Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 290: Lăng Tiêu được thỏa nguyện
Edit: Phi Nguyệt
Bỏ khẩu trang xuống, gương mặt bên dưới đúng là vị thần tượng toàn dân – Lăng Tiêu, gương mặt luôn cười của ông thật dễ gây cảm tình với người khác.
Câu nói của Lăng Tiêu làm hai vị cảnh vệ vô cùng kinh ngạc, cả hai cùng nhìn về phía Lăng Lan, bọn họ đều biết đại tướng quân Lăng Tiêu có một cậu con trai nhưng không ai biết mặt của cậu ta, cũng không nắm được thông tin gì, tất nhiên họ cũng không biết người con trai đó lại đang học trong trường đệ nhất nam sinh quân giáo, thảo nào lần này đại tướng nhất quyết muốn tới đây, xem ra mục đích chính là để gặp con trai của ông ấy rồi.
Hai cảnh vệ dường như đã hiểu rõ, cả hai không hẹn mà cùng chuyển rời tầm mắt đi nơi khác, tỏ thái độ không quan tâm đến việc tư của thủ trưởng, nhưng nhìn đôi tai của hai người đều đang vểnh lên cao, trong nội tâm bọn họ vẫn rất tò mò muốn biết khi đại tướng ở cạnh con trai sẽ có dáng vẻ như thế nào.
Biểu hiện tràn ngập tình yêu thương của Lăng Tiêu làm Lăng Lan vô cùng ngạc nhiên, bởi Lăng Tiêu không mấy khi thể hiện khi ở bên ngoài. Nói chính xác thì, vì vắng mặt trong suốt 16 năm khôn lớn của Lăng Lan nên Lăng Tiêu không biết phải làm sao để thể hiện tình cảm cha con với cô, cả hai cha con đều vô cùng bị động trong việc thể hiện tình cảm của mình, họ đang cố gắng thích ứng với thân phận mới, cũng tiếp nhận sự tồn tại của đối phương.
Nhưng điều Lăng Lan không ngờ tới là, xa nhau một đoạn thời gian lại khiến cha già nhà cô thay đổi đến mức này, ông ấy thể hiện tính cách ôn hòa của mình rõ rệt hơn, mà tính cách ấy vô cùng có tính công kích, như thể ông ấy đang nói: “Ta chính là cha của con, con phải tiếp nhận ta…” Một Lăng Tiêu như vậy làm Lăng Lan nhất thời không biết phải đối phó ra sao.
Cô cũng không thể nói với ông rằng đừng có nhớ mình… Thôi được rồi, loại đối thoại kiểu ngôn tình này thực sự không thích hợp với cô, Lăng Lan chỉ còn cách im lặng để chống đỡ.
“Con rời nhà lâu như vậy, cha mẹ đều vô cùng nhớ con, nhất là mẹ con suốt ngày lo lắng con có thích ứng được cuộc sống trong trường quân giáo không nên lần này bảo cha tới xem con một chút.” Lăng Tiêu thấy Lăng Lan trầm mặc bèn đem vợ nhà mình ra làm lá chắn, tiếp tục biểu đạt niềm thương nhớ vô bờ bến của bậc làm cha mẹ, biết đang ở trước mặt người ngoài nên ông cũng kiềm chế bớt rồi đấy, dù sao ông cũng phải giữ khí độ của đại tướng quân.
Lăng Lan liếc xéo, không mặn không nhạt trả lời: “Cha nói cho mẹ giúp con, con ở chỗ này rất mạnh khỏe, còn nữa, nhớ lời nói của con, con kiến nghị cha mẹ nên bàn bạc với nhau việc sinh thêm một đứa con nữa, khi đó cả hai sẽ không còn thời gian rảnh mà suy nghĩ lung tung.”
“Ách… cái đó để nói sau.” Lời nói thẳng toẹt của Lăng Lan làm Lăng Tiêu xấu hổ chỉ biết cười trừ, không dám nói thêm gì nữa, ai bảo ông là người cha có lỗi với con gái đây.
Nói gì thì nói đó cũng là lỗi của ông, đột nhiên biến mất 16 năm còn chưa tính, vì sao vừa xuất hiện đã làm ra việc lớn tày trời là đem con gái nhà mình ném vào trường đệ nhất nam sinh quân giáo, nơi toàn bọn đực rựa sinh sống này, mỗi khi nghĩ tới điều đó, Lăng Tiêu vẫn thường giậm chân đấm ngực tự trách ghê ghớm.
Tuy bị Lăng Lan đả kích nhưng Lăng Tiêu có một trái tim vô cùng mạnh mẽ, ông không hề bị ảnh hưởng chút nào bởi lời nói của Lăng Lan mà vẫn kiên định tiến hành kế hoạch của mình. Lăng Tiêu có một kế hoạch lớn, đó là trước khi rời khỏi trường quân giáo, ông sẽ làm mọi cách để khiến con gái nhà mình mở lòng với mình, tình nguyện gọi ông một tiếng papa, mà không phải dùng từ cha lạnh lẽo kia để xưng hô. Nghĩ đến cảnh con gái yêu nhỏ nhẹ gọi một tiếng papa, lòng Lăng Tiêu nóng lên như nhiệt huyết đang sôi trào.
Lúc này quả thực Lăng Tiêu không hề nhớ ra, một Lăng Lan luôn lạnh lùng bá đạo sẽ chấp nhận nhỏ nhẹ gọi ông là papa thì như thế nào? Sự thực rất rõ ràng, suy nghĩ của Lăng Tiêu hoàn toàn không có khả năng thực hiện được…
Phải nói, Lăng Tiêu ở trước mặt Lăng Lan dường như thiếu đi vẻ uy vũ thường ngày, ngay cả nụ cười ấm áp như ánh mặt trời lúc này cũng ngượng ngịu vài phần, nhìn thấy vị đại tướng quân trước mặt vì muốn thể hiện tình yêu thương của cha mà nhún nhường vài phần khiến cảm xúc của đám người Tề Long ngổn ngang trăm bề. Có mấy người dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía Lăng Lan, không hổ là Lan lão đại của bọn họ, cho dù ở trước mặt đại tướng Lăng Tiêu cũng có thể giữ được sự lạnh lùng tỉnh táo như lúc thường.
Trái với tình cảm cha con nồng ấm của Lăng Tiêu và Lăng Lan, mọi người lại chỉ biết khóc thầm trong lòng, vì sao tình cảm cha con của Lăng Tiêu đại tướng quân lại tốt như vậy, ông ấy thật sự là một người cha ôn hòa, bao dung. Thử nghĩ đến mấy người cha ở nhà cứ luôn trừng mắt quát nạt, xoi mói bắt lỗi cho bằng được, cả đám bắt đầu hoài nghi không biết mình có phải chỉ là con nhặt được của cha mẹ hay không…
Có thể nói, loại phương thức biểu đạt tình thương của cha như thế này rõ ràng đã gợi lên lòng bi thương của đám trẻ.
Vì vậy, rút kinh nghiệm xương máu, đám bạn yêu dấu này của Lăng Lan đều quyết định khi quay trở về nhà sẽ khởi nghĩa đấu tranh giành quyền độc lập, bắt đầu cuộc cách mạng thay đổi cuộc đời. Hành động đó khiến cha của bọn họ thầm mắng Lăng Tiêu không biết bao nhiêu lần ở trong lòng.
Đối mặt với chiêu này của Lăng Tiêu, cho dù Lăng Lan có bình tĩnh hơn nữa cũng phải đầu hàng. Lăng Lan làm sao biết được vị thần tượng toàn dân, người mạnh mẽ nhất Liên bang này lại có da mặt dày đến vậy. Vốn không giỏi thể hiện, Lăng Lan chỉ biết đưa tay sờ lên mũi rồi tiếp tục im lặng. Cô cũng không thể tuyệt tình mà đuổi cha già đã ngàn dặm xa xôi đến đây được.
Suy cho cùng, cách thể hiện của Lăng Tiêu cũng làm Lăng Lan thấy xúc động, cô cảm giác như mình là một cô con gái chỉ biết càn quấy vì bị cha nuông chiều quá.
Lăng Tiêu vốn nhạy bén, cảm thấy con gái nhà mình không được tự nhiên thì mở cờ trong bụng, cho rằng mình đã làm đúng rồi.
Kỳ thực Lăng Tiêu vẫn luôn không biết phải làm thế nào khi Lăng Lan không chịu tiếp nhận ông, từ lúc hai cha con tách ra mỗi người một nơi, ông vẫn luôn suy nghĩ xem làm cách nào loại bỏ bức tường ngăn cách giữ ông và Lăng Lan.
Lăng Tiêu chưa từng làm cha, lại bất chợt có được một cô con gái lớn như vậy, ông cũng rất luống cuống không biết phải giao tiếp với con bé như thế nào. Tuy Lăng Tiêu không biết cách nhưng ông ấy là một người sẵn sàng học hỏi, cho nên trong khoảng thời gian tiếp nhận quân đoàn 23, ông đã lên thế giới ảo để mua rất nhiều loại sách nói về cách ứng xử giữa cha và con. Ngoại trừ những lúc phải làm việc, còn lại những khoảng thời gian rảnh khác ông đều trốn ở trong phòng siêng năng đọc hết đám cẩm năng đó với hy vọng sẽ tìm được biện pháp giải quyết.
Sau khi xem qua vô số bí kíp, cuối cùng cũng đến lúc ông cho rằng mình phải bước vào giai đoạn thực chiến. Lăng Tiêu quyết đoán tự mình lấy cơ hội dẫn đội giám khảo đến trường nam sinh quân giáo, chuẩn bị giải quyết chuyện phức tạp đã dày vò ông lâu nay. Nói chung lần này đến, Lăng Tiêu nhất quyết phải trở thành một người papa hoàn mỹ nhất trong mắt con gái của ông.
Lần này vừa nhìn thấy mặt Lăng Lan, Lăng Tiêu đã làm theo như những gì trong sách viết: Không được giấu tình cảm dành cho con cái mình, nhất định phải thể hiện hết ra ngoài, nếu không con của bạn sẽ cảm thấy bạn không thương chúng… Chỉ có khiến con trẻ cảm nhận được tình yêu của bạn mới khiến con chấp nhận bạn, và sau đó mới có thể nhận được tình yêu thương từ con…
Có một điều là, lúc Lăng Tiêu đọc quyển sách này ông hoàn toàn không để ý ở trang bìa của nó có ghi một dòng chữ: Nội dung sách chỉ áp dụng với trẻ từ 0-3 tuổi.
Lăng Tiêu cảm thấy những gì sách nói đều rất hay, càng tin tưởng vào những điều trong sách viết, ông quay sang cười tươi với mấy cậu thiếu niên đứng phía sau Lăng Lan, hỏi han rất thân thiết: “Các cháu là bạn thân của Lăng Lan phải không, lần đầu tiên gặp mặt, thật cảm ơn các cháu vì đã chăm sóc cho Lăng Lan trong thời gian qua.”
Vẻ thân thiện của Lăng Tiêu khiến đám Tề Long khó mà bình tĩnh được, đứa nào đứa nấy sung sướng mà trả lời: “Không có ạ, Lăng… Lăng đại tướng quân…” Hình tượng người cha nghiêm khắc đã ăn sâu vào trong nhận thức của những cậu bé này, nên cả đám rất kinh ngạc khi nhìn thấy thái độ bình đẳng này của Lăng Tiêu.
Thực ra trong lòng bạn trẻ nào cũng đều đang rất mù mịt, tuy ai cũng biết Lăng Tiêu là cha của Lăng Lan nhưng chưa ai từng được gặp mặt. Ở trong lòng bọn họ, Lăng Tiêu vẫn là vị thần tượng toàn dân ở trên cao không với tới được, là mục tiêu phấn đấu cả đời của họ, mà hiện giờ bọn họ cuối cùng cũng được gặp mặt thần tượng của mình rồi.
Lăng Tiêu cười nói: “Các cháu là bạn tốt của Lăng Lan, cứ gọi ta là bác là được rồi.”
Những lời này của Lăng Tiêu làm băng giá trên gương mặt Lăng Lan tan đi một ít.
Trong lòng Lăng Tiêu lại thầm hô to tiếng YES!, quả nhiên cứ dùng thái độ tốt đối xử với bạn bè thân thiết của con cái sẽ giúp đứa trẻ có cảm giác mình được tôn trọng, và như thế nó mới càng thêm yêu quý bạn, và làm cho mối quan hệ của cả hai càng thêm thân mật.
“Vâng, Lăng… bác Lăng!” Mấy đứa nhìn gương mặt trẻ măng như thể là anh trai của lão đại nhà mình, lại nhớ đến những gương mặt có nét già nua của cha họ, cả đám chỉ còn biết lệ rơi đầy mặt, một tiếng gọi bác này cũng rất khó gọi đó. Nhưng thật ra ai cũng hiểu câu nói này chứng tỏ Lăng Tiêu đã công nhận bọn họ, đồng ý để họ trở thành bạn thân thiết của Lăng Lan.
Thấy thái độ tự nhiên, ấm áp, gương mặt tươi cười thân thiện của Lăng Tiêu, Lăng Lan không biết nói gì chỉ đành nhìn trời.
Lăng Lan biết cha già nhà mình có sức quyến rũ rất lớn, nhưng chỉ nói chuyện vài câu đã thu phục được đám Tề Long thì cũng quá khoa trương rồi, đứa nào đứa nấy đều dùng vẻ mặt sùng kính ngưỡng mộ nhìn Lăng Tiêu, sợ rằng lúc này bọn chúng đã quên mất ở bên cạnh còn có một lão đại là cô còn tồn tại rồi. Lăng Lan cảm thấy phận mình có hơi buồn thảm, đối thủ của cô lại là cha cô cơ đấy…
Đáng sợ hơn là từ khi Lăng Tiêu xuất hiện đến giờ, Tiểu Tứ vẫn luôn suýt xoa ở trong đầu của Lăng Lan, làm cô đau cả hết cả đầu, thậm chí nó còn oán giận Lăng Lan không cho nó có cơ hội nói chuyện cùng Lăng Tiêu nên thể hiện đủ loại kiểu ai oán, thiếu chút nữa đã khiến Lăng Lan phải tiến hành bạo lực gia đình. May mà cô đã kinh qua vô số bài luyện tập biến thái của đạo sư số 5 nên biết khắc chế lại trước khi phát điên.
Có điều, sau đó Tiểu Tứ đã bị Lăng Lan cố ý nhốt vào trong một phòng tối nhỏ, nhờ thế mà thế giới trở nên yên ắng hơn rất nhiều, làm cả người Lăng Lan đều vui vẻ thoải mái.
Nhưng Lăng Lan vui không được bao lâu, bởi vì cô nghe thấy đám Tề Long đang thi nhau kể cho Lăng Tiêu biết chuyện cả đám đã bị bắt nạt như thế nào khi ở trên phi thuyền đi tới trường quân giáo, còn cả chuyện bọn họ phải nhận thách đấu của đoàn cơ giáp Lôi Đình, sau đó trên sàn thi đấu, đoàn của họ bị trọng thương ba người, cuối cùng nhờ Lan lão đại ra đánh mới chiến thắng được.
Đấy còn chưa tính đến chuyện tên nhóc Lạc Lãng kia dùng vẻ mặt ấm ức nói sự tình của đoàn cơ giáp Thiên Cơ cho Lăng Tiêu nghe. Lăng Tiêu nghe được tin tức trong trường quân giáo có loại học sinh đồng tính ti tiện như vậy tồn tại, nụ cười luôn thường trực trên môi bốc chốc tan vỡ…
Tiếng “Ba!” vang lên, Lăng Tiêu vừa tức giận vỗ mạnh một chưởng làm chiếc bàn trà duy nhất trong phòng khách biệt thự tan thành bột phấn.
Lăng Tiêu quát lớn: “Láo xược, muốn chết!” Khí thế trên người chợt bùng phát khiến mấy bóng đèn trong phòng lập tức vỡ tung, toàn bộ biệt thự chìm vào trong tối đen.
Thì ra con gái như hoa như ngọc nhà ông, giả thành nam sinh cũng có nhiều nguy hiểm như vậy…
Bỏ khẩu trang xuống, gương mặt bên dưới đúng là vị thần tượng toàn dân – Lăng Tiêu, gương mặt luôn cười của ông thật dễ gây cảm tình với người khác.
Câu nói của Lăng Tiêu làm hai vị cảnh vệ vô cùng kinh ngạc, cả hai cùng nhìn về phía Lăng Lan, bọn họ đều biết đại tướng quân Lăng Tiêu có một cậu con trai nhưng không ai biết mặt của cậu ta, cũng không nắm được thông tin gì, tất nhiên họ cũng không biết người con trai đó lại đang học trong trường đệ nhất nam sinh quân giáo, thảo nào lần này đại tướng nhất quyết muốn tới đây, xem ra mục đích chính là để gặp con trai của ông ấy rồi.
Hai cảnh vệ dường như đã hiểu rõ, cả hai không hẹn mà cùng chuyển rời tầm mắt đi nơi khác, tỏ thái độ không quan tâm đến việc tư của thủ trưởng, nhưng nhìn đôi tai của hai người đều đang vểnh lên cao, trong nội tâm bọn họ vẫn rất tò mò muốn biết khi đại tướng ở cạnh con trai sẽ có dáng vẻ như thế nào.
Biểu hiện tràn ngập tình yêu thương của Lăng Tiêu làm Lăng Lan vô cùng ngạc nhiên, bởi Lăng Tiêu không mấy khi thể hiện khi ở bên ngoài. Nói chính xác thì, vì vắng mặt trong suốt 16 năm khôn lớn của Lăng Lan nên Lăng Tiêu không biết phải làm sao để thể hiện tình cảm cha con với cô, cả hai cha con đều vô cùng bị động trong việc thể hiện tình cảm của mình, họ đang cố gắng thích ứng với thân phận mới, cũng tiếp nhận sự tồn tại của đối phương.
Nhưng điều Lăng Lan không ngờ tới là, xa nhau một đoạn thời gian lại khiến cha già nhà cô thay đổi đến mức này, ông ấy thể hiện tính cách ôn hòa của mình rõ rệt hơn, mà tính cách ấy vô cùng có tính công kích, như thể ông ấy đang nói: “Ta chính là cha của con, con phải tiếp nhận ta…” Một Lăng Tiêu như vậy làm Lăng Lan nhất thời không biết phải đối phó ra sao.
Cô cũng không thể nói với ông rằng đừng có nhớ mình… Thôi được rồi, loại đối thoại kiểu ngôn tình này thực sự không thích hợp với cô, Lăng Lan chỉ còn cách im lặng để chống đỡ.
“Con rời nhà lâu như vậy, cha mẹ đều vô cùng nhớ con, nhất là mẹ con suốt ngày lo lắng con có thích ứng được cuộc sống trong trường quân giáo không nên lần này bảo cha tới xem con một chút.” Lăng Tiêu thấy Lăng Lan trầm mặc bèn đem vợ nhà mình ra làm lá chắn, tiếp tục biểu đạt niềm thương nhớ vô bờ bến của bậc làm cha mẹ, biết đang ở trước mặt người ngoài nên ông cũng kiềm chế bớt rồi đấy, dù sao ông cũng phải giữ khí độ của đại tướng quân.
Lăng Lan liếc xéo, không mặn không nhạt trả lời: “Cha nói cho mẹ giúp con, con ở chỗ này rất mạnh khỏe, còn nữa, nhớ lời nói của con, con kiến nghị cha mẹ nên bàn bạc với nhau việc sinh thêm một đứa con nữa, khi đó cả hai sẽ không còn thời gian rảnh mà suy nghĩ lung tung.”
“Ách… cái đó để nói sau.” Lời nói thẳng toẹt của Lăng Lan làm Lăng Tiêu xấu hổ chỉ biết cười trừ, không dám nói thêm gì nữa, ai bảo ông là người cha có lỗi với con gái đây.
Nói gì thì nói đó cũng là lỗi của ông, đột nhiên biến mất 16 năm còn chưa tính, vì sao vừa xuất hiện đã làm ra việc lớn tày trời là đem con gái nhà mình ném vào trường đệ nhất nam sinh quân giáo, nơi toàn bọn đực rựa sinh sống này, mỗi khi nghĩ tới điều đó, Lăng Tiêu vẫn thường giậm chân đấm ngực tự trách ghê ghớm.
Tuy bị Lăng Lan đả kích nhưng Lăng Tiêu có một trái tim vô cùng mạnh mẽ, ông không hề bị ảnh hưởng chút nào bởi lời nói của Lăng Lan mà vẫn kiên định tiến hành kế hoạch của mình. Lăng Tiêu có một kế hoạch lớn, đó là trước khi rời khỏi trường quân giáo, ông sẽ làm mọi cách để khiến con gái nhà mình mở lòng với mình, tình nguyện gọi ông một tiếng papa, mà không phải dùng từ cha lạnh lẽo kia để xưng hô. Nghĩ đến cảnh con gái yêu nhỏ nhẹ gọi một tiếng papa, lòng Lăng Tiêu nóng lên như nhiệt huyết đang sôi trào.
Lúc này quả thực Lăng Tiêu không hề nhớ ra, một Lăng Lan luôn lạnh lùng bá đạo sẽ chấp nhận nhỏ nhẹ gọi ông là papa thì như thế nào? Sự thực rất rõ ràng, suy nghĩ của Lăng Tiêu hoàn toàn không có khả năng thực hiện được…
Phải nói, Lăng Tiêu ở trước mặt Lăng Lan dường như thiếu đi vẻ uy vũ thường ngày, ngay cả nụ cười ấm áp như ánh mặt trời lúc này cũng ngượng ngịu vài phần, nhìn thấy vị đại tướng quân trước mặt vì muốn thể hiện tình yêu thương của cha mà nhún nhường vài phần khiến cảm xúc của đám người Tề Long ngổn ngang trăm bề. Có mấy người dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía Lăng Lan, không hổ là Lan lão đại của bọn họ, cho dù ở trước mặt đại tướng Lăng Tiêu cũng có thể giữ được sự lạnh lùng tỉnh táo như lúc thường.
Trái với tình cảm cha con nồng ấm của Lăng Tiêu và Lăng Lan, mọi người lại chỉ biết khóc thầm trong lòng, vì sao tình cảm cha con của Lăng Tiêu đại tướng quân lại tốt như vậy, ông ấy thật sự là một người cha ôn hòa, bao dung. Thử nghĩ đến mấy người cha ở nhà cứ luôn trừng mắt quát nạt, xoi mói bắt lỗi cho bằng được, cả đám bắt đầu hoài nghi không biết mình có phải chỉ là con nhặt được của cha mẹ hay không…
Có thể nói, loại phương thức biểu đạt tình thương của cha như thế này rõ ràng đã gợi lên lòng bi thương của đám trẻ.
Vì vậy, rút kinh nghiệm xương máu, đám bạn yêu dấu này của Lăng Lan đều quyết định khi quay trở về nhà sẽ khởi nghĩa đấu tranh giành quyền độc lập, bắt đầu cuộc cách mạng thay đổi cuộc đời. Hành động đó khiến cha của bọn họ thầm mắng Lăng Tiêu không biết bao nhiêu lần ở trong lòng.
Đối mặt với chiêu này của Lăng Tiêu, cho dù Lăng Lan có bình tĩnh hơn nữa cũng phải đầu hàng. Lăng Lan làm sao biết được vị thần tượng toàn dân, người mạnh mẽ nhất Liên bang này lại có da mặt dày đến vậy. Vốn không giỏi thể hiện, Lăng Lan chỉ biết đưa tay sờ lên mũi rồi tiếp tục im lặng. Cô cũng không thể tuyệt tình mà đuổi cha già đã ngàn dặm xa xôi đến đây được.
Suy cho cùng, cách thể hiện của Lăng Tiêu cũng làm Lăng Lan thấy xúc động, cô cảm giác như mình là một cô con gái chỉ biết càn quấy vì bị cha nuông chiều quá.
Lăng Tiêu vốn nhạy bén, cảm thấy con gái nhà mình không được tự nhiên thì mở cờ trong bụng, cho rằng mình đã làm đúng rồi.
Kỳ thực Lăng Tiêu vẫn luôn không biết phải làm thế nào khi Lăng Lan không chịu tiếp nhận ông, từ lúc hai cha con tách ra mỗi người một nơi, ông vẫn luôn suy nghĩ xem làm cách nào loại bỏ bức tường ngăn cách giữ ông và Lăng Lan.
Lăng Tiêu chưa từng làm cha, lại bất chợt có được một cô con gái lớn như vậy, ông cũng rất luống cuống không biết phải giao tiếp với con bé như thế nào. Tuy Lăng Tiêu không biết cách nhưng ông ấy là một người sẵn sàng học hỏi, cho nên trong khoảng thời gian tiếp nhận quân đoàn 23, ông đã lên thế giới ảo để mua rất nhiều loại sách nói về cách ứng xử giữa cha và con. Ngoại trừ những lúc phải làm việc, còn lại những khoảng thời gian rảnh khác ông đều trốn ở trong phòng siêng năng đọc hết đám cẩm năng đó với hy vọng sẽ tìm được biện pháp giải quyết.
Sau khi xem qua vô số bí kíp, cuối cùng cũng đến lúc ông cho rằng mình phải bước vào giai đoạn thực chiến. Lăng Tiêu quyết đoán tự mình lấy cơ hội dẫn đội giám khảo đến trường nam sinh quân giáo, chuẩn bị giải quyết chuyện phức tạp đã dày vò ông lâu nay. Nói chung lần này đến, Lăng Tiêu nhất quyết phải trở thành một người papa hoàn mỹ nhất trong mắt con gái của ông.
Lần này vừa nhìn thấy mặt Lăng Lan, Lăng Tiêu đã làm theo như những gì trong sách viết: Không được giấu tình cảm dành cho con cái mình, nhất định phải thể hiện hết ra ngoài, nếu không con của bạn sẽ cảm thấy bạn không thương chúng… Chỉ có khiến con trẻ cảm nhận được tình yêu của bạn mới khiến con chấp nhận bạn, và sau đó mới có thể nhận được tình yêu thương từ con…
Có một điều là, lúc Lăng Tiêu đọc quyển sách này ông hoàn toàn không để ý ở trang bìa của nó có ghi một dòng chữ: Nội dung sách chỉ áp dụng với trẻ từ 0-3 tuổi.
Lăng Tiêu cảm thấy những gì sách nói đều rất hay, càng tin tưởng vào những điều trong sách viết, ông quay sang cười tươi với mấy cậu thiếu niên đứng phía sau Lăng Lan, hỏi han rất thân thiết: “Các cháu là bạn thân của Lăng Lan phải không, lần đầu tiên gặp mặt, thật cảm ơn các cháu vì đã chăm sóc cho Lăng Lan trong thời gian qua.”
Vẻ thân thiện của Lăng Tiêu khiến đám Tề Long khó mà bình tĩnh được, đứa nào đứa nấy sung sướng mà trả lời: “Không có ạ, Lăng… Lăng đại tướng quân…” Hình tượng người cha nghiêm khắc đã ăn sâu vào trong nhận thức của những cậu bé này, nên cả đám rất kinh ngạc khi nhìn thấy thái độ bình đẳng này của Lăng Tiêu.
Thực ra trong lòng bạn trẻ nào cũng đều đang rất mù mịt, tuy ai cũng biết Lăng Tiêu là cha của Lăng Lan nhưng chưa ai từng được gặp mặt. Ở trong lòng bọn họ, Lăng Tiêu vẫn là vị thần tượng toàn dân ở trên cao không với tới được, là mục tiêu phấn đấu cả đời của họ, mà hiện giờ bọn họ cuối cùng cũng được gặp mặt thần tượng của mình rồi.
Lăng Tiêu cười nói: “Các cháu là bạn tốt của Lăng Lan, cứ gọi ta là bác là được rồi.”
Những lời này của Lăng Tiêu làm băng giá trên gương mặt Lăng Lan tan đi một ít.
Trong lòng Lăng Tiêu lại thầm hô to tiếng YES!, quả nhiên cứ dùng thái độ tốt đối xử với bạn bè thân thiết của con cái sẽ giúp đứa trẻ có cảm giác mình được tôn trọng, và như thế nó mới càng thêm yêu quý bạn, và làm cho mối quan hệ của cả hai càng thêm thân mật.
“Vâng, Lăng… bác Lăng!” Mấy đứa nhìn gương mặt trẻ măng như thể là anh trai của lão đại nhà mình, lại nhớ đến những gương mặt có nét già nua của cha họ, cả đám chỉ còn biết lệ rơi đầy mặt, một tiếng gọi bác này cũng rất khó gọi đó. Nhưng thật ra ai cũng hiểu câu nói này chứng tỏ Lăng Tiêu đã công nhận bọn họ, đồng ý để họ trở thành bạn thân thiết của Lăng Lan.
Thấy thái độ tự nhiên, ấm áp, gương mặt tươi cười thân thiện của Lăng Tiêu, Lăng Lan không biết nói gì chỉ đành nhìn trời.
Lăng Lan biết cha già nhà mình có sức quyến rũ rất lớn, nhưng chỉ nói chuyện vài câu đã thu phục được đám Tề Long thì cũng quá khoa trương rồi, đứa nào đứa nấy đều dùng vẻ mặt sùng kính ngưỡng mộ nhìn Lăng Tiêu, sợ rằng lúc này bọn chúng đã quên mất ở bên cạnh còn có một lão đại là cô còn tồn tại rồi. Lăng Lan cảm thấy phận mình có hơi buồn thảm, đối thủ của cô lại là cha cô cơ đấy…
Đáng sợ hơn là từ khi Lăng Tiêu xuất hiện đến giờ, Tiểu Tứ vẫn luôn suýt xoa ở trong đầu của Lăng Lan, làm cô đau cả hết cả đầu, thậm chí nó còn oán giận Lăng Lan không cho nó có cơ hội nói chuyện cùng Lăng Tiêu nên thể hiện đủ loại kiểu ai oán, thiếu chút nữa đã khiến Lăng Lan phải tiến hành bạo lực gia đình. May mà cô đã kinh qua vô số bài luyện tập biến thái của đạo sư số 5 nên biết khắc chế lại trước khi phát điên.
Có điều, sau đó Tiểu Tứ đã bị Lăng Lan cố ý nhốt vào trong một phòng tối nhỏ, nhờ thế mà thế giới trở nên yên ắng hơn rất nhiều, làm cả người Lăng Lan đều vui vẻ thoải mái.
Nhưng Lăng Lan vui không được bao lâu, bởi vì cô nghe thấy đám Tề Long đang thi nhau kể cho Lăng Tiêu biết chuyện cả đám đã bị bắt nạt như thế nào khi ở trên phi thuyền đi tới trường quân giáo, còn cả chuyện bọn họ phải nhận thách đấu của đoàn cơ giáp Lôi Đình, sau đó trên sàn thi đấu, đoàn của họ bị trọng thương ba người, cuối cùng nhờ Lan lão đại ra đánh mới chiến thắng được.
Đấy còn chưa tính đến chuyện tên nhóc Lạc Lãng kia dùng vẻ mặt ấm ức nói sự tình của đoàn cơ giáp Thiên Cơ cho Lăng Tiêu nghe. Lăng Tiêu nghe được tin tức trong trường quân giáo có loại học sinh đồng tính ti tiện như vậy tồn tại, nụ cười luôn thường trực trên môi bốc chốc tan vỡ…
Tiếng “Ba!” vang lên, Lăng Tiêu vừa tức giận vỗ mạnh một chưởng làm chiếc bàn trà duy nhất trong phòng khách biệt thự tan thành bột phấn.
Lăng Tiêu quát lớn: “Láo xược, muốn chết!” Khí thế trên người chợt bùng phát khiến mấy bóng đèn trong phòng lập tức vỡ tung, toàn bộ biệt thự chìm vào trong tối đen.
Thì ra con gái như hoa như ngọc nhà ông, giả thành nam sinh cũng có nhiều nguy hiểm như vậy…
Bình luận truyện