Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 332



CHƯƠNG 332

Hắn là người thông minh, giống như Vương Vệ Qúy, rất giỏi trong việc nghĩ vê ý định của những nhân vật lớn, cái hành động vừa rồi của Lâm Tử Minh, làm sao hắn không biết được, Lầm Tử Minh đã quá rõ ràng rồi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho họ như vậy được.

Họ nghe thấy những lời của Lâm Tử Minh, nhưng họ không dám: dừng lại, họ vẫn giả vờ như nữ không biệt gì cả đi tháng vê phía trước, hy vọng có thể giả vờ bị điên rồi chuỗn nhanh đi – chỗ khác.

* Đứng lại hết cho tao!” Hàn Kim Long làm sao có thể cho họ cơ hội này chứ, lập tức cắt giọng lên, giọng điệu của hắn ta đầy sự lạnh lẽo đe dọa.

Vừa nãy họ cung kính Hàn Kim Long, đều được Lâm Tử Minh nhìn thấy hết , bấy giờ mà đề họ dễ dàng dời đi như vậy, thì sẽ trở thành Hàn Kim rà. Ở cá liệu việc không có trọng lực rồi. Ở cấp độ của họ, nhiều thứ không cân phải nói ra, một cái nhìn đơn giản, một di chuyển đều có thể hiểu được hết rồi.

Vừa nãy Lâm Tử Minh đã trực tiếp mở lời rồi, là có ý không muôn họ đi quá dễ dàng như vậy rồi.

Tự nhiên tay chân của họ bắt đầu _ lạnh ngắt, Hàn Kim Long đã mở miệng rồi thì cho dù cho họ có một trăm lá gan, họ cũng không dám đi.

Họ là những người mới giàu Có, không. có thân thế, kiếm được tiền nhờ vào may mắn với lại cơ hội tốt, họ sợ nhất những người xã hội đen như Hàn Kim Long.

Ngay lúc này, tất cả họ đêu dừng lại, máy móc quay người lại, họ cười mà còn khó coi hơn cả khóc: “Hàn tổng, – anh đang gọi tôi đúng không?”

“ Hàn tổng , anh vẫn còn việc gì hả?”

Hàn Kim Long nhìn họ một cách lạnh lùng, không có đáp lại, mà cung kính nói với Lâm Tử Minh, “Chủ tịch, lũ chó này đã đắc tội với anh đúng không?”

Lâm Tử Minh nói với nụ cười, “Cũng không có cái gì đắc tội.”

Vừa nghe được những lời này, mấy người nhà giàu đó thở nhẹ nhõm hơn, trái tìm thì thầm hạnh phúc, có vẻ như họ đã thoát khỏi mọi chuyện rồi.

Nhưng rồi Lâm Tử Minh lại nói ra một câu khác khiện họ cảm thấy lạnh lẽo, sợ hãi đến hết mức.

“Cũng chỉ mắng tôi là súc vật, dọa sẽ giết tội mà thôi.” Lâm Tử Minh cười mơ hồ, rồi anh ta nói với Hàn Kim Long: “Sao nào, họ là bạn của anh?”

Hàn Kim Long cũng được coi là sông được rất nhiều năm rồi, đã chứng kiến rất nhiều việc rồi, là người cỏ thể nói là tâm lý rất tốt rồi, nhưng bấy giờ đối mặt với nụ cười của Lâm Tử Minh, chỉ cảm thấy là mình đã rơi vào trong hang đá đẳng trước thầy toàn là nước vậy, lưng và trán hän đang đồ mồ hôi.

Quả nhiên, nhìn chủ tịch của Tử Quỳnh bình thường rất ôn hòa, lại còn rát bình thường, nhưng người ta có thể làm cho Tử Quỳnh phát triển lớn mạnh như vậy, không phải là không có lý, chỉ với cái ánh mắt vừa rồi, không phải người có năng lực thì sẽ không thê nào phát ra được!

“Không, không, không!” Hàn Kim Long đã nhanh chóng lắc đầu xua tay phủ nhận, ˆ chủ tịch, anh đừng có hiểu nhằm, họ không phải bạn của tôi, tôi không có thân thiệt với họ. Thực ra, họ chỉ là những nhân vật nhỏ bé mà thôi, với năng lực của anh, có thể tùy tiện chà đạp cả một khu vực lớn. Đương nhiên rồi, nêu như chủ tịch sợ chân mình bị bản, thuộc hạ có thể thay thê, đảm bảo rằng họ sẽ bị hủy hoại ngay lập tức, nhà tan của nát, sẽ không có cơ hội trở lại!”

Lời của Hàn Tử Long có vẻ nghiêm túc, thắt lưng rất thắp, một vẻ bề ngoài khiêm tốn.

Nhưng điều đó đã xảy ra trước mắt Lâm Tử Minh, lọt vào mắt của Lý tổng với mấy người nhà giàu kia, lại trở thành một môi đe dọa và sợ hãi chưa từng cói Ngay lúc này,chân của họ đã mêm nhũn, nỗi sợ hãi của họ đã đi sâu vào xương cốt, đầu tiên là Lý tổng không thể chịu đựng nổi, hoảng loạn quỳ xuống trước mặt Lâm Tử Minh, cúi lạy xin xỏ: “Chủ tịch tôi sai rồi! Tôi đã sai rồi! Xin anh rộng lượng, tha cho tôi đi! Trên tôi còn có già dưới tôi còn có trẻ….”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện