Dạo Bước Phồn Hoa
Chương 713: Binh bại
Mũi tên của Hàn thị rơi xuống bên chân Ninh Vương, trên tường thành truyền tới một trận tiếng reo hò. Một nữ tử dám ở trên tường thành đứng song song với Vương gia giả đã khiến cho mọi người kính phục.
“Giết.” Tướng quân thủ thành hạ lệnh, hơn nghìn mũi tên gào thét mà tới.
Binh lính vội lấy khiên ra ngăn lại.
Trên trán Ninh Vương nổi đầy gân xanh, vẻ mặt hung ác nham hiểm, ánh mắt giống như lưỡi đao, hận không thể chém Hàn thị thành mảnh vụn. Bọn chúng cho là như vậy thì có thể ngăn cản hắn sao, đúng là nằm mơ.
“Lập tức phá thành.” Ninh Vương rút kiếm trong tay ra.
“Vương gia, lúc này công thành sợ rằng không ổn,” Vương Đàn nhìn xung quanh, “Bùi Khởi Đường không biết đang ở đâu.”
Kỵ binh vừa rồi trang bị Thiết Diều Tử và Thần Tí Cung kia đột nhiên biến mất trước mặt bọn họ, giống như chưa hề xuất hiện. Vương Đàn tĩnh tâm lại nhìn kỹ qua, chỗ có thể thấy dường như chỉ có mấy vạn đại quân của bọn họ, nhưng lại nhìn thêm mấy cái sẽ cảm thấy lúc nào cũng có thể có binh mã liều chết xông tới.
“Lúc chúng ta công thành, nếu như gặp tập kích, vậy hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi,” Vương Đàn nắm chặt kiếm trong tay, “Vương gia, chúng ta vẫn là lui một bước, đợi đến lúc thời cơ chín muồi hãy mưu cầu đại nghiệp.”
Sắc mặt Ninh Vương tát mét, Vương Đàn vẫn luôn luôn bình tĩnh lúc này lại nảy sinh ý thối lui, hắn rút đi thì chẳng khác nào thừa nhận hắn là Ninh Vương giả, hắn ở lại thì phải phòng bị Bùi Khởi Đường. Bất luận tiến hay lùi đều chưa chắc có kết quả tốt, đây chính là tính toán của Bùi Khởi Đường.
Trừ phi hắn ở đây thắng lợi hoàn toàn, như vậy mới có thể quét đi khói mù.
Hắn quyết không thể để việc sắp thành lại hỏng.
“Công thành,” Ninh Vương lần nữa nói, “Truyền lệnh của Bổn vương, lập tức công thành.”
Mấy vạn quân đội khổ chiến lâu như vậy, mắt thấy thắng lợi đã như trở bàn tay, có lẽ ông trời sẽ không cho hắn cơ hội lần thứ hai.
Vương Đàn vẫn muốn khuyên.
Mặt Ninh Vương đầy uy thế: “Kẻ nào trái lệnh, chém!”
Kèn phát lệnh công thành thổi lên, quân đội lập tức xông đến dưới thành.
Hàn thị trên tường thành thấy vậy, không khỏi ướt đẫm mồ hôi, chân mềm ra suýt nữa ngã xuống đất, may mà bên cạnh có một cánh tay giơ ra đỡ lấy nàng ta. Hàn thị quay đầu nhìn thấy Cố Lang Hoa.
“Đa tạ Vương phi,” Hàn thị không nén nổi thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại lo lắng, “Ta... mấy lời vừa rồi, không biết có tác dụng không.” Nhìn Ninh Vương điên cuồng công thành, nàng ta không khỏi cảm thấy sợ hãi. Nếu như kinh thành bị công phá lúc này, nàng ta chính là tội nhân của Đại Tề.
Lang Hoa nhìn xuống, mặc dù tiếng giết dưới thành rung trời nhưng trên mặt vẫn lộ ra nụ cười an nhiên: “Hắn không thắng được đâu, cho dù hắn có mấy vạn đại quân, cũng không vào được cổng thành.”
Hàn thị rất muốn hỏi tại sao, nghĩ lại nàng ta liền hiểu được, là vì Khánh Vương đến kinh thành rồi, Khánh Vương phi tin Khánh Vương sẽ thắng. Tín nhiệm không giữ lại chút nào như vậy mới đổi lấy được cục diện ngày hôm nay.
Nhớ lại, mưu tính năm đó của nàng ta vì Ninh Vương buồn cười biết bao.
...
Quân phản loạn đang tận lực công thành, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, bên cạnh bắt đầu truyền tới tiếng kêu thảm. Lúc đánh trận bỏ mạng vốn dĩ thấy quen rồi nhưng hiện tại có chút khác biệt, rất nhiều người chết lặng yên không một tiếng động. Bọn họ không nhìn thấy mũi tên bay qua đây đã ngã xuống trong vũng máu.
Tướng quân dẫn binh cuối cùng phát hiện khác thường, cẩn thận kiểm tra thực hư, phát hiện xung quanh đầy khuôn mặt xa lạ, nói những người này xa lạ cũng không phải vì tướng mạo của bọn họ, mà là thần thái của bọn họ. Những người này không toàn lực công thành, mà là phòng bị nhìn bọn họ, trên mặt đều là lạnh nhạt, hận ý và hưng phấn, đao trong tay lúc nào cũng có thể đâm về phía bọn họ.
Quân địch!
Đây là quân địch trà trộn vào đội ngũ của bọn họ.
“Phòng bị,” Tướng quân hô to lên, “Có quân địch, có quân địch…”
Tiếng kêu truyền tới xung quanh, gây ra một trận hỗn loạn.
“Quân địch ở đâu?” Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đang lúc tất cả mọi người ngẩn ra, bắt đầu có người giương đao sắc trong tay lên, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, đến lúc này đại quân của Ninh Vương mới tỉnh táo lại.
“Trên cánh tay bọn họ buộc vải trắng, đây là… binh mã của triều đình.”
Một đội quân lăn lộn tiến vào, giống như là mồi lửa nhóm lên trong quân phản loạn, lúc đám người Vương Đàn phát hiện thì ngọn lửa này đã cháy lan ra. Công thành không thể không dừng lại, quân phản loạn bắt đầu phòng bị người bên cạnh.
Chuyện Vương Đàn lo lắng nhất đã xảy ra rồi, chiến hào hai bên có không ít người xông ra, trong tay bọn họ giương cờ lớn của Định Viễn Hầu.
“Vương gia, chúng ta rút lui thôi, Định Viễn Hầu tới rồi, quân đội của Bùi Khởi Đường còn không biết mai phục ở đâu nữa.” Đây là chuyện khiến người sợ hãi nhất, bọn họ đã loạn, nếu như còn có biến cố gì nữa, không biết sẽ là kết quả gì.
Bùi Khởi Đường gian xảo như vậy, xem ra Chu Diễm nhất định đã bại rồi.
Vương Đàn rất muốn nói, Vương gia đi thôi, chúng ta không phải là đối thủ của Bùi Khởi Đường.
Bùi Khởi Đường mới vừa đến kinh thành đã chuyển biến toàn bộ cục diện. Ninh Vương khởi binh lâu như vậy nhưng không có nửa điểm thu hoạch. Bùi Khởi Đường lại từ con trai thứ tư của Bùi gia biến thành Khánh Vương, khôi phục thân phận hoàng thân quốc thích của hắn, tiếp theo như gió xoáy đi tới kinh thành, trong nháy mắt đã sắp nắm được trận chiến này.
Đây là chuyện khiến cho người ta sợ hãi thế nào, đến khi Bùi Khởi Đường thật sự thống soái thiên quân vạn mã chính thức đối chiến với bọn họ, bọn họ gần như không có bất kỳ phần thắng nào.
“Vương gia,” Vương Đàn lại khuyên, “Mau hạ lệnh rút quân đi.” Thời gian càng lâu thiệt hại sẽ càng lớn.
Sắc mặt Ninh Vương tái mét, thời gian dài Định Viễn Hầu chỉ có thể nhìn kinh thành nguy hiểm mà khoanh tay chịu chết, hôm nay thế mà lại tìm được cơ hội. Thấy binh mã không dễ dàng gì mới tập kết được lại bị tấn công như vậy, mỗi một binh một tướng ở đây đều là tâm huyết của hắn.
Cho tới bây giờ hắn mới phát hiện, hắn sợ thua.
Ninh Vương nhắm mắt lại, cố gắng khiến cho mình bình tĩnh: “Lui quân.” Lui quân nghỉ ngơi chỉnh đốn sau đó lại quyết thắng bại với Bùi Khởi Đường, chỉ cần có thể rút lui về doanh trại, hắn sẽ không tính là thua.
Đại quân mới vừa định thay đổi phương hướng, tiếng kêu liền vang lên từ bốn phương tám hướng.
“Vương Đàn, ngươi dẫn Ninh Vương giả định chạy trốn sao?”
Ninh Vương ngẩng đầu lên, chỉ thấy Bùi Khởi Đường dẫn kỵ binh xông tới, bọn họ giống như bầy sói săn mồi, đợi thu hoạch con mồi rơi vào bẫy.
Trên mặt Bùi Khởi Đường tràn trề nụ cười thắng lợi, nhìn thẳng Vương Đàn, dường như căn bản không để Ninh Vương vào mắt: “Chu Diễm muốn chạy trốn đã bị ta chém đầu, trốn thì chỉ có con đường chết, không bằng huyết chiến đến cùng, còn có thể giữ lại chút tôn nghiêm!”
Tay Vương Đàn không nhịn được run rẩy, ông ta chưa từng thấy ai một lòng khuyên kẻ địch đến nghênh chiến cả.
Tướng lĩnh bên cạnh lớn tiếng nói: “Ninh Vương của chúng ta là con trai của Tiên hoàng, ngươi mới là loạn thần tặc tử tai hoạ của Đại Tề.”
“Vương gì chứ?” Bùi Khởi Đường nheo mắt lại, “Tùy tùy tiện tiện là có thể tự xưng Vương sao?”
“Sau khi Thái tổ khởi binh cứu hai thành hơn mười vạn quân dân mới được tôn làm Tề Vương.”
“Cao Tông Hoàng thượng đoạt lại mười sáu châu U Vân trong tay Liêu quốc được phong làm Yến vương.”
“Trung tông Hoàng thượng chỉnh đốn lại trị* của triều đình, phàm là bề tôi không dám kết bè ôm lòng phản tặc, lừa dối che đậy, lấy việc công làm việc tư, nội trong ba năm việc trong triều đình dọn dẹp sạch sẽ, tiền trong quốc khố tăng thêm mười lần, phàm là gặp tai hoạ triều đình sẽ cắt giảm thuế, bách tính được nghỉ ngơi lấy lại sức, vì vậy được gọi là Nhân vương.”
* Tác phong và uy tín của quan lại thời xưa.
“Tiên hoàng dẹp loạn tai họa Tây Hạ, sai người xây Dưỡng Tế Viện, Phúc Điền Viện cứu giúp bách tính và thương binh…” Ánh mắt Bùi Khởi Đường trầm xuống, “Vương gia giả ngươi đã làm được cái gì? Dẫn Giao Ly vào Đại Tề tàn sát bách tính Đại Tề chúng ta sao? Các tướng sĩ chinh chiến cho các ngươi có biết người thân của bọn họ đã bị các ngươi bán cho phiên quốc rồi không?”
“Giết.” Tướng quân thủ thành hạ lệnh, hơn nghìn mũi tên gào thét mà tới.
Binh lính vội lấy khiên ra ngăn lại.
Trên trán Ninh Vương nổi đầy gân xanh, vẻ mặt hung ác nham hiểm, ánh mắt giống như lưỡi đao, hận không thể chém Hàn thị thành mảnh vụn. Bọn chúng cho là như vậy thì có thể ngăn cản hắn sao, đúng là nằm mơ.
“Lập tức phá thành.” Ninh Vương rút kiếm trong tay ra.
“Vương gia, lúc này công thành sợ rằng không ổn,” Vương Đàn nhìn xung quanh, “Bùi Khởi Đường không biết đang ở đâu.”
Kỵ binh vừa rồi trang bị Thiết Diều Tử và Thần Tí Cung kia đột nhiên biến mất trước mặt bọn họ, giống như chưa hề xuất hiện. Vương Đàn tĩnh tâm lại nhìn kỹ qua, chỗ có thể thấy dường như chỉ có mấy vạn đại quân của bọn họ, nhưng lại nhìn thêm mấy cái sẽ cảm thấy lúc nào cũng có thể có binh mã liều chết xông tới.
“Lúc chúng ta công thành, nếu như gặp tập kích, vậy hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi,” Vương Đàn nắm chặt kiếm trong tay, “Vương gia, chúng ta vẫn là lui một bước, đợi đến lúc thời cơ chín muồi hãy mưu cầu đại nghiệp.”
Sắc mặt Ninh Vương tát mét, Vương Đàn vẫn luôn luôn bình tĩnh lúc này lại nảy sinh ý thối lui, hắn rút đi thì chẳng khác nào thừa nhận hắn là Ninh Vương giả, hắn ở lại thì phải phòng bị Bùi Khởi Đường. Bất luận tiến hay lùi đều chưa chắc có kết quả tốt, đây chính là tính toán của Bùi Khởi Đường.
Trừ phi hắn ở đây thắng lợi hoàn toàn, như vậy mới có thể quét đi khói mù.
Hắn quyết không thể để việc sắp thành lại hỏng.
“Công thành,” Ninh Vương lần nữa nói, “Truyền lệnh của Bổn vương, lập tức công thành.”
Mấy vạn quân đội khổ chiến lâu như vậy, mắt thấy thắng lợi đã như trở bàn tay, có lẽ ông trời sẽ không cho hắn cơ hội lần thứ hai.
Vương Đàn vẫn muốn khuyên.
Mặt Ninh Vương đầy uy thế: “Kẻ nào trái lệnh, chém!”
Kèn phát lệnh công thành thổi lên, quân đội lập tức xông đến dưới thành.
Hàn thị trên tường thành thấy vậy, không khỏi ướt đẫm mồ hôi, chân mềm ra suýt nữa ngã xuống đất, may mà bên cạnh có một cánh tay giơ ra đỡ lấy nàng ta. Hàn thị quay đầu nhìn thấy Cố Lang Hoa.
“Đa tạ Vương phi,” Hàn thị không nén nổi thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại lo lắng, “Ta... mấy lời vừa rồi, không biết có tác dụng không.” Nhìn Ninh Vương điên cuồng công thành, nàng ta không khỏi cảm thấy sợ hãi. Nếu như kinh thành bị công phá lúc này, nàng ta chính là tội nhân của Đại Tề.
Lang Hoa nhìn xuống, mặc dù tiếng giết dưới thành rung trời nhưng trên mặt vẫn lộ ra nụ cười an nhiên: “Hắn không thắng được đâu, cho dù hắn có mấy vạn đại quân, cũng không vào được cổng thành.”
Hàn thị rất muốn hỏi tại sao, nghĩ lại nàng ta liền hiểu được, là vì Khánh Vương đến kinh thành rồi, Khánh Vương phi tin Khánh Vương sẽ thắng. Tín nhiệm không giữ lại chút nào như vậy mới đổi lấy được cục diện ngày hôm nay.
Nhớ lại, mưu tính năm đó của nàng ta vì Ninh Vương buồn cười biết bao.
...
Quân phản loạn đang tận lực công thành, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, bên cạnh bắt đầu truyền tới tiếng kêu thảm. Lúc đánh trận bỏ mạng vốn dĩ thấy quen rồi nhưng hiện tại có chút khác biệt, rất nhiều người chết lặng yên không một tiếng động. Bọn họ không nhìn thấy mũi tên bay qua đây đã ngã xuống trong vũng máu.
Tướng quân dẫn binh cuối cùng phát hiện khác thường, cẩn thận kiểm tra thực hư, phát hiện xung quanh đầy khuôn mặt xa lạ, nói những người này xa lạ cũng không phải vì tướng mạo của bọn họ, mà là thần thái của bọn họ. Những người này không toàn lực công thành, mà là phòng bị nhìn bọn họ, trên mặt đều là lạnh nhạt, hận ý và hưng phấn, đao trong tay lúc nào cũng có thể đâm về phía bọn họ.
Quân địch!
Đây là quân địch trà trộn vào đội ngũ của bọn họ.
“Phòng bị,” Tướng quân hô to lên, “Có quân địch, có quân địch…”
Tiếng kêu truyền tới xung quanh, gây ra một trận hỗn loạn.
“Quân địch ở đâu?” Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đang lúc tất cả mọi người ngẩn ra, bắt đầu có người giương đao sắc trong tay lên, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, đến lúc này đại quân của Ninh Vương mới tỉnh táo lại.
“Trên cánh tay bọn họ buộc vải trắng, đây là… binh mã của triều đình.”
Một đội quân lăn lộn tiến vào, giống như là mồi lửa nhóm lên trong quân phản loạn, lúc đám người Vương Đàn phát hiện thì ngọn lửa này đã cháy lan ra. Công thành không thể không dừng lại, quân phản loạn bắt đầu phòng bị người bên cạnh.
Chuyện Vương Đàn lo lắng nhất đã xảy ra rồi, chiến hào hai bên có không ít người xông ra, trong tay bọn họ giương cờ lớn của Định Viễn Hầu.
“Vương gia, chúng ta rút lui thôi, Định Viễn Hầu tới rồi, quân đội của Bùi Khởi Đường còn không biết mai phục ở đâu nữa.” Đây là chuyện khiến người sợ hãi nhất, bọn họ đã loạn, nếu như còn có biến cố gì nữa, không biết sẽ là kết quả gì.
Bùi Khởi Đường gian xảo như vậy, xem ra Chu Diễm nhất định đã bại rồi.
Vương Đàn rất muốn nói, Vương gia đi thôi, chúng ta không phải là đối thủ của Bùi Khởi Đường.
Bùi Khởi Đường mới vừa đến kinh thành đã chuyển biến toàn bộ cục diện. Ninh Vương khởi binh lâu như vậy nhưng không có nửa điểm thu hoạch. Bùi Khởi Đường lại từ con trai thứ tư của Bùi gia biến thành Khánh Vương, khôi phục thân phận hoàng thân quốc thích của hắn, tiếp theo như gió xoáy đi tới kinh thành, trong nháy mắt đã sắp nắm được trận chiến này.
Đây là chuyện khiến cho người ta sợ hãi thế nào, đến khi Bùi Khởi Đường thật sự thống soái thiên quân vạn mã chính thức đối chiến với bọn họ, bọn họ gần như không có bất kỳ phần thắng nào.
“Vương gia,” Vương Đàn lại khuyên, “Mau hạ lệnh rút quân đi.” Thời gian càng lâu thiệt hại sẽ càng lớn.
Sắc mặt Ninh Vương tái mét, thời gian dài Định Viễn Hầu chỉ có thể nhìn kinh thành nguy hiểm mà khoanh tay chịu chết, hôm nay thế mà lại tìm được cơ hội. Thấy binh mã không dễ dàng gì mới tập kết được lại bị tấn công như vậy, mỗi một binh một tướng ở đây đều là tâm huyết của hắn.
Cho tới bây giờ hắn mới phát hiện, hắn sợ thua.
Ninh Vương nhắm mắt lại, cố gắng khiến cho mình bình tĩnh: “Lui quân.” Lui quân nghỉ ngơi chỉnh đốn sau đó lại quyết thắng bại với Bùi Khởi Đường, chỉ cần có thể rút lui về doanh trại, hắn sẽ không tính là thua.
Đại quân mới vừa định thay đổi phương hướng, tiếng kêu liền vang lên từ bốn phương tám hướng.
“Vương Đàn, ngươi dẫn Ninh Vương giả định chạy trốn sao?”
Ninh Vương ngẩng đầu lên, chỉ thấy Bùi Khởi Đường dẫn kỵ binh xông tới, bọn họ giống như bầy sói săn mồi, đợi thu hoạch con mồi rơi vào bẫy.
Trên mặt Bùi Khởi Đường tràn trề nụ cười thắng lợi, nhìn thẳng Vương Đàn, dường như căn bản không để Ninh Vương vào mắt: “Chu Diễm muốn chạy trốn đã bị ta chém đầu, trốn thì chỉ có con đường chết, không bằng huyết chiến đến cùng, còn có thể giữ lại chút tôn nghiêm!”
Tay Vương Đàn không nhịn được run rẩy, ông ta chưa từng thấy ai một lòng khuyên kẻ địch đến nghênh chiến cả.
Tướng lĩnh bên cạnh lớn tiếng nói: “Ninh Vương của chúng ta là con trai của Tiên hoàng, ngươi mới là loạn thần tặc tử tai hoạ của Đại Tề.”
“Vương gì chứ?” Bùi Khởi Đường nheo mắt lại, “Tùy tùy tiện tiện là có thể tự xưng Vương sao?”
“Sau khi Thái tổ khởi binh cứu hai thành hơn mười vạn quân dân mới được tôn làm Tề Vương.”
“Cao Tông Hoàng thượng đoạt lại mười sáu châu U Vân trong tay Liêu quốc được phong làm Yến vương.”
“Trung tông Hoàng thượng chỉnh đốn lại trị* của triều đình, phàm là bề tôi không dám kết bè ôm lòng phản tặc, lừa dối che đậy, lấy việc công làm việc tư, nội trong ba năm việc trong triều đình dọn dẹp sạch sẽ, tiền trong quốc khố tăng thêm mười lần, phàm là gặp tai hoạ triều đình sẽ cắt giảm thuế, bách tính được nghỉ ngơi lấy lại sức, vì vậy được gọi là Nhân vương.”
* Tác phong và uy tín của quan lại thời xưa.
“Tiên hoàng dẹp loạn tai họa Tây Hạ, sai người xây Dưỡng Tế Viện, Phúc Điền Viện cứu giúp bách tính và thương binh…” Ánh mắt Bùi Khởi Đường trầm xuống, “Vương gia giả ngươi đã làm được cái gì? Dẫn Giao Ly vào Đại Tề tàn sát bách tính Đại Tề chúng ta sao? Các tướng sĩ chinh chiến cho các ngươi có biết người thân của bọn họ đã bị các ngươi bán cho phiên quốc rồi không?”
Bình luận truyện