Đằng Sau Thiên Thần Là Một Ác Quỷ
Chương 1: Người đàn ông lạ mặt
- Ưm...- Đình Nhã khẽ xoay người. Có cái gì mềm mại, ấm áp ngay cạnh cô thế này? Là gối ôm sao? Đình Nhã cố gắng mở mí mắt nặng trĩu ra. Đập vào mắt cô là một khuôn mặt vô cùng đẹp trai của một người đàn ông: khuôn mặt góc cạnh nam tính nhưng rất ngây thơ và trẻ trung, hàng lông mày rậm quyến rũ, đôi môi mỏng, làn da màu đồng khoẻ mạnh, mái tóc nâu rủ vài sợi xuống trán trông thật đẹp trai. Nhưng điều đáng nói là người đàn ông lạ mặt này đang ngủ ngay trên giường của cô. Đình Nhã há hốc miệng, mọi cơ quan như tê liệt, đầu óc cô choáng váng. Cái gì đây? Tại sao lại...?- Anh...Anh...Tên khốn, mau dậy ngay cho tôi- Đình Nhã hét lên, không thương tiếc đạp ngay người đàn ông xuống đất
- Ui da...- Người đàn ông tỉnh giấc, xoa xoa lưng, vẻ mặt ấm ức- Vợ à, anh đang ngủ mà
Đình Nhã càng sốc hơn, hai mắt cô như muốn lồi ra, cô cứng miệng không nói được câu gì. Cái gì mà vợ chứ? Cô mới 21 tuổi, bạn trai còn chưa có thì lấy đâu ra chồng? Rốt cuộc người đàn ông này là ai? Sao dám nhận cô là vợ? Đình Nhã vuốt ngực để lấy lại bình tĩnh, cô thở dốc, cố kìm cơn giận, nhìn người đàn ông và hỏi:
-Anh mới gọi tôi là gì?
- Vợ!- Người đàn ông ngây ngô nhắc lại, nhìn cô đầy trìu mến
- Vợ...? - Đình Nhã như không tin vào tai mình, cô ngập ngừng hỏi lại
- Phải, anh là Hàn Gia Bảo, chồng em. Em không nhớ anh hả vợ?-Người đàn ông chớp mắt ngây thơ nhìn Đình Nhã. Đình Nhã nuốt nước bọt. Là sao đây? Sao lại nhìn cô với ánh mắt đó chứ? Đình Nhã đột nhiên thấy lạnh toát sống lưng, cô cố nở nụ cười:
- Chồng á? Chúng ta kết hôn khi nào vậy?
- Anh cũng không nhớ. Anh chỉ biết em là vợ anh thôi- Gia Bảo chậm rãi nói từng từ
Đình Nhã nghiến răng ken két, cô thấy như mình sắp điên đến nơi. Không nhớ sao? Anh ta như muốn chọc giận cô vậy. Đình Nhã day day trán, không được, phải bình tĩnh, cô phải bình tĩnh.
- Này, hình như anh có gì nhầm lẫn thì phải. Ngay cả ngày kết hôn mà anh còn không nhớ, thì sao anh dám chắc tôi là vợ anh? - Đình Nhã mỉm cười dịu dàng, nhưng giọng cô đầy đe doạ
Gia Bảo ngây người, vẻ mặt anh nhăn lại, anh suy nghĩ một hồi rồi nhìn Đình Nhã, "hồn nhiên" nói:
- Nhưng chúng ta đã ngủ với nhau mà
Đình Nhã tưởng như vừa bị sét đánh ngang tai. Cô như hoá đá, hai tay bỗng chốc run rẩy. Ngủ...Anh ta nói là "ngủ với nhau", tức là cô và anh ta....Mặt Đình Nhã tối sầm, ôi, cô có lỗi với cha mẹ đã mất quá. Tên khốn này, dám xông vào nhà cô, còn giở trò với cô nữa, không thể tha được. Đình Nhã tóm áo Gia Bảo, nhìn anh căm hận:
- Anh....Gia Bảo gì đó, hôm nay anh chết với tôi. Dám giở trò nhân lúc tôi ngủ à?
- Vợ à, đừng làm mặt dữ thế, anh sợ lắm...- Gia Bảo mắt ngân ngấn nước nhìn cô hoảng sợ như một đứa trẻ trông thấy ác quỷ , tội nghiệp vô cùng
- Im! Im ngay!!!!! Tôi không phải vợ anh. Ngay cả tên tuổi tôi, nhà tôi, bố mẹ tôi, sơ yếu lý lịch của tôi anh còn không biết. Và tôi cũng không quen anh, sao chúng ta là vợ chồng được hả? Tên lừa đảo xấu xa này, tôi phải cho anh một trận!- Đình Nhã kích động hét, giơ tay định đánh Gia Bảo thì...Pặc! Tay cô bị anh nắm được. Gia Bảo mắt long lanh, chớp chớp nhìn cô, trông anh đáng yêu như một chú cún:
- Vợ à, sao em nỡ ruồng bỏ chồng mình như vậy? Anh nhớ tên em mà, em tên là Mai Đình Nhã, 21 tuổi, sinh ngày 15 tháng 10 năm XXXX, chòm sao Thiên Yết, Cha là Mai Đình Vũ, mẹ là Triệu Hải Yến, cả hai đều đã qua đời, hiện em là nhân viên của công ty thời trang YY đúng không?
Đình Nhã sửng sốt nhìn Gia Bảo, cô há hốc miệng. Làm sao anh ta có thể biết hết mọi thứ về cô? Cô nhớ là cô chưa từng gặp anh ta cơ mà. Lẽ nào anh ta thật sự là chồng cô?
- Anh....Anh...Đủ rồi, anh đang cố tìm cách lừa tôi. mau đi theo tôi đến đồn cảnh sát, anh không được phép ở nhà tôi nữa!- Đình Nhã kéo Gia Bảo đi
- Không, vợ à, làm ơn đừng đuổi anh mà, anh không muốn đi đâu, những người cảnh sát đó hung dữ lắm- Gia Bảo nắm áo Đình Nhã mếu máo
- Anh...- Đình Nhã nghiến răng. Cái gì đây? Sao anh ta lớn rồi mà làm vẻ như con nít vậy? Hay anh ta bị bệnh? Bỗng chốc Đình Nhã thấy thương cảm cho Gia Bảo, nhưng anh cứ nắm áo cô năn nỉ ỉ ôi làm cô muốn điên lên, muốn đấm thẳng vào mặt anh. Trời ơi, cô đã làm gì sai để phải dính lấy cái của nợ này chứ?
- Nè, anh bao nhiêu tuổi vậy, nhà anh ở đâu?- Đình Nhã cố giữ bình tĩnh, nở nụ cười dịu dàng
- Ừm, anh 26 tuổi, anh không biết nhà anh ở đâu cả...- Gia Bảo ngơ ngác trả lời, ánh mắt vô tội nhìn cô
Lại thêm một cú sốc với Đình Nhã. Cô cảm giác đầu ong ong như sắp nổ tung, cô ôm đầu, chán nản nhìn Gia Bảo. Trời ơi, anh ta bị mất trí nhớ sao? Điên mất thôi. Đình Nhã khẽ thở dài, cô liếc Gia Bảo:
- Thế anh định làm gì?
- Anh sẽ ở với vợ nhé- Gia Bảo cười ngây ngô
Đình Nhã trợn mắt, tay run run siết chặt. Quá lắm rồi.... Làm sao anh ta dám nói câu đó chứ? Nghĩ nhà cô là nhà trẻ lạc chắc ( thực sự anh ta giống một đứa trẻ mà). Đình Nhã túm cổ áo Gia Bảo và hét vào tai anh:
- Đủ rồi! Anh là tên thần kinh mới trốn trại từ viện nào? Nãy giờ anh chọc tức tôi đủ chưa? Bộ tôi chưa đủ mệt hay sao mà anh còn hành tôi nữa? Bản thân tôi lo ăn chưa xong sao tôi nuôi nổi anh? Anh mau biến ngay cho tôi!
- Vợ à, em dữ thế. Anh sợ lắm, thực sự là anh không nhớ nhà anh ở đâu mà.....- Gia Bảo sợ sệt nhìn Đình Nhã
Pực! Pực! Cảm tưởng như dây thần kinh của Đình Nhã đang đứt. Đình Nhã mặt đỏ bừng tức giận nhìn Gia Bảo. Cô đã cáu mà anh còn cố ý nhắc lại việc "không nhớ nhà" nữa. Xem chừng anh đang cố ý chọc giận cô. Đình Nhã không biết nên làm gì anh để cho bớt cáu nữa, nói chuyện với anh làm cô đau hết cả đầu, cô như muốn phát điên vậy.
- Anh...Anh...- Đình Nhã lắp bắp, tay càng túm áo Gia Bảo chặt hơn, quá giận nên cô không thể nói được gì.
- Vợ, anh muốn ở đây với em cơ- Gia Bảo đột nhiên ôm chầm lấy cô. Đình Nhã sững người, cô giận dữ đẩy Gia Bảo thật mạnh:
- Anh....Dê xồm!!!!
Gia Bảo bị đẩy mất đà ngã xuống đất, anh ngồi dậy, nói giọng tủi thân:
- Vợ, anh chỉ muốn ôm em thôi mà.....
Đình Nhã bẻ tay răng rắc. Cơn giận của cô đã lên tới đỉnh điểm. Anh ta còn làm vẻ vô tội nữa, dám động vào người cô, chưa kể đêm qua, anh ta và cô.... Càng nghĩ Đình Nhã càng cáu hơn. Cô hận là không thể giết chết anh, cô vơ cái gối ném thẳng vào mặt anh:
- Anh....Đi chết đi! Anh là ai, sao cứ chọc tức tôi thế hả? Rốt cuộc anh muốn gì ở tôi? Mau cút khỏi đây ngay!!!!
- Vợ, anh hết nơi để đi rồi, đừng đuổi anh mà....- Gia Bảo buồn bã nói
- Không nói nhiều, anh mau cút ngay, cút đi!!!!- Đình Nhã hét lên, cô thở hồng hộc, môi mím chặt- Anh đi, hoặc tôi sẽ chết cho anh xem!
Gia Bảo giật mình, mặt cúi gằm, anh nhẹ nhàng đứng dậy, bước đi:
- Được rồi, anh sẽ đi. tạm biệt vợ....
Nhìn bóng dáng lẻ loi của Gia Bảo, Đình Nhã có chút động lòng, nhưng nghĩ đến những gì anh nói, cô không thể tha cho anh được. Nếu cô cho anh ta ở lại thì rất có lỗi với cha mẹ, họ đã nuôi dạy cô vậy mà cô lại làm họ mất danh dự khi "ngủ" với một người đàn ông xa lạ, chưa kể nếu cho anh ta ở lại thì không chừng cô sẽ chết vì điên mất.
Trời đã bắt đầu tối, Đình Nhã cũng có hơi lo lo. Tối rồi thì Gia Bảo sẽ ở đâu? Không được, không nên lo cho anh ta, chắc chắn người nhà sẽ tới đón anh ta thôi, thân cô lo chưa xong còn rảnh hơi đi lo cho người khác nữa. Đình Nhã cắn môi do dự, cô bật dậy, khoác áo và chạy ra ngoài.....
- Ui da...- Người đàn ông tỉnh giấc, xoa xoa lưng, vẻ mặt ấm ức- Vợ à, anh đang ngủ mà
Đình Nhã càng sốc hơn, hai mắt cô như muốn lồi ra, cô cứng miệng không nói được câu gì. Cái gì mà vợ chứ? Cô mới 21 tuổi, bạn trai còn chưa có thì lấy đâu ra chồng? Rốt cuộc người đàn ông này là ai? Sao dám nhận cô là vợ? Đình Nhã vuốt ngực để lấy lại bình tĩnh, cô thở dốc, cố kìm cơn giận, nhìn người đàn ông và hỏi:
-Anh mới gọi tôi là gì?
- Vợ!- Người đàn ông ngây ngô nhắc lại, nhìn cô đầy trìu mến
- Vợ...? - Đình Nhã như không tin vào tai mình, cô ngập ngừng hỏi lại
- Phải, anh là Hàn Gia Bảo, chồng em. Em không nhớ anh hả vợ?-Người đàn ông chớp mắt ngây thơ nhìn Đình Nhã. Đình Nhã nuốt nước bọt. Là sao đây? Sao lại nhìn cô với ánh mắt đó chứ? Đình Nhã đột nhiên thấy lạnh toát sống lưng, cô cố nở nụ cười:
- Chồng á? Chúng ta kết hôn khi nào vậy?
- Anh cũng không nhớ. Anh chỉ biết em là vợ anh thôi- Gia Bảo chậm rãi nói từng từ
Đình Nhã nghiến răng ken két, cô thấy như mình sắp điên đến nơi. Không nhớ sao? Anh ta như muốn chọc giận cô vậy. Đình Nhã day day trán, không được, phải bình tĩnh, cô phải bình tĩnh.
- Này, hình như anh có gì nhầm lẫn thì phải. Ngay cả ngày kết hôn mà anh còn không nhớ, thì sao anh dám chắc tôi là vợ anh? - Đình Nhã mỉm cười dịu dàng, nhưng giọng cô đầy đe doạ
Gia Bảo ngây người, vẻ mặt anh nhăn lại, anh suy nghĩ một hồi rồi nhìn Đình Nhã, "hồn nhiên" nói:
- Nhưng chúng ta đã ngủ với nhau mà
Đình Nhã tưởng như vừa bị sét đánh ngang tai. Cô như hoá đá, hai tay bỗng chốc run rẩy. Ngủ...Anh ta nói là "ngủ với nhau", tức là cô và anh ta....Mặt Đình Nhã tối sầm, ôi, cô có lỗi với cha mẹ đã mất quá. Tên khốn này, dám xông vào nhà cô, còn giở trò với cô nữa, không thể tha được. Đình Nhã tóm áo Gia Bảo, nhìn anh căm hận:
- Anh....Gia Bảo gì đó, hôm nay anh chết với tôi. Dám giở trò nhân lúc tôi ngủ à?
- Vợ à, đừng làm mặt dữ thế, anh sợ lắm...- Gia Bảo mắt ngân ngấn nước nhìn cô hoảng sợ như một đứa trẻ trông thấy ác quỷ , tội nghiệp vô cùng
- Im! Im ngay!!!!! Tôi không phải vợ anh. Ngay cả tên tuổi tôi, nhà tôi, bố mẹ tôi, sơ yếu lý lịch của tôi anh còn không biết. Và tôi cũng không quen anh, sao chúng ta là vợ chồng được hả? Tên lừa đảo xấu xa này, tôi phải cho anh một trận!- Đình Nhã kích động hét, giơ tay định đánh Gia Bảo thì...Pặc! Tay cô bị anh nắm được. Gia Bảo mắt long lanh, chớp chớp nhìn cô, trông anh đáng yêu như một chú cún:
- Vợ à, sao em nỡ ruồng bỏ chồng mình như vậy? Anh nhớ tên em mà, em tên là Mai Đình Nhã, 21 tuổi, sinh ngày 15 tháng 10 năm XXXX, chòm sao Thiên Yết, Cha là Mai Đình Vũ, mẹ là Triệu Hải Yến, cả hai đều đã qua đời, hiện em là nhân viên của công ty thời trang YY đúng không?
Đình Nhã sửng sốt nhìn Gia Bảo, cô há hốc miệng. Làm sao anh ta có thể biết hết mọi thứ về cô? Cô nhớ là cô chưa từng gặp anh ta cơ mà. Lẽ nào anh ta thật sự là chồng cô?
- Anh....Anh...Đủ rồi, anh đang cố tìm cách lừa tôi. mau đi theo tôi đến đồn cảnh sát, anh không được phép ở nhà tôi nữa!- Đình Nhã kéo Gia Bảo đi
- Không, vợ à, làm ơn đừng đuổi anh mà, anh không muốn đi đâu, những người cảnh sát đó hung dữ lắm- Gia Bảo nắm áo Đình Nhã mếu máo
- Anh...- Đình Nhã nghiến răng. Cái gì đây? Sao anh ta lớn rồi mà làm vẻ như con nít vậy? Hay anh ta bị bệnh? Bỗng chốc Đình Nhã thấy thương cảm cho Gia Bảo, nhưng anh cứ nắm áo cô năn nỉ ỉ ôi làm cô muốn điên lên, muốn đấm thẳng vào mặt anh. Trời ơi, cô đã làm gì sai để phải dính lấy cái của nợ này chứ?
- Nè, anh bao nhiêu tuổi vậy, nhà anh ở đâu?- Đình Nhã cố giữ bình tĩnh, nở nụ cười dịu dàng
- Ừm, anh 26 tuổi, anh không biết nhà anh ở đâu cả...- Gia Bảo ngơ ngác trả lời, ánh mắt vô tội nhìn cô
Lại thêm một cú sốc với Đình Nhã. Cô cảm giác đầu ong ong như sắp nổ tung, cô ôm đầu, chán nản nhìn Gia Bảo. Trời ơi, anh ta bị mất trí nhớ sao? Điên mất thôi. Đình Nhã khẽ thở dài, cô liếc Gia Bảo:
- Thế anh định làm gì?
- Anh sẽ ở với vợ nhé- Gia Bảo cười ngây ngô
Đình Nhã trợn mắt, tay run run siết chặt. Quá lắm rồi.... Làm sao anh ta dám nói câu đó chứ? Nghĩ nhà cô là nhà trẻ lạc chắc ( thực sự anh ta giống một đứa trẻ mà). Đình Nhã túm cổ áo Gia Bảo và hét vào tai anh:
- Đủ rồi! Anh là tên thần kinh mới trốn trại từ viện nào? Nãy giờ anh chọc tức tôi đủ chưa? Bộ tôi chưa đủ mệt hay sao mà anh còn hành tôi nữa? Bản thân tôi lo ăn chưa xong sao tôi nuôi nổi anh? Anh mau biến ngay cho tôi!
- Vợ à, em dữ thế. Anh sợ lắm, thực sự là anh không nhớ nhà anh ở đâu mà.....- Gia Bảo sợ sệt nhìn Đình Nhã
Pực! Pực! Cảm tưởng như dây thần kinh của Đình Nhã đang đứt. Đình Nhã mặt đỏ bừng tức giận nhìn Gia Bảo. Cô đã cáu mà anh còn cố ý nhắc lại việc "không nhớ nhà" nữa. Xem chừng anh đang cố ý chọc giận cô. Đình Nhã không biết nên làm gì anh để cho bớt cáu nữa, nói chuyện với anh làm cô đau hết cả đầu, cô như muốn phát điên vậy.
- Anh...Anh...- Đình Nhã lắp bắp, tay càng túm áo Gia Bảo chặt hơn, quá giận nên cô không thể nói được gì.
- Vợ, anh muốn ở đây với em cơ- Gia Bảo đột nhiên ôm chầm lấy cô. Đình Nhã sững người, cô giận dữ đẩy Gia Bảo thật mạnh:
- Anh....Dê xồm!!!!
Gia Bảo bị đẩy mất đà ngã xuống đất, anh ngồi dậy, nói giọng tủi thân:
- Vợ, anh chỉ muốn ôm em thôi mà.....
Đình Nhã bẻ tay răng rắc. Cơn giận của cô đã lên tới đỉnh điểm. Anh ta còn làm vẻ vô tội nữa, dám động vào người cô, chưa kể đêm qua, anh ta và cô.... Càng nghĩ Đình Nhã càng cáu hơn. Cô hận là không thể giết chết anh, cô vơ cái gối ném thẳng vào mặt anh:
- Anh....Đi chết đi! Anh là ai, sao cứ chọc tức tôi thế hả? Rốt cuộc anh muốn gì ở tôi? Mau cút khỏi đây ngay!!!!
- Vợ, anh hết nơi để đi rồi, đừng đuổi anh mà....- Gia Bảo buồn bã nói
- Không nói nhiều, anh mau cút ngay, cút đi!!!!- Đình Nhã hét lên, cô thở hồng hộc, môi mím chặt- Anh đi, hoặc tôi sẽ chết cho anh xem!
Gia Bảo giật mình, mặt cúi gằm, anh nhẹ nhàng đứng dậy, bước đi:
- Được rồi, anh sẽ đi. tạm biệt vợ....
Nhìn bóng dáng lẻ loi của Gia Bảo, Đình Nhã có chút động lòng, nhưng nghĩ đến những gì anh nói, cô không thể tha cho anh được. Nếu cô cho anh ta ở lại thì rất có lỗi với cha mẹ, họ đã nuôi dạy cô vậy mà cô lại làm họ mất danh dự khi "ngủ" với một người đàn ông xa lạ, chưa kể nếu cho anh ta ở lại thì không chừng cô sẽ chết vì điên mất.
Trời đã bắt đầu tối, Đình Nhã cũng có hơi lo lo. Tối rồi thì Gia Bảo sẽ ở đâu? Không được, không nên lo cho anh ta, chắc chắn người nhà sẽ tới đón anh ta thôi, thân cô lo chưa xong còn rảnh hơi đi lo cho người khác nữa. Đình Nhã cắn môi do dự, cô bật dậy, khoác áo và chạy ra ngoài.....
Bình luận truyện