Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 471: Triệu Tuấn Lâm vào đường cùng



Ván thứ hai, lên sân khấu là hai cơ giáp đều là loại đặc cấp cơ giáp tổng hợp. Đối chiến là hai tuyển thủ đều tham gia thi đấu cách đấu cơ giáp đơn thể, cũng đều tiến vào top mười sáu người mạnh nhất. Hai người thực lực xấp xỉ, ai thắng ai thua đều rất có khả năng.

Trận thi đấu này, trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh rất coi trọng, bởi vì nếu bọn họ lại thua một trận, tình thế sẽ thật nghiêm trọng, ba trận thi đấu sau căn bản sẽ không thể thắng nổi. Trận thi đấu này, trường quân đội Đệ Tam Nam Sinh càng coi trọng, vì nếu trận thi đấu này thắng, bọn họ có thể có hy vọng đi tiếp vào trận chung kết …… Chỉ cần có cơ hội, ai cũng không chịu từ bỏ, trường quân đội Đệ Tam Nam Sinh đồng dạng cũng giống như thế.

Bởi vì đều là tổng hợp Cơ giáp sư, trước khi thi đấu còn chưa bắt đầu, khán giả đã sôi nổi suy đoán, hai người sẽ lựa chọn loại công kích gì để thi đấu, là viễn trình hay là cận chiến, hoặc là trước cận chiến sau viễn trình?

Trong nháy mắt khi chủ trọng tài hạ lá cờ, hai chiếc cơ giáp liền giống như hai con mãnh hổ được lấy ra khỏi lồng, hung ác mà nhào về phía đối thủ.

Không hẹn mà cùng, hai người đều lựa chọn cận chiến!

“Đang!” Một tiếng, vũ khí liền hung trong tay bọn họ hăng mà va chạm cùng nhau.

Vũ khí cận chiến có hai loại lớn, một loại là vũ khí kiếm quang năng lượng, một loại khác chính là vũ khí lạnh truyền thống. Hai người đều lựa chọn cận chiến, đồng thời, cũng lựa chọn vũ khí tương đồng, là vũ khí lạnh truyền thống.

Ngay từ đầu thi đấu, hai chiếc cơ giáp từ phía sau lưng dỡ xuống vũ khí, công kích va chạm, động tác liên tiếp làm người hoa cả mắt. Không ít người xem hô to đã ghiền, tán thưởng tốc độ thao tác kinh người của cả hai.

Đương nhiên đó đều là người xem bình thường, còn với sư sĩ đứng đầu thì vẻ mặt lại bình tĩnh. Tuy rằng trên sân đấu thao tác của hai người so với Cơ giáp sư bình thường càng ưu tú hơn một chút, nhưng còn không đủ để làm cho bọn họ cảm thấy kinh diễm, trừ khi xuất hiện cùng loại như Lăng Lan, có khả năng thao tác ngay lúc hạ cờ mới có thể làm cho bọn họ động dung.

“Đang! Đang! Đang!……”

Trên đài. Hai người bắt đầu điên cuồng mà chiến đấu, vũ khí lạnh chạm vào nhau một tiếng tiếp một tiếng vang lớn, khán giả khẩn trương đều mở to hai mắt, sợ một cái chớp mắt của chính mình sẽ bỏ qua thời khắc quyết định thắng bại. 

Hậu trường, Kiều Đình, Lăng Lan, Triệu Tuấn ba người song song đứng ở phía bên phải màn hình lớn, đối mặt cùng trường quân đội Đệ Tam Nam Sinh ở bên trái. Bọn họ không chớp mắt mà nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình lớn, trong lòng phân tích xác suất thắng lợi của hai bên có mấy phần.

Thời gian dài mà nhìn chằm chằm màn hình làm Triệu Tuấn cảm giác đôi mắt có chút đau. Anh thu hồi mắt chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, nhìn thấy Lăng Lan bên cạnh đã nhắm mắt dưỡng thần tức khắc kinh ngạc hỏi: “Lan lão đại. Cậu không xem?”

Triệu Tuấn hỏi chuyện hấp dẫn sự chú ý của Kiều Đình, Kiều Đình cũng thu hồi tầm mắt quay đầu nhìn về phía Lăng Lan, trong mắt mang theo dò hỏi.

Lăng Lan thấy thế liền đạm nhiên trả lời: “Không có gì. Chỉ là cảm giác Mục đoàn trưởng sẽ thắng nên cũng không tiếp tục xem nữa.”

Lăng Lan nói làm mấy người đội viên dự thi của trường quân đội Đệ Tam Nam Sinh đối diện trợn mắt giận nhìn: Trên đài rõ ràng lực lượng ngang nhau. Thằng nhóc kia thế nhưng một ngụm liền kết luận bọn họ sẽ thua, thật là chú có thể nhẫn nhưng dì không thể nhẫn a! Nếu không phải ở phía sau đài không thể đánh nhau, bọn họ tuyệt đối sẽ xông lên, giáo huấn thật tốt cái thằng nhóc dám ăn nói bừa bãi này. Người của trường quân đội Đệ Tam Nam Sinh phẫn hận mà nghĩ. Bọn họ cũng không biết, người nói lời này thoạt nhìn có chút lạnh lùng không có chút thu hút nào nhưng trên thực tế là một người có thể thuật siêu cấp cường giả đã tiến vào Lĩnh vực. Chỉ sợ bọn họ sẽ không nghĩ đến ý nghĩ này. Chỉ có thể nói người không biết thì không thấy sợ.

Lăng Lan nói làm ánh mắt Triệu Tuấn sáng ngời. Ở chiến đội Lăng Thiên, Lăng Lan từ trước đến nay không nói vô nghĩa, nếu Lan lão đại nói sẽ thắng, khẳng định có thể thắng ( lại một người bị Lăng Lan thành công lừa gạt……).

Lăng Lan giải thích lại làm Kiều Đình càng thêm sửng sốt, anh ta hồ nghi mà liếc mắt nhìn Lăng Lan một cái, không biết Lăng Lan nói lời này là muốn đả kích đối thủ hay là thật sự cảm giác được Mục Thiếu Vũ sẽ thắng?

Kiều Đình nửa tin nửa ngờ mà nhìn về phía màn hình lớn, trên đài, hai người vẫn như cũ chiến đấu chẳng phân biệt trên dưới, ai cũng đều có khả năng thắng lợi, ai cũng đều có khả năng thất bại, anh thật không thể nhìn thấy nửa điểm dấu hiệu Mục Thiếu Vũ sẽ thắng lợi.

Kiều Đình mang theo nửa tin nửa ngờ tiếp tục xem, năm mươi chiêu qua đi, một trăm chiêu qua đi …… 

Khi cả hai đối chiến gần đến một trăm năm chiêu, rốt cuộc, đối thủ sơ suất, Mục Thiếu Vũ không buông tha cơ hội này, một vòng tấn công mãnh liệt trực tiếp đem đối thủ đánh đến mức chỉ có thể chống đỡ thế công mà không thể trở tay đánh trả.

Một màn này làm Kiều Đình kinh ngạc mà nhìn về phía Lăng Lan:  

“Cậu thật đã nhìn ra?”

Lăng Lan nhàn nhạt mà liếc mắt trở lại nhìn Kiều Đình một cái:

“Sao có thể! Tôi chỉ là thuận miệng nói như vậy vừa thôi.”

Liền tính cô có thiên phú hiểu rõ nghịch thiên cũng không có khả năng trước hơn một trăm chiêu liền nhìn ra điểm thắng bại, cô chỉ là cảm giác khi Mục Thiếu Vũ lên sân khấu, cả người lộ ra một cổ chiến ý bất khuất, chỉ bằng cổ khí tinh thần này, muốn thua đều sẽ khó!

Thuận miệng nói? Lan lão đại cậu cũng quá chối bỏ trách nhiệm! Một bên Triệu Tuấn nghe vậy tức khắc lệ rơi đầy mặt, phải biết rằng, anh sau khi nghe xong lời Lăng Lan nói thì thật sự tin tưởng a a a a a!

“Thuận miệng nói cũng chuẩn như vậy??” Kiều Đình không tin.

Lăng Lan mắt lạnh liếc Kiều Đình một cái, châm chọc nói: “Chẳng lẽ anh muốn cho Mục đoàn trưởng thua?”

Một câu này làm Kiều Đình á khẩu không trả lời được, đúng vậy, không thể diệt uy phong của chính mình, đi nói chính mình sẽ thua! Kiều Đình ảo não mà quay đầu lại nhìn về phía màn hình lớn, trong lòng thầm hận chính mình như thế nào sẽ nghĩ đến cái ý tưởng ấy, làm cho Lăng Lan có thể lừa mình!

Trong khi hai người đối thoại, trên đài cách đấu cũng đã Phong Vân lạc định, Mục Thiếu Vũ lại tấn công một vòng, liên tục đánh trúng thân thể cơ giáp của đối thủ, trực tiếp đem điểm của đối phương khấu trừ đến 0 điểm.

Chủ trọng tài nhận được tín hiệu từ trọng tài phát tới liền quyết đoán tạm dừng thi đấu. Mục Thiếu Vũ thắng lợi, san bằng điểm số của 2 trường. 

Đoàn trưởng mang đội của Trường quân đội Đệ Tam Nam Sinh, cũng là một trong năm người dự thi có thực lực mạnh nhất thấy thế chỉ có thể lắc đầu thở dài, tiếc đồng đội của chính mình đã phạm vào sai phạm không nên sai, làm đối phương lấy được cơ hội, nếu không trận thi đấu này, rốt cuộc ai thắng ai thua, chỉ sợ không đến khi thi đấu kết thúc, là sẽ không có kết quả.

Hắn nhìn thoáng qua ba người trường Đệ Nhất Nam Sinh còn chưa xuất chiến, khớp hàm cắn cắn, trận tiếp theo là hắn xuất chiến, hắn hy vọng trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh không phái Kiều Đình……

Bởi vì trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh bài binh bố trận thập phần quỷ dị, không có cách nào từ giữa các trận đấu tìm được cách bố trí logic nên cũng không thể nào phỏng đoán ra được đối phương bố trí thi đấu như thế nào để có sự sắp xếp hợp lý. Hắn sở dĩ đem chính mình đặt ở trận thứ ba là bởi vì nghĩ người thứ 3 của đối phương sẽ không là Kiều Đình, như vậy bọn họ liền có khả năng trực tiếp bắt lấy ba trận thắng đầu tiến thẳng vào trận chung kết.

Nghĩ đến đây, hắn lại lần nữa nói thầm đáng tiếc, nếu ván thứ hai thắng, chỉ cần xuất chiến không phải là Kiều Đình, hắn liền có tự tin bắt lấy ván thứ ba!

“Đoàn trưởng, ván thứ ba người xuất chiến của trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh là Triệu Tuấn!” Vẫn luôn chú ý động tĩnh của trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh, người không được phân xuất chiến của trường quân đội Đệ Tam Nam Sinh khi nhìn thấy Triệu Tuấn bước lên cơ giáp làm công tác điều chỉnh mười phút cuối cùng thì sắc mặt hơi đổi, hắn lập tức nhắc nhở đoàn trưởng bên cạnh.

“Thì ra là hắn!” Đoàn trưởng nghe vậy sắc mặt cũng thận trọng. Cứ việc hắn tự tin chỉ cần không đụng tới Kiều Đình thì mấy người khác hắn đều có tự tin sẽ thắng lợi, nhưng dư lại bốn người, Triệu Tuấn lại là người hắn cố kỵ nhất. Hắn không quên trong vòng cách đấu đơn thể, Triệu Tuấn từng thành công mà bức bách Vương bài sư sĩ Tưởng Thiếu Vũ, mặc dù cũng có nhân tố may mắn nhất định, nhưng bản thân Triệu Tuấn đã vượt qua cách biệt cấp bậc để duy trì đến phút cuối.

Nếu là Lăng Lan, có lẽ sẽ dễ dàng đối phó hơn một chút!  Đoàn trưởng trong lòng có chút tiếc nuối mà nghĩ. Bất quá rất nhanh hắn liền chuyển ưu thương thành vui mừng. Đối với trường quân đội Đệ Tam Nam Sinh bọn họ là có lợi nhất, chỉ cần hắn đánh bại Triệu Tuấn, dư lại hai đồng đội, bất luận ai đối chiến với Lăng Lan đều sẽ có hy vọng thắng lợi.

Lăng Lan tuy rằng về mặt cơ sở làm hắn thấy một ít đa dạng mới mẻ, cũng thành công đánh bại một người lại một người, nhưng đây đều là bởi vì xuất kỳ bất ý. Làm đối thủ trở tay không kịp mới  bại trận. Nếu có chuẩn bị, các loại kỹ năng cơ sở này sao có thể thắng được cao cấp kỹ năng? 

Nghĩ như thế. Đoàn trưởng trên mặt lộ ra vẻ tươi cười. Hắn giống như thấy được một màn bọn họ thành công tiến vào trận chung kết, lúc này đây, trời cao không thể nghi ngờ là đứng về phía bọn họ bên này.

Mà bên kia, Kiều Đình nhìn thấy đoàn trưởng trường quân đội Đệ Tam Nam Sinh chính thức đăng ký thì sắc mặt hơi đổi: “Không nghĩ tới sẽ là hắn —— Chu Siêu Lăng!”

Kiều Đình đối với Chu Siêu Lăng có ấn tượng rất khắc sâu, trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh từng cùng trường quân đội Đệ Tam Nam Sinh giao lưu chiến đấu, lúc ấy là anh mang theo đoàn cơ giáp Lôi Đình cùng đối phương dẫn dắt cơ giáp đoàn tiến hành qua một hồi đoàn thể đối chiến. Lúc ấy, anh tiến vào Đặc cấp sư sĩ đã một đoạn thời gian rất dài, mà Chu Siêu Lăng lại là một người vừa mới thăng cấp Đặc cấp sư sĩ.

Theo lý, mới vừa thăng cấp Đặc cấp sư sĩ khi thao tác đặc cấp cơ giáp sẽ xuất hiện tình trạng không ổn định, nhưng đối phương lại không có vấn đề này, thao tác ổn định căn bản không giống một người vừa mới thăng cấp thành đặc cấp Cơ giáp sư, ngược lại thập phần đanh đá chua ngoa vững chắc. Làm cho Kiều Đình càng khó quên chính là, Chu Siêu Lăng bình tĩnh tự nhiên, biết rõ không phải là đối thủ của Kiều Đình, tâm tính của hắn vẫn chưa một lần thất hành, sau một hồi chiến đấu, tâm bình tĩnh làm hắn cơ hồ không phạm sai lầm. Cuối cùng, nếu không phải Chu Siêu Lăng cảnh giới không đủ, không có phán đoán chính xác anh sẽ dùng kĩ năng tất sát công kích, chỉ sợ trận chiến giao lưu kia anh chưa chắc có thể lấy được chiến thắng.

Đối với Kiều Đình mà nói, Chu Siêu Lăng nếu thành công thăng cấp Vương bài trước khi Đại chiến cơ giáp mở ra thì anh nhất định sẽ cố kỵ Chu Siêu Lăng chứ không phải Lâm Tiêu của trường quân đội Tổng Hợp Đệ Nhất.  

Kiều Đình biến sắc, Lăng Lan xem ở trong mắt, trong lòng cô vừa động, âm thầm phân phó Tiểu Tứ đem tư liệu đối thủ của Triệu Tuấn lấy ra. Cô nhanh chóng xem một chút, nhìn chiến tích những năm gần đây của hắn sắc mặt cũng chậm rãi ngưng trọng—— thật là một đối thủ phiền toái a!

Vẫn luôn ở bên trong trạng thái hưng phấn - Mục Thiếu Vũ cũng liếc tới khu vực đối diện. Chu Siêu Lăng bước lên cơ giáp của chính mình, không hề nghi ngờ, hắn sẽ là người xuất chiến trận thứ ba, Mục Thiếu Vũ trong lòng trầm xuống, cảm xúc nháy mắt thấp xuống, buồn bực nói: “Dựa vào, như thế nào sẽ là hắn? Triệu Tuấn vận khí không khỏi quá kém”

Siêu Lăng, Đặc cấp sư sĩ ( đỉnh); cách đấu đơn thể cơ giáp đứng thứ năm, Đoàn trưởng mang đoàn của trường quân đội Đệ Tam Nam Sinh!

“Triệu Tuấn chưa chắc sẽ thua.” Thời điểm Kiều Đình nói lời này liền liếc mắt nhìn Lăng Lan một cái, ánh mắt rõ ràng nói cho Lăng Lan, nói chuyện muốn nắm chắc có thừa, đừng làm ra bộ dáng giống như hiểu rõ hơn so với người khác, nói sai về người khác. Xem ra anh ta đối với trận đấu của Mục Thiếu Vũ bị Lăng Lan thành công lừa dối vẫn là không có cách nào tiêu tan.

Lăng Lan khóe miệng như có như không cong cong, một đôi mày kiếm trực tiếp chọn, một cổ cường thế bá đạo ập vào trước mặt, cô leng keng hữu lực mà nói: “Triệu Tuấn, sẽ thắng!” Làm lão đại của Triệu Tuấn, cho dù khả năng kết quả cuối cùng sẽ thua thất bại thảm hại, lúc này, cô cũng muốn kiên định mà ủng hộ tiểu đệ của mình.

Lăng Lan khí thế khai phong, Kiều Đình khí thế đi theo liền dậy sóng, hai cổ cường đại lực áp bách ở giữa hai người va chạm, Mục Thiếu Vũ ở giữa sắc mặt khẽ biến bị bắt thối lui một bước.

Hắn nhìn hai người trước mắt lực lượng ngang nhau, trong lòng có chút mất mát. Nguyên bản cho rằng tới một cái Kiều Đình đã là trăm năm khó được thiên tài, không nghĩ tới vị học đệ thua hắn ba năm học càng không kém hơn Kiều Đình bao nhiuee…… Mục Thiếu Vũ tin tưởng, bằng vào thao tác xuất sắc của Lăng Lan, ở bên trong trường quân đội thăng cấp Vương bài không có bất luận vấn đề gì. Cũng không biết là cùng Kiều Đình thăng cấp ở năm thứ tư hay sẽ ở năm thứ năm?

Mục Thiếu Vũ chưa bao giờ nghĩ tới có người có thể đánh vỡ kỷ lục ghi lại của Lăng Tiêu đại tượng. Điều này lại một lần nữa chứng minh, Lăng Tiêu vẫn luôn là thần thoại trong lòng mỗi người.

Kiều Đình cùng Lăng Lan hai người vẫn thực lý trí thu liễm khí thế đối đầu, lúc này trận chiến của Triệu Tuấn liền mở màn.

Triệu Tuấn ở trong màn hinh của cơ giáp,nhìn thấy đối thủ là Chu Siêu Lăng thì cả người hưng phấn rất nhiều. Triệu Tuấn là người thích cùng cao thủ giao chiến, anh cho rằng chỉ có cùng cao thủ giao chiến mới có thể nhanh chóng tăng lên thực lực của chính mình. Anh cũng không sợ thua, luôn cho rằng thất bại là mẹ thành công. Chỉ cần tổng kết kinh nghiệm thất bại, luôn có một ngày anh sẽ thắng trở về. Cho nên, anh mới có thể không sợ mà cùng Vương bài sư sĩ giao chiến, liền tính biết rõ sẽ thua cũng muốn đánh oanh oanh liệt liệt, thất bại cũng muốn làm đối thủ lưu lại một điểm ấn tượng, đây là nguyên nhân đầu tiên khiến cho anh có thể bức Tưởng Thiếu Vũ.

Triệu Tuấn cùng Chu Siêu Lăng đều là Đặc cấp sư sĩ thuộc loại hình cận chiến. Thao tác cơ giáp cận chiến, đây là điều tất cả mọi người biết. Trận thi đấu này tất nhiên giống trận thứ hai, là cận chiến. So sánh với chú ý kỹ năng chiến thuật viễn trình, cách đấu cận chiến không thể nghi ngờ kích thích hơn rất nhiều, cũng càng có thể điều động tình cảm mãnh liệt của người xem, cho nên, thi đấu chưa bắt đầu, trên thính phòng người xem đã rất phấn khởi.

Khi chủ trọng tài quyết đoán huy lá cờ xuống, Triệu Tuấn cùng Chu Siêu Lăng nháy mắt liền đụng vào nhau. Mà lúc này, người xem bình tĩnh đều nhìn ra một ván kia của Mục Thiếu Vũ cùng một ván này chênh lệch rất lớn, đồng dạng cũng là cận chiến, đồng dạng cũng là sau khi bắt đầu liền dỡ xuống vũ khí lạnh phía sau lưng lao đến công kích va chạm, Triệu Tuấn cùng Chu Siêu Lăng dùng thời gian càng ngắn, thậm chí một số động tác người xem có thị lực kém, căn bản là không thấy rõ bọn họ khi nào ra tay.

“Đang!” Vũ khí lạnh chạm vào nhau phát ra tiếng vang thật lớn, đồng thời còn bắn lên vô số hoả tinh. Thanh âm kia thiếu chút nữa chấn điếc hai tai khán giả ngồi ở đằng trước. Cách đấu cận chiến chân chính, lực lượng đối chiến đáng sợ cũng không phải tổng hợp cơ giáp có thể thể hiện ra được, chỉ có cơ giáp cận chiến, mới có thể đạt tới loại trình độ hung tàn này, chỉ là một kích này đã làm mọi người xem minh bạch hai người khác nhau.

“Hống!” Một tiếng, lực lượng đáng sợ của Triệu Tuấn cùng Chu Siêu Lăng làm cho người xem cực kỳ phấn khởi không thể nhẫn nại được nữa, bọn họ kích động mà hô to cố lên, vì hai Cơ giáp sư trợ uy.

“Chẳng phân biệt trên dưới!” Hậu trường, Mục Thiếu Vũ đang khẩn trương nhìn chằm chằm màn hình lớn, thấy một màn như vậy, nhịn không được kích động mà hô lên. Trên mặt lực lượng, Triệu Tuấn không thua kém hơn đối thủ.

“Hai người đều phát huy ra giá trị lực lượng lớn nhất của cận chiến cơ giáp, thao tác, Triệu Tuấn không bại!” Kiều Đình trên mặt bớt chút ngưng trọng, nguyên bản anh là lo lắng ở trên phương diện thao tác, Triệu Tuấn sẽ yếu hơn so với đối phương một đường, hiện tại xem ra là anh ta lo lắng nhiều.

Lăng Lan lại hơi hơi nhăn nhăn mày, động tác này cực kỳ bé nhỏ, người khác căn bản không có phát hiện cho rằng Lăng Lan vẫn luôn duy trì khuôn mặt lạnh như băng kia.

“Lão đại, cậu cũng phát hiện? Cơ giáp của Triệu Tuấn khi thi triển lực lượng vẫn chậm hơn đối thủ 30km” Trên cơ giáp có các loại dụng cụ kỹ năng cao, chúng sẽ thu thập tin tức của hai chiếc cơ giáp sau đó gửi đến đoàn trọng tài, trở thành căn cứ của trọng tài. Mà phân thân của Tiểu Tứ vẫn luôn ẩn núp ở nơi đó, một khi có tin tức mới, Tiểu Tứ nơi này có thể biết trước tiên.

“Hai người lực lượng đã đạt tới?” Lăng Lan hỏi.

“Chu Siêu Lăng: 1857km, Triệu Tuấn: 1827km. Trải qua công thức đổi lực lượng …… Triệu Tuấn sau ba mươi bảy chiêu sẽ bởi vì điểm chênh lệch lực lượng làm cánh tay cơ giáp xuất hiện mài mòn, theo thời gian đối chiến gia tăng, vấn đề mài mòn càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng khả năng sẽ phá hư khung máy móc……” Tiểu Tứ thực phụ trách, không chỉ nói cho Lăng Lan giá trị lực lượng của hai người, đồng thời còn tính ra lực lượng chênh lệch cuối cùng sẽ xuất hiện các vấn đề.

“ Trước khi khung máy móc phá hư, có thể duy trì bao nhiêu chiêu?” Lăng Lan hỏi.

“ Trên lý luận, duy trì nhiều nhất là chín mươi ba chiêu, bất quá tình huống hiện thực khả năng sẽ thiếu mười chiêu.” Tiểu Tứ tính toán một chút, có chút không xác định nói.

“Nói cách khác, Triệu Tuấn chỉ có cơ hội thắng trong 83 chiêu.” Lăng Lan sắc mặt ngưng trọng, không nghĩ tới Chu Siêu Lăng này che dấu tốt như vậy, bị mọi người xem nhẹ, trên thực tế thực lực thao tác cơ giáp của đối phương cùng Vương bài sư sĩ chênh lệch chỉ kém một đường mà thôi. Triệu Tuấn muốn thắng lợi, cần phải thắng trước khi cơ giáp bị hư, cũng chính là trong 83 chiêu, tìm được cơ hội hạ đối thủ.

Chỉ có như thế mới có thể dành thắng lợi tư đối phương, trong 83 chiêu chiếm hết thượng phong cũng không thực tế với sự tình, cơ giáp của Triệu Tuấn một khi xuất hiện vấn đề. Lấy kinh nghiệm nhiều như Chu Siêu Lăng loại này đối chiến với Đặc cấp sư sĩ, là sẽ không bỏ qua loại cơ hội này. Đương nhiên, điều này còn phải yêu cầu Triệu Tuấn ở trước khi cơ giáp chưa xuất hiện tổn hại đúng lúc phát hiện vấn đề, nếu không chờ đợi cơ giáp phát sinh cảnh báo, tổn hại đã thành hiện thật, Triệu Tuấn lại nghĩ cách cũng không còn thực tế với sự tình.

Giữa sân, Triệu Tuấn cùng đối phương kịch liệt đối chiến. Ngay từ đầu vẫn chưa phát hiện ra điểm này. Anh vẫn luôn cho rằng mình cùng đối phương có lực ngang nhau, nhưng theo một chiêu lại một chiêu, Triệu Tuấn liền chậm rãi cảm giác có chút không thích hợp. Lúc vũ khí lạnh của hai người chạm vào nhau, kiếm của anh văng xa hơn đối phương một chút, nhưng qua 50 chiêu, kiếm của anh văng xa hơn đối phương tới 2,3 mét.

Đến lúc này. Triệu Tuấn còn gì không biết, ở trên lực đối chiến, anh bại đối thủ. Lúc này, anh đột nhiên nhớ tới khi cùng Lan lão đại tiến hành cận chiến cách đấu, cũng từng phát sinh sự tình này.

Trong lòng cả kinh, cái trán mồ hôi lạnh ứa ra, anh lập tức mệnh lệnh quang não: “Bình Minh, nhanh chóng kiểm tra tình huống của  khung máy móc.” 

“Đương!” Hai người lại lần nữa ở giữa không trung đối chiến một chiêu. Lúc này kiếm của Triệu Tuấn văng ra xa hơn. Triệu Tuấn trên trán mồ hôi lạnh chảy thành từng đường nhỏ xuống, anh nôn nóng chờ đợi quang não trả lời, đồng thời chuẩn bị lực đối chiến tiếp theo.

“Tích, kiểm tra xong, cánh tay phải bả vai của cơ giáp, khuỷu tay, các khớp đều xuất hiện trình độ tổn thương bất đồng, cánh tay trái các bộ phận tương tự cũng bắt đầu xuất hiện cùng loại mài mòn.” Rốt cuộc sau năm giây, quang não của anh có đáp lại, quả nhiên như anh như dự đoán, vị trí khớp xương cơ giáp là nơi đầu tiên xuất hiện tình huống mài mòn.

Triệu Tuấn trong lòng trầm xuống, anh tiếp theo lại hỏi: “Còn có thể duy trì mấy chiêu?”

Quang não tiếp tục tiến hành tính toán, lúc này nhanh hơn một ít, chỉ tốn ba giây: “Theo lý luận thì phỏng chừng còn có thể duy trì trên dưới năm mươi chiêu!”

“Năm mươi chiêu sao, còn có thời gian.” Nghe quang não trả lời, trong lòng Triệu Tuấn định, tuy rằng anh đã lâm vào cảnh khốn cùng nhưng tình huống còn không ác liệt đến thời khắc sơn cùng thủy tận, chỉ cần anh bình tĩnh một chút, anh vẫn có cơ hội.

Người xem bình thường còn chưa phát hiện tình huống đã bất lợi đối với Triệu Tuấn, bọn họ cho rằng hai người vẫn cân sức ngang tài như cũ, muốn phân thắng bại, chỉ sợ phải chờ đến khi thời gian thi đấu chấm dứt mới biết được, phải chờ đến khi trọng tài tổng hợp điểm thì mới có quyết định cuối cùng.

Giữa sân, một ít Cơ giáp sư đứng đầu lại thấy rõ ràng, đặc biệt là Hoàng cấp sư sĩ trở lên, càng nhìn ra bảy tám phần. Hoàng cấp sư sĩ đến từ Mãnh Đất Vô Tự nhịn không được mở miệng khen: “Nguyên bản cho rằng người có cơ sở thao tác tốt nhất là Lăng Lan kia, không nghĩ tới Chu Siêu Lăng này cũng không kém, kiến thức cơ bản rất vững chắc, chỉ cần không ra sai, trận thi đấu này nó thắng rồi.”

Thấy đồng bạn không trả lời, Hoàng cấp sư sĩ có chút kinh ngạc, nhịn không được gọi nói: “Thiên Tuyền, Thiên Tuyền, cậu làm sao vậy?”

Hoàng cấp sư sĩ Thiên Tuyền nghe đồng bạn gọi lập tức trả lời: “Nhận Cát, tôi chỉ là cảm thấy thao tác thủ pháp của Chu Siêu Lăng rất quen thuộc, tôi đang suy nghĩ là nhìn thấy ở nơi nào.” Vừa dứt lời, Thiên Tuyền đột nhiên nghĩ tới, “A, nguyên lai là ông ấy!”

“Ai?” Được gọi là Nhận Cát tò mò hỏi.

“Cậu chưa thấy qua ông ấy, nhưng hẳn là nghe qua tên của ông, Ngưu Túc Chu Nguyên Thanh!”

Ánh mắt sáng ngời: “Liên Bang Hoàng cấp sư sĩ, người đứng đầu tinh tú 28.”

Thiên Tuyền đầy mặt hoài niệm nói: “Hai mươi năm trước, nghe nói ông ấy nhận nuôi một đứa trẻ có thiên phú cực kỳ ưu tú, nghĩ đến hẳn chính là Chu Siêu Lăng này. Chu Siêu Lăng Chu Siêu Lăng…… Phốc!” Thiên Tuyền đọc cái tên này mấy lần thì bật cười lên.

“Làm sao vậy, tên này có vấn đề? Tôi cảm giác rất không tệ.” Nhận Cát thấy bạn đột nhiên cười ra tiếng mà không hiểu sao, thật sự nghĩ không ra tên này có cái gì buồn cười.

“Ngưu Túc oán niệm thật nặng a, cho dù đặt tên cho con cũng không quên nhắc nhở phải siêu việt hơn Lăng Tiêu đại tướng!” Thiên Tuyền rốt cuộc vạch trần nguyên nhân mình bật cười, Chu Nguyên Thanh là người cùng thế hệ với Lăng Tiêu, cũng đồng dạng có thiên phú kinh người, đồng dạng xuất sắc, vốn hẳn là tiêu điểm mà mọi người chú mục, nhưng cố tình lại nhiều một Lăng Tiêu, những người cùng thế hệ của Lăng Tiêu đều bị tài kinh diễm tuyệt của Lăng Tiêu đại tướng đè ở phía dưới, xuất đầu không được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện