Dạo Bước Phồn Hoa
Chương 708: Bị tập kích
Mẫn phu nhân và Mẫn Giang Thần đang thêu thùa trong phòng.
“Không xong rồi.” Hạ nhân kêu to chạy vào.
Kim trong tay Mẫn phu nhân suýt nữa đâm vào ngón tay, Quản sự trong phòng lập tức ra ngoài đón, dẫn một người hầu mặt không còn chút máu nào vào.
Mặt người hầu đầy mồ hôi, trong mắt tràn ngập lo lắng: “Phu nhân, là lão gia, lão gia xảy ra chuyện rồi.”
Lo lắng sợ hãi mấy ngày, trong chớp mắt tất cả đều bùng nổ, Mẫn phu nhân che lấy ngực, há miệng không nói ra được nửa chữ, Mẫn Giang Thần thấy vậy liền vội vàng tiến lên đỡ, ngẩng đầu lên hỏi người hầu: “Rốt cuộc làm sao?’
Người hầu nói: “Là một bách hộ của cấm quân đến đưa tin, lão gia lúc thủ thành bắc bị trúng tên, Đại gia đã đưa lão gia đến Vệ sở chữa trị rồi.”
Cấm quân tới đưa tin, nếu như vết thương của lão gia không nặng, sẽ không nói không rõ như vậy, có thể thấy là vô cùng nguy hiểm.
Mẫn phu nhân cơ hồ không thở nổi: “Mau, sai người chuẩn bị xe, chúng ta đến… Vệ sở…”
Mẫn Giang Thần cố nén nước mắt khuyên Mẫn phu nhân: “Lang Hoa nhất định sẽ tận lực cứu phụ thân, mẫu thân trước đừng gấp, nếu như người lại ngã bệnh nữa, phụ thân phải làm thế nào đây.”
Mẫn phu nhân nắm chặt tay Mẫn Giang Thần: “Ta biết rồi.”
Hai mẹ con đi thẳng đến Vệ sở.
Mẫn Tử Thần đã biến thành một cái tượng đất trong Vệ sở, bất động đứng ở đó, trơ mắt nhìn Lang Hoa dẫn lang trung cứu chữa cho Mẫn Hoài.
“Tử Thần,” Lục Anh đi tới nói, “Đây là trên tường thành bắc gặp quân phản loạn sao?”
Mẫn Tử Thần lắc đầu.
Lục Anh nói tiếp: “Tại sao Mẫn đại nhân không mặc áo giáp?” Nếu như mang người đến trên thành kháng địch không thể nào chỉ mặc một bộ quan phục được.
Mẫn Tử Thần vẫn lắc đầu.
“Tử Thần,” Lục Anh dùng sức kéo Mẫn Tử Thần một cái, “Huynh rốt cuộc tìm được Mẫn đại nhân ở đâu?”
Mắt Mẫn Tử Thần đỏ ngầu, hồi lâu mới mở miệng: “Ta ở chỗ cách cổng thành mấy trăm mét... lúc ta tới phụ thân đã trúng tên rồi, không nói được gì cả.”
Ngón tay Mẫn Tử Thần dần dần thu chặt lại: “Nếu như ta có thể sớm đi qua đó, có lẽ sẽ không phải là cái bộ dạng này, ta làm sao cũng không ngờ bọn chúng sẽ tiến vào trong thành, ta tưởng là đều phòng thủ được rồi.”
Một chậu máu loãng bị bưng ra, cả người Mẫn Tử Thần suýt nữa ngã xuống đất. Hắn đã từng luôn tranh cãi với phụ thân nhưng bây giờ hắn hy vọng biết bao phụ thân có thể đứng lên hung hăng đánh cho hắn một trận.
Mẫn Tử Thần đang nghĩ tới đây thì thấy Lang Hoa đã đứng lên lau sạch tay.
Mẫn Tử Thần lập tức tiến lên hành lễ: “Khánh Vương phi, phụ thân ta… phụ thân ta thế nào rồi.”
Lang Hoa nói: “Vết thương đã khâu lại rồi, chỉ là Mẫn đại nhân trừ trúng mấy mũi tên ra còn bị vũ khí làm bị thương, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.”
Trái tim Mẫn Tử Thần hoàn toàn trầm xuống.
“Lão gia...”
Mẫn phu nhân vừa chạy tới nghe thấy lời này mặt đầy hốt hoảng, không quan tâm gì nữa lập tức đi xem Mẫn Hoài trên giường.
Mẫn phu nhân khóc nức nở, trái tim Lang Hoa cũng chua xót.
Ở Trấn Giang cùng kháng địch với Mẫn đại nhân dường như mới xảy ra ngày hôm qua, không ngờ Mẫn đại nhân lại gặp phải thủ đoạn hiểm độc lúc này.
Lang Hoa nhìn Vân Thường: “Đến nha môn mời Triệu chỉ huy sứ tới một chuyến, trong thành sợ rằng còn có gian tế của Ninh Vương, vết thương của Mẫn đại nhân có điều kỳ lạ.”
Lang Hoa nói xong ngẩng đầu lên, vừa vặn đón lấy tầm mắt Lục Anh, vẻ mặt Lục Anh nặng nề hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này.
Mẫn Hoài mặc quan phục hoặc là chuẩn bị đến nha môn, hoặc là muốn vào cung diện thánh, Mẫn đại nhân liệu có phải biết được chuyện gì cho nên mới bị thương.
“Mẫn đại nhân ở đâu?”
Cố Thế Hoành và Từ Tùng Nguyên một trước một sau vào quân trướng.
Nghe thấy tiếng khóc của Mẫn phu nhân, sắc mặt hai người đều có chút khó coi.
Cố Thế Hoành nhìn Lang Hoa trước: “Thế nào rồi?”
Sắc mặt Lang Hoa tối sầm, bây giờ thiếu dược liệu, cho dù nàng khâu vết thương lại rồi nhưng nếu như vết thương không thể khép lại ngược lại phát sốt, Mẫn Hoài sẽ có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Ở trong Vệ sở đã có quá nhiều ví dụ như vậy.
“Lang Hoa,” Mẫn Giang Thần đi tới, “Nghe nói Từ Thế thúc trước đó vài ngày cũng bị thương, mấy ngày nay mới thấy chuyển biến tốt, phụ thân ta… phụ thân ta so với Thế thúc…”
Mẫn Giang Thần nói tới đây, nghẹn ngào không thể nói tiếp.
Lang Hoa đi lên trước giơ tay ra ôm Mẫn Giang Thần vào lòng. Từ khi xảy ra chuyện của Lục Anh, hai người đã rất ít gần gũi như vậy.
“A Thần,” Lang Hoa thấp giọng nói, “Tỷ phải chăm sóc tốt cho Mẫn phu nhân, chỉ cần Mẫn đại nhân có thể chống đỡ qua mấy ngày này thì có thể sẽ ổn thôi.”
Mẫn Giang Thần gật gật đầu, hồi lâu mới thẳng người lên, kéo tay Lang Hoa: “Nếu như không phải muội, phụ thân ta có thể đã… mấy ngày nay ta luôn muốn tới nói chuyện với muội, biết muội vất vả ở Vệ sở, cho nên ta... ta… ta còn chưa chúc mừng muội được phong làm Khánh Vương phi.”
Mẫn Giang Thần kêu người đưa lễ vật tới, túi tiền màu vàng nhạt, phía trên thêu hoa mẫu đơn, là màu sắc và kiểu dáng nàng thích: “Túi tiền muội đã nhận rồi.”
Mẫn Giang Thần mím mím môi: “Trong thành đã loạn cả lên, mọi người đều hy vọng Khánh Vương có thể sớm đến kinh thành. Đây là lòng người hướng đến, tương lai muội nhất định sẽ càng ngày càng tốt.” Đây cũng là kỳ vọng thật tâm của nàng ta.
“Tỷ cũng sẽ như vậy,” Lang Hoa nói, “Mẫn gia trên dưới còn cần tỷ chăm sóc.”
Mẫn Giang Thần gật đầu, có lẽ ở bên cạnh Lang Hoa lâu rồi, nàng cũng dần dần hiểu một đạo lý, mình từ đầu đến cuối là một kẻ ngốc, vĩnh viễn đều không thấy rõ con đường trước mặt rốt cuộc là hướng đến nơi nào.
...
“Trên trời, trên trời là thứ gì thế.”
Bên ngoài truyền tới một trận huyên náo.
“Đó là con diều.”
“Phía trên có thứ gì đó.”
Lang Hoa lờ mờ nghe thấy tiếng tiêu trong trẻo, xen lẫn trong tiếng người.
Tiếng tiêu.
Trái tim Lang Hoa nhảy loạn lên, nàng bước nhanh ra ngoài.
Mấy chiếc diều giấy bay lượn trên bầu trời xanh biếc, gió thổi qua diều giấy phát ra tiếng tiêu.
Đây không phải là diều giấy, đây là phong tranh, Bùi Khởi Đường từng tặng cho nàng phong tranh na ná như thế, chỉ có điều bên trên buộc dây đàn.
Lang Hoa chỉ cảm thấy một luồng nhiệt ấm áp chảy trong lòng nàng.
Bùi Khởi Đường trở lại rồi.
Nàng lập tức vững dạ, bởi vì hắn đã ở ngoài thành, vô cùng gần nàng rồi, chỉ cách một bức tường thành.
Lang Hoa nhìn lão Nhạc bên cạnh: “Tra cho rõ chuyện của Mẫn đại nhân.”
Bên ngoài thành giao cho Bùi Khởi Đường, nhưng chuyện bên trong thành nàng phải làm cho rõ, rốt cuộc là ai phá rối ở kinh thành, nàng nhất định phải tìm được người này ra.
Nhưng trước khi làm thế...
Lang Hoa nói: “Ta muốn đến tường thành xem xem.”
Bùi Khởi Đường đến kinh nhanh như vậy, chỉ sợ là dẫn kỵ binh, Quảng Nam có thể có bao nhiêu kỵ binh, nàng mặc dù không biết, nhưng nhất định sẽ không có mấy ngàn người.
Ít người như vậy đến đối phó với Ninh Vương, Lang Hoa không thể nào không lo lắng.
Vân Thường bên cạnh nghe thấy nhíu mày: “Trên thành nguy hiểm, Vương phi muốn biết cái gì, không bằng để ta đi nghe ngóng...” Vừa rồi không ngừng có thương binh bị khiêng xuống.
“Đó là lúc trước,” Lang Hoa nói, “Bây giờ tình thế đã thay đổi, Ninh Vương không còn để ý đến công thành rồi.”
Kỵ binh đột nhiên xuất hiện, nhất định sẽ làm loạn trận cước của Ninh Vương.
“Không xong rồi.” Hạ nhân kêu to chạy vào.
Kim trong tay Mẫn phu nhân suýt nữa đâm vào ngón tay, Quản sự trong phòng lập tức ra ngoài đón, dẫn một người hầu mặt không còn chút máu nào vào.
Mặt người hầu đầy mồ hôi, trong mắt tràn ngập lo lắng: “Phu nhân, là lão gia, lão gia xảy ra chuyện rồi.”
Lo lắng sợ hãi mấy ngày, trong chớp mắt tất cả đều bùng nổ, Mẫn phu nhân che lấy ngực, há miệng không nói ra được nửa chữ, Mẫn Giang Thần thấy vậy liền vội vàng tiến lên đỡ, ngẩng đầu lên hỏi người hầu: “Rốt cuộc làm sao?’
Người hầu nói: “Là một bách hộ của cấm quân đến đưa tin, lão gia lúc thủ thành bắc bị trúng tên, Đại gia đã đưa lão gia đến Vệ sở chữa trị rồi.”
Cấm quân tới đưa tin, nếu như vết thương của lão gia không nặng, sẽ không nói không rõ như vậy, có thể thấy là vô cùng nguy hiểm.
Mẫn phu nhân cơ hồ không thở nổi: “Mau, sai người chuẩn bị xe, chúng ta đến… Vệ sở…”
Mẫn Giang Thần cố nén nước mắt khuyên Mẫn phu nhân: “Lang Hoa nhất định sẽ tận lực cứu phụ thân, mẫu thân trước đừng gấp, nếu như người lại ngã bệnh nữa, phụ thân phải làm thế nào đây.”
Mẫn phu nhân nắm chặt tay Mẫn Giang Thần: “Ta biết rồi.”
Hai mẹ con đi thẳng đến Vệ sở.
Mẫn Tử Thần đã biến thành một cái tượng đất trong Vệ sở, bất động đứng ở đó, trơ mắt nhìn Lang Hoa dẫn lang trung cứu chữa cho Mẫn Hoài.
“Tử Thần,” Lục Anh đi tới nói, “Đây là trên tường thành bắc gặp quân phản loạn sao?”
Mẫn Tử Thần lắc đầu.
Lục Anh nói tiếp: “Tại sao Mẫn đại nhân không mặc áo giáp?” Nếu như mang người đến trên thành kháng địch không thể nào chỉ mặc một bộ quan phục được.
Mẫn Tử Thần vẫn lắc đầu.
“Tử Thần,” Lục Anh dùng sức kéo Mẫn Tử Thần một cái, “Huynh rốt cuộc tìm được Mẫn đại nhân ở đâu?”
Mắt Mẫn Tử Thần đỏ ngầu, hồi lâu mới mở miệng: “Ta ở chỗ cách cổng thành mấy trăm mét... lúc ta tới phụ thân đã trúng tên rồi, không nói được gì cả.”
Ngón tay Mẫn Tử Thần dần dần thu chặt lại: “Nếu như ta có thể sớm đi qua đó, có lẽ sẽ không phải là cái bộ dạng này, ta làm sao cũng không ngờ bọn chúng sẽ tiến vào trong thành, ta tưởng là đều phòng thủ được rồi.”
Một chậu máu loãng bị bưng ra, cả người Mẫn Tử Thần suýt nữa ngã xuống đất. Hắn đã từng luôn tranh cãi với phụ thân nhưng bây giờ hắn hy vọng biết bao phụ thân có thể đứng lên hung hăng đánh cho hắn một trận.
Mẫn Tử Thần đang nghĩ tới đây thì thấy Lang Hoa đã đứng lên lau sạch tay.
Mẫn Tử Thần lập tức tiến lên hành lễ: “Khánh Vương phi, phụ thân ta… phụ thân ta thế nào rồi.”
Lang Hoa nói: “Vết thương đã khâu lại rồi, chỉ là Mẫn đại nhân trừ trúng mấy mũi tên ra còn bị vũ khí làm bị thương, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.”
Trái tim Mẫn Tử Thần hoàn toàn trầm xuống.
“Lão gia...”
Mẫn phu nhân vừa chạy tới nghe thấy lời này mặt đầy hốt hoảng, không quan tâm gì nữa lập tức đi xem Mẫn Hoài trên giường.
Mẫn phu nhân khóc nức nở, trái tim Lang Hoa cũng chua xót.
Ở Trấn Giang cùng kháng địch với Mẫn đại nhân dường như mới xảy ra ngày hôm qua, không ngờ Mẫn đại nhân lại gặp phải thủ đoạn hiểm độc lúc này.
Lang Hoa nhìn Vân Thường: “Đến nha môn mời Triệu chỉ huy sứ tới một chuyến, trong thành sợ rằng còn có gian tế của Ninh Vương, vết thương của Mẫn đại nhân có điều kỳ lạ.”
Lang Hoa nói xong ngẩng đầu lên, vừa vặn đón lấy tầm mắt Lục Anh, vẻ mặt Lục Anh nặng nề hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này.
Mẫn Hoài mặc quan phục hoặc là chuẩn bị đến nha môn, hoặc là muốn vào cung diện thánh, Mẫn đại nhân liệu có phải biết được chuyện gì cho nên mới bị thương.
“Mẫn đại nhân ở đâu?”
Cố Thế Hoành và Từ Tùng Nguyên một trước một sau vào quân trướng.
Nghe thấy tiếng khóc của Mẫn phu nhân, sắc mặt hai người đều có chút khó coi.
Cố Thế Hoành nhìn Lang Hoa trước: “Thế nào rồi?”
Sắc mặt Lang Hoa tối sầm, bây giờ thiếu dược liệu, cho dù nàng khâu vết thương lại rồi nhưng nếu như vết thương không thể khép lại ngược lại phát sốt, Mẫn Hoài sẽ có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Ở trong Vệ sở đã có quá nhiều ví dụ như vậy.
“Lang Hoa,” Mẫn Giang Thần đi tới, “Nghe nói Từ Thế thúc trước đó vài ngày cũng bị thương, mấy ngày nay mới thấy chuyển biến tốt, phụ thân ta… phụ thân ta so với Thế thúc…”
Mẫn Giang Thần nói tới đây, nghẹn ngào không thể nói tiếp.
Lang Hoa đi lên trước giơ tay ra ôm Mẫn Giang Thần vào lòng. Từ khi xảy ra chuyện của Lục Anh, hai người đã rất ít gần gũi như vậy.
“A Thần,” Lang Hoa thấp giọng nói, “Tỷ phải chăm sóc tốt cho Mẫn phu nhân, chỉ cần Mẫn đại nhân có thể chống đỡ qua mấy ngày này thì có thể sẽ ổn thôi.”
Mẫn Giang Thần gật gật đầu, hồi lâu mới thẳng người lên, kéo tay Lang Hoa: “Nếu như không phải muội, phụ thân ta có thể đã… mấy ngày nay ta luôn muốn tới nói chuyện với muội, biết muội vất vả ở Vệ sở, cho nên ta... ta… ta còn chưa chúc mừng muội được phong làm Khánh Vương phi.”
Mẫn Giang Thần kêu người đưa lễ vật tới, túi tiền màu vàng nhạt, phía trên thêu hoa mẫu đơn, là màu sắc và kiểu dáng nàng thích: “Túi tiền muội đã nhận rồi.”
Mẫn Giang Thần mím mím môi: “Trong thành đã loạn cả lên, mọi người đều hy vọng Khánh Vương có thể sớm đến kinh thành. Đây là lòng người hướng đến, tương lai muội nhất định sẽ càng ngày càng tốt.” Đây cũng là kỳ vọng thật tâm của nàng ta.
“Tỷ cũng sẽ như vậy,” Lang Hoa nói, “Mẫn gia trên dưới còn cần tỷ chăm sóc.”
Mẫn Giang Thần gật đầu, có lẽ ở bên cạnh Lang Hoa lâu rồi, nàng cũng dần dần hiểu một đạo lý, mình từ đầu đến cuối là một kẻ ngốc, vĩnh viễn đều không thấy rõ con đường trước mặt rốt cuộc là hướng đến nơi nào.
...
“Trên trời, trên trời là thứ gì thế.”
Bên ngoài truyền tới một trận huyên náo.
“Đó là con diều.”
“Phía trên có thứ gì đó.”
Lang Hoa lờ mờ nghe thấy tiếng tiêu trong trẻo, xen lẫn trong tiếng người.
Tiếng tiêu.
Trái tim Lang Hoa nhảy loạn lên, nàng bước nhanh ra ngoài.
Mấy chiếc diều giấy bay lượn trên bầu trời xanh biếc, gió thổi qua diều giấy phát ra tiếng tiêu.
Đây không phải là diều giấy, đây là phong tranh, Bùi Khởi Đường từng tặng cho nàng phong tranh na ná như thế, chỉ có điều bên trên buộc dây đàn.
Lang Hoa chỉ cảm thấy một luồng nhiệt ấm áp chảy trong lòng nàng.
Bùi Khởi Đường trở lại rồi.
Nàng lập tức vững dạ, bởi vì hắn đã ở ngoài thành, vô cùng gần nàng rồi, chỉ cách một bức tường thành.
Lang Hoa nhìn lão Nhạc bên cạnh: “Tra cho rõ chuyện của Mẫn đại nhân.”
Bên ngoài thành giao cho Bùi Khởi Đường, nhưng chuyện bên trong thành nàng phải làm cho rõ, rốt cuộc là ai phá rối ở kinh thành, nàng nhất định phải tìm được người này ra.
Nhưng trước khi làm thế...
Lang Hoa nói: “Ta muốn đến tường thành xem xem.”
Bùi Khởi Đường đến kinh nhanh như vậy, chỉ sợ là dẫn kỵ binh, Quảng Nam có thể có bao nhiêu kỵ binh, nàng mặc dù không biết, nhưng nhất định sẽ không có mấy ngàn người.
Ít người như vậy đến đối phó với Ninh Vương, Lang Hoa không thể nào không lo lắng.
Vân Thường bên cạnh nghe thấy nhíu mày: “Trên thành nguy hiểm, Vương phi muốn biết cái gì, không bằng để ta đi nghe ngóng...” Vừa rồi không ngừng có thương binh bị khiêng xuống.
“Đó là lúc trước,” Lang Hoa nói, “Bây giờ tình thế đã thay đổi, Ninh Vương không còn để ý đến công thành rồi.”
Kỵ binh đột nhiên xuất hiện, nhất định sẽ làm loạn trận cước của Ninh Vương.
Bình luận truyện