Chương 13: Chương 13
Trương Diệu một lần nữa lờ đi đề tài bầu bạn, hỏi Bùi Yến nếu không có dao găm thì hắn sẽ ra sao.
- Còn anh thì sao bây giờ?
- Ta, còn có một.
Bùi Yến sờ sau eo đóng khố da thú, rút vũ khí dài hơn gần như là trường đao làm bằng khoáng thạch tím, lưỡi dao sắc bén bị da thú và xương cốt làm thành vỏ đao bao lại.
Dù mang đao bên người cũng sẽ không cắt vào da, có thể luôn luôn đem theo.
- Được rồi, vậy cảm ơn.
Nếu Bùi Yến còn có vũ khí thì Trương Diệu không chút xấu hổ cầm dao găm hắn tặng.
Ăn uống no nê xong Trương Diệu suy nghĩ ngày mai nên quay về bờ cát, anh cần trở về nhìn xem đội cứu viện có đến không.
Mặc dù vào thời Bùi Yến gặp tình huống giống như bọn họ bây giờ, ngoài ý muốn lưu lạc trên đảo, không ai sưu tìm.
Nhưng bao nhiêu năm trôi qua, cứu hộ có kỹ thuật phát đạt hơn rồi, tìm người càng có hy vọng hơn mười năm trước.
Trương Diệu luôn nghĩ theo chiều hướng tốt, dù anh không thích đám người sống sót tính cách trở nên kỳ quái, nhưng anh phải về chỗ đó xem tình hình ra sao rồi.
- Tôi định ngày mai trở về, anh...!
Có lẽ Bùi Yến đã thích ứng sinh hoạt trên đảo không muốn trở lại thành thị.
Trương Diệu không biết đáy lòng Bùi Yến nghĩ gì, hắn có muốn cùng anh rời khỏi đây tìm đường về thế giới văn minh không.
- Ta, theo ngươi.
- Anh đồng ý rời khỏi đây?
Trong hang động này có hồi ức bao nhiêu năm của Bùi Yến với cha mẹ hắn.
- Ngươi đi đâu, ta cũng đi.
- ...!
Trương Diệu nhìn Bùi Yến ngẩng đầu lên chăm chú vào anh, bộ dạng cố chấp muốn đi theo.
Trương Diệu gãi má, thấy bất đắc dĩ, phức tạp.
Tình huống này gọi là gì? Vịt con mới ấp trứng thấy thứ gì đầu tiên thì nhận làm mẹ? Được rồi, thứ nhất Trương Diệu không phải vịt mẹ, thứ hai Bùi Yến không giống vịt con lông mềm.
Nếu so sánh thì Trương Diệu cảm giác Bùi Yến càng giống động vật to lớn thú hoang hung mãnh không bị thuần hóa.
Trương Diệu cúi đầu tùy ý liếc Bùi Yến ngồi dưới đất, hai tay dã man xé thịt ăn, người phát ra khí thế mạnh mẽ bắt mắt.
Đặc biệt là Bùi Yến có dáng người rất rắn chắc vì lâu dài rèn luyện dã ngoại, vân da rõ ràng, màu da hơi đen, máu lai từ cha mẹ khiến khuôn mặt khắc sâu dẹp trai hấp dẫn.
Nếu Bùi Yến mặc vào bộ đồ cao cấp, cắt tóc dài đi thì chắc chắn sẽ như vương tử Ả Rập.
Đáng tiếc hiện thực chính là người đẹp trai như vậy có cha mất tích, mẹ chết bệnh, bản thân bị thú hoang nuôi trên hòn đảo, ngày nào cũng liều mạng đấu với thiên nhiên vì sự sống.
Xem ra mỗi người đều có cuộc gặp gỡ riêng của mình, có tiền chưa chắc đẹp trai, có lẽ khuôn mặt dị dạng ghê tởm.
Đẹp trai chưa chắc là vương tử Ả Rập, giống như người trước mặt Trương Diệu đây.
- Nói này, tại sao anh không có râu?
Theo lý thuyết thì người rừng nên là mặt lông lá mới đúng, dù người Á Châu không nhiều lông như người Châu Âu thì Bùi Yến xem như là con lai, đến tuổi rồi thứ gì cần mọc sẽ mọc.
Tóc Bùi Yến dài như thế nhưng mặt sạch sẽ, cái này không hợp với tình tiết trong phim lắm?
Bùi Yến rút trường đao phía sau ra huơ huơ mặt mình, vừa minh họa vừa giải thích rằng:
- Ăn cơm, phiền.
- A...!
Là sợ ăn râu vào miệng nên cạo sạch? Nhưng cầm đao dài sắc bén như vậy cạo râu cũng dữ quá đi? Trương Diệu rất muốn nhắc nhở lúc ăn thì sợi tóc cũng dễ rớt xuống trước mặt.
- Hay là tôi cắt tóc cho anh, đỡ phiền?
Nếu ngày mai Trương Diệu mang theo người rừng có mái tóc hấp dẫn chú ý trở về thì phải giải thích nhiều, chẳng bằng hóa trang cho Bùi Yến giống người thường đỡ bị mọi người tò mò hỏi han, giải thích.
Bùi Yến luôn ngại tóc phía sau khó cắt nên mặc nó mọc dài, giờ nghe Trương Diệu đồng ý tự tay cắt tóc giúp thì vui vẻ gật đầu đồng ý.
Đúng là bầu bạn hắn nhìn trúng có khác, thật dịu dàng biết săn sóc người.
Trương Diệu không hay biết bởi vì anh sợ giải thích rắc rối mới sửa sang giúp Bùi Yến, lại khiến trong lòng hắn tăng hảo cảm mấy bậc.
Trương Diệu tùy ý nhận lấy cái kéo Bùi Yến phỏng theo cây kéo hư rỉ sét làm bằng xương cốt đơn giản, phối hợp dao găm sắc bén, lôi quần áo cha Bùi Yến từ cái hòm gỗ trong góc ra chỉnh lý toàn thân hắn.
Vì qua nhiều năm nên chỉ còn có cái quần là mặc được, vải vóc mục nát.
Thế là Trương Diệu kéo khóa áo khoác ngoài của mình ra đưa cho Bùi Yến, dù gì anh còn có áo thun bên trong.
Trương Diệu giúp Bùi Yến cắt ngắn tóc.
Trương Diệu nhìn thành phẩm tạo hình tóc thẳng thớm của mình, anh khá là vừa lòng.
Lúc trước Trương Diệu rảnh rỗi học tự cắt cho mình nên mới không quên kỹ thuật này.
Bùi Yến có mái tóc ngắn mát mẻ, mặc áo khoác dây kéo xương khô màu đen Trương Diệu cho, cái quần tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp, mức độ đẹp trai tăng vọt.
Trương Diệu kiềm không được nhéo mạnh mặt Bùi Yến.
Trương Diệu cảm thán rằng:
- Thật muốn cầm bình a- xít ghê.
Bùi Yến đọc sách biết bình a- xít là gì nhưng không nghe hiểu ý Trương Diệu muốn nói.
Bùi Yến sờ gò má bị Trương Diệu nhéo đau, nghiêng đầu.
Bùi Yến khó hiểu hỏi:
- A- xít?
- Không hiểu thì thôi.
Không lẽ khiến Trương Diệu thừa nhận anh ghen ghét bộ dạng của Bùi Yến? Trương Diệu không chịu thừa nhận có người đẹp trai hơn mình, làm vậy rất mất mặt.
Lần đầu tiên Bùi Yến mặc đồ bó tay bó chân, động tác không tự nhiên, cộng với bao nhiêu năm quen tứ chi chấm đất đi săn.
Tuy mấy năm nay Bùi Yến thử dùng hai chân đi đường lâu hơn nhưng lưng hắn vẫn theo thói quen gấp khúc nghiêng tới trước.
Mặc đồ vào, dáng người cao kiều càng lộ rõ lưng Bùi Yến hơi còng.
Trương Diệu đứng một bên xem kịch vui thấy rất mắc cười, suýt kiềm không được bật cười.
Trương Diệu vỗ mạnh lưng Bùi Yến, mắng:
- Anh phải quen bộ đồ này, người ta mặc đồ rất là tự nhiên còn anh thì ra vẻ khó chịu như vậy, nếu bị người khác thấy sẽ cảm giác anh kỳ cục.
Lưng thẳng lên cho tôi, đừng có khòm xuống!
- Ừm!
Bùi Yến cố gắng thích ứng thân thể biến đổi, thẳng lưng lên, tò mò sờ tóc ngắn và bộ đồ xúc cảm khác với da lông.
Bùi Yến vui vẻ chơi khóa kéo sắt trên áo khoác Trương Diệu cho.
- A? Đó là gì?
Trương Diệu nhặt tóc lên định quăng ra ngoài hang, chợt ngẩng đầu thấy bên ngoài có một vật sáng màu trắng to cỡ hạt cơm bay qua từ bên trái.
Vật sáng bay trên không trung lắc lư mấy cái rồi bỗng xẹt qua bên phải Trương Diệu.
Mắt Trương Diệu di chuyển theo vật sáng quay đầu sang phải, hình ảnh xuất hiện trước mặt làm anh ồ lên.
Trong bóng đêm tối đen lóe ánh lam, vật sáng màu trắng nho nhỏ tụ tập hướng vật sáng to.
Tựa như ngàn vạn đốm sáng tụ thành hình cầu lấp lóe rất đẹp.
Màu quả cầu chớp lóe trong đêm đen nổi bật càng mộng ảo hơn.
Quả cầu phát sáng đang từ trên trời rơi xuống, ánh mắt Trương Diệu cũng nhìn xuống theo.
Trương Diệu thấy trong rừng bên dưới hang động không chỉ có quả cầu trắng mà còn có lam nhạt, tím nhạt, vàng nhạt dần sáng lên, rất náo nhiệt..
Bình luận truyện