Đánh dấu ngoài ý muốn
Chương 92: Phiên Ngoại 08: Bé Con
Chuyển ngữ: Méo | Chỉnh sửa: Sắc
Kỳ phát tình lần này của Trình Hạ kéo dài cả một tuần, Bùi Thiệu Trạch luôn dịu dàng cẩn thận chăm sóc cậu, hòn đảo xinh đẹp trời đất bao la trở thành nơi thích hợp để họ thân mật, không có bất kỳ sự làm phiền nào từ người ngoài. Trình Hạ mỗi ngày đều nằm trong lòng Bùi Thiệu Trạch lắng nghe tiếng sóng biển rồi chìm vào giấc ngủ. Dưới ảnh hưởng của tin tức tố, tâm trí cậu luôn mơ mơ hồ hồ, trong lúc ngẩn ngơ cậu thầm nghĩ, những ngày tháng ở bên anh Bùi như thế này, dù cho trải qua cả một đời cậu cũng không thấy chán.
Mãi đến khi bảy ngày trôi qua, Trình Hạ cuối cùng cũng hồi phục lại tinh lực.
Sau khi bị đánh dấu lần nữa, trên người cậu tràn ngập mùi tin tức tố của Bùi Thiệu Trạch, Trình Hạ cũng không còn dùng nước hoa hương cam để che đi mùi này nữa, cậu và Bùi Thiệu Trạch đã quang minh chính đại tổ chức hôn lễ, người người đều biết hai người họ là một đôi, trên người cậu có mùi vị của Alpha này là chuyện rất bình thường.
Trình Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ, hưng phấn nói: “Hôm nay thời tiết đẹp như vậy, em có thể ra ngoài đi dạo không?”
Trong khoảng thời gian này Trình Hạ gần như chỉ ở trong biệt thự không ra ngoài, liên tục một tuần, cậu sắp bứt rứt đến hỏng rồi. Bùi Thiệu Trạch biết cậu ham chơi, bèn thay quần áo dẫn Trình Hạ ra bãi biển. Để tránh cho Trình Hạ bị cháy nắng, Bùi Thiệu Trạch còn chu đáo chuẩn bị kem chống nắng cho cậu bôi, thuê một chiếc dù che nắng.
Hai người ngồi dưới ô hóng gió biển, nhìn biển cả mênh mông vô tận, tâm trạng vô cùng thoải mái.
Trình Hạ ngây ngốc nhìn chằm chằm mặt biển, kỳ phát tình lần này kéo dài bảy ngày, dựa theo kiến thức môn sinh lý, Omega có 90% khả năng mang thai trong thời kỳ đặc biệt. Nếu thực sự như thế, có phải bé con của họ đã hình thành rồi không?
Thấy Trình Hạ ngây người, Bùi Thiệu Trạch nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, khẽ hỏi: “Đang nghĩ gì đấy?”
Trình Hạ sực tỉnh, nghiêm túc nói: “Em đang nghĩ, nếu thực sự có con, em hy vọng bé sẽ giống anh, tính cách cũng giống anh, sau này lớn lên trở thành một Alpha có trách nhiệm.”
Ý cười thoáng qua trong mắt Bùi Thiệu Trạch, dịu dàng nói: “Anh lại cảm thấy giống em đáng yêu hơn.”
Trình Hạ vội vàng đáp: “Không đâu, hồi nhỏ em rất nghịch ngợm, thường xuyên đánh nhau cùng một đám Alpha, cha mẹ cũng không quản nổi em.”
Bùi Thiệu Trạch tưởng tượng ra nhóc Trình Hạ xắn tay áo đánh nhau với người khác, vẫn cảm thấy rất đáng yêu: “Thế cũng không tệ, trẻ con nên hoạt bát một chút mới tốt. Không giống anh, khi còn nhỏ đã rất ít nói, bạn bè bên cạnh chỉ có vài người.”
Trình Hạ không hề biết thời thơ ấu của Bùi Thiệu Trạch trải qua như thế nào, nghe đến đây không khỏi hiếu kỳ: “Khi bé anh đã làm những gì?”
Bùi Thiệu Trạch suy nghĩ, nói: “Phần lớn thời gian đều ở nhà làm bài tập.”
Trình Hạ: “…”
Vậy quả thực rất cô đơn nhỉ? Trình Hạ nhẹ nhàng nắm tay Bùi Thiệu Trạch: “Sau này có em ở bên cạnh, anh sẽ không còn cô đơn nữa.”
Trong lòng Bùi Thiệu Trạch ấm áp, nắm chặt lấy tay cậu.
Tuần trăng mật kéo dài một tháng nhanh chóng trôi qua, mặc dù Trình Hạ hoàn toàn không muốn, thế nhưng vẫn đúng hạn quay về Dung thành cùng Bùi Thiệu Trạch.
Chu Nhan cũng biết Trình Hạ và Bùi tổng vừa công khai kết hôn, đang như keo như sơn, cô đã trì hoãn những thông báo không quan trọng gần đây, chỉ giữ lại một số bài phỏng vấn, ảnh tạp chí, ảnh quảng cáo tương đối đơn giản, do đó công việc của Trình Hạ sau khi trở lại Dung thành vô cùng thoải mái, mỗi tối đều có thể trở về biệt thự Tân Giang, mà Bùi Thiệu Trạch sau khi tan làm cũng sẽ về nhà.
Hai người giống như những cặp chồng chồng bình thường, ban ngày ai bận việc người đó, tối trở về nhà cùng ăn cơm, nói chuyện, xem ti vi.
Rất nhanh đã đến tháng 4.
Đã một tháng trôi qua kể từ tuần trăng mật, Trình Hạ ôm tâm trạng thấp thỏm đến bệnh viện kiểm tra, Bùi Thiệu Trạch tự mình đi cùng cậu.
Tần Vũ đưa Trình Hạ tới phòng kiểm tra, để Bùi Thiệu Trạch đợi ở ngoài, anh đứng trên hành lang nôn nóng chờ kết quả. Tâm trạng của Bùi Thiệu Trạch lúc này còn hồi hộp hơn cả năm ấy thi đại học. Trước đây đầu óc anh đều dành cho sự nghiệp, bây giờ có Trình Hạ, anh đột nhiên cảm thấy có thêm một đứa con nữa cũng không tệ. Kết tinh tình yêu giữa anh và Trình Hạ, có lẽ sẽ di truyền ngũ quan và tính cách của Trình Hạ chăng?
Đến khi đó, có một quả cam nhỏ phiên bản mini chạy theo sau em ấy, giọng nói non nớt gọi ba ơi, Bùi Thiệu Trạch vừa nghĩ tới cảnh tượng đó đã cảm thấy cả trái tim đều mềm mại. Nếu Trình Hạ mang thai, vậy sau này người anh phải bảo vệ không chỉ là mỗi Trình Hạ, mà còn có con của bọn họ.
Bùi Thiệu Trạch đợi ở hành lang rất lâu, lúc này Trình Hạ mới cầm một tờ báo cáo đi ra.
Trình Hạ cúi đầu, sắc mặt dường như không tốt lắm, trái tim Bùi Thiệu Trạch giật thót, cho rằng lần này cậu không có thai, bèn bước tới nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu: “Không sao, con cái phải tùy duyên. Có lẽ bé con chưa sẵn sàng đến tìm chúng ta.”
Trình Hạ đỏ mặt ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Anh Bùi, chúng mình có bé con rồi. Nhưng mà…”
Bùi Thiệu Trạch sững sờ: “Nhưng mà sao?”
Trình Hạ có chút xấu hổ: “Là sinh đôi đó, không ngờ lại có hai bé con đến tìm chúng ta.”
Bùi Thiệu Trạch: “…”
Tần Vũ đứng bên cạnh nhịn không được bật cười, hắn đi tới vỗ vai Bùi Thiệu Trạch, thấp giọng nói đùa: “Nhà họ Bùi và họ Trình các cậu đều không có gen song sinh. Vậy mà cậu có thể làm Trình Hạ một lần thụ thai được hai đứa, người anh em, cậu thật trâu bò.”
Bùi Thiệu Trạch bối rối ho nhẹ một tiếng. Lần này anh quả thực khá nỗ lực, nhưng cũng không ngờ được… nỗ lực ra tận hai đứa nhỏ?
Bùi Thiệu Trạch nắm tay Trình Hạ, ngồi xuống bên cạnh đọc báo cáo kiểm tra.
Xác thực là hai đứa trẻ, trong ảnh siêu âm 4D, hai bóng đen nho nhỏ dính sát vào nhau, vẫn chưa hoàn toàn nhìn rõ ngũ quan và cơ thể. Đó chính là con của bọn họ sao? Trái tim Bùi Thiệu Trạch run lên, luôn cảm thấy tạo hóa thật thần kỳ.
Anh và một người đàn ông ân ái trên đảo một tuần, đối phương lại thật sự mang thai đứa con của anh…
Sau khi hoàn toàn chấp nhận loại thiết lập này, cảm giác hạnh phúc ấm áp tuôn trào trong lòng, trong mắt Bùi Thiệu Trạch đầy ắp dịu dàng, anh ôm Trình Hạ vào lòng, đau lòng nói: “Sinh đôi, em sẽ rất vất vả nhỉ?”
“Đừng lo lắng, cơ thể em vẫn khỏe.” Trình Hạ dừng một chút, nhịn không được lảm nhảm: “Nhất định là do em muốn một bé con giống anh Bùi, mà anh lại muốn một bé con giống em. Ông trời cảm thấy hai chúng ta quá phiền, dứt khoát một lần tặng luôn hai đứa.”
“…” Tần Vũ bên cạnh ha ha cười lớn: “Lý luận này của Trình Hạ hình như cũng có lý!”
Bùi Thiệu Trạch bất đắc dĩ nhìn Trình Hạ, người anh yêu thực là có mạch suy nghĩ lạ lùng.
Tần Vũ nói: “Đúng rồi, vừa nãy tôi đã dặn dò Trình Hạ, lại nói thêm với cậu lần nữa, sinh đôi so với sinh một đứa sẽ vất vả hơn một chút, Thiệu Trạch, cậu phải chăm sóc Trình Hạ cho tốt, thời gian mang thai không được vận động quá mạnh. Định kỳ đến kiểm tra lại, một khi cảm thấy khó chịu phải đến bệnh viện ngay, biết chưa?”
Bùi Thiệu Trạch thận trọng gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Tối hôm đó Bùi Thiệu Trạch báo tin vui này cho người thân hai bên, cha mẹ còn chưa kịp kích động, Bùi Thiệu Ngạn đã vui mừng suýt nhảy dựng lên trước: “Em có cháu trai rồi? Còn là hai đứa! Ha ha ha, sau này mỗi tay dắt một đứa, dẫn chúng nó đi khu vui chơi!”
Bùi Thiệu Trạch và Trình Hạ nhìn nhau cười, bọn trẻ đi theo ông chú hài hước nô đùa, hẳn là sẽ rất vui vẻ đây.
Buổi tối sau khi trở về, Trình Hạ muốn lên lầu, Bùi Thiệu Trạch trực tiếp duỗi tay bế cậu lên, Trình Hạ nhịn không được nói: “Đừng có khoa trương như vậy chứ, em cũng không phải không đi được…”
Bùi Thiệu Trạch đáp: “Anh chỉ muốn ôm em đi thôi.”
Sau khi trở lại phòng ngủ, anh nhẹ nhàng đặt Trình Hạ xuống giường, rót một ly nước ấm cho cậu.
Hai người dựa sát vào nhau, sau một lúc Trình Hạ mới nói: “Đúng rồi anh Bùi, bộ phim năm ngoái em nhận dự kiến sẽ khởi quay vào tháng 7.”
Bùi Thiệu Trạch nhớ tới chuyện này: “Là bộ phim công sở?”
Trình Hạ gật đầu: “Ừm, anh cũng đầu tư. Đoàn phim đã chuẩn bị xong xuôi rồi, với tư cách là diễn viên chính, em không thể thất hẹn được. Cho nên em muốn thương lượng với anh, mặc dù bây giờ đang mang thai, nhưng em vẫn muốn quay xong bộ phim này.”
Bùi Thiệu Trạch cau mày nói: “Cơ thể em không sao chứ?”
Trình Hạ lập tức bảo đảm: “Không sao hết. Nếu là tháng 7 tức ba tháng sau, khi đó bé con cũng ổn định rồi. Bộ phim công sở hiện đại này nói về lịch sử phấn đấu của một Omega, em rất muốn diễn vai này. Em đã đọc kịch bản, không có cảnh hành động, phần lớn đều là đối thoại thôi, nên sẽ không ảnh hưởng đến bé con đâu.”
Bùi Thiệu Trạch trầm mặc một lúc mới gật đầu: “Được, anh sẽ theo đoàn phim trong toàn bộ quá trình quay, tự mình chăm sóc em.”
Vừa mang thai đã giải nghệ, đó là sự lựa chọn của Thư Việt. Anh sẽ không để Trình Hạ vì con mà buông bỏ sự nghiệp. Huống hồ hợp đồng cũng đã ký từ lâu, vì Trình Hạ mà khiến cả đoàn phim chịu ảnh hưởng, trong lòng cậu chắc chắn sẽ áy náy. Trình Hạ là một diễn viên rất chuyên nghiệp, cho dù hiện tại giành được hai giải kép Nam diễn viên xuất sắc nhất, độ nổi tiếng cực kỳ cao, nhưng trong công việc cậu vẫn rất nghiêm túc, không cần vì có bé con mà bỏ đi những việc đã được chuẩn bị trước.
Thời kỳ mang thai không thể vận động mạnh, thời gian sau này Bùi Thiệu Trạch vẫn rất kiềm chế, phần lớn công việc anh đều giao cho vài phó tổng trong công ty, dành ra nhiều thời gian hơn để chăm sóc Trình Hạ.
Khi bộ phim mới khởi quay vào tháng 7, Bùi Thiệu Trạch đích thân vào đoàn làm giám sát, anh yêu cầu đoàn phim trực tiếp sắp xếp một phòng cho anh và Trình Hạ, mỗi tối khi Trình Hạ quay phim trở về, Bùi Thiệu Trạch đều dịu dàng giúp cậu bóp vai, mát xa eo và bắp chân.
Dáng người Trình Hạ mảnh khảnh, dù mang thai cũng nhìn không ra, người của đoàn phim không hề biết chuyện Trình Hạ đang có bầu.
Bộ phim này là phim công sở đô thị, không có cảnh hành động gay cấn, cộng thêm Bùi Thiệu Trạch đã chào hỏi riêng với đạo diễn, yêu cầu đạo diễn không xếp lịch quá kín, mỗi ngày đạo diễn chỉ xếp cho Trình Hạ vài cảnh, vì vậy lần này Trình Hạ quay phim vô cùng nhẹ nhàng.
Buổi tối sau khi trở về khách sạn, Trình Hạ sẽ dựa vào lòng Alpha xem một bộ phim ấm áp, hoặc bàn về chuyện của bé con.
Trình Hạ hỏi: “Anh Bùi, bé con của chúng ta, đến khi đó sẽ đặt tên là gì đây?”
Rất lâu về trước khi còn thầm thích Bùi Thiệu Trạch, Trình Hạ đã nghĩ xong tên của đứa trẻ, đến cả cho con đi học trường mẫu giáo nào cũng nghĩ được kha khá rồi, nhưng cậu không tiện nói thẳng ra, bèn hỏi ý kiến Bùi Thiệu Trạch.
Bùi Thiệu Trạch dịu dàng hỏi ngược lại: “Em thích tên gì?”
Trình Hạ đỏ mặt đáp: “Con trai tên Bùi Tiểu Viên, con gái tên Bùi Tiểu Phương? Khụ khụ, hình như không hay lắm.”
Bùi Thiệu Trạch: “…”
Một tròn, một vuông, não của Trình Hạ cũng thật là lợi hại.
Bùi Thiệu Trạch nhịn cười xoa đầu cậu, Trình Hạ của anh cho dù đã mang thai, vẫn giống như một đứa bé khiến anh nhịn không được muốn cưng chiều. Trong mắt anh tràn ngập dịu dàng, nhìn vào mắt Trình Hạ nói: “Thật ra anh có một chủ ý, em mang thai sinh đôi rất vất vả, đợi đến khi hai bé con sinh ra, một đứa theo họ em, một đứa theo họ anh.”
Trình Hạ sửng sốt: “Hả, như… như vậy ổn không?”
Bùi Thiệu Trạch nói: “Rất ổn. Phía cha mẹ anh sẽ báo trước. Con là của hai chúng ta, không lý do gì chỉ mang họ anh.”
Trong lòng Trình Hạ ấm áp, nhẹ gật đầu: “Anh Bùi, anh tự quyết định đi.”
Bùi Thiệu Trạch nói: “Còn tên anh đã nghĩ được một đôi, em nghe thử xem sao.”
Anh lấy sổ lưu bút của khách sạn và cây bút ký tên màu đen ra, viết ngay ngắn hai cái tên lên giấy.
Bùi Niệm Tranh, Trình Ức Trạch.
Sau khi viết xong Bùi Thiệu Trạch lại bổ sung: “Nếu là con gái thì tên Bùi Niệm Tranh, con trai tên Bùi Niệm Trình. Còn bé con họ Trình, dù là trai hay gái thì cái tên Trình Ức Trạch này hẳn là đều dùng được.”
Mặt Trình Hạ hơi đỏ lên: “Thế… Thế này cũng quá show ân ái đó?”
Tưởng niệm, hồi ức, đến cả tên của bé con cũng đầy mùi vị yêu đương.
Bùi Thiệu Trạch nói: “Biệt danh thì dựa theo thứ tự ra đời của bọn trẻ, gọi Cam Lớn, Cam Nhỏ, em thấy thế nào?”
Trình Hạ suy nghĩ, dù sao cũng hay hơn nhiều so với cái tên Tiểu Phương Tiểu Viên của mình đặt, gật đầu đồng ý: “Vậy quyết thế đi! Niệm Tranh, Ức Trạch, vừa nghe đã biết con của hai chúng ta!”
Sau khi quay xong bộ phim công sở, Trình Hạ hoàn toàn nghỉ ở nhà điều dưỡng.
Theo sự lớn lên dần dần của các bé con, cơ thể cậu quả thực không thích hợp ra ngoài làm việc nữa, Bùi Thiệu Trạch cũng nghỉ phép ở nhà chăm sóc cậu.
Vào tháng 12, Trình Hạ được đưa đến bệnh viện tư nhân Tân Giang, nơi Tần Vũ làm việc.
Thời gian dự sinh ban đầu là cuối tháng 12, kết quả vào ngày 24 tháng 12, Trình Hạ bỗng nhiên được khẩn cấp đưa đến phòng phẫu thuật, sau khi Bùi Thiệu Trạch nhận được tin thì lái xe phi đến bệnh viện, đứng trước cửa ở hành lang, lo lắng đến mức trán đổ đầy mồ hôi.
Trái tim anh giống như bị dây thừng thắt chặt rồi treo lơ lửng trên không, người anh yêu nhất được đẩy vào phòng mổ, anh thực sự rất sợ hãi, dù cho Trình Hạ chỉ xảy ra một chút sự cố ngoài ý muốn, anh cũng không thể nào tiếp nhận nổi hậu quả kia.
Một giờ ngắn ngủi mà dài đằng đẵng như cả một thế kỷ.
Biết cửa phòng phẫu thuật được mở ra, trong phòng vang lên tiếng khóc lanh lảnh của trẻ sơ sinh, lúc này Bùi Thiệu Trạch mới thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh tới nắm lấy tay Trình Hạ, giọng nói cũng hơi run rẩy: “Em không sao chứ?”
Sắc mặt Trình Hạ tái nhợt, nhưng trong mắt lại hiện lên ý cười: “Không sao, hai đứa nhóc này nôn nóng muốn gặp chúng ta.”
Bùi Thiệu Trạch đích thân đưa Trình Hạ trở lại phòng bệnh, y tá ôm hai đứa bé cho họ xem: “Một trai một gái, con trai ra trước.”
Trình Hạ rất vui: “Vậy là anh trai và em gái rồi! Anh trai gọi Cam Lớn, em gái gọi Cam Nhỏ.”
Hai đứa trẻ khóc rất dữ dội, tiếng khóc oa oa dường như sắp chọc thủng màng nhĩ, trông chúng có vẻ rất khỏe mạnh. Bùi Thiệu Trạch đưa tay ra đón lấy đứa nhỏ từ tay y tá, cũng không biết có phải sợ hãi sự uy nghiêm trên người ba hay không, hai đứa lập tức yên tĩnh lại, đều tò mò mở mắt nhìn Bùi Thiệu Trạch. Con gái còn dè dặt đưa bàn tay mũm mĩm chạm vào ngón tay Bùi Thiệu Trạch.
Trái tim Bùi Thiệu Trạch như mềm nhũn, ôm hai đứa nhỏ đến cạnh giường cho Trình Hạ nhìn.
Bàn tay to lớn của Alpha nhẹ nhàng nắm lấy tay Trình Hạ. Trong lòng bàn tay cậu lại là tay nhỏ mũm mĩm của bé con.
Bàn tay bốn người đặt cùng một chỗ, cảnh tượng kia hòa thuận ấm áp khó nói nên lời.
Bùi Thiệu Trạch cúi người hôn trán Trình Hạ, từ đây, người anh phải bảo vệ, ngoài Trình Hạ ra, còn nhiều thêm hai bé con.
Anh sẽ cố gắng làm một người cha tốt.
*Tên Hạ Hạ đặt cho hai bé là Viên 圆 trong viên mãn, cũng có nghĩa là tròn. Phương 芳 trong tiếng thơm, đồng âm với 方 là vuông.
*Tên Bùi Niệm Tranh 裴念橙, Tranh ở đây là trái cam. Bùi, nhớ, Cam =]]]]
Kỳ phát tình lần này của Trình Hạ kéo dài cả một tuần, Bùi Thiệu Trạch luôn dịu dàng cẩn thận chăm sóc cậu, hòn đảo xinh đẹp trời đất bao la trở thành nơi thích hợp để họ thân mật, không có bất kỳ sự làm phiền nào từ người ngoài. Trình Hạ mỗi ngày đều nằm trong lòng Bùi Thiệu Trạch lắng nghe tiếng sóng biển rồi chìm vào giấc ngủ. Dưới ảnh hưởng của tin tức tố, tâm trí cậu luôn mơ mơ hồ hồ, trong lúc ngẩn ngơ cậu thầm nghĩ, những ngày tháng ở bên anh Bùi như thế này, dù cho trải qua cả một đời cậu cũng không thấy chán.
Mãi đến khi bảy ngày trôi qua, Trình Hạ cuối cùng cũng hồi phục lại tinh lực.
Sau khi bị đánh dấu lần nữa, trên người cậu tràn ngập mùi tin tức tố của Bùi Thiệu Trạch, Trình Hạ cũng không còn dùng nước hoa hương cam để che đi mùi này nữa, cậu và Bùi Thiệu Trạch đã quang minh chính đại tổ chức hôn lễ, người người đều biết hai người họ là một đôi, trên người cậu có mùi vị của Alpha này là chuyện rất bình thường.
Trình Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ, hưng phấn nói: “Hôm nay thời tiết đẹp như vậy, em có thể ra ngoài đi dạo không?”
Trong khoảng thời gian này Trình Hạ gần như chỉ ở trong biệt thự không ra ngoài, liên tục một tuần, cậu sắp bứt rứt đến hỏng rồi. Bùi Thiệu Trạch biết cậu ham chơi, bèn thay quần áo dẫn Trình Hạ ra bãi biển. Để tránh cho Trình Hạ bị cháy nắng, Bùi Thiệu Trạch còn chu đáo chuẩn bị kem chống nắng cho cậu bôi, thuê một chiếc dù che nắng.
Hai người ngồi dưới ô hóng gió biển, nhìn biển cả mênh mông vô tận, tâm trạng vô cùng thoải mái.
Trình Hạ ngây ngốc nhìn chằm chằm mặt biển, kỳ phát tình lần này kéo dài bảy ngày, dựa theo kiến thức môn sinh lý, Omega có 90% khả năng mang thai trong thời kỳ đặc biệt. Nếu thực sự như thế, có phải bé con của họ đã hình thành rồi không?
Thấy Trình Hạ ngây người, Bùi Thiệu Trạch nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, khẽ hỏi: “Đang nghĩ gì đấy?”
Trình Hạ sực tỉnh, nghiêm túc nói: “Em đang nghĩ, nếu thực sự có con, em hy vọng bé sẽ giống anh, tính cách cũng giống anh, sau này lớn lên trở thành một Alpha có trách nhiệm.”
Ý cười thoáng qua trong mắt Bùi Thiệu Trạch, dịu dàng nói: “Anh lại cảm thấy giống em đáng yêu hơn.”
Trình Hạ vội vàng đáp: “Không đâu, hồi nhỏ em rất nghịch ngợm, thường xuyên đánh nhau cùng một đám Alpha, cha mẹ cũng không quản nổi em.”
Bùi Thiệu Trạch tưởng tượng ra nhóc Trình Hạ xắn tay áo đánh nhau với người khác, vẫn cảm thấy rất đáng yêu: “Thế cũng không tệ, trẻ con nên hoạt bát một chút mới tốt. Không giống anh, khi còn nhỏ đã rất ít nói, bạn bè bên cạnh chỉ có vài người.”
Trình Hạ không hề biết thời thơ ấu của Bùi Thiệu Trạch trải qua như thế nào, nghe đến đây không khỏi hiếu kỳ: “Khi bé anh đã làm những gì?”
Bùi Thiệu Trạch suy nghĩ, nói: “Phần lớn thời gian đều ở nhà làm bài tập.”
Trình Hạ: “…”
Vậy quả thực rất cô đơn nhỉ? Trình Hạ nhẹ nhàng nắm tay Bùi Thiệu Trạch: “Sau này có em ở bên cạnh, anh sẽ không còn cô đơn nữa.”
Trong lòng Bùi Thiệu Trạch ấm áp, nắm chặt lấy tay cậu.
Tuần trăng mật kéo dài một tháng nhanh chóng trôi qua, mặc dù Trình Hạ hoàn toàn không muốn, thế nhưng vẫn đúng hạn quay về Dung thành cùng Bùi Thiệu Trạch.
Chu Nhan cũng biết Trình Hạ và Bùi tổng vừa công khai kết hôn, đang như keo như sơn, cô đã trì hoãn những thông báo không quan trọng gần đây, chỉ giữ lại một số bài phỏng vấn, ảnh tạp chí, ảnh quảng cáo tương đối đơn giản, do đó công việc của Trình Hạ sau khi trở lại Dung thành vô cùng thoải mái, mỗi tối đều có thể trở về biệt thự Tân Giang, mà Bùi Thiệu Trạch sau khi tan làm cũng sẽ về nhà.
Hai người giống như những cặp chồng chồng bình thường, ban ngày ai bận việc người đó, tối trở về nhà cùng ăn cơm, nói chuyện, xem ti vi.
Rất nhanh đã đến tháng 4.
Đã một tháng trôi qua kể từ tuần trăng mật, Trình Hạ ôm tâm trạng thấp thỏm đến bệnh viện kiểm tra, Bùi Thiệu Trạch tự mình đi cùng cậu.
Tần Vũ đưa Trình Hạ tới phòng kiểm tra, để Bùi Thiệu Trạch đợi ở ngoài, anh đứng trên hành lang nôn nóng chờ kết quả. Tâm trạng của Bùi Thiệu Trạch lúc này còn hồi hộp hơn cả năm ấy thi đại học. Trước đây đầu óc anh đều dành cho sự nghiệp, bây giờ có Trình Hạ, anh đột nhiên cảm thấy có thêm một đứa con nữa cũng không tệ. Kết tinh tình yêu giữa anh và Trình Hạ, có lẽ sẽ di truyền ngũ quan và tính cách của Trình Hạ chăng?
Đến khi đó, có một quả cam nhỏ phiên bản mini chạy theo sau em ấy, giọng nói non nớt gọi ba ơi, Bùi Thiệu Trạch vừa nghĩ tới cảnh tượng đó đã cảm thấy cả trái tim đều mềm mại. Nếu Trình Hạ mang thai, vậy sau này người anh phải bảo vệ không chỉ là mỗi Trình Hạ, mà còn có con của bọn họ.
Bùi Thiệu Trạch đợi ở hành lang rất lâu, lúc này Trình Hạ mới cầm một tờ báo cáo đi ra.
Trình Hạ cúi đầu, sắc mặt dường như không tốt lắm, trái tim Bùi Thiệu Trạch giật thót, cho rằng lần này cậu không có thai, bèn bước tới nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu: “Không sao, con cái phải tùy duyên. Có lẽ bé con chưa sẵn sàng đến tìm chúng ta.”
Trình Hạ đỏ mặt ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Anh Bùi, chúng mình có bé con rồi. Nhưng mà…”
Bùi Thiệu Trạch sững sờ: “Nhưng mà sao?”
Trình Hạ có chút xấu hổ: “Là sinh đôi đó, không ngờ lại có hai bé con đến tìm chúng ta.”
Bùi Thiệu Trạch: “…”
Tần Vũ đứng bên cạnh nhịn không được bật cười, hắn đi tới vỗ vai Bùi Thiệu Trạch, thấp giọng nói đùa: “Nhà họ Bùi và họ Trình các cậu đều không có gen song sinh. Vậy mà cậu có thể làm Trình Hạ một lần thụ thai được hai đứa, người anh em, cậu thật trâu bò.”
Bùi Thiệu Trạch bối rối ho nhẹ một tiếng. Lần này anh quả thực khá nỗ lực, nhưng cũng không ngờ được… nỗ lực ra tận hai đứa nhỏ?
Bùi Thiệu Trạch nắm tay Trình Hạ, ngồi xuống bên cạnh đọc báo cáo kiểm tra.
Xác thực là hai đứa trẻ, trong ảnh siêu âm 4D, hai bóng đen nho nhỏ dính sát vào nhau, vẫn chưa hoàn toàn nhìn rõ ngũ quan và cơ thể. Đó chính là con của bọn họ sao? Trái tim Bùi Thiệu Trạch run lên, luôn cảm thấy tạo hóa thật thần kỳ.
Anh và một người đàn ông ân ái trên đảo một tuần, đối phương lại thật sự mang thai đứa con của anh…
Sau khi hoàn toàn chấp nhận loại thiết lập này, cảm giác hạnh phúc ấm áp tuôn trào trong lòng, trong mắt Bùi Thiệu Trạch đầy ắp dịu dàng, anh ôm Trình Hạ vào lòng, đau lòng nói: “Sinh đôi, em sẽ rất vất vả nhỉ?”
“Đừng lo lắng, cơ thể em vẫn khỏe.” Trình Hạ dừng một chút, nhịn không được lảm nhảm: “Nhất định là do em muốn một bé con giống anh Bùi, mà anh lại muốn một bé con giống em. Ông trời cảm thấy hai chúng ta quá phiền, dứt khoát một lần tặng luôn hai đứa.”
“…” Tần Vũ bên cạnh ha ha cười lớn: “Lý luận này của Trình Hạ hình như cũng có lý!”
Bùi Thiệu Trạch bất đắc dĩ nhìn Trình Hạ, người anh yêu thực là có mạch suy nghĩ lạ lùng.
Tần Vũ nói: “Đúng rồi, vừa nãy tôi đã dặn dò Trình Hạ, lại nói thêm với cậu lần nữa, sinh đôi so với sinh một đứa sẽ vất vả hơn một chút, Thiệu Trạch, cậu phải chăm sóc Trình Hạ cho tốt, thời gian mang thai không được vận động quá mạnh. Định kỳ đến kiểm tra lại, một khi cảm thấy khó chịu phải đến bệnh viện ngay, biết chưa?”
Bùi Thiệu Trạch thận trọng gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Tối hôm đó Bùi Thiệu Trạch báo tin vui này cho người thân hai bên, cha mẹ còn chưa kịp kích động, Bùi Thiệu Ngạn đã vui mừng suýt nhảy dựng lên trước: “Em có cháu trai rồi? Còn là hai đứa! Ha ha ha, sau này mỗi tay dắt một đứa, dẫn chúng nó đi khu vui chơi!”
Bùi Thiệu Trạch và Trình Hạ nhìn nhau cười, bọn trẻ đi theo ông chú hài hước nô đùa, hẳn là sẽ rất vui vẻ đây.
Buổi tối sau khi trở về, Trình Hạ muốn lên lầu, Bùi Thiệu Trạch trực tiếp duỗi tay bế cậu lên, Trình Hạ nhịn không được nói: “Đừng có khoa trương như vậy chứ, em cũng không phải không đi được…”
Bùi Thiệu Trạch đáp: “Anh chỉ muốn ôm em đi thôi.”
Sau khi trở lại phòng ngủ, anh nhẹ nhàng đặt Trình Hạ xuống giường, rót một ly nước ấm cho cậu.
Hai người dựa sát vào nhau, sau một lúc Trình Hạ mới nói: “Đúng rồi anh Bùi, bộ phim năm ngoái em nhận dự kiến sẽ khởi quay vào tháng 7.”
Bùi Thiệu Trạch nhớ tới chuyện này: “Là bộ phim công sở?”
Trình Hạ gật đầu: “Ừm, anh cũng đầu tư. Đoàn phim đã chuẩn bị xong xuôi rồi, với tư cách là diễn viên chính, em không thể thất hẹn được. Cho nên em muốn thương lượng với anh, mặc dù bây giờ đang mang thai, nhưng em vẫn muốn quay xong bộ phim này.”
Bùi Thiệu Trạch cau mày nói: “Cơ thể em không sao chứ?”
Trình Hạ lập tức bảo đảm: “Không sao hết. Nếu là tháng 7 tức ba tháng sau, khi đó bé con cũng ổn định rồi. Bộ phim công sở hiện đại này nói về lịch sử phấn đấu của một Omega, em rất muốn diễn vai này. Em đã đọc kịch bản, không có cảnh hành động, phần lớn đều là đối thoại thôi, nên sẽ không ảnh hưởng đến bé con đâu.”
Bùi Thiệu Trạch trầm mặc một lúc mới gật đầu: “Được, anh sẽ theo đoàn phim trong toàn bộ quá trình quay, tự mình chăm sóc em.”
Vừa mang thai đã giải nghệ, đó là sự lựa chọn của Thư Việt. Anh sẽ không để Trình Hạ vì con mà buông bỏ sự nghiệp. Huống hồ hợp đồng cũng đã ký từ lâu, vì Trình Hạ mà khiến cả đoàn phim chịu ảnh hưởng, trong lòng cậu chắc chắn sẽ áy náy. Trình Hạ là một diễn viên rất chuyên nghiệp, cho dù hiện tại giành được hai giải kép Nam diễn viên xuất sắc nhất, độ nổi tiếng cực kỳ cao, nhưng trong công việc cậu vẫn rất nghiêm túc, không cần vì có bé con mà bỏ đi những việc đã được chuẩn bị trước.
Thời kỳ mang thai không thể vận động mạnh, thời gian sau này Bùi Thiệu Trạch vẫn rất kiềm chế, phần lớn công việc anh đều giao cho vài phó tổng trong công ty, dành ra nhiều thời gian hơn để chăm sóc Trình Hạ.
Khi bộ phim mới khởi quay vào tháng 7, Bùi Thiệu Trạch đích thân vào đoàn làm giám sát, anh yêu cầu đoàn phim trực tiếp sắp xếp một phòng cho anh và Trình Hạ, mỗi tối khi Trình Hạ quay phim trở về, Bùi Thiệu Trạch đều dịu dàng giúp cậu bóp vai, mát xa eo và bắp chân.
Dáng người Trình Hạ mảnh khảnh, dù mang thai cũng nhìn không ra, người của đoàn phim không hề biết chuyện Trình Hạ đang có bầu.
Bộ phim này là phim công sở đô thị, không có cảnh hành động gay cấn, cộng thêm Bùi Thiệu Trạch đã chào hỏi riêng với đạo diễn, yêu cầu đạo diễn không xếp lịch quá kín, mỗi ngày đạo diễn chỉ xếp cho Trình Hạ vài cảnh, vì vậy lần này Trình Hạ quay phim vô cùng nhẹ nhàng.
Buổi tối sau khi trở về khách sạn, Trình Hạ sẽ dựa vào lòng Alpha xem một bộ phim ấm áp, hoặc bàn về chuyện của bé con.
Trình Hạ hỏi: “Anh Bùi, bé con của chúng ta, đến khi đó sẽ đặt tên là gì đây?”
Rất lâu về trước khi còn thầm thích Bùi Thiệu Trạch, Trình Hạ đã nghĩ xong tên của đứa trẻ, đến cả cho con đi học trường mẫu giáo nào cũng nghĩ được kha khá rồi, nhưng cậu không tiện nói thẳng ra, bèn hỏi ý kiến Bùi Thiệu Trạch.
Bùi Thiệu Trạch dịu dàng hỏi ngược lại: “Em thích tên gì?”
Trình Hạ đỏ mặt đáp: “Con trai tên Bùi Tiểu Viên, con gái tên Bùi Tiểu Phương? Khụ khụ, hình như không hay lắm.”
Bùi Thiệu Trạch: “…”
Một tròn, một vuông, não của Trình Hạ cũng thật là lợi hại.
Bùi Thiệu Trạch nhịn cười xoa đầu cậu, Trình Hạ của anh cho dù đã mang thai, vẫn giống như một đứa bé khiến anh nhịn không được muốn cưng chiều. Trong mắt anh tràn ngập dịu dàng, nhìn vào mắt Trình Hạ nói: “Thật ra anh có một chủ ý, em mang thai sinh đôi rất vất vả, đợi đến khi hai bé con sinh ra, một đứa theo họ em, một đứa theo họ anh.”
Trình Hạ sửng sốt: “Hả, như… như vậy ổn không?”
Bùi Thiệu Trạch nói: “Rất ổn. Phía cha mẹ anh sẽ báo trước. Con là của hai chúng ta, không lý do gì chỉ mang họ anh.”
Trong lòng Trình Hạ ấm áp, nhẹ gật đầu: “Anh Bùi, anh tự quyết định đi.”
Bùi Thiệu Trạch nói: “Còn tên anh đã nghĩ được một đôi, em nghe thử xem sao.”
Anh lấy sổ lưu bút của khách sạn và cây bút ký tên màu đen ra, viết ngay ngắn hai cái tên lên giấy.
Bùi Niệm Tranh, Trình Ức Trạch.
Sau khi viết xong Bùi Thiệu Trạch lại bổ sung: “Nếu là con gái thì tên Bùi Niệm Tranh, con trai tên Bùi Niệm Trình. Còn bé con họ Trình, dù là trai hay gái thì cái tên Trình Ức Trạch này hẳn là đều dùng được.”
Mặt Trình Hạ hơi đỏ lên: “Thế… Thế này cũng quá show ân ái đó?”
Tưởng niệm, hồi ức, đến cả tên của bé con cũng đầy mùi vị yêu đương.
Bùi Thiệu Trạch nói: “Biệt danh thì dựa theo thứ tự ra đời của bọn trẻ, gọi Cam Lớn, Cam Nhỏ, em thấy thế nào?”
Trình Hạ suy nghĩ, dù sao cũng hay hơn nhiều so với cái tên Tiểu Phương Tiểu Viên của mình đặt, gật đầu đồng ý: “Vậy quyết thế đi! Niệm Tranh, Ức Trạch, vừa nghe đã biết con của hai chúng ta!”
Sau khi quay xong bộ phim công sở, Trình Hạ hoàn toàn nghỉ ở nhà điều dưỡng.
Theo sự lớn lên dần dần của các bé con, cơ thể cậu quả thực không thích hợp ra ngoài làm việc nữa, Bùi Thiệu Trạch cũng nghỉ phép ở nhà chăm sóc cậu.
Vào tháng 12, Trình Hạ được đưa đến bệnh viện tư nhân Tân Giang, nơi Tần Vũ làm việc.
Thời gian dự sinh ban đầu là cuối tháng 12, kết quả vào ngày 24 tháng 12, Trình Hạ bỗng nhiên được khẩn cấp đưa đến phòng phẫu thuật, sau khi Bùi Thiệu Trạch nhận được tin thì lái xe phi đến bệnh viện, đứng trước cửa ở hành lang, lo lắng đến mức trán đổ đầy mồ hôi.
Trái tim anh giống như bị dây thừng thắt chặt rồi treo lơ lửng trên không, người anh yêu nhất được đẩy vào phòng mổ, anh thực sự rất sợ hãi, dù cho Trình Hạ chỉ xảy ra một chút sự cố ngoài ý muốn, anh cũng không thể nào tiếp nhận nổi hậu quả kia.
Một giờ ngắn ngủi mà dài đằng đẵng như cả một thế kỷ.
Biết cửa phòng phẫu thuật được mở ra, trong phòng vang lên tiếng khóc lanh lảnh của trẻ sơ sinh, lúc này Bùi Thiệu Trạch mới thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh tới nắm lấy tay Trình Hạ, giọng nói cũng hơi run rẩy: “Em không sao chứ?”
Sắc mặt Trình Hạ tái nhợt, nhưng trong mắt lại hiện lên ý cười: “Không sao, hai đứa nhóc này nôn nóng muốn gặp chúng ta.”
Bùi Thiệu Trạch đích thân đưa Trình Hạ trở lại phòng bệnh, y tá ôm hai đứa bé cho họ xem: “Một trai một gái, con trai ra trước.”
Trình Hạ rất vui: “Vậy là anh trai và em gái rồi! Anh trai gọi Cam Lớn, em gái gọi Cam Nhỏ.”
Hai đứa trẻ khóc rất dữ dội, tiếng khóc oa oa dường như sắp chọc thủng màng nhĩ, trông chúng có vẻ rất khỏe mạnh. Bùi Thiệu Trạch đưa tay ra đón lấy đứa nhỏ từ tay y tá, cũng không biết có phải sợ hãi sự uy nghiêm trên người ba hay không, hai đứa lập tức yên tĩnh lại, đều tò mò mở mắt nhìn Bùi Thiệu Trạch. Con gái còn dè dặt đưa bàn tay mũm mĩm chạm vào ngón tay Bùi Thiệu Trạch.
Trái tim Bùi Thiệu Trạch như mềm nhũn, ôm hai đứa nhỏ đến cạnh giường cho Trình Hạ nhìn.
Bàn tay to lớn của Alpha nhẹ nhàng nắm lấy tay Trình Hạ. Trong lòng bàn tay cậu lại là tay nhỏ mũm mĩm của bé con.
Bàn tay bốn người đặt cùng một chỗ, cảnh tượng kia hòa thuận ấm áp khó nói nên lời.
Bùi Thiệu Trạch cúi người hôn trán Trình Hạ, từ đây, người anh phải bảo vệ, ngoài Trình Hạ ra, còn nhiều thêm hai bé con.
Anh sẽ cố gắng làm một người cha tốt.
*Tên Hạ Hạ đặt cho hai bé là Viên 圆 trong viên mãn, cũng có nghĩa là tròn. Phương 芳 trong tiếng thơm, đồng âm với 方 là vuông.
*Tên Bùi Niệm Tranh 裴念橙, Tranh ở đây là trái cam. Bùi, nhớ, Cam =]]]]
Bình luận truyện