Đằng Ấy, Làm Bạn Nhé?
Chương 10
Gần đây Long Ngọ vẫn luôn ở thư viện. Cô phụ trách tìm tư liệu, nhưng có vài thứ không tìm thấy trên mạng. Năm người đều muốn có thành tích tốt, nên Thi Sơn Thanh đã phân công cho từng người để bảo đảm đạt được hiệu suất cao nhất, cuối cùng cậu sẽ tổng kết lại.
Ninh Trừng cũng đi theo Long Ngọ đến đây. Bởi vì phải thi tháng, nên cô ấy cũng muốn ôn tập. Chẳng qua cô ấy không chịu nổi việc cả ngày phải ngâm mình trong thư viện, nên đọc sách đến phát chán thì nằm úp trên bàn đánh giá xung quanh.
Thật ra cô ấy càng muốn nói chuyện với Long Ngọ hơn, chỉ là cô ấy không nỡ quấy rầy Long Ngọ.
Thật vất vả mới chờ đến lúc giữa trưa để ra ngoài ăn cơm, Ninh Trừng vừa bước chân ra khỏi thư viện đã thở ra một hơi thật dài: “Nghẹn chết em!”
Long Ngọ hất ba lô lên lưng, cười nói: “Vậy thì buổi chiều đừng đi nữa.”
“Không được, em còn phải ôn tập mà!” Ninh Trừng gạt phăng.
“Ừ.” Long Ngọ cũng chỉ nói thế.
Vào cuối kỳ, ngay cả căn tin cũng cho loại cảm giác chây lười tiêu cực. Hai người liền dứt khoát giải quyết bữa trưa bên ngoài trường.
“Chị, không phải trước đây chị từng ngây người ở trường một năm mới tham gia quân ngũ ư? Sao chẳng quen thuộc với trường học chút nào vậy?” Ninh Trừng thấy kỳ lạ nên hỏi.
Long Ngọ đi học sớm. Tuy rằng đã tham gia quân ngũ ba năm, nhưng tuổi tác như thế cũng hoàn toàn bình thường, tối đa cũng chỉ lớn hơn một tuổi so với bạn cùng khóa thôi. Chẳng qua chuyện cô tham gia quân ngũ vẫn lan truyền trong trường đại học, bắt đầu từ trò cười gây ồn ào với Thi Sơn Thanh.
“Ừ, trước đây chị ít ra ngoài.” Long Ngọ giải thích.
Trên thực tế là ngày trước cứ đến kỳ nghỉ là cô lại về nhà, căn bản không ở lại trường.
“Vậy thì sau này em sẽ dẫn chị đi ăn tất cả món ngon ở quanh đây!” Ninh Trừng nói một cách đắc ý.
“Được.”
Long Ngọ tìm một cái bàn rồi ngồi xuống, nhìn Ninh Trừng cười cười nói nói với chủ quán cũng không thấy kinh ngạc. Ninh Trừng rất được người ta yêu thích. Người gì mà vừa xinh lại không có tính công kích. Các vị trưởng bối bình thường đều khá thân thiết với kiểu người như vậy. Huống chi bản thân Ninh Trừng cũng rất hòa đồng.
“Chị, tại sao lúc trước chị lại chọn Đại học D?” Ninh Trừng lấy hai bình nước dừa từ quầy đến.
“Nhà chị ở thành phố Hải, chọn đại học này cho thuận tiện.” Long Ngọ vừa nói vừa nhận hai bình nước dừa rồi mở ra, sau đó đẩy một bình đến trước mặt Ninh Trừng.
“Wow, chị chẳng giống kiểu người không dám rời xa gia đình chút nào!” Đôi mắt to đen láy của Ninh Trừng trợn tròn, nghi hoặc nói, “Nghe nói điểm đầu vào của chị rất cao, giống… Giống anh Thi khóa trên vậy. Em nghĩ mãi không ra vì sao hai người đều muốn đến Đại học D này.”
“Thi Sơn Thanh?” Bàn tay đang cầm bình nước của Long Ngọ khựng lại, hỏi: “Điểm đầu vào của cậu ấy rất cao à?”
“Đúng vậy.” Ninh Trừng thấy Long Ngọ có hứng thú, lập tức giống như kẻ trộm nhìn nhìn xung quanh, sau đó ghé sát vào nhỏ giọng nói: “Anh ấy còn là người thành phố A nữa đấy!”
“Vậy sao cậu ấy lại chọn Đại học D nhỉ?” Việc này Long Ngọ thật sự không rõ. Trước đây, lúc cô là điền nguyện vọng thì thấy mẹ cô lau nước mắt nên mới quyết định ở lại thành phố Hải.
Ninh Trừng lắc đầu nói: “Cho nên mới nói, chị và đàn anh khóa trên thật sự khiến người ta nghĩ không ra luôn đó!”
“Cha mẹ chị không nỡ cho chị đi, nên mới ở lại.” Long Ngọ giải thích.
Ninh Trừng lập tức phát hiện chuyện nghĩ không thông: “Vậy vì sao chị lại tham gia quân ngũ? Như thế cũng là rời khỏi nhà mà.”
“Bây giờ còn ai tìm em gây phiền phức nữa không?” Long Ngọ không muốn nói về chuyện này, nên nhấp một ngụm nước dừa rồi hỏi.
“À, không có. Hai người lần trước đều đã bị xử phạt rồi.” Ninh Trừng nhớ lại việc này cũng thấy không mấy vui vẻ. Hai người kia là đàn chị của cô ấy, không ngờ lại làm ra loại chuyện này.
Long Ngọ thấy vẻ mặt Ninh Trừng bỗng chốc đã sa sút, nhớ lại màn hình giám sát trước đó, mắt liền tối lại.
Hai người cơm nước xong xuôi lại đi đến thư viện, nhưng Long Ngọ và Ninh Trừng đã tách ra. Vào cuối kỳ, thư viện từng yên tĩnh đã không còn yên tĩnh nữa. Tiếng bàn luận xôn xao, khắp nơi còn đầy mùi thức ăn. Cô muốn tìm một nơi thanh tịnh hơn để chỉnh lý lại tư liệu, tránh gây thêm phiền phức cho Thi Sơn Thanh.
Tầng bảy ở trên cao và không có điều hoa, nên lúc này cũng sẽ không có quá nhiều người.
Vừa lên đến nơi, quả nhiên chẳng có mấy người. Chỉ có một vài người thật sự muốn học, nên mặc thật dày ngồi ở đó vùi đầu đọc sách.
Nhìn quét một vòng, Long Ngọ cảm thấy hơi mất mát một cách khó hiểu.
Có lẽ vì vừa ăn no nên hơi khó tiêu, Long Ngọ thầm nghĩ trong lòng.
Chuẩn bị đến kỳ nghỉ đông, thật ra Long Ngọ không muốn về nhà lắm. Bây giờ cha mẹ cô nhìn thấy cô thì luôn mang cảm giác áy náy, mỗi lần đều giả vờ vui vẻ.
Vẫn nên chỉnh lý tư liệu trước thì hơn. Long Ngọ cụp mắt tiếp tục đọc sách. Tuy rằng biểu tình không lộ ra mặt, nhưng từ bóng lưng của cô vẫn lộ ra cảm giác hơi hiu quạnh.
Thi Sơn Thanh cũng đang chuẩn bị bài tập nhóm, nhưng cậu không cần đến thư viện. Phòng chỉ có một mình cậu, lại còn có điều hòa. Làm việc gì Thi Sơn Thanh cũng thích làm cho thật hoàn mỹ, không cho phép mình có sai sót gì. Cho dù đã phân nhiệm vụ cho những người khác, thì cậu vẫn muốn tự kiểm tra lại.
Bởi vì trong phòng bật điều hòa, nên Thi Sơn Thanh không mặc nhiều lắm. Cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác thêm áo dệt len mỏng. Cậu vùi người trong sô pha, lướt máy tính bảng trong tay. Cậu luôn thích hưởng thụ, ở địa bàn của mình càng phải thoải mái hơn.
Lần đầu tiên Trương Liêu được “Thông cửa” liền lắp bắp kinh hãi. Cậu ta không ngờ Thi Sơn Thanh lại bài trí phòng thoải mái ấm áp đến như vậy, chẳng giống vẻ lạnh lùng bên ngoài chút nào.
Còn chưa xem hết tư liệu trên máy tính bảng, Thi Sơn Thanh lại bất giác nhìn chiếc di động bên chân.
Từ lần gửi hai tin nhắn chào hỏi, thì không thấy cô gửi thêm tin nào nữa. Là mình quá lạnh nhạt ư?
Thi Sơn Thanh mím chặt môi mỏng, thấy hơi hối hận.
Ninh Trừng cũng đi theo Long Ngọ đến đây. Bởi vì phải thi tháng, nên cô ấy cũng muốn ôn tập. Chẳng qua cô ấy không chịu nổi việc cả ngày phải ngâm mình trong thư viện, nên đọc sách đến phát chán thì nằm úp trên bàn đánh giá xung quanh.
Thật ra cô ấy càng muốn nói chuyện với Long Ngọ hơn, chỉ là cô ấy không nỡ quấy rầy Long Ngọ.
Thật vất vả mới chờ đến lúc giữa trưa để ra ngoài ăn cơm, Ninh Trừng vừa bước chân ra khỏi thư viện đã thở ra một hơi thật dài: “Nghẹn chết em!”
Long Ngọ hất ba lô lên lưng, cười nói: “Vậy thì buổi chiều đừng đi nữa.”
“Không được, em còn phải ôn tập mà!” Ninh Trừng gạt phăng.
“Ừ.” Long Ngọ cũng chỉ nói thế.
Vào cuối kỳ, ngay cả căn tin cũng cho loại cảm giác chây lười tiêu cực. Hai người liền dứt khoát giải quyết bữa trưa bên ngoài trường.
“Chị, không phải trước đây chị từng ngây người ở trường một năm mới tham gia quân ngũ ư? Sao chẳng quen thuộc với trường học chút nào vậy?” Ninh Trừng thấy kỳ lạ nên hỏi.
Long Ngọ đi học sớm. Tuy rằng đã tham gia quân ngũ ba năm, nhưng tuổi tác như thế cũng hoàn toàn bình thường, tối đa cũng chỉ lớn hơn một tuổi so với bạn cùng khóa thôi. Chẳng qua chuyện cô tham gia quân ngũ vẫn lan truyền trong trường đại học, bắt đầu từ trò cười gây ồn ào với Thi Sơn Thanh.
“Ừ, trước đây chị ít ra ngoài.” Long Ngọ giải thích.
Trên thực tế là ngày trước cứ đến kỳ nghỉ là cô lại về nhà, căn bản không ở lại trường.
“Vậy thì sau này em sẽ dẫn chị đi ăn tất cả món ngon ở quanh đây!” Ninh Trừng nói một cách đắc ý.
“Được.”
Long Ngọ tìm một cái bàn rồi ngồi xuống, nhìn Ninh Trừng cười cười nói nói với chủ quán cũng không thấy kinh ngạc. Ninh Trừng rất được người ta yêu thích. Người gì mà vừa xinh lại không có tính công kích. Các vị trưởng bối bình thường đều khá thân thiết với kiểu người như vậy. Huống chi bản thân Ninh Trừng cũng rất hòa đồng.
“Chị, tại sao lúc trước chị lại chọn Đại học D?” Ninh Trừng lấy hai bình nước dừa từ quầy đến.
“Nhà chị ở thành phố Hải, chọn đại học này cho thuận tiện.” Long Ngọ vừa nói vừa nhận hai bình nước dừa rồi mở ra, sau đó đẩy một bình đến trước mặt Ninh Trừng.
“Wow, chị chẳng giống kiểu người không dám rời xa gia đình chút nào!” Đôi mắt to đen láy của Ninh Trừng trợn tròn, nghi hoặc nói, “Nghe nói điểm đầu vào của chị rất cao, giống… Giống anh Thi khóa trên vậy. Em nghĩ mãi không ra vì sao hai người đều muốn đến Đại học D này.”
“Thi Sơn Thanh?” Bàn tay đang cầm bình nước của Long Ngọ khựng lại, hỏi: “Điểm đầu vào của cậu ấy rất cao à?”
“Đúng vậy.” Ninh Trừng thấy Long Ngọ có hứng thú, lập tức giống như kẻ trộm nhìn nhìn xung quanh, sau đó ghé sát vào nhỏ giọng nói: “Anh ấy còn là người thành phố A nữa đấy!”
“Vậy sao cậu ấy lại chọn Đại học D nhỉ?” Việc này Long Ngọ thật sự không rõ. Trước đây, lúc cô là điền nguyện vọng thì thấy mẹ cô lau nước mắt nên mới quyết định ở lại thành phố Hải.
Ninh Trừng lắc đầu nói: “Cho nên mới nói, chị và đàn anh khóa trên thật sự khiến người ta nghĩ không ra luôn đó!”
“Cha mẹ chị không nỡ cho chị đi, nên mới ở lại.” Long Ngọ giải thích.
Ninh Trừng lập tức phát hiện chuyện nghĩ không thông: “Vậy vì sao chị lại tham gia quân ngũ? Như thế cũng là rời khỏi nhà mà.”
“Bây giờ còn ai tìm em gây phiền phức nữa không?” Long Ngọ không muốn nói về chuyện này, nên nhấp một ngụm nước dừa rồi hỏi.
“À, không có. Hai người lần trước đều đã bị xử phạt rồi.” Ninh Trừng nhớ lại việc này cũng thấy không mấy vui vẻ. Hai người kia là đàn chị của cô ấy, không ngờ lại làm ra loại chuyện này.
Long Ngọ thấy vẻ mặt Ninh Trừng bỗng chốc đã sa sút, nhớ lại màn hình giám sát trước đó, mắt liền tối lại.
Hai người cơm nước xong xuôi lại đi đến thư viện, nhưng Long Ngọ và Ninh Trừng đã tách ra. Vào cuối kỳ, thư viện từng yên tĩnh đã không còn yên tĩnh nữa. Tiếng bàn luận xôn xao, khắp nơi còn đầy mùi thức ăn. Cô muốn tìm một nơi thanh tịnh hơn để chỉnh lý lại tư liệu, tránh gây thêm phiền phức cho Thi Sơn Thanh.
Tầng bảy ở trên cao và không có điều hoa, nên lúc này cũng sẽ không có quá nhiều người.
Vừa lên đến nơi, quả nhiên chẳng có mấy người. Chỉ có một vài người thật sự muốn học, nên mặc thật dày ngồi ở đó vùi đầu đọc sách.
Nhìn quét một vòng, Long Ngọ cảm thấy hơi mất mát một cách khó hiểu.
Có lẽ vì vừa ăn no nên hơi khó tiêu, Long Ngọ thầm nghĩ trong lòng.
Chuẩn bị đến kỳ nghỉ đông, thật ra Long Ngọ không muốn về nhà lắm. Bây giờ cha mẹ cô nhìn thấy cô thì luôn mang cảm giác áy náy, mỗi lần đều giả vờ vui vẻ.
Vẫn nên chỉnh lý tư liệu trước thì hơn. Long Ngọ cụp mắt tiếp tục đọc sách. Tuy rằng biểu tình không lộ ra mặt, nhưng từ bóng lưng của cô vẫn lộ ra cảm giác hơi hiu quạnh.
Thi Sơn Thanh cũng đang chuẩn bị bài tập nhóm, nhưng cậu không cần đến thư viện. Phòng chỉ có một mình cậu, lại còn có điều hòa. Làm việc gì Thi Sơn Thanh cũng thích làm cho thật hoàn mỹ, không cho phép mình có sai sót gì. Cho dù đã phân nhiệm vụ cho những người khác, thì cậu vẫn muốn tự kiểm tra lại.
Bởi vì trong phòng bật điều hòa, nên Thi Sơn Thanh không mặc nhiều lắm. Cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác thêm áo dệt len mỏng. Cậu vùi người trong sô pha, lướt máy tính bảng trong tay. Cậu luôn thích hưởng thụ, ở địa bàn của mình càng phải thoải mái hơn.
Lần đầu tiên Trương Liêu được “Thông cửa” liền lắp bắp kinh hãi. Cậu ta không ngờ Thi Sơn Thanh lại bài trí phòng thoải mái ấm áp đến như vậy, chẳng giống vẻ lạnh lùng bên ngoài chút nào.
Còn chưa xem hết tư liệu trên máy tính bảng, Thi Sơn Thanh lại bất giác nhìn chiếc di động bên chân.
Từ lần gửi hai tin nhắn chào hỏi, thì không thấy cô gửi thêm tin nào nữa. Là mình quá lạnh nhạt ư?
Thi Sơn Thanh mím chặt môi mỏng, thấy hơi hối hận.
Bình luận truyện