Đan Thần
Lúc này lại đến đây, người Trình Cung chưa tới đã ở chung quanh quấn một vòng, vốn là hắn định lặng lẽ đi vào, nhưng sau đó liền buông tha ý nghĩ này. Hai Phạt Mạch kỳ tọa trấn, còn có mười Tẩy Tủy kỳ, hơn mười tên Hoán Cốt kỳ, xem ra lần này phụ thân hắn là hạ quyết tâm không cho Tống Phúc đi ra ngoài xằng bậy rồi. Tuy hai gã Phạt Mạch kỳ kia cũng không tính quá mạnh mẽ, chưa có vượt qua Phạt Mạch kỳ tầng thứ ba, tinh thần lực của Trình Cung điều tra bọn hắn cũng phát hiện không được, nhưng vấn đề là hiện tại lực lượng của Trình Cung còn không có biện pháp hoàn toàn tránh né nhiều người như vậy.
Quan trọng nhất là, trong đó có một gã Phạt Mạch kỳ ở ngay trong phòng Tống Phúc, đã như vầy, vụng trộm đi vào cùng đi từ cửa chính không có gì khác nhau. Phụ thân của hắn giam giữ là sợ hắn đi ra ngoài ăn chơi đàng điếm, tự hại chính mình, chứ không không phải vì trừng phạt cấm đón gì. Trước kia bị nhốt thời gian dài, cho dù bọn người Trình Cung không đến, Tống Bảo Gia cũng cho người đi mời bọn họ chạy tới chơi cùng Tống Phúc.
- Đại thiếu a, ca ca! Cuối cùng ngươi đã đến, ngươi không biết những ngày này ta qua như thế nào, sống không bằng chết ah.
Nghe thủ hạ nói Trình Cung đến, Tống Phúc đang ngồi ủ rủ, đột nhiên như bị mắc kinh phong lao ra ngoài.
Trình Cung nhìn Tống Phúc rãnh rỗi sắp mốc meo, kỳ quái nói:
- Lần trước thời điểm ta bảo Bàn Tử đưa đan dược cho Túy Miêu đã từng nói qua cùng hắn, để cho hắn tới giúp ngươi.
- Đại thiếu, ngươi đừng chơi ta được không, tìm hắn có ích gì, lúc này hắn say so với trước còn nghiêm trọng hơn.
Tống Phúc đáng thương nói:
- Đại thiếu, ta chỉ có thể trông cậy vào ngươi. Chúng ta đừng nói ở đây, đổi địa phương thương lượng một chút, xem chạy đi như thế nào, có phải Bàn Tử ở bên ngoài tiếp ứng hay không, đào đất hả? Lần này đào phải sâu một chút. Không được, có chút phiền toái nhỏ, đào sâu bao nhiêu cũng không được, nên kiếm yêu thú phi hành sẽ tốt hơn. Kỳ thật ta đã sớm nghĩ kỹ, lần này lão tử nhà của ta hơi giận, phái một phần ba lực lượng trong nhà tới trông coi ta. Cho nên lần này phải đánh bất ngờ...
Dáng người Tống Phúc khác hẳn Bàn Tử, cộng thêm lực lượng của hắn cũng yếu nhất, hiện tại trong khoảng thời gian này cho dù có đan dược của Trình Cung điều dưỡng, hắn cũng mới chỉ là Thoát Thai kỳ tầng thứ bảy. Cho nên hắn sử dụng bụng ngữ vẫn tương đối cố sức, hơn nữa bởi vì thân thể quá gầy yếu, biên độ lộ ra có chút lớn.
- Ah! Ta đã nghe được, ca, ngươi muốn chạy trốn ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, bên cạnh gốc cây vừa rồi Tống Phúc ngồi, một thanh âm thanh thúy giống như chuông bạc vang lên.
Là nàng, Trình Cung cũng rất ngoài ý muốn, vừa rồi phát hiện trong trang viên này có hai Phạt Mạch kỳ, mặc dù tinh thần lực mình mạnh hơn bọn hắn rất nhiều, nhưng vì tránh cho kinh động bọn hắn, nên không còn quan sát khoảng cách gần, không nghĩ tới có một cái là nàng.
- Hư... Hư hư...
Tống Phúc nghe xong, liên tục làm âm thanh thủ thế.
- Hừ.
Trên đại thụ cao gần năm mét, một nữ hài chừng mười tuổi, mặt hình cầu, mắt to, đầu uốn éo, tức giận khẽ nói:
- Ta không đi ra ngoài, ở chỗ này chơi cùng ngươi, kết quả ngươi còn không có lương tâm như vậy, bảo ta phiền toái đúng không, nói cho ngươi biết, ta tức giận. Hơn nữa ta nhất định sẽ nói kế hoạch muốn chạy trốn của huynh cho phụ thân, không, ta muốn nói cho hết thảy mọi người. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
- Ca ca muốn chạy trốn, muốn đào địa đạo, còn muốn đào tẩu từ không trung.
Tiểu nữ hài nói xong, đột nhiên hai tay làm hình loa, lớn tiếng hô lên.
- Tiểu tổ tông của ta, ca van ngươi, ta chuẩn bị Liệt Diễm Tửu cho ngươi, ngươi muốn cái gì cũng không có vấn đề.
Tuy trong trang viên muốn cái gì đều có, nhưng đối với Tống Phúc mà nói là lao lung. Vừa thấy tiểu tổ tông này thật sự hô, hắn lập tức cầu xin tha thứ, đột nhiên Tống Phúc nghĩ đến cái gì, trực tiếp giữ chặt Trình Cung:
- Trước không phải ngươi nói trở về rỗi rãnh sao, lão tía không cho ngươi động thủ, ngươi sắp buồn chết sao. Ca tìm đối thủ tốt cho ngươi, Trình Cung, Trình đại thiếu, mấy ngày hôm trước hắn tự tay đánh chết Âu Dương Ngọc Long, tuyệt đối sẽ không để cho muội muội đáng yêu của ta thất vọng.
- Ngươi quá vô sỉ rồi.
Trình Cung đối với hành vi bán rẻ bạn bè cầu trốn của Tống Phúc rất khinh bỉ, vô cùng khinh bỉ.
Vì đại kế chạy trốn của mình không bị phá hư, Tống Phúc căn bản không nghĩ được nhiều như vậy, ôm bả vai Trình Cung nói.
- Đại thiếu, huynh đệ thâm tình, ngươi sẽ không nhìn huynh đệ ta ở chỗ này buồn bực sầu não mà chết a. Kiên cường một chút, chút hi sinh ấy không coi vào đâu.
- Gặp nhiều vô sỉ, nhưng chưa thấy qua vô sỉ như ngươi.
Trình Cung bị Tống Phúc nói chọc cho dở khóc dở cười, nếu không phải nhìn hắn gầy thành như vậy, thật muốn một cước đạp hắn bay ra ngoài.
- Hắn?
Dưới chân Tống Lị Lị dùng sức, thân thể rơi xuống, mấy cái lộn nhào đã xuất hiện trước mặt Trình Cung.
Vóc dáng cũng chỉ đến dưới nách Trình Cung, muốn xem mặt Trình Cung phải ngửa đầu, hai mắt thật to chớp động, ánh mắt tràn ngập hoài nghi, lông mi nháy động nói:
- Âu Dương gia ngoại trừ Âu Dương Ngọc Bảo bất nam bất nữ kia, những thứ khác đều là phế vật, ta đã nghe bọn hắn nói qua sự tình mấy ngày hôm trước. Âu Dương Ngọc Long ở trong quân đội năm năm vẫn chỉ là Tẩy Tủy kỳ, giết hắn đi cũng không có nghĩa là ngươi nhiều lợi hại, hơn nữa ta nghe nói ngươi bị phế đi, thật hay là giả, kỳ quái, tinh thần lực của ngươi đã đạt tới Phạt Mạch kỳ rồi, ta nhìn thế nào cũng không điều tra được?
- Đó là bởi vì ta xác thực không có tốt, yên tâm, ta sẽ coi chừng hắn, không cho hắn đào tẩu.
Lúc này thấy Tống Phúc còn muốn lên tiếng, Trình Cung trực tiếp dùng tay đè chặt cổ của hắn, sử dụng bụng ngữ truyền âm nói:
- Nếu ngươi lại nói lung tung, về sau đừng lăn lộn cùng ta.
Bụng ngữ của Trình Cung không giống Tống Phúc, lực lượng bản thân Tống Phúc quá yếu, cộng thêm Cửu muội đáng yêu này của hắn quá mạnh, mạnh hơn hắn trăm ngàn lần, cho nên mới có thể bị nghe. Lực lượng cùng lực khống chế của Trình Cung, nhất là tinh thần lực của hắn mạnh hơn Tống Lị Lị rất nhiều, cho dù Tống Lị Lị ở bên cạnh cũng không phát giác được một chút dấu vết. Tống Lị Lị là cửu muội bên trong mười lăm muội muội của Tống Phúc, năm nay hình như đã mười tuổi, ở trong trí nhớ của Trình Cung, hình như lúc nàng năm tuổi đã gặp qua nàng, cho nên vừa rồi cảm giác có chút quen mắt, nhưng từ lần đó về sau thì không gặp nữa. Thật không nghĩ tới, Tống Phúc có muội muội còn trẻ như vậy, lợi hại như vậy.
Tống Phúc nghe xong lập tức câm miệng, ngoan ngoãn đi theo Trình Cung vào trong.
- Chớ đi.
Thân thể Tống Lị Lị lóe lên, trực tiếp nhảy đến trước người Trình Cung cùng Tống Phúc:
- Vừa rồi ca đáp ứng ta cái gì kia mà, hắc hắc, cho dù hắn không có bị thương, tỷ thí cùng một Tẩy Tủy kỳ cũng không có ý tứ, nhưng mà cái rượu kia ngươi đã đáp ứng ta rồi?
Đều do rượu của Túy Miêu quá mê người, tuy Tống Lị Lị nhỏ tuổi, nhưng mấy ngày nay cũng chảy nước miếng, mấy lần tìm Túy Miêu muốn cũng không có kết quả. Nàng đối với người khác có hàng trăm phương thức, kể cả dùng đôi mắt to đáng thương kia của nàng, nhìn chằm chằm vào đối phương cũng là một sát chiêu, nhưng đối với Túy Miêu lại hoàn toàn vô dụng. Túy Miêu là bằng hữu Tống Phúc, nàng không thể đoạt, cho nên mấy ngày nay một mực cân nhắc chuyện này, phải nghĩ biện pháp uống loại rượu kia
- Tiểu hài nử mà uống rượu gì, coi chừng ta nói cho lão tử đánh mông ngươi. Đúng rồi, ngươi nguyện ý hô thì hô a, vừa rồi chỉ là trêu chọc ngươi thôi.
Tống Phúc được Trình Cung âm thầm nhắc nhở, ý niệm xoay chuyến, sau đó kéo Trình Cung cùng Túy Miêu vào bên trong, trực tiếp đóng cửa lại.
Một trận gió thổi qua, lá trên cây có rất nhiều bay xuống, Tống Lị Lị đứng ở trong nội viện, trên mặt đáng yêu tràn đầy mê hoặc. Chiêu này trước kia mình dùng đều hữu dụng, sao lúc này lại không linh nghiệm nhỉ, giống như ca ca thay đổi thành người khác vậy. Chẳng lẽ Trình Cung kia đối nói cái gì với hắn, không có khả năng a, tinh thần lực của mình một mực tập trung bọn hắn, cho dù thân thể cơ bắp bọn hắn vượt xa người thường cũng có thể phát hiện, không có phát hiện bọn hắn trao đổi ah!
Sau khi vào phòng, Tống Phúc lập tức trưng cầu nhìn về phía Trình Cung, tinh thần lực của Trình Cung điều tra chung quanh, phát hiện cửu muội của Tống Phúc thật đúng là rất đáng yêu. Giờ phút này đang ngồi ở trên cây, hai tay bưng lấy mặt, mơ hồ nhìn vào trong phòng, nhưng lại không dùng tinh thần lực đi điều tra tình huống trong phòng. Bởi vậy có thể thấy được, tiểu nha đầu đáng yêu này vẫn rất tôn trọng ca ca của nàng.
- Không có việc gì, lần sau nếu ngươi trực tiếp vô sỉ bán đứng huynh đệ như vậy, ta sẽ mặc kệ ngươi.
Trình Cung đi qua vỗ vỗ Túy Miêu, phát hiện hắn mắt say lờ đờ, thấy mình còn ở đằng kia cười cười. Trình Cung bất đắc dĩ, lấy ra một khỏa đan dược từ trong không gian giới chỉ, trực tiếp nhét vào trong miệng cho hắn.
Tống Phúc bất đắc dĩ thở dài nói:
- Đại thiếu, ngươi không biết mấy ngày này ta khổ bao nhiêu a. Cửu muội này của ta mấy năm này không biết đi đâu, tuổi còn nhỏ vậy mà mạnh rối tinh rối mù, những ngày này ta thử qua hơn mười phương pháp chạy trốn mà ta tích góp từng tí một nhiều năm, nhưng cuối cùng đều bị nàng nhìn thấu. Nàng ngược lại rất vui vẻ, giống như chơi trốn tìm, khiến cho ta khổ không thể tả ah.
- Nàng ít nhất cũng là Phạt Mạch kỳ tầng thứ hai, thậm chí mạnh hơn nữa, nhìn ngươi còn không dễ dàng sao, những thủ đoạn kia của ngươi đối phó dưới Tẩy Tủy kỳ coi như cũng được, nhưng ở trước mặt nàng căn bản vô dụng. Trước đừng vô nghĩa nữa, đan dược ta đưa cho ngươi cảm giác như thế nào?
Tống Phúc nghe xong, liên tục gật đầu, sau đó nắm tay làm một động tác rất cơ bắp nói:
- Một chữ, mạnh! Lực lượng của ta tăng lên tới Thoát Thai kỳ tầng thứ bảy, dùng suy đoán của ta, hiện tại một đêm bốn lần tuyệt đối không có vấn đề.
- Ngươi nên yên tĩnh một chút a, thân thể Tiên Thiên của ngươi bị hao tổn, ngày sau muốn đền bù rất khó. Trừ khi có đan dược nghịch thiên hoặc là thiên tài địa bảo, giúp ngươi triệt để thoát thai hoán cốt. Trước lúc đó, ngươi phải toàn diện cấm dục, thành thành thật thật đánh tốt trụ cột, có ta giúp ngươi điều trị, ngươi không cần đi lo lắng chuyện sống không quá hai mươi tuổi, đừng có phóng túng mình.
Trình Cung nói xong đã lấy ra hơn mười bình đan dược mới luyện chế giao cho Tống Phúc, Tống Phúc là thân thể Tiên Thiên bị hao tổn, một mực bị kết luận sống không quá hai mươi tuổi.
Trên thực tế có một chuyện Trình Cung không có nói cho Tống Phúc, từ lần trước kiểm tra cho Túy Miêu, Trình Cung thuận tiện xem xét Tống Phúc thoáng một phát. Xác thực Tống Phúc này sinh ra đã kém cỏi, nhưng cái này chưa đủ nói hết vấn đề, hắn không tới tháng đã bị người cưỡng ép lấy ra khỏi bụng mẹ. Hơn nữa ở trong bụng mẹ đã bị thương, dùng kinh nghiệm của Trình Cung kết luận, hẳn là sau khi mẹ hắn chết đã lâu mới được lấy ra, mồ côi từ trong bụng mẹ.
Chỉ là từ thương thế của Tống Phúc, Trình Cung cũng đã suy đoán ra Tống gia chỉ có nữ hài, không có nam đinh không đơn giản, mà thương thế của Tống Phúc càng không đơn giản. Cho nên hắn không có giống trống khua chiên trị liệu giúp Tống Phúc, mà là chậm rãi điều trị.
Chương 59: Tiểu la lỵ rất mạnh
Lúc này lại đến đây, người Trình Cung chưa tới đã ở chung quanh quấn một vòng, vốn là hắn định lặng lẽ đi vào, nhưng sau đó liền buông tha ý nghĩ này. Hai Phạt Mạch kỳ tọa trấn, còn có mười Tẩy Tủy kỳ, hơn mười tên Hoán Cốt kỳ, xem ra lần này phụ thân hắn là hạ quyết tâm không cho Tống Phúc đi ra ngoài xằng bậy rồi. Tuy hai gã Phạt Mạch kỳ kia cũng không tính quá mạnh mẽ, chưa có vượt qua Phạt Mạch kỳ tầng thứ ba, tinh thần lực của Trình Cung điều tra bọn hắn cũng phát hiện không được, nhưng vấn đề là hiện tại lực lượng của Trình Cung còn không có biện pháp hoàn toàn tránh né nhiều người như vậy.
Quan trọng nhất là, trong đó có một gã Phạt Mạch kỳ ở ngay trong phòng Tống Phúc, đã như vầy, vụng trộm đi vào cùng đi từ cửa chính không có gì khác nhau. Phụ thân của hắn giam giữ là sợ hắn đi ra ngoài ăn chơi đàng điếm, tự hại chính mình, chứ không không phải vì trừng phạt cấm đón gì. Trước kia bị nhốt thời gian dài, cho dù bọn người Trình Cung không đến, Tống Bảo Gia cũng cho người đi mời bọn họ chạy tới chơi cùng Tống Phúc.
- Đại thiếu a, ca ca! Cuối cùng ngươi đã đến, ngươi không biết những ngày này ta qua như thế nào, sống không bằng chết ah.
Nghe thủ hạ nói Trình Cung đến, Tống Phúc đang ngồi ủ rủ, đột nhiên như bị mắc kinh phong lao ra ngoài.
Trình Cung nhìn Tống Phúc rãnh rỗi sắp mốc meo, kỳ quái nói:
- Lần trước thời điểm ta bảo Bàn Tử đưa đan dược cho Túy Miêu đã từng nói qua cùng hắn, để cho hắn tới giúp ngươi.
- Đại thiếu, ngươi đừng chơi ta được không, tìm hắn có ích gì, lúc này hắn say so với trước còn nghiêm trọng hơn.
Tống Phúc đáng thương nói:
- Đại thiếu, ta chỉ có thể trông cậy vào ngươi. Chúng ta đừng nói ở đây, đổi địa phương thương lượng một chút, xem chạy đi như thế nào, có phải Bàn Tử ở bên ngoài tiếp ứng hay không, đào đất hả? Lần này đào phải sâu một chút. Không được, có chút phiền toái nhỏ, đào sâu bao nhiêu cũng không được, nên kiếm yêu thú phi hành sẽ tốt hơn. Kỳ thật ta đã sớm nghĩ kỹ, lần này lão tử nhà của ta hơi giận, phái một phần ba lực lượng trong nhà tới trông coi ta. Cho nên lần này phải đánh bất ngờ...
Dáng người Tống Phúc khác hẳn Bàn Tử, cộng thêm lực lượng của hắn cũng yếu nhất, hiện tại trong khoảng thời gian này cho dù có đan dược của Trình Cung điều dưỡng, hắn cũng mới chỉ là Thoát Thai kỳ tầng thứ bảy. Cho nên hắn sử dụng bụng ngữ vẫn tương đối cố sức, hơn nữa bởi vì thân thể quá gầy yếu, biên độ lộ ra có chút lớn.
- Ah! Ta đã nghe được, ca, ngươi muốn chạy trốn ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, bên cạnh gốc cây vừa rồi Tống Phúc ngồi, một thanh âm thanh thúy giống như chuông bạc vang lên.
Là nàng, Trình Cung cũng rất ngoài ý muốn, vừa rồi phát hiện trong trang viên này có hai Phạt Mạch kỳ, mặc dù tinh thần lực mình mạnh hơn bọn hắn rất nhiều, nhưng vì tránh cho kinh động bọn hắn, nên không còn quan sát khoảng cách gần, không nghĩ tới có một cái là nàng.
- Hư... Hư hư...
Tống Phúc nghe xong, liên tục làm âm thanh thủ thế.
- Hừ.
Trên đại thụ cao gần năm mét, một nữ hài chừng mười tuổi, mặt hình cầu, mắt to, đầu uốn éo, tức giận khẽ nói:
- Ta không đi ra ngoài, ở chỗ này chơi cùng ngươi, kết quả ngươi còn không có lương tâm như vậy, bảo ta phiền toái đúng không, nói cho ngươi biết, ta tức giận. Hơn nữa ta nhất định sẽ nói kế hoạch muốn chạy trốn của huynh cho phụ thân, không, ta muốn nói cho hết thảy mọi người. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
- Ca ca muốn chạy trốn, muốn đào địa đạo, còn muốn đào tẩu từ không trung.
Tiểu nữ hài nói xong, đột nhiên hai tay làm hình loa, lớn tiếng hô lên.
- Tiểu tổ tông của ta, ca van ngươi, ta chuẩn bị Liệt Diễm Tửu cho ngươi, ngươi muốn cái gì cũng không có vấn đề.
Tuy trong trang viên muốn cái gì đều có, nhưng đối với Tống Phúc mà nói là lao lung. Vừa thấy tiểu tổ tông này thật sự hô, hắn lập tức cầu xin tha thứ, đột nhiên Tống Phúc nghĩ đến cái gì, trực tiếp giữ chặt Trình Cung:
- Trước không phải ngươi nói trở về rỗi rãnh sao, lão tía không cho ngươi động thủ, ngươi sắp buồn chết sao. Ca tìm đối thủ tốt cho ngươi, Trình Cung, Trình đại thiếu, mấy ngày hôm trước hắn tự tay đánh chết Âu Dương Ngọc Long, tuyệt đối sẽ không để cho muội muội đáng yêu của ta thất vọng.
- Ngươi quá vô sỉ rồi.
Trình Cung đối với hành vi bán rẻ bạn bè cầu trốn của Tống Phúc rất khinh bỉ, vô cùng khinh bỉ.
Vì đại kế chạy trốn của mình không bị phá hư, Tống Phúc căn bản không nghĩ được nhiều như vậy, ôm bả vai Trình Cung nói.
- Đại thiếu, huynh đệ thâm tình, ngươi sẽ không nhìn huynh đệ ta ở chỗ này buồn bực sầu não mà chết a. Kiên cường một chút, chút hi sinh ấy không coi vào đâu.
- Gặp nhiều vô sỉ, nhưng chưa thấy qua vô sỉ như ngươi.
Trình Cung bị Tống Phúc nói chọc cho dở khóc dở cười, nếu không phải nhìn hắn gầy thành như vậy, thật muốn một cước đạp hắn bay ra ngoài.
- Hắn?
Dưới chân Tống Lị Lị dùng sức, thân thể rơi xuống, mấy cái lộn nhào đã xuất hiện trước mặt Trình Cung.
Vóc dáng cũng chỉ đến dưới nách Trình Cung, muốn xem mặt Trình Cung phải ngửa đầu, hai mắt thật to chớp động, ánh mắt tràn ngập hoài nghi, lông mi nháy động nói:
- Âu Dương gia ngoại trừ Âu Dương Ngọc Bảo bất nam bất nữ kia, những thứ khác đều là phế vật, ta đã nghe bọn hắn nói qua sự tình mấy ngày hôm trước. Âu Dương Ngọc Long ở trong quân đội năm năm vẫn chỉ là Tẩy Tủy kỳ, giết hắn đi cũng không có nghĩa là ngươi nhiều lợi hại, hơn nữa ta nghe nói ngươi bị phế đi, thật hay là giả, kỳ quái, tinh thần lực của ngươi đã đạt tới Phạt Mạch kỳ rồi, ta nhìn thế nào cũng không điều tra được?
- Đó là bởi vì ta xác thực không có tốt, yên tâm, ta sẽ coi chừng hắn, không cho hắn đào tẩu.
Lúc này thấy Tống Phúc còn muốn lên tiếng, Trình Cung trực tiếp dùng tay đè chặt cổ của hắn, sử dụng bụng ngữ truyền âm nói:
- Nếu ngươi lại nói lung tung, về sau đừng lăn lộn cùng ta.
Bụng ngữ của Trình Cung không giống Tống Phúc, lực lượng bản thân Tống Phúc quá yếu, cộng thêm Cửu muội đáng yêu này của hắn quá mạnh, mạnh hơn hắn trăm ngàn lần, cho nên mới có thể bị nghe. Lực lượng cùng lực khống chế của Trình Cung, nhất là tinh thần lực của hắn mạnh hơn Tống Lị Lị rất nhiều, cho dù Tống Lị Lị ở bên cạnh cũng không phát giác được một chút dấu vết. Tống Lị Lị là cửu muội bên trong mười lăm muội muội của Tống Phúc, năm nay hình như đã mười tuổi, ở trong trí nhớ của Trình Cung, hình như lúc nàng năm tuổi đã gặp qua nàng, cho nên vừa rồi cảm giác có chút quen mắt, nhưng từ lần đó về sau thì không gặp nữa. Thật không nghĩ tới, Tống Phúc có muội muội còn trẻ như vậy, lợi hại như vậy.
Tống Phúc nghe xong lập tức câm miệng, ngoan ngoãn đi theo Trình Cung vào trong.
- Chớ đi.
Thân thể Tống Lị Lị lóe lên, trực tiếp nhảy đến trước người Trình Cung cùng Tống Phúc:
- Vừa rồi ca đáp ứng ta cái gì kia mà, hắc hắc, cho dù hắn không có bị thương, tỷ thí cùng một Tẩy Tủy kỳ cũng không có ý tứ, nhưng mà cái rượu kia ngươi đã đáp ứng ta rồi?
Đều do rượu của Túy Miêu quá mê người, tuy Tống Lị Lị nhỏ tuổi, nhưng mấy ngày nay cũng chảy nước miếng, mấy lần tìm Túy Miêu muốn cũng không có kết quả. Nàng đối với người khác có hàng trăm phương thức, kể cả dùng đôi mắt to đáng thương kia của nàng, nhìn chằm chằm vào đối phương cũng là một sát chiêu, nhưng đối với Túy Miêu lại hoàn toàn vô dụng. Túy Miêu là bằng hữu Tống Phúc, nàng không thể đoạt, cho nên mấy ngày nay một mực cân nhắc chuyện này, phải nghĩ biện pháp uống loại rượu kia
- Tiểu hài nử mà uống rượu gì, coi chừng ta nói cho lão tử đánh mông ngươi. Đúng rồi, ngươi nguyện ý hô thì hô a, vừa rồi chỉ là trêu chọc ngươi thôi.
Tống Phúc được Trình Cung âm thầm nhắc nhở, ý niệm xoay chuyến, sau đó kéo Trình Cung cùng Túy Miêu vào bên trong, trực tiếp đóng cửa lại.
Một trận gió thổi qua, lá trên cây có rất nhiều bay xuống, Tống Lị Lị đứng ở trong nội viện, trên mặt đáng yêu tràn đầy mê hoặc. Chiêu này trước kia mình dùng đều hữu dụng, sao lúc này lại không linh nghiệm nhỉ, giống như ca ca thay đổi thành người khác vậy. Chẳng lẽ Trình Cung kia đối nói cái gì với hắn, không có khả năng a, tinh thần lực của mình một mực tập trung bọn hắn, cho dù thân thể cơ bắp bọn hắn vượt xa người thường cũng có thể phát hiện, không có phát hiện bọn hắn trao đổi ah!
Sau khi vào phòng, Tống Phúc lập tức trưng cầu nhìn về phía Trình Cung, tinh thần lực của Trình Cung điều tra chung quanh, phát hiện cửu muội của Tống Phúc thật đúng là rất đáng yêu. Giờ phút này đang ngồi ở trên cây, hai tay bưng lấy mặt, mơ hồ nhìn vào trong phòng, nhưng lại không dùng tinh thần lực đi điều tra tình huống trong phòng. Bởi vậy có thể thấy được, tiểu nha đầu đáng yêu này vẫn rất tôn trọng ca ca của nàng.
- Không có việc gì, lần sau nếu ngươi trực tiếp vô sỉ bán đứng huynh đệ như vậy, ta sẽ mặc kệ ngươi.
Trình Cung đi qua vỗ vỗ Túy Miêu, phát hiện hắn mắt say lờ đờ, thấy mình còn ở đằng kia cười cười. Trình Cung bất đắc dĩ, lấy ra một khỏa đan dược từ trong không gian giới chỉ, trực tiếp nhét vào trong miệng cho hắn.
Tống Phúc bất đắc dĩ thở dài nói:
- Đại thiếu, ngươi không biết mấy ngày này ta khổ bao nhiêu a. Cửu muội này của ta mấy năm này không biết đi đâu, tuổi còn nhỏ vậy mà mạnh rối tinh rối mù, những ngày này ta thử qua hơn mười phương pháp chạy trốn mà ta tích góp từng tí một nhiều năm, nhưng cuối cùng đều bị nàng nhìn thấu. Nàng ngược lại rất vui vẻ, giống như chơi trốn tìm, khiến cho ta khổ không thể tả ah.
- Nàng ít nhất cũng là Phạt Mạch kỳ tầng thứ hai, thậm chí mạnh hơn nữa, nhìn ngươi còn không dễ dàng sao, những thủ đoạn kia của ngươi đối phó dưới Tẩy Tủy kỳ coi như cũng được, nhưng ở trước mặt nàng căn bản vô dụng. Trước đừng vô nghĩa nữa, đan dược ta đưa cho ngươi cảm giác như thế nào?
Tống Phúc nghe xong, liên tục gật đầu, sau đó nắm tay làm một động tác rất cơ bắp nói:
- Một chữ, mạnh! Lực lượng của ta tăng lên tới Thoát Thai kỳ tầng thứ bảy, dùng suy đoán của ta, hiện tại một đêm bốn lần tuyệt đối không có vấn đề.
- Ngươi nên yên tĩnh một chút a, thân thể Tiên Thiên của ngươi bị hao tổn, ngày sau muốn đền bù rất khó. Trừ khi có đan dược nghịch thiên hoặc là thiên tài địa bảo, giúp ngươi triệt để thoát thai hoán cốt. Trước lúc đó, ngươi phải toàn diện cấm dục, thành thành thật thật đánh tốt trụ cột, có ta giúp ngươi điều trị, ngươi không cần đi lo lắng chuyện sống không quá hai mươi tuổi, đừng có phóng túng mình.
Trình Cung nói xong đã lấy ra hơn mười bình đan dược mới luyện chế giao cho Tống Phúc, Tống Phúc là thân thể Tiên Thiên bị hao tổn, một mực bị kết luận sống không quá hai mươi tuổi.
Trên thực tế có một chuyện Trình Cung không có nói cho Tống Phúc, từ lần trước kiểm tra cho Túy Miêu, Trình Cung thuận tiện xem xét Tống Phúc thoáng một phát. Xác thực Tống Phúc này sinh ra đã kém cỏi, nhưng cái này chưa đủ nói hết vấn đề, hắn không tới tháng đã bị người cưỡng ép lấy ra khỏi bụng mẹ. Hơn nữa ở trong bụng mẹ đã bị thương, dùng kinh nghiệm của Trình Cung kết luận, hẳn là sau khi mẹ hắn chết đã lâu mới được lấy ra, mồ côi từ trong bụng mẹ.
Chỉ là từ thương thế của Tống Phúc, Trình Cung cũng đã suy đoán ra Tống gia chỉ có nữ hài, không có nam đinh không đơn giản, mà thương thế của Tống Phúc càng không đơn giản. Cho nên hắn không có giống trống khua chiên trị liệu giúp Tống Phúc, mà là chậm rãi điều trị.
Bình luận truyện