Đằng Nhi

Chương 3: Hạ



edit: Lenivy

beta: Lan Hoa Chi

______

Một đêm an ổn hiếm có qua đi, ngoài cửa sổ là những ánh ban mai mãi mãi không đổi thay.

***

Yến Đằng đã chết được ba ngày, tuy Yến Hạo vẫn dùng công lực duy trì thể trạng hoàn hảo cho thân xác thiếu niên, nhưng thân thể y vẫn khó tránh khỏi biến đổi, càng ngày càng cứng ngắc, ôm vào trong ngực đã hoàn toàn không còn cảm xúc thoải mái mềm mại.

Có lẽ do tâm trí không còn bình thường, nên Yến Hạo vẫn rất tự nhiên ôm ấp thiếu niên vào trong lòng mình, chưa từng phát giác ra sự khác lạ. “Đằng nhi, vì sao con còn chưa tỉnh giấc? Chẳng lẽ con đã quên lời cha đáp ứng con, sau khi cha xuất quan luyện thành khẩu quyết Nhẫn Thiên sẽ đưa con ra khỏi Úy Hải Giản, nhìn ngắm thế giới bên ngoài? Đằng nhi thuở nhỏ không được ra ngoài, không phải vẫn luôn mong chờ ngày này sao? Vi phụ đã sai người chuẩn bị sẵn sàng xuất phát rồi, hiện giờ chỉ đợi Đằng nhi con nữa thôi, cũng chỉ còn đợi mỗi mình con nữa thôi a……”

“Người Đằng nhi tựa hồ càng ngày càng lạnh, sắc mặt cũng tái nhợt, u ám. Đằng nhi, con bị bệnh sao?….. Đừng lo lắng, cha đi thỉnh đại phu cho con, hết thảy, đều sẽ tốt lên……”

Yến Hạo không biết là an ủi thiếu niên hay đang tự an ủi chính mình, nở nụ cười gượng gạo, giúp thiếu niên thay xiêm áo mới, vân văn tố y (y phục màu trắng thêu mây), càng tôn lên dung nhan thoát tục của thiếu niên, thanh khiết không chút nhiễm bụi.

“Đinh Lan, thỉnh đại phu trong cốc tới đây.” Yến Hạo mở cửa, hướng thị tì đứng đợi bên ngoài trắng đêm phân phó.

“Thưa vâng, trang chủ.”

Thần y danh chấn bốn biển Cốc Hồi Xuân ở ngay ngoài Úy Hải Giản, cách không xa một cái hồ. Thân thể Đằng Yến từ thuở nhỏ hay suy nhược, thường phải làm bạn cùng dược vật, nên do đó Nhẫn Thiên Sơn trang cùng Cốc Hồi Xuân xưa nay vốn có giao tình thân mật.

Đinh Lan vội vàng ra ngoài sơn trang, không bao lâu đã quay về cùng Cốc Hồi Xuân đầu bạc trắng.

“Cốc đại phu, Đằng nhi đã mê man vài ngày nay, thân thể cũng thực suy yếu. Ta nghĩ, nhất định Đằng nhi chẳng may bị nhiễm phong hàn rồi, phiền Cốc đại phu giúp Đằng nhi chẩn trì (khám và chữa bệnh).”

Hai người cũng coi như có giao tình, Yến Hạo hơi hạ thấp thân người hành lễ với Cốc Hồi Xuân, kéo lão tới trước giường.

Cốc Hồi Xuân khẽ vén áo gấm lên, tinh tế kiểm tra tình hình của thiếu niên. Nhíu mày sờ vào mạch tượng của thiếu niên, sau đó nhất thời sửng sốt, kiểm tra hơi thở của y, lại kiểm tra thêm yếu huyệt của thiếu niên, lắc đầu thở dài “Yến trang chủ……..Ta mặc dù cùng ngài nhiều năm giao tình, nhưng thứ lỗi cho ta nói thẳng, thiếu chủ bị thương ở lô bộ (xương sọ), ngay chính giữa hai chỗ hiểm, sớm đã chết được nhiều ngày. Yến trang chủ, thỉnh sớm ngày lo liệu hậu sự cho thiếu chủ.”

Chợt nghe qua thì có vẻ vị danh y Cốc Hồi Xuân này chuẩn trị quá mức qua loa đối phó, nhưng…..một khối tử thi thế này, người nào có khả năng chẩn trì đây? Cho dù là Hoa Đà tái thế, sợ cũng vô phương cứu chữa.

“KHÔNG THỂ NÀO!!! Đằng nhi của ta sẽ không chết! Đằng nhi của ta rõ ràng vẫn còn sống, Đằng nhi……..Đằng nhi bất quá đang ngủ say mà thôi.”

Vốn là sự thật hiển nhiên trước mắt nhưng phút chốc vô tình bị công bố, khó có thể khắc chế nổi, hai mắt nam tử trừng lên tràn ngập lửa giận, năm ngón tay hãm sâu nghiến chặt vào mép giường, gỗ tử đàn cứng rắn bị niết tới nỗi liên tục rơi vụn.

“Trang chủ thỉnh nén bi thương, lão phu bất lực, xin cáo từ trước.” Đối với cái chết của người thiếu niên chính mình đã chứng kiến y trưởng thành, Cốc Hồi Xuân cũng có chút tiếc nuối, nhưng lão biết rõ tính cách của Yến Hạo. Nếu không rời đi trước khi Yến Hạo hỉ nộ vô thường phát cuồng, đến lúc đó, vô luận là ai, tính mạng cũng khó bảo toàn.

“KHÔNG CÓ KHẢ NĂNG!!!” Một chút cũng không chịu chấp nhận sự thật, nam tử từ khiếp sợ chuyển thành cuồng nộ, trong mắt Yến Hạo thoáng chốc tràn ra ma quang đỏ ngầu, khuôn mặt dữ tợn tới mức vặn vẹo, chỉ mất một giây đã phán chết cho hai người, song chưởng tung ra hỏa diễm vô hình. Vung mạnh tay, nhất thời chiếc ghế tựa trong phòng bị hủy diệt, ngay cả cuốn sách thiếu niên nọ lưu lại cũng không tránh khỏi, liệt hỏa (lửa cháy bừng) thiêu trụi hết thành thành tro tàn, đánh nát vị thần y ngu xuẩn vẫn ảo tưởng có thể rời đi kia….

Trong phòng, chỉ còn lại Đinh Lan đang mấp mé ở cửa, do dự có nên trốn đi hay ở lại để hứng chịu liên lụy tai họa này.

“A! Trang chủ tha mạng, xin đừng giết nô tỳ, xin đừng……” Dưới chân mềm nhũn, từ mấy ngày trước đã từng chứng kiến ma tính đáng sợ của Yến Hạo nên Đinh Lan ngay cả khí lực đào tẩu cũng không còn, chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất không ngừng dập đầu, mạnh tới nỗi trên mặt đất dần hiện lộ ra một vệt máu hồng.

Yến Hạo đứng dậy, khóe miệng nở nụ cười tàn nhẫn, cắn nát bạc thần đang chảy huyết, ma công nhanh chóng kết tụ thành hỏa cầu, nhiệt khí lưu chuyển bốn hướng, Đinh Lan gặt gao nhắm chặt mắt, quỳ bất động trên mặt đất chờ đợi sinh mệnh kết thúc…… Nhưng, chính lúc này chuông gió bỗng ngân tiếng, Yến Hạo giơ chưởng, không giống như vừa nãy, thiếu quyết đoán, ngập ngừng trong phút chốc.

Một đoạn hồi ức bỗng lóe lên trong đầu, thân ảnh rất đỗi quen thuộc, nhưng vẫn khó khắc chế nổi ma tính.

Từ sau khi phá được cửa ải cuối cùng, toàn bộ khẩu quyết Nhẫn Thiên đều đã thông suốt, từ đao pháp cho tới chưởng pháp. Bước ra từ địa ngục ma quỷ, toàn thân tỏa ma tính mãnh liệt, mang theo hỏa diễm chưởng lần lượt đánh lùi tất cả thứ cản đường trước mắt, là gia đinh cùng thị tì điên cuồng chạy trốn, từng khối thi thể lần lượt ngã xuống, khoái cảm giết chóc ngập tràn toàn thân, không đếm được bản thân đã giết bao nhiêu người, cũng không quan tâm tới lý do giết người nữa, chỉ biết là không thể dừng lại, không nên dừng lại. Cứ như vậy, không ngừng nghỉ tàn nhẫn giết người.

Nhưng…….lần xuất chưởng cuối cùng, đứng trước mắt lại là người duy nhất hắn vương vấn, vị thiếu niên kia. Không tiếc nguy cơ sẽ bị đứt đoạn kinh mạch, vội vã thu hồi hỏa phong, nhưng…….vẫn là quá trễ. Kịp thu hồi liệt hỏa thiêu đốt người, nhưng lại thu không kịp chưởng phong vô tình.

Giây tiếp theo, thiếu niên ngã khụy vào người hắn. Ma tính trong chốc lát thanh tỉnh, vươn tay muốn tiếp người trước mắt, nhưng lại chỉ nghe thấy thanh âm của thiếu niên đã ngã xuống phiến đá lạnh lẽo.

Một câu thôi, vẫn còn văng vẳng bên tai, giọng nói quen thuộc, là câu nói cuối cùng của thiếu niên ở kiếp này.

“Cha, đừng nên lạm sát người vô tội.”

……

Âm dung (giọng nói và dáng điệu) của thiếu niên cứ quanh quẩn trong đầu, trái tim bạo ngược củaYến Hạo cũng từ từ bình phục. Buông lỏng quyền pháp, hỏa diễm ở giữa không trung khai mở, xẹt qua người của thị tì vẫn quỳ rạp trên mặt đất, tan biến vô hình. Lửa nóng thiêu bừng nhưng dường như không hề làm thịt nát xương tan, Đinh Lan cuống quít mở mắt, chỉ thấy đôi mắt của nam tử trước mặt đã không còn như ban đầu mà giờ là đỏ ngầu, sát khí vẫn như cũ, khiến người khác không dám đối diện.

“Rốt cuộc…… đã xảy ra chuyện gì?” Không chịu tin tưởng kí ức tàn khốc ùa về trong đầu, Yến Hạo đè lại đau thương trong mắt, hỏi.

“Trang…… Trang chủ, nô tỳ không dám.” Không biết nam tử vì cái gì đột nhiên thu hồi ma tính, lại càng không biết nam tử khi nào thì sẽ phát cuồng một lần nữa. Đinh Lan thật cẩn thận đáp lời, sợ lỡ mồm vô ý sẽ phải gánh tai họa sát thân.

“NÓI!!!!!!” Phiền chán loại nữ nhân ấp a ấp úng, hèn nhát, lo sợ; móng tay sắc nhọn của Yến Hạo chụp vào cổ của nử tử, ngay lập tức xuất hiện một vết rạch sâu nhưng không đến nỗi trí mạng, lạnh giọng ra lệnh.

“A!” Mệnh môn (kiểu một bộ phận trọng hiểm của cơ thể) bị chế trụ, không rảnh bận tâm lời nói từ miệng có kích động người trước mắt hay không, Đinh Lan cuống quít nói “Ngày ấy, trang chủ tu luyện thành công xuất quan, ma tính đột ngột bộc phát, chém giết bốn phía, người trong trang không ai có thể ngăn cản. Thiếu trang chủ vì ngăn chặn ma tính của trang chủ, bị trang chủ một chưởng…… Thất khiếu đổ máu, chết ngay tại chỗ……”

(Thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng)

Thiếu niên khụy ngã xuống, chốc lát máu tràn ra loang lổ, ướt đẫm…. Yến Hạo mạnh mẽ phong ấn kí ức không muốn thấy rõ này trong tận cùng của trí não, là người biết rõ nhất chân tướng sự việc nhưng lại thủy chung không chịu thừa nhận…. Không chờ Đinh Lan nói xong, hắn liền cả giận “NÓI BẬY!!!!! Đằng nhi là nhi tử duy nhất của ta, đứa con máu mủ duy nhất của ta, người ta chân tình nhất. Ta yêu thương đau xót còn không hết, sao có khả năng ra tay thương tổn nó?”

Sợ nam tử giận dữ bộc phát ma tính, Đinh Lan lúng túng, ngập ngừng muốn bình ổn lại nam nhân đang tức giận. “Khi đó trang chủ thần chí không rõ, thiếu chủ trên trời có linh sẽ không trách cứ trang chủ……”

“Không phải, không phải, không phải ta……” Thần trí bàng hoàng, mãnh liệt lắc đầu, Yến Hạo cũng không là người nhu nhược, nhưng riêng lần này, hắn lựa chọn trốn tránh, hai tay hung hăng lay mạnh bả vai của Đinh Lan, Yến Hạo căm tức hỏi Đinh Lan “Nói cho ta biết, rốt cuộc là người nào, là cẩu nô tài nào làm bị thương Đằng nhi của ta?”

Miệng há to thở phì phò, xương vai bị bóp chặt đến phát đau, nước mắt Đinh Lan liên tục trào rơi, không ngừng nức nở nói “Nô tỳ không biết, nô tỳ cái gì cũng không biết……”

“VÌ SAO CHỨ?!!!! Các ngươi là cẩu nô tài, tất cả đều cùng tiện nữ họ Bùi kia làm bậy, luôn thương tổn Đằng nhi của ta. Tất cả các ngươi đều đáng chết!!!!!” Hai tay của Yến Hạo thêm lực, bóp mạnh yết hầu của nữ nhân kia, đôi mắt thâm đen phảng phất lửa.

“Trang chủ, cầu ngài vì nô tỳ hầu hạ thiếu chủ từ nhỏ mà tha cho nô tỳ một mạng. Nếu thiếu chủ còn sống, ngài ấy nhất định sẽ không nguyện nhìn trang chủ thế này. Thiếu chủ luôn không muốn trang chủ vì đại khai sát giới mà nguy hiểm đến tính mạng……”

Hai tay vô lực không cản nổi sự thô bạo của nam tử, trong chớp mắt lần thứ hai cận kề cái chết, Đinh Lan chỉ có thể liều mạng van xin nam tử khi hắn chưa hoàn toàn lột xác thành ma, dùng một chút ân tình với thiếu niên để đả động người trước mắt.

Nhìn dung nhan thê lương của nữ tử, trong thoáng chốc, Yến Hạo vô thức nhớ lại chuyện cũ. Lúc trước, khi thiếu niên còn nhỏ, Đinh Lan trong một lần vô ý phạm lỗi, Yến Hạo khiển trách Đinh Lan, thiếu niên vì cầu tình cho nữ tử nên đã quỳ gối trước phòng hắn một đêm. Khi đó nữ tử cũng khóc thảm thiết như vậy, thiếu niên nhíu mày kéo kéo góc áo của hắn “Cha, con và Đinh Lan tỷ tỷ cùng nhau chơi đùa rất vui vẻ, cha đừng trách mắng tỷ ấy.”

Trái tim mềm nhũn, tay hắn bất giác buông lỏng. Vĩnh viễn không thể kháng cự thỉnh cầu của thiếu niên, có lẽ đây cũng là số mệnh của hắn. Hắn có thể lạnh lùng tàn nhẫn với bất cứ kẻ nào, nhưng không thể như thế với thiếu niên nọ. Hắn có thể cự tuyệt bất cứ thỉnh cầu của kẻ nào, nhưng tuyệt nhiên sẽ không cự tuyệt yêu cầu của thiếu niên. Trừ phi vạn bất đắc dĩ, nếu không hắn luôn chiều theo ý muốn của y. Từ trước tới nay, sớm không hiểu thế nào là thương tiếc kẻ khác, nam tử buông tha cho Đinh Lan, quay người “…… Cút, bảo tất cả hãy cút hết cho ta! Ta không muốn nhìn thấy bất cứ kẻ nào nữa.”

“Tạ ơn trang chủ không giết.” Ngoài ý muốn thu hồi lại được một mạng, Đinh Lan quỳ trên mặt đất liên tiếp dập đầu, ngay cả hành trang cũng bỏ lại, vội vàng cuống quít vĩnh viễn ly khai Nhẫn Thiên Sơn trang này, một nơi Địa Ngục, vĩnh viễn rời đi thế giới ác ma của Yến Hạo.

***

Trong phòng, hơn phân nửa vật phẩm đã bị Yến Hạo phá hủy, biểu tình trên mặt y không hề thay đổi, ôm thiếu niên ngồi bên giường, ngẩn ngơ nhìn rèm mành cửa sổ trước mắt. Gió thu hơi hơi se lạnh len lỏi qua cửa sổ chưa kịp khép chặt, cảnh sắc của sơn trang nhất thời hiện ra. Nơi đây ngập tràn trúc, tầm mắt trải rộng, rất nhiều người, rất nhiều việc cứ thế xâm nhập vào trong hốc mắt. Thị tì cùng gia đinh náo loạn, tất cả mọi người đang chạy trốn, huyên náo một mảnh….

Từ sau lần Yến Hạo bộc phát ma tính, trong trang lòng người vẫn hoảng sợ, ai ai cũng cảm thấy bất an. Không ai nguyện ý ở lại cạnh một ma đầu, nếu không phải vì sợ bỏ trốn sẽ bị trừng phạt thì nơi nay đã sớm hoang vắng rồi. Lúc này, được đại xá, mọi người đều mừng như bắt được vàng, vội vàng thoát thân, sợ Yến Hạo bất chợt thay đổi chủ ý khiến cho bọn họ lại bị đày đọa trong Địa Ngục.

Đám người chạy trốn, có những kẻ làm chưa đến mấy tháng, cũng có những thị nữ lão nô lâu năm. Nhưng…đa phần là những gương mặt xa lạ, tựa hồ chưa bao giờ chân chính gặp qua. Có người tè ra cả quần, chân hụt một bước, cũng có người mượn gió bẻ măng tham lam vận chuyển đồ như đang chuyển nhà mình……. Thanh âm ồn ào dần dần biến thấp, lượt người chạy trốn cuối cùng cũng đi mất, những người chạy phía xa trong lòng vẫn sợ sệt quay đầu nhìn trộm lại. Nhìn thấy cảnh chạy loạn của đám người kia, Yến Hạo đột nhiên ngửa mặt lên trời cất tiếng cười to. Đây chính là những tiện ti từng thề thốt sẽ suốt đời hầu phụng Nhẫn Thiên Sơn trang sao? Đây chính là những nô bộc từng thề sẽ trung thành và tận tâm cả đời, chỉ nguyện một lòng vì hắn, Yến Hạo đây sao?

Phương xa, có người kinh hô “Yến Hạo điên rồi, Yến Hạo điên rồi!”

Sau đó, cước bộ đào tẩu của đám người kia còn nhanh hơn, so với những người biết khinh công còn vượt mặt.

Úy Hải Giản văng vẳng tiếng nước róc rách du dương, ngoài cửa sổ hoa cỏ vẫn xinh đẹp như trước, gió thu thổi lướt qua người, chưa từng thay đổi. Chim điểu ngày thường giờ cũng không biết đi về phương nào tránh rét, không chút tin tức. Một tòa thành hùng vĩ như Nhẫn Thiên Sơn trang, phút chốc ồn ào náo nhiệt không thôi, giờ đây lại phút chốc vạn vật đều cô tịch.

……

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện