[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế
Chương 14
Cố Vũ Đình nước mắt ầng ậc trong hốc mắt, Khương Thư Mỹ cũng sợ đến ngây người.
Bọn họ không hề nghĩ rằng chuyện này lại nghiêm trọng đến thế.
Khương Thư Mỹ hiểu ra rất nhanh, có lẽ là vì chuyện đó…
Khương Thư Mỹ vội vàng đứng dậy đứng chắn trước mặt Cố Vũ Đình, bà ta nhìn Cố Hải Sơn rồi nói: “Ông à, hai chị em chúng nó chỉ đùa với nhau một chút thôi mà, ông coi chúng là thật đấy hả. Vũ Đình tuổi vẫn còn nhỏ, nó đâu hiểu thế nào là thích chứ. Chắc là hôm qua trong lúc đi xem đèn lồng trông thấy Mạnh Thư Hành đẹp trai, cao ráo nên mới ngưỡng mộ trong lòng thôi. Sao nó có thể cướp chồng của Cố Vãn được cơ chứ?”
Nói xong Khương Thư Mỹ kéo tay Cố Vũ Đình nói: “Vũ Đình, con mau nói cho cha con biết người con thích là cậu Ba nhà họ Hoắc đi chứ không phải là anh rể tương lai của con.”
Cố Vãn cụp mắt xuống để giấu đi sự chế giễu trong đáy mắt.
Khương Thư Mỹ nói Cố Vũ Đình có thích Mạnh Thư Hành hay không nhưng lại nói chắc nịch cô ta thích cậu Ba nhà họ Hoắc.
Cố Vũ Đình còn chưa kịp lên tiếng thì Cố Vãn đã lớn tiếng nói: “Em gái Vũ Đình à, vừa rồi em nói người Mạnh Thư Hành thích là em, là thật thế sao? Là chính miệng Mạnh Thư Hành nói với em thế à? Em sẽ không lừa chị, rồi lừa cả cha mẹ đấy chứ?”
“Tất nhiên là thật rồi.” Cố Vũ Đình vô thức nói: “Chẳng phải chị cũng…” Nghe thấy hết cả rồi sao?
Nói được một nửa thì Cố Vũ Đình mới ý thức được rằng mình đã rơi xuống cái bẫy của Cố Vãn, cô ta lườm Cố Vãn rồi nói: “Là… là chị cố ý.”
Cố Vãn không thèm để ý đến Cố Vũ Đình, cô ta đau lòng nhìn Cố Hải Sơn rồi nói: “Cha à, con thật sự không muốn lấy chồng, cho dù em Vũ Đình có thích Mạnh Thư Hành hay không thì anh ta cũng không hề có ý gì với con cả. Con khổ sở chờ anh ấy bao nhiêu năm như thế có được xem là gì chứ? Con cần gì lấy anh ấy rồi tự rước nhục vào thân chứ? Con không lấy anh ấy nữa đâu, xin cha hãy đi tới nhà họ Mạnh hủy bọ hôn ước giữa con và Mạnh Thư Hành. Coi như tối qua con chưa hề nhìn thấy anh ấy, cũng coi như là chưa từng có lời hẹn hôn nhân này đi.”
Nói xong, vì để thể hiện sự quyết tâm của bản thân, thậm chí Cố Vãn còn nói: “Sau này cha và mẹ cũng không cần nhọc lòng vì chuyện hôn nhân đại sự của con nữa. Con đã quyết tâm rồi, con sẽ đi tu hành ở chùa Thanh Sơn ở ngoại thành, con muốn người ở Giang Thành này sẽ không bao giờ nhìn thấy con nữa bọn họ cũng không thường xuyên nhắc đến con làm cho cha mẹ phải xấu hổ thêm nữa.”
Cố Vãn nói xong còn rất thành thật dập đầu cha cái trên sàn đá xanh, trên váy lụa màu trắng đã dính một chút máu.
“Chỉ là sau này con gái sẽ không thể hiếu thuận với cha mẹ nữa rồi. Nhưng mà bên cạnh cha mẹ có một mình em gái Vũ Đình là đủ rồi. Thiếu vắng con cũng không phải là chuyện gì quá quan trọng cả.”
“Cô chủ, cô hà tất phải làm như thế chứ.” Quản lý tiệm thuốc nói: “Cô cũng chỉ là một đứa trẻ, sao lại để mình phải chịu ấm ức như vậy…”
Cố Hải Sơn cũng vội vàng đi tới, ông ta tự mình đỡ Cố Vãn đứng dậy, ông ta há há miệng rồi cứng ngắc nói: “Con đấy đứa trẻ này, sao lại bướng bỉnh như thế chứ. Chuyện tối hôm qua… là cha đã hiểu lầm con. Con cứ yên tâm, chuyện hôn sự với nhà họ Mạnh là của con, không ai có thể cướp khỏi tay con được.”
“Nhưng mà em Vũ Đình nói cậu cả nhà họ Mạnh…” Tuy rằng Cố Vãn đang nói Cố Vũ Đình nhưng cô lại đưa mắt nhìn Khương Thư Mỹ rồi cố tình tỏ ra sợ hãi và lo lắng.
“Mẹ con vì chuyện ngày nhỏ con sống lưu lạc ở dưới quê nên trong lòng vẫn còn một chút vướng mắc, con cũng đừng trách móc bà ấy. Cha sẽ làm chủ chuyện hôn sự này cho con.” Cố Hải Sơn nói: “Cha đã hỏi nhà họ Mạnh rồi, bọn họ khăng khăng muốn con trở thành cháu dâu của nhà bọn họ. Hai đứa cũng sắp thành thân rồi sao lại đồn ra tin đồn Mạnh Thư Hành không thích con chứ.”
Cố Hải Sơn quay người lại, giống như ông muốn đến nhà họ Mạnh để tính sổ vậy.
“Đừng, cha đừng đi.” Cố Vãn vội vàng cản Cố Hải Sơn lại: “Cha ơi, chẳng qua chuyện này cũng chỉ là một mình em Vũ Đồng nói ra mà thôi, cũng không có bằng chứng gù cả. Nếu như cha cứ thế này tới nhà họ Mạnh hỏi, lỡ đây là sự thật thì chẳng phải là mối quan hệ giữa hai gia đình sẽ xấu đi sao?”
Bọn họ không hề nghĩ rằng chuyện này lại nghiêm trọng đến thế.
Khương Thư Mỹ hiểu ra rất nhanh, có lẽ là vì chuyện đó…
Khương Thư Mỹ vội vàng đứng dậy đứng chắn trước mặt Cố Vũ Đình, bà ta nhìn Cố Hải Sơn rồi nói: “Ông à, hai chị em chúng nó chỉ đùa với nhau một chút thôi mà, ông coi chúng là thật đấy hả. Vũ Đình tuổi vẫn còn nhỏ, nó đâu hiểu thế nào là thích chứ. Chắc là hôm qua trong lúc đi xem đèn lồng trông thấy Mạnh Thư Hành đẹp trai, cao ráo nên mới ngưỡng mộ trong lòng thôi. Sao nó có thể cướp chồng của Cố Vãn được cơ chứ?”
Nói xong Khương Thư Mỹ kéo tay Cố Vũ Đình nói: “Vũ Đình, con mau nói cho cha con biết người con thích là cậu Ba nhà họ Hoắc đi chứ không phải là anh rể tương lai của con.”
Cố Vãn cụp mắt xuống để giấu đi sự chế giễu trong đáy mắt.
Khương Thư Mỹ nói Cố Vũ Đình có thích Mạnh Thư Hành hay không nhưng lại nói chắc nịch cô ta thích cậu Ba nhà họ Hoắc.
Cố Vũ Đình còn chưa kịp lên tiếng thì Cố Vãn đã lớn tiếng nói: “Em gái Vũ Đình à, vừa rồi em nói người Mạnh Thư Hành thích là em, là thật thế sao? Là chính miệng Mạnh Thư Hành nói với em thế à? Em sẽ không lừa chị, rồi lừa cả cha mẹ đấy chứ?”
“Tất nhiên là thật rồi.” Cố Vũ Đình vô thức nói: “Chẳng phải chị cũng…” Nghe thấy hết cả rồi sao?
Nói được một nửa thì Cố Vũ Đình mới ý thức được rằng mình đã rơi xuống cái bẫy của Cố Vãn, cô ta lườm Cố Vãn rồi nói: “Là… là chị cố ý.”
Cố Vãn không thèm để ý đến Cố Vũ Đình, cô ta đau lòng nhìn Cố Hải Sơn rồi nói: “Cha à, con thật sự không muốn lấy chồng, cho dù em Vũ Đình có thích Mạnh Thư Hành hay không thì anh ta cũng không hề có ý gì với con cả. Con khổ sở chờ anh ấy bao nhiêu năm như thế có được xem là gì chứ? Con cần gì lấy anh ấy rồi tự rước nhục vào thân chứ? Con không lấy anh ấy nữa đâu, xin cha hãy đi tới nhà họ Mạnh hủy bọ hôn ước giữa con và Mạnh Thư Hành. Coi như tối qua con chưa hề nhìn thấy anh ấy, cũng coi như là chưa từng có lời hẹn hôn nhân này đi.”
Nói xong, vì để thể hiện sự quyết tâm của bản thân, thậm chí Cố Vãn còn nói: “Sau này cha và mẹ cũng không cần nhọc lòng vì chuyện hôn nhân đại sự của con nữa. Con đã quyết tâm rồi, con sẽ đi tu hành ở chùa Thanh Sơn ở ngoại thành, con muốn người ở Giang Thành này sẽ không bao giờ nhìn thấy con nữa bọn họ cũng không thường xuyên nhắc đến con làm cho cha mẹ phải xấu hổ thêm nữa.”
Cố Vãn nói xong còn rất thành thật dập đầu cha cái trên sàn đá xanh, trên váy lụa màu trắng đã dính một chút máu.
“Chỉ là sau này con gái sẽ không thể hiếu thuận với cha mẹ nữa rồi. Nhưng mà bên cạnh cha mẹ có một mình em gái Vũ Đình là đủ rồi. Thiếu vắng con cũng không phải là chuyện gì quá quan trọng cả.”
“Cô chủ, cô hà tất phải làm như thế chứ.” Quản lý tiệm thuốc nói: “Cô cũng chỉ là một đứa trẻ, sao lại để mình phải chịu ấm ức như vậy…”
Cố Hải Sơn cũng vội vàng đi tới, ông ta tự mình đỡ Cố Vãn đứng dậy, ông ta há há miệng rồi cứng ngắc nói: “Con đấy đứa trẻ này, sao lại bướng bỉnh như thế chứ. Chuyện tối hôm qua… là cha đã hiểu lầm con. Con cứ yên tâm, chuyện hôn sự với nhà họ Mạnh là của con, không ai có thể cướp khỏi tay con được.”
“Nhưng mà em Vũ Đình nói cậu cả nhà họ Mạnh…” Tuy rằng Cố Vãn đang nói Cố Vũ Đình nhưng cô lại đưa mắt nhìn Khương Thư Mỹ rồi cố tình tỏ ra sợ hãi và lo lắng.
“Mẹ con vì chuyện ngày nhỏ con sống lưu lạc ở dưới quê nên trong lòng vẫn còn một chút vướng mắc, con cũng đừng trách móc bà ấy. Cha sẽ làm chủ chuyện hôn sự này cho con.” Cố Hải Sơn nói: “Cha đã hỏi nhà họ Mạnh rồi, bọn họ khăng khăng muốn con trở thành cháu dâu của nhà bọn họ. Hai đứa cũng sắp thành thân rồi sao lại đồn ra tin đồn Mạnh Thư Hành không thích con chứ.”
Cố Hải Sơn quay người lại, giống như ông muốn đến nhà họ Mạnh để tính sổ vậy.
“Đừng, cha đừng đi.” Cố Vãn vội vàng cản Cố Hải Sơn lại: “Cha ơi, chẳng qua chuyện này cũng chỉ là một mình em Vũ Đồng nói ra mà thôi, cũng không có bằng chứng gù cả. Nếu như cha cứ thế này tới nhà họ Mạnh hỏi, lỡ đây là sự thật thì chẳng phải là mối quan hệ giữa hai gia đình sẽ xấu đi sao?”
Bình luận truyện