Chương 15: Trốn Đâu Cho Thoát
Ninh Dã dành chút thời gian trở về biệt thự bên này.
Gần đây Ninh Đổng lại mang Ninh Hoài xuất ngoại, không ai chọc bà giận dỗi, tâm tình bà rất tốt, gặp ai cũng tươi cười rạng rỡ.
Lúc này thấy Ninh Dã xách chìa khóa xe vào, bà cười tủm tỉm kêu dì giúp việc bưng lên một chén canh gà.
"Cái này là cô cháu nhờ người từ dưới quê mang lên.
Vừa già vừa béo, vô cùng bổ dưỡng.
Cháu ăn một nửa, nửa kia để dành cho Tiểu Tô Đào, dạo gần đây con bé đi sớm về trễ nhìn gầy đi không ít, bà đây đau lòng thay cho ba con bé."
Ninh Dã tùy ý đem chìa khóa ném lên bàn trà, trực tiếp ngồi xuống, nghe bà nói xong, mí mắt liếc nhìn lên lầu một cái.
"Em ấy chưa về ạ?"
"Không có, gần đây đều như vậy, mỗi ngày về đến nhà đã là khuya.
Thứ bảy chủ nhật đều cùng bạn học ra thư học viện học bài từ sáng sớm, khuôn mặt đã nhỏ nay lại không có chút thịt nào."
Ninh Dã cũng không biết suy nghĩ gì, hai mắt rũ xuống, ánh mắt có chút lãnh đạm.
"Phải vậy không?"
Bà Ninh nghe ngữ khí này của anh, còn tưởng rằng anh không có hứng thú với Tô Đào, nhất thời cũng không nói chuyện này nữa, ngược lại nói đến chuyện công ty.
"Vết thương trên đầu lúc trước cháu có đi bệnh viện kiểm tra không? Bà nói cháu đây cũng quá ngoan cố, lúc trước ông cháu lui về phía sau, cháu cùng Ninh Hoài mỗi người thừa kế một nửa.
Cháu liền giận dỗi cậu ta.
Mấy năm nay mấy cổ đông mỗi thấy ta đều hỏi cháu ở đâu? Cháu cũng thấy là học rất mong chờ cháu trở về, đều nói ta đừng cho cháu lộn xộn với công ty nhỏ của mình nữa, hãy thu dọn đồ về Ninh thị, có bà cũng cô sát cánh bên cháu, ba cháu cũng không dám bắt cháu nữa."
Ninh Dã nghe bà nội nói những lời này, lười nhác cười một cái.
"Thôi bỏ đi, cháu không muốn lão Phật gia mỗi ngày tức giận vì cháu."
Bà Ninh trừng mắt liếc anh một cái.
"A, đúng rồi, cháu hôm trước nói hôm nay về làm gì?"
Ninh Dã lại nhìn lên lầu, nhàn nhạt nhếch môi, "Không có việc gì."
-
Tô Đào cùng Chung Giai Giai từ trường học đi ra đã là khuya.
Chung Giai Giai quá buồn ngủ, la hét ầm ĩ cũng không thể đi liền ở lại cùng Tô Đào giải đề đến nửa đêm.
Bất quá cô cũng tò mò, trực tiếp hỏi: "Hai ngày nay tớ vẫn luôn thắc mắc, gần đây cậu tiêm máu gà như thế nào? Mỗi ngày đều rất có tinh thần nha!"
Tô Đào buồn ngủ tới mức không mở mắt ra nổi, mím môi cười một cái.
Cô cũng không nói cho Chung Giai Giai biết về hôn ước của mình với Ninh Dã, cho nên lúc này cũng hùa theo: "Có khả năng là máu của học bá nhiễm vào người?"
Chung Giai Giai thật sự bị cô chọc tức, bỗng nhiên dừng lại như đang suy nghĩ gì đó.
"A, hôm nay thầy giáo lại khuyên cậu đi thi đúng không?"
Tô Đào gật đầu, chủ nhiệm lớp hôm nay quả thật là có tìm cô nói chuyện, còn nói nếu lần này thi có thành tích tốt, thì có thể thêm điểm cho kỳ thi đại học.
Chung Giai Giai thần bí sát lại, "Tớ cảm thấy nha, chắc chắn là Trần An Bắc đã nói gì đó với thầy giáo đó! Lúc trước tớ đi ngang qua văn phòng, liên nghe thấy cậu ta cùng thầy giáo nói chuyện thi đua gì đó, loáng thoáng có tên của cậu! Chắc chắn cậu ta muốn đi qua thành phố kia với cậu!"
Tô Đào có chút cạn lời, cô luôn cảm thấy mỗi lần Chung Giai Giai nhắc tới Trần An Bắc, đều có chút khoa trương.
"Được rồi, chuyện khác tớ không muốn nghĩ nhiều, cậu cũng không cần nói bừa đâu.
Chuyện này tớ còn chưa quyết định, chờ thêm mấy ngày nữa rồi tính tiếp."
.......!
Thời điểm lên xe trở về, Tô Đào lặng lẽ khởi động lại điện thoại.
Mấy ngày nay cô vẫn luôn cố ý trốn tránh, tuy rằng biết chắc Ninh Dã sẽ không bao giờ chủ động tìm mình, nhưng cô cũng không thể cắt được mọi liên hệ của hai người.
Chuyện đính hôn thì Tô Đào cũng đã biết, cậu nhóc Lưu Bác kia cũng đã cho cô thấy thái độ của Ninh Dã.
Trên thực tế, sau khi suy nghĩ lại một chút, Tô Đào cũng nhận ra được, sở dĩ Ninh Dã vẫn còn đang chịu đựng cô tới bây giờ, chắc chắn là vì bà Ninh.
Anh muốn cho bà vui vẻ, cho nên liền không phản bác.
Tuy nhiên, cô cũng đã vô tình lợi dụng sự nhân nhượng này mà làm nhiều việc quá mức dư thừa.
Những ngày đó, chắc hẳn Ninh Dã ca ca đã rất không kiên nhẫn và vô cùng chán ghét cô đi.
Nếu là cô mà nói, người mình chán ghét mỗi ngày tới tìm cô, cô khẳng định sẽ bị phiền chết.
Điện thoại đã khởi động lại, lúc sau liền nhảy ra rất nhiều tin nhắn, cuối cùng là của bà Ninh.
Bà Ninh: [Tiểu Tô Đào của chúng ta còn đang học sao? Sao lại tắt nguồn điện thoại?]
Bà Ninh: [Cũng không biết tiết tự học buổi tối cháu có nhận được tin nhắn này hay không, cô Ninh Vi hôm nay gửi tới một con gà rất béo, bà đã kêu giúp việc hầm giúp, Ninh Dã ca ca của cháu chỉ ăn một nửa, còn lại là để dành cho cháu a.]
Bà Ninh: [Nếu cháu thấy tin nhắn thì hôm nay trở về sớm một chút đi!]
Tô Đào nhìn đến dòng phía trên [Ninh Dã ca ca], lập tức im lặng, lại nghe thấy tài xế bỗng nhiên nói.
"A? Đối diện có phải là xe của thiếu gia Ninh Dã không? Đã trễ thế này mới từ biệt thự đi ra sao?"
Trong lòng Tô Đào nhảy dựng, cơ thể vô thức cúi xuống, đầu nhỏ vùi thấp, không dám nhúc nhích.
Đèn từ xe đối diện chiếu qua, Tô Đào ở hàng ghế phía sau ngồi trong góc đen như mực, có thể cảm nhận được chiếc xe kia từ từ đi qua.
Tim cô đập thình thịch, thình thịch, càng lúc càng nhanh.
Tài xế phát hiện cô ở phía sau có chút khác thường, vội vàng hỏi: "Tô tiểu thư, cháu bị làm sao vậy?"
Tô Đào vẫn đang cúi thấp người, chỉ chậm chạp trả lời: "Không có việc gì đâu bác, cháu làm rớt đồ, liền nhặt lên thôi ạ."
Tài xế nghe xong nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục nhìn kỹ con đường phía trước.
Khi đã đến cửa của biệt thự Ninh gia, Tô Đào mới cẩn thận ngồi dậy.
Thời điểm vào nhà, bà Ninh còn chưa đi ngủ, như là đang cố ý đợi Tô Đào.
Thấy tiểu cô nương tới, bà tủm tỉm cười, lấy cặp sách trên vai Tô Đào xuống, dắt cô vào nhà ăn.
Canh gà vẫn còn nóng hổi trên bếp, dì giúp việc đã đi ngủ, cho nên bà Ninh đã tự tay bưng lên cho Tô Đào một bát.
Canh gà được ninh rất kỹ, trên mặt còn có một lớp dầu mỏng, bên trong còn có một cái đùi gà, trông giống như đã được rút xương.
"Mau ăn, đặc biệt thơm, Ninh Dã ca ca của cháu đã ăn một nửa rồi đó!"
-
Tô Đào cố gắng hết sức không để ý tới Ninh Dã mà bà Ninh nhắc tới, cười ngọt ngào nhìn về phía bà đối diện nhỏ giọng nói "Cảm ơn", sau đó liền ngoan ngoan bắt đầu ăn.
Canh gà thật sự rất ngon, đùi gà hầm cũng thật mềm, Tô Đào ăn ngon lành, bà Ninh đối diện vẫn luôn cười cười nhìn cô.
"Đúng rồi, cuối tuần này bà kêu cô Ninh Vi cùng tiểu tử thối Lưu Bác kia tới, đến lúc đó để xem Ninh Dã ca ca của cháu có tới hay không, nếu có thể cháu hãy về nhà sớm một chút, đại gia đình đã lâu không ăn cơm cùng nhau rồi.
Cô Ninh Vi nói ghi chú mà cháu đưa cho Lưu Bác lúc trước rất hữu ích, thằng nhóc lần này khảo sát rất tiến bộ."
Tô Đào yên lặng lắng nghe, lúc nghe bà Ninh nói tới Ninh Dã, theo bản năng liền cự tuyệt.
"Không được rồi bà Ninh..."
"Sao?"
Tô Đào có chút chột dạ, lúc sau không biết nên nói nguyên nhân là gì.
Cuối tuần trường học thật sự cũng không tan muộn như vậy, cô lúc trước đều nói với bà Ninh buổi tối cuối tuần đều cùng bạn học đến thư viện học tiếp, hiện tại nếu nói là giờ tan học của trường...!
Suy nghĩ một chút, cô đành phải đem chuyện đi thi để biện hộ.
"Cuối tuần cháu có khả năng muốn đại diện trường học đi thành phố S để tham dự cuộc thi, buổi sáng chắc cháu phải ra sân bay."
Bà Ninh bừng tỉnh, cười vui vẻ gật đầu.
"Vậy cuối tuần ta liền kêu tài xế đến sớm đưa cháu ra sân bay."
Tô Đào ngoãn ngoan nói: "Được."
-
Tô Đào sẽ bay lúc giữa trưa cuối tuần.
Nhưng không biết hôm nay Ninh Dã có đến hay không, để tránh mặt, Tô Đào vẫn nói dối với bà Ninh, nói mình trước 8 giờ phải đến sân bay.
Lúc tới, Tô Đào đã đổi vé lên máy bay trước.
Vốn đã cho rằng mình sẽ chờ mọi người một chút, trước khi kiểm tra an ninh, không ngờ lại gặp Trần An Bắc.
Trần An Bắc như vừa chạy tới, thở hổn hển, trên người mặc một bộ đồ thể thao màu đen, chỉ mang một chiếc cặp đeo chéo, nhìn so với thường ngày đẹp trai hơn rất nhiều.
"Cuối cùng cũng tìm thấy cậu."
Tô Đào có chút ngoài ý muốn, "Sao cậu biết hôm nay tớ sẽ đến sớm?"
Cô gái nhỏ nói xong ngẩn đầu nhìn Trần An Bắc, đôi mắt trong vắt sáng ngời, trong lòng cậu lại có chút ngứa.
Cậu thuận thế cười cười, nói: "Chung Giai Giai nói cho tớ, nói rằng khả năng cậu sẽ đến rất sớm, sợ cậu một mình nhàm chán, kêu tớ đến sớm."
"..."
Tô Đào thật sự phục người chị em này, không nói nên lời.
Lúc này chỉ có thể xấu hổ cười cười với Trần An Bắc, không tiếp tục nói chủ đề kia nữa.
Có Trần An Bắc đợi cùng, việc chờ đợi cũng trở nên bớt chán hơn rất nhiều.
Cậu rất giỏi tìm đề tài, biết Tô Đào thường chỉ nói về chuyện học, cho nên sau khi ngồi ở sảnh chờ vẫn luôn cùng cô nói về mấy bài toán khó.
Suy nghĩ của Tô Đào đúng thật đã bị cậu lôi kéo đi đã lâu, sau lại có chút khát muốn đi lấy nước, Trần An Bắc mới dừng lại.
"Cậu chờ đó, để tớ đi cho."
Trần An Bắc không cho cô cơ hội từ chối, Tô Đào cơ bản cũng không cản được, chỉ có thể lúng túng đợi Trần An Bắc trở về.
Nhưng giây tiếp theo, trong tầm mắt lại xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Tô Đào hoảng sợ, không kịp phản ứng, trực tiếp đem ba lô cùng hành lí xong người vội vàng đi qua góc bên kia.
Vừa đi cô vừa suy nghĩ, bà Ninh không phải nói anh Ninh Dã hôm nay trở về nhà cũng sao? Như thế lại đột nhiên xuất hiện ở sân bay?
Bên kia.
Trợ lý Trương vừa tìm được chỗ trống, sợ hãi mời Ninh Dã ngồi.
Công ty gần đây có một dự án mới hợp tác với công ty nước ngoài.
Theo dự kiến ban đầu, anh ta sẽ cùng một giám đốc bộ phận đi họp ở thành phố S, nhưng vị giám đốc kia đột ngột có việc, không thể tới, nên trợ lí Trương phải lấy hết can đảm mới dám gọi cho Ninh Dã.
Người bên kia lúc ấy giống như còn chưa tỉnh, âm thanh có chút không kiên nhẫn, nhưng cũng may là không nói thêm gì, chỉ kêu anh ta lái xe đến đón.
Nhưng anh ta cũng không ngờ tới, vé khoang hạng nhất lại hết sạch! Anh không còn biện pháp nào khác để đổi khoang!.
Trợ lí Trương trong lòng đau khổ, dẫn anh tới bên này xếp hàng kiểm tra an ninh, cũng chưa dám coi sắc mặt của anh.
Lúc này người nào đó sắc mặt điềm đạm ngồi xuống, anh ta mới lau mồ hôi trên trán, hỏi: "Ninh thiếu gia, anh xem có muốn ăn chút gì không? Tôi đi mua về cho anh?"
Ninh Dã nhàn nhạt ngồi đó, vừa định nói, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại.
-
Tô Đào mang theo hành lí đi vào nhà vệ sinh.
WC cũng không có quá nhiều người, cô xách đồ đi vào cũng không vướng lắ.
Lúc này cô đang đứng trước bồn rửa tay, sau khi rửa sạch, lấy điện thoại vẫn luôn rung chuông ra.
Không phải điện thoại, mà là tin nhắn.
Tô Đào nhìn người gửi là Trần An Bắc, có chút thở phào nhẹ nhõm.
Trần An Bắc:[Tô Đào? Cậu ở đâu rồi?]
Tô Đào mấy máy môi, đầu ngón tay nhấn vào màn hình hai cái.
Tô Đào: [Bỗng nhiên nhớ tới việc cần xử lí, cậu không cần lo, đợi chút nữa tớ sẽ đến đăng kí đúng giờ."
Tô Đào gửi xong tin nhắn, liền đem điện thoại bỏ vào túi áo, không lấy ra nữa.
Ở trong nhà vệ sinh khoảng hơn nửa giờ, loa thông báo bắt đầu nhắc nhở hành khách chuyến bay sắp bắt đầu, sau đó cô mới cẩn thận kéo hành lý ra ngoài lại.
Thời điểm tới cửa cô cũng không dám trực tiếp đi ra, mà chỉ dám thò đầu nhìn ra ngoài xem xét, thấy gần đó không có ai, cô cuối cùng cũng có chút yên tâm.
Kéo hành lí đi dọc theo bờ tường về phía trước, cho tới khi gần đến ngoặt hành lang, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Cách đó không xa, người cô vẫn đang cẩn thận trốn tránh lại đứng trước mặt cô.
Người đàn ông lười nhác dựa vào tường, ôm hai tay, chân dài vắt chéo.
Thấy cô gái nhỏ ra tới, anh cười như không cười, nhếch môi.
Lát sau, người đàn ông nói với cô -----
"Trốn đâu cho thoát?".
Bình luận truyện