Chương 25
Chương 25:
Quả nhiên Đồng Dã vẫn còn trẻ, chỉ một chút trò trẻ con thế cũng có thể khiến hắn vui vẻ cả ngày.
Vinh Hạ Sinh nhìn hắn vẫn cứ cười ngốc, trong lòng có suy đoán, nhưng lại không có ý muốn xác nhận.
Tới nhà, Đồng Dã vốn muốn tìm cơ hội để nói chuyện phiếm cùng với Vinh Hạ Sinh, kết quả người ta vừa về đến nhà đã đi thay quần áo rửa mặt rồi chui vào phòng sách.
Đồng Dã và mèo con biến thành “hai đứa trẻ côi cút” trong phòng khách, đáng thương mắt to mắt nhỏ nhìn nhau rồi cùng kêu meo meo.
Vinh Hạ Sinh ngồi trước máy tính thở phào một hơi thật dài.
Hôm nay có quá nhiều việc xảy ra làm anh vẫn chưa thể tiêu hóa nổi.
Việc xã giao ít ỏi ngày thường khiến anh không thể không an tĩnh ngồi xuống sắp xếp lại suy nghĩ, mà mọi chuyện bắt đầu từ khi anh nhận được điện thoại từ biên tập viên.
Từ năm ngoái, Vinh Hạ Sinh đã bắt đầu viết một cuốn sách.
Trước kia anh cũng viết lách, nhưng đều là những tác phẩm ngắn, thường được nộp cho tạp chí hoặc là đưa vào các tuyển tập, viết nhanh thì tiền nhuận bút nhận được cũng nhanh.
Khi đó anh đã quen với biên tập viên hiện tại, vị biên tập viên từng hỏi anh. “Thầy Vinh, anh có khả năng viết truyện dài mà, sao anh không thử xem?”
Lúc đó Vinh Hạ Sinh đã trả lời. “Bởi vì tôi muốn ăn cơm.”
Một tác phẩm dài, sớm nhất thì cũng phải mất một đến hai năm, còn muộn thì cũng khó thể nói.
Trước đó Vinh Hạ Sinh vì vài lí do mà từ chuức, sau đó lại không có nghề nào để kiếm sống, chỉ còn có cách dựa vào viết lách.
Biên tập viên khi đó cũng trêu anh. “Đúng là Carver của hiện đại.”
(Raymond Clevie Carver Jr. (1938 – 1988): Nhà thơ và nhà văn viết truyện ngắn người Mỹ, ông được coi như một trong những tác giả danh giá nhất nước Mỹ)
Vinh Hạ Sinh xấu hổ đến mức mặt đều đỏ cả lên. “Không dám, không dám, tôi làm gì có tư cách đó.”
Thực ra thì có một khoảng thời gian dài, Vinh Hạ Sinh coi Carver như là chuẩn mực.
Cả cuộc đời của Carver để lại hầu hết toàn là tác phẩm truyện ngắn hoặc là thơ ca, nguyên nhân cũng chỉ là vì muốn nuôi gia đình.
Không dám so sánh, nhưng với anh đó là tấm gương sáng.
Chẳng qua đáng tiếc là Vinh Hạ Sinh lại cảm thấy mình không có một đột phá nào, cuối cùng anh đã đưa ra một quyết định mà từ trước đến nay mình chưa từng nghĩ đến.
Anh bán đi căn phòng có vị trí cực đẹp trước kia, dùng hai phần ba số tiền để mua lại một căn ở vùng ngoại ô, một phần ba còn lại thì đủ cho anh sinh hoạt một khoảng thời gian. Anh cần phải viết ra một tác phẩm dài có thể khiến mình hài lòng trước khi số tiền tiết kiệm kia bị dùng hết.
Nhưng có nhiều lúc, cuộc sống chỉ tràn ngập thất vọng.
Mấy ngày nay khi anh đóng cửa sáng tác, chỉ một phần dạo đầu thôi cũng khiến anh phải viết đi viết lại hơn bốn mươi lần, mà anh lại vẫn chưa hài lòng.
Những áp lực từ chính anh khiến Vinh Hạ Sinh ngày qua ngày bắt đầu hoài nghi chính mình, anh nghi ngờ bản thân vốn chẳng có năng lực viết lách.
Anh nản lòng thoái chí đến mức tự ti, bên ngoài vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh, nhưng bên trong anh đã mắng chửi bản thân rất nhiều đến mức thương tích đầy mình.
Nhưng vào thời điểm anh suy sụp nhất kia, anh nhận được điện thoại từ thầy Đồng.
Nói đến cũng kỳ lạ, mở cửa chào đón một người bước vào cũng giống như là đang chọc ra một kẽ hở từ không gian kín đáo của bản thân, có thêm ánh sáng, thêm âm thanh, thêm gió mát, cũng thêm cả những luồng không khí mới mẻ.
Vào buổi tối Đồng Dã tới, Vinh Hạ Sinh liền có ý tưởng sáng tác mới.
Anh đã từng cho rằng khi sáng tác cần phải ở trong một môi trường cực kỳ yên tĩnh không bị điều gì quấy rầy, cho nên anh từ chối xã giao, kháng cự với mọi tiếp xúc của thế giới bên ngoài.
Thật lâu trước kia, anh đã quên rằng nghe ai nói, rằng một tác giả không thể quá yêu thích cuộc sống và cũng không thể quá ham muốn dung nhập vào cuộc sống, như vậy sẽ ảnh hưởng đến sáng tác.
Vinh Hạ Sinh từng tin đó là thật, nhưng hiện giờ lại phát hiện ra đó đều không phải là chân lý.
Hôm nay anh đi gặp biên tập viên, vị biên tập viên quen thuộc kia từ đầu năm đã chuyển chỗ làm, khi đó biên tập viên nói với Vinh Hạ Sinh rằng chỉ cần anh viết xong, hắn sẽ ký hợp đồng với anh ngay lập tức.
Vinh Hạ Sinh cũng không cảm thấy quá quan trọng, có thể ký hay không thì cũng không cần phải xem mặt mũi nhau, thứ cần xem là tác phẩm của bản thân.
Anh in phần hoàn thiện ra cho biên tập viên, còn một phần giữ lại để mình trực tiếp chỉnh sửa.
Bọn họ hàn huyên rất nhiều, chủ yếu là về sáng tác, còn thỉnh thoảng đề cập đến cuộc sống.
Biên tập viên quan tâm đến tình hình của anh gần đây, anh chỉ nói. “Trong nhà bây giờ có thêm một cậu nam sinh trẻ ở tạm, còn có cả một chú mèo con.”
Từ trước đến nay rất ít khi Vinh Hạ Sinh nói về cuộc sống sinh hoạt của mình với người khác, biên tập viên nghe xong thì cười. “Nhà của anh cuối cùng cũng náo nhiệt rồi.”
Náo nhiệt.
Náo nhiệt sao?
Vinh Hạ Sinh nghĩ về những ngày gần đây, cuối cùng cũng đến phiên Đồng Dã lên sân khấu.
Hôm nay anh đã làm vài chuyện mà thường ngày mình sẽ không làm.
Tỷ dụ như chủ động muốn đi xem Đồng Dã tập luyện.
Tỷ dụ như che chắn cho Đồng Dã muốn giúp hắn tránh bị tổn hại danh dự.
Hôm nay Vinh Hạ Sinh nói quá nhiều, trong lúc lơ đãng cũng đã để lộ một chút thật lòng của chính mình.
Anh duỗi tay với lấy cốc nước, đột nhiên não nề nhớ ra ban nãy vội vã tiến vào mà quên rót nước.
Vẫn cảm thấy hơi hoảng sợ, mặc kệ mình biểu hiện nhuư thế nào trước mặt Đồng Dã, nhưng chính Vinh Hạ Sinh vẫn biết bản thân không hề bình tĩnh như vậy.
Hôm nay ở nhà ăn, câu nói kia của Đồng Dã làm anh không thể không nghĩ nhiều.
An tĩnh.
Có thể kéo hắn đi đọc sách viết chữ gì đó để tĩnh tâm hơn.
Lúc đó Vinh Hạ Sinh ra vẻ bình tĩnh, nhưng lúc sau càng nghĩ lại càng thấy không thích hợp.
Anh cảm thấy Đồng Dã ám chỉ điều gì đó.
Anh cảm thấy điều Đồng Dã “ám chỉ” có thể là anh.
Nhưng rất nhanh sau đó anh lại phủ nhận, anh cảm thấy không có lý gì sẽ là mình.
Bọn họ cách nhau bảy năm, anh lớn hơn Đồng Dã bảy tuổi.
Chưa nói đến điều kiện ngoại hình và gia đình của Đồng Dã, chỉ cần nói đến tính cách hai người bọn họ thôi, một nhạt nhẽo như nước sôi để nguội, một lại kích thích như bọt khí nước có ga.
Đồng Dã rạng rỡ sôi nổi, đôi mắt hắn sẽ nhìn thấy toàn là trời đất rộng lớn, làm gì có chuyện hắn sẽ dừng lại tại góc khuất âm u rêu phong này với anh chứ?
Vinh Hạ Sinh cho rằng mình tưởng tượng quá nhiều rồi.
Hoặc là, Đồng Dã quả thật có hướng đến anh, nhưng chẳng qua không xuất phát từ tình yêu mà là từ tò mò.
Vinh Hạ Sinh không muốn nghĩ Đồng Dã thành một người như thế, nhưng anh cũng không có lý do nào để loại trừ khả năng này.
Vì thế, anh càng cảm thấy bối rối.
Đã nhiều năm như vậy, việc Vinh Hạ Sinh giỏi nhất không phải là nhìn mặt đoán ý người khác, anh chỉ biết tự nhìn nhận, tự tìm tòi nội tâm của bản thân chứ không phải của người khác.
Anh ghé đầu lên trước máy tính, mặt hướng về phía cửa sổ.
Xuyên qua cửa kính chẳng thể nhìn thấy ánh sao trời nào, chỉ có hai vệt ánh sáng uốn lượn từ đèn đường.
Anh nhìn nhìn, mí mắt chậm rãi đánh nhau, cứ thế không ý thức được mà dựa lên bàn ngủ mất.
Thời điểm Đồng Dã ôm mèo tới gõ cửa, Vinh Hạ Sinh hắt xì một cái thật vang.
Anh ngồi dậy, xoa xoa cần cổ cứng đờ nhức mỏi, cau mày buồn ngủ nhìn về phía cửa.
“Chú nhỏ ơi! Anh đang bận à?”
Nghe thấy thanh âm của Đồng Dã, Vinh Hạ Sinh hơi hoảng hốt.
Anh sờ lấy mắt kính trên bàn đeo lên, sau đó nhìn thoáng qua thời gian, phát hiện bây giờ đã hơn 12 giờ đêm.
Giờ này mà thằng nhóc kia còn chưa ngủ.
Vinh Hạ Sinh đỡ bàn đứng lên, tùy tiện đụng vào con chuột, màn hình máy tính đã ngủ lần nữa được mở lên, cả căn phòng cũng sáng theo.
Vinh Hạ Sinh nhìn chằm chằm màn hình một chốc lát, sau đó mới đẩy ghế dựa ra đi tới cửa.
Anh mở cửa ra, vẻ mặt mờ mịt nhìn người bên ngoài. “Làm sao thế?”
“Tuyết rơi rồi kìa!”
Mới gần cuối tháng 10 mà tuyết đã rơi.
Vinh Hạ Sinh ngoài ý muốn quay đầu ra nhìn về phía cửa sổ, Đồng Dã nói. “Ra ban công đi! Rơi nhiều lắm á!”
Vinh Hạ Sinh nhận lấy mèo con từ Đồng Dã, mèo con vừa chuyển chỗ đã bắt đầu liếm tay anh.
Đầu lưỡi của mèo con theo tiết tấu chạm vào làn da anh khiến anh hơi đau, nhưng quen rồi lại cảm thấy thoải mái.
Vinh Hạ Sinh để cho mèo con liếm tay mình, anh ôm chặt đứa nhỏ rồi đi theo Đồng Dã ra ban công.
Tuyết rơi rất nhiều, như là chiếc gối lông ngỗng của vị thần tiên nào trên bầu trời bị chọc thủng một lỗ lớn khiến cho lông ngỗng bay đầy trời.
Bởi vì Vinh Hạ Sinh ngủ rồi cho nên anh không biết tuyết rơi từ khi nào, anh nhìn bên ngoài đến ngây ngẩn, cũng chẳng nghĩ gì, chỉ đơn giản là ngẩn người.
Đồng Dã đứng ở bên cạnh hơi nghiêng đầu nhìn anh.
Tóc Vinh Hạ Sinh hơi rối, chóp mũi hồng hồng, sườn mặt còn hiện lên một vết hằn.
Đồng Dã trộm nghĩ trong lòng, thì ra chú nhỏ cũng sẽ có lúc ngủ gà gật, tựa như hắn trộm ngủ gật trong lớp học vậy.
“Không ngờ trận tuyết đầu tiên lại lớn đến thế.” Đồng Dã nói. “Anh thích mùa đông không? Tôi cực kỳ thích mùa đông luôn.”
“Cũng bình thường.”
“Bình thường?” Đồng Dã nói. “Không phải sinh ra vào mùa nào thì sẽ thích mùa đó nhất à? Anh còn nói mấy lời bay bổng về mùa đông, hay…”
Đầu hắn như “tinh” một tiếng, hắn giảo hoạt cười nói. “Hay anh thích mùa hè hơn?”
Vinh Hạ Sinh cũng chưa nhìn hắn, vẫn nhìn ra ngoài như cũ.
“Mùa nào với tôi cũng như nhau cả, không phải Chúa đã từng nói sao, chúng sinh bình đẳng, chúng ta không thể đối đãi khác nhau với từng mùa được.”
“…” Đồng Dã bị nói đến câm nín, chỉ có thể “ồ” một tiếng, sau đó ngậm miệng.
Một lát sau, mắt thấy trận tuyết sắp phủ kín cả thành phố, Đồng Dã nói. “Không khí tốt thế này, để tôi hát cho anh nhé.”
Không đợi Vinh Hạ Sinh đáp lại, Đồng Dã đã chạy về cầm đàn ghita tới đây.
Một tay hắn cầm đàn ghita, tay kia cầm một cái đệm nhỏ.
Đồng Dã bước đến đặt cái đệm xuống sàn phía trước ban công rồi tự ngồi xuống.
“Muốn nghe bài gì nào?” Hắn ngửa đầu hỏi Vinh Hạ Sinh.
Vinh Hạ Sinh nói. “Tùy cậu.”
Đồng Dã cười. “Tôi không hỏi anh, tôi hỏi nó mà!”
Hắn chỉ chỉ mèo con trong ngực Vinh Hạ Sinh.
Mèo con đương nhiên không hiểu tiếng người, cho nên chẳng thèm để ý đến hắn.
Nhưng Đồng Dã tự tìm cho mình một đường lui, hắn với mèo con liếc nhìn nhau rồi cười nói. “Được, tao biết rồi!”
Ngón tay khẽ vuốt dây đàn, chỉ nghe thất Đồng Dã hát. “Một nơi nào đó trong trái tim luôn cất chứa những ký ức không thể xóa nhòa, một nơi nào đó trong màn đêm luôn ẩn chứa những tâm tư sâu thẳm…”
Vinh Hạ Sinh nhìn ngây ngẩn nhìn hắn, không ngờ lại là bài “Ánh trăng trong thành”.
Một đêm rơi thật nhiều tuyết, ánh trăng trốn đằng sau những đám mây, nhưng thành phố lại sáng đến kỳ lạ.
Tuyết che trời lấp đất, cũng lạnh lẽo tựa như ánh trăng vậy.
Thật giống như trước khi rơi xuống, tuyết đã lén lút giấu ánh trăng bên trong mình rồi đem nó từ bầu trời xuống tới nhân gian.
Đồng Dã đã nhớ kỹ giai điệu và lời bài hát, khi hát đến câu “Ánh trăng trong thành rọi sáng những mộng mơ, xin hãy sưởi ấm trái tim người ấy”, hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào Vinh Hạ Sinh.
Hai người đối mặt, ánh sáng ngoài ban công tối tăm, cái gì nhìn cũng không rõ.
Nhưng trái tim Vinh Hạ Sinh đột nhiên trào lên một cảm giác ấm áp, anh không rõ đó là vì Đồng Dã, hay là do bản thân hiện đang ôm một chú mèo con ấm áp trong lòng.
Đồng Dã nói. “Chú nhỏ ơi, chúc anh ngày tuyết đầu mùa vui vẻ.”
Vinh Hạ Sinh cười cười nói với hắn. “Đi ngủ sớm đi, ngày mai cậu còn có tiết học đấy.”
...
Giờ mới để ý cả ba truyện tôi làm cho đến hiện tại đều xảy ra vào mùa đông và ngày tuyết rơi, tôi cũng thích mùa đông lắm á ;;v;; Mà ai đọc đến đây cho tôi xin ít comment lấy động lực đi, đợi chú nhỏ hiểu ra tình cảm cũng muốn khóc hộ Đồng Dã luôn rồi ;;v;;
À hôm vừa rồi đọc được cái manga này thấy hình tượng giống đôi Đồng Dã – Chú nhỏ lắm nè, cũng là niên hạ và Dương quang công x Dịu dàng thụ, nếu đọc được ABO thì truyện nhẹ nhàng đáng yêu lắm á. Thả nhẹ cái tên: Noji sensei no sensei.
Bình luận truyện