Danh Môn

Chương 485: Chiến công mới của Thi Dương ( c )



“ Không có mệnh lệnh của ta, tuyệt đối không ai được bắn tên”

“ Chúng ta phải tiết kiệm từng mũi tên, mỗi mũi tên phải hạ được một địch nhân, cứ để cho chúng xông qua con hào quanh thành đi rồi hãy xạ tiễn”

“ Ta quy định lấy tiếng mõ là hiệu, khi tiếng mõ vang lên thì bắn tên, khi nào tiếng mõ dừng lại thì ngừng bắn”

Từng mệnh lệnh và chỉ thị của Thi Dương được ban bố xuống cho toàn quân, sau đó Đường quân lại trầm mặc như trước. Mỗi binh sĩ tay cầm trường cung, lưng đeo hai bao tên. Như vậy ba trăm Đường quân thì tổng cộng có một vạn tám ngàn mũi tên. Quả thật là số lượng này không nhiều, nhưng may mắn cho bọn họ là Cát La Lộc kia quân số cũng không đông lắm. Số bóng đen ngoài kia nhiều nhất cũng không quá bốn ngàn người. Tiễn đã lắp vào cung, chĩa thẳng xuống những bóng đen dưới tường thành. Tất cả Đường quân đang đợi mệnh lệnh cuối cùng của Hiệu úy.

“ Oanh” Một cây gỗ lớn được ném xuống con hào nơi chân thành. Một đầu của cây gỗ đập xuống mặt băng mỏng khiến cho lớp băng đó bi vỡ ra, nước bắn lên tung tóe. Cây gỗ lớn nổi lơ lửng trên mặt nước. Mười mấy tên quân nhân Cát La Lộc nhảy xuống làn nước lạnh giá, một tay giơ cao tấm khiên che chắn, một tay đẩy cây gỗ lớn đó về phía tường thành. Nhưng khi đẩy được nửa đường thì mười mấy mũi tên liên tiếp bắn ra vun vút. Và đặc biệt có một mũi tiễn xé gió lao đi, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên. Hơn mười mấy tên Cát La Lộc vừa mới ngã xuống nhưng không có bất cứ một bóng đen nào có thể đứng dậy.

Trên đầu Huyền Vũ thành không khí hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả binh lính Đường quân trong ánh mắt bọn họ cũng lộ ra sự khiếp sợ, ngạc nhiên vô cùng. Địch nhân ở ngoài ba mươi bước, mà bóng đêm bao trùm thế này thì mục lực cũng không thể nào nhìn rõ, chỉ có thể nhìn thấy những cái bóng đen đung đưa lay động, hơn nữa dường như bọn chúng còn có khiên mộc bảo vệ. Vậy mà trong nháy mắt, Thi Dương có thể bắn chính xác vào khe hở giữa các mộc khiên đó. Đây rốt cuộc là tài bắn cung gì đây?

Thi Dương từ từ đem trường cung thu hồi lại, lạnh lùng nói: “ Các ngươi dám lớn lối trước mặt ta sao? Để xem các ngươi còn dám nói Đại Đường không có người hay không”

Trong suốt ba năm qua,. Khi Thi Dương mới chỉ là một quân nhân bình thường biên chế thuộc Thiên Kỵ Doanh, trú phòng tại Đông Nội Uyển, hắn đã đặt ra ình một chế độ sinh hoạt cực kỳ khô khan, và khắc khổ tự huấn luyện. Ban ngày hắn cũng giống như những binh lính bình thường khác cùng nhau cưỡi ngựa luyện thương, tuần tra gác trực. Đến xế chiều khi mà toàn bộ binh lính đã trở về quân doanh thì mình hắn lại một mình đi ra bãi tập bắn bia để luyện tiễn pháp. Vô luận là cương nỏ hay trường cung trung bình mỗi ngày số lượng tên mà hắn bắn ra có đến ngàn mũi, khiến cho các ngón tay bị mài rát, hổ khẩu sưng phù, và cho đến khi kiệt sức hắn mới trở về đọc sách. Thời gian biểu của hắn ngày này qua ngày khác vẫn lặp lại như thế. Thậm chí trong suốt ba năm ở Trường An hắn còn chưa một lần bước ra khỏi đại môn của Đông Nội Uyển. Và đặc biệt là các loài phi điểu ở Đông Nội Uyển cũng vì hắn mà tuyệt tích cả.Thi Dương, hắn có thiên phú khác thường về tài xạ tiễn, hơn nữa lại khắc khổ luyện tập. Chính vì vậy mà mới năm ngoái đây, trong bốn mươi vạn Tây Lương quân tổ chức cuộc thi bắn tên, Thi Dương đã chiếm ưu thế tuyệt đối và giành được vòng nguyệt quế mà không ái dám bàn ra tán vào gì cả.

Thi Dương nhìn chúng huynh đệ xung quanh mà gật đầu “ Rất tốt!” Mặc dù bầu không khí lúc này vô cùng khẩn trương, căng thẳng nhưng không có bất cứ một binh lính Đường quân nào lại mù quáng xạ tiễn theo hắn, tất cả bọn họ đều đang chờ đợi tiếng mõ vang lên. Như vậy có thể nói tính kỷ luật rất cao. Lo gì tối nay không thắng chứ?

Dưới chân thành Huyền Vũ, những tên kỵ binh Cát La Lộc chứng kiến tài xạ tiễn của đối phương mà vô cùng kinh khủng, bọn chúng la lên một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy. Mấy đội kỵ binh Cát La Lộc đang làm nhiệm vụ khiêng các cây gỗ lớn phía sau không biết chuyện gì xảy ra cũng rối rít dừng bước.

“ Khốn kiếp” A Sắt Lan không kiềm chế được sự giận dữ, liền quất ngựa xông lên, ông ta lập tức lấy roi ngựa quật túi bụi vào đám kỵ binh vừa rút lui: “ Các ngươi dám làm dao động lòng quân. Người đâu! Mang tất cả bọn chúng đi chém”

“ Đại tù trưởng bớt giận” Một gã Thiên phu trưởng vội vàng tiến lên ngăn cản A Sắt Lan, hắn khẩn thiết van xin: “ Đại tù trưởng, lâm trận mà giết quân sĩ là không tốt, chi bằng cứ để ho bọn họ xông pha về phía trước đi”

“ Được rồi” A Sắt lan nhổ một bãi nước bọt giận dữ xuống mặt đất, ông ta thấy sắc trời đã dần chuyển sang canh tư, không thể dây dưa trì hoãn cuộc chiến này được nữa, bèn rút chiến đao điên cuồng thét lên “ Toàn quân xông lên, phá vỡ đại môn cho ta”

Bọn người Cát La Lộc kia không có vũ khí công thành, nên phương pháp duy nhất mà bọn chúng áp dụng chính là phá vỡ cửa thành để xông vào trong, rồi sau đó bọn chúng có thể dùng thủ cấp của mấy trăm Đường quân làm lễ ra mắt cho Đại Thực Calipha được rồi. Nhưng ngay sau tiếng reo hò đó, là những tiếng “ Giết” nghe chói tai, và đầy hung hãn. Kỵ binh của Cát La Lộc đều nhảy xuống ngựa, rồi chạy nhanh tiến tới sát bên hào nước. Tại đây bọn chúng mấy trăm người đem khiêng rồi ném những cây đại thụ ra giữa con sông. Ầm! Ầm! Những âm thanh va đập thật lớn vang lên. Những cú và đạp ấy đã khiến ặt băng mỏng bị vỡ ra. Trên con sông hộ thành ấy lúc này có mấy trăm binh sĩ Cát La Lộc đang ngụp lặn, nhấp nhô cùng nhau dùng sức để đẩy mạnh cây đại thụ ra giữa con sông. Lần này bọn chúng đã thông ming hơn khi núp mình dưới những cành cây dày đặc, dựa vào những rào chắn của tự nhiên để qua mắt Đường quân.

Nước sông lúc này chao đảo kịch liệt. Bọn họ đem những cây đại thụ ấy xếp tập trung vào một chỗ, tạo thành một cây cầu gỗ vừa lớn vừa rộng. Nhưng trên Huyền Vũ thành lúc này cũng chưa hề có một động tĩnh nào cả, Đường quân lúc này cung đã lên dây, tất cả đều lạnh lùng chăm chú nhìn vào quân địch dưới thành, bọn họ chỉ có hờ hiệu lệnh là bắn tên mà thôi.

Cuộc tiến công thật sự của bọn người Cát La Lộc đã thực sự bắt đầu. Tiếng tên lao vun vút như tiếng mưa rơi gào thét mà ập đến, cảm tưởng như dồn dập, rung chuyển cả trên đầu của tòa thành. Đứng ở trên thành lúc này không còn hoàn toàn là vị trí đắc địa được nữa, các lỗ châu mai không còn tạo ra được ưu thế cho Đường quân. Bọn họ cùng với đám tù binh kia rối rít bảo nhau ngồi xổm xuống tránh tầm tên của kẻ thù. Trong khi đó làn mưa tên của bọn Cát La Lộc vẫn gào thét xẹt qua trên đỉnh đầu của họ.

Tiếng kèn đồng nghe đến chói tai vang vọng khắp cả bầu trời, và ngay lập tức một lớp sóng người màu đen điên cuồng như lũ cuốn mà ập tới. Thi Dương đang đứng sau một lỗ châu mai, sắc mặt của hắn cho đến lúc này không hề có sự thay đổi nào, vẫn đang chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động của địch nhân. Và hắn nhận ra trong đám địch đông nghịt kia không hề thấy xuất hiện thang dùng để công thành, mà chỉ thấy đám địch nhân đang khiêng vác mấy cây gỗ dài mà thôi, đó nhất định là cây gỗ dùng để phá cổng thành rồi. Thi Dương lại chuyển mục quang xuống dưới chân thành, từ vị trí cầu nổi mà bọn chúng vừa thiết lập đến cổng lớn của Huyền Vũ thành chỉ còn khoảng năm mươi bước nữa. Mé tường bên này chiều rộng của nó chỉ chưa tới sáu thước, vừa đủ cho hai người cùng sóng vai bước qua. Nói như thế có nghĩa là nếu địch nhân sử dụng song song hai chàng mộc để công phá đại môn thì không thể qua được. Và khoảng cách năm mươi bước này chính là mấu chốt để quyết định việc thắng bại của cuộc chiến đêm nay.

Thi Dương tuy còn trẻ tuổi nhưng hắn lại đã có phong độ bình tĩnh, tỉnh táo của một vị đại tướng. Chúng ta không thể nghi nghờ về tài năng quân sự của hắn bởi ngay ở lần làm chỉ huy dầu tiên hắn đã ngay lập tứ nhận ra được điểm mấu chốt của trận chiến hôm nay.

Trong cự ly năm mươi bước ấy có một quãng đường bị hẹp lại, nên Thi Dương vội dùng một ngón tay chỉ xuống dưới cách chân thành, quát gọi quân sĩ: “ Hãy đem mấy tảng đá lớn ném xuống chỗ này ngay đi” Mười mấy khối đá lớn có lẽ phải nặng đến cả trăm cần được ném xuống phía dưới. Hai khối đá lớn trong số đó rơi xuống con sông, chúng phá vỡ lớp băng bên trên tạo thành hai cái lỗ lớn. Những tảng đá còn lại vứt xuống lổng chổng, chắn ngang trên con đường hẹp.

Sau ba lượt tên bắn phủ đầu, đã có một lớp quân Cát La Lộc tựa như bầy khỉ nhảy ùm xuống con sông hộ thành đó. Bọn chúng bám theo cầu gỗ vừa tạo mà tiến về bờ phía bên kia. Chính trong lúc này, trên đầu thành Huyền Vũ tiếng mõ hiệu lệnh bắn tên giục lên liên hồi, lập tức tên bắn xuống như mưa, những tảng đá như thiên thạch đón đầu kẻ địch mà rơi xuống. Có gần trăm tên địch đã trúng tên, tiếng kêu thảm thiết vang lên trong làn nước lạnh giá. Trong đêm tối mặt nước tối đen lại nhưng giờ đây cũng đã loang lổ vết máu của đội địch nhân vừa rồi. Còn những tảng đá do tù binh ném xuống, thì chúng tản mát xung quanh vị trí của cây cầu nổi kia. Ở phía sau đó cũng có mười mấy kẻ đứng không vững trên cầu gỗ vội vàng nhảy xuống nước, rồi bọn chúng chật vật vịn vào các cây đại thụ lóp ngóp mà bơi quay trở lại bờ.

“ Không được phép lên bờ, phải dùng dây thừng buộc chặt cầu gỗ lại” Tên Thiên Phu Trưởng đứng ở phía sau đốc chiến, đã phát hiện cây cầu nổi kết bằng gỗ đã xuất hiện những chỗ bị nứt, hổng ra, nên hắn quát lớn, sai người ném xuống dưới sông những đoạn thừng dài để chằng buộc lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện