Đằng Ấy, Làm Bạn Nhé?
Chương 48
Gần đây Long Ngọ cảm thấy quan hệ giữa mình với bạn đã thân thiết hơn rất nhiều, biểu hiện cụ thể là khi dạo chơi ở Thiên Sơn. Lần đi này khiến Long Ngọ càng thêm tin rằng bầu không khí kỳ quái giữa cô và Thi Sơn Thanh lúc trước là vì hai người quá bận rộn mà thôi.
Thiên Sơn là danh lam thắng cảnh cấp AAAA của thành phố Hải. Địa hình của bản thân Thiên Sơn không cao, phong cảnh nhìn từ xa cũng khá đẹp, người địa phương rất thích lái xe đến đây chơi vào cuối tuần.
Bởi vì đa số đều là người địa phương, không có nhiều người từ bên ngoài đến nên giá cả bên này ít bị chặt chém, nằm ở ngưỡng chấp nhận được. Long Ngọ không mang theo gì cả, chỉ cầm theo điện thoại và mấy tờ tiền lẻ cất trong túi. Dù sao giữa sườn núi đã có một quán cơm nhỏ, trên đỉnh cũng có một siêu thị nhỏ nữa.
Đứng ở cổng trường, Long Ngọ thấy Thi Sơn Thanh đeo ba lô đi tới liền nói: “Bên đó cái gì cũng có, không cần mang theo gì đâu.” Ba lô của cậu trông như chẳng có gì trong đó.
“Mấy thứ linh tinh thôi.” Thi Sơn Thanh cười đến là vui vẻ, “Không nặng đâu.”
Đúng thật là đồ linh tinh, Long Ngọ đứng trên xe buýt, uống hộp sữa trong tay thầm nghĩ. Một hộp sữa này còn không to bằng bàn tay của cô.
Thi Sơn Thanh đối diện cũng đang cầm một hộp sữa tươi cỡ nhỏ. Hai người đứng ở cửa sau, giữ cột xe, mặt đối mặt hút sữa.
Đây là lúc vừa lên xe Thi Sơn Thanh cho cô. Đi Thiên Sơn vào sáng sớm có rất ít người, còn có thể nhìn thấy cảnh sương mù, cho nên bọn họ chưa kịp ăn sáng. Long Ngọ định đến giữa sườn núi thì ăn luôn.
Lúc đến thì người trên xe không nhiều không ít, vừa vặn hết chỗ. Những người ngồi bên trên đều là những người già đi tập thể dục buổi sáng, đưa mắt nhìn khắp xe chỉ có hai người bọn họ là thanh niên.
“A Ngọ, tớ chóng mặt quá.” Thi Sơn Thanh nghiêng đầu ghé vào bên tai Long Ngọ yếu ớt nói.
“…” Giờ phút này Long Ngọ thấy thật bối rồi. Vì sao ai cũng muốn ngồi xe buýt nhỉ? Ngồi trên đây phải nhịn đủ loại khó chịu mà. Lần trước Ninh Trừng có nói thế nào cũng muốn thử nghiệm, vừa nãy ngồi xe buýt cũng là do Thi Sơn Thanh đề xuất, nhưng cô không thể nói lời này ra để quét sạch sự hứng thú của bọn cô được.
“Bọn mình xuống xe ở trạm kế tiếp nhé?” Long Ngọ thở dài.
Sao có thể được, xuống xe thì cậu làm gì còn cơ hội tới gần cô chứ? Thi Sơn Thanh dứt khoát dựa đầu vào vai Long Ngọ, nhắm mắt thấp giọng nói: “Không cần đâu, cứ thế này đi, tớ chỉ chưa quen mùi trên xe thôi, nghỉ ngơi một lát là đỡ.”
“Ừ.” Long Ngọ đều thường không biết từ chối những người mà mình để trong lòng.
Giữa những câu nói, Thi Sơn Thanh lại đến gần Long Ngọ hơn một chút. Hô hấp nhẹ nhàng phả vào cổ cô, điều này khiến cho Long Ngọ mới xuất ngũ chưa đến một năm hết sức khó chịu.
“A Ngọ, tớ dựa vào thế này có khiến cậu mệt lắm không?” Qua vài trạm, Thi Sơn Thanh đột nhiên lên tiếng.
“Không sao, cậu cứ nghỉ ngơi lát nữa đi, đến tớ sẽ gọi cậu.” Tuy Long Ngọ không thích có người dựa vào gần mình như thế, nhưng cố chịu đựng cũng không phải việc khó, huống chi cậu còn là bạn của cô.
Hai mắt Long Ngọ nhìn ra ngoài cửa sổ, đương nhiên không nhìn thấy nụ cười của Thi Sơn Thanh trên vai cô. Cô còn đang mải đếm xem còn bao nhiêu trạm nữa mới đến Thiên Sơn.
Lại qua mấy trạm nữa, dường như Thi Sơn Thanh đã khá hơn. Cậu không còn dựa cả đầu vào vai Long Ngọ mà hơi tách ra.
“Khá hơn chút nào không?” Long Ngọ hỏi.
“Ừ.” Tuy rằng rất muốn dựa tiếp, nhưng cậu không nỡ.
Hai người vẫn đứng rất gần nhau, chỉ cần Long Ngọ quay đầu là đụng chạm mặt Thi Sơn Thanh ngay. Lúc này người trên xe đã nhiều hơn, nhưng không có ai chú ý đến động tác nhỏ của bọn họ.
“Sau này đừng đi xe buýt nữa.” Long Ngọ nói. Thỉnh thoảng chính cô còn thấy không quen, chứ đừng nói đến kiểu cậu ấm nhà giàu như Thi Sơn Thanh.
Thi Sơn Thanh không trả lời, mà hỏi một vấn đề khác, “A Ngọ này, cậu dùng bột giặt hương gì thế?”
Long Ngọ mờ mịt: “Không biết nữa.” Trước giờ cô đi siêu thị đều là tiện tay cầm lên, cái nào thuận tay thì lấy cái đó.
“Tớ đoán là hương chanh.” Thi Sơn Thanh hơi nhích ra để đối mặt với Long Ngọ.
“Thật à?” Luôn thấy câu này là lạ.
“Ừ, rất dễ chịu.” Nói xong Thi Sơn Thanh lại chôn vào vai Long Ngọ, “Mùi trên xe nồng quá.”
Sau khi cậu dựa vào thì thân thể vốn đang thả lỏng của Long Ngọ từ từ cứng lại, trong đầu lại nghĩ thật là làm khó cậu.
“… Trạm tiếp theo dừng ở Thiên Sơn, xin hãy chuẩn bị xuống xe từ cửa sau.”
Thi Sơn Thanh tỏ vẻ bị giày vò bên ngoài, nhưng thật ra nội tâm đang ở trạng thái thích thú. Rốt cuộc cũng đến Thiên Sơn rồi, lúc này vừa đúng sáu rưỡi.
“Cậu không sao chứ?” Vừa xuống xe, Long Ngọ lo lắng hỏi.
Thi Sơn Thanh nghe vậy lập tức vừa yếu ớt lại mạnh mẽ nói: “Tớ không sao.”
Long Ngọ thấy hơi hối hận vì mình không kiên trì ngồi taxi đến, dù biết rõ cậu ấy không thích hợp ngồi xe buýt.
“Kiếm chỗ ngồi đã, lát nữa hẵng leo núi.” Long Ngọ quét mắt nhìn xung quanh rồi nói.
Đối với một người lúc này đang yếu ớt mà nói, sao Thi Sơn Thanh có thể cự tuyệt đây. Cậu lập tức gật đầu thật chậm, rồi đi theo Long Ngọ đến ngồi ở băng ghế đá dưới chân núi.
“Tôi đi mua chút đồ ăn, cậu đợi ở đây một lát nhé.” Long Ngọ không ngồi xuống với cậu.
“Được.”
Thành phố Hải thiên về vị ngọt, xung quanh có mấy bà cụ đã mở hàng bán, tất cả đều bán bánh ngọt nóng hổi. Long Ngọ nhanh chóng mua vài cái bánh vị cổ điển, đến phiên mình thì mua một miếng bánh xốp, bánh này không ngọt lắm.
“Này, ăn xong bọn mình sẽ đi lên.” Long Ngọ trở lại ngồi xuống rồi đưa cho Thi Sơn Thanh một túi bánh ngọt.
“Cảm ơn.”
“Ở đây có mấy cách để leo, nhưng người ta thường đi lối thềm đá, phong cảnh khá đẹp.” Long Ngọ chỉ vào con đường chéo phía sau hai người rồi nói. Bởi vì Thi Sơn Thanh chưa từng tới đây, nên Long Ngọ đành phải nói thật chi tiết.
Thi Sơn Thanh nghe rất nghiêm túc, ánh mắt nhìn vào Long Ngọ không hề di chuyển.
“Còn một đường nhỏ nữa, khá dốc và hơi khó đi, nhưng phong cảnh lại đẹp hơn đường này.”
“Bọn mình đi đường nhỏ lên nhé?” Bánh không lớn, Thi Sơn Thanh cắn mấy miếng là xong.
“Ừ, lát nữa bên đó tương đối yên tĩnh.” Điều không thích nhất khi đi chơi chính là nhìn thấy cảnh người đông nghìn nghịt.
Long Ngọ bẻ một miếng bánh xốp rồi nhai từ từ. Người già thường thành thật, bánh xốp làm thành một hình chữ nhật thật to, cô ăn hơi tốn sức.
“A Ngọ, bánh của cậu ăn ngon không?” Thi Sơn Thanh nhìn miếng bánh xốp trong tay Long Ngọ với vẻ chờ mong.
Bỗng nhiên Long Ngọ lại tưởng mình đang thấy Ninh Trừng, cô dừng lại một lúc mới nói: “Cậu muốn ăn à? Để tôi đi mua miếng nữa.”
Thi Sơn Thanh lắc đầu: “Miếng to thế tớ ăn không hết sẽ lãng phí lắm.”
“Vậy…” Long Ngọ thử hỏi: “Cho cậu nửa miếng này nhé?”
“Tớ chỉ ăn một miếng nhỏ thôi.” Thi Sơn Thanh hơi híp mắt, cười nói.
Long Ngọ nghe thế liền cúi đầu nghiêm túc tách nửa miếng bánh xốp kia thành hai, rồi đưa một miếng cho Thi Sơn Thanh.
Thi Sơn Thanh nâng má nhìn động tác của Long Ngọ, sự dịu dàng nơi đáy mắt sắp tràn cả ra ngoài.
“Bánh này chẳng ngọt lắm đâu, không biết cậu có thích ăn không nên tôi không mua.” Long Ngọ giải thích.
Thi Sơn Thanh nhận lấy rồi cắn một miếng, sau đó nói: “Thật hả? Tớ thấy rất ngọt mà, tớ thích lắm.”
“Rất ngọt?” Long Ngọ nhìn miếng bánh trong tay Thi Sơn Thanh với vẻ ngờ vực, lại nhìn miếng bánh xốp trong tay mình, “Chắc lúc bà ấy bỏ đường không khuấy đều?”
Thi Sơn Thanh nhịn không được liền bật cười thành tiếng. Tiếng cười trong sáng và thuần khiết còn mang theo chút từ tính của tuổi trẻ vang vọng dưới chân núi, khiến Long Ngọ không khỏi ngẩn ngơ.
“A Ngọ, bọn mình đi thôi.” Thi Sơn Thanh ăn xong rồi đứng lên, vươn một bàn tay về phía Long Ngọ.
Long Ngọ do dự một lúc, vẫn quyết định đặt tay mình vào lòng bàn tay của Thi Sơn Thanh. Trong Tivi đều diễn như thế này: Sau khi hai người bạn thân đã hiểu nhau liền bắt tay giảng hòa. Tuy rằng bọn cô đã làm lành với nhau rồi.
Lòng bàn tay của Thi Sơn Thanh khô ráo và ấm áp, khiến bàn tay lạnh lẽo của Long Ngọ lập tức bị nhiễm độ ấm của cậu.
Khác với sự điềm tĩnh của Long Ngọ, nội tâm của Thi Sơn Thanh như có sóng to ngất trời, cuồn cuộn lên xuống. Khi thì vui mừng vì mới đó mà mình đã có tiến triển, trước giờ căn bản A Ngọ không hề đề phòng mình. Khi thì thương thay bàn tay mà mình đang nắm, trên đó toàn là vết chai.
“Đường lên chỗ này tương đối khó đi, cậu cẩn thận dưới chân nhé.” Long Ngọ quay đầu dặn dò.
“Được.” Thi Sơn Thanh ngoan ngoãn đáp lại.
Lối nhỏ lên Thiên Sơn này hoàn toàn là do người du lịch đi nhiều mà ra. Sau khi được chính phủ nâng lên thành danh lam thắng cảnh cấp AAAA, Thiên Sơn lập tức mất đi vẻ đẹp vốn có. Đường được xây, hoàn toàn mất đi nét đẹp. Cũng may vì được bảo vệ, nên khu vực danh lam thắng cảnh không bị tổn hại nhiều, mà vẫn còn ở đó.
“A Ngọ có thường đến đây không?” Thi Sơn Thanh hỏi. Cậu muốn biết có phải Long Ngọ đã từng đến đây với người đàn ông kia hay không, hai người có từng nắm tay thân mật như thế này không.
“Thỉnh thoảng, bố mẹ tôi hay đến, đôi khi tôi cũng đi với bọn họ.”
Sương mù trên núi vẫn chưa tan, cây cối trên Thiên Sơn rất rậm rạp. Càng lên cao, có thể nhìn thấy lớp sương trắng mỏng nổi xung quanh.
“Đẹp quá!” Thi Sơn Thanh nhìn quanh bốn phía liền cảm thán. Bọn họ đã đến giữa sườn núi, có thể nhìn những ngôi nhà ở dưới đã thấp đi rất nhiều. Đứng trên cao nhìn ra xa là chuyện thú vị, nhất là còn đang nắm tay người mình thích.
“Bọn mình nghỉ ở đây một lát được không?” Thi Sơn Thanh muốn ngồi nán lại đây với Long Ngọ một lúc nữa.
“Được.” Long Ngọ không từ chối. Lần này vốn là dẫn cậu đi chơi, đương nhiên Thi Sơn Thanh muốn thế nào thì sẽ thế ấy.
Bởi vì có sương mù, nên mặt đất đều ẩm ướt. Nơi này chưa từng bị cải tạo, nên không có ghế đá hay bàn đá để du khách ngồi nghỉ ngơi. Long Ngọ nhìn qua nhìn lại cũng không tìm được chỗ đặt chân.
Thi Sơn Thanh đành thả tay Long Ngọ ra, sau đó móc một tấm thảm dã ngoại từ trong ba lô ra rồi trải lên mặt đất.
“Ngồi đây này.” Thi Sơn Thanh ngẩng khuôn mặt đẹp trai lên, dịu dàng nói với Long Ngọ.
Hai người vai kề vai ngồi chung một chỗ, ngắm nhìn phía xa. Giờ phút này mặt trời đang từ từ ló ra, ánh mặt trời xé rách tầng mây, chiếu xuống từng tia. Mặc dù bọn họ chẳng nói gì với nhau nhưng lại hết sức hòa hợp.
“A Ngọ, cậu đã từng đến thành phố A chưa?” Thi Sơn Thanh đột nhiên hỏi.
“Đi rồi.” Thành phố A là thủ đô, Long Ngọ không thể chưa từng đến đó.
“Sau này cậu mà có đến thành phố A, tớ sẽ dẫn cậu đi chơi.” Thi Sơn Thanh nói giọng mềm nhũn, yếu đuối dựa vào người Long Ngọ.
“…” Quả nhiên cơ thể Long Ngọ lập tức cứng ngắc.
Thi Sơn Thanh giả vờ không biết, dụi dụi mắt, còn ngáp một cái rất thanh lịch.
“Cậu mệt à?” Long Ngọ thấp giọng hỏi, trong lòng lại như hiểu ra. Hôm nay dậy rất sớm, chắc A Thanh chưa ngủ đủ giấc. Sớm đã biết về dáng vẻ vừa tỉnh ngủ của Thi Sơn Thanh, Long Ngọ cũng không thấy rối rắm nữa, mà hào phóng nhường vai để cậu dựa vào thoải mái hơn.
“Ừm…” Thi Sơn Thanh làm như mơ mơ màng màng đáp lại, nhưng thực tế là đang thử ranh giới cuối cùng của Long Ngọ.
Thiên Sơn là danh lam thắng cảnh cấp AAAA của thành phố Hải. Địa hình của bản thân Thiên Sơn không cao, phong cảnh nhìn từ xa cũng khá đẹp, người địa phương rất thích lái xe đến đây chơi vào cuối tuần.
Bởi vì đa số đều là người địa phương, không có nhiều người từ bên ngoài đến nên giá cả bên này ít bị chặt chém, nằm ở ngưỡng chấp nhận được. Long Ngọ không mang theo gì cả, chỉ cầm theo điện thoại và mấy tờ tiền lẻ cất trong túi. Dù sao giữa sườn núi đã có một quán cơm nhỏ, trên đỉnh cũng có một siêu thị nhỏ nữa.
Đứng ở cổng trường, Long Ngọ thấy Thi Sơn Thanh đeo ba lô đi tới liền nói: “Bên đó cái gì cũng có, không cần mang theo gì đâu.” Ba lô của cậu trông như chẳng có gì trong đó.
“Mấy thứ linh tinh thôi.” Thi Sơn Thanh cười đến là vui vẻ, “Không nặng đâu.”
Đúng thật là đồ linh tinh, Long Ngọ đứng trên xe buýt, uống hộp sữa trong tay thầm nghĩ. Một hộp sữa này còn không to bằng bàn tay của cô.
Thi Sơn Thanh đối diện cũng đang cầm một hộp sữa tươi cỡ nhỏ. Hai người đứng ở cửa sau, giữ cột xe, mặt đối mặt hút sữa.
Đây là lúc vừa lên xe Thi Sơn Thanh cho cô. Đi Thiên Sơn vào sáng sớm có rất ít người, còn có thể nhìn thấy cảnh sương mù, cho nên bọn họ chưa kịp ăn sáng. Long Ngọ định đến giữa sườn núi thì ăn luôn.
Lúc đến thì người trên xe không nhiều không ít, vừa vặn hết chỗ. Những người ngồi bên trên đều là những người già đi tập thể dục buổi sáng, đưa mắt nhìn khắp xe chỉ có hai người bọn họ là thanh niên.
“A Ngọ, tớ chóng mặt quá.” Thi Sơn Thanh nghiêng đầu ghé vào bên tai Long Ngọ yếu ớt nói.
“…” Giờ phút này Long Ngọ thấy thật bối rồi. Vì sao ai cũng muốn ngồi xe buýt nhỉ? Ngồi trên đây phải nhịn đủ loại khó chịu mà. Lần trước Ninh Trừng có nói thế nào cũng muốn thử nghiệm, vừa nãy ngồi xe buýt cũng là do Thi Sơn Thanh đề xuất, nhưng cô không thể nói lời này ra để quét sạch sự hứng thú của bọn cô được.
“Bọn mình xuống xe ở trạm kế tiếp nhé?” Long Ngọ thở dài.
Sao có thể được, xuống xe thì cậu làm gì còn cơ hội tới gần cô chứ? Thi Sơn Thanh dứt khoát dựa đầu vào vai Long Ngọ, nhắm mắt thấp giọng nói: “Không cần đâu, cứ thế này đi, tớ chỉ chưa quen mùi trên xe thôi, nghỉ ngơi một lát là đỡ.”
“Ừ.” Long Ngọ đều thường không biết từ chối những người mà mình để trong lòng.
Giữa những câu nói, Thi Sơn Thanh lại đến gần Long Ngọ hơn một chút. Hô hấp nhẹ nhàng phả vào cổ cô, điều này khiến cho Long Ngọ mới xuất ngũ chưa đến một năm hết sức khó chịu.
“A Ngọ, tớ dựa vào thế này có khiến cậu mệt lắm không?” Qua vài trạm, Thi Sơn Thanh đột nhiên lên tiếng.
“Không sao, cậu cứ nghỉ ngơi lát nữa đi, đến tớ sẽ gọi cậu.” Tuy Long Ngọ không thích có người dựa vào gần mình như thế, nhưng cố chịu đựng cũng không phải việc khó, huống chi cậu còn là bạn của cô.
Hai mắt Long Ngọ nhìn ra ngoài cửa sổ, đương nhiên không nhìn thấy nụ cười của Thi Sơn Thanh trên vai cô. Cô còn đang mải đếm xem còn bao nhiêu trạm nữa mới đến Thiên Sơn.
Lại qua mấy trạm nữa, dường như Thi Sơn Thanh đã khá hơn. Cậu không còn dựa cả đầu vào vai Long Ngọ mà hơi tách ra.
“Khá hơn chút nào không?” Long Ngọ hỏi.
“Ừ.” Tuy rằng rất muốn dựa tiếp, nhưng cậu không nỡ.
Hai người vẫn đứng rất gần nhau, chỉ cần Long Ngọ quay đầu là đụng chạm mặt Thi Sơn Thanh ngay. Lúc này người trên xe đã nhiều hơn, nhưng không có ai chú ý đến động tác nhỏ của bọn họ.
“Sau này đừng đi xe buýt nữa.” Long Ngọ nói. Thỉnh thoảng chính cô còn thấy không quen, chứ đừng nói đến kiểu cậu ấm nhà giàu như Thi Sơn Thanh.
Thi Sơn Thanh không trả lời, mà hỏi một vấn đề khác, “A Ngọ này, cậu dùng bột giặt hương gì thế?”
Long Ngọ mờ mịt: “Không biết nữa.” Trước giờ cô đi siêu thị đều là tiện tay cầm lên, cái nào thuận tay thì lấy cái đó.
“Tớ đoán là hương chanh.” Thi Sơn Thanh hơi nhích ra để đối mặt với Long Ngọ.
“Thật à?” Luôn thấy câu này là lạ.
“Ừ, rất dễ chịu.” Nói xong Thi Sơn Thanh lại chôn vào vai Long Ngọ, “Mùi trên xe nồng quá.”
Sau khi cậu dựa vào thì thân thể vốn đang thả lỏng của Long Ngọ từ từ cứng lại, trong đầu lại nghĩ thật là làm khó cậu.
“… Trạm tiếp theo dừng ở Thiên Sơn, xin hãy chuẩn bị xuống xe từ cửa sau.”
Thi Sơn Thanh tỏ vẻ bị giày vò bên ngoài, nhưng thật ra nội tâm đang ở trạng thái thích thú. Rốt cuộc cũng đến Thiên Sơn rồi, lúc này vừa đúng sáu rưỡi.
“Cậu không sao chứ?” Vừa xuống xe, Long Ngọ lo lắng hỏi.
Thi Sơn Thanh nghe vậy lập tức vừa yếu ớt lại mạnh mẽ nói: “Tớ không sao.”
Long Ngọ thấy hơi hối hận vì mình không kiên trì ngồi taxi đến, dù biết rõ cậu ấy không thích hợp ngồi xe buýt.
“Kiếm chỗ ngồi đã, lát nữa hẵng leo núi.” Long Ngọ quét mắt nhìn xung quanh rồi nói.
Đối với một người lúc này đang yếu ớt mà nói, sao Thi Sơn Thanh có thể cự tuyệt đây. Cậu lập tức gật đầu thật chậm, rồi đi theo Long Ngọ đến ngồi ở băng ghế đá dưới chân núi.
“Tôi đi mua chút đồ ăn, cậu đợi ở đây một lát nhé.” Long Ngọ không ngồi xuống với cậu.
“Được.”
Thành phố Hải thiên về vị ngọt, xung quanh có mấy bà cụ đã mở hàng bán, tất cả đều bán bánh ngọt nóng hổi. Long Ngọ nhanh chóng mua vài cái bánh vị cổ điển, đến phiên mình thì mua một miếng bánh xốp, bánh này không ngọt lắm.
“Này, ăn xong bọn mình sẽ đi lên.” Long Ngọ trở lại ngồi xuống rồi đưa cho Thi Sơn Thanh một túi bánh ngọt.
“Cảm ơn.”
“Ở đây có mấy cách để leo, nhưng người ta thường đi lối thềm đá, phong cảnh khá đẹp.” Long Ngọ chỉ vào con đường chéo phía sau hai người rồi nói. Bởi vì Thi Sơn Thanh chưa từng tới đây, nên Long Ngọ đành phải nói thật chi tiết.
Thi Sơn Thanh nghe rất nghiêm túc, ánh mắt nhìn vào Long Ngọ không hề di chuyển.
“Còn một đường nhỏ nữa, khá dốc và hơi khó đi, nhưng phong cảnh lại đẹp hơn đường này.”
“Bọn mình đi đường nhỏ lên nhé?” Bánh không lớn, Thi Sơn Thanh cắn mấy miếng là xong.
“Ừ, lát nữa bên đó tương đối yên tĩnh.” Điều không thích nhất khi đi chơi chính là nhìn thấy cảnh người đông nghìn nghịt.
Long Ngọ bẻ một miếng bánh xốp rồi nhai từ từ. Người già thường thành thật, bánh xốp làm thành một hình chữ nhật thật to, cô ăn hơi tốn sức.
“A Ngọ, bánh của cậu ăn ngon không?” Thi Sơn Thanh nhìn miếng bánh xốp trong tay Long Ngọ với vẻ chờ mong.
Bỗng nhiên Long Ngọ lại tưởng mình đang thấy Ninh Trừng, cô dừng lại một lúc mới nói: “Cậu muốn ăn à? Để tôi đi mua miếng nữa.”
Thi Sơn Thanh lắc đầu: “Miếng to thế tớ ăn không hết sẽ lãng phí lắm.”
“Vậy…” Long Ngọ thử hỏi: “Cho cậu nửa miếng này nhé?”
“Tớ chỉ ăn một miếng nhỏ thôi.” Thi Sơn Thanh hơi híp mắt, cười nói.
Long Ngọ nghe thế liền cúi đầu nghiêm túc tách nửa miếng bánh xốp kia thành hai, rồi đưa một miếng cho Thi Sơn Thanh.
Thi Sơn Thanh nâng má nhìn động tác của Long Ngọ, sự dịu dàng nơi đáy mắt sắp tràn cả ra ngoài.
“Bánh này chẳng ngọt lắm đâu, không biết cậu có thích ăn không nên tôi không mua.” Long Ngọ giải thích.
Thi Sơn Thanh nhận lấy rồi cắn một miếng, sau đó nói: “Thật hả? Tớ thấy rất ngọt mà, tớ thích lắm.”
“Rất ngọt?” Long Ngọ nhìn miếng bánh trong tay Thi Sơn Thanh với vẻ ngờ vực, lại nhìn miếng bánh xốp trong tay mình, “Chắc lúc bà ấy bỏ đường không khuấy đều?”
Thi Sơn Thanh nhịn không được liền bật cười thành tiếng. Tiếng cười trong sáng và thuần khiết còn mang theo chút từ tính của tuổi trẻ vang vọng dưới chân núi, khiến Long Ngọ không khỏi ngẩn ngơ.
“A Ngọ, bọn mình đi thôi.” Thi Sơn Thanh ăn xong rồi đứng lên, vươn một bàn tay về phía Long Ngọ.
Long Ngọ do dự một lúc, vẫn quyết định đặt tay mình vào lòng bàn tay của Thi Sơn Thanh. Trong Tivi đều diễn như thế này: Sau khi hai người bạn thân đã hiểu nhau liền bắt tay giảng hòa. Tuy rằng bọn cô đã làm lành với nhau rồi.
Lòng bàn tay của Thi Sơn Thanh khô ráo và ấm áp, khiến bàn tay lạnh lẽo của Long Ngọ lập tức bị nhiễm độ ấm của cậu.
Khác với sự điềm tĩnh của Long Ngọ, nội tâm của Thi Sơn Thanh như có sóng to ngất trời, cuồn cuộn lên xuống. Khi thì vui mừng vì mới đó mà mình đã có tiến triển, trước giờ căn bản A Ngọ không hề đề phòng mình. Khi thì thương thay bàn tay mà mình đang nắm, trên đó toàn là vết chai.
“Đường lên chỗ này tương đối khó đi, cậu cẩn thận dưới chân nhé.” Long Ngọ quay đầu dặn dò.
“Được.” Thi Sơn Thanh ngoan ngoãn đáp lại.
Lối nhỏ lên Thiên Sơn này hoàn toàn là do người du lịch đi nhiều mà ra. Sau khi được chính phủ nâng lên thành danh lam thắng cảnh cấp AAAA, Thiên Sơn lập tức mất đi vẻ đẹp vốn có. Đường được xây, hoàn toàn mất đi nét đẹp. Cũng may vì được bảo vệ, nên khu vực danh lam thắng cảnh không bị tổn hại nhiều, mà vẫn còn ở đó.
“A Ngọ có thường đến đây không?” Thi Sơn Thanh hỏi. Cậu muốn biết có phải Long Ngọ đã từng đến đây với người đàn ông kia hay không, hai người có từng nắm tay thân mật như thế này không.
“Thỉnh thoảng, bố mẹ tôi hay đến, đôi khi tôi cũng đi với bọn họ.”
Sương mù trên núi vẫn chưa tan, cây cối trên Thiên Sơn rất rậm rạp. Càng lên cao, có thể nhìn thấy lớp sương trắng mỏng nổi xung quanh.
“Đẹp quá!” Thi Sơn Thanh nhìn quanh bốn phía liền cảm thán. Bọn họ đã đến giữa sườn núi, có thể nhìn những ngôi nhà ở dưới đã thấp đi rất nhiều. Đứng trên cao nhìn ra xa là chuyện thú vị, nhất là còn đang nắm tay người mình thích.
“Bọn mình nghỉ ở đây một lát được không?” Thi Sơn Thanh muốn ngồi nán lại đây với Long Ngọ một lúc nữa.
“Được.” Long Ngọ không từ chối. Lần này vốn là dẫn cậu đi chơi, đương nhiên Thi Sơn Thanh muốn thế nào thì sẽ thế ấy.
Bởi vì có sương mù, nên mặt đất đều ẩm ướt. Nơi này chưa từng bị cải tạo, nên không có ghế đá hay bàn đá để du khách ngồi nghỉ ngơi. Long Ngọ nhìn qua nhìn lại cũng không tìm được chỗ đặt chân.
Thi Sơn Thanh đành thả tay Long Ngọ ra, sau đó móc một tấm thảm dã ngoại từ trong ba lô ra rồi trải lên mặt đất.
“Ngồi đây này.” Thi Sơn Thanh ngẩng khuôn mặt đẹp trai lên, dịu dàng nói với Long Ngọ.
Hai người vai kề vai ngồi chung một chỗ, ngắm nhìn phía xa. Giờ phút này mặt trời đang từ từ ló ra, ánh mặt trời xé rách tầng mây, chiếu xuống từng tia. Mặc dù bọn họ chẳng nói gì với nhau nhưng lại hết sức hòa hợp.
“A Ngọ, cậu đã từng đến thành phố A chưa?” Thi Sơn Thanh đột nhiên hỏi.
“Đi rồi.” Thành phố A là thủ đô, Long Ngọ không thể chưa từng đến đó.
“Sau này cậu mà có đến thành phố A, tớ sẽ dẫn cậu đi chơi.” Thi Sơn Thanh nói giọng mềm nhũn, yếu đuối dựa vào người Long Ngọ.
“…” Quả nhiên cơ thể Long Ngọ lập tức cứng ngắc.
Thi Sơn Thanh giả vờ không biết, dụi dụi mắt, còn ngáp một cái rất thanh lịch.
“Cậu mệt à?” Long Ngọ thấp giọng hỏi, trong lòng lại như hiểu ra. Hôm nay dậy rất sớm, chắc A Thanh chưa ngủ đủ giấc. Sớm đã biết về dáng vẻ vừa tỉnh ngủ của Thi Sơn Thanh, Long Ngọ cũng không thấy rối rắm nữa, mà hào phóng nhường vai để cậu dựa vào thoải mái hơn.
“Ừm…” Thi Sơn Thanh làm như mơ mơ màng màng đáp lại, nhưng thực tế là đang thử ranh giới cuối cùng của Long Ngọ.
Bình luận truyện