Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
Chương 16: Lời đồn thị phi
Tin tức Dương Thiết Trụ hai ngày trước mua nữ nhân đã có tin mới, nàng ở nhà Dương thị đại cô của hắn…
Tin tức này nhanh chóng lan ra khắp thôn Lạc Hạp.
Thảo nào người ta nói nữ nhân kia đột nhiên biến mất, cũng không thấy Dương Thiết Trụ mang về nhà, sự kiện ngoài chợ hôm ấy mọi người đều thầm thì truyền tai nhau.
Nhà Dương thị lập tức náo nhiệt hẳn lên, luôn có những đại nương, tiểu tức phụ tới cửa mượn gì đó, như mượn cái kéo này, mượn muối ăn kia, những thứ linh tinh khác đếm không xuể.
Dương thị cũng biết ý đồ của mấy người tới mượn này, chỉ làm bộ như không thấy.
Lâm Thanh Uyển thì bị lôi ra gặp không ít người.
Lâm Thanh Uyển cũng biết rõ những người này tới để làm gì.
Đúng như Dương thị nói, nữ nhân ở nông thôn thường ngày không có chuyện gì làm liền đi nói bát quái luyên thuyên, nhưng họ cũng không có ý đồ xấu xa gì chỉ là thích bát quái chuyện nhà người ta, ngồi xem náo nhiệt mà thôi.
Cho nên nàng cũng nhập gia tùy tục, nhìn thấy người lớn tuổi gọi “đại nương”, nhìn thấy người tuổi nhỏ gọi “đại tỷ”, có người hỏi thăm thân thế nàng thì nàng cúi đầu ngượng ngùng kể cho người ta nghe, cũng dành được tình cảm yêu thích của không ít các đại nương, đại thẩm, tiểu nàng dâu.
Nàng nói cho người ta về thân thế của mình, nàng là nha hoàn bên người của một phu nhân nhà giàu có, bởi vì làm việc không tốt đắc tội chủ tử bị chủ mẫu bán tới nơi này.
Nàng tính toán về sau đều sẽ nói như vậy, bao gồm cả Dương Thiết Trụ và Dương thị.
Về phần ‘thân thế” Lâm Thanh Uyển thì hãy để cho nó chậm rãi yên lặng trôi theo dòng lịch sử đi, cái nhà kia nàng sẽ không về, cũng không trở về được, người duy nhất mà nàng quan tâm chính là “ca ca”…
Sau này hai huynh muội có gặp nhau được hay không còn phải xem duyên phận…
Vì thế đủ loại sự tích về Lâm Thanh Uyển từ trong miệng của các đại thẩm đại nương tiểu nàng dâu truyền khắp toàn bộ thôn Lạc Hạp.
Nghe nói nàng này diện mạo mĩ miều, ôn nhu hào phóng…
Nghe nói nàng này làm việc lanh lẹ, thêu thùa kinh người…
Nghe nói nàng này thân thế thê lương, cô đơn chiếc bóng…
Thậm chí còn có người cố ý tới Dương gia nói để chọc tức Hà thị.
Hà thị nghe xong lập tức giận ngã điên đảo, ở nhà mắng to nhị nhi tử Dương Thiết Trụ bất hiếu, bản thân mua nữ nhân lại để ở nhà Dương Xuân Hoa, còn mắng to những chuyện khác.
Thậm chí còn suýt chút nữa đánh vỡ lời thề “vĩnh viễn không tới cổng nhà Dương Xuân Hoa” chạy đến nhà Dương thị nháo, nhưng bị Dương lão gia tử kéo lại.
Cơn tức của Hà thị chuyển dời quay sang đánh chửi nhau với Dương lão gia tử, thường thường thì là Hà thị đánh, Dương lão gia tử tránh, chỉ khi tức giận quá mới đẩy lại.
Trong lúc Dương gia thần hồn nát thần tính, còn người ngoài thì được xem chuyện cười.
Người Dương gia đều biết người ta đang cười bọn họ, nhưng cũng không tới cửa nhà Dương thị xem “hồ ly tinh” hai mươi lượng bạc kia…
… … … …
Ban đêm, Lâm Thanh Uyển dưới ngọn đèn thêu giá y.
Dương thị đã ngủ, trong lòng nàng bất an ngủ không được bèn lấy vải ra thêu giá y.
Đã nhiều ngày nay, vào ban ngày đều có người tới nhà nói chuyện phiếm, nàng cũng bận quá không có thời gian để làm, chỉ có buổi tối mới có thể bớt chút thời gian để làm.
Nói là giá y thực ra cũng chỉ là một bộ quần áo màu đỏ bình thường, giá y nông thôn đều như vậy, không có thêu hoa cỏ trang sức gì, chỉ là y phục màu đỏ.
Lâm Thanh Uyển nhập gia tùy tục, không làm đa dạng gì miễn cho bị người chỉ trích.
Những dẫu sao cũng lần đầu tiên nàng gả trong cả hai đời cộng lại, đời trước là gái ế không được mặc áo cưới, đời này không có áo cưới mặc chỉ có áo gả thôi, sẽ phải làm cẩn thận một chút mới thỏa mãn mơ mộng của bản thân.
Nàng không thêu hoa trên thân chỉ thêu chút ở ống tay áo và dưới chân váy, ngoài ra còn thêu một cái đai lưng hoa văn màu đỏ coi như là một vật trang sức.
Lâm Thanh Uyển cúi đầu yên lặng khâu vá.
Ở nông thôn ban đêm rất yên tĩnh, xa xa thỉnh thoảng truyền tới một hai tiếng chó sủa rồi lại yên tĩnh.
Hắn vẫn chưa về…
Hôm nay đã là ngày thứ bảy rồi.
Lâm Thanh Uyển khó nén nôn nóng trong lòng, nàng thấy được hai ngày nay Dương thị cũng bắt đầu nôn nóng.
Tuy nói Dương Thiết Trụ lúc đi nói là đi mấy ngày không nói lúc nào về, nhưng thời gian trôi qua đã mấy ngày nhưng hắn vẫn chưa về, đến ngay cả Dương thị luôn luôn trầm ổn cũng lộ ra thần sắc lo lắng.
Lâm Thanh Uyển tim đập loạn nhịp, ngốc lăng nhìn ngọn đèn trước mặt không ngừng phát ra ngọn lửa…
Bên ngoài bỗng dưng truyền đến một tràng tiếng gõ cửa, trong đêm yên tĩnh nghe rất rõ ràng.
Lâm Thanh Uyển cả kinh đâm cả kim khâu vào tay.
Nàng ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, bên ngoài tối đen như mực, đêm nay không trăng nên không nhìn thấy gì ở bên ngoài.
Lại một tràng tiếng gõ cửa truyền đến —
Dương thị khoác áo đi ra, Lâm Thanh Uyển cũng vội vàng gác việc thêu lại.
“Ai vậy?” Dương thị mở cửa phòng hỏi phía bên ngoài.
“Đại cô, là cháu…” Bên ngoài loáng thoáng truyền tới giọng nói của nam nhân và tiếng chó sủa.
Dương thị vội vàng cầm lấy ngọn đèn trên bàn đi ra ngoài, Lâm Thanh Uyển đuổi kịp phía sau.
“Là Thiết Trụ sao?”
“Đại cô, là cháu…”
Dương thị mở cổng đón người vào.
Dưới ánh đèn mờ Lâm Thanh Uyển nhìn rõ người tới.
Thật là Dương Thiết Trụ!
Thấy hắn toàn thân chật vật, râu ria xồm xàm, trên mặt toàn bùn đất, thậm chí còn có cả vết máu.
Miệng vết máu đã đóng vảy, nhìn trông như bị cành cây quệt thương, quần áo rách rưới, giày lầy lội. Vác một bao gì đó trên lưng và tay vẫn đang cầm gì đó.
Hai cái màu đen sì đột nhiên lao tới dọa Lâm Thanh Uyển nhảy dựng.
Dương Thiết Trụ nhanh chóng quát: “Đại Hắc, Nhị Hắc, đừng dọa người!”
Lâm Thanh Uyển nhìn chăm chú nhìn qua mới biết thì ra là hai con chó Mực.
Hai con chó to này cao lớn uy mãnh, cốt cách mạnh mẽ, cả người lông mao bóng loáng, còn phản quang dưới ngọn đèn, nhìn qua chúng nó rất có tinh thần, cái đuôi phe phẩy hình như là rất quen thuộc Dương thị. Không sủa nữa chỉ chạy quanh sân giống như được về nhà mà cao hứng.
Dương Thiết Trụ nói với Dương thị: “Trên người cháu mang mấy thứ nên không về nhà…” Hắn còn không nói hết là về nhà thì cái gì cũng không còn, cho nên vừa xuống núi là hắn chạy tới nhà Dương thị.
“Mau vào mau vào.” Dương thị vội vàng tiếp nhận thứ trong tay Dương Thiết Trụ. Dương Thiết Trụ sợ bẩn tay bà nên không đưa, tự mình vác vào sân ném dưới mái hiên.
Ba người cùng nhau vào phòng chính, hai con chó Mực không theo vào mà tìm chỗ nằm sấp ở dưới mái hiên.
Lâm Thanh Uyển nhìn bộ dạng Dương Thiết Trụ, không nói gì xoay người vào phòng bếp, không bao lâu sau thì cầm một bát mì nóng hầm hập đi tới.
Là một bát mì sợi có hai quả trứng gà trần nước sôi, hơn nửa đêm trong nhà cũng không có đồ ăn dư, chỉ có thể tùy tiện làm món ăn cho hắn ăn lót dạ.
Dương thị đang hỏi Dương Thiết Trụ chuyện lên núi lần này.
Lâm Thanh Uyển bưng bát mì cho Dương Thiết Trụ, Dương Thiết Trụ cười rất vui vẻ đỡ lấy, ăn ngấu nghiến, mới được vài hớp đã thấy đáy.
Dương thị từ ái nhìn hắn: “Ăn từ từ ăn từ từ, không đủ lại làm.”
Dương Thiết Trụ buông bát, thỏa mãn sờ bụng:”Ăn no, ăn no rồi, Uyển Uyển… Uyển Uyển làm mì ăn ngon thật.” Còn không quên khích lệ Lâm Thanh Uyển.
Lâm Thanh Uyển cười trợn trắng mắt nhìn hắn: “Ta đặt sẵn nước trên bếp lò rồi, lát nữa ngươi đi tắm rửa đi.”
Dương Thiết Trụ cao hứng gật đầu, ánh mắt tỏa sáng nhìn Lâm Thanh Uyển.
Lâm Thanh Uyển bị hắn nhìn có chút xấu hổ cúi mặt.
Dương Thiết Trụ biết mình nhìn làm Uyển Uyển xấu hổ lại híp mắt nở nụ cười.
Cười một lúc, dường như hắn nhớ ra gì đó, cầm lấy cái bao mở ra cho bọn họ xem.
“Đại cô, Uyển Uyển, lần này lên núi vận khí không tệ, gặp phải con hổ, ta theo dõi nó mấy ngày mới bắt được nó.”
Bên trong bọc quần áo là một tấm da hổ, có thể nhìn ra lúc ấy xử lý thực vội vàng, trên đó còn dính khối thịt, vừa mở gói đồ ra thì một đoàn mùi tanh xông thẳng vào mặt.
Dương thị vừa cao hứng vừa tức giận mắng hắn: “Đứa nhỏ này, to gan thật đấy, dám chạy đi đánh hổ.”
Dương Thiết Trụ cười ngây ngô nói: “Không sao, cháu trông chừng cẩn thận, còn mang theo cả Đại Hắc Nhị Hắc nữa, sẽ không lỗ mãng làm.”
Lâm Thanh Uyển cũng rất kinh ngạc, không ngờ Dương Thiết Trụ có thể bắt được hổ.
Con hổ đấy, kiếp trước nàng có xem trên TV, chưa bao giờ thấy dựa vào sức người có thể đánh chết hổ, chẳng lẽ hán tử mua nàng nhìn như giản dị kỳ thật là Võ Tòng thứ hai?
Dương Thiết Trụ nhìn ra Lâm Thanh Uyển kinh ngạc, hắn cười giải thích cho nàng: “Là dùng cung tiễn bắn, như vậy sẽ không làm rách da hổ.”
Lâm Thanh Uyển há mồm, còn có thể không làm rách da mà vẫn đánh chết được?
Dương Thiết Trụ thấy Uyển Uyển dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn nên rất đắc ý, nhưng khi bị Lâm Thanh Uyển nhìn chằm chằm như vậy hắn lại có chút ngượng ngùng.
“Đều là vận may, đều là vận may.” Nói chung là trời sinh tính tình thành thật hàm hậu, không biết nói khoác lác, cho nên Dương Thiết Trụ nói thực khiêm tốn.
Lâm Thanh Uyển thấy hắn ngây ngốc thì phì cười.
Còn chưa gặp nam nhân như vậy bao giờ, vốn chính là kỹ thuật săn thú tốt, lại nói là mình chỉ gặp may thôi, cứ như là bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống một con hổ mặc hắn đánh giết không bằng.
Cười một lúc, ánh mắt của nàng chuyển tới vẻ ngoài chật vật trên người hán tử kia.
Tóc tai bù xù, trên mặt toàn bùn đất cùng lá cây, còn có mấy vết máu, quần áo rách rưới, thật giống như là dân chạy nạn…
Thật ra cũng không dễ dàng như hắn nói đi… Ngẩn ngơ mấy ngày trong hoang sơn dã lĩnh, còn phải suy nghĩ nên săn con mồi thế nào đổi được nhiều bạc, nói không chừng còn nguy hiểm tới tính mạng…
Ánh mắt Lâm Thanh Uyển ảm đạm xuống.
Dương Thiết Trụ nhìn ánh mắt Lâm Thanh Uyển tối lại, tưởng bề ngoài hắn bẩn loạn dọa nàng, vội vàng xấu hổ đứng lên đi vào phòng bếp tắm rửa.
Dương Thiết Trụ đi phòng bếp thì Dương thị cười nhìn Lâm Thanh Uyển nói trêu đùa: “Lần này tốt rồi, Thiết Trụ an toàn trở lại, cháu không phải lo lắng nữa.”
Lâm Thanh Uyển xấu hổ đỏ mặt dậm chân.
“Thẩm, cháu về phòng nghỉ ngơi.”
Dương thị ở sau lưng cười ha ha.
Thiết Trụ vừa trở về, quả tim vẫn treo cao có thể hạ xuống được rồi.
Tin tức này nhanh chóng lan ra khắp thôn Lạc Hạp.
Thảo nào người ta nói nữ nhân kia đột nhiên biến mất, cũng không thấy Dương Thiết Trụ mang về nhà, sự kiện ngoài chợ hôm ấy mọi người đều thầm thì truyền tai nhau.
Nhà Dương thị lập tức náo nhiệt hẳn lên, luôn có những đại nương, tiểu tức phụ tới cửa mượn gì đó, như mượn cái kéo này, mượn muối ăn kia, những thứ linh tinh khác đếm không xuể.
Dương thị cũng biết ý đồ của mấy người tới mượn này, chỉ làm bộ như không thấy.
Lâm Thanh Uyển thì bị lôi ra gặp không ít người.
Lâm Thanh Uyển cũng biết rõ những người này tới để làm gì.
Đúng như Dương thị nói, nữ nhân ở nông thôn thường ngày không có chuyện gì làm liền đi nói bát quái luyên thuyên, nhưng họ cũng không có ý đồ xấu xa gì chỉ là thích bát quái chuyện nhà người ta, ngồi xem náo nhiệt mà thôi.
Cho nên nàng cũng nhập gia tùy tục, nhìn thấy người lớn tuổi gọi “đại nương”, nhìn thấy người tuổi nhỏ gọi “đại tỷ”, có người hỏi thăm thân thế nàng thì nàng cúi đầu ngượng ngùng kể cho người ta nghe, cũng dành được tình cảm yêu thích của không ít các đại nương, đại thẩm, tiểu nàng dâu.
Nàng nói cho người ta về thân thế của mình, nàng là nha hoàn bên người của một phu nhân nhà giàu có, bởi vì làm việc không tốt đắc tội chủ tử bị chủ mẫu bán tới nơi này.
Nàng tính toán về sau đều sẽ nói như vậy, bao gồm cả Dương Thiết Trụ và Dương thị.
Về phần ‘thân thế” Lâm Thanh Uyển thì hãy để cho nó chậm rãi yên lặng trôi theo dòng lịch sử đi, cái nhà kia nàng sẽ không về, cũng không trở về được, người duy nhất mà nàng quan tâm chính là “ca ca”…
Sau này hai huynh muội có gặp nhau được hay không còn phải xem duyên phận…
Vì thế đủ loại sự tích về Lâm Thanh Uyển từ trong miệng của các đại thẩm đại nương tiểu nàng dâu truyền khắp toàn bộ thôn Lạc Hạp.
Nghe nói nàng này diện mạo mĩ miều, ôn nhu hào phóng…
Nghe nói nàng này làm việc lanh lẹ, thêu thùa kinh người…
Nghe nói nàng này thân thế thê lương, cô đơn chiếc bóng…
Thậm chí còn có người cố ý tới Dương gia nói để chọc tức Hà thị.
Hà thị nghe xong lập tức giận ngã điên đảo, ở nhà mắng to nhị nhi tử Dương Thiết Trụ bất hiếu, bản thân mua nữ nhân lại để ở nhà Dương Xuân Hoa, còn mắng to những chuyện khác.
Thậm chí còn suýt chút nữa đánh vỡ lời thề “vĩnh viễn không tới cổng nhà Dương Xuân Hoa” chạy đến nhà Dương thị nháo, nhưng bị Dương lão gia tử kéo lại.
Cơn tức của Hà thị chuyển dời quay sang đánh chửi nhau với Dương lão gia tử, thường thường thì là Hà thị đánh, Dương lão gia tử tránh, chỉ khi tức giận quá mới đẩy lại.
Trong lúc Dương gia thần hồn nát thần tính, còn người ngoài thì được xem chuyện cười.
Người Dương gia đều biết người ta đang cười bọn họ, nhưng cũng không tới cửa nhà Dương thị xem “hồ ly tinh” hai mươi lượng bạc kia…
… … … …
Ban đêm, Lâm Thanh Uyển dưới ngọn đèn thêu giá y.
Dương thị đã ngủ, trong lòng nàng bất an ngủ không được bèn lấy vải ra thêu giá y.
Đã nhiều ngày nay, vào ban ngày đều có người tới nhà nói chuyện phiếm, nàng cũng bận quá không có thời gian để làm, chỉ có buổi tối mới có thể bớt chút thời gian để làm.
Nói là giá y thực ra cũng chỉ là một bộ quần áo màu đỏ bình thường, giá y nông thôn đều như vậy, không có thêu hoa cỏ trang sức gì, chỉ là y phục màu đỏ.
Lâm Thanh Uyển nhập gia tùy tục, không làm đa dạng gì miễn cho bị người chỉ trích.
Những dẫu sao cũng lần đầu tiên nàng gả trong cả hai đời cộng lại, đời trước là gái ế không được mặc áo cưới, đời này không có áo cưới mặc chỉ có áo gả thôi, sẽ phải làm cẩn thận một chút mới thỏa mãn mơ mộng của bản thân.
Nàng không thêu hoa trên thân chỉ thêu chút ở ống tay áo và dưới chân váy, ngoài ra còn thêu một cái đai lưng hoa văn màu đỏ coi như là một vật trang sức.
Lâm Thanh Uyển cúi đầu yên lặng khâu vá.
Ở nông thôn ban đêm rất yên tĩnh, xa xa thỉnh thoảng truyền tới một hai tiếng chó sủa rồi lại yên tĩnh.
Hắn vẫn chưa về…
Hôm nay đã là ngày thứ bảy rồi.
Lâm Thanh Uyển khó nén nôn nóng trong lòng, nàng thấy được hai ngày nay Dương thị cũng bắt đầu nôn nóng.
Tuy nói Dương Thiết Trụ lúc đi nói là đi mấy ngày không nói lúc nào về, nhưng thời gian trôi qua đã mấy ngày nhưng hắn vẫn chưa về, đến ngay cả Dương thị luôn luôn trầm ổn cũng lộ ra thần sắc lo lắng.
Lâm Thanh Uyển tim đập loạn nhịp, ngốc lăng nhìn ngọn đèn trước mặt không ngừng phát ra ngọn lửa…
Bên ngoài bỗng dưng truyền đến một tràng tiếng gõ cửa, trong đêm yên tĩnh nghe rất rõ ràng.
Lâm Thanh Uyển cả kinh đâm cả kim khâu vào tay.
Nàng ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, bên ngoài tối đen như mực, đêm nay không trăng nên không nhìn thấy gì ở bên ngoài.
Lại một tràng tiếng gõ cửa truyền đến —
Dương thị khoác áo đi ra, Lâm Thanh Uyển cũng vội vàng gác việc thêu lại.
“Ai vậy?” Dương thị mở cửa phòng hỏi phía bên ngoài.
“Đại cô, là cháu…” Bên ngoài loáng thoáng truyền tới giọng nói của nam nhân và tiếng chó sủa.
Dương thị vội vàng cầm lấy ngọn đèn trên bàn đi ra ngoài, Lâm Thanh Uyển đuổi kịp phía sau.
“Là Thiết Trụ sao?”
“Đại cô, là cháu…”
Dương thị mở cổng đón người vào.
Dưới ánh đèn mờ Lâm Thanh Uyển nhìn rõ người tới.
Thật là Dương Thiết Trụ!
Thấy hắn toàn thân chật vật, râu ria xồm xàm, trên mặt toàn bùn đất, thậm chí còn có cả vết máu.
Miệng vết máu đã đóng vảy, nhìn trông như bị cành cây quệt thương, quần áo rách rưới, giày lầy lội. Vác một bao gì đó trên lưng và tay vẫn đang cầm gì đó.
Hai cái màu đen sì đột nhiên lao tới dọa Lâm Thanh Uyển nhảy dựng.
Dương Thiết Trụ nhanh chóng quát: “Đại Hắc, Nhị Hắc, đừng dọa người!”
Lâm Thanh Uyển nhìn chăm chú nhìn qua mới biết thì ra là hai con chó Mực.
Hai con chó to này cao lớn uy mãnh, cốt cách mạnh mẽ, cả người lông mao bóng loáng, còn phản quang dưới ngọn đèn, nhìn qua chúng nó rất có tinh thần, cái đuôi phe phẩy hình như là rất quen thuộc Dương thị. Không sủa nữa chỉ chạy quanh sân giống như được về nhà mà cao hứng.
Dương Thiết Trụ nói với Dương thị: “Trên người cháu mang mấy thứ nên không về nhà…” Hắn còn không nói hết là về nhà thì cái gì cũng không còn, cho nên vừa xuống núi là hắn chạy tới nhà Dương thị.
“Mau vào mau vào.” Dương thị vội vàng tiếp nhận thứ trong tay Dương Thiết Trụ. Dương Thiết Trụ sợ bẩn tay bà nên không đưa, tự mình vác vào sân ném dưới mái hiên.
Ba người cùng nhau vào phòng chính, hai con chó Mực không theo vào mà tìm chỗ nằm sấp ở dưới mái hiên.
Lâm Thanh Uyển nhìn bộ dạng Dương Thiết Trụ, không nói gì xoay người vào phòng bếp, không bao lâu sau thì cầm một bát mì nóng hầm hập đi tới.
Là một bát mì sợi có hai quả trứng gà trần nước sôi, hơn nửa đêm trong nhà cũng không có đồ ăn dư, chỉ có thể tùy tiện làm món ăn cho hắn ăn lót dạ.
Dương thị đang hỏi Dương Thiết Trụ chuyện lên núi lần này.
Lâm Thanh Uyển bưng bát mì cho Dương Thiết Trụ, Dương Thiết Trụ cười rất vui vẻ đỡ lấy, ăn ngấu nghiến, mới được vài hớp đã thấy đáy.
Dương thị từ ái nhìn hắn: “Ăn từ từ ăn từ từ, không đủ lại làm.”
Dương Thiết Trụ buông bát, thỏa mãn sờ bụng:”Ăn no, ăn no rồi, Uyển Uyển… Uyển Uyển làm mì ăn ngon thật.” Còn không quên khích lệ Lâm Thanh Uyển.
Lâm Thanh Uyển cười trợn trắng mắt nhìn hắn: “Ta đặt sẵn nước trên bếp lò rồi, lát nữa ngươi đi tắm rửa đi.”
Dương Thiết Trụ cao hứng gật đầu, ánh mắt tỏa sáng nhìn Lâm Thanh Uyển.
Lâm Thanh Uyển bị hắn nhìn có chút xấu hổ cúi mặt.
Dương Thiết Trụ biết mình nhìn làm Uyển Uyển xấu hổ lại híp mắt nở nụ cười.
Cười một lúc, dường như hắn nhớ ra gì đó, cầm lấy cái bao mở ra cho bọn họ xem.
“Đại cô, Uyển Uyển, lần này lên núi vận khí không tệ, gặp phải con hổ, ta theo dõi nó mấy ngày mới bắt được nó.”
Bên trong bọc quần áo là một tấm da hổ, có thể nhìn ra lúc ấy xử lý thực vội vàng, trên đó còn dính khối thịt, vừa mở gói đồ ra thì một đoàn mùi tanh xông thẳng vào mặt.
Dương thị vừa cao hứng vừa tức giận mắng hắn: “Đứa nhỏ này, to gan thật đấy, dám chạy đi đánh hổ.”
Dương Thiết Trụ cười ngây ngô nói: “Không sao, cháu trông chừng cẩn thận, còn mang theo cả Đại Hắc Nhị Hắc nữa, sẽ không lỗ mãng làm.”
Lâm Thanh Uyển cũng rất kinh ngạc, không ngờ Dương Thiết Trụ có thể bắt được hổ.
Con hổ đấy, kiếp trước nàng có xem trên TV, chưa bao giờ thấy dựa vào sức người có thể đánh chết hổ, chẳng lẽ hán tử mua nàng nhìn như giản dị kỳ thật là Võ Tòng thứ hai?
Dương Thiết Trụ nhìn ra Lâm Thanh Uyển kinh ngạc, hắn cười giải thích cho nàng: “Là dùng cung tiễn bắn, như vậy sẽ không làm rách da hổ.”
Lâm Thanh Uyển há mồm, còn có thể không làm rách da mà vẫn đánh chết được?
Dương Thiết Trụ thấy Uyển Uyển dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn nên rất đắc ý, nhưng khi bị Lâm Thanh Uyển nhìn chằm chằm như vậy hắn lại có chút ngượng ngùng.
“Đều là vận may, đều là vận may.” Nói chung là trời sinh tính tình thành thật hàm hậu, không biết nói khoác lác, cho nên Dương Thiết Trụ nói thực khiêm tốn.
Lâm Thanh Uyển thấy hắn ngây ngốc thì phì cười.
Còn chưa gặp nam nhân như vậy bao giờ, vốn chính là kỹ thuật săn thú tốt, lại nói là mình chỉ gặp may thôi, cứ như là bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống một con hổ mặc hắn đánh giết không bằng.
Cười một lúc, ánh mắt của nàng chuyển tới vẻ ngoài chật vật trên người hán tử kia.
Tóc tai bù xù, trên mặt toàn bùn đất cùng lá cây, còn có mấy vết máu, quần áo rách rưới, thật giống như là dân chạy nạn…
Thật ra cũng không dễ dàng như hắn nói đi… Ngẩn ngơ mấy ngày trong hoang sơn dã lĩnh, còn phải suy nghĩ nên săn con mồi thế nào đổi được nhiều bạc, nói không chừng còn nguy hiểm tới tính mạng…
Ánh mắt Lâm Thanh Uyển ảm đạm xuống.
Dương Thiết Trụ nhìn ánh mắt Lâm Thanh Uyển tối lại, tưởng bề ngoài hắn bẩn loạn dọa nàng, vội vàng xấu hổ đứng lên đi vào phòng bếp tắm rửa.
Dương Thiết Trụ đi phòng bếp thì Dương thị cười nhìn Lâm Thanh Uyển nói trêu đùa: “Lần này tốt rồi, Thiết Trụ an toàn trở lại, cháu không phải lo lắng nữa.”
Lâm Thanh Uyển xấu hổ đỏ mặt dậm chân.
“Thẩm, cháu về phòng nghỉ ngơi.”
Dương thị ở sau lưng cười ha ha.
Thiết Trụ vừa trở về, quả tim vẫn treo cao có thể hạ xuống được rồi.
Bình luận truyện