Đan Thần
Vốn là Túy Miêu say như chết, ngửi thấy được hương vị của Liệt Diễm Tửu đột nhiên cái mũi dùng sức hít hít, ngẩng đầu lên. Con mắt cũng chậm rãi mở ra, dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, sau đó lại nhắm mắt lại, trên mặt tràn đầy thần sắc thoải mái.
- Nhìn bộ dạng của ngươi thật ti tiện, giống như đêm động phòng hoa chúc vậy, nếu ngươi không uống ta có thể uống trước.
Tống Phúc cũng rất ít nhìn thấy Túy Miêu biểu lộ ra như thế, chỉ có một lần đệ đệ của hắn Mãnh Hổ Lôi Hạo Uy mang đến một bình ngự rượu, trên mặt hắn hiện lên một tia ti tiện loại này, nhưng cũng không có như hiện tại.
- Đại thiếu, cái này là rượu gì ah, cho ta một ly.
Bàn Tử cũng chảy nước miếng.
- Muốn uống không là vấn đề, nhưng vấn đề là ngươi có thể chịu được hay không. Nếu như ngươi không giống như Túy Miêu trời sinh Băng Cốt, thực lực tốt nhất phải đạt tới Tẩy Tủy kỳ trở lên mới có thể uống, hơn nữa số lượng mỗi lần cũng có hạn, muốn tùy ý chè chén, ít nhất cũng phải Phạt Mạch kỳ a.
Trình Cung nói xong, lại lấy ra một hồ lô, rót cho mình một chén nhìn Bàn Tử cùng Tống Phúc, bắt đầu thưởng thức rượu.
Túy Miêu cảm giác chỉ ngửi thấy được hương vị rượu này, toàn thân khoan khoái dễ chịu, sau đó chậm rãi uống một ngụm Liệt Diễm Tửu. Túy Miêu thấy thân thể mình giống như hỏa diễm bốc cháy lên, lập tức cổ nhiệt lưu này tràn ngập tứ chi bách hải, cho tới bây giờ Túy Miêu đều là thân như hầm băng, cảm nhận được một loại nhiệt khí cho tới bây giờ không có thấy qua. Đó là cảm giác còn sống, giống như là từ địa ngục tử vong sống lại, hơn nữa đây không phải là rượu bình thường, nhiệt độ lóe lên rồi biến mất, mà nhiệt độ vẫn tiếp tục duy trì.
Không chỉ là thân thể, ngay cả xương cốt cũng đang nóng lên, nguyên khí rút lui nhiều năm trong cơ thể cũng bắt đầu xuất hiện chấn động. Lúc này Túy Miêu đỏ bừng cả khuôn mặt, toàn thân đều đang nóng lên, vốn là sắc mặt tái nhợt một thân mùi rượu, giờ phút này Túy Miêu giống như là người uống rượu thượng cấp, thậm chí thoạt nhìn còn hơn vài lần.
Hơn nữa Túy Miêu cảm giác được, xương cốt của mình giống như là bỏ niêm phong sau khi bị băng phong, lập tức có một cổ lực lượng dung nhập thân thể, nguyên khí này không giống hắn tu luyện trước kia. Tinh thuần gấp trăm lần, không ngừng dũng mãnh lao vào thân thể, giống như là mở ra một bảo khố, lực lượng liên tục lao vào thân thể. Dưới sự kích thích của Liệt Diễm Tửu, Băng Cốt bị bỏ niêm phong, lực lượng giống như là hồng thủy, một phát không thể vãn hồi.
Túy Miêu đỏ mặt lên, cảm giác lực lượng của thân thể mình không ngừng đề thăng, trong nháy mắt chỉ thấy hào quang trên người Túy Miêu chớp động.
- Không thể nào, đây rốt cuộc là rượu hay là đan dược Thiên cấp ah, cái tăng lên này, Thoát Thai kỳ tầng thứ tám rồi.
Tống Phúc không dám tin nhìn Túy Miêu.
- Trời ạ.
Bàn Tử ở một bên nói:
- Hắn lập tức muốn đến Thoát Thai kỳ tầng thứ chín rồi.
Tống Phúc ôm lấy đầu của mình, cái này là thế giới gì a, uống mấy ngụm rượu cũng có thể tăng lực lượng lên, cái này làm cho những tên quanh năm tu luyện chịu sao nổi ah.
- Đây là hắn khôi phục lượng, có gì đáng ngạc nhiên, cái này còn là vì tránh cho hắn một lần kích thích quá nghiêm trọng, nếu hắn uống hết. Dùng tích súc hắn chống cự Băng Cốt, Hàn Tủy, Âm Mạch nhiều năm như vậy, một hơi đạt tới Hoán Cốt kỳ bảy tám tầng cũng rất nhẹ nhàng, chỉ là như vậy dễ làm cho hắn đau chết mà thôi, cho nên phải từ từ.
Nói là khôi phục, nhưng nhìn Túy Miêu vừa rồi còn là Thoát Thai kỳ tầng thứ bảy, giờ phút này một đường tăng vọt, đã tiếp cận Thoát Thai kỳ tầng thứ chín đỉnh phong, Tống Phúc cùng Bàn Tử vẫn là bị chấn động. Bộ dạng Tống Phúc như trái tim bị kích thích quá lớn, Bàn Tử thì nhìn về phía Trình Cung thở dài thở ngắn, ý nghĩa không cần nói cũng biết, đại thiếu ngươi không thể nặng bên này nhẹ bên kia ah, ta cũng muốn lực lượng tăng vọt.
- BA~...
Nhưng vào lúc này, đầu hành lang truyền đến thanh âm vỡ vụn, sau đó truyền đến âm thanh tức giận:
- Cút ngay cho đại gia, không có chúng ta con mẹ nó liều mình chém giết trên chiến trường, các ngươi lấy đâu ra thời gian thái bình phong hoa tuyết nguyệt. Có hảo tửu, bên trên vẫn có phòng không để cho đại gia, ta xem Tứ Hải Lâu các ngươi không muốn kinh doanh nữa, người Âu Dương gia tộc ta tới đâu ăn cơm còn chưa thụ qua vũ nhục bực này. Lập tức cút ngay cho ta, ta ngược lại muốn nhìn người nào ngưu bức như vậy, chúng ta ăn cơm, ngay cả rượu cũng con mẹ nó không ngon, cút ngay, nếu không hôm nay ta hủy Tứ Hải Lâu này.
Tứ Phương Lâu được xưng thiên hạ đệ nhất lâu, bất luận ở đâu đều là ngưu bức, ngoại trừ Tứ Phương Lâu ra, thì Tứ Quý Tiên Tửu Lâu cũng là địa phương quyền quý, coi như là một ít vương công đại thần, hoàng tử, công chúa cũng thường xuyên ra vào. Nhưng mà Tứ Hải Lâu thì bất đồng, bởi vì có hào khí giang hồ rất lớn, tương đối mà nói không phải chỗ sinh ý cao đoan, nhưng nó vẫn là phục vụ tốt nhất, nghe nói có một ít người cũng âm thầm tới chơi, chỉ là bình thường không lộ ra mà thôi.
Về phần gian phòng của đám người Trình Cung thì rất to lớn, đây là một đặc sắc của Tứ Hải Lâu, ở trên tầng bốn có một thang lầu che giấu, bên trên còn có một gian phòng che dấu. Chỉ là gian phòng này không đối ngoại, mà đám người Trình Cung có thể ở đây, cũng là vì năm đó Bàn Tử đánh một ván bài cùng lâu chủ Tứ Hải Lâu này, mọi người không đánh thì không quen biết, vì vậy đám người Trình Cung mới có đãi ngộ này.
Ở chỗ này là lần đầu tiên phát sinh loại chuyện này, hai người Bàn Tử cùng Tống Phúc đang phiền muộn. Rượu này quá mê người rồi, ngửi mà thân thể cũng xao động bất an, nhiệt huyết sôi trào. Nhưng hết lần này tới lần khác nhìn được, ngửi được, muốn uống lại không có biện pháp.
- Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo, còn đòi hủy Tứ Hải Lâu, ta muốn xem ai ngưu bức như vậy.
Bàn Tử nghe xong rất tức giận, trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài, Tống Phúc đang khó chịu, cũng theo đi ra ngoài.
Trình Cung nhìn thoáng qua Túy Miêu, xem ra là hiệu ứng của Liệt Diễm Tửu, Trình Cung sợ bọn hắn chịu thiệt, cũng trực tiếp đi ra ngoài. Nghe người nói chuyện vừa rồi trung khí mười phần, mà Bàn Tử, Tống Phúc đều không mang người, tự mình động thủ đánh nhau, hai người này cũng không am hiểu.
- Ta còn tưởng rằng có đại nhân vật nào, không ngờ là đế đô Tứ đại hại. Một gia hỏa không biết gặp diêm vương lúc nào, một Bàn Tử bị gia tộc đuổi ra khỏi nhà.
Ở đầu hành lang, chỉ thấy một nam tử khoảng hai mươi, cao lớn vạm vỡ đi theo phía sau mấy người, vọt lên khỏi nhân viên của Tứ Hải Lâu cản trở. Người này thấy Bàn Tử cùng Sắc Quỷ đi ra, khóe miệng nhếch lên khinh thường nói.
Bàn Tử là người nào, liếc mắt liền nhận ra người này, miệng cũng đồng dạng không buông tha người:
- Dù nói thế nào vẫn mạnh hơn người Âu Dương gia các ngươi, còn nói bên ngoài chiến đấu đẫm máu, nếu như ta nhớ không lầm thì các ngươi vừa mới thất bại a. Nếu ta là ngươi thì đã không dám ra đường gặp người, tự mình tìm một chỗ vắng vẻ, vung phao tự sát cho thiên hạ thoáng đãng. Truyện Tiên Hiệp - Truyện Bất Hủ
- Ngươi tính toán mẹ nó cái gì đó, dám nói cùng ta như vậy, con mẹ nó ta giết chết ngươi.
Âu Dương Ngọc Long rất nóng tính, ở trong quân đội lăn lộn năm năm, trong nhà chiếu cố tích lũy một tí công nghiệp, lần này phương diện đế đô điều đi hai gã Tướng quân cùng một ít Thống lĩnh của Trình gia, hắn nhờ vậy mà được thăng làm Thống lĩnh. Vốn định lấy tốc độ này, trước ba mươi tuổi sẽ trở thành Tướng quân, lại không nghĩ rằng còn chưa cao hứng vài ngày đã bị đại quân Man tộc tập kích, thất bại thảm hại. Thủ hạ tử thương hầu như không còn, cao thủ gia tộc bảo hộ hắn trốn thoát, lần này trở lại kinh còn không biết sẽ như thế nào, mấy ngày nay đang rất phiền muộn.
Bàn Tử thì hắn có biết, hắn nghe Bàn Tử là một cái bị gia tộc đuổi ra khỏi nhà cũng dám nói hắn như thế, trực tiếp trừng mắt không lưu tình chút nào, vung quyền đánh tới Bàn Tử. Bàn Tử cũng không nghĩ tới, gia hỏa này so với bọn hắn lớn hơn rất nhiều lại đột nhiên động thủ, dùng lực lượng của hắn sao có thể là đối thủ của Âu Dương Ngọc Long.
- Bành!
Lúc này bóng người lóe lên, Trình Cung trực tiếp xuất hiện ở trước người Bàn Tử, không phải quyền đối quyền, hoàn toàn là dùng thân thể ngăn quyền, một quyền đổi một quyền. Ngực Trình Cung ngăn trở một quyền của đối phương, đồng thời cũng một quyền oanh trúng ngực Âu Dương Ngọc Long.
- Đạp đạp đạp!
Âu Dương Ngọc Long hơi lui về phía sau ba bước, nếu không phải sau lưng có bọn thủ hạ hỗ trợ ngăn lại, thiếu chút nữa đã đến chỗ bậc thang.
Trình Cung cũng lui về sau vài chục bước, khóe miệng chậm rãi chảy ra một tia máu tươi, lực lượng hai bên kém quá xa, nếu không phải thân thể Trình Cung so với Tẩy Tủy kỳ tầng thứ nhất bình thường cường tráng gần mấy lần, thì lần này đủ để cho hắn trọng thương không đứng dậy được. Trình Cung lạnh lùng nhìn Âu Dương Ngọc Long, Tẩy Tủy kỳ tầng thứ bảy, vừa rồi nếu như một quyền kia đánh vào trên người Bàn Tử, giờ phút này khẳng định Bàn Tử đã chết không thể chết lại rồi. Mặc dù Trình Cung chỉ là Tẩy Tủy kỳ tầng thứ nhất, nhưng những ngày này luyện đan làm cho tinh thần lực của hắn tăng lên rất nhiều, đã vững vàng tiếp cận trình độ Phạt Mạch kỳ tầng thứ tư, cho nên Âu Dương Ngọc Long này nhìn như uống say, rất tùy ý đánh ra một quyền, nhưng vừa rồi hắn lập tức phát hiện không đúng.
Ở trong đế đô, thiếu gia ăn chơi tranh đấu nhiều vô cùng, tựa như trước đó Trình Cung tranh đấu cùng Chu Văn Thải, Âu Dương Ngọc Hải, cuối cùng làm cho Chu Văn Thải cởi sạch đồ nhảy xuống sông. Nhưng mà tranh đấu phải có quy củ, cái kia chính là không có tử vong, đây là điểm mấu chốt của các đại gia tộc. Một khi gia tộc có đệ tử bị giết, sự tình sẽ thay đổi tính chất hoàn toàn, chỉ cần không có tai nạn chết người sẽ xem như sự tình tiểu bối, trưởng bối sẽ không nhúng tay.
Nhưng hôm nay người này rõ ràng cho thấy muốn giết Bàn Tử, lúc này Trình Cung thấy được một người sau lưng Âu Dương Ngọc Long, Âu Dương Ngọc Hải. Âu Dương Ngọc Hải phát hiện ánh mắt Trình Cung nhìn về phía hắn, thân thể hắn không tự chủ được lui về sau một phát, sự tình lần trước hắn thật sự bị sợ.
Từ vừa rồi người này mang theo sát khí đi lên, còn có Âu Dương Ngọc Hải ở sau lưng, trong nội tâm Trình Cung đã làm ra một quyết định. Gần đây một thời gian ngắn mình quá náo động rồi, nhưng nén giận lại không phải tác phong của hắn, nhưng dạng náo động này hậu quả rất nghiêm trọng, cũng rất phiền toái. Cho nên phải có chỗ thu liễm, lần này chính là một cơ hội tốt nhất, giết hắn đi, mình có thể mượn cơ hội này che dấu, sau đó trong một thời gian ngắn mình không bạo lộ lực lượng, biểu hiện chỉ là một đại thiếu mượn nhờ lực lượng trong nhà, ít nhất có thể tranh thủ càng nhiều thời gian.
- Đại thiếu, tiểu tử này là Âu Dương Ngọc Long của Âu Dương gia tộc, trong Âu Dương gia tộc bài danh Top 5. Hắn đã tòng quân năm năm rồi, đoạn thời gian trước đột nhiên bị điều đến địa bàn của Trình gia trở thành Thống lĩnh, về sau chiến bại chạy thoát trở về. Mà trận chiến ấy thúc thúc của Tống Phúc cùng phụ thân ngươi đại phát thần uy, bắt được gần vạn tù binh của Man tộc, giết địch vượt qua ba vạn. Hôm nay bọn hắn đang trở về, có lẽ đã vào thành, hiện tại tin tức đại thắng đã truyền khắp đế đô, đây là đại thắng nhiều năm gần đây không có. Nhưng cái này không có một chút quan hệ cùng hắn không, bọn hắn còn phải bị phạt, cho nên khẳng định hắn không vui, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Bàn Tử sử dụng truyền âm nói cho Trình Cung, xem ra trong khoảng thời gian này công tác tình báo của hắn không có phí công, ngay cả một ít tình huống cơ bản trong quân doanh cũng có chút hiểu được.
- Ân!
Trình Cung hừ một tiếng đáp ứng, Bàn Tử còn không biết thằng này đã có tâm giết hắn, nếu không cũng sẽ không nói cẩn thận một chút rồi. Nhưng sắc mặt của Trình Cung lại lạnh như băng, trong ánh mắt mang theo lạnh lẻo thấu xương, lạnh lùng nhìn Âu Dương Ngọc Long.
Chương 38: Sát ý
Vốn là Túy Miêu say như chết, ngửi thấy được hương vị của Liệt Diễm Tửu đột nhiên cái mũi dùng sức hít hít, ngẩng đầu lên. Con mắt cũng chậm rãi mở ra, dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, sau đó lại nhắm mắt lại, trên mặt tràn đầy thần sắc thoải mái.
- Nhìn bộ dạng của ngươi thật ti tiện, giống như đêm động phòng hoa chúc vậy, nếu ngươi không uống ta có thể uống trước.
Tống Phúc cũng rất ít nhìn thấy Túy Miêu biểu lộ ra như thế, chỉ có một lần đệ đệ của hắn Mãnh Hổ Lôi Hạo Uy mang đến một bình ngự rượu, trên mặt hắn hiện lên một tia ti tiện loại này, nhưng cũng không có như hiện tại.
- Đại thiếu, cái này là rượu gì ah, cho ta một ly.
Bàn Tử cũng chảy nước miếng.
- Muốn uống không là vấn đề, nhưng vấn đề là ngươi có thể chịu được hay không. Nếu như ngươi không giống như Túy Miêu trời sinh Băng Cốt, thực lực tốt nhất phải đạt tới Tẩy Tủy kỳ trở lên mới có thể uống, hơn nữa số lượng mỗi lần cũng có hạn, muốn tùy ý chè chén, ít nhất cũng phải Phạt Mạch kỳ a.
Trình Cung nói xong, lại lấy ra một hồ lô, rót cho mình một chén nhìn Bàn Tử cùng Tống Phúc, bắt đầu thưởng thức rượu.
Túy Miêu cảm giác chỉ ngửi thấy được hương vị rượu này, toàn thân khoan khoái dễ chịu, sau đó chậm rãi uống một ngụm Liệt Diễm Tửu. Túy Miêu thấy thân thể mình giống như hỏa diễm bốc cháy lên, lập tức cổ nhiệt lưu này tràn ngập tứ chi bách hải, cho tới bây giờ Túy Miêu đều là thân như hầm băng, cảm nhận được một loại nhiệt khí cho tới bây giờ không có thấy qua. Đó là cảm giác còn sống, giống như là từ địa ngục tử vong sống lại, hơn nữa đây không phải là rượu bình thường, nhiệt độ lóe lên rồi biến mất, mà nhiệt độ vẫn tiếp tục duy trì.
Không chỉ là thân thể, ngay cả xương cốt cũng đang nóng lên, nguyên khí rút lui nhiều năm trong cơ thể cũng bắt đầu xuất hiện chấn động. Lúc này Túy Miêu đỏ bừng cả khuôn mặt, toàn thân đều đang nóng lên, vốn là sắc mặt tái nhợt một thân mùi rượu, giờ phút này Túy Miêu giống như là người uống rượu thượng cấp, thậm chí thoạt nhìn còn hơn vài lần.
Hơn nữa Túy Miêu cảm giác được, xương cốt của mình giống như là bỏ niêm phong sau khi bị băng phong, lập tức có một cổ lực lượng dung nhập thân thể, nguyên khí này không giống hắn tu luyện trước kia. Tinh thuần gấp trăm lần, không ngừng dũng mãnh lao vào thân thể, giống như là mở ra một bảo khố, lực lượng liên tục lao vào thân thể. Dưới sự kích thích của Liệt Diễm Tửu, Băng Cốt bị bỏ niêm phong, lực lượng giống như là hồng thủy, một phát không thể vãn hồi.
Túy Miêu đỏ mặt lên, cảm giác lực lượng của thân thể mình không ngừng đề thăng, trong nháy mắt chỉ thấy hào quang trên người Túy Miêu chớp động.
- Không thể nào, đây rốt cuộc là rượu hay là đan dược Thiên cấp ah, cái tăng lên này, Thoát Thai kỳ tầng thứ tám rồi.
Tống Phúc không dám tin nhìn Túy Miêu.
- Trời ạ.
Bàn Tử ở một bên nói:
- Hắn lập tức muốn đến Thoát Thai kỳ tầng thứ chín rồi.
Tống Phúc ôm lấy đầu của mình, cái này là thế giới gì a, uống mấy ngụm rượu cũng có thể tăng lực lượng lên, cái này làm cho những tên quanh năm tu luyện chịu sao nổi ah.
- Đây là hắn khôi phục lượng, có gì đáng ngạc nhiên, cái này còn là vì tránh cho hắn một lần kích thích quá nghiêm trọng, nếu hắn uống hết. Dùng tích súc hắn chống cự Băng Cốt, Hàn Tủy, Âm Mạch nhiều năm như vậy, một hơi đạt tới Hoán Cốt kỳ bảy tám tầng cũng rất nhẹ nhàng, chỉ là như vậy dễ làm cho hắn đau chết mà thôi, cho nên phải từ từ.
Nói là khôi phục, nhưng nhìn Túy Miêu vừa rồi còn là Thoát Thai kỳ tầng thứ bảy, giờ phút này một đường tăng vọt, đã tiếp cận Thoát Thai kỳ tầng thứ chín đỉnh phong, Tống Phúc cùng Bàn Tử vẫn là bị chấn động. Bộ dạng Tống Phúc như trái tim bị kích thích quá lớn, Bàn Tử thì nhìn về phía Trình Cung thở dài thở ngắn, ý nghĩa không cần nói cũng biết, đại thiếu ngươi không thể nặng bên này nhẹ bên kia ah, ta cũng muốn lực lượng tăng vọt.
- BA~...
Nhưng vào lúc này, đầu hành lang truyền đến thanh âm vỡ vụn, sau đó truyền đến âm thanh tức giận:
- Cút ngay cho đại gia, không có chúng ta con mẹ nó liều mình chém giết trên chiến trường, các ngươi lấy đâu ra thời gian thái bình phong hoa tuyết nguyệt. Có hảo tửu, bên trên vẫn có phòng không để cho đại gia, ta xem Tứ Hải Lâu các ngươi không muốn kinh doanh nữa, người Âu Dương gia tộc ta tới đâu ăn cơm còn chưa thụ qua vũ nhục bực này. Lập tức cút ngay cho ta, ta ngược lại muốn nhìn người nào ngưu bức như vậy, chúng ta ăn cơm, ngay cả rượu cũng con mẹ nó không ngon, cút ngay, nếu không hôm nay ta hủy Tứ Hải Lâu này.
Tứ Phương Lâu được xưng thiên hạ đệ nhất lâu, bất luận ở đâu đều là ngưu bức, ngoại trừ Tứ Phương Lâu ra, thì Tứ Quý Tiên Tửu Lâu cũng là địa phương quyền quý, coi như là một ít vương công đại thần, hoàng tử, công chúa cũng thường xuyên ra vào. Nhưng mà Tứ Hải Lâu thì bất đồng, bởi vì có hào khí giang hồ rất lớn, tương đối mà nói không phải chỗ sinh ý cao đoan, nhưng nó vẫn là phục vụ tốt nhất, nghe nói có một ít người cũng âm thầm tới chơi, chỉ là bình thường không lộ ra mà thôi.
Về phần gian phòng của đám người Trình Cung thì rất to lớn, đây là một đặc sắc của Tứ Hải Lâu, ở trên tầng bốn có một thang lầu che giấu, bên trên còn có một gian phòng che dấu. Chỉ là gian phòng này không đối ngoại, mà đám người Trình Cung có thể ở đây, cũng là vì năm đó Bàn Tử đánh một ván bài cùng lâu chủ Tứ Hải Lâu này, mọi người không đánh thì không quen biết, vì vậy đám người Trình Cung mới có đãi ngộ này.
Ở chỗ này là lần đầu tiên phát sinh loại chuyện này, hai người Bàn Tử cùng Tống Phúc đang phiền muộn. Rượu này quá mê người rồi, ngửi mà thân thể cũng xao động bất an, nhiệt huyết sôi trào. Nhưng hết lần này tới lần khác nhìn được, ngửi được, muốn uống lại không có biện pháp.
- Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo, còn đòi hủy Tứ Hải Lâu, ta muốn xem ai ngưu bức như vậy.
Bàn Tử nghe xong rất tức giận, trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài, Tống Phúc đang khó chịu, cũng theo đi ra ngoài.
Trình Cung nhìn thoáng qua Túy Miêu, xem ra là hiệu ứng của Liệt Diễm Tửu, Trình Cung sợ bọn hắn chịu thiệt, cũng trực tiếp đi ra ngoài. Nghe người nói chuyện vừa rồi trung khí mười phần, mà Bàn Tử, Tống Phúc đều không mang người, tự mình động thủ đánh nhau, hai người này cũng không am hiểu.
- Ta còn tưởng rằng có đại nhân vật nào, không ngờ là đế đô Tứ đại hại. Một gia hỏa không biết gặp diêm vương lúc nào, một Bàn Tử bị gia tộc đuổi ra khỏi nhà.
Ở đầu hành lang, chỉ thấy một nam tử khoảng hai mươi, cao lớn vạm vỡ đi theo phía sau mấy người, vọt lên khỏi nhân viên của Tứ Hải Lâu cản trở. Người này thấy Bàn Tử cùng Sắc Quỷ đi ra, khóe miệng nhếch lên khinh thường nói.
Bàn Tử là người nào, liếc mắt liền nhận ra người này, miệng cũng đồng dạng không buông tha người:
- Dù nói thế nào vẫn mạnh hơn người Âu Dương gia các ngươi, còn nói bên ngoài chiến đấu đẫm máu, nếu như ta nhớ không lầm thì các ngươi vừa mới thất bại a. Nếu ta là ngươi thì đã không dám ra đường gặp người, tự mình tìm một chỗ vắng vẻ, vung phao tự sát cho thiên hạ thoáng đãng. Truyện Tiên Hiệp - Truyện Bất Hủ
- Ngươi tính toán mẹ nó cái gì đó, dám nói cùng ta như vậy, con mẹ nó ta giết chết ngươi.
Âu Dương Ngọc Long rất nóng tính, ở trong quân đội lăn lộn năm năm, trong nhà chiếu cố tích lũy một tí công nghiệp, lần này phương diện đế đô điều đi hai gã Tướng quân cùng một ít Thống lĩnh của Trình gia, hắn nhờ vậy mà được thăng làm Thống lĩnh. Vốn định lấy tốc độ này, trước ba mươi tuổi sẽ trở thành Tướng quân, lại không nghĩ rằng còn chưa cao hứng vài ngày đã bị đại quân Man tộc tập kích, thất bại thảm hại. Thủ hạ tử thương hầu như không còn, cao thủ gia tộc bảo hộ hắn trốn thoát, lần này trở lại kinh còn không biết sẽ như thế nào, mấy ngày nay đang rất phiền muộn.
Bàn Tử thì hắn có biết, hắn nghe Bàn Tử là một cái bị gia tộc đuổi ra khỏi nhà cũng dám nói hắn như thế, trực tiếp trừng mắt không lưu tình chút nào, vung quyền đánh tới Bàn Tử. Bàn Tử cũng không nghĩ tới, gia hỏa này so với bọn hắn lớn hơn rất nhiều lại đột nhiên động thủ, dùng lực lượng của hắn sao có thể là đối thủ của Âu Dương Ngọc Long.
- Bành!
Lúc này bóng người lóe lên, Trình Cung trực tiếp xuất hiện ở trước người Bàn Tử, không phải quyền đối quyền, hoàn toàn là dùng thân thể ngăn quyền, một quyền đổi một quyền. Ngực Trình Cung ngăn trở một quyền của đối phương, đồng thời cũng một quyền oanh trúng ngực Âu Dương Ngọc Long.
- Đạp đạp đạp!
Âu Dương Ngọc Long hơi lui về phía sau ba bước, nếu không phải sau lưng có bọn thủ hạ hỗ trợ ngăn lại, thiếu chút nữa đã đến chỗ bậc thang.
Trình Cung cũng lui về sau vài chục bước, khóe miệng chậm rãi chảy ra một tia máu tươi, lực lượng hai bên kém quá xa, nếu không phải thân thể Trình Cung so với Tẩy Tủy kỳ tầng thứ nhất bình thường cường tráng gần mấy lần, thì lần này đủ để cho hắn trọng thương không đứng dậy được. Trình Cung lạnh lùng nhìn Âu Dương Ngọc Long, Tẩy Tủy kỳ tầng thứ bảy, vừa rồi nếu như một quyền kia đánh vào trên người Bàn Tử, giờ phút này khẳng định Bàn Tử đã chết không thể chết lại rồi. Mặc dù Trình Cung chỉ là Tẩy Tủy kỳ tầng thứ nhất, nhưng những ngày này luyện đan làm cho tinh thần lực của hắn tăng lên rất nhiều, đã vững vàng tiếp cận trình độ Phạt Mạch kỳ tầng thứ tư, cho nên Âu Dương Ngọc Long này nhìn như uống say, rất tùy ý đánh ra một quyền, nhưng vừa rồi hắn lập tức phát hiện không đúng.
Ở trong đế đô, thiếu gia ăn chơi tranh đấu nhiều vô cùng, tựa như trước đó Trình Cung tranh đấu cùng Chu Văn Thải, Âu Dương Ngọc Hải, cuối cùng làm cho Chu Văn Thải cởi sạch đồ nhảy xuống sông. Nhưng mà tranh đấu phải có quy củ, cái kia chính là không có tử vong, đây là điểm mấu chốt của các đại gia tộc. Một khi gia tộc có đệ tử bị giết, sự tình sẽ thay đổi tính chất hoàn toàn, chỉ cần không có tai nạn chết người sẽ xem như sự tình tiểu bối, trưởng bối sẽ không nhúng tay.
Nhưng hôm nay người này rõ ràng cho thấy muốn giết Bàn Tử, lúc này Trình Cung thấy được một người sau lưng Âu Dương Ngọc Long, Âu Dương Ngọc Hải. Âu Dương Ngọc Hải phát hiện ánh mắt Trình Cung nhìn về phía hắn, thân thể hắn không tự chủ được lui về sau một phát, sự tình lần trước hắn thật sự bị sợ.
Từ vừa rồi người này mang theo sát khí đi lên, còn có Âu Dương Ngọc Hải ở sau lưng, trong nội tâm Trình Cung đã làm ra một quyết định. Gần đây một thời gian ngắn mình quá náo động rồi, nhưng nén giận lại không phải tác phong của hắn, nhưng dạng náo động này hậu quả rất nghiêm trọng, cũng rất phiền toái. Cho nên phải có chỗ thu liễm, lần này chính là một cơ hội tốt nhất, giết hắn đi, mình có thể mượn cơ hội này che dấu, sau đó trong một thời gian ngắn mình không bạo lộ lực lượng, biểu hiện chỉ là một đại thiếu mượn nhờ lực lượng trong nhà, ít nhất có thể tranh thủ càng nhiều thời gian.
- Đại thiếu, tiểu tử này là Âu Dương Ngọc Long của Âu Dương gia tộc, trong Âu Dương gia tộc bài danh Top 5. Hắn đã tòng quân năm năm rồi, đoạn thời gian trước đột nhiên bị điều đến địa bàn của Trình gia trở thành Thống lĩnh, về sau chiến bại chạy thoát trở về. Mà trận chiến ấy thúc thúc của Tống Phúc cùng phụ thân ngươi đại phát thần uy, bắt được gần vạn tù binh của Man tộc, giết địch vượt qua ba vạn. Hôm nay bọn hắn đang trở về, có lẽ đã vào thành, hiện tại tin tức đại thắng đã truyền khắp đế đô, đây là đại thắng nhiều năm gần đây không có. Nhưng cái này không có một chút quan hệ cùng hắn không, bọn hắn còn phải bị phạt, cho nên khẳng định hắn không vui, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Bàn Tử sử dụng truyền âm nói cho Trình Cung, xem ra trong khoảng thời gian này công tác tình báo của hắn không có phí công, ngay cả một ít tình huống cơ bản trong quân doanh cũng có chút hiểu được.
- Ân!
Trình Cung hừ một tiếng đáp ứng, Bàn Tử còn không biết thằng này đã có tâm giết hắn, nếu không cũng sẽ không nói cẩn thận một chút rồi. Nhưng sắc mặt của Trình Cung lại lạnh như băng, trong ánh mắt mang theo lạnh lẻo thấu xương, lạnh lùng nhìn Âu Dương Ngọc Long.
Bình luận truyện