Danh Môn

Chương 507: Chiếm lĩnh A Đồ Mộc trấn (c)



Ngay sáng sớm ngày hôm sau, Đường quân liền đi từng nhà trong A Đồ Mộc trấn này để truyền đạt công văn của của Toái Diệp đại đô hộ. Văn thư được viết bằng ba thứ ngôn ngữ: tiếng Hán, tiếng Đột Quyết và tiếng Túc Đặc để cho mọi người có thể hiểu rõ. Theo như công văn này bắt đầu từ ngày hôm nay A Đồ Mộc trấn sẽ chính thức đổi tên thành Yêu Long thành, và cũng sẽ chính thức sáp nhập vào bản đồ Đại Đường. Nội dung thứ hai của công văn chính là việc ghi danh hộ tịch, thời gian hạn định là ba ngày. Trong ba ngày này nếu như ai không đăng kí hộ tịch sẽ bị đuổi khỏi Yêu Long thành. Mặt khác, các thương nhân cũng phải tiến hành đăng kí buôn bán. Song song với việc tiến hành thông báo, động viên đăng kí hộ tịch thì Đường quân cho treo một tấm biển đề “ Yêu Long thành chính vụ thự” ở trước của một căn phòng trống ngay mặt đường, bên phía tây của con đường. Bên trong “ Yêu Long thành chính vụ thự nha” có hai viên quan còn trẻ tuổi. Bọn họ đang phân loại các hộ dân thường cũng như các hộ thương nhân buôn bán.

Rất nhanh, trước cửa của “ Chính vụ nha” đã có rất nhiều người đứng xếp hàng chờ đăng kí,. Những người xếp hàng này chủ yếu là người Đột Kỵ Thi, cũng có xuất hiện lác đắc vài người Túc Đặc, nhưng đó chỉ là hộ dân nghèo khó, còn đám thương nhân Túc Đặc mở cửa hàng, buôn bán thì chẳng hề thấy bóng.

Trong Yêu Long thành, không khí trở nên im ắng lạ thường. Trên đường cái chỉ có mấy đội hỵ binh của Đường quân qua lại dò xét. Người đi lại trên đường cũng thưa thớt, chỉ có là tình cờ gặp được mấy người đi đăng kí hộ tịch mà thôi. Mà người Túc Đặc thì không thấy một bóng dáng nào cả. Không khí nó quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức quỷ dị. Người ta cảm nhận được đằng sau sự im ắng, phẳng lặng này dường như đang cất giấu một sát cơ.

Lúc này Thi Dương đang tiến hành điều tra thu thập tin tức, hắn đang ngồi trong một tửu quán nhỏ. Việc làm ăn dường như đã đình trệ rất nhiều, ngay cả cửa quán cũng đóng lại rồi. Đến giờ phút này có bảy tám tên người Túc Đặc tụ tập ngồi quanh một cái bàn, đang tranh luận vấn đề gì đó sôi nổi lắm.

“ Các vị, ta và các người đều là những người thân của nhau đều là người Túc Đặc, chúng ta đã không quản khó khăn liều chết mà bám trụ ở A Đồ Mộc trấn này trong bao nhiêu năm, cũng đã tích lũy cho riêng mình một số sản nghiệp cũng không ít. Vậy mà chẳng lẽ chúng ta vì một chút hư danh củacủa Đường quân mà sợ hãi, vứt bỏ lại cơ nghiệp sau hai mươi mấy năm gây dựng hay sao? Làm thần dân của Đại Thực cũng tốt và Đại Đường cũng không sao. Nhưng mấu chốt là chúng ta phải có được lợi ích”

Người vừa nói những lời đó chính là Khang lão giả, ông ta là chủ của “ Yêu Long khách sạn” lớn nhất ở đây. Hai năm trước ông ta mới mở nó, tốn kém cũng lên tới hàng vạn hoàng kim tiền bạc. Những thứ tài phú này cùng với đủ loại hàng hóa như: trang sức tinh sảo, các gia cụ. Ngoài ra ông ta còn một lượng lớn nhà cửa, đất đai. Những thứ này căn bản là không thể nào mang đi được vì thế cho nên ông ta có khuynh hướng phục tùng sự thống trị của Đại Đường, yên ổn nộp thuế làm ăn.

Nhưng việc chấp nhận sự thống trị của Đại Đường chẳng qua cũng chỉ là ý kiến của mình ông ta, còn có những người khác ở trong thương hội nữa. Bọn họ phần lớn là phản đối việc thỏa hiệp với Đường quân. Điều này cũng hết sức dễ hiểu bởi vì, các thương nhân Túc Đặc luôn có huynh hướng ủng hộ Đại Thực mà phản đối Đường triều. Giả dụ bọn họ chịu đầu hàng Đường triều thì bọn họ có thể giữ được một chút lợi ích trước mắt, nhưng những người Túc Đặc ở Đại Thực và Hồi Hột sẽ không bao giờ tha thứ cho bọn họ tội phản bội. Hơn nữa trưởng lão trong Ma Ni Giáo cũng nhất định sẽ trục xuất bọn họ ra khỏi giáo hội Ma Ni.

Suy nghĩ của bọn họ là như vậy cho nên khi Khang lão giả đưa ra ý kiến của mình, mấy người bọn họ đều lên tiếng phản đối. Một gã trong số đó,tuổi trung niên, mặt như mặt ngựa cất tiếng phản đối đầy châm chọc:” Khang chấp sự nói làm thần dân của Đại Đường cũng tốt, thế có khác gì đi nói giúp cho bọn chúng”

“ Ngươi đúng là kẻ nậm máu phun người” Khang lão giả không nén được giận, liền đứng bật dậy chỉ thẳng vào tên mặt ngựa kia trách mắng hắn: “ Chỉ có loại tiểu nhân như ngươi mới nghĩ ta phản bội. Ta làm như thế tất cả là vì mọi người. Nếu ngươi cho là ta có lòng riêng thì.Tốt lắm. Bây giờ ngươi đang có tư tưởng đi khỏi đây. Vậy đợi khi Đường quân trục xuất ngươi ra khỏi kĩ viện của mình, ta sẽ chiếm lấy lão bà của ngươi và cả những phòng ốc đó nữa”

“ Ngươi nói cái gì” Tên mặt ngựa lúc này giận tím cả mặt, tay hắn nắm chặt thành quả đấm, cả người đổ dồn về phía trước, ánh mắt hắn nhìn về phía Khang lão giả đầy tức giận và hiếu chiến. Vị lão nhân họ Khang kia cũng không kém thế, ông ta lui về phía sau một bước, cúi xuống cầm một cái ghế băng dài thủ thế.

Mấy người còn lại trọng nhóm thấy sắp xảy xa một cuộc xô xát liền luống cuống, rối rít cất lời khuyên nhủ hai người : “ Chúng ta là người một nhà, cần gì phải làm tổn thương hòa khí như vậy. Có gì thì cứ từ từ nói đi đã”

“ Hừ, nói chuyện với các ngươi ta thấy không hợp. Ta đi trước đây. Các ngươi có thể vứt bỏ lại gia sản của mình, nhưng ta thì không” Khang lão giả vứt cái ghế băng xuống đất, nổi giận đùng đùng bước thẳng ra ngoài.

Tất cả những thương nhân Túc Đặc còn lại trong tửu quán đều im lặng nhìn theo bóng dáng của ông ta. Không ai nói một lời nào cả. Sự thực thì lời nói của Khang lão giả cũng rất có lý. Đường quân tổng cộng chỉ cho bọn họ có ba ngày để ghi danh, mà trong thời gian ba ngày này thì chặc chắn là người Hồi Hột hay Cát La Lộc cũng không thể tới để giải cứu họ được. Chẳng lẽ bọn họ thật sự muốn hy sinh đất đai, cửa hàng để rời đi hay sao?
“ Các vị, ta có ý kiến thế này, hay là chúng ta nên sử dụng lại biện pháp mà trước đây chúng ta dùng để đối phó với dân tộc Thổ Phiên mười năm về trước” Một lão chấp sự khác rốt cuộc cũng lên tiếng để đưa ra biện pháp giải quyết. Nghe vậy, ý nghĩ của những người xung quanh chợt rung lên, đây đúng là một biện pháp hay. Cách đây mười năm về trước, một cánh quân của dân tộc Thổ Phiên cũng đã từng qua đây. Chúng bắt bọn họ phải thần phục và vâng lệnh nhà vua Thổ Phiên. Tất cả mọi người ở A Đồ Mộc trấn khi đó ngoài miệng thì đều đồng ý thần phục, nhưng họ lại ngầm viết liên tiếp hai bức mật thư. Một bức gửi cho những người Túc Đặc ở Hồi Hột cầu cứu. Một bức chuyển tới Calipha của Đại Thực tỏ ý trung thành và mong Calipha giữ gìn công đạo. Cuối cùng đội quân Thổ Phiên kia cũng phải tháo lui. Calipha vì tin tưởng vào những lời nói trung thành của bọn họ trong bức thư cầu cứu nên cũng rộng lòng, không o ép A Đồ Mộc trấn nữa. Bây giờ đây, Đường quân kéo đến A Đồ Mộc trấn, sự biến của mười năm trước lại tái diễn. Vậy thì bọn họ tại sao lại không sử dụng biện pháp cũ chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện