Danh Môn

Chương 312: Chiến lược An Tây (12)b



A La Tư nhìn thấy chính phó tướng của mình ngăn cản đường đi, ánh mắt hắn đỏ rực, lớn tiếng hô: “ Mặc Á Lợi, ngay cả ngươi cũng muốn phản bội ta sao?”

Mặc Á Lợi không nói một lời, vung tay liền phóng trường mâu cầm trong tay nhằm hướng A La Tư thẳng tắp đâm tới. Trường mâu nhanh chóng loé sáng xuyên qua giáp ngực của A La Tư, mũi mâu từ sau lưng hắn lộ ra mà đóng đinh hắn trên mặt đất.

Mặc Á Lợi nhẹ nhàng thở ra một hơi. Hắn đi lên trước, ngắm nhìn được đôi mắt A La Tư đến chết mà cũng không nhắm lại được, thấp giọng nói: “ Xin lỗi! Thân vương có kim bài của Ha-Li-Pha. Ngài không nên làm trái với ý chỉ của Ha-Li-Pha.”

A Cổ Cái từ từ đi tới bên người Mặc Á Lợi, vỗ vỗ bả vai to lớn của hắn mà mỉm cười nói: “ Từ giờ trở đi, ngươi chính là Tổng đốc Thổ Hỏa La!”

Tận điểm cực tây của đại sa mạc Đồ Luân mênh mông, một con sông mười ngày trước vừa mới khô yên lặng nằm ở trong biển cát. Con sông này tên là Tỷ Đa Hà, nó khởi nguồn từ Khách Lạt núi Côn Lôn đi ngang qua sa mạc Đồ Luân, cuối cùng chảy vào Xích Hà ở phía bắc sa mạc. Nhưng lúc này nó liền phảng phất là một con rắn dài đông cứng. Trên lòng sông khô cạn ngẫu nhiên còn có thể thấy một hồ nước sâu sóng sánh.

Lúc này, một vệt đen dọc theo lòng sông từ xa chạy đến. Khi chạy tới gần thì thấy đó là một đội khoảng quân Đường ba nghìn người, Đại tướng cầm đầu đúng là Tào Hán Thần. Hắn chịu mệnh Trương Hoán xuôi nam dò xét tình huống phòng ngừa Đại Thực tìm đường về, cũng cho hắn hành sự tùy theo hoàn cảnh. Tại Sơ Lặc hắn đã sống nhiều năm, đối với hoàn cảnh địa lý vùng này thì quen thuộc khác thường. Hắn từ thành Già Sư bên bờ sa mạc xuôi nam, dọc theo Tỷ Đa Hà một mạch chạy vội. Trải qua năm ngày hành quân, một ngày kia rốt cục hắn đến thành Toa Xa phía nam sa mạc Đồ Luân.

Toa Xa quốc cũng là một quốc gia An Tây cổ, Trương Khiên từng hai lần đi sứ nơi này. Năm thứ mười sáu Hán Vĩnh Bình, Sử Ban Siêu nhà Hán mượn binh các quốc gia như Vu Điền giết chết Toa Xa vương do tộc Hung nô lập, lại lập tân vương. Sau đó do lượng nước sông Tỷ Đa Hà từ từ giảm bớt mà Toa Xa quốc cũng dần dần suy sụp, cuối cùng bị Sơ Lặc quốc thôn tính, trở thành một tòa thành cô độc. Nơi này cách Sơ Lặc ước ba trăm dặm, không có quân Đại Thực đóng quân.

Tào Hán Thần ghìm cương chiến mã, che tay nhìn phương xa. Đằng xa có một mảnh hồ thấp thoáng rừng dương, thành Toa Xa đã mơ hồ có thể thấy được, nhưng có lẽ chỉ là ảo ảnh. Trong sa mạc ảo ảnh như vậy khá nhiều! Nhưng lòng sông từ nơi này đi xa hơn về phía nam thì Tỷ Đa Hà lại bắt đầu có nước sông nông cạn, ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy trên bờ sông vài cây liếu đỏ già cỗi.

“ Tướng quân. Hình như có người đến.” Một người Giáo Úy chỉ vào mười mấy điểm đen đằng xa mà nói.

Cũng là hơn mười người kỵ sĩ, bọn họ dừng ở trên một cồn cát ngoài hai dặm, cảnh giác nhìn về phía chi quân đội xa lạ này. Tào Hán Thần nhìn một hồi lâu, đột nhiên hạ lệnh: “ Giương quân kỳ lên!”

Đại kỳ quân Đường màu vàng trong sa mạc mở ra, đón Tây Phong bay phần phật. Dưới ánh mặt trời đặc biệt làm tinh thần chấn hưng. Quân kỳ Đại Đường quả nhiên có hiệu quả, hơn mười người kỵ sĩ tung người lao xuống cồn cát, nhằm hướng bên này chạy như bay mà đến.

Tào Hán Thần cười, hắn thúc ngựa ra nghênh đón, vung tay hô lớn: “ Bùi Quang Quang , là ngươi sao?”

Lập tức kỵ sĩ cầm đầu đối diện phi nhanh mà đến, không đợi chiến mã ngừng lại hắn phi thân nhảy xuống ngựa, mở ra hai tay nghênh đón Tào Hán Thần. Tào Hán Thần cũng xuống ngựa, hai người ôm nhau thật chặt.

Nguyên lai cái tên gọi quái dị Bùi Quang Quang này lại chính là Sơ Lặc Vương Tử, Tào Hán Thần chính là con của An Tây Tiết Độ Sứ Tào Lệnh Trung, hai người quan hệ thật sâu đậm.

“ Các ngươi không phải đi Vu Điền sao? Như thế nào lại ở Toa Xa?” Tào Hán Thần cười hỏi.

Bùi Quang Quang ước hơn ba mươi tuổi, cùng Tào Hán Thần tương tự. Làn da hắn ngăm đen, vóc người không cao, lại hết sức rắn chắc. Hắn từng sống tại Trường An một thời gian ngắn, có thể nói một thứ tiếng Hán lưu loát. Hắn ngồi trên lưng ngựa thả lỏng cương cùng Tào Hán Thần chậm rãi mà đi, nghe đối phương hỏi hắn liền thở dài một hơi rồi trả lời: “ Thế lực của người Đại Thực đến thực hùng hùng hổ hổ, chúng ta sao là đối thủ của bọn họ được, bị bọn họ đánh một trận mà bại. Vốn chúng ta muốn đi Vu Điền, nhưng phụ vương có chút không cam lòng, liền ở tại Toa Xa trông chừng vài ngày. Mấy ngày trước có vài trăm tàn quân tộc Thổ Phiên thua trận rút lui chạy tới, chúng ta mới biết được nguyên lai là đại binh quân Đường đã đến. Phụ vương liền quyết định không đi Vu Điền, liền ở chỗ này chờ các ngươi.”

Tào Hán Thần gật đầu, lại hỏi: “ Các ngươi còn có bao nhiêu quân đội?”

“ Còn có hơn năm ngàn người, từ Sơ Lặc bỏ chạy thì chúng ta mang đi theo rất nhiều lương thực. Các ngươi đến cũng không thành vấn đề.” Bùi Quang Quang quay đầu lại liếc mắt nhìn kỵ binh quân Đường đen ngòm vừa cười vừa hỏi Tào Hán Thần: “ Như thế nào, chẳng lẽ các ngươi là nghĩ muốn đánh tập hậu Sơ Lặc, chừng ấy người có khả năng không đủ a!”

“ Chúng ta có tám vạn đại quân, do đô đốc chúng ta tự mình chỉ huy. Nhiệm vụ của ta là dò xét con đường người Đại Thực lui về phía sau.”

Nói đến đây, Tào Hán Thần lại do dự một phen. Hắn biết nếu như có thể được người Sơ Lặc bản địa trợ giúp thì nhiệm vụ của hắn liền dễ dàng hơn nhiều. Hắn quyết định nói thẳng thắn: “ Như vậy nói cho ngươi biết! Nhiệm vụ của ta lần này là cướp lấy pháo đài Thông Lĩnh, chặt đứt đường lui của người Đại Thực. Không biết các ngươi có thể hết lòng giúp ta hay không?”

“ Ngươi không nên hỏi như vậy.”

Sự vui vẻ trên mặt Bùi Quang Quang biến mất, hắn nhìn Tào Hán Thần rồi nghiêm nghị nói: “ Chúng ta sở dĩ ở lại Toa Xa không đi, chính muốn cùng quân Đường thu phục lại nhà của chúng ta.”

Trời cao mây nhẹ, gió bắc gào thét, trên mặt đất vạn vật hiu quạnh, một đại quân đen ngòm xuất hiện ở nơi trời và đất giao nhau, “ Tùng! Tùng!” Cùng với những tiếng trống trầm thấp, tám vạn quân Đường chủ lực rốt cục đến đã đến địa giới Sơ Lặc. Nơi này là tòa cổ thành Già Sư cách Sơ Lặc năm mươi dặm, thành trì cũng không cao lớn. Nó vốn là đô thành Già Sư cũng giống như Toa Xa, dựa vào Tỷ Đa Hà mà sống, tùy theo lượng nước giảm bớt mà suy yếu, cuối cùng bị Sơ Lặc quốc thôn tính, trở thành cánh cửa bảo vệ phía đông quanh Sơ Lặc.

Giữa các quốc gia An Tây chiến tranh phần lớn là kỵ binh chém giết trên bình nguyên, đặc biệt rất ít khi có trận công thành đoạt trại thảm thiết. Hơn nữa số người ở đây rất thưa thớt, chỉ hơi hơi có thương vong liền xin đầu hàng. Các quốc gia đối với xây dựng thành trì không hề coi trọng như ở Trung Nguyên, phần lớn dùng bùn đất đơn giản đầm nén để có thể ngăn trở kỵ binh tiến quân thần tốc là được. Thành Già Sư trước mắt quân Đường cũng là như vậy, tường thành cao ước ba trượng, dùng bùn đất đầm nén, ở giữa điền đầy đất cát. Cả thành trì dài ước chừng sáu trăm bộ, nam bắc rộng bốn trăm bộ, tổng cộng sáu cái cửa thành cho người ra vào. Hơn nữa không giống như tường thành Trung Nguyên có mã diện ( một cái ụ nhô ra tường thành để dễ dàng cho việc tiêu diệt góc chết phòng thủ), cũng từ đó có thể thấy được, nơi này ý thức người thủ thành thập phần kém cỏi. Điều này cũng khó trách, phía tây Sơ Lặc có dải Thông Lĩnh che chắn, về đông có sa mạc gian nan nên có rất ít dị tộc xâm lấn quy mô lớn. Khi đại quân tộc Thổ Phiên từ Thổ Hỏa La đến, vì Sơ Lặc nhỏ yếu nên nó liền lập tức đầu hàng dân tộc Thổ Phiên để bảo tồn vương thất cùng nhân dân.

Nhưng người Đại Thực lại khác, bọn họ xâm lấn lại có một loại hủy diệt văn hóa cùng tín ngưỡng, bởi vậy sự chống cự của các quốc gia Tây Vực đối với Đại Thực thường thường thảm khốc mà kéo dài hơn, ít nhất Sơ Lặc là như vậy. Đại Thực tại các quốc gia ở phía tây Thông Lĩnh mạnh mẽ thi hành dùng đạo Islam làm pháp luật nên khơi dậy mâu thuẫn mãnh liệt từ Sơ Lặc vương Bùi Lãnh Lãnh. Khi quân Đại Thực vừa mới lướt qua Thông Lĩnh, Bùi Lãnh Lãnh liền chỉ huy quân Sơ Lặc tập kích quân đội Đại Thực, nhưng rốt cuộc bởi vì thực lực chênh lệch quá xa mà thất bại.

Lúc này thành Già Sư đã không có thương nhân kết đội thành những đoàn lạc đà rầm rộ, nó càng giống như một ông lão ngủ say. Trên tường thành đầy những dấu vết loang lổ của năm tháng chỉ có khoảng một ngàn quân Đại Thực phòng thủ, bên trong thành cũng đã trống rỗng, tất cả cư dân đều bị cương ép di đến thành Sơ Lặc. Toàn bộ dân cư chuyển đi, giếng nước đậy kín. Không nghe được một tiếng chó sủa, cũng không nhìn thấy một mảnh màu xanh. Trong gió lạnh đầu mùa đông thì hơn hai ngàn quân Đại Thực coi giữ giống như những pho tượng lạnh lùng vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú vào quân Đường tới gần.

Tám vạn đại quân chia làm ba phương trận từ xa đến gần, cuối cùng chậm rãi dừng ở cách thành Già Sư hơn ba dặm. Trương Hoán thúc ngựa tiến lên, có mấy trăm vị tướng lãnh vây quanh mà đứng ở một chỗ điểm cao nhìn cảnh tượng thành Già Sư. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người Đại Thực từng đánh bại quân Đường. Bọn họ tôn sùng màu đen, bất kể là trên lá quân kỳ với hình trăng khuyết hay là áo giáp đều thuần một màu đen nhánh. Nhưng cách nhau xa xôi nên nhìn không rõ mặt mũi của bọn họ. Điều này ít nhiều để lại cho Trương Hoán một chút tiếc nuối


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện