Từ ngày Hoàng Thượng trở về, mọi chuyện đều muốn dùng chút này chút kia, tư khố của thần thiếp cũng đã dùng hết, nay nếu lại muốn ban thưởng cho các đại thần, còn phải thông qua phủ nội vụ, mà phủ nội vụ là do người của Chiêu Hòa Hoàng đế chưởng quản..."
Thành Thái Hoàng đế nghe vậy phiền chán quát: "Tháng sau trẫm đăng vị, phủ nội vụ kia là của trẫm, cũng không phải của Bạch Thạch. Nay chi trước một vài thứ, chẳng lẽ bọn chúng dám thoái thác?"
Tiêu Hoàng Hậu cắn môi nói: "Nhưng mà, chưởng quản phủ nội vụ, chính là sư đệ của Chiêu Hòa Hoàng đế, Huyền Phi Tử, hắn đúng là dám bác bỏ."
"Ngươi chỉ quan tâm đến việc đi đòi đồ lễ, còn hắn dám bác bỏ, trẫm sẽ đi tìm Bạch Thạch hỏi cho ra nhẽ." Thành Thái Hoàng đế gào lên, quát Tiêu Hoàng Hậu.
Tiêu Hoàng Hậu bất đắc dĩ, chỉ có thể nghe lời làm theo.
Chạng vạng, Huyền Phi Tử đến Ngự Thư phòng gặp Huyền Dương Tử cùng Đan Nữ, bẩm: "Đại sư huynh, Tiêu Hoàng Hậu đến chỗ đệ đòi tơ lụa, lá trà... nói là Thành Thái Hoàng đế ngày mai muốn dùng, đệ nói với nàng đồ không đủ, còn phải chờ chuẩn bị để kéo dài thời gian, huynh xem...?"
Huyền Dương Tử trầm ngâm một chút nói: "Cho nàng thôi! Nếu không cho, tất nhiên sẽ truyền ra lời đồn, nói chúng ta hà khắc Thành Thái Hoàng đế."
Đan Nữ xen mồm nói: "Sau khi Thành Thái Hoàng đế hồi cung, chi phí mỗi tháng không phải đếu đã đưa đến trước tiên rồi sao? Này đột nhiên đòi tơ lụa cùng lá trà là muốn làm gì đây?"
Huyền Phi Tử nói: "Tiểu sư đệ tìm hiểu được Thành Thái Hoàng đế muốn dùng để ban thưởng hạ thần, lung lạc lòng người."
"Nguyên lai là như vậy!" Đan Nữ đảo mắt, quay sang nói với Huyền Dương Tử: "Lão đạo, ta đi thăm Âu Dương phu nhân, đưa cho nàng một ít lá trà mới."
Lại nói sau khi Âu Dương thị đẻ non, tâm tình phiền muộn, thân thể càng thêm suy yếu, Thân Tướng quân tuy an ủi đủ loại cũng không thể khuyên nổi nàng, trong lòng cũng buồn rầu mà không biết làm sao.
Thân Tướng quân đang khuyên Âu Dương thị uống thuốc, nghe được nô tỳ vào báo, nói Đan Nữ đến, bất giác liền thả lỏng, đưa bát thuốc cho tỳ nữ, chính hắn lại tự mình ra đón
Đan Nữ thấy Thân Tướng đích thân đón tiếp, hơi có chút ngoài ý muốn, không thể không hỏi tình hình của Âu Dương thị hiện nay.
Thân Tướng quân nói: "Nàng vẫn là không chịu uống thuốc, cứ như vậy thân thể làm sao có thể khỏe lên được? Thỉnh Quý phi nương nương giúp mạt tướng khuyên nàng vài câu."
Đan Nữ gật đầu nhận lời, đi vào gặp Âu Dương phu nhân, quả nhiên khuyên nhủ mấy lời sâu sắc.
Hôm sau, Thành Thái Hoàng đế mang Tiêu Hoàng Hậu đi thăm Thân tướng quân cùng Âu Dương phu nhân trước.
Tiêu Hoàng Hậu nghĩ Âu Dương phu nhân là vì chính mình mà sinh non, chỉ sợ hận nàng muốn chết, căn bản không muốn đến thăm, lại bị Thành Thái Hoàng đế trừng mắt, nàng đành khuất phục đi qua.
Bên trong Noãn các, Âu Dương thị nghe nô tỳ bẩm báo, nói Thành Thái Hoàng đế cùng Tiêu Hoàng Hậu đến, nhất thời hai tay nắm chặt, cắn môi không nói lời nào.
Thân Tướng quân tiến lên nắm lấy vai nàng, ôn hòa nói: "Nàng đang bị bệnh, không cần phải đi nghênh đón, có ta là đủ." Nói xong chính hắn liền đi ra.
Âu Dương thị nhìn theo bóng Thân Tướng quân, môi cắn đến chảy máu, đột nhiên liền hạ quyết tâm.
Đến muộn, nô tỳ bên người Âu Dương thị đi gặp Đan Nữ, nhỏ giọng bẩm: "Quý phi nương nương, phu nhân nhà nô tỳ thỉnh Ngài nhanh chóng đến một chuyến, có chuyện trọng yếu cần thương lượng."
Đan Nữ theo tiểu nha đầu đến chỗ Thân Tướng quân ở, từ cửa hông lặng lẽ đi vào, mới đến ngoài phòng chợt thấy một bóng người lóe qua, là Thân Tướng quân cầm kiếm xông đến, nhìn thấy là Đan Nữ mới thu hồi kiếm, dẫn nàng vào trong.
Trong phòng, Âu Dương thị ngồi trên ghế, Thành Thái Hoàng đế cùng Tiêu Hoàng Hậu nằm trên mặt đất, môi thâm tím, xem ra là trúng độc mà chết. Bên cạnh có mấy gã nội thị cũng đã ngã trên mặt đất, một kiếm cắt ngang cổ họng, xem ra là Thân Tướng quân giết.
Âu Dương thị nhìn thấy Đan Nữ, lúc này mới lảo đảo đứng lên, nhào vào lòng nàng, khóc nói: "Ta hạ độc giết chết bọn họ, ta..."
Đan Nữ vội che miệng nàng, thấp giọng an ủi: "Có Tướng quân, lại có ta ở đây, không có việc gì." Nàng nói, hướng Thân Tướng quân nói: "Tướng quân, việc đã đến nước này, Ngài xem..."
Thân tướng quân cuối cùng là thở dài nói: "Ta sẽ giết vây cánh còn lại của Thành Thái Hoàng đế, sau đó sẽ cùng phu nhân đến trước mặt Hoàng Thượng lĩnh tội."
Đến chạng vạng, liền có tin tức truyền đến, nói là Thành Thái Hoàng đế cùng Tiêu Hoàng Hậu uống nhầm đan dược bỏ mình, Chiêu Hòa Hoàng đế tức giật, giết hết tất cả đám người hầu hạ Thành Thái Hoàng đế cùng Tiêu Hoàng Hậu. Một số lão thần trung thành với Thành Thái Hoàng đế, nghe tin dữ đau lòng mà tự vẫn theo chủ.
Thành Thái Hoàng đế cùng Tiêu Hoàng Hậu vừa chết, Tiêu Tán tự biết thiên cơ đã mất, vội dâng thư giao trả binh quyền, lại bí mật biến mất, không còn thấy bóng dáng.
Chiêu Hòa Hoàng đế sách phong Thân Tướng quân làm Đại Nguyên soái, vì thiên hạ mang binh đánh lui địch.
Tháng 10, phủ đệ của quan viên trong kinh thành xây xong, quần thần lục tục chuyển ra khỏi Hoàng cung, trở về phủ của mình.
Tháng 11, Chiêu Hòa Hoàng đế chính thức sách phong Đan Nữ vì Hoàng Hậu, toàn quốc chúc mừng.
--- ------oOo---- -----
Cuối cùng đã hoàn, đây là bộ truyện mình edit lần đầu tiên, vốn chỉ tính trong hơn một tháng, không ngờ lại kéo dài đến tận bây giờ. Đến hôm nay, cuối cùng cũng xong, thật muốn ngửa mặt lên trời cười ha ha mấy tiếng.
Đi đến ngày ôm nay, tớ xin chân thành cảm ơn hàng xóng láng giềng, thân bằng cố hữu gần xa, đã đến và theo dõi cho tới ngày hôm nay. Cảm ơn bạn Hàm Thủy, Phi Yến Nhược Lam, conruoinho và nhiều bạn khác nữa đã giúp tớ sửa lỗi hoàn thành bộ chuyện này. Cảm ơn em Bé Bự, dù chị biết có lẽ em có thể sẽ không đọc được dòng này, dù vậy vẫn cảm ơn em cho chị mượn máy tính hàng đêm (đến bây giờ thì là cảm thêm đi làm ban ngày nữa). Cuối cùng, một lần nữa, tớ xin chân thành cảm ơn tất cả!
Bình luận truyện