Đằng Sau Thiên Thần Là Một Ác Quỷ
Chương 4: Cuộc sống phiền phức chính thức bắt đầu (part 1)
Đình Nhã siết chặt tay, nghiến răng ken két, vẻ mặt bất mãn. Cô đang rất bực nhưng không biết nên làm gì để hết bực. Mới sáng ngủ dậy đã phải vào bếp, chỉ vì "TÊN NÀO ĐÓ" cứ năn nỉ ì èo, lải nhải bên tai ép cô phải nấu đồ ăn sáng. Càng nghĩ Đình Nhã càng muốn đấm vào mặt Gia Bảo, ngay cả quần áo, tóc tai cô còn chưa kịp sửa soạn, thế mà cứ một hai đòi cô bữa sáng.- Vợ ơi, xong chưa? Anh đói...- Giọng Gia Bảo ỉu xìu vang lên ngoài phòng khách. Đình Nhã cau mặt, giỏi thì vào tự nấu đi, ngồi đấy mà kêu ca nữa. Nếu không vì cái thói mè nheo khóc lóc như con nít của Gia Bảo thì Đình Nhã đã mặc kệ anh rồi. Đình Nhã khẽ thở dài, cô thật ngu ngốc, tự dưng lại tốt bụng quá để giờ bị hành hạ như vậy đây
Ting!
Cuối cùng mì cũng đã chín. Đình Nhã mệt mỏi tắt bếp, kiễng chân lấy cái bát nhưng nó hơi xa so với tầm với của cô, Đình Nhã nhăn mày, cô cố gắng kiễng chân cao hơn. Bỗng...Pặc! Một cánh tay rắn chắc nắm lấy eo Đình Nhã và kéo cô ra, Gia Bảo lo lắng nhìn cô:
- Vợ à, sao em không nhờ anh? Vợ có biết vợ làm vậy rất nguy hiểm không, nhỡ thứ gì rơi vào người vợ thì sao?
Đình Nhã thoáng ngây người, không hiểu sao lúc này cô thấy Gia Bảo thật chững chạc, như một người đàn ông bình thường, không còn nét trẻ con nữa. Đình Nhã giật mình lắc đầu, không được, cô đang nghĩ gì thế này.
- Vợ à, nhìn em như vậy nhưng không ngờ người em cũng nhỏ gọn nhỉ ? Như mấy cô chân dài dài mà anh thấy trên tivi đó- Gia bảo ngây thơ nhìn cô và nói
Mặt Đình Nhã tối sầm lại, xung quanh cô toát ra khí lạnh toát khiến người khác phải rùng mình. Đình Nhã nắm chặt tay, mỉm cười dịu dàng với Gia Bảo:
- Này.....
Bốp!
-Ui da...- Gia bảo xoa xoa đầu, mếu máo- Vợ à, sao em lại đánh anh chứ? Anh nói thật mà...
- Im ngay cho tôi trước khi tôi đuổi anh ra khỏi đây!- Đình Nhã quát lên, cô lườm Gia Bảo. Đình Nhã bực bội đi ra ngoài phòng khách, cô vẫn chưa nguôi cơn giận, bực thật, đúng là tên đàn ông nào cũng háo sắc hết.
- Vợ ơi, còn bữa sáng của anh thì sao?- Gia Bảo ngơ ngác kéo áo Đình Nhã, mắt nhìn vào trong bếp
- Tôi không biết, anh tự lo đi- Đình Nhã lạnh lùng ngoảnh mặt đi không thèm nhìn Gia Bảo
Gia Bảo xụ mặt, anh nhẹ giọng:
- Vợ, anh xin lỗi mà, đừng giận nữa nha....Anh đói quá....
Đình Nhã thấy bộ dạng của Gia Bảo thì cũng thương cho anh, nhưng nghĩ lại chuyện vừa nãy thì cô KHÔNG THỂ KHÔNG giận anh được. Cô đứng dậy, đi về phòng, chỉ ngoảnh lại nói với Gia Bảo:
- Tôi phải đi tìm việc làm, anh ở nhà nhé, tự lo bữa sáng đi, nhớ đừng đi lung tung, khoá cửa cẩn thận đấy
- Vợ, em nỡ bỏ chồng em ở nhà một mình sao...- Gia Bảo mắt ngân ngấn nước, trông lúc này anh vô cùng đáng yêu (kawaii >
Ting!
Cuối cùng mì cũng đã chín. Đình Nhã mệt mỏi tắt bếp, kiễng chân lấy cái bát nhưng nó hơi xa so với tầm với của cô, Đình Nhã nhăn mày, cô cố gắng kiễng chân cao hơn. Bỗng...Pặc! Một cánh tay rắn chắc nắm lấy eo Đình Nhã và kéo cô ra, Gia Bảo lo lắng nhìn cô:
- Vợ à, sao em không nhờ anh? Vợ có biết vợ làm vậy rất nguy hiểm không, nhỡ thứ gì rơi vào người vợ thì sao?
Đình Nhã thoáng ngây người, không hiểu sao lúc này cô thấy Gia Bảo thật chững chạc, như một người đàn ông bình thường, không còn nét trẻ con nữa. Đình Nhã giật mình lắc đầu, không được, cô đang nghĩ gì thế này.
- Vợ à, nhìn em như vậy nhưng không ngờ người em cũng nhỏ gọn nhỉ ? Như mấy cô chân dài dài mà anh thấy trên tivi đó- Gia bảo ngây thơ nhìn cô và nói
Mặt Đình Nhã tối sầm lại, xung quanh cô toát ra khí lạnh toát khiến người khác phải rùng mình. Đình Nhã nắm chặt tay, mỉm cười dịu dàng với Gia Bảo:
- Này.....
Bốp!
-Ui da...- Gia bảo xoa xoa đầu, mếu máo- Vợ à, sao em lại đánh anh chứ? Anh nói thật mà...
- Im ngay cho tôi trước khi tôi đuổi anh ra khỏi đây!- Đình Nhã quát lên, cô lườm Gia Bảo. Đình Nhã bực bội đi ra ngoài phòng khách, cô vẫn chưa nguôi cơn giận, bực thật, đúng là tên đàn ông nào cũng háo sắc hết.
- Vợ ơi, còn bữa sáng của anh thì sao?- Gia Bảo ngơ ngác kéo áo Đình Nhã, mắt nhìn vào trong bếp
- Tôi không biết, anh tự lo đi- Đình Nhã lạnh lùng ngoảnh mặt đi không thèm nhìn Gia Bảo
Gia Bảo xụ mặt, anh nhẹ giọng:
- Vợ, anh xin lỗi mà, đừng giận nữa nha....Anh đói quá....
Đình Nhã thấy bộ dạng của Gia Bảo thì cũng thương cho anh, nhưng nghĩ lại chuyện vừa nãy thì cô KHÔNG THỂ KHÔNG giận anh được. Cô đứng dậy, đi về phòng, chỉ ngoảnh lại nói với Gia Bảo:
- Tôi phải đi tìm việc làm, anh ở nhà nhé, tự lo bữa sáng đi, nhớ đừng đi lung tung, khoá cửa cẩn thận đấy
- Vợ, em nỡ bỏ chồng em ở nhà một mình sao...- Gia Bảo mắt ngân ngấn nước, trông lúc này anh vô cùng đáng yêu (kawaii >
Bình luận truyện