Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)

Chương 2: Giao phong



Lăng Lang mở cửa buồng vệ sinh, trong lòng cả kinh, không biết do mình quá tập trung hay đối phương động tác quá nhẹ, anh vậy mà một chút cũng không nghe được có người vào, cũng không biết hắn vào khi nào, càng không biết hắn có nghe được gì không…

Người đó đứng quay lưng về phía anh, nhưng có thể nhìn rõ mặt hắn qua gương.

Phong Hạo hiển nhiên cũng đã phát hiện anh, lo lắng xoay người chào: “Thầy Lăng.”

Lăng Lang lắc đầu, “Tôi không thích người khác gọi tôi là thầy.”

“Vậy… Tiền bối?” Phong Hạo hỏi dò.

“Gọi tên là được rồi.”

“Như vậy sao được, quá thất lễ..”, Phong Hạo có chút khó xử, “A, hay là tôi gọi anh là học trưởng có được không?”

Lúc này Lăng Lang mới lần đầu tiên đưa mắt trực tiếp ném lên người hắn.

“Tôi cũng là sinh viên học viện điện ảnh Hồ Sóc,” Phong Hạo cao hứng tự giới thiệu. Hai người đã hợp tác đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên trao đổi không chính thức, có thể thấy khí chất “người lạ chớ gần” của Lăng Lang mãnh liệt bao nhiêu.

Lăng Lang cảm giác có chút ngoài ý muốn.

Mấy tháng trước, người đại diện cầm kịch bản nghe nói là vì anh mà viết cùng hợp đồng cát-xê trên trời vào nhà trọ của anh, nói là phía nhà đầu tư bằng mọi giá muốn mời anh đến diễn vai này.

Trong phim này Lăng Lang đóng vai một cảnh sát. Người yêu là thanh mai trúc mã, cũng là con gái thủ trưởng, hắc đạo vì muốn trả thù cha cô mà sát hại cô. Lăng Lang muốn báo thù cho bạn gái, trà trộn vào hắc bang nằm vùng, chịu qua bao nhiêu nhục nhã khổ cực, cuối cùng cũng lấy được lòng tin của Thiếu chủ. Lúc triển khai kế hoạch báo thù, lại lần theo dấu vết tra xét được bàn tay đen sau màn thao túng tất cả không phải ai khác mà chính là cục trưởng cục cảnh sát.

Thiếu chủ hắc đạo kế nhiệm không lâu thì bắt được người cảnh sát đã nổ súng bắn gục cha mình trong lúc hỗn loạn. Lăng Lang lợi dụng thân phận mình giúp đồng nghiệp chạy trốn, còn tự chém mình một dao, nhưng dù vậy Thiếu chủ cũng không tin anh, nên mới có một màn mở đầu kia.

Kịch bản này khúc dạo đầu khuôn sáo cũ, tình tiết lại khúc chiết, nội dung tiến triển ngoài dự đoán, kết cục bất ngờ. Đây là một bộ thuần nam diễn chính, nữ chính vừa xuất hiện liền hết vai, nửa đầu phim là quá trình Lăng Lang đấu với Thiếu chủ, nửa sau đấu với thủ trưởng, cuối cùng loạn đấu. Không thể không thừa nhận, biên kịch rất có thực lực trong việc miêu tả nam nhân đấu trí.

Lăng Lang đọc kịch bản, hỏi chi tiết, ký hợp đồng, đến ngày khởi động máy mới phát hiện diễn viên vào vai Thiếu chủ hắc đạo không phải là diễn viên đã định ban đầu, mà là một tay mới không hề có kinh nghiệm diễn xuất.

Giới truyền thông đã sớm quen với thái độ lạnh lùng của Lăng Lang, dù trong lễ khởi động máy anh không nói một lời cũng không ai nghi ngờ, chỉ có người đại diện cùng trợ lý luôn kế cận anh là biết được anh đối với việc này bực bội thế nào.

“Người đã định lúc trước đâu?” Lăng Lang vừa về tới phòng nghỉ liền hỏi.

“Diễn viên lúc trước được mời đóng hình như là Ngô Quan Phong, nhưng anh ấy bị thương lúc đóng phim, đến giờ còn nằm trong bệnh viện.” trợ lý giải thích

“Cho nên họ liền sắp xếp một người mới?” Lăng Lang lạnh lùng hỏi. Vai diễn Thiếu chủ kia so với vai cảnh sát anh diễn còn lớn hơn hai tuổi, tiến trình thời gian trong kịch bản là từ hai mươi lăm đến ba mươi hai tuổi, là một trong ba vai diễn chính ngoại trừ anh và vai thủ trưởng, cũng là vai có cảnh tương tác hành động với Lăng Lang nhiều nhất, vô cùng khó khống chế. Đôi bên giằng co, nếu một phía diễn kém tất sẽ dẫn đến kết quả thất bại, người phối hợp diễn với ảnh đế không ngờ lại là một tay mơ mới ra nghề, còn chưa diễn xong đã thành trò cười.

Nhà đầu tư muốn nâng đỡ người mới, cố tình phối diễn với diễn viên gạo cội là chuyện thường xảy ra trong giới, nhưng vừa ra nghề đã đảm nhiệm một vai lớn như vậy Lăng Lang vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

“Hủy vai”, Lăng Lang cân nhắc một chút rồi nói.

“Hả?” Người đại diện trợn tròn mắt, “ Nhưng hợp đồng đều đã ký tên, nghi thức khởi quay cũng làm rồi, giới truyền thông đều đã biết…”

“Tôi không phải đóng phim thần tượng“, Lăng Lang kiên quyết nói: “ Quy tắc ngầm cũng một vừa hai phải thôi chứ.”

“Không phải quy tắc ngầm”, trợ lý nghe được tin tức nhỏ, “Nghe nói người đóng Thiếu chủ mới là… em trai… nhà sản xuất “, thanh âm của cô dưới cái nhìn soi mói của Lăng Lang càng ngày càng yếu, hai chữ cuối âm lượng nhỏ đến mức không thể nghe được.

Lăng Lang nghe vậy cười lạnh. Người đại diện theo Lăng Lang bao nhiêu năm, đã sớm thân kinh bách chiến, biết rõ không thể thất lời, vội vàng dùng kế hoãn binh: “Hay là cậu trước tiên phối diễn cùng cậu người mới kia vài cảnh, nếu đúng là không được, đạo diễn khẳng định cũng sẽ chủ động yêu cầu thay người.”

Lăng Lang đồng ý đề nghị của hắn xong liền đứng dậy đi ra ngoài, “Vừa lúc, tôi cũng muốn hiểu biết vị kia một chút… tên gì ấy nhỉ?”

“Phong, Phong, Phong…”

“Phong Hạo!” Trợ lý bổ sung

“Chào thầy Lăng! Tôi là Phong Hạo, xin chiếu cố nhiều hơn!”

Lăng Lang hầu như coi thường mà lướt qua hắn, bỏ lại ba chữ: “Thật xui xẻo.”

Phong Hạo cũng không vì đối phương không có thiện ý mà giận, ngược lại cảm thấy theo như hiểu biết của mình, Lăng Lang cư xử vậy rất phù hợp với tính tình của anh ta, đành đánh trống lảng sờ sờ gáy, bước nhanh theo.

Cảnh quay đầu là hai người phối diễn, lúc đạo diễn giảng giải, Phong Hạo nghe cực kỳ nghiêm túc, toàn bộ lực chú ý đều tập trung vào đạo diễn, còn thường gật đầu, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt xem xét của Lăng Lang một bên.

Lăng Lang bất động thanh sắc đánh giá cậu ta từ đầu đến chân, không hề nhìn ra điểm nào là có tiềm lực Thái tử hắc đạo. Đây rõ ràng là hình mẫu của chàng trai trẻ tuổi ôm ấp giấc mộng nỗ lực khẳng định mình, động tác cùng biểu tình đều giống hệt tên ngốc, nếu cậu ta đi đóng phim thần tượng, chỉ cần trừng mắt nắm tay với màn ảnh là có thể thành, căn bản không cần đến diễn kỹ.

“Còn chỗ nào không hiểu không?”, Đạo diễn giảng xong trọng điểm, theo lệ hỏi.

Phong Hạo chuyển đầu hướng Lăng Lang, muốn nghe xem anh có ý kiến gì, không ngờ cùng tầm mắt Lăng Lang trực diện.

Phát hiện Lăng Lang đang nhìn mình, Phong Hạo ánh mắt khẽ cong, khóe miệng giương lên, lộ ra nụ cười thật tươi.

Lăng Lang mặt không chút thay đổi quay đi.

Phong Hạo xấu hổ xoa xoa mũi, tính tình ảnh đế quả nhiên khó nắm bắt như lời đồn.

Cảnh này là Thiếu chủ ở Thanh Long bang, lần đầu tiên làm nổi bật tâm tư nhân vật, sau khi đạo diễn hô bắt đầu, Lăng Lang theo bang chúng chạy vào phòng, nhìn thấy không phải bang chủ mà là bóng lưng một nam nhân chưa bao giờ thấy qua.

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Phong Hạo chậm rãi xoay người lại.

Cả phim trường lặng ngắt như tờ, thậm chí có thể nghe được tiếng kim rơi xuống đất.

“Dừng---” , Yên lặng dị thường bị đạo diễn xé toạc. Đợi đến khi Lăng Lang tỉnh trí thì anh đã trở thành tiêu điểm của toàn trường quay. Anh lúc này mới ý thức được vừa rồi vốn là đến phần thoại của mình, nhưng anh lại lăng lăng đứng tại chỗ không nói một lời.

Đạo diễn không nói chuyện. Hắn cũng không biết đây là tình huống gì, loại sai lầm quên lời thoại này đặt trên người một ảnh đế không khỏi quá không phù hợp, nhất định là có nguyên nhân khác, hắn đang chờ Lăng Lang giải thích.

Lăng Lang chỉ thấp giọng nói một câu “thật có lỗi”, liền xoay người về điểm xuất phát.

Còn hơn cả nghi hoặc của mọi người, lúc này Lăng Lang mặt ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng đã dậy sóng.

Cảm giác áp bách bất chợt này là sao?

Ngay tại một khắc Phong Hạo xoay người, cả người đều tản ra khí thế từ nội tâm, chỉ một ánh mắt đã khiến người khác xem nhẹ bề ngoài, bỏ qua tuổi tác, gắt gao bị cậu ta hấp dẫn.

Lăng Lang hoàn toàn không tin được đây là một diễn viên mới, đổi lại là anh khi vừa ra nghề, cũng còn xa mới đạt được năng lực này.

Không, cậu ta thậm chí nhìn qua hoàn toàn không giống đang diễn, mà chỉ như đã khôi phục bản chất chính mình mà thôi. Nguồn :

Ngay lúc đạo diễn kêu dừng, trong nháy mắt áp lực quanh thân tan thành mây khói, loại cảm giác áp bách tràn ngập trong không khí bỗng biến mất vô tung, như thể Phong Hạo vừa rồi chính là ảo giác của anh.

Ban đầu Lăng Lang nghĩ Phong Hạo chỉ là một cái bình hoa dựa vào quan hệ tiến thân, sau đó thừa nhận cậu ta có thiên phú, là nhân tài đích thực, đến tận hôm nay nghe xong lời cậu ta, mới biết thì ra Phong Hạo cũng xuất thân chính quy.

“Cậu cũng tốt nghiệp Hồ Ảnh?” (Trường điện ảnh Hồ Sóc) Anh không tin tưởng hỏi lại một lần.

“Tôi học Hồ Ảnh”, thấy Lăng Lang rốt cục có hứng thú với chủ đề của mình, Phong Hạo rất vui vẻ, “Nhỏ hơn anh hai khóa mà thôi”.

“Trông cậu không lớn như vậy.”

“Lúc trước tôi đi học sớm, hơn nữa mọi người đều nói nhìn tôi nhỏ hơn tuổi thực.”

“Vậy tại sao…”, Lăng Lang không hỏi hết câu.

Nếu sau khi ra nghề đến nay vẫn không có tiếng tăm thì còn hiểu được, đằng này qua nhiều năm như vậy không hề hoạt động giao thiệp với giới văn nghệ, giờ mới bắt đầu đóng phim đầu tiên, không khỏi đã qua tuổi hoàng kim.

Phong Hạo đoán ra anh muốn hỏi gì, “Đoạn thời gian trước lo chuyện làm ăn trong nhà, đến gần đây ổn định một chút, mới có thể làm chuyện mình muốn.”

“Nhà cậu… là xã hội đen sao?”

“Phốc”, Phong Hạo vui vẻ, “Tôi có thể hiểu những lời này là anh đang khen kỹ thuật diễn của tôi không?”

Lăng Lang cúi đầu rửa tay, giả bộ không nghe thấy. Phong Hạo cũng không để ý, hưng trí bừng bừng như cũ nói: “Kỳ thật lúc còn học đại học tôi là fan hâm mộ của anh.”

“Khi học đại học tôi đâu có đóng phim.”

“Nhưng anh có diễn kịch nói, “ Phong Hạo ánh mắt sáng lên, “ là vở <Dũng giả vĩnh sinh> (Anh hùng sống mãi / bất tử) đó”.

Lăng Lang dùng khăn lau tay một chút.

“Sau khi xem vở kịch đó tôi rất ngưỡng mộ anh, anh lúc ấy trên sân khấu diễn xuất thật tuyệt vời, nhà tôi còn băng ghi hình vở diễn đó đấy”

Lăng Lang vứt khăn tay vào thùng rác, “Đoạn lịch sử đen tối ấy, vẫn nên đốt đi.”

“Sao lại như vậy, cuối tuần nào tôi cũng xem, đó là kịch bản tôi thích nhất.” Phong Hạo hưng phấn nói, “Từ khi xem <Dũng giả vĩnh sinh>, tôi dù nằm mơ cũng hy vọng được diễn cùng anh, thật không thể tưởng được, nguyện vọng này rốt cục đạt thành rồi.”

Nói đến đây, Phong Hạo dường như đột nhiên ý thức được điều gì, biểu tình vốn vui vẻ lập tức trở nên như đưa đám, “Nhưng mà biểu hiện của tôi hôm nay chắc làm học trưởng thất vọng rồi.”

Lăng Lang trầm mặc. Là một diễn viên mới, Phong Hạo biểu hiện như thế đã tương đối xuất sắc. Có thể do anh không có thói quen khen người khác ngay trước mặt, huống chi lý do mình tự tiện kêu dừng không phải như Phong Hạo nghĩ, nên càng khó mở miệng.

Ngay khi không khí bắt đầu trở nên xấu hổ, người đại diện đẩy cửa vào. Hắn ở phòng nghỉ không thấy Lăng Lang, liền đi tìm, cho đến khi vào toilet.

“Cậu đây rồi… Ủa, cả cậu cũng ở đây à?” Người đại diện thật bất ngờ chứng kiến hai người cùng một chỗ.

“Chào anh”, Phong Hạo chủ động chào hắn.

Người đại diện nhìn Lăng Lang nghi ngờ, chắc không phải vì người ta NG bảy lần, cậu liền chặn đường người ta trả đũa chứ?

Lại nhìn sang Phong Hạo, cũng không phát hiện gì khác thường, đành thu lại nghi hoặc trong lòng, lên tiếng thúc giục hai người: “Thời gian nghỉ đã hết rồi, đạo diễn đang tìm hai người đó”

Khi cả hai trở lại trường quay thì đạo diễn đang cùng phó đạo diễn và biên kịch thảo luận đoạn vừa rồi cần quay lại thế nào.

“Hay là sửa kịch bản đi? Bỏ đoạn này?” Phó đạo diễn hỏi

“Đương nhiên không thể, không có cảnh này làm sao thể hiện được nằm vùng phải hy sinh nhiều thế nào”, biên kịch kiên quyết phản đối.

“Tôi biết rồi”, phó đạo diễn đập tay, “Dùng thế thân!”

Đạo diễn dùng kịch bản cuộn thành ống gõ đầu hắn: “Vậy đến cuối làm sao đặc tả khuôn mặt viên cảnh sát?”

“Hậu kỳ cắt nối biên tập lại không được sao?” Biên kịch đề nghị.

“Không được! Nhất định phải quay gương mặt Thiếu chủ đổ lên gương mặt viên cảnh sát, vậy mới làm nổi bật biểu cảm tương phản của hai nhân vật!”

Thảo luận nhất thời lâm vào bế tắc, đúng lúc này một thanh âm nhỏ mang theo lo lắng vang lên.

“Cái đó, tôi có một ý tưởng…”

Người nói chuyện đúng là Phong Hạo.

Ba người đồng thời quay đầu, “Ý tưởng gì?”

Những người khác có mặt đều yên lặng lắng tai nghe.

“Tôi cảm thấy kịch bản này có thể sửa chỗ này thành…”

Biên kịch nhíu mày: “Tôi không phải đã nói rồi sao, cảnh này tuyệt đối không thể bỏ!”

“Thủ hạ khiến kẻ thù giết cha chạy mất, đâu thể chỉ để hắn nhẹ nhàng chui qua thì dễ dàng bỏ qua cho hắn?” Phong Hạo lắc đầu, “Tôi muốn cảnh ấy không phải đơn giản như vậy là xong”

Mọi người nghe được lời này đều hít sâu một hơi.

Lời nói của Phong Hạo đúng ý đạo diễn, hắn kích động hỏi: “Cậu muốn sửa thế nào?”

“Không phải bỏ bớt, mà phải thêm vào!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện