Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 330: Thường Tân Nguyên trong mắt chiến đội Lăng Thiên!
Lúc này, Thường Tân Nguyên vẫn luôn đứng ở bên cạnh không có cơ hội ngắt lời đột nhiên nói: “Trước từ từ, tôi có mấy thứ muốn cho các cậu.”
Thường Tân Nguyên đưa tay vào túi và lấy ra sáu mâm tròn nhỏ tựa như kính cầm tay ném cho sáu người Tề Long, đồng thời giải thích nói: “Đây là quang thuẫn mini do tôi làm, năng lượng bên trong chỉ có thể chống lại một lần vũ khí hạng nặng tấn công. Những thứ các cậu mang theo tuy rằng rất tốt, nhưng thời khắc mấu chốt, thứ này cũng có thể có tác dụng bảo vệ các cậu.”
Sau đó Thường Tân Nguyên thuyết minh cách sử dụng quang thuẫn mini như thế nào, trang bị ngoài ý muốn xuất hiện làm mọi người kinh hỉ không thôi, có thể nhiều thêm một thứ bảo hộ, đương nhiên là tốt, nhiệm vụ đã làm tới bước này, mắt thấy sắp thành công, ai cũng không muốn chết trở về.
Tề Long hưng phấn mà vỗ vỗ bả vai Thường Tân Nguyên, lực lượng quá lớn thiếu chút nữa đem Thường Tân Nguyên đánh ngã xuống đất, trong miệng mạnh mẽ khích lệ những phát minh nhỏ của Thường Tân Nguyên, cầu đưa ra yêu cầu, nếu Thường Tân Nguyên có rảnh thì nên làm những thứ hữu dụng như vậy, giống như cái quang thuẫn mini này, tốt nhất cho bọn họ mỗi người đều được trang bị mấy chục cái.
Đối với loại yêu cầu có chút hơi quá của Tề Long, Thường Tân Nguyên cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại thật cao hứng, nhếch môi nở nụ cười. Tề Long nói như vậy, liền tỏ vẻ Thường Tân Nguyên anh hữu dụng đối với tiểu đội, thành viên tiểu đội cần anh, điều này khiến cho anh cảm thấy được an ủi trong lòng.
Một đường này Thường Tân Nguyên đã biết mỗi thành viên trong tiểu đội của Lăng Lan đều rất mạnh, cho dù là điều khiển cơ giáp hay thể thuật đều cao hơn những chiến đội thông thường, đương nhiên cũng mạnh hơn anh rất nhiều. Điều này làm cho Thường Tân Nguyên có chút tự ti, thậm chí bắt đầu hoài nghi mình có thể ở lại tiểu đội hay không, trở thành một thành viên chân chính.
Tình cảm chân thành, thân như anh em của các thành viên trong tiểu đội là cho người vẫn luôn lẻ loi một mình như Thường Tân Nguyên hâm mộ không thôi. Nếu nói ngay từ đầu Thường Tân Nguyên gia nhập tiểu đội Lăng Lan là bởi vì không có lựa chọn, có chút vạn bất đắc dĩ, bởi vì bỏ qua tiểu đội Lăng Lan, anh rất có thể không có cơ hội gia nhập chiến đội khác. Hiện thực tàn khốc tình này làm cho anh không thể không thử một lần. Lúc Lăng Lan nhận được nhiệm vụ cấp SSS, anh quả thật do dự, nhưng Thường Tân Nguyên cũng không phải một người gặp khó khăn liền từ bỏ, nếu không lúc trước cũng sẽ không đối kháng với Lôi vương ba năm. Cuối cùng anh lựa chọn cùng mấy người Lăng Lan nỗ lực.
Trong khoảng thời gian làm nhiệm vụ, anh biết được cái gì là tình cảm giữa những thành viên trong chiến đội, Lan lão đại cho dù luôn lạnh nhạt, cũng có chút bá đạo ( đây là cảm nhận của Thường Tân Nguyên, kỳ thật Lăng Lan một chút cũng không bá đạo, cô chỉ là quen diện than), lúc ở chung áp lực rất lớn, thậm chí chỉ cần nhìn vào tầm mắt của Lan lão đại anh liền cảm thấy hô hấp có chút khó khăn. Anh biết trên người cường giả đều có một loại khí thế, chỉ là chưa bao giờ giống Lan lão đại vậy. Áp lực vô cùng nặng, nếu như lúc trước Lôi Vương cũng có loại khí thế này thì lúc đó anh đã sớm không thể duy trì mà thần phục rồi.
Nhưng cho dù bá đạo, lãnh khốc như vậy thì ở thời khắc mấu chốt, Lan lão đại vĩnh viễn đứng ở đằng trước, vì bọn họ che đậy mưa gió. Giống như lần bão từ bùng nổ đó, Lan lão đại quyết đoán áp trận, bảo hộ bọn họ an toàn tiến vào chủ hạm, mà lần đó, Lan lão đại thiếu chút nữa chết trong bão từ.
Thường Tân Nguyên rất rõ ràng, Lan lão đại không phải diễn trò. Cậu huấn luyện bọn Tề Long thực nghiêm khắc, thậm chí có chút tàn khốc, tuyệt đối là một nghiêm sư. Rất nhiều lần, Thường Tân Nguyên đều cảm thấy bọn Tề Long muốn sống không được. Nhưng cậu một lần cũng không dừng tay, Lan lão đại một khi rảnh liền tìm Lý Thì Du nghiên cứu thuốc để tăng cao tố chất thân thể của đội viên, mà tất cả những điều này đều là vì muốn mọi người có thể sống sót, cho dù là ở thế giới cơ giáp hay thế giới thực, bọn họ đều phải ra chiến trường.
Lan lão đại là một lão đại có trách nhiệm, càng xứng với chức vụ đội trưởng của chiến đội. Đi theo một lão Đại như vậy, anh không cần lo lắng ngày sau sẽ bị đẩy ra làm một kẻ chết thay. Những chuyện diễn trong khoảng thời gian này tích tích lại làm anh cùng bọn Tề Long giống nhau, bắt đầu sùng bái Lan lão đại ……
Mà Tề Long, Lạc Lãng, là chủ phó chiến tiểu đội, vô luận cơ giáp vẫn là thể thuật đều siêu cường, đương nhiên cùng Lan lão đại là không thể so sánh. Lúc trước hai người chính là hai trong năm người đối đầu với Lôi Đình trên võ đài, trong đó Lạc Lãng thắng người mạnh thứ ba của Lôi Đình, mà Tề Long đánh ngang tay với người mạnh thứ hai, chỉ là cuối cùng thua cuộc, những tư liệu này đều là do Lý Thì Du nói cho anh, phải biết rằng lúc trước anh một lòng một dạ đặt ở việc cải tạo cơ giáp, đối với những việc phát sinh trong trường quân đội cũng không rõ ràng, bao gồm cả trận chiến lôi đài kia.
Tạ Nghi thật nhiệt tình, cậu là người đầu tiên trong tiểu đội chủ động nói chuyện với anh, làm người nhiệt tình rộng rãi, cùng anh ở chung cực kỳ hòa hợp. Nhưng năng lực cách đấu của Tạ Nghi cũng không kém Lạc Lãng bao nhiêu, trong chiến đội thông thường, chủ chiến cùng phó chiến mạnh nhất, những người còn lại tiêu chuẩn sẽ kém một chút, nhưng tại chiến đội của Lăng Lan, cơ hồ thực lực mỗi người đều như nhau. Ấn theo thực lực Tạ Nghi, ở chiến đội khác cho dù không làm chủ chiến thì làm phó chiến cũng dư dả, mà ở tiểu đội Lăng Lan, bởi vì cạnh tranh quá mức kịch liệt, cường giả như mây, Tạ Nghi chỉ có thể làm người phụ đánh cánh ở chiến đội.
Hàn Kế Quân ngày thường thoạt nhìn thực nghiêm túc, tựa hồ không dễ ở chung, mà trong ánh mắt cậu vẫn luôn anh lên tia sáng tên là tính kế. Thường Tân Nguyên đối với loại quân sư này vẫn luôn có chút sợ, không dám tới gần. Chỉ là một khi Lan lão đại không có hoặc khoanh tay đứng nhìn thì Hàn Kế Quân liền sẽ tự động tiếp nhận trách nhiệm chỉ huy chiến đội, chế định chiến thuật, tiến hành an bài, làm tiểu đội bảo trì tốt.
Lúc Lan lão đại mất liên lạc, Hàn Kế Quân liền chứng minh mình vô cùng phù hợp với vị trí này. Lúc không thể biết được tin tức chính xác của Lan lão đại, cậu đã lớn mật mà quyết định sử dụng tư liệu giả. Cho dù việc này là do Thường Tân Nguyên kiến nghị, nhưng Thường Tân Nguyên cũng không dám làm, sau khi thành công vượt qua đợt kiểm tra thông tin lúc vừa vào căn cứ, Thường Tân Nguyên liền thập phần bội phục sự lớn mật cùng quả quyết của Hàn Kế Quân, cùng với loại tín nhiệm kiên định dành cho Lan lão đại……
Mà Lâm Trung Khanh bình thường thực không đáng chú ý, thậm chí có chút giống người ẩn hình, không nói một tiếng mà làm chuyện của mình, ngay từ đầu làm Thường Tân Nguyên có chút bỏ qua. Nhưng về sau khi tiểu đội xuất phát, mỗi lần Lan lão đại muốn biết vật tư còn bao nhiêu thì sẽ dò hỏi Lâm Trung Khanh, lúc này Thường Tân Nguyên mới biết vị Lâm Trung Khanh là hậu cần của tiểu đội.
Sự thật chứng minh, Lâm Trung Khanh làm hậu cần thực hoàn mỹ, một khi tiểu đội yêu cầu gì, cậu tựa như Doraemon trong truyền thuyết, cuồn cuộn không ngừng mà lấy ra vật tư thỏa mãn yêu cầu mọi người. Có thể thấy cậu đối với mỗi thành viên tiểu đội là cực kỳ hiểu biết, biết bọn họ yêu cầu cái gì. Đặc biệt làm Thường Tân Nguyên kinh ngạc chính là, anh, Lý Thì Du, Lý Lan Phong vừa mới gia nhập, nhưng trong thời gian ngắn Lâm Trung Khanh liền biết một ít thói quen của bọn họ, đối với vật tư mà bọn họ muốn cũng có chuẩn bị…
Lý Thì Du và anh nhập đội cùng nhau, nhưng bọn Tề Long tựa hồ rất quen thuộc với Lý Thì Du, ngay từ đầu lúc không biết thân phận chân thật, Thường Tân Nguyên theo cuộc nói chuyện của bọn họ cũng biết bọn họ đã quen biết ở trong hiện thực. Lý Thì Du có chút cao ngạo, nhưng dựa vào vị trí thủ tịch xuất sắc, Thường Tân Nguyên không cảm thấy có cái gì không tốt, người có tài hoa thì kiêu ngạo một chút thật bình thường. Có lẽ vì cũng là người chuyên nghiên cứu giống anh nên Lý Thì Du cũng khá đơn thuần, thậm chí ở trong mắt anh, nội tâm người này mềm vô cùng, cho nên bất tri bất giác Lan lão đại nói gì thì làm nấy, cuối cùng không thể nói lại.
Có lẽ cảm thấy Lý Thì Du có chút đáng thương, Thường Tân Nguyên thường xuyên cùng nói chuyện phiếm, có lẽ đều là người mới, có lẽ bọn họ đều làm nghiên cứu, có lẽ đối phương cảm giác được thiện ý của anh nên hai người bọn họ ở chung cực tốt, rất có tiếng nói chung, đây cũng nguyên nhân vì sao anh biết sự tích của bọn Tề Long, trong lúc nói chuyện phiếm, Lý Thì Du đã có về công tích vĩ đại đó.
Nhân vật Thường Tân Nguyên nghĩ mãi không ra chính là Lý Lan Phong, thái độ của người đó cực hảo, thường xuyên lộ ra tươi cười ôn hòa, đối với mỗi người trong tiểu đội đều cực kỳ tôn trọng, nhìn như dễ kết giao, nhưng Thường Tân Nguyên lại không dám tiếp cận quá gần, cứ cảm thấy không an toàn, không an ổn giống như ở bên cạnh Lý Thì Du vậy, đây hẳn là bởi vì Lý Lan Phong là hư năng lực giả, tự thân mang theo một loại hơi thở nguy hiểm tiềm tàng. Thường Tân Nguyên cuối cùng chỉ có thể dùng lý do này để thuyết phục chính mình.
Tóm lại, trong khoảng thời gian này ở tiểu đội, Thường Tân Nguyên quá thực rất vui vẻ, bị Lôi Vương áp bách ba năm, vẫn luôn cô đơn u sầu, anh thập phần quý trọng đoạn thời gian ngắn ngủi mà vui vẻ ngày, Thường Tân Nguyên luyến tiếc mất đi, anh thật sự rất muốn gia nhập tiểu đội, trở thành một thành viên cố định mà không phải một khách qua đường. Vì thế, Thường Tân Nguyên trong những ngày này thường xuyên lo được lo mất, sợ hãi hy vọng của mình sẽ là hoa trong gương, trăng trong nước.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao khi Tề Long yêu cầu quá phận anh lại cao hứng như vậy, điều này làm cho anh cảm giác mình lại dung hợp vào tiểu đội thêm một chút. Thường Tân Nguyên cao hứng, lại nghĩ đến Lan lão đại phải đối phó với sáu quân nhân điều khiển súng máy mà chỉ có thể sử dụng kim tiêm mini của Lý Thì Du. Thường Tân Nguyên nhớ rất rõ vừa rồi Lan lão đại đã dùng hết hai cây kim, hiện tại trên người cậu ta khẳng định chỉ có một cây.
Thường Tân Nguyên nghĩ đến đây, nhanh chóng lấy từ trong túi của mình ba cây kim đưa cho Lăng Lan rồi nói: “Lan lão đại, tôi nhớ cậu chỉ còn lại một cây cuối cùng, phải đối phó kia sáu người thì còn thiếu năm cây nữa, ở đây tôi có ba cây, cậu cầm đi.”
Thường Tân Nguyên nói như nhắc nhở mọi người, mọi người vội vàng lục túi xem mình còn gì không rồi đem cho lão Đại dùng.
Lăng Lan một đầu hắc tuyến nhận ba cây kim mà Thường Tân Nguyên đưa, cô không thể nói, chỉ cần có tài liệu, tiểu Tứ có thể nháy mắt chế tạo ra vô số kim gây tê giống vậy……
Lý Lan Phong cũng định lấy kim của mình ra đưa cho Lăng Lan thì bị Lý Thì Du giành trước.
“Đội trưởng, thứ này tôi không dùng, cho cậu.” Lý Thì Du quyết đoán đem ba cây kim mini của mình đưa cho Lăng Lan.
Lăng Lan chỉ là lấy hai cây rồi nhàn nhạt mà nói: “Chờ một chút, anh liền cần.”
Lăng Lan nói làm Lý Thì Du sửng sốt, Tề Long cười choàng tay qua cổ Lý Thì Du: “Chúng ta phải đối phó với sáu người, muốn nháy mắt hạ gục bọn họ thì đương nhiên anh không thể thiếu kim gây mê rồi.”
Tề Long nhắc nhở làm Lý Thì Du bừng tỉnh, anh liền không cưỡng cầu, thu cây kim cuối cùng lại rồi đem nó kẹp ở giữa khe hở ngón tay, chuẩn bị tùy thời sử dụng.
Thường Tân Nguyên đưa tay vào túi và lấy ra sáu mâm tròn nhỏ tựa như kính cầm tay ném cho sáu người Tề Long, đồng thời giải thích nói: “Đây là quang thuẫn mini do tôi làm, năng lượng bên trong chỉ có thể chống lại một lần vũ khí hạng nặng tấn công. Những thứ các cậu mang theo tuy rằng rất tốt, nhưng thời khắc mấu chốt, thứ này cũng có thể có tác dụng bảo vệ các cậu.”
Sau đó Thường Tân Nguyên thuyết minh cách sử dụng quang thuẫn mini như thế nào, trang bị ngoài ý muốn xuất hiện làm mọi người kinh hỉ không thôi, có thể nhiều thêm một thứ bảo hộ, đương nhiên là tốt, nhiệm vụ đã làm tới bước này, mắt thấy sắp thành công, ai cũng không muốn chết trở về.
Tề Long hưng phấn mà vỗ vỗ bả vai Thường Tân Nguyên, lực lượng quá lớn thiếu chút nữa đem Thường Tân Nguyên đánh ngã xuống đất, trong miệng mạnh mẽ khích lệ những phát minh nhỏ của Thường Tân Nguyên, cầu đưa ra yêu cầu, nếu Thường Tân Nguyên có rảnh thì nên làm những thứ hữu dụng như vậy, giống như cái quang thuẫn mini này, tốt nhất cho bọn họ mỗi người đều được trang bị mấy chục cái.
Đối với loại yêu cầu có chút hơi quá của Tề Long, Thường Tân Nguyên cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại thật cao hứng, nhếch môi nở nụ cười. Tề Long nói như vậy, liền tỏ vẻ Thường Tân Nguyên anh hữu dụng đối với tiểu đội, thành viên tiểu đội cần anh, điều này khiến cho anh cảm thấy được an ủi trong lòng.
Một đường này Thường Tân Nguyên đã biết mỗi thành viên trong tiểu đội của Lăng Lan đều rất mạnh, cho dù là điều khiển cơ giáp hay thể thuật đều cao hơn những chiến đội thông thường, đương nhiên cũng mạnh hơn anh rất nhiều. Điều này làm cho Thường Tân Nguyên có chút tự ti, thậm chí bắt đầu hoài nghi mình có thể ở lại tiểu đội hay không, trở thành một thành viên chân chính.
Tình cảm chân thành, thân như anh em của các thành viên trong tiểu đội là cho người vẫn luôn lẻ loi một mình như Thường Tân Nguyên hâm mộ không thôi. Nếu nói ngay từ đầu Thường Tân Nguyên gia nhập tiểu đội Lăng Lan là bởi vì không có lựa chọn, có chút vạn bất đắc dĩ, bởi vì bỏ qua tiểu đội Lăng Lan, anh rất có thể không có cơ hội gia nhập chiến đội khác. Hiện thực tàn khốc tình này làm cho anh không thể không thử một lần. Lúc Lăng Lan nhận được nhiệm vụ cấp SSS, anh quả thật do dự, nhưng Thường Tân Nguyên cũng không phải một người gặp khó khăn liền từ bỏ, nếu không lúc trước cũng sẽ không đối kháng với Lôi vương ba năm. Cuối cùng anh lựa chọn cùng mấy người Lăng Lan nỗ lực.
Trong khoảng thời gian làm nhiệm vụ, anh biết được cái gì là tình cảm giữa những thành viên trong chiến đội, Lan lão đại cho dù luôn lạnh nhạt, cũng có chút bá đạo ( đây là cảm nhận của Thường Tân Nguyên, kỳ thật Lăng Lan một chút cũng không bá đạo, cô chỉ là quen diện than), lúc ở chung áp lực rất lớn, thậm chí chỉ cần nhìn vào tầm mắt của Lan lão đại anh liền cảm thấy hô hấp có chút khó khăn. Anh biết trên người cường giả đều có một loại khí thế, chỉ là chưa bao giờ giống Lan lão đại vậy. Áp lực vô cùng nặng, nếu như lúc trước Lôi Vương cũng có loại khí thế này thì lúc đó anh đã sớm không thể duy trì mà thần phục rồi.
Nhưng cho dù bá đạo, lãnh khốc như vậy thì ở thời khắc mấu chốt, Lan lão đại vĩnh viễn đứng ở đằng trước, vì bọn họ che đậy mưa gió. Giống như lần bão từ bùng nổ đó, Lan lão đại quyết đoán áp trận, bảo hộ bọn họ an toàn tiến vào chủ hạm, mà lần đó, Lan lão đại thiếu chút nữa chết trong bão từ.
Thường Tân Nguyên rất rõ ràng, Lan lão đại không phải diễn trò. Cậu huấn luyện bọn Tề Long thực nghiêm khắc, thậm chí có chút tàn khốc, tuyệt đối là một nghiêm sư. Rất nhiều lần, Thường Tân Nguyên đều cảm thấy bọn Tề Long muốn sống không được. Nhưng cậu một lần cũng không dừng tay, Lan lão đại một khi rảnh liền tìm Lý Thì Du nghiên cứu thuốc để tăng cao tố chất thân thể của đội viên, mà tất cả những điều này đều là vì muốn mọi người có thể sống sót, cho dù là ở thế giới cơ giáp hay thế giới thực, bọn họ đều phải ra chiến trường.
Lan lão đại là một lão đại có trách nhiệm, càng xứng với chức vụ đội trưởng của chiến đội. Đi theo một lão Đại như vậy, anh không cần lo lắng ngày sau sẽ bị đẩy ra làm một kẻ chết thay. Những chuyện diễn trong khoảng thời gian này tích tích lại làm anh cùng bọn Tề Long giống nhau, bắt đầu sùng bái Lan lão đại ……
Mà Tề Long, Lạc Lãng, là chủ phó chiến tiểu đội, vô luận cơ giáp vẫn là thể thuật đều siêu cường, đương nhiên cùng Lan lão đại là không thể so sánh. Lúc trước hai người chính là hai trong năm người đối đầu với Lôi Đình trên võ đài, trong đó Lạc Lãng thắng người mạnh thứ ba của Lôi Đình, mà Tề Long đánh ngang tay với người mạnh thứ hai, chỉ là cuối cùng thua cuộc, những tư liệu này đều là do Lý Thì Du nói cho anh, phải biết rằng lúc trước anh một lòng một dạ đặt ở việc cải tạo cơ giáp, đối với những việc phát sinh trong trường quân đội cũng không rõ ràng, bao gồm cả trận chiến lôi đài kia.
Tạ Nghi thật nhiệt tình, cậu là người đầu tiên trong tiểu đội chủ động nói chuyện với anh, làm người nhiệt tình rộng rãi, cùng anh ở chung cực kỳ hòa hợp. Nhưng năng lực cách đấu của Tạ Nghi cũng không kém Lạc Lãng bao nhiêu, trong chiến đội thông thường, chủ chiến cùng phó chiến mạnh nhất, những người còn lại tiêu chuẩn sẽ kém một chút, nhưng tại chiến đội của Lăng Lan, cơ hồ thực lực mỗi người đều như nhau. Ấn theo thực lực Tạ Nghi, ở chiến đội khác cho dù không làm chủ chiến thì làm phó chiến cũng dư dả, mà ở tiểu đội Lăng Lan, bởi vì cạnh tranh quá mức kịch liệt, cường giả như mây, Tạ Nghi chỉ có thể làm người phụ đánh cánh ở chiến đội.
Hàn Kế Quân ngày thường thoạt nhìn thực nghiêm túc, tựa hồ không dễ ở chung, mà trong ánh mắt cậu vẫn luôn anh lên tia sáng tên là tính kế. Thường Tân Nguyên đối với loại quân sư này vẫn luôn có chút sợ, không dám tới gần. Chỉ là một khi Lan lão đại không có hoặc khoanh tay đứng nhìn thì Hàn Kế Quân liền sẽ tự động tiếp nhận trách nhiệm chỉ huy chiến đội, chế định chiến thuật, tiến hành an bài, làm tiểu đội bảo trì tốt.
Lúc Lan lão đại mất liên lạc, Hàn Kế Quân liền chứng minh mình vô cùng phù hợp với vị trí này. Lúc không thể biết được tin tức chính xác của Lan lão đại, cậu đã lớn mật mà quyết định sử dụng tư liệu giả. Cho dù việc này là do Thường Tân Nguyên kiến nghị, nhưng Thường Tân Nguyên cũng không dám làm, sau khi thành công vượt qua đợt kiểm tra thông tin lúc vừa vào căn cứ, Thường Tân Nguyên liền thập phần bội phục sự lớn mật cùng quả quyết của Hàn Kế Quân, cùng với loại tín nhiệm kiên định dành cho Lan lão đại……
Mà Lâm Trung Khanh bình thường thực không đáng chú ý, thậm chí có chút giống người ẩn hình, không nói một tiếng mà làm chuyện của mình, ngay từ đầu làm Thường Tân Nguyên có chút bỏ qua. Nhưng về sau khi tiểu đội xuất phát, mỗi lần Lan lão đại muốn biết vật tư còn bao nhiêu thì sẽ dò hỏi Lâm Trung Khanh, lúc này Thường Tân Nguyên mới biết vị Lâm Trung Khanh là hậu cần của tiểu đội.
Sự thật chứng minh, Lâm Trung Khanh làm hậu cần thực hoàn mỹ, một khi tiểu đội yêu cầu gì, cậu tựa như Doraemon trong truyền thuyết, cuồn cuộn không ngừng mà lấy ra vật tư thỏa mãn yêu cầu mọi người. Có thể thấy cậu đối với mỗi thành viên tiểu đội là cực kỳ hiểu biết, biết bọn họ yêu cầu cái gì. Đặc biệt làm Thường Tân Nguyên kinh ngạc chính là, anh, Lý Thì Du, Lý Lan Phong vừa mới gia nhập, nhưng trong thời gian ngắn Lâm Trung Khanh liền biết một ít thói quen của bọn họ, đối với vật tư mà bọn họ muốn cũng có chuẩn bị…
Lý Thì Du và anh nhập đội cùng nhau, nhưng bọn Tề Long tựa hồ rất quen thuộc với Lý Thì Du, ngay từ đầu lúc không biết thân phận chân thật, Thường Tân Nguyên theo cuộc nói chuyện của bọn họ cũng biết bọn họ đã quen biết ở trong hiện thực. Lý Thì Du có chút cao ngạo, nhưng dựa vào vị trí thủ tịch xuất sắc, Thường Tân Nguyên không cảm thấy có cái gì không tốt, người có tài hoa thì kiêu ngạo một chút thật bình thường. Có lẽ vì cũng là người chuyên nghiên cứu giống anh nên Lý Thì Du cũng khá đơn thuần, thậm chí ở trong mắt anh, nội tâm người này mềm vô cùng, cho nên bất tri bất giác Lan lão đại nói gì thì làm nấy, cuối cùng không thể nói lại.
Có lẽ cảm thấy Lý Thì Du có chút đáng thương, Thường Tân Nguyên thường xuyên cùng nói chuyện phiếm, có lẽ đều là người mới, có lẽ bọn họ đều làm nghiên cứu, có lẽ đối phương cảm giác được thiện ý của anh nên hai người bọn họ ở chung cực tốt, rất có tiếng nói chung, đây cũng nguyên nhân vì sao anh biết sự tích của bọn Tề Long, trong lúc nói chuyện phiếm, Lý Thì Du đã có về công tích vĩ đại đó.
Nhân vật Thường Tân Nguyên nghĩ mãi không ra chính là Lý Lan Phong, thái độ của người đó cực hảo, thường xuyên lộ ra tươi cười ôn hòa, đối với mỗi người trong tiểu đội đều cực kỳ tôn trọng, nhìn như dễ kết giao, nhưng Thường Tân Nguyên lại không dám tiếp cận quá gần, cứ cảm thấy không an toàn, không an ổn giống như ở bên cạnh Lý Thì Du vậy, đây hẳn là bởi vì Lý Lan Phong là hư năng lực giả, tự thân mang theo một loại hơi thở nguy hiểm tiềm tàng. Thường Tân Nguyên cuối cùng chỉ có thể dùng lý do này để thuyết phục chính mình.
Tóm lại, trong khoảng thời gian này ở tiểu đội, Thường Tân Nguyên quá thực rất vui vẻ, bị Lôi Vương áp bách ba năm, vẫn luôn cô đơn u sầu, anh thập phần quý trọng đoạn thời gian ngắn ngủi mà vui vẻ ngày, Thường Tân Nguyên luyến tiếc mất đi, anh thật sự rất muốn gia nhập tiểu đội, trở thành một thành viên cố định mà không phải một khách qua đường. Vì thế, Thường Tân Nguyên trong những ngày này thường xuyên lo được lo mất, sợ hãi hy vọng của mình sẽ là hoa trong gương, trăng trong nước.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao khi Tề Long yêu cầu quá phận anh lại cao hứng như vậy, điều này làm cho anh cảm giác mình lại dung hợp vào tiểu đội thêm một chút. Thường Tân Nguyên cao hứng, lại nghĩ đến Lan lão đại phải đối phó với sáu quân nhân điều khiển súng máy mà chỉ có thể sử dụng kim tiêm mini của Lý Thì Du. Thường Tân Nguyên nhớ rất rõ vừa rồi Lan lão đại đã dùng hết hai cây kim, hiện tại trên người cậu ta khẳng định chỉ có một cây.
Thường Tân Nguyên nghĩ đến đây, nhanh chóng lấy từ trong túi của mình ba cây kim đưa cho Lăng Lan rồi nói: “Lan lão đại, tôi nhớ cậu chỉ còn lại một cây cuối cùng, phải đối phó kia sáu người thì còn thiếu năm cây nữa, ở đây tôi có ba cây, cậu cầm đi.”
Thường Tân Nguyên nói như nhắc nhở mọi người, mọi người vội vàng lục túi xem mình còn gì không rồi đem cho lão Đại dùng.
Lăng Lan một đầu hắc tuyến nhận ba cây kim mà Thường Tân Nguyên đưa, cô không thể nói, chỉ cần có tài liệu, tiểu Tứ có thể nháy mắt chế tạo ra vô số kim gây tê giống vậy……
Lý Lan Phong cũng định lấy kim của mình ra đưa cho Lăng Lan thì bị Lý Thì Du giành trước.
“Đội trưởng, thứ này tôi không dùng, cho cậu.” Lý Thì Du quyết đoán đem ba cây kim mini của mình đưa cho Lăng Lan.
Lăng Lan chỉ là lấy hai cây rồi nhàn nhạt mà nói: “Chờ một chút, anh liền cần.”
Lăng Lan nói làm Lý Thì Du sửng sốt, Tề Long cười choàng tay qua cổ Lý Thì Du: “Chúng ta phải đối phó với sáu người, muốn nháy mắt hạ gục bọn họ thì đương nhiên anh không thể thiếu kim gây mê rồi.”
Tề Long nhắc nhở làm Lý Thì Du bừng tỉnh, anh liền không cưỡng cầu, thu cây kim cuối cùng lại rồi đem nó kẹp ở giữa khe hở ngón tay, chuẩn bị tùy thời sử dụng.
Bình luận truyện