Danh Môn
Chương 566: Toái Diệp phong vân (17)c
Giờ phút này, Mặc Nhã Lợi cũng đã quan sát rõ được Đường quân ở phía xa kia. Hắn âm thầm lấy làm kinh hãi, mới ngày hôm qua hắn còn nhận được tin thám báo là Đường quân mới còn ở Diệp Chi thành, nào ngờ hôm nay Đường quân đã tới đây án ngữ rồi. Nhưng khoảng cách của Đường quân với Bùi La tướng quân thành gần như vậy, mà xem diện tích bọn họ dàn quân thì quân số xem chừng cũng chẳng ít hơn bốn vạn quân của Mặc Nhã Lợi đâu. Năm xưa, sau trận chiến ở Sơ Lặc, Mặc Nhã Lợi đã bị Đường quân bắt làm tù binh suốt ba năm, hắn bị bắt đến làm thợ khai mỏ ở mỏ bạc Toái Diệp. Và cách đây hai năm hắn mới được Đường quân phóng thích. Có lẽ khoảng thời gian bị bắt làm tù binh đủ cho hắn hiểu phần nào về Đường quân, cho nên khi trở về Đại Thực, hắn lại được phong làm phó tướng. Nhưng như một con thú bị thương luôn sợ thợ săn, trong tiềm thức của Mặc Nhã Lợi vẫn luôn có sự e ngại Đường quân. Kinh nghiệm 3 năm làm tù binh cho hắn biết Đường quân huấn luyện nghiêm chỉnh, quân kỷ nghiêm minh, trang bị đầy đủ. Và mặc dù Đại Thực có thể làm mưa làm gió ở phía tây nhưng đối với đội quân cường mãnh của phương đông này thì cái đoàn quân của Calipha kia cũng chẳng thể nào dọa nạt được họ, thậm chí vũ khí trang bị còn có phần kém hơn.
“ Mặc Nhã Lợi tướng quân, chúng ta sẽ nghênh chiến ngay chứ” Một gã quân đoàn trưởng của quân đoàn Đột Quyết hung hăng đề nghị tấn công. Nguồn gốc của Đột Quyết nô đãi quân chính là những binh lính Đột Quyết mà Đại Thực bắt sống được trong trận chiến năm đó giữa Đại Thực với bọn người tây Đột Quyết. Sau khi số tù binh này được đưa về Đại Thực đã được chỉnh huấn lại thành quân đội của Đại Thực. Bọn họ trú đóng ở phía đông của sông A Mẫu hà. Mặc dù là nô lệ quân nhưng những binh lính này chủ yếu là đời thứ nhất của người Đột Quyết. Và trải qua hơn mười năm diễn biến, những người Đột Quyết đã trở thành một chủng tộc đặc thù ở Đại Thực, đời đời làm lính đánh thuê cho Đại Thực. Bọn họ cũng có vài điểm giống với đám quân hộ (quân hỗ trợ, hộ vệ của các thuộc quốc) của Đại Đường. Những binh lính Đột Quyết này tác chiến dũng mãnh, sức chiến đấu ngang ngửa với cận vệ quân của Calipha và Hô La San quân chính tông. Vì thế trong Đại Thực quân bọn chúng được đánh giá rất cao. Trên thực tế, ba trăm năm sau chính những người Đột Quyết này đã khống chế được cả quân sự và chính trị của hắc y Đại Thực và Calipha chỉ còn là bù nhìn cho bọn chúng giật dây. Và cái đội quân Đột Quyết này chính là tổ tiên của những người Thổ Nhĩ Kỳ hiện nay.
Thật ra trong thâm tâm của Mặc Nhã Lợi mà nói, ông ta chẳng muốn khai chiến với Đường quân làm gì, thậm chí còn có ý muốn rút lui về phía sau. Nhiệm vụ của hắn là ngăn chặn không cho Đường quân ngược bắc, chứ không hề được chỉ thị phải chủ động quyết chiến với Đường quân. Nhưng bất quá, hắn cũng ý thức được rằng nếu như hôm nay hắn rút lui về phía sau thì con đường hoạn lộ sau này của hắn đã hoàn toàn chấm hết. Calipha sẽ tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho một tên tướng hèn nhát bỏ chạy.
Hắn trầm ngâm một hồ lâu rồi quay đầu sang hỏi bốn gã quân đoàn trưởng: “ Ta cần một quân đoàn đi trước dò xét thực hư của Đường quân xem thế nào. Người Đột Quyết đánh trận đầu hay là để người Ai Cập đi thử trước đây”
“ Điều này còn phải hỏi nữa sao” Hai gã quân đoàn trưởng của quân đoàn Đột Quyết liếc mắt nhìn nhau, lời nói đầy vẻ ngạo mạn: “ Người Đột Quyết và Đại Đường mấy trăm năm nay liên tiếp đánh nhau. Còn có người nào nào đủ tư cách để đối trận với Đường quân chứ. Còn đám người đen trắng (chỉ Ai Cập quân) thì cứ đứng một bên đi đã”
“ Tốt lắm! Vậy thì hai quân đoàn Đột Quyết sẽ đi khiêu chiến với Đường quân trước. Không cần phải đấu cứng với chúng, nếu như cảm thấy không đánh được thì lập tức rút lui về” Mặc Nhã Lợi phân phó hai câu, rồi lập tức hạ lệnh: “ Quân đoàn 2 của Đột Quyết, xuất phát”
Sau khi Mặc Nhã Lợi ra lệnh một tiếng, lập tức một vạn Đột Quyết quân từ đại quân vọt lên phía trước, bọn chúng như một lưỡi đao sắc bén, tỏa ra sát khí đầy trời đất, lao thẳng về đội hình của Đường quân ở cách đó mấy dặm.
Cái đội quân Đột Quyết này không thể so sánh với đội quân Đột Quyết hùng mạnh năm xưa đã từng là đại kình địch ở phương bắc của cả nhà Tùy và nhà Đường trước đây. Khi đó quân Đột Quyết được biên chế cũng như trang bị rất tốt, không khác nhiều so với Đại Thực quân, hơn nữa vũ khí tầm xa còn có phần lợi hại hơn của Đại Thực. Sở dĩ như vậy là bởi vì bọn họ học được của người Hán kỹ thuật chế cung, nên cung tên bắn ta rất uy lực. Nhưng Đại Thực quân lại có sở trường dùng mâu ngắn, vì thế sau khi bị hợp nhất vào với Đại Thực quân, người Đột Quyết cũng bỏ cung tên và chuyển sang dùng mâu ngắn. Hơn nữa biên chế quân đội của họ cũng chuyển sang sao chép hoàn toàn của Đại Thực. Đó là lấy quân đoàn làm đơn vị tác chiến, gồm khoảng một vạn người. Mỗi quân đoàn lại chia thành mười đại đội, mỗi đại đội gồm một ngàn người. Dưới đại đội là trung đội, mỗi trung đội là một trăm người. Và cấp cuối cùng là tiểu đội, mỗi tiểu đội gồm mười người. Mỗi khi đội trưởng tử trận thì thì một thủ trưởng cấp trên sẽ bổ nhiệm đội trưởng mới.
“ Giết” Kỵ binh Đột Quyết hò hét lao đi với một khí thế áp đảo. Rất nhanh, bọn họ đã vượt lên phía trước hơn năm trăm bước.
Địch quân đã tấn công, nhưng bên phía Đường quân, thế trận vẫn như bàn thạch không hề nhúc nhích gì cả. Sáu ngàn nỏ binh của Đường quân bắt đầu nâng những chiếc nỏ bắn tầm xa nặng đến hai mươi cân lên và đặt cái cán nỏ vào hõm vai của mình. Mắt nheo nheo lạnh băng điều chỉnh và ngắm cho đầu mũi nhắm thẳng vào địch quân đang đông nghịt xông tới ở ngay trước mặt. Khoảng cách lúc này là ba trăm bước, kỵ binh Đột Quyết đã nằm trong tầm bắn của tên nỏ, nhưng trong khoảng cách ba trăm bươc uy lực của tên sẽ bị tiêu giảm rất nhiều, sẽ không thể xuyên qua áo giáp hay tấm chắn được. Vì thế nỏ binh vẫn không nhúc nhích gì cả, bọn họ vẫn đang đợi tầm bắn tốt nhất. Đội nỏ binh này đến từ Hà Đông, sau khi trải qua khóa huấn luyện nghiêm khắc trong ba năm, khả năng xác định khoảng cách bằng cảm giác của họ đã khá tốt. Trước đó bọn họ đã nhận được lệnh chỉ phát tên trong tầm một trăm bước cho nên không cần trống hiệu lệnh họ cũng tự biết khi nào thì có thể phát tiễn được.
Khoảng cách là hai trăm bước, nhưng nỏ binh vẫn như bất động, chỉ có ánh mắt thêm phần lãnh khốc, chăm chú nhìn vào cả vạn con ngựa đang chồm lên kia cùng với những tên Đột Quyết. Bọn họ thậm chí đã có thể nhìn rõ những khuôn mặt đầy lông lá lún phún của bọn Đột Quyết kia.
Một trăm bước! Sau một tiếng “ tách” nhẹ là những tiếng vun vút, xé gió mà lao đi. Hai ngàn mũi tên sắc lạnh, phảng phất như một đám mây đen xé tan đi cái giá lạnh của màn sương mà phi thẳng tới cái đám kỵ binh Đột Quyết đông như kiến cỏ đang ở ngay trước mặt kia. Những mũi tên đầy uy lực, xuyên thủng những tấm chắn, cắm thẳng vào đầu, vào ngực của địch quân. Những tiếng la hét thảm thiết vang lên liên tiếp. Những tên binh lính Đột Quyết trúng tên ngã vật xuống đất, và bị giẫm nát bởi những vó ngựa của chính đồng đội mình ở phía sau. Hàng tiễn thứ nhất đã có bốn trăm tên Đột Quyết tử trận. Cái quân đoàn ấy nhìn như bị cắt mất một lớp da đi rồi. Sau đó hàng tiễn thứ hai rồi hàng tiễn thứ ba thay nhau bắn tới. Sau hai loạt (sáu hàng) tên bắn, với uy lực mạnh mẽ nỏ trận của Đường quân đã khiến cho binh đoàn Đột Quyết thảm trọng, trên mặt đất có vô số binh lính bị chết và bị thương đang giãy giụa trên mặt đất và trở thành những vật cản cho những chiến mã ở phía sau xông lên. Và rõ ràng thế tiến công của bọn người Đột Quyết này đã bị chặn lại rồi.
“ Tùng! Tùng! Tùng!” Chiếc trống da khổng lồ bên phía Đường quân được một lính lực lưỡng đánh lên. Đó chính là hiệu lệnh cho nỏ binh lập tức rút lui về phía sau bằng các khoảng trống của Mạch Đao quân. Rất nhanh chóng, số nỏ binh này nhanh chóng lùi về phía sau chừng hơn ba trăm bước và lại tiếp tục dàn trận nỏ ở đây. Nhưng bọn họ cũng đồng thời để cho gần ngàn nỏ quân dừng lại ở ngay sau Mạch Đao quân chừng sáu mươi bước. Gần một ngàn quân này, ngồi xổm xuống, lắp tên, kéo dây nỏ sẵn sàng. Bọn họ đang chờ đợi cơ hội bọn người Đột Quyết kia bị lỡ một nhịp để mà bắn hạ cái lũ chim “ Đột Quyết “ kia. Quân Đột Quyết bị cái hào rộng một trượng kia là cho phân tán sự chứ ý, bọn chúng rối rít cho ngựa thả chậm tốc độ lại để lấy tầm vọt qua chiến hào. Và trong khoảng thời gian ngắn khi và kỵ binh Đột Quyết thúc ngựa nhảy qua chiến hào thì nỏ binh cũng thần tốc vọt qua tầm ném của mâu ngắn bên phía Đại Thực. Đây chính là tác dụng của chiến hào. Mặc dù nó không thể ngăn cản kỵ binh Đột Quyết xung phong nhưng nó lại đem lại thời gian cho nỏ binh rút lui thành công, không bị mâu ngắn của Đại Thực gây thương tích. Có lẽ đây chính là chi tiết quyết định thành bại, thường thường chỉ cần một chi tiết nhỏ thôi nhưng cũng có thể cứu vãn tính mạng của cả trăm ngàn binh lính.
Sau khi vọt qua chiến hào, kỵ binh Đột Quyết chạy thúc ngựa chạy thật nhanh, trong khoảng bốn mươi bước là đủ để bọn chúng chạy đà cho việc ném mâu. Tốc độ và sức mạnh đã tích đủ , kỵ binh Đột Quyết rào rào ném những cây mâu ngắn về phía Đường quân. Nhưng lúc này, năm ngàn Mạch Đao quân đã chỉnh tề đợi sẵn, bọn họ hét lên một tiếng, nỏ binh triệt thoái ra phía sau đồng thời đứng áp sát, trợ lực ngay sau số Mạch Đao quân, tạo thành một bức tường đồng vách sắt kiên cố. Những đoản mâu kia lao đến gặp phải trọng giáp của Mạch Đao quân vang lên những tiếng đinh đang, đinh đang, rồi rơi lả tả xuống mặt đất. Những mâu ngắn này khó có thể mảy may làm xây xát được Mạch Đao quân. Năm ngàn Mạch Đao quân nhanh chóng giữ cầm ngang mạch đao. Năm ngàn mạch đao thẳng tắp, sắc nhọn và dày đặc như một rừng đao, phát ra hàn quang sáng lòe xông thẳng lên phía trước giết địch. p tới.
“ Mặc Nhã Lợi tướng quân, chúng ta sẽ nghênh chiến ngay chứ” Một gã quân đoàn trưởng của quân đoàn Đột Quyết hung hăng đề nghị tấn công. Nguồn gốc của Đột Quyết nô đãi quân chính là những binh lính Đột Quyết mà Đại Thực bắt sống được trong trận chiến năm đó giữa Đại Thực với bọn người tây Đột Quyết. Sau khi số tù binh này được đưa về Đại Thực đã được chỉnh huấn lại thành quân đội của Đại Thực. Bọn họ trú đóng ở phía đông của sông A Mẫu hà. Mặc dù là nô lệ quân nhưng những binh lính này chủ yếu là đời thứ nhất của người Đột Quyết. Và trải qua hơn mười năm diễn biến, những người Đột Quyết đã trở thành một chủng tộc đặc thù ở Đại Thực, đời đời làm lính đánh thuê cho Đại Thực. Bọn họ cũng có vài điểm giống với đám quân hộ (quân hỗ trợ, hộ vệ của các thuộc quốc) của Đại Đường. Những binh lính Đột Quyết này tác chiến dũng mãnh, sức chiến đấu ngang ngửa với cận vệ quân của Calipha và Hô La San quân chính tông. Vì thế trong Đại Thực quân bọn chúng được đánh giá rất cao. Trên thực tế, ba trăm năm sau chính những người Đột Quyết này đã khống chế được cả quân sự và chính trị của hắc y Đại Thực và Calipha chỉ còn là bù nhìn cho bọn chúng giật dây. Và cái đội quân Đột Quyết này chính là tổ tiên của những người Thổ Nhĩ Kỳ hiện nay.
Thật ra trong thâm tâm của Mặc Nhã Lợi mà nói, ông ta chẳng muốn khai chiến với Đường quân làm gì, thậm chí còn có ý muốn rút lui về phía sau. Nhiệm vụ của hắn là ngăn chặn không cho Đường quân ngược bắc, chứ không hề được chỉ thị phải chủ động quyết chiến với Đường quân. Nhưng bất quá, hắn cũng ý thức được rằng nếu như hôm nay hắn rút lui về phía sau thì con đường hoạn lộ sau này của hắn đã hoàn toàn chấm hết. Calipha sẽ tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho một tên tướng hèn nhát bỏ chạy.
Hắn trầm ngâm một hồ lâu rồi quay đầu sang hỏi bốn gã quân đoàn trưởng: “ Ta cần một quân đoàn đi trước dò xét thực hư của Đường quân xem thế nào. Người Đột Quyết đánh trận đầu hay là để người Ai Cập đi thử trước đây”
“ Điều này còn phải hỏi nữa sao” Hai gã quân đoàn trưởng của quân đoàn Đột Quyết liếc mắt nhìn nhau, lời nói đầy vẻ ngạo mạn: “ Người Đột Quyết và Đại Đường mấy trăm năm nay liên tiếp đánh nhau. Còn có người nào nào đủ tư cách để đối trận với Đường quân chứ. Còn đám người đen trắng (chỉ Ai Cập quân) thì cứ đứng một bên đi đã”
“ Tốt lắm! Vậy thì hai quân đoàn Đột Quyết sẽ đi khiêu chiến với Đường quân trước. Không cần phải đấu cứng với chúng, nếu như cảm thấy không đánh được thì lập tức rút lui về” Mặc Nhã Lợi phân phó hai câu, rồi lập tức hạ lệnh: “ Quân đoàn 2 của Đột Quyết, xuất phát”
Sau khi Mặc Nhã Lợi ra lệnh một tiếng, lập tức một vạn Đột Quyết quân từ đại quân vọt lên phía trước, bọn chúng như một lưỡi đao sắc bén, tỏa ra sát khí đầy trời đất, lao thẳng về đội hình của Đường quân ở cách đó mấy dặm.
Cái đội quân Đột Quyết này không thể so sánh với đội quân Đột Quyết hùng mạnh năm xưa đã từng là đại kình địch ở phương bắc của cả nhà Tùy và nhà Đường trước đây. Khi đó quân Đột Quyết được biên chế cũng như trang bị rất tốt, không khác nhiều so với Đại Thực quân, hơn nữa vũ khí tầm xa còn có phần lợi hại hơn của Đại Thực. Sở dĩ như vậy là bởi vì bọn họ học được của người Hán kỹ thuật chế cung, nên cung tên bắn ta rất uy lực. Nhưng Đại Thực quân lại có sở trường dùng mâu ngắn, vì thế sau khi bị hợp nhất vào với Đại Thực quân, người Đột Quyết cũng bỏ cung tên và chuyển sang dùng mâu ngắn. Hơn nữa biên chế quân đội của họ cũng chuyển sang sao chép hoàn toàn của Đại Thực. Đó là lấy quân đoàn làm đơn vị tác chiến, gồm khoảng một vạn người. Mỗi quân đoàn lại chia thành mười đại đội, mỗi đại đội gồm một ngàn người. Dưới đại đội là trung đội, mỗi trung đội là một trăm người. Và cấp cuối cùng là tiểu đội, mỗi tiểu đội gồm mười người. Mỗi khi đội trưởng tử trận thì thì một thủ trưởng cấp trên sẽ bổ nhiệm đội trưởng mới.
“ Giết” Kỵ binh Đột Quyết hò hét lao đi với một khí thế áp đảo. Rất nhanh, bọn họ đã vượt lên phía trước hơn năm trăm bước.
Địch quân đã tấn công, nhưng bên phía Đường quân, thế trận vẫn như bàn thạch không hề nhúc nhích gì cả. Sáu ngàn nỏ binh của Đường quân bắt đầu nâng những chiếc nỏ bắn tầm xa nặng đến hai mươi cân lên và đặt cái cán nỏ vào hõm vai của mình. Mắt nheo nheo lạnh băng điều chỉnh và ngắm cho đầu mũi nhắm thẳng vào địch quân đang đông nghịt xông tới ở ngay trước mặt. Khoảng cách lúc này là ba trăm bước, kỵ binh Đột Quyết đã nằm trong tầm bắn của tên nỏ, nhưng trong khoảng cách ba trăm bươc uy lực của tên sẽ bị tiêu giảm rất nhiều, sẽ không thể xuyên qua áo giáp hay tấm chắn được. Vì thế nỏ binh vẫn không nhúc nhích gì cả, bọn họ vẫn đang đợi tầm bắn tốt nhất. Đội nỏ binh này đến từ Hà Đông, sau khi trải qua khóa huấn luyện nghiêm khắc trong ba năm, khả năng xác định khoảng cách bằng cảm giác của họ đã khá tốt. Trước đó bọn họ đã nhận được lệnh chỉ phát tên trong tầm một trăm bước cho nên không cần trống hiệu lệnh họ cũng tự biết khi nào thì có thể phát tiễn được.
Khoảng cách là hai trăm bước, nhưng nỏ binh vẫn như bất động, chỉ có ánh mắt thêm phần lãnh khốc, chăm chú nhìn vào cả vạn con ngựa đang chồm lên kia cùng với những tên Đột Quyết. Bọn họ thậm chí đã có thể nhìn rõ những khuôn mặt đầy lông lá lún phún của bọn Đột Quyết kia.
Một trăm bước! Sau một tiếng “ tách” nhẹ là những tiếng vun vút, xé gió mà lao đi. Hai ngàn mũi tên sắc lạnh, phảng phất như một đám mây đen xé tan đi cái giá lạnh của màn sương mà phi thẳng tới cái đám kỵ binh Đột Quyết đông như kiến cỏ đang ở ngay trước mặt kia. Những mũi tên đầy uy lực, xuyên thủng những tấm chắn, cắm thẳng vào đầu, vào ngực của địch quân. Những tiếng la hét thảm thiết vang lên liên tiếp. Những tên binh lính Đột Quyết trúng tên ngã vật xuống đất, và bị giẫm nát bởi những vó ngựa của chính đồng đội mình ở phía sau. Hàng tiễn thứ nhất đã có bốn trăm tên Đột Quyết tử trận. Cái quân đoàn ấy nhìn như bị cắt mất một lớp da đi rồi. Sau đó hàng tiễn thứ hai rồi hàng tiễn thứ ba thay nhau bắn tới. Sau hai loạt (sáu hàng) tên bắn, với uy lực mạnh mẽ nỏ trận của Đường quân đã khiến cho binh đoàn Đột Quyết thảm trọng, trên mặt đất có vô số binh lính bị chết và bị thương đang giãy giụa trên mặt đất và trở thành những vật cản cho những chiến mã ở phía sau xông lên. Và rõ ràng thế tiến công của bọn người Đột Quyết này đã bị chặn lại rồi.
“ Tùng! Tùng! Tùng!” Chiếc trống da khổng lồ bên phía Đường quân được một lính lực lưỡng đánh lên. Đó chính là hiệu lệnh cho nỏ binh lập tức rút lui về phía sau bằng các khoảng trống của Mạch Đao quân. Rất nhanh chóng, số nỏ binh này nhanh chóng lùi về phía sau chừng hơn ba trăm bước và lại tiếp tục dàn trận nỏ ở đây. Nhưng bọn họ cũng đồng thời để cho gần ngàn nỏ quân dừng lại ở ngay sau Mạch Đao quân chừng sáu mươi bước. Gần một ngàn quân này, ngồi xổm xuống, lắp tên, kéo dây nỏ sẵn sàng. Bọn họ đang chờ đợi cơ hội bọn người Đột Quyết kia bị lỡ một nhịp để mà bắn hạ cái lũ chim “ Đột Quyết “ kia. Quân Đột Quyết bị cái hào rộng một trượng kia là cho phân tán sự chứ ý, bọn chúng rối rít cho ngựa thả chậm tốc độ lại để lấy tầm vọt qua chiến hào. Và trong khoảng thời gian ngắn khi và kỵ binh Đột Quyết thúc ngựa nhảy qua chiến hào thì nỏ binh cũng thần tốc vọt qua tầm ném của mâu ngắn bên phía Đại Thực. Đây chính là tác dụng của chiến hào. Mặc dù nó không thể ngăn cản kỵ binh Đột Quyết xung phong nhưng nó lại đem lại thời gian cho nỏ binh rút lui thành công, không bị mâu ngắn của Đại Thực gây thương tích. Có lẽ đây chính là chi tiết quyết định thành bại, thường thường chỉ cần một chi tiết nhỏ thôi nhưng cũng có thể cứu vãn tính mạng của cả trăm ngàn binh lính.
Sau khi vọt qua chiến hào, kỵ binh Đột Quyết chạy thúc ngựa chạy thật nhanh, trong khoảng bốn mươi bước là đủ để bọn chúng chạy đà cho việc ném mâu. Tốc độ và sức mạnh đã tích đủ , kỵ binh Đột Quyết rào rào ném những cây mâu ngắn về phía Đường quân. Nhưng lúc này, năm ngàn Mạch Đao quân đã chỉnh tề đợi sẵn, bọn họ hét lên một tiếng, nỏ binh triệt thoái ra phía sau đồng thời đứng áp sát, trợ lực ngay sau số Mạch Đao quân, tạo thành một bức tường đồng vách sắt kiên cố. Những đoản mâu kia lao đến gặp phải trọng giáp của Mạch Đao quân vang lên những tiếng đinh đang, đinh đang, rồi rơi lả tả xuống mặt đất. Những mâu ngắn này khó có thể mảy may làm xây xát được Mạch Đao quân. Năm ngàn Mạch Đao quân nhanh chóng giữ cầm ngang mạch đao. Năm ngàn mạch đao thẳng tắp, sắc nhọn và dày đặc như một rừng đao, phát ra hàn quang sáng lòe xông thẳng lên phía trước giết địch. p tới.
Bình luận truyện