Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
Chương 58: Thuận lợi
Hai người Dương Thiết Căn và Dương thị dùng một ngày rưỡi thời gian dọn dẹp hậu viện làm cái giá treo, sau đó chuyển lạp xưởng ra ngoài đó.
Làm xong những thứ này cũng mất hai ngày, cũng đến lúc phải giao hàng cho Lý chưởng quỹ.
Lần này Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Căn cùng đi.
Lúc đi là sáng sớm, tiểu nhị đang quét dọn đại đường nhìn thấy hai người thì vội vàng đi mời Lý chưởng quỹ tới.
Hai bên khách khí một lúc thì Lý chưởng quỹ đi thẳng vào vấn đề hỏi hàng có mang tới hay không.
Lâm Thanh Uyển ý bảo hắn nhìn cái sọt Dương Thiết Căn cõng sau lưng, Lý chưởng quỹ vừa nhìn vừa sờ râu cười.
Vừa giao phó cho tiểu nhị đi cân vừa nói chuyện với hai người Lâm Thanh Uyển.
Trong lúc nói chuyện lại hỏi làm đồ sấy tiên có phức tạp không, có cần chỗ nào cần giúp không gì đó. Lý chưởng quỹ cũng là người thành thật, không có giấu giếm đối phương, mà nói luôn nhu cầu dùng đồ sấy tiên của tửu lâu.
Kỳ thật ngay từ đầu Lý chưởng quỹ chỉ cảm thấy đồ ăn này dùng nhắm rượu không tệ, căn bản không dự liệu được có thể bán nhanh như vậy. Hắn chỉ là dặn tiểu nhị khi bưng đồ ăn cho khách thì giới thiệu một chút xem có ai muốn thử không. Ai ngờ rất nhiều khách gọi ăn và khen đồ ăn này thú vị, thậm chí còn có bàn ăn một suất không đủ gọi thêm suất nữa.
Vốn thứ này không có nhiều nên chỉ bày được hơn mười bàn, đại trù Mãn Phúc lâu còn làm thêm mấy cái trang trí cho dễ nhìn. Lâm Thanh Uyển dự tính 10 cân bày được hơn mười bàn, cuối cùng bị Mãn Phúc lâu biến thành bày hơn hai mươi bàn.
Hơn hai mươi bàn này đến buổi tối là bán hết, ngày hôm sau vẫn có khách muốn ăn. Nhưng lúc này Mãn Phúc lâu không còn đồ nữa, đành phải lấy cớ nói sau hai ngày mới có, cho nên Lý chưởng quỹ vừa nhìn thấy Dương Thiết Căn đến là bảo hắn mang đồ tới ngay.
Không phải Lý chưởng quỹ vội vã kiếm số tiền này, chung quy hắn có cái tửu lâu lớn thế này, mỗi ngày đồ bán ra nhiều. Nhưng Lý chưởng quỹ này chú ý, hắn cảm thấy nếu khách nhân muốn thì nhất định phải làm cho khách ăn được. Hơn nữa đồ là trên tửu lâu của bọn họ, khách gọi mà bọn họ không có là bọn họ thất trách.
Không thể không nói, Lý chưởng quỹ có thể đem tiểu tửu quán tổ truyền trong nhà, phát triển thành tửu lâu số một số hai ở trấn Lạc Vân không phải không có đạo lý. Ít nhất, ý thức phục vụ của Lý chưởng quỹ rất nghiêm chỉnh.
Sau khi cân xong, Lý chưởng quỹ thanh toán tiền lần này cho Lâm Thanh Uyển kết, sau đó lại dặn nàng ba ngày sau mang 30 cân đồ sấy tiên lại đây.
Lâm Thanh Uyển khách sáo một phen với Lý chưởng quỹ sau đó cùng Dương Thiết Căn rời đi.
Hai người thương lượng một chút, lại đi tới chợ mua thịt heo và ruột non.
Dương Thiết Căn dẫn Lâm Thanh Uyển tới quán thịt héo lần trước hắn mua.
Lần trước hắn mua một lần là 50 cân, lần này thấy hắn lại đây, chủ quán vội vàng đón tiếp. Nghe bọn họ nói lần này lại muốn mua một trăm cân thịt heo thì vỗ ngực cam đoan đủ bán cho bọn họ, lại nghe nói còn muốn mua một ít ruột non heo, vội bảo không lấy tiền, cam đoan ngày mai vẫn lưu cho bọn họ, bọn họ chỉ việc đến lấy.
Sau khi Lâm Thanh Uyển quay người rời đi vẫn có thể cảm giác được khuôn mặt phì nộn của chủ quầy hàng thịt đang tươi cười nhìn bọn họ rời đi.
Hai người lại đi mua các loại gia vị như muối, đường trắng, tương du, sau đó mới ngồi xe bò trở về thôn Lạc Hạp.
Lúc về tới nhà vừa kịp bữa cơm trưa.
Lúc sáng trước khi đi, Lâm Thanh Uyển có nói không ở trấn lâu, sẽ về ăn cơm, cho nên Diêu thị làm cơm cả phần hai người họ.
Lúc ăn cơm Dương Thiết Trụ hỏi tình hình đi thế nào.
Lâm Thanh Uyển tươi cười đầy mặt, nói cực kì thuận lợi. Nếu như chỗ Mãn Phúc lâu có thể ổn định, một thời gian nữa lại đi hỏi tửu lâu khác thử.
Dương Thiết Trụ tuy đau lòng nàng dâu xuất đầu lộ diện ra ngoài, nhưng bản thân mình hiện tại không đi được, tam đệ lại là người ít nói, đành phải để tùy Lâm Thanh Uyển.
Biết mua bán tiến hành thuận lợi, ngay cả Diêu thị cũng rất cao hứng, càng miễn bàn tới Dương Thiết Căn vẫn đi theo Lâm Thanh Uyển chạy một vòng.
Tóm lại, mới đầu buôn bán đã thuận lợi như vậy, làm người ta rất vui vẻ.
*********
Lâm Thanh Uyển bảo Dương Thiết Căn không cần phải đi làm công khổ cực như vậy nữa, nhưng Dương Thiết Căn lại nghĩ chuyển tin tức ở đấy cũng nhanh lại vẫn có thể kiếm được thêm một ít tiền nên vần tiếp tục đi làm công.
Chung quy hiện tại sinh hoạt trong nhà chỉ dựa vào nhị ca nhị tẩu, tuy rằng Dương Thiết Căn trước giờ trầm mặc chưa bao giờ nói gì, nhưng ở trong lòng hắn vẫn luôn cảm thấy băn khoăn. Nhị tẩu sợ hắn bất an nên có nói sang năm trả luong thực cũng được, nhưng trong lòng Dương Thiết Căn vẫn cảm thấy rất bất an.
Dương Thiết Căn quyết định không nhận việc làm lâu dài nữa. Việc lâu dài tuy bao ăn ở nhưng lại hạn chế tự do. Hắn muốn nhận việc khuân vác hàng hóa thôi, không chỉ hết ngày được trả tiền, mỗi ngày hắn cần phải trở về nhà.
Trong lúc hắn chiều mang thịt heo về sáng hôm sau lại tới trấn trên, Dương thị, Diêu thị và Lâm Thanh Uyển lại bắt đầu làm súc ruột. Bởi vì lần này số lượng hơi nhiều, ba nữ nhân chậm rãi làm, chia thành hai ngày làm mới hết.
Bởi vì hậu viện nhà Dương thị có dây treo, sấy khô cũng được nhanh hơn, cho nên không phải lo lắng về số hàng Lý chưởng quỹ muốn.
Tới ngày giao hàng, Dương Thiết Căn lại chuyển một chuyến tới Mãn Phúc lâu, lần này Lâm Thanh Uyển không đi theo mà là để Dương Thiết Căn đi một mình.
Sau khi Dương Thiết Căn trở về đưa bạc cho Lâm Thanh Uyển, Lâm Thanh Uyển tính sổ một chút, sau đó chia cho Dương Thiết Căn và Dương thị.
Lần trước 30 cân và lần này 30 cân, tổng cộng 60 cân. Lúc ấy Lâm Thanh Uyển đã nói, trừ tiền thịt gốc đi, còn lại phân hai nhà bọn họ mỗi nhà một thành. Tiền gia vị trong đó Lâm Thanh Uyển không tính, thịt heo là 12 văn một cân, nói cách khác một cân kiếm được 48 văn. 60 cân chính là 2880 văn, một thành cũng chính là 288 văn.
Lâm Thanh Uyển đưa tiền cho Dương Thiết Căn và cầm một phần sang cho Dương thị.
Cầm hơn hai trăm văn tiền trong tay, Diêu thị và Dương Thiết Căn rất kích động. Dương Thiết Căn đi trấn trên làm công cả một ngày may ra mới được 40 văn. Số tiền này không nhiều nhưng cũng bằng Dương Thiết Căn làm công 7, 8 ngày, huống chi không phải ngày nào cũng nhận được việc làm công.
Hai người Tam phòng rất hưng phấn, lại nghĩ tới dựa theo số lượng đồ sấy tiên bán ra, tính bình quân mỗi ngày Mãn Phúc lâu bán được khoảng 10 cân. Nói cách khác, một ngày bọn họ được chia chừng 30 văn tiền, một tháng thu nhập được khoảng một lượng bạc.
Hai người nhất thời cảm thấy tương lai không còn mờ mịt nữa, lúc trước Dương lão gia tử đưa ra hàng năm chẳng những phải đưa một thạch lương thực, còn phải một lượng bạc. Lúc ấy Dương Thiết Căn cắn răng đáp ứng, trong lòng vẫn cân nhắc làm thế nào kiếm được số bạc này. Chung quy mỗi nhà được chia có hai mẫu, giao thuế, lại cho Dương lão gia tử một thạch lương thực thì không còn bao nhiêu nữa.
Không ngờ không qua bao lâu đã kiếm được tiền, hai người tam phòng đương nhiên biết đây là nhị ca nhị tẩu có ý dìu dắt bọn họ. Nhưng cũng giống như nhị tẩu nói, các ngươi bỏ ra vất vả, làm phải có thù lao, hoàn toàn có thể yên tâm thoải mái lấy.
Đúng vậy, quả thật có thể yên tâm thoải mái. Không hiểu sao, ăn cơm chung với nhị phòng luôn có cảm giác bất an, bỗng nhiên lại không còn bất an nữa, phải chăng là vì gần đây kiếm được bạc?
Đương nhiên Lâm Thanh Uyển hiểu được tâm tình hai người tam phòng, cho người cá không bằng giúp người bắt cá. Luôn phải nói cho người ta biết, có trả giá mới có hồi báo, có lao động vất vả cần cù mới có báo đáp phong phú. Nàng chưa bao giờ sẽ cho hoặc là bố thí người khác, một là dễ dàng làm người ta sinh ra tâm lý ỷ lại, hai là rất nhiều người được người cho sẽ thành thói quen nghĩ hoặc tư duy chờ sẵn, một ngày nào đó bỗng nhiên ngươi không cho nữa người ta sẽ hận ngươi.
Tựa như Dương Thiết Trụ đối với người nhà mình vậy, luôn cho rằng mình có thể mang hết khả năng trợ giúp trong nhà, kì thực nuôi ra một đám sâu mọt.
Dương Thiết Trụ luôn tán thành cả hai tay với hành vi thái độ xử sự của Lâm Thanh Uyển. Nhưng đến lúc này đây, hắn nhìn thấy vẻ mặt kích động của nhà lão tam, và trong kích động còn lóe ra quang mang, dường như hắn mới hiểu được ra gì đó.
Hắn nhìn nàng dâu bên cạnh đang cười như hoa, đột nhiên có một loại tâm tình ‘được thê như thế phu còn có gì cầu’.
********
Dương Thiết Căn lại đi đưa mấy chuyến hàng cho Mãn Phúc lâu, Lâm Thanh Uyển đoán chừng các tửu lâu khác cũng có đồn đãi rồi nên quyết định đi trấn trên một chuyến.
Tuy rằng việc này giao cho Dương Thiết Căn đi làm cũng được, nhưng tam đệ không thông thuộc nói mấy cái này, Lâm Thanh Uyển có chút sợ làm chậm trễ việc làm ăn, đặc biệt lần này nàng muốn tới Túy Tiên cư thử xem.
Lại một lần nữa bước vào Túy Tiên cư, Lâm Thanh Uyển cảm thấy tâm tình rất phức tạp. Còn nhớ rõ lần đầu tiên đến thấp thỏm, mà lúc này đây nàng rất trấn định.
Chung quy đồ sấy tiên tuy không thể nói là hỏa bạo, nhưng ít ra ở Mãn Phúc lâu cũng có chút danh vọng. Lâm Thanh Uyển dự tính những tửu lâu này sẽ chú ý tới những món mới của nhau, cho nên nàng nghĩ lần này sẽ thành công.
Một tiểu nhị đi lại tiếp đón bọn họ.
Lâm Thanh Uyển trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói với hắn nàng là người cung ứng đồ sấy tiên, không biết quý điếm có cần đồ ăn như vậy không, nếu như cần thì phiền toái mời chưởng quỹ đến một chuyến.
Tiểu nhị kia vừa nghe đối phương nói như vậy thì ngây ngẩn cả người. Vì sao lại sửng sốt như vậy? Bởi vì hắn không lạ lẫm gì với cái tên đồ sấy tiên này, không hiểu sao nhiều ngày nay có nhiều khách gọi món ăn này, nhưng hắn lại chưa nghe tên này bao giờ. Sau này bẩm báo với chưởng quỹ, chưởng quỹ nói thì mới biết đấy là một món nhắm mới của Mãn Phúc lâu, nghe nói bán cũng không tệ lắm.
Tiểu nhị an bài cho hai người ngồi vào một bàn trống trước, sau đó đi gọi chưởng quỹ. Lúc này vẫn là buổi sáng, tửu lâu im lặng cìn chưa có khách.
Lâm Thanh Uyển thấy thái độ tiểu nhị khác hoàn toàn lần trước thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Một lát sau, một trung niên mập mạp ăn diện chưởng quỹ nhân dẫn theo tiểu nhị đi ra.
Lâm Thanh Uyển hơi cúi người chào hỏi vị chưởng quỹ kia sau đó vào vấn đề chính luôn. Nàng nói nàng là người cung ứng đồ sấy tiên, không biết quý tửu lâu có cần loại đồ ăn này không. Cũng lấy ra ‘Hàng mẫu’ cho vị chưởng quỹ kia xem, là một bát đồ sấy tiên thái lát mỏng.
Chưởng quỹ kia trầm ngâm một chút, sau đó bảo tiểu nhị cầm một đôi đũa lại đây, gắp một mảnh bỏ vào trong miệng nếm.
Bởi vì luôn có người ở quán bọn họ gọi đồ nhắm đồ sấy tiên này, cho nên chưởng quỹ Túy Tiên cư cũng đã bảo người mua một phần về nếm thử. Bỏ vào trong miệng ăn thử một lần, hắn biết đây là đồ sấy tiên chính tông không thể nghi ngờ.
Chưởng quỹ Túy Tiên cư là một người sảng khoái, không nói lan man cái gì, trực tiếp mở miệng hỏi Lâm Thanh Uyển thứ này bán thế nào, Lâm Thanh Uyển liền nói như lần trước nói với Lý chưởng quỹ Mãn Phúc lâu. Vị chưởng quỹ này không lan man gì thêm, trực tiếp muốn mua 20 cân bán thử trước.
Nhưng mà hôm nay Lâm Thanh Uyển không mang hàng theo, vì thế ước định sáng hôm sau mang hàng tới, còn nói với vị chưởng quỹ kia Dương Thiết Căn là người liên hệ đưa hàng, bởi vì nàng là phụ nhân ra ngoài không tiện, nếu như cần hàng thì nói với Dương Thiết Căn.
Chưởng quỹ Túy Tiên cư tự mình đưa tiễn hai người ra cửa, ra khỏi cổng Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Căn cực kì cao hứng.
Thở mạnh một hơi, sau đó Lâm Thanh Uyển lại đi tới một nhà tửu lâu khác.
Phú Nguyên cư quy mô nhỏ hơn Mãn Phúc lâu và Túy Tiên cư một ít, nhưng lưu lượng khách cũng không tệ. Sauk hi đi vào thuận lợi hơn ngoài ý liệu, chưởng quỹ Phú Nguyên cư không nói hai lời muốn mua luôn, nhưng số lượng nhỏ hơn Túy Tiên cư, chỉ lấy 10 cân, ước định ngày mai đưa hàng, sau đó Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Căn cáo từ.
Ra khỏi Phú Nguyên cư, Lâm Thanh Uyển không đi tửu lâu khác nữa. Dù sao trấn Lạc Vân trấn cũng chỉ là địa phương nhỏ, đại tửu lâu có 2, 3 nhà, khách nhân của những tửu lâu nhỏ thì sẽ không bỏ mấy chục văn tiền ra gọi đồ nhắm.
Nàng lại đi chợ một chuyến mua thịt và các loại đồ ăn khác, sau đó mới cùng Dương Thiết Căn ngồi xe bò trở về.
———————
Tác giả có lời muốn nói: Hà thị nghiêng lão mắt nhi nói, “Lão nương chương sau lại muốn đi ra nhảy nhót, lúc này đây ta xem đám này tiểu tra tra như thế nào tiếp chiêu! Toàn bộ cho ta ngồi góc tường nói một ngàn lần ta sai! Không có nghe nói gừng vẫn là càng già càng cay nha?” … ~(≧▽≦)/~
Làm xong những thứ này cũng mất hai ngày, cũng đến lúc phải giao hàng cho Lý chưởng quỹ.
Lần này Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Căn cùng đi.
Lúc đi là sáng sớm, tiểu nhị đang quét dọn đại đường nhìn thấy hai người thì vội vàng đi mời Lý chưởng quỹ tới.
Hai bên khách khí một lúc thì Lý chưởng quỹ đi thẳng vào vấn đề hỏi hàng có mang tới hay không.
Lâm Thanh Uyển ý bảo hắn nhìn cái sọt Dương Thiết Căn cõng sau lưng, Lý chưởng quỹ vừa nhìn vừa sờ râu cười.
Vừa giao phó cho tiểu nhị đi cân vừa nói chuyện với hai người Lâm Thanh Uyển.
Trong lúc nói chuyện lại hỏi làm đồ sấy tiên có phức tạp không, có cần chỗ nào cần giúp không gì đó. Lý chưởng quỹ cũng là người thành thật, không có giấu giếm đối phương, mà nói luôn nhu cầu dùng đồ sấy tiên của tửu lâu.
Kỳ thật ngay từ đầu Lý chưởng quỹ chỉ cảm thấy đồ ăn này dùng nhắm rượu không tệ, căn bản không dự liệu được có thể bán nhanh như vậy. Hắn chỉ là dặn tiểu nhị khi bưng đồ ăn cho khách thì giới thiệu một chút xem có ai muốn thử không. Ai ngờ rất nhiều khách gọi ăn và khen đồ ăn này thú vị, thậm chí còn có bàn ăn một suất không đủ gọi thêm suất nữa.
Vốn thứ này không có nhiều nên chỉ bày được hơn mười bàn, đại trù Mãn Phúc lâu còn làm thêm mấy cái trang trí cho dễ nhìn. Lâm Thanh Uyển dự tính 10 cân bày được hơn mười bàn, cuối cùng bị Mãn Phúc lâu biến thành bày hơn hai mươi bàn.
Hơn hai mươi bàn này đến buổi tối là bán hết, ngày hôm sau vẫn có khách muốn ăn. Nhưng lúc này Mãn Phúc lâu không còn đồ nữa, đành phải lấy cớ nói sau hai ngày mới có, cho nên Lý chưởng quỹ vừa nhìn thấy Dương Thiết Căn đến là bảo hắn mang đồ tới ngay.
Không phải Lý chưởng quỹ vội vã kiếm số tiền này, chung quy hắn có cái tửu lâu lớn thế này, mỗi ngày đồ bán ra nhiều. Nhưng Lý chưởng quỹ này chú ý, hắn cảm thấy nếu khách nhân muốn thì nhất định phải làm cho khách ăn được. Hơn nữa đồ là trên tửu lâu của bọn họ, khách gọi mà bọn họ không có là bọn họ thất trách.
Không thể không nói, Lý chưởng quỹ có thể đem tiểu tửu quán tổ truyền trong nhà, phát triển thành tửu lâu số một số hai ở trấn Lạc Vân không phải không có đạo lý. Ít nhất, ý thức phục vụ của Lý chưởng quỹ rất nghiêm chỉnh.
Sau khi cân xong, Lý chưởng quỹ thanh toán tiền lần này cho Lâm Thanh Uyển kết, sau đó lại dặn nàng ba ngày sau mang 30 cân đồ sấy tiên lại đây.
Lâm Thanh Uyển khách sáo một phen với Lý chưởng quỹ sau đó cùng Dương Thiết Căn rời đi.
Hai người thương lượng một chút, lại đi tới chợ mua thịt heo và ruột non.
Dương Thiết Căn dẫn Lâm Thanh Uyển tới quán thịt héo lần trước hắn mua.
Lần trước hắn mua một lần là 50 cân, lần này thấy hắn lại đây, chủ quán vội vàng đón tiếp. Nghe bọn họ nói lần này lại muốn mua một trăm cân thịt heo thì vỗ ngực cam đoan đủ bán cho bọn họ, lại nghe nói còn muốn mua một ít ruột non heo, vội bảo không lấy tiền, cam đoan ngày mai vẫn lưu cho bọn họ, bọn họ chỉ việc đến lấy.
Sau khi Lâm Thanh Uyển quay người rời đi vẫn có thể cảm giác được khuôn mặt phì nộn của chủ quầy hàng thịt đang tươi cười nhìn bọn họ rời đi.
Hai người lại đi mua các loại gia vị như muối, đường trắng, tương du, sau đó mới ngồi xe bò trở về thôn Lạc Hạp.
Lúc về tới nhà vừa kịp bữa cơm trưa.
Lúc sáng trước khi đi, Lâm Thanh Uyển có nói không ở trấn lâu, sẽ về ăn cơm, cho nên Diêu thị làm cơm cả phần hai người họ.
Lúc ăn cơm Dương Thiết Trụ hỏi tình hình đi thế nào.
Lâm Thanh Uyển tươi cười đầy mặt, nói cực kì thuận lợi. Nếu như chỗ Mãn Phúc lâu có thể ổn định, một thời gian nữa lại đi hỏi tửu lâu khác thử.
Dương Thiết Trụ tuy đau lòng nàng dâu xuất đầu lộ diện ra ngoài, nhưng bản thân mình hiện tại không đi được, tam đệ lại là người ít nói, đành phải để tùy Lâm Thanh Uyển.
Biết mua bán tiến hành thuận lợi, ngay cả Diêu thị cũng rất cao hứng, càng miễn bàn tới Dương Thiết Căn vẫn đi theo Lâm Thanh Uyển chạy một vòng.
Tóm lại, mới đầu buôn bán đã thuận lợi như vậy, làm người ta rất vui vẻ.
*********
Lâm Thanh Uyển bảo Dương Thiết Căn không cần phải đi làm công khổ cực như vậy nữa, nhưng Dương Thiết Căn lại nghĩ chuyển tin tức ở đấy cũng nhanh lại vẫn có thể kiếm được thêm một ít tiền nên vần tiếp tục đi làm công.
Chung quy hiện tại sinh hoạt trong nhà chỉ dựa vào nhị ca nhị tẩu, tuy rằng Dương Thiết Căn trước giờ trầm mặc chưa bao giờ nói gì, nhưng ở trong lòng hắn vẫn luôn cảm thấy băn khoăn. Nhị tẩu sợ hắn bất an nên có nói sang năm trả luong thực cũng được, nhưng trong lòng Dương Thiết Căn vẫn cảm thấy rất bất an.
Dương Thiết Căn quyết định không nhận việc làm lâu dài nữa. Việc lâu dài tuy bao ăn ở nhưng lại hạn chế tự do. Hắn muốn nhận việc khuân vác hàng hóa thôi, không chỉ hết ngày được trả tiền, mỗi ngày hắn cần phải trở về nhà.
Trong lúc hắn chiều mang thịt heo về sáng hôm sau lại tới trấn trên, Dương thị, Diêu thị và Lâm Thanh Uyển lại bắt đầu làm súc ruột. Bởi vì lần này số lượng hơi nhiều, ba nữ nhân chậm rãi làm, chia thành hai ngày làm mới hết.
Bởi vì hậu viện nhà Dương thị có dây treo, sấy khô cũng được nhanh hơn, cho nên không phải lo lắng về số hàng Lý chưởng quỹ muốn.
Tới ngày giao hàng, Dương Thiết Căn lại chuyển một chuyến tới Mãn Phúc lâu, lần này Lâm Thanh Uyển không đi theo mà là để Dương Thiết Căn đi một mình.
Sau khi Dương Thiết Căn trở về đưa bạc cho Lâm Thanh Uyển, Lâm Thanh Uyển tính sổ một chút, sau đó chia cho Dương Thiết Căn và Dương thị.
Lần trước 30 cân và lần này 30 cân, tổng cộng 60 cân. Lúc ấy Lâm Thanh Uyển đã nói, trừ tiền thịt gốc đi, còn lại phân hai nhà bọn họ mỗi nhà một thành. Tiền gia vị trong đó Lâm Thanh Uyển không tính, thịt heo là 12 văn một cân, nói cách khác một cân kiếm được 48 văn. 60 cân chính là 2880 văn, một thành cũng chính là 288 văn.
Lâm Thanh Uyển đưa tiền cho Dương Thiết Căn và cầm một phần sang cho Dương thị.
Cầm hơn hai trăm văn tiền trong tay, Diêu thị và Dương Thiết Căn rất kích động. Dương Thiết Căn đi trấn trên làm công cả một ngày may ra mới được 40 văn. Số tiền này không nhiều nhưng cũng bằng Dương Thiết Căn làm công 7, 8 ngày, huống chi không phải ngày nào cũng nhận được việc làm công.
Hai người Tam phòng rất hưng phấn, lại nghĩ tới dựa theo số lượng đồ sấy tiên bán ra, tính bình quân mỗi ngày Mãn Phúc lâu bán được khoảng 10 cân. Nói cách khác, một ngày bọn họ được chia chừng 30 văn tiền, một tháng thu nhập được khoảng một lượng bạc.
Hai người nhất thời cảm thấy tương lai không còn mờ mịt nữa, lúc trước Dương lão gia tử đưa ra hàng năm chẳng những phải đưa một thạch lương thực, còn phải một lượng bạc. Lúc ấy Dương Thiết Căn cắn răng đáp ứng, trong lòng vẫn cân nhắc làm thế nào kiếm được số bạc này. Chung quy mỗi nhà được chia có hai mẫu, giao thuế, lại cho Dương lão gia tử một thạch lương thực thì không còn bao nhiêu nữa.
Không ngờ không qua bao lâu đã kiếm được tiền, hai người tam phòng đương nhiên biết đây là nhị ca nhị tẩu có ý dìu dắt bọn họ. Nhưng cũng giống như nhị tẩu nói, các ngươi bỏ ra vất vả, làm phải có thù lao, hoàn toàn có thể yên tâm thoải mái lấy.
Đúng vậy, quả thật có thể yên tâm thoải mái. Không hiểu sao, ăn cơm chung với nhị phòng luôn có cảm giác bất an, bỗng nhiên lại không còn bất an nữa, phải chăng là vì gần đây kiếm được bạc?
Đương nhiên Lâm Thanh Uyển hiểu được tâm tình hai người tam phòng, cho người cá không bằng giúp người bắt cá. Luôn phải nói cho người ta biết, có trả giá mới có hồi báo, có lao động vất vả cần cù mới có báo đáp phong phú. Nàng chưa bao giờ sẽ cho hoặc là bố thí người khác, một là dễ dàng làm người ta sinh ra tâm lý ỷ lại, hai là rất nhiều người được người cho sẽ thành thói quen nghĩ hoặc tư duy chờ sẵn, một ngày nào đó bỗng nhiên ngươi không cho nữa người ta sẽ hận ngươi.
Tựa như Dương Thiết Trụ đối với người nhà mình vậy, luôn cho rằng mình có thể mang hết khả năng trợ giúp trong nhà, kì thực nuôi ra một đám sâu mọt.
Dương Thiết Trụ luôn tán thành cả hai tay với hành vi thái độ xử sự của Lâm Thanh Uyển. Nhưng đến lúc này đây, hắn nhìn thấy vẻ mặt kích động của nhà lão tam, và trong kích động còn lóe ra quang mang, dường như hắn mới hiểu được ra gì đó.
Hắn nhìn nàng dâu bên cạnh đang cười như hoa, đột nhiên có một loại tâm tình ‘được thê như thế phu còn có gì cầu’.
********
Dương Thiết Căn lại đi đưa mấy chuyến hàng cho Mãn Phúc lâu, Lâm Thanh Uyển đoán chừng các tửu lâu khác cũng có đồn đãi rồi nên quyết định đi trấn trên một chuyến.
Tuy rằng việc này giao cho Dương Thiết Căn đi làm cũng được, nhưng tam đệ không thông thuộc nói mấy cái này, Lâm Thanh Uyển có chút sợ làm chậm trễ việc làm ăn, đặc biệt lần này nàng muốn tới Túy Tiên cư thử xem.
Lại một lần nữa bước vào Túy Tiên cư, Lâm Thanh Uyển cảm thấy tâm tình rất phức tạp. Còn nhớ rõ lần đầu tiên đến thấp thỏm, mà lúc này đây nàng rất trấn định.
Chung quy đồ sấy tiên tuy không thể nói là hỏa bạo, nhưng ít ra ở Mãn Phúc lâu cũng có chút danh vọng. Lâm Thanh Uyển dự tính những tửu lâu này sẽ chú ý tới những món mới của nhau, cho nên nàng nghĩ lần này sẽ thành công.
Một tiểu nhị đi lại tiếp đón bọn họ.
Lâm Thanh Uyển trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói với hắn nàng là người cung ứng đồ sấy tiên, không biết quý điếm có cần đồ ăn như vậy không, nếu như cần thì phiền toái mời chưởng quỹ đến một chuyến.
Tiểu nhị kia vừa nghe đối phương nói như vậy thì ngây ngẩn cả người. Vì sao lại sửng sốt như vậy? Bởi vì hắn không lạ lẫm gì với cái tên đồ sấy tiên này, không hiểu sao nhiều ngày nay có nhiều khách gọi món ăn này, nhưng hắn lại chưa nghe tên này bao giờ. Sau này bẩm báo với chưởng quỹ, chưởng quỹ nói thì mới biết đấy là một món nhắm mới của Mãn Phúc lâu, nghe nói bán cũng không tệ lắm.
Tiểu nhị an bài cho hai người ngồi vào một bàn trống trước, sau đó đi gọi chưởng quỹ. Lúc này vẫn là buổi sáng, tửu lâu im lặng cìn chưa có khách.
Lâm Thanh Uyển thấy thái độ tiểu nhị khác hoàn toàn lần trước thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Một lát sau, một trung niên mập mạp ăn diện chưởng quỹ nhân dẫn theo tiểu nhị đi ra.
Lâm Thanh Uyển hơi cúi người chào hỏi vị chưởng quỹ kia sau đó vào vấn đề chính luôn. Nàng nói nàng là người cung ứng đồ sấy tiên, không biết quý tửu lâu có cần loại đồ ăn này không. Cũng lấy ra ‘Hàng mẫu’ cho vị chưởng quỹ kia xem, là một bát đồ sấy tiên thái lát mỏng.
Chưởng quỹ kia trầm ngâm một chút, sau đó bảo tiểu nhị cầm một đôi đũa lại đây, gắp một mảnh bỏ vào trong miệng nếm.
Bởi vì luôn có người ở quán bọn họ gọi đồ nhắm đồ sấy tiên này, cho nên chưởng quỹ Túy Tiên cư cũng đã bảo người mua một phần về nếm thử. Bỏ vào trong miệng ăn thử một lần, hắn biết đây là đồ sấy tiên chính tông không thể nghi ngờ.
Chưởng quỹ Túy Tiên cư là một người sảng khoái, không nói lan man cái gì, trực tiếp mở miệng hỏi Lâm Thanh Uyển thứ này bán thế nào, Lâm Thanh Uyển liền nói như lần trước nói với Lý chưởng quỹ Mãn Phúc lâu. Vị chưởng quỹ này không lan man gì thêm, trực tiếp muốn mua 20 cân bán thử trước.
Nhưng mà hôm nay Lâm Thanh Uyển không mang hàng theo, vì thế ước định sáng hôm sau mang hàng tới, còn nói với vị chưởng quỹ kia Dương Thiết Căn là người liên hệ đưa hàng, bởi vì nàng là phụ nhân ra ngoài không tiện, nếu như cần hàng thì nói với Dương Thiết Căn.
Chưởng quỹ Túy Tiên cư tự mình đưa tiễn hai người ra cửa, ra khỏi cổng Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Căn cực kì cao hứng.
Thở mạnh một hơi, sau đó Lâm Thanh Uyển lại đi tới một nhà tửu lâu khác.
Phú Nguyên cư quy mô nhỏ hơn Mãn Phúc lâu và Túy Tiên cư một ít, nhưng lưu lượng khách cũng không tệ. Sauk hi đi vào thuận lợi hơn ngoài ý liệu, chưởng quỹ Phú Nguyên cư không nói hai lời muốn mua luôn, nhưng số lượng nhỏ hơn Túy Tiên cư, chỉ lấy 10 cân, ước định ngày mai đưa hàng, sau đó Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Căn cáo từ.
Ra khỏi Phú Nguyên cư, Lâm Thanh Uyển không đi tửu lâu khác nữa. Dù sao trấn Lạc Vân trấn cũng chỉ là địa phương nhỏ, đại tửu lâu có 2, 3 nhà, khách nhân của những tửu lâu nhỏ thì sẽ không bỏ mấy chục văn tiền ra gọi đồ nhắm.
Nàng lại đi chợ một chuyến mua thịt và các loại đồ ăn khác, sau đó mới cùng Dương Thiết Căn ngồi xe bò trở về.
———————
Tác giả có lời muốn nói: Hà thị nghiêng lão mắt nhi nói, “Lão nương chương sau lại muốn đi ra nhảy nhót, lúc này đây ta xem đám này tiểu tra tra như thế nào tiếp chiêu! Toàn bộ cho ta ngồi góc tường nói một ngàn lần ta sai! Không có nghe nói gừng vẫn là càng già càng cay nha?” … ~(≧▽≦)/~
Bình luận truyện