Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 115: Lại là con thỏ



“Nói cho con làm gì? Ông ấy là thần cấp sư sĩ chẳng lẽ ảnh hưởng tới sinh hoạt của con sao?” Lam Lạc Phượng khó hiểu mà liếc mắt nhìn Lăng Lan một cái, “Đừng nói bây giờ ông ấy đã rời đi chúng ta, cho dù ở bên cạnh thì việc có phải thần cấp hay không thần cấp cũng không quan hệ đến chúng ta.”

Lăng Lan nghĩ nghĩ, cảm giác Lam Lạc Phượng nói rất đúng, biết Lăng Tiêu có phải là thần cấp sư sĩ đối với cô thật đúng là không ảnh hưởng gì.

Lam Lạc Phượng gắp một đũa thức ăn vào chén của Lăng Lan tiếp tục nói: “Còn có, Lăng Tiêu chỉ là Lăng Tiêu, ông ấy là người thường, cũng là chồng mẹ, là cha của con; cho dù ông ấy có là thần cấp sư sĩ thì vẫn như cũ, ông ấy chỉ là chồng mẹ, và là cha của con. Hai thân phận này sẽ mãi không thay đổi.”

Lời nói của Lam Lạc Phượng làm Lăng Lan chấn động, cảm giác nôn nóng khi biết cha Lăng là thần cấp sư sĩ đã biến mất không còn.

“Còn có, Lan bảo bối, đừng để thân phận của cha con làm ảnh hưởng tới sự lựa chọn trong tương lai của con, con phải nhớ kỹ, con chính là con, chỉ là con trùng hợp có một người cha gọi là Lăng Tiêu thông.” Lam Lạc Phượng có chút lo lắng, cô không hy vọng con gái sẽ bởi vì Lăng Tiêu mà lựa chọn làm những việc mình không thích làm, giống như đi làm cơ giáp sư sĩ gì đó. “Mẹ hy vọng tương lai con sẽ lựa chọn thứ con thích……”

Lời nói này của Lam Lạc Phượng làm Lăng Lan thay đổi cách nhìn đối với mẹ mình, cô thấy mình như nhìn thấy một Lam Lạc Phượng khác.

Lăng Lan phỏng đoán, chỉ mẹ nhà mình không đem cha Lăng trở thành thần tượng mà chỉ là một người hoàn toàn bình thường, hẳn đây là lý do vì sao cha Lăng lại chọn mẹ… Lúc mẹ còn đang vị thành niên đã tiên hạ thủ vi cường.

“Cám ơn mẹ!” Lăng Lan nghiêm mặt nói, cô đem đồ ăn trong chén ăn sạch rồi nói: “Mẹ, mẹ có nghĩ tới việc cha có thể còn sống không?”

Lam Lạc Phượng nở một nụ cười như tỏa sáng, quyết đoán gật đầu nói: “Đúng vậy, mẹ cho rằng cha con không thể dễ dàng chết như vậy, ông ấy chính là thần cấp sư sĩ!” Trong lời nói không chút nào che dấu sự sùng bái và đắc ý của chính mình.

Lăng Lan cũng cười, nếu mẹ cô đã hy vọng như vậy, cô cũng nên hy vọng thế cùng mẹ mình. Huống chi mẹ cô nói rất đúng, thần cấp sư sĩ cũng không phải là dễ dàng chết như vậy……

Lăng Lan ăn cơm xong, ngồi nói chuyện với mẹ một chút để tiêu đồ ăn rồi sau đó đến phòng luyện tập thể thuật. Cô bắt đầu luyện tập những thức võ cơ bản, đặc biệt là thể thuật của học viện đồng quân, mỗi lần đều phải luyện mười lân trở lên mới chuyển sang thể thuật khác, bởi vì như Lăng Tiêu nói, bộ thể thuật này không đơn giản như vậy này, thậm chí đối với việc thao tác thăng cấp về sau có sự trợ giúp rất lớn.

Sau khi luyện tập xong thì đi tắm chuẩn bị đi ngủ, vừa nằm xuống cho thân thể nghỉ ngơi thì ý thức lại đi tới chỗ đại sảnh của không gian học tập. Tiểu Tứ đang ngồi giữa đại sảnh xem giấy tờ gì đó, xung quanh cũng vứt rất nhiều tờ giấy.

Lăng Lan tò mò hỏi: “Tiểu tứ, ngươi đang làm gì vậy?”

Tiểu Tứ có lẽ quá mức chuyên tâm, nên khi nghe giọng nói của Lăng Lan thì tay đột nhiên vung lên, xấp giấy trong tay văng tứ tung rơi trên đầu nó.

Tiểu Tứ vội vàng đem tờ giấy trên đầu lấy xuống, nhìn vẻ mặt vui vẻ của Lăng Lan đang nhìn mình giống như bị bộ dạng của nó chọc cười. Nó buồn bực nói: “Lão Đại, cô làm gì mà yên lặng không tiếng động như vậy, là tôi sợ muốn chết.”

“Hù chết người? Sao, có phải là làm chuyện gì xấu nên mới giật mình như vậy không?” Lăng Lan vui đùa nói.

Không nghĩ tới thế nhưng sắc mặt tiểu Tứ thay đổi, nó nhanh chóng đem những tờ giấy trước mặt gom lại. Lăng Lan hồ nghi nói: “Sẽ không thật sự làm chuyện xấu chứ?”

Tiểu Tứ sặc cười nói: “Làm sao có thể chứ, tiểu Tứ chỉ sưu tập tư liệu về cơ giáp thôi, còn có chuyện của ba ba nữa…”

Lúc tiểu Tứ nói đến cơ giáp thì có chút nhỏ giọng lại, bất quá lực chú ý của Lăng Lan bị câu “chuyện của ba ba” hấp dẫn, cô trầm mặt nói: “Sưu tập thì sưu tập, chú ý cẩn thận, đừng để bị người khác phát hiện.”

Tiểu Tứ cười nói: “Yên tâm đi, lão Đại!”

“Bất quá……” Lăng Lan chỉ chỉ tờ giấy trắng trước mặt tiểu Tứ, “Có cần như vậy không?” Kỳ thật tiểu Tứ có thể trực tiếp đem thông tin đưa vào bộ nhớ của mình mà không cần hiện ra tờ giấy trắng rồi cầm đọc.

“Lão Đại, chẳng lẽ cô không cảm giác dùng giấy trắng để đọc khiến người khác cảm thấy rất thú vị sao?” Tiểu Tứ vẻ mặt say mê nói, “Tôi cảm thấy cầm giấy trắng xem rất có cảm giác trí tuệ.”

Thằng nhóc chết tiệt, hóa ra là đang khoe khoang! Lăng Lan tức giận nói: “Một khi đã như vậy thì ngươi cứ tiếp tục trí tuệ đi, ta phải đi không gian học tập.”

Tiểu Tứ cho rằng Lăng Lan không hiểu được cảm giác sâu sắc của mình vì thế nó thập phần ghét bỏ mà vẫy vẫy tay đối với Lăng Lan, ý bảo Lăng Lan đừng quấy rầy công tác của nó.

Tiểu Tứ biểu hiện vô tình làm Lăng Lan chỉ có thể âm thầm lắc đầu, thầm than thằng nhóc này càng ngày càng quá phận, cô cần phải dạy cho nó một bài học mới được.

Rời khỏi đại sảnh, cô hướng tới cánh cửa thể thuật, trong lúc vô tình chuyển mắt, cô phát hiện cánh cửa bên cạnh bỗng hé mở ra, trên cánh cửa có hai chữ: Cơ giáp!

Chẳng lẽ là bởi vì chính mình tiếp xúc tới cơ giáp cho nên không gian học tập cũng mở giáo trình về cơ giáp sao?

Trong lòng Lăng Lan nóng lên, bỏ qua cánh cửa thể thuật, đẩy cửa cơ giáp.

Lăng Lan đột nhiên dùng sức đẩy vào, cánh cửa “rầm” một tiếng rồi mở ra. Cô đi vào trong, một không gian vô tận xuất hiện, ở giữa không gian đó, một người quân nhân khuôn mặt đầy râu, tục tằng sang sảng cười lớn nhìn cô tới.

“Ha ha, Lăng Lan, rốt cuộc cũng tới.” Người quân nhân nhiệt tình tiếp đón khiến Lăng Lan cảnh giác mà nhìn anh ta một cái, chẳng lẽ là một đạo sư mới?

Những đạo sư Lăng Lan tiếp xúc đều có tính cách không giống nhau, có tà khí, có lãnh khốc, có nghiêm túc cao ngạo, Nhất hào lạnh đến mức tận cùng, khốc đến mức tận cùng, nói một không nói hai; Ngũ hào tuy thích cười nhưng lại tà đến tận cùng, lại vô cùng biến thái, làm người khác phát lạnh; Cửu hào thật nghiêm túc thoạt, trông có vẻ lãnh khốc nhưng trên thực tế lại là cô gái có tâm địa mềm yếu, từ đầu, Cửu hào là người chăm sóc cô nhất.

Cho nên có thể nói, Lăng Lan sợ nhất những người có khuôn mặt nhiệt tình giống như Ngũ hào, tra tấn cô không chết không thôi…. Bây giờ lại nhìn thấy thêm một người tươi cười nữa, Lăng Lan không thể không cảnh giác, vạn nhất lại có một người như Ngũ hào đạo sư xuất hiện, cô tuyệt đối sẽ bị chơi rất thảm.

“Đừng nghĩ nhiều. Ta cũng không phải là Ngũ hào, đối với việc tra tấn người khác không có hứng thú. Đúng rồi, ta là đạo sư huấn luyện cơ giáp cho tiểu Lan, Tam hào đạo sư. Kỳ thật từ lúc con sáu tuổi ta đã muốn cơ giáo trình huấn luyện về cơ giáp. Bất quá, xét thấy tình huống hiện thực của con, Nhất hào lão Đại đã bác bỏ thỉnh cầu của ta, ta cho rằng còn phải đợi thêm năm sáu năm nữa mới được, không nghĩ tới chỉ mới một năm, con liền chủ động mở ra, ha ha ha ha ha ha…… Thật sự quá tốt.” Tam hào ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, tựa hồ thật cao hứng với lựa chọn của Lăng Lan, xem ra anh ta chờ đến không còn kiên nhẫn rồi.

Tiếng cười rốt cuộc dừng lại, không chờ Lăng Lan dò hỏi, Tam hào trực tiếp búng tay một cái, một cơ giáp thỏ từ trên trời rơi xuống trước mặt Lăng Lan, nhìn bộ cơ giáp quen thuộc, trán Lăng Lan liền chảy xuống mấy đường hắc tuyến: “Vì sao lại là cơ giáp này nữa chứ?”

Tam hào bất đắc dĩ nói: “Không có biện pháp, cơ giáp và thao tác điều khiển nó ở thế giới chúng ta có chút khác biệt với thế giới này, vả lại ta vẫn chưa có thời gian thu thập cơ giáp ở thế giới này, trước mắt chỉ mới có một loại cơ giáp này thôi, nghe nói là do con lựa chọn nó. Mấy tư liệu về cái này đều do người người trợ giúp đưa số liệu qua đó.”

Lúc này Lăng Lan rốt cuộc biết vì sao trong đại sảnh tiểu Tứ lại có vẻ làm chuyện xấu như vậy, hóa ra là lấy trộm số liệu của cơ giáp thỏ đưa vào không gian để cô luyện tập. Hừ, chẳng lẽ nó không biết cô không thích cơ giáp hình thỏ sao? Vì sao không đổi một loại cơ giáp khác chứ?

Đương nhiên, Lăng Lan càng buồn bực vì vận may của chính mình, nếu lúc trước cô quay được cơ giáp uy vũ thì lúc này đã không chịu ánh mắt hài hước của Tam hào rồi.

Cho dù khó chịu, Lăng Lan cũng không thể không nghe lệnh của Tam hào, ngồi vào khoang cơ giáp.

Lăng Lan khởi động cơ giáp, rất nhanh thông báo cơ giáp khởi động thành công vang lên, cô mở màn hình cơ giáp, nhìn khung cảnh bên ngoài, lúc này không gian xung quanh đã thay đổi, cô đang đứng trước một thông đạo. Lăng Lan đứng một lúc ngắm độ rộng và độ cao của thông đạo. Nếu muốn đi vào thông đạo thì cần phải điều khiển cơ giáp một cách chuẩn xác, không những vậy, trên thông đạo còn có không ít chướng ngại vật xuất hiện, hai bên vách thông tượng cũng có chướng ngại, xem ra là để khảo nghiệm khả năng ứng biến của người điều khiển.

“Đầu tiên, tiến hành luyện tập vượt chướng ngại, có nhìn thấy con số ở dưới màn hình không?” Giọng nói của Tam hào vang lên.

Lăng Lan nhìn xuống màn hình, con số 03.00.00 đang nhấp nháy ở đó, nhắc nhở Lăng Lan sự tồn tại của mình.

“Đây là ba phút đếm ngược, tiểu Lan cần phải vượt qua các chướng ngại vật này để đi vào thông đạo trong vòng 3 phút nha.” Giọng nói vui sướng khi người khác gặp họa của Tam hào vang lên.

Dựa vào! Cái gì cũng chưa dạy liền trực tiếp giao nhiệm vụ sao? Tam hòa, anh là đạo sư dạy cơ giáp, không phải người tuyên bố nhiệm vụ, làm gì mà vô sĩ như vậy???

Lăng Lan còn chưa lên tiếng kháng nghị thì nhìn thấy con số trên màn hình đã bắt đầu đếm ngược.

Lăng Lan khóe mắt dật dật, đột nhiên phát hiện dựa vào tốc độ hiện tại của cô, ba phút….thật sự quá ngắn.

Lúc này, giọng nói vui sướng khi người gặp họa của Tam hào lại vang lên lần nữa: “Đúng rồi, mỗi lần khiêu chiến không thành công, hệ thống đều sẽ có trừng phạt, con cần phải cố gắng nha.”

Lăng Lan nghe như thế, tức muốn hộc máu mà cố gắng thao tác cơ giáp, ngón tay cô múa như bay, thế nhưng bộc phát ra tốc độ xưa nay chưa từng có …… Hệ thống trừng phạt tuyệt đối không phải thứ ngon ăn, cô không muốn nếm thử cái tư vị đáng sợ đó.

Nhưng ý tưởng là tốt đẹp, hiện thực là tàn khốc, lần thứ n đâm tường, Lăng Lan vẫn chưa hoàn thành được nhiệm vụ… Lúc Lăng Lan còn đang cảm thán thì đồng hồ thời gian cũng nhảy về 0, ngay lập tức, một luồng điện chạy dọc người cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện